Lưỡng Đô Ký Sự
-
Chương 60: Nhìn thấy
Đế vị của ta, giang sơn của nàng
Hoàng đế tinh thông chuyện cung trường, đột nhiên lại ngã ngựa bị thương, mấy ngày liên tiếp không quản được triều chính, chỉ đành ủy thác cho người khác, chỉ việc này thôi cũng đã đủ khiến trên dưới cả triều kinh hãi. Cũng may Đông thú đã qua, sứ thần phiên quốc cũng đã hồi cố thổ, nếu không một phen này cũng khó tránh điều bất lợi.
Đã về cuối năm, các ti nha môn đã khép lại sổ sách của năm cũ, chỉ đợi Trừ Tịch liền phong ấn Hưu mộc. Quan viên nhàn hạ, thực ra cũng không thiếu nơi vẫn còn đang bận rộn. Ở phía Bắc của Trường Giang châu phủ hiện đang bị nạn thiên tai bão tuyết hoành hành, trời đông giá rét như thế này, triều đình cũng phải nhúng tay hỗ trợ.
Xưa nay việc thế này là việc của Hộ bộ phối hợp với các Bố chính sư ti ở địa phương, chỉ là cần một người đứng đầu đủ bản lĩnh đủ năng lực, công việc mới có thể được giải quyết nhanh chóng gọn gàng. Còn việc chọn ra người đứng đầu đảm đương, cuối cùng để cho Lại bộ Thượng thư xét duyệt cân nhắc, sau đó mới có thể quyết định.
Nghiêm Ngật mới vào triều được hơn một năm, chưa có vây cánh, công tư đều là vì bá tính mà suy xét. Chuyện cấp bách, hắn làm việc cũng nhanh gọn, vì thế chưa đầy hai ngày Nghiêm Ngật đã trình một bản tấu lên, trước trình cho Thái hậu, sau trình cho Hoàng đế. Nói là công tư phân minh, nhưng chuyện lớn nhỏ trên triều không có chuyện gì là không có mục đích. Hắn biết Hoàng đế có chí hướng cách tân, muốn thế đương nhiên đầu tiên phải loại bỏ kẻ cản đường, cho nên trong bản tấu đều là những cái tên độc môn độc hộ, quan viên có tài nhưng vây cánh không dày, trong ấy còn có mấy vị nữ quan.
Bản tấu không sai lệch chỗ nào, Đường Oanh xem qua liền cười nói: "Khanh gia đã trình lên cho Thái hậu, Thái hậu vừa ý liền cứ thế mà làm, không cần tới chỗ trẫm nữa." Đường Oanh bị thương, dù không cản người thăm nhưng cũng là hạn chế, cũng là vì e ngại khí sắc suy yếu khiến người ta lo lắng.
Nghiêm Ngật đoán trước Hoàng đế sẽ nói vậy, thẳng thắn mà đáp: "Đây là triều sự, Điện hạ cũng chỉ là tạm thời nhiếp chính, thần phò Bệ hạ, không thể làm trái quy củ."
Nghiêm Ngật nói lời này cũng là có ngụ ý can gián, Hoàng đế nay đã thân chính, không thể so với khi xưa, tùy ý đem quân quốc chính vụ giao cho Thái hậu. Lâu dài không thể như vậy.
Đường Oanh hiểu rõ, chẳng hề phật ý, vẫn chỉ ôn hòa: "Khanh gia uyên bác, không biết đã từng nghe chuyện về Nam Đường hậu chủ và con nai hay chưa?"
Nam Đường hậu chủ tính tình dễ cảm động, trọng đạo Phật, vốn có tâm từ bi. Có ngày nọ dẫn tôi tớ vào rừng sâu săn bắn, giữa nơi chim bay cá nhảy, muốn săn một con nai. Vừa giương cung lên đã nghe tiếng khóc nghẹn ngào, lại gần nhìn thấy nai chảy nước mắt, bụng to bất thường liền đoán là nai này đang có con non. Vậy là không đành lòng, bèn thả nó đi.
Nghiêm Ngật gật đầu, ý bảo hắn có nghe.
"Ân của Thái hậu đối với trẫm cũng lớn như vậy, nặng như núi. Nếu không có nàng, e cũng không có trẫm. Cho nên, Đế vị là của ta, nhưng nửa giang sơn này cũng là của nàng."
Các đời Đế vương đều dùng hiếu đạo trị thiên hạ, Hoàng đế diễn một màn hiếu thuận cũng là chuyện thường thấy. Nghiêm Ngật cũng là người trong quan trường, cũng có thứ bản lĩnh nhìn mặt người đoán chân tâm, bây giờ nghe lời kia của Đường Oanh, nghe không ra một chút hư tình giả ý. Có lẽ trước nay vẫn đều là chân tâm.
Nếu đã như vậy, Nghiêm Ngật cũng đành biết khó mà lui. Năm xưa Tiên đế còn tại thế, cũng vì hắn bất chấp can gián thẳng thắn mà bị biếm trích. Khi đó tiền triều như bãi chiến trường cho hai phe Nhan thị Tiêu đảng tranh đấu gay gắt, hắn nhìn cảnh trước mắt mà sầu lo trong lòng. Nhan Tốn tuy đã qua đời nhưng dù thế nào Thái hậu vẫn là nữ nhi Nhan thị, Nhan thị phía sau lưng dù nay yên phận nhưng vẫn rất có trọng lượng, huống hồ... Nghiêm Ngật nhìn Đường Oanh, huống hồ nay Hoàng đế cũng trọng nữ nhi Nhan thị như vậy.
Hắn không thể so mình với cựu thần như Tiêu Thận, cũng không rõ nội tình giữa Hoàng đế và Thái hậu như thế nào, nhưng dù thế nào cũng không phải thân nhân, vẫn còn muốn nghĩ cách thuyết phục.
Quân thần ngồi trong điện, cửa mở mà có bình phong chắn gió, không hề lạnh.
Đường Oanh đưa tay che miệng, ho một tiếng, Trì Tái liền tiến lên, chắp tay cung kính với Nghiêm Ngật: "Nghiêm đại nhân, Y chính có dặn, đêm xuống Bệ hạ không nên suy nghĩ nhiều, cần phải tĩnh dưỡng."
Nghiêm Ngật hiểu, đành cáo lui. Đi tới cửa điện, trước khi đặt chân xuống nền tuyết, hắn quay lại hỏi Trì Tái: "Trì trung quan, xin hỏi khóa trường mệnh của Bệ hạ đã tìm lại được chưa?"
Trì Tái dừng bước, thở dài một tiếng: "Vẫn chưa tìm được, mỗi góc đều đã tìm kỹ, vẫn không thấy đâu."
Tấn triều trọng Phật giáo, thế nhân ít nhiều cũng tin vào chuyện tâm linh. Hoàng đế trước đánh mất khóa trường mệnh, sau lại ngã ngựa trọng thương, trùng hợp như vậy khó tránh khỏi việc suy nghĩ lo lắng.
Ngày hôm đó, tuyết lớn ngừng.
Thanh Đại muốn chuyển ngự tháp ra ngoài, giúp Đường Oanh đón nắng một chút, hy vọng tâm tình chủ tử cũng có thể tốt lên.
Vì thế, lúc này Đường Oanh đang ngả trên tháp, yên tĩnh dõi mắt về phía rừng Hải đường.
Không có hoa nở hoa rơi, cũng không có mây cuốn mây bay, chỉ có sóng ngầm trong lòng bầu bạn với nàng.
Trước luôn luôn bận rộn, chỉ hận không có thời gian thanh nhàn. Bây giờ nhàn nhã dưỡng bệnh lại thấy một ngày dài như một năm, thời gian đã ngưng trệ, lá khô mãi vẫn không rời khỏi cành. Trong giây lát, lại tự hỏi là do thời gian ngừng lại hay là do lòng mình đình trệ. Ngồi trên Đế vị mấy năm, có vẻ như tự tôn càng lúc càng lớn, phần tình cảm đáng hổ thẹn này đã bị đối phương nhìn thấu từ lúc nào, hẳn là đã mất hết thể diện, hẳn là phải chấp nhận sự khinh khi. Nhưng đối phương biết lại làm như không biết, Đường Oanh tự nhìn lại bản thân mình, chợt cảm thấy bùn đất trong vườn kia còn sạch sẽ hơn.
Cho nên tránh né không gặp nhau cũng là một chuyện tốt. Tránh một ngày hai ngày, một năm hai năm, qua đến mười năm, có lẽ vết chàm cũng sẽ bị thời gian lau đi, dù là phí hoài năm tháng.
Đường Oanh nắm khóa ngọc trong tay, mim môi nhíu mày. Lại nghĩ, trước là mẫu nữ, sau cũng sẽ vẫn là mẫu nữ, dù sao sớm tối vẫn phải theo lệ tới thỉnh an, nếu người kia không tránh việc này, như vậy cũng là đủ. Nghĩ thế, trên sườn mặt chợt nóng hổi, đưa tay lên chạm vào một mảnh ướt át khiến cho Đường Oanh thất kinh. Vội vàng lau khô nước mắt, cũng may cung nhân đã lui cả. Tâm loạn như ma, cả thể xác lẫn tinh thần đều mờ mịt cả đi, không để ý tới tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Trên con đường đá, bên dưới sắc trời mờ mờ, Thái hậu đi tới. Khuôn mặt tinh xảo bị bóng râm của cành lá đổ lên, che khuất một phần, càng tăng thêm nét hư ảo, vừa là nhu hòa vừa là xa cách, tưởng như thanh lãnh mà rồi chỉ còn lại ôn nhu.
Tới gần bên ngự tháp, bước chân nàng cũng chậm lại. Nàng đã thấy hết thảy. Đây là người chính nàng nâng đỡ dìu dắt, bao phen tôi luyện mà thành, xưa nay luôn kiên cường như vậy, hôm nay vì điều gì mà lại rơi nước mắt. Tuy không phải tình thân máu mủ, nhưng nàng luôn tự tin không ai hiểu tính tình Đường Oanh bằng mình. Quật cường khắc chế, vậy mà lại khóc.
Khóc không thành tiếng, rõ ràng là hoặc cố nén nhịn, hoặc là khóc mà không để người khác biết mình đang khóc. Dù là thế nào cũng đều khiến nàng đau lòng.
Đường Oanh không mặc áo choàng, ngoại bào cũng xộc xệch, tóc búi trên đầu lộ ra gáy ngọc. Nàng muốn đeo khóa ngọc lên, cung nhân không có lệnh không được phép vào, cho nên y trang không chỉnh tề như vậy, chung quy cũng không có gì không ổn.
Thái hậu đặt vò rượu lên ngự tháp, tiếng động này khiến Đường Oanh giật mình, đầu ngón tay đang cài khóa liền run lên, quay lại nhìn lại càng hoảng. Thái hậu lại điềm nhiên, gì cũng không nói, chỉ đứng nhìn người kia loay hoay với khóa ngọc, không sao cài được.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tay chân vẫn vụng về như vậy.
Thái hậu lại gần, giúp Đường Oanh cài khóa ngọc. Ánh mắt thoáng qua đôi mắt vẫn chưa khô của người kia, nàng thở dài trong lòng, thấp giọng gọi: "Tiểu Thất."
Đường Oanh nghĩ, Thái hậu gọi Tiểu Thất, có lẽ cũng vẫn chưa căm ghét mình tới vậy.
"A nương...?"
Thái hậu nhìn, ánh mắt rung lên, cuối cùng chỉ thản nhiên oán trách một câu: "Quỷ yêu khóc."
Oán trách nhưng ngữ khí như đang dung túng, thoải mái tự nhiên.
- -- Hết chương 56 ---
Hoàng đế tinh thông chuyện cung trường, đột nhiên lại ngã ngựa bị thương, mấy ngày liên tiếp không quản được triều chính, chỉ đành ủy thác cho người khác, chỉ việc này thôi cũng đã đủ khiến trên dưới cả triều kinh hãi. Cũng may Đông thú đã qua, sứ thần phiên quốc cũng đã hồi cố thổ, nếu không một phen này cũng khó tránh điều bất lợi.
Đã về cuối năm, các ti nha môn đã khép lại sổ sách của năm cũ, chỉ đợi Trừ Tịch liền phong ấn Hưu mộc. Quan viên nhàn hạ, thực ra cũng không thiếu nơi vẫn còn đang bận rộn. Ở phía Bắc của Trường Giang châu phủ hiện đang bị nạn thiên tai bão tuyết hoành hành, trời đông giá rét như thế này, triều đình cũng phải nhúng tay hỗ trợ.
Xưa nay việc thế này là việc của Hộ bộ phối hợp với các Bố chính sư ti ở địa phương, chỉ là cần một người đứng đầu đủ bản lĩnh đủ năng lực, công việc mới có thể được giải quyết nhanh chóng gọn gàng. Còn việc chọn ra người đứng đầu đảm đương, cuối cùng để cho Lại bộ Thượng thư xét duyệt cân nhắc, sau đó mới có thể quyết định.
Nghiêm Ngật mới vào triều được hơn một năm, chưa có vây cánh, công tư đều là vì bá tính mà suy xét. Chuyện cấp bách, hắn làm việc cũng nhanh gọn, vì thế chưa đầy hai ngày Nghiêm Ngật đã trình một bản tấu lên, trước trình cho Thái hậu, sau trình cho Hoàng đế. Nói là công tư phân minh, nhưng chuyện lớn nhỏ trên triều không có chuyện gì là không có mục đích. Hắn biết Hoàng đế có chí hướng cách tân, muốn thế đương nhiên đầu tiên phải loại bỏ kẻ cản đường, cho nên trong bản tấu đều là những cái tên độc môn độc hộ, quan viên có tài nhưng vây cánh không dày, trong ấy còn có mấy vị nữ quan.
Bản tấu không sai lệch chỗ nào, Đường Oanh xem qua liền cười nói: "Khanh gia đã trình lên cho Thái hậu, Thái hậu vừa ý liền cứ thế mà làm, không cần tới chỗ trẫm nữa." Đường Oanh bị thương, dù không cản người thăm nhưng cũng là hạn chế, cũng là vì e ngại khí sắc suy yếu khiến người ta lo lắng.
Nghiêm Ngật đoán trước Hoàng đế sẽ nói vậy, thẳng thắn mà đáp: "Đây là triều sự, Điện hạ cũng chỉ là tạm thời nhiếp chính, thần phò Bệ hạ, không thể làm trái quy củ."
Nghiêm Ngật nói lời này cũng là có ngụ ý can gián, Hoàng đế nay đã thân chính, không thể so với khi xưa, tùy ý đem quân quốc chính vụ giao cho Thái hậu. Lâu dài không thể như vậy.
Đường Oanh hiểu rõ, chẳng hề phật ý, vẫn chỉ ôn hòa: "Khanh gia uyên bác, không biết đã từng nghe chuyện về Nam Đường hậu chủ và con nai hay chưa?"
Nam Đường hậu chủ tính tình dễ cảm động, trọng đạo Phật, vốn có tâm từ bi. Có ngày nọ dẫn tôi tớ vào rừng sâu săn bắn, giữa nơi chim bay cá nhảy, muốn săn một con nai. Vừa giương cung lên đã nghe tiếng khóc nghẹn ngào, lại gần nhìn thấy nai chảy nước mắt, bụng to bất thường liền đoán là nai này đang có con non. Vậy là không đành lòng, bèn thả nó đi.
Nghiêm Ngật gật đầu, ý bảo hắn có nghe.
"Ân của Thái hậu đối với trẫm cũng lớn như vậy, nặng như núi. Nếu không có nàng, e cũng không có trẫm. Cho nên, Đế vị là của ta, nhưng nửa giang sơn này cũng là của nàng."
Các đời Đế vương đều dùng hiếu đạo trị thiên hạ, Hoàng đế diễn một màn hiếu thuận cũng là chuyện thường thấy. Nghiêm Ngật cũng là người trong quan trường, cũng có thứ bản lĩnh nhìn mặt người đoán chân tâm, bây giờ nghe lời kia của Đường Oanh, nghe không ra một chút hư tình giả ý. Có lẽ trước nay vẫn đều là chân tâm.
Nếu đã như vậy, Nghiêm Ngật cũng đành biết khó mà lui. Năm xưa Tiên đế còn tại thế, cũng vì hắn bất chấp can gián thẳng thắn mà bị biếm trích. Khi đó tiền triều như bãi chiến trường cho hai phe Nhan thị Tiêu đảng tranh đấu gay gắt, hắn nhìn cảnh trước mắt mà sầu lo trong lòng. Nhan Tốn tuy đã qua đời nhưng dù thế nào Thái hậu vẫn là nữ nhi Nhan thị, Nhan thị phía sau lưng dù nay yên phận nhưng vẫn rất có trọng lượng, huống hồ... Nghiêm Ngật nhìn Đường Oanh, huống hồ nay Hoàng đế cũng trọng nữ nhi Nhan thị như vậy.
Hắn không thể so mình với cựu thần như Tiêu Thận, cũng không rõ nội tình giữa Hoàng đế và Thái hậu như thế nào, nhưng dù thế nào cũng không phải thân nhân, vẫn còn muốn nghĩ cách thuyết phục.
Quân thần ngồi trong điện, cửa mở mà có bình phong chắn gió, không hề lạnh.
Đường Oanh đưa tay che miệng, ho một tiếng, Trì Tái liền tiến lên, chắp tay cung kính với Nghiêm Ngật: "Nghiêm đại nhân, Y chính có dặn, đêm xuống Bệ hạ không nên suy nghĩ nhiều, cần phải tĩnh dưỡng."
Nghiêm Ngật hiểu, đành cáo lui. Đi tới cửa điện, trước khi đặt chân xuống nền tuyết, hắn quay lại hỏi Trì Tái: "Trì trung quan, xin hỏi khóa trường mệnh của Bệ hạ đã tìm lại được chưa?"
Trì Tái dừng bước, thở dài một tiếng: "Vẫn chưa tìm được, mỗi góc đều đã tìm kỹ, vẫn không thấy đâu."
Tấn triều trọng Phật giáo, thế nhân ít nhiều cũng tin vào chuyện tâm linh. Hoàng đế trước đánh mất khóa trường mệnh, sau lại ngã ngựa trọng thương, trùng hợp như vậy khó tránh khỏi việc suy nghĩ lo lắng.
Ngày hôm đó, tuyết lớn ngừng.
Thanh Đại muốn chuyển ngự tháp ra ngoài, giúp Đường Oanh đón nắng một chút, hy vọng tâm tình chủ tử cũng có thể tốt lên.
Vì thế, lúc này Đường Oanh đang ngả trên tháp, yên tĩnh dõi mắt về phía rừng Hải đường.
Không có hoa nở hoa rơi, cũng không có mây cuốn mây bay, chỉ có sóng ngầm trong lòng bầu bạn với nàng.
Trước luôn luôn bận rộn, chỉ hận không có thời gian thanh nhàn. Bây giờ nhàn nhã dưỡng bệnh lại thấy một ngày dài như một năm, thời gian đã ngưng trệ, lá khô mãi vẫn không rời khỏi cành. Trong giây lát, lại tự hỏi là do thời gian ngừng lại hay là do lòng mình đình trệ. Ngồi trên Đế vị mấy năm, có vẻ như tự tôn càng lúc càng lớn, phần tình cảm đáng hổ thẹn này đã bị đối phương nhìn thấu từ lúc nào, hẳn là đã mất hết thể diện, hẳn là phải chấp nhận sự khinh khi. Nhưng đối phương biết lại làm như không biết, Đường Oanh tự nhìn lại bản thân mình, chợt cảm thấy bùn đất trong vườn kia còn sạch sẽ hơn.
Cho nên tránh né không gặp nhau cũng là một chuyện tốt. Tránh một ngày hai ngày, một năm hai năm, qua đến mười năm, có lẽ vết chàm cũng sẽ bị thời gian lau đi, dù là phí hoài năm tháng.
Đường Oanh nắm khóa ngọc trong tay, mim môi nhíu mày. Lại nghĩ, trước là mẫu nữ, sau cũng sẽ vẫn là mẫu nữ, dù sao sớm tối vẫn phải theo lệ tới thỉnh an, nếu người kia không tránh việc này, như vậy cũng là đủ. Nghĩ thế, trên sườn mặt chợt nóng hổi, đưa tay lên chạm vào một mảnh ướt át khiến cho Đường Oanh thất kinh. Vội vàng lau khô nước mắt, cũng may cung nhân đã lui cả. Tâm loạn như ma, cả thể xác lẫn tinh thần đều mờ mịt cả đi, không để ý tới tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Trên con đường đá, bên dưới sắc trời mờ mờ, Thái hậu đi tới. Khuôn mặt tinh xảo bị bóng râm của cành lá đổ lên, che khuất một phần, càng tăng thêm nét hư ảo, vừa là nhu hòa vừa là xa cách, tưởng như thanh lãnh mà rồi chỉ còn lại ôn nhu.
Tới gần bên ngự tháp, bước chân nàng cũng chậm lại. Nàng đã thấy hết thảy. Đây là người chính nàng nâng đỡ dìu dắt, bao phen tôi luyện mà thành, xưa nay luôn kiên cường như vậy, hôm nay vì điều gì mà lại rơi nước mắt. Tuy không phải tình thân máu mủ, nhưng nàng luôn tự tin không ai hiểu tính tình Đường Oanh bằng mình. Quật cường khắc chế, vậy mà lại khóc.
Khóc không thành tiếng, rõ ràng là hoặc cố nén nhịn, hoặc là khóc mà không để người khác biết mình đang khóc. Dù là thế nào cũng đều khiến nàng đau lòng.
Đường Oanh không mặc áo choàng, ngoại bào cũng xộc xệch, tóc búi trên đầu lộ ra gáy ngọc. Nàng muốn đeo khóa ngọc lên, cung nhân không có lệnh không được phép vào, cho nên y trang không chỉnh tề như vậy, chung quy cũng không có gì không ổn.
Thái hậu đặt vò rượu lên ngự tháp, tiếng động này khiến Đường Oanh giật mình, đầu ngón tay đang cài khóa liền run lên, quay lại nhìn lại càng hoảng. Thái hậu lại điềm nhiên, gì cũng không nói, chỉ đứng nhìn người kia loay hoay với khóa ngọc, không sao cài được.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tay chân vẫn vụng về như vậy.
Thái hậu lại gần, giúp Đường Oanh cài khóa ngọc. Ánh mắt thoáng qua đôi mắt vẫn chưa khô của người kia, nàng thở dài trong lòng, thấp giọng gọi: "Tiểu Thất."
Đường Oanh nghĩ, Thái hậu gọi Tiểu Thất, có lẽ cũng vẫn chưa căm ghét mình tới vậy.
"A nương...?"
Thái hậu nhìn, ánh mắt rung lên, cuối cùng chỉ thản nhiên oán trách một câu: "Quỷ yêu khóc."
Oán trách nhưng ngữ khí như đang dung túng, thoải mái tự nhiên.
- -- Hết chương 56 ---
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook