Lưỡng Đô Ký Sự
-
Chương 58: Nổi sóng
Đêm khuya, mộng tỉnh, chăn gối lạnh
Ngày hôm đó, tuyết ngừng rơi.
Cung nhân Tuyên Thất điện đem cây hoa ra bày đầy trong đình uyển, quang cảnh như thể xuân về giữa đông, khiến tâm tình của người ta cũng hồi xuân, tốt lên nhiều lắm.
Đặt một chậu hoa mẫu đơn rực rỡ xuống, Thanh Đại đứng thẳng dậy, hai tay vỗ vào nhau phủi sạch bùn đất, quay đầu nhìn lại đã thấy Trì Tái dẫn theo vài vị nội thị đi ra từ phía chính điện, ai nấy mặt mày xám xịt. Thanh Đại nhíu mày, bước nhanh về hướng ấy, thấp giọng hỏi Trì Tái: "Bệ hạ lại không dùng bữa?"
Trì Tái thở dài, liếc nhìn khay thức ăn mấy nội thị phía sau đang bê trên tay, đảo mắt lắc đầu: "Ăn nhiều hơn mấy ngày trước một chút, nhưng cũng vẫn là không có khẩu vị, chưa ăn được mấy đã cho lui."
Hai người vừa nói vừa đi, Trì Tái tiếp lời: "Ta xem a, Bệ hạ quả thực không có khẩu vị, mỗi món ăn một hai đũa mà thôi. Phải rồi, có thêm vài miếng cơm." Hắn dừng bước, mặt nhăn mày nhó, "Giờ đang đông, rét đậm chứ chẳng phải mùa hè oi bức, sao lại không có khẩu vị đây? Không phải là vì trời lạnh ăn không ngon chứ? Hôm qua Thượng Thiện giám đặc biệt làm mấy món canh nóng, Bệ hạ cũng không ăn được mấy."
Thanh Đại nghe vậy càng thêm lo lắng, suy nghĩ một chút mới nói: "Dạo gần đây cả triều làm gì có ai không biết thánh nhan phẫn nộ? Cuối năm rồi còn chọc giận quân thượng, biết làm thế nào?" Vừa dứt lời, Thanh Đại đã tự phủ nhận, "Nhưng Bệ hạ xưa nay không phải người như vậy."
Quân tâm tựa biển, Trì Tái và Thanh Đại đã hầu cận trước Ngự tiền nhiều năm, quen thuộc với tính tình của Hoàng đế, vừa hiểu những cùng vừa không thể hiểu quá nhiều. Mà điều khiến hai người càng thêm buồn bực thay chính là, gần đây Hoàng đế rất ít tới Vị Ương cung, đôi khi tới thỉnh an, về cũng sẽ trở về trạng thái trầm mặc.
- --
Đêm khuya, tỉnh mộng, chăn gối lạnh.
Đèn trong cung tẩm le lói mong manh, vừa lờ mờ sáng mà thôi. Cung nga tư tẩm vẫn đang đứng bên ngoài, chỉ khi được triệu mới có thể vào. Đường Oanh xốc chăn xuống giường, chân trần đi trên nền gỗ, tới bên cửa sổ.
Bất kể là cửa sổ nào, từ đây đều có thể nhìn ra rừng Hải đường ngoài đình viện. Đường Oanh mở cửa sổ, trời đêm đen nhánh như vẩy mực, trong ánh đèn đuốc nơi cung thành lại như bức nền cho tuyết mịn bay bổng. Tuyết rơi nhao nhao, Hải đường đã tàn úa, bây giờ chỉ còn có cành khô.
Gió đêm thoảng qua từng cơn, thổi cho tấm cửa sổ rung động, nghe ra tiếng kẽo kẹt. Gió lớn ngoài kia phất tới, thổi bay mái tóc đen dài của nàng. Tóc mai đen nhánh tán loạn bên sườn mặt, sợi tóc phủ lên ngũ quan sắc nét, phủ lên cả đôi mắt sâu. Gió là vậy, Đường Oanh lại không cảm thấy lạnh, có lẽ gió đông cũng chẳng tê tái bằng tâm tư nàng lúc này.
Mùng tám tháng Chạp, Đường Oanh sẽ không quên. Hôm ấy nói chuyện với Thái hậu, mỗi một câu nàng đều ghi nhớ dưới đáy lòng, không chỉ là ghi nhớ, mà ngày nào cũng sẽ ôn lại một lần. Giữ lấy lý tính, vạn không thể bội. Thái hậu đồng ý nàng mở hậu cung, tuyển thiếp cũng được, phong Hậu cũng được, ngay sau đó lại là căn dặn nàng giữ lấy lý tính. Ý tứ thế nào, đều đã sáng tỏ.
Thái hậu đoán trúng tâm tư, có lẽ đã sớm linh cảm được, nhưng hiểu rằng chính mình cũng chẳng thể giải quyết đảm đương, vậy là thà rằng coi như không biết. Quần thần can gián, Ngự sử bất bình, mọi chuyện lúc này khiến Đường Oanh nhận ra mình không thể không có kế sách lâu dài, cũng không thể tiếp tục tùy cơ ứng biến. Suy cho cùng, lợi thế mà cũng là bất lợi lớn nhất của Đường Oanh lại chính là ngôi cửu ngũ này. Nói rằng không có quan hệ huyết thống, chỉ là ân đức dạy bảo dìu dắt, nhưng trong mắt thế nhân thì vẫn là dưỡng mẫu dưỡng nữ, vẫn là phạm triều cương luân lý.
Từ khi đăng cơ, Đường Oanh chưa một ngày lơ là công vụ triều chính, lại chưa từng có tham vọng sẽ lưu danh sử sách. Nàng chỉ là không muốn cô phụ kỳ vọng và tâm huyết của Thái hậu, không muốn lãng phí tâm huyết bao năm. Nàng cố gắng cũng chỉ vì một người, cũng chỉ vì một người mà giờ đây hổ thẹn.
Thậm chí, nàng từng nghĩ, cứ âm thầm bầu bạn bên người kia như vậy, một đời một kiếp trong cô thành này, không ai quấy rầy. Có thể như vậy sao? Trước nàng tin rằng nhất định sẽ có thể, nhưng gần đây, càng lúc nàng càng nhận ra, không thể như thế được. Mọi chuyện đều phải tuân theo khuôn vàng thước ngọc.
Tuyết ngoài kia rơi càng lúc càng dày, che mất tầm mắt của nàng, hỗn loạn không ngớt. Xét về bản chất, Đường Oanh không phải cổ nhân, không thuộc về nơi này. Nhưng nàng sống cuộc đời này lâu như vậy rồi, nàng đã nhập vào thế giới này, gắn liền với cái gọi là chính đạo minh quân. Nhưng nếu như nàng không vì đạo nghĩa, không vì triều cương, chỉ vì mình mà sống?
Chỉ là...
Đường Oanh nhìn Hải đường khô héo trong đình viện, đôi mắt mơ hồ không rõ. Gió lạnh lại quét qua đây, nàng cúi đầu liễm mi, đành buông một tiếng thở dài.
- --
Trời sắp sáng, đã gần giờ Mẹo.
Mỗi ngày lâm triều, Đường Oanh phải dậy vào giờ này. Thanh Đại lĩnh cung nhân vào hầu hạ, giúp chủ tử thay Miện phục, đội mũ miện, đeo đai ngọc.
Nước trong chậu sóng sánh trong suốt, phản chiếu khuôn mặt Đường Oanh. Cúi xuống rửa tay, ngay khi đang cúi lưng xuống, nàng bỗng nhớ ra điều gì, cả người cứng lại, đưa tay lên sờ trong vạt áo trước cổ. Thanh Đại nhìn một màn kỳ lạ này, không khỏi phải thấp giọng: "Bệ hạ?"
Cung nhân truyền khăn mặt tới, Đường Oanh nhận lấy lau khô hai tay, lúc ấy mới nhíu mày: "Khóa đỡ đầu. Khóa đỡ đầu của trẫm không thấy nữa." Vừa nói vừa tìm tòi cẩn thận lại một phen, sau đó quay lại nhìn bốn phía trên đất, mi tâm nhíu chặt.
Dưới gầm trời này, Quân vương ăn trân tu, mặc gấm vóc, đeo mỹ ngọc, nếu là vật tầm thường đã chẳng khẩn trương như thế. Cung nhân trong điện đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mới bắt đầu tỉnh ngộ, liền sốt sắng quỳ xuống chờ đợi.
Chỉ có Trì Tái và Thanh Đại vẫn bình tĩnh, suy nghĩ hôm qua Hoàng đế đã tới những đâu, cùng lúc cho vài cung nhân nhanh nhẹn tháo vát tìm trong Tuyên Thất điện. Mọi người sốt ruột chờ đợi, cuối cùng vẫn là không thấy bóng dáng tăm hơi.
Thanh Đại lúc này như đã muốn ngừng thở, nghiêng đầu dò xét nét mặt hỉ nộ khó phân kia của Đường Oanh, cuối cùng đành cẩn cẩn dực dực: "Trống sáng sắp đánh rồi, không bằng Bệ hạ cứ giao việc này cho nô tì, nô tì sẽ nghiêm tra."
Cái gọi là nghiêm tra kia, ở nơi này chính là dùng cực hình để tra, thậm chí sẽ còn có người vong mạng. Cung nhân nghe lời này, ai nấy đều biến sắc.
Đường Oanh che giấu vẻ phiền muộn buồn bực, cuối cùng vẫn là cười ôn hòa: "Vật tùy thân của trẫm sao lại nghiêm tra người khác? Có lẽ là rơi mất ở đâu đó, cứ cho người đi tìm là được, chớ chất vấn khiển trách người không liên quan." Vừa nói vừa đi ra ngoài, miện phục mặc trên người, bóng lưng cao gầy mà vững trãi, so với người vừa hốt hoảng khi nãy như hai người khác nhau.
Thanh Đại cung tiễn Hoàng đế đi, trong lòng lại nổi lên loại dự cảm không rõ, cũng chỉ biết vui mừng chủ tử bao dung bác ái. Cửa điện mở ra, vừa ngẩng đầu đã thấy người ở phía xa dừng bước, hơi quay đầu lại, vẫn là nụ cười ôn nhu: "Nếu không tìm thấy cũng không sao, dù sao trẫm cũng sẽ lấy túi đỡ đầu về sớm thôi."
Vì hôm nay chậm giờ, Hoàng đế không tới Vị Ương cung thỉnh an Thái hậu nữa, một đường thẳng tới Cẩn Thân điện. Chuyện Đường Oanh vào triều muộn là chuyện trước nay hiếm có, hôm nay chư công cũng phải hỏi vài câu. Thần hỏi, quân cũng chỉ tùy ý trả lời một câu, chuyện làm rơi khóa đỡ đầu cũng là chuyện chẳng ai để tâm chú ý.
Hôm ấy, sau giờ Ngọ, Lễ bộ Lang trung phụng mật lệnh của Thái hậu, đem sách bảo[1] sắc lập Hoàng hậu và khế ước thông hôn năm Thế Tông trình lên án. Gần đây hướng gió trên triều mấy phen đổi hướng quỷ dị, hành động này của Thái hậu hiển nhiên khiến người ta suy nghĩ sâu xa, nhưng Lang trung này chịu ơn Thái hậu, trước sau cũng chỉ thuận tình làm việc, không hề hỏi thêm nửa câu.
[1] Gồm kim sách và kim bảo, kim sách là chiếu thư bằng vàng dùng trong đại lễ lập Hậu.
Lang trung cáo lui mà đi. Luật sơ nghị phân ra thành hai chồng, đặt một bên, một bên là kim sách sắc lập Thuần Nguyên hoàng hậu. Nàng kéo kim sách về phía mình, vừa mở ra, còn chưa kịp nhìn kỹ, bỗng nhiên có một nội thị xông vào, dáng chạy nghiêng ngả lảo đảo, quỳ thụp xuống ngay trước mắt nàng. Từng lời hắn nói ra khỏi miệng như lưỡi dao găm đâm xuyên qua cơ thể nàng, đau đớn đến mức khiến trái tim nàng ngừng đập trong vài giây: "Điện... điện hạ! Giáo trường Võ Anh điện... Bệ hạ ngã ngựa ở giáo trường Võ Anh điện!"
- -- Hết chương 54 ---
Editor mạn đàm: Bệ hạ ngã ngựa đúng lúc lắm, Điện hạ đang ở đây tính toán chọn ngôi Hậu thay cho Bệ hạ đây này ???? Chọn đi rồi ngồi đó mà tiếc ????♀️
Ngày hôm đó, tuyết ngừng rơi.
Cung nhân Tuyên Thất điện đem cây hoa ra bày đầy trong đình uyển, quang cảnh như thể xuân về giữa đông, khiến tâm tình của người ta cũng hồi xuân, tốt lên nhiều lắm.
Đặt một chậu hoa mẫu đơn rực rỡ xuống, Thanh Đại đứng thẳng dậy, hai tay vỗ vào nhau phủi sạch bùn đất, quay đầu nhìn lại đã thấy Trì Tái dẫn theo vài vị nội thị đi ra từ phía chính điện, ai nấy mặt mày xám xịt. Thanh Đại nhíu mày, bước nhanh về hướng ấy, thấp giọng hỏi Trì Tái: "Bệ hạ lại không dùng bữa?"
Trì Tái thở dài, liếc nhìn khay thức ăn mấy nội thị phía sau đang bê trên tay, đảo mắt lắc đầu: "Ăn nhiều hơn mấy ngày trước một chút, nhưng cũng vẫn là không có khẩu vị, chưa ăn được mấy đã cho lui."
Hai người vừa nói vừa đi, Trì Tái tiếp lời: "Ta xem a, Bệ hạ quả thực không có khẩu vị, mỗi món ăn một hai đũa mà thôi. Phải rồi, có thêm vài miếng cơm." Hắn dừng bước, mặt nhăn mày nhó, "Giờ đang đông, rét đậm chứ chẳng phải mùa hè oi bức, sao lại không có khẩu vị đây? Không phải là vì trời lạnh ăn không ngon chứ? Hôm qua Thượng Thiện giám đặc biệt làm mấy món canh nóng, Bệ hạ cũng không ăn được mấy."
Thanh Đại nghe vậy càng thêm lo lắng, suy nghĩ một chút mới nói: "Dạo gần đây cả triều làm gì có ai không biết thánh nhan phẫn nộ? Cuối năm rồi còn chọc giận quân thượng, biết làm thế nào?" Vừa dứt lời, Thanh Đại đã tự phủ nhận, "Nhưng Bệ hạ xưa nay không phải người như vậy."
Quân tâm tựa biển, Trì Tái và Thanh Đại đã hầu cận trước Ngự tiền nhiều năm, quen thuộc với tính tình của Hoàng đế, vừa hiểu những cùng vừa không thể hiểu quá nhiều. Mà điều khiến hai người càng thêm buồn bực thay chính là, gần đây Hoàng đế rất ít tới Vị Ương cung, đôi khi tới thỉnh an, về cũng sẽ trở về trạng thái trầm mặc.
- --
Đêm khuya, tỉnh mộng, chăn gối lạnh.
Đèn trong cung tẩm le lói mong manh, vừa lờ mờ sáng mà thôi. Cung nga tư tẩm vẫn đang đứng bên ngoài, chỉ khi được triệu mới có thể vào. Đường Oanh xốc chăn xuống giường, chân trần đi trên nền gỗ, tới bên cửa sổ.
Bất kể là cửa sổ nào, từ đây đều có thể nhìn ra rừng Hải đường ngoài đình viện. Đường Oanh mở cửa sổ, trời đêm đen nhánh như vẩy mực, trong ánh đèn đuốc nơi cung thành lại như bức nền cho tuyết mịn bay bổng. Tuyết rơi nhao nhao, Hải đường đã tàn úa, bây giờ chỉ còn có cành khô.
Gió đêm thoảng qua từng cơn, thổi cho tấm cửa sổ rung động, nghe ra tiếng kẽo kẹt. Gió lớn ngoài kia phất tới, thổi bay mái tóc đen dài của nàng. Tóc mai đen nhánh tán loạn bên sườn mặt, sợi tóc phủ lên ngũ quan sắc nét, phủ lên cả đôi mắt sâu. Gió là vậy, Đường Oanh lại không cảm thấy lạnh, có lẽ gió đông cũng chẳng tê tái bằng tâm tư nàng lúc này.
Mùng tám tháng Chạp, Đường Oanh sẽ không quên. Hôm ấy nói chuyện với Thái hậu, mỗi một câu nàng đều ghi nhớ dưới đáy lòng, không chỉ là ghi nhớ, mà ngày nào cũng sẽ ôn lại một lần. Giữ lấy lý tính, vạn không thể bội. Thái hậu đồng ý nàng mở hậu cung, tuyển thiếp cũng được, phong Hậu cũng được, ngay sau đó lại là căn dặn nàng giữ lấy lý tính. Ý tứ thế nào, đều đã sáng tỏ.
Thái hậu đoán trúng tâm tư, có lẽ đã sớm linh cảm được, nhưng hiểu rằng chính mình cũng chẳng thể giải quyết đảm đương, vậy là thà rằng coi như không biết. Quần thần can gián, Ngự sử bất bình, mọi chuyện lúc này khiến Đường Oanh nhận ra mình không thể không có kế sách lâu dài, cũng không thể tiếp tục tùy cơ ứng biến. Suy cho cùng, lợi thế mà cũng là bất lợi lớn nhất của Đường Oanh lại chính là ngôi cửu ngũ này. Nói rằng không có quan hệ huyết thống, chỉ là ân đức dạy bảo dìu dắt, nhưng trong mắt thế nhân thì vẫn là dưỡng mẫu dưỡng nữ, vẫn là phạm triều cương luân lý.
Từ khi đăng cơ, Đường Oanh chưa một ngày lơ là công vụ triều chính, lại chưa từng có tham vọng sẽ lưu danh sử sách. Nàng chỉ là không muốn cô phụ kỳ vọng và tâm huyết của Thái hậu, không muốn lãng phí tâm huyết bao năm. Nàng cố gắng cũng chỉ vì một người, cũng chỉ vì một người mà giờ đây hổ thẹn.
Thậm chí, nàng từng nghĩ, cứ âm thầm bầu bạn bên người kia như vậy, một đời một kiếp trong cô thành này, không ai quấy rầy. Có thể như vậy sao? Trước nàng tin rằng nhất định sẽ có thể, nhưng gần đây, càng lúc nàng càng nhận ra, không thể như thế được. Mọi chuyện đều phải tuân theo khuôn vàng thước ngọc.
Tuyết ngoài kia rơi càng lúc càng dày, che mất tầm mắt của nàng, hỗn loạn không ngớt. Xét về bản chất, Đường Oanh không phải cổ nhân, không thuộc về nơi này. Nhưng nàng sống cuộc đời này lâu như vậy rồi, nàng đã nhập vào thế giới này, gắn liền với cái gọi là chính đạo minh quân. Nhưng nếu như nàng không vì đạo nghĩa, không vì triều cương, chỉ vì mình mà sống?
Chỉ là...
Đường Oanh nhìn Hải đường khô héo trong đình viện, đôi mắt mơ hồ không rõ. Gió lạnh lại quét qua đây, nàng cúi đầu liễm mi, đành buông một tiếng thở dài.
- --
Trời sắp sáng, đã gần giờ Mẹo.
Mỗi ngày lâm triều, Đường Oanh phải dậy vào giờ này. Thanh Đại lĩnh cung nhân vào hầu hạ, giúp chủ tử thay Miện phục, đội mũ miện, đeo đai ngọc.
Nước trong chậu sóng sánh trong suốt, phản chiếu khuôn mặt Đường Oanh. Cúi xuống rửa tay, ngay khi đang cúi lưng xuống, nàng bỗng nhớ ra điều gì, cả người cứng lại, đưa tay lên sờ trong vạt áo trước cổ. Thanh Đại nhìn một màn kỳ lạ này, không khỏi phải thấp giọng: "Bệ hạ?"
Cung nhân truyền khăn mặt tới, Đường Oanh nhận lấy lau khô hai tay, lúc ấy mới nhíu mày: "Khóa đỡ đầu. Khóa đỡ đầu của trẫm không thấy nữa." Vừa nói vừa tìm tòi cẩn thận lại một phen, sau đó quay lại nhìn bốn phía trên đất, mi tâm nhíu chặt.
Dưới gầm trời này, Quân vương ăn trân tu, mặc gấm vóc, đeo mỹ ngọc, nếu là vật tầm thường đã chẳng khẩn trương như thế. Cung nhân trong điện đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mới bắt đầu tỉnh ngộ, liền sốt sắng quỳ xuống chờ đợi.
Chỉ có Trì Tái và Thanh Đại vẫn bình tĩnh, suy nghĩ hôm qua Hoàng đế đã tới những đâu, cùng lúc cho vài cung nhân nhanh nhẹn tháo vát tìm trong Tuyên Thất điện. Mọi người sốt ruột chờ đợi, cuối cùng vẫn là không thấy bóng dáng tăm hơi.
Thanh Đại lúc này như đã muốn ngừng thở, nghiêng đầu dò xét nét mặt hỉ nộ khó phân kia của Đường Oanh, cuối cùng đành cẩn cẩn dực dực: "Trống sáng sắp đánh rồi, không bằng Bệ hạ cứ giao việc này cho nô tì, nô tì sẽ nghiêm tra."
Cái gọi là nghiêm tra kia, ở nơi này chính là dùng cực hình để tra, thậm chí sẽ còn có người vong mạng. Cung nhân nghe lời này, ai nấy đều biến sắc.
Đường Oanh che giấu vẻ phiền muộn buồn bực, cuối cùng vẫn là cười ôn hòa: "Vật tùy thân của trẫm sao lại nghiêm tra người khác? Có lẽ là rơi mất ở đâu đó, cứ cho người đi tìm là được, chớ chất vấn khiển trách người không liên quan." Vừa nói vừa đi ra ngoài, miện phục mặc trên người, bóng lưng cao gầy mà vững trãi, so với người vừa hốt hoảng khi nãy như hai người khác nhau.
Thanh Đại cung tiễn Hoàng đế đi, trong lòng lại nổi lên loại dự cảm không rõ, cũng chỉ biết vui mừng chủ tử bao dung bác ái. Cửa điện mở ra, vừa ngẩng đầu đã thấy người ở phía xa dừng bước, hơi quay đầu lại, vẫn là nụ cười ôn nhu: "Nếu không tìm thấy cũng không sao, dù sao trẫm cũng sẽ lấy túi đỡ đầu về sớm thôi."
Vì hôm nay chậm giờ, Hoàng đế không tới Vị Ương cung thỉnh an Thái hậu nữa, một đường thẳng tới Cẩn Thân điện. Chuyện Đường Oanh vào triều muộn là chuyện trước nay hiếm có, hôm nay chư công cũng phải hỏi vài câu. Thần hỏi, quân cũng chỉ tùy ý trả lời một câu, chuyện làm rơi khóa đỡ đầu cũng là chuyện chẳng ai để tâm chú ý.
Hôm ấy, sau giờ Ngọ, Lễ bộ Lang trung phụng mật lệnh của Thái hậu, đem sách bảo[1] sắc lập Hoàng hậu và khế ước thông hôn năm Thế Tông trình lên án. Gần đây hướng gió trên triều mấy phen đổi hướng quỷ dị, hành động này của Thái hậu hiển nhiên khiến người ta suy nghĩ sâu xa, nhưng Lang trung này chịu ơn Thái hậu, trước sau cũng chỉ thuận tình làm việc, không hề hỏi thêm nửa câu.
[1] Gồm kim sách và kim bảo, kim sách là chiếu thư bằng vàng dùng trong đại lễ lập Hậu.
Lang trung cáo lui mà đi. Luật sơ nghị phân ra thành hai chồng, đặt một bên, một bên là kim sách sắc lập Thuần Nguyên hoàng hậu. Nàng kéo kim sách về phía mình, vừa mở ra, còn chưa kịp nhìn kỹ, bỗng nhiên có một nội thị xông vào, dáng chạy nghiêng ngả lảo đảo, quỳ thụp xuống ngay trước mắt nàng. Từng lời hắn nói ra khỏi miệng như lưỡi dao găm đâm xuyên qua cơ thể nàng, đau đớn đến mức khiến trái tim nàng ngừng đập trong vài giây: "Điện... điện hạ! Giáo trường Võ Anh điện... Bệ hạ ngã ngựa ở giáo trường Võ Anh điện!"
- -- Hết chương 54 ---
Editor mạn đàm: Bệ hạ ngã ngựa đúng lúc lắm, Điện hạ đang ở đây tính toán chọn ngôi Hậu thay cho Bệ hạ đây này ???? Chọn đi rồi ngồi đó mà tiếc ????♀️
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook