Lưỡng Đô Ký Sự
-
Chương 50: Tùy hứng
Vào đông, đêm đen như đổ mực,
chẳng thấy cả sao trời
Ấm nước trên chậu than đã sôi sùng sục, nơi nước bốc lên cuồn cuộn nghi ngút, Nhẫn Đông nhấc xuống, chậm rãi pha trà, chẳng mấy chốc hương trà đã tỏa khắp bốn phía, bao trùm không gian.
Thái hậu đẩy một chén trà tới trước Đường Oanh, cũng cầm chén của mình lên, thần sắc bình bình đạm đạm, vừa chầm chậm hé nắp ấm trà vừa nói: "Ở Yến Kinh này Tống giám thừa vốn nổi danh là người có tài, hắn tới đánh cờ với ta mà thôi."
Đường Oanh buông mắt nhìn chén trà trước mặt, Thái hậu đang ngồi sát bên nàng, nàng không dám đưa mắt nhìn lên, sợ rằng chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến mình bị lộ tẩy. Mà hai chữ 'có tài' này, Thái hậu xưa nay chưa từng dùng trên một ai, hôm nay lại đặc biệt dùng cho Tống Tắc. Điều này khiến cho nàng bất giác có loại cảm giác đối địch, càng lúc càng mạnh.
Đường Oanh đưa mắt nhìn về phía giường bên trong, cũng chính là bởi thế, nàng không bắt được tia nghiền ngẫm nghi vấn nổi lên trong đôi mắt người ngôi bên mình.
Một khắc ngắn ngủi, nội tâm Đường Oanh đã bắt đầu giằng xé. Thái hậu lại không nói rõ ra đến tột cùng thì mình có thích Tống Tắc hay không, nhưng vấn đề này nàng lại không thể hỏi cho rõ. Mà không làm cho rõ, đến ngày kia Tống Tắc thật sự trở thành nam sủng của Thái hậu, Đường Oanh nàng chính là khóc không ra nước mắt.
Nhưng – lạm dưỡng nam sủng, Thái hậu thanh lãnh đoan chính, chắc chắn sx không làm chuyện như thế. Chỉ là Đường Oanh nghi trái kị phải, mới tự mình đẩy mình vào ngõ cụt mà thôi.
Bỗng Đường Oanh cảm thấy có bàn tay đặt lên lưng mình, nhẹ nhàng xoa xoa, vuốt một đường từ trên xuống dưới, lại nghe thấy âm thanh dịu dàng: "Nếu ngươi không bằng lòng, ta sẽ không gặp hắn nữa, trà lan tuyết này cũng sẽ cho trả về." Có mạt cảm xúc phức tạp, có tia ý tứ như đang thăm dò cất giấu dưới đáy mắt nàng, nhưng để lộ ra ngoài, rốt cuộc vẫn là nhượng bộ và quan tâm.
Đường Oanh lúc này như một con mèo buồn bực, chủ nhân vuốt ve mấy cái lại nhu thuận trở lại. Nàng ngẩng đầu, phủ nhận: "Ta... không phải ta không bằng lòng. Trì Tái đã nói với ta chuyện Trường An muốn cầu ngài, nay... nếu ngài thích hắn, ta sẽ cho hắn một xuất thân thật có thể diện."
Lời nói dối này nói ra, tâm hoảng ý loạn mà mặt không đổi sắc, nhưng vừa chạm phải đôi mắt thanh triệt trong vắt của Thái hậu, nàng cảm thấy tâm tư mình bị xuyên thủng, lập tức chột dạ. Liền nhanh chóng dời tầm mắt, tùy ý cầm lên một miếng trái cây, vừa ăn vừa nói: "Còn trà lan tuyết nay không được trả. Ngài thích uống."
Thái hậu vẫn luôn nhìn nàng, một lát sau, ưu tư và nghi ngờ trong mắt mới dần dần lui đi. Nàng nhìn qua Nhẫn Đông, Nhẫn Đông cáo lui, không bao lâu sau trở lại, mang trên tay một tấm áo choàng.
Áo choàng màu xanh thanh thiên, xanh rất nhạt, cổ áo đính lông vũ, mềm mại ấm áp, dáng dấp dài rộng hẳn là dùng để tránh gió rét. Đường Oanh buộc dây ở cổ áo, người ấm mà tâm cũng ấm, nét mặt tràn đầy ý cười, nhìn đã biết nàng ưng ý đến không nói nên lời.
Màu sắc kén người, không hợp sẽ khiến dung mạo có điểm thiếu hụt, mà hợp thì đã mỹ còn càng thêm mỹ, Đường Oanh hẳn là thuộc vế sau. Sinh ra đã được tướng mạo, từ nhỏ sống trong nhung lụa lại càng khiến cho khí chất trở nên cao quý bất phàm, có tu dưỡng khiến cho mỗi một cử chỉ đều ôn nhu như ngọc.
Thái hậu ngồi nhìn người kia vừa ý đến như vậy, khẽ cười: "Trong điện ấm áp, ngươi mau cởi ra đi, ra ngoài lại mặc."
"Được." Đường Oanh gật đầu, cởi áo choàng ra, tự tay gấp lại cẩn thận mới đặt trên bàn gỗ. Sau đó lại bên Thái hậu, ngồi xuống, "Ngài rảnh rỗi tới mức có thời gian tự tay làm y phục?" Nữ tử thế gia vọng tộc có ai không thạo tứ đức, Thái hậu cũng vậy, chỉ có điều từ khi Đường Oanh đăng cơ tới nay, nàng không còn có thời gian.
Đôi mắt nàng lấp lóe một tia dị sắc khác thường, nhưng ngữ điệu thản nhiên: "Tới mùa đông rồi, muốn ngươi mặc ấm một chút."
Câu trả lời này cũng quá sức qua loa không chặt chẽ rồi, Hoàng đế há lại thiếu y phục tới mức không ấm hay sao. Nhưng Đường Oanh không nghĩ nhiều hơn nữa, trong lòng nàng, y phục tự tay Thái hậu làm đương nhiên không cần so với y phục cung nhân làm, mặc lên người, đương nhiên là ấm hơn.
Từ nhỏ cho tới lớn, Thái hậu đối đãi với nàng vô cùng chu đáo, phần nghĩa này rất nặng. Nàng từng hận vì sao vận mệnh trói buộc hai người các nàng theo cách như thế này, mà nếu như quan hệ trên danh nghĩa giữa hai người không phải là dưỡng mẫu dưỡng nữ, liệu có khả năng nào đó Thái hậu sẽ có ngày cho nàng một thứ tình cảm khác hay không? Nhưng trên đời này không có nếu như, tưởng tượng chung quy vẫn chỉ là tưởng tượng, điều thực tế nhất có thể làm chính là quý trọng hiện tại.
Đường Oanh nâng mắt nhìn Thái hậu, làm như bình thường, vòng một cánh tay qua ôm lấy eo nhỏ như có thể nắm trong tay của người kia. Vô thanh vô sắc, Thái hậu run lên, nhưng tia run rẩy này khẽ khàng đến không thể nhận thấy, cũng lập tức trấn định lại, đã nghe thấy thanh âm ôn nhu bên tai: "A nương, ta đói bụng rồi, chúng ta dùng bữa thôi."
Chữ 'ta' này như một phiến lông vũ, nhè nhẹ rơi vào trong tai Thái hậu, phất qua trái tim nàng, đốt lên cảm giác ngứa ngáy. Nàng cũng bắt đầu vô thức đặt ra câu hỏi, bắt đầu từ khi nào người kia rất ít khi xưng 'con' hay 'nhi thần' với mình?
Vào đông, bóng đêm đen như đổ mực, dày đặc, tối đen.
Không thấy được cả sao trời.
Thái hậu khoác trên vai gầy tấm áo choàng lông hồ, đứng dưới mái hiên nơi cửa cung nhìn Đường Oanh rời đi, nhưng thực ra hai hàng cung nga nội thị theo phía sau đã che lấp bóng lưng của nàng, bóng lưng nàng như đã ẩn vào trong màn đêm, không còn thấy rõ. Thái hậu chỉ vô thức nhìn theo, ánh mắt lăng lăng về phía ấy, cho tới tận khi hai hàng đèn lồng mờ nhạt đã khuất lấp sau những lối rẽ quanh co, cho tới khi điểm sáng yếu ớt duy nhất biến mất trong nơi xa, khi ấy nàng mới khép đôi mi lại.
Khép đôi mi lại, liền có bóng tối quen thuộc đến với nàng.
Nhẫn Đông đỡ lấy tay nàng, lệnh cho hai nội thị dẫn đèn lồng đi phía trước, soi rọi lối đi. Vừa đi vừa nói với Thái hậu: "Điện hạ, ước chừng Bệ hạ coi Tống giám thừa như kẻ đoạt mẫu thân rồi?" Tiên đế qua đời đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên Vị Ương cung đón nam khách là một thường dân, Hoàng đế là nữ nhi của Tiên đế, phải chăng là muốn thay Tiên đế đề phòng ngoại nhân?
Nghe lời ấy của Nhẫn Đông, bước chân của Thái hậu hơi chút ngừng lại, ưu tư lại thản nhiên: "Có lẽ vậy."
Mấy ngày sau, có miệng vàng lời ngọc của Hoàng đế, quả thực đã ban cho Tống Tắc một xuất thân. Đất Cầm Xuyên có một hộ nhân gia họ Tống, danh vọng đương nhiên không so được với thế gia vọng tộc, nhưng tốt xấu gì thì cũng là dòng dõi thư hương. Trưởng tử Tống gia này nhậm chức ở Lại bộ, Hoàng đế cho Tống Tắc nhận hắn làm huynh trưởng, hắn cũng vui vẻ thuận ý. Như thế, Tống Tắc coi như là được ghi tên vào gia phả của Cầm Xuyên Tống gia.
Ngoài ra còn có một ân điển khác. Mấy ngày sau, Bố Chính sứ ty Kinh Châu đăng báo còn vài vị trí thiếu người bổ nhiệm, Hoàng đế lập tức đích thân ngự bút, bổ nhiệm Tống Tắc vào một chức nhỏ mọn, hợp lý hợp tình, ép người ly kinh.
Trường An đại công chúa coi Tống Tắc này như tâm can bảo bối, sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn ly kinh đi nhậm chức ở Kinh Châu? Vậy là hôm ấy, gióng trống khua chiêng tới tìm Hoàng đế. Đến rồi còn kiêu căng mười phần, ngay ở Tuyên Thất điện vênh mặt hất hàm sai khiến chê bai nội thị cung nga của Hoàng đế, nào là dâng trà chậm, nào là điểm tâm tệ, một bộ dáng gây sự rõ ràng.
Tăng cường phòng thủ ở biên quan cũng không phải chuyện làm một lần là xong, mà còn phải thường xuyên bổ sung điều động. Mấy ngày trước có tấu chương dâng lên, Nhạc Mậu gần đây cũng thường xuyên tới Tuyên Thất điện. Sứ giả mà Tiết Giai phái đi vẫn chưa có hồi âm, Ô Thát cũng chưa có hành động manh động dị thường.
Lúc này Đường Oanh đang dựa gối nghỉ ngơi một lát, nhớ tới Trường An bị mình đẩy tới Thiên điện, lại một trận đau đầu kéo tới. Nàng xoa huyệt thái dương đau nhức, mệt mỏi nhìn về phía tấu chương trên ngự án, bỗng nhiên ngồi bật dậy, tới tìm kiếm một hồi. Lát sau, rút ra một quyển tấu, là tấu báo cáo kê khai biên sản của Tần Mịch.
Lúc tấu này được trình lên, nàng có nhìn lướt qua mấy lần, nếu nhớ không nhầm thì Tần Mịch từng mua một phủ đệ ở Kinh Châu. Gia sản của quan lại sung lên cho triều đình, hoặc là bán lại để sung lên quốc khố, hoặc trưng dụng. Nơi này ước chừng là phòng thủy không tốt, tới nay có vẻ vẫn không có ai ngỏ ý ma lại.
Đường Oanh buông tấu chương, đi về phía Thiên điện.
Bước chân vừa qua ngưỡng cửa đã lập tức bày ra bộ dáng hữu lễ thân tình, cười nói: "Cô mẫu tới đúng lúc lắm, trẫm có thứ tốt cho ngài đây."
Trường An nghe hai chữ 'thứ tốt' kia, trên mặt hiện ra vẻ khát khao, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ kiêu căng. Ngồi ngay ngắn, cười âm âm nhu nhu: "Nha, hôm nay Bệ hạ có hứng vậy sao, còn nghĩ đến cả ta? Thứ tốt là thứ gì vậy?" Tạm thời không nhắc tới chuyện của Tống Tắc nữa.
Đường Oanh không thèm để ý tới quái thanh quái khí của Trường An, lại bày ra một bộ dáng tiếc hận: "Ở Kinh Châu có một phủ đệ bỏ không, Tần Mịch năm đó thuê người dụng tâm thiết kế, có vườn có cây. Tiếc rằng dân chúng bình phàm không nhìn ra được thứ của tốt, mà phủ đệ này, ngoài phong thủy có chút không hợp ra thì không có điểm nào chê trách được cả."
Phong thủy không hợp ảnh hưởng tới cả tiền đồ tính mạng, Trường An nghe thế cũng không ham nữa. Nàng ngồi nghiêng thân, muốn nói với Hoàng đế chuyện Tống Tắc bị điều đi Kinh Châu. Đường Oanh nhìn Trường An, câu môi cười một tiếng: "Kỳ thực phong thủy không hợp thì mời một thầy địa lý cải lại là được, nhưng người thường thì khó mà mời được cao nhân. Hôm qua trẫm đã nói chuyện với Giang Hạ cô mẫu, ước chừng là nàng cũng có hứng thú."
Trường An nghe vậy, đầu mày liền nhíu lại, thanh âm ẩn ẩn bất mãn: "Giang Hạ? Phò mã Tiết Giai là người Dự Chương, có thế nào cũng sẽ không tới Kinh Châu, nàng mua phủ đệ ở Kinh Châu làm gì. Lãng phí."
"Phải không?" Lại nói, "Cho nên trẫm mới lại nói, phủ đệ này hợp với ngài hơn, sau này có lẽ ngài sẽ thường qua Kinh Châu thăm thú. Nhưng Giang Hạ cô mẫu lại cho rằng chưa chắc ngài đã mời được thầy phong thủy giỏi mà cải lại phong thủy của phủ, không nên tùy ý đưa cho ngài."
Đường Oanh nói một lời trúng cả chuyện của Tống Tắc đi Kinh Châu nhậm chức, Trường An đương nhiên muốn đưa hắn đi, thậm chí là muốn ở lại với hắn, nhưng đường đường là đại công chúa, sao có thể ở tạm trạm dịch? Thứ hai, Giang Hạ là một khối ngọc tôn quý, chuyển tới Kinh Châu làm gì? Vả lại, Trường An và Giang Hạ xưa nay lục đục bất hòa.
Trường An liền phát giận: "Ta không mời được thầy phong thủy? Giang Hạ này khẩu khí lớn lắm!" Chẳng nghĩ nhiều, lập tức đề đạt với Hoàng đế không được bán phủ đệ cho người ngoài, Trường An nàng sẽ lập tức mua.
Càng có thân phận càng trọng phong thủy, Trường An muốn phủ đệ này, nhất định phải mời thầy cải lại bố cục trong phủ. Cũng là vừa khéo, bận rộn như thế, ba tháng nửa năm trước mắt sẽ không còn tâm tư sức lực kéo nam sủng vào cung lấy lòng Thái hậu.
Trêu chọc được người lại giải quyết được vật chướng mắt, Đường Oanh khó tránh khỏi việc đột nhiên cao hứng vừa lòng. Cho Trì Tái dâng giấy mài mực, liền vung bút mấy đường như rồng bay phượng múa viết bốn chữ lớn, viết xong cho hắn cầm tới Tương Tạc giám, đợi khi phủ đệ của Trường An ở Kinh Châu cải tạo xong sẽ gửi tới tặng, gọi là ngự bút của Hoàng đế ban.
Trình độ của cung nhân không đồng đều, ví như Trì Tái, ngày trước là người trong Nhan gia, cho nên cũng là người biết chữ. Chỉ có điều hiện tại hắn nhìn ngự bút của Hoàng đế, đọc trái đọc phải đều không hiểu là có ý tứ gì. Tách từng chữ ra thì hiểu, mà ghép lại cùng nhau lại mù mịt. Thế nhưng hắn càng lúc càng có cảm giác – tại sao ngự bút này lại giống như là đang mỉa mai mắng chửi như thế?
Giấy trắng mực đen viết bốn chữ - 'Mụ đích chế trượng.'[1]
- -- Hết chương 46 ---
[1]: Ngôn ngữ mạng, hàm ý đại khái cũng không tốt đẹp gì. Bệ hạ thâm nho quá đáng á:')))
chẳng thấy cả sao trời
Ấm nước trên chậu than đã sôi sùng sục, nơi nước bốc lên cuồn cuộn nghi ngút, Nhẫn Đông nhấc xuống, chậm rãi pha trà, chẳng mấy chốc hương trà đã tỏa khắp bốn phía, bao trùm không gian.
Thái hậu đẩy một chén trà tới trước Đường Oanh, cũng cầm chén của mình lên, thần sắc bình bình đạm đạm, vừa chầm chậm hé nắp ấm trà vừa nói: "Ở Yến Kinh này Tống giám thừa vốn nổi danh là người có tài, hắn tới đánh cờ với ta mà thôi."
Đường Oanh buông mắt nhìn chén trà trước mặt, Thái hậu đang ngồi sát bên nàng, nàng không dám đưa mắt nhìn lên, sợ rằng chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến mình bị lộ tẩy. Mà hai chữ 'có tài' này, Thái hậu xưa nay chưa từng dùng trên một ai, hôm nay lại đặc biệt dùng cho Tống Tắc. Điều này khiến cho nàng bất giác có loại cảm giác đối địch, càng lúc càng mạnh.
Đường Oanh đưa mắt nhìn về phía giường bên trong, cũng chính là bởi thế, nàng không bắt được tia nghiền ngẫm nghi vấn nổi lên trong đôi mắt người ngôi bên mình.
Một khắc ngắn ngủi, nội tâm Đường Oanh đã bắt đầu giằng xé. Thái hậu lại không nói rõ ra đến tột cùng thì mình có thích Tống Tắc hay không, nhưng vấn đề này nàng lại không thể hỏi cho rõ. Mà không làm cho rõ, đến ngày kia Tống Tắc thật sự trở thành nam sủng của Thái hậu, Đường Oanh nàng chính là khóc không ra nước mắt.
Nhưng – lạm dưỡng nam sủng, Thái hậu thanh lãnh đoan chính, chắc chắn sx không làm chuyện như thế. Chỉ là Đường Oanh nghi trái kị phải, mới tự mình đẩy mình vào ngõ cụt mà thôi.
Bỗng Đường Oanh cảm thấy có bàn tay đặt lên lưng mình, nhẹ nhàng xoa xoa, vuốt một đường từ trên xuống dưới, lại nghe thấy âm thanh dịu dàng: "Nếu ngươi không bằng lòng, ta sẽ không gặp hắn nữa, trà lan tuyết này cũng sẽ cho trả về." Có mạt cảm xúc phức tạp, có tia ý tứ như đang thăm dò cất giấu dưới đáy mắt nàng, nhưng để lộ ra ngoài, rốt cuộc vẫn là nhượng bộ và quan tâm.
Đường Oanh lúc này như một con mèo buồn bực, chủ nhân vuốt ve mấy cái lại nhu thuận trở lại. Nàng ngẩng đầu, phủ nhận: "Ta... không phải ta không bằng lòng. Trì Tái đã nói với ta chuyện Trường An muốn cầu ngài, nay... nếu ngài thích hắn, ta sẽ cho hắn một xuất thân thật có thể diện."
Lời nói dối này nói ra, tâm hoảng ý loạn mà mặt không đổi sắc, nhưng vừa chạm phải đôi mắt thanh triệt trong vắt của Thái hậu, nàng cảm thấy tâm tư mình bị xuyên thủng, lập tức chột dạ. Liền nhanh chóng dời tầm mắt, tùy ý cầm lên một miếng trái cây, vừa ăn vừa nói: "Còn trà lan tuyết nay không được trả. Ngài thích uống."
Thái hậu vẫn luôn nhìn nàng, một lát sau, ưu tư và nghi ngờ trong mắt mới dần dần lui đi. Nàng nhìn qua Nhẫn Đông, Nhẫn Đông cáo lui, không bao lâu sau trở lại, mang trên tay một tấm áo choàng.
Áo choàng màu xanh thanh thiên, xanh rất nhạt, cổ áo đính lông vũ, mềm mại ấm áp, dáng dấp dài rộng hẳn là dùng để tránh gió rét. Đường Oanh buộc dây ở cổ áo, người ấm mà tâm cũng ấm, nét mặt tràn đầy ý cười, nhìn đã biết nàng ưng ý đến không nói nên lời.
Màu sắc kén người, không hợp sẽ khiến dung mạo có điểm thiếu hụt, mà hợp thì đã mỹ còn càng thêm mỹ, Đường Oanh hẳn là thuộc vế sau. Sinh ra đã được tướng mạo, từ nhỏ sống trong nhung lụa lại càng khiến cho khí chất trở nên cao quý bất phàm, có tu dưỡng khiến cho mỗi một cử chỉ đều ôn nhu như ngọc.
Thái hậu ngồi nhìn người kia vừa ý đến như vậy, khẽ cười: "Trong điện ấm áp, ngươi mau cởi ra đi, ra ngoài lại mặc."
"Được." Đường Oanh gật đầu, cởi áo choàng ra, tự tay gấp lại cẩn thận mới đặt trên bàn gỗ. Sau đó lại bên Thái hậu, ngồi xuống, "Ngài rảnh rỗi tới mức có thời gian tự tay làm y phục?" Nữ tử thế gia vọng tộc có ai không thạo tứ đức, Thái hậu cũng vậy, chỉ có điều từ khi Đường Oanh đăng cơ tới nay, nàng không còn có thời gian.
Đôi mắt nàng lấp lóe một tia dị sắc khác thường, nhưng ngữ điệu thản nhiên: "Tới mùa đông rồi, muốn ngươi mặc ấm một chút."
Câu trả lời này cũng quá sức qua loa không chặt chẽ rồi, Hoàng đế há lại thiếu y phục tới mức không ấm hay sao. Nhưng Đường Oanh không nghĩ nhiều hơn nữa, trong lòng nàng, y phục tự tay Thái hậu làm đương nhiên không cần so với y phục cung nhân làm, mặc lên người, đương nhiên là ấm hơn.
Từ nhỏ cho tới lớn, Thái hậu đối đãi với nàng vô cùng chu đáo, phần nghĩa này rất nặng. Nàng từng hận vì sao vận mệnh trói buộc hai người các nàng theo cách như thế này, mà nếu như quan hệ trên danh nghĩa giữa hai người không phải là dưỡng mẫu dưỡng nữ, liệu có khả năng nào đó Thái hậu sẽ có ngày cho nàng một thứ tình cảm khác hay không? Nhưng trên đời này không có nếu như, tưởng tượng chung quy vẫn chỉ là tưởng tượng, điều thực tế nhất có thể làm chính là quý trọng hiện tại.
Đường Oanh nâng mắt nhìn Thái hậu, làm như bình thường, vòng một cánh tay qua ôm lấy eo nhỏ như có thể nắm trong tay của người kia. Vô thanh vô sắc, Thái hậu run lên, nhưng tia run rẩy này khẽ khàng đến không thể nhận thấy, cũng lập tức trấn định lại, đã nghe thấy thanh âm ôn nhu bên tai: "A nương, ta đói bụng rồi, chúng ta dùng bữa thôi."
Chữ 'ta' này như một phiến lông vũ, nhè nhẹ rơi vào trong tai Thái hậu, phất qua trái tim nàng, đốt lên cảm giác ngứa ngáy. Nàng cũng bắt đầu vô thức đặt ra câu hỏi, bắt đầu từ khi nào người kia rất ít khi xưng 'con' hay 'nhi thần' với mình?
Vào đông, bóng đêm đen như đổ mực, dày đặc, tối đen.
Không thấy được cả sao trời.
Thái hậu khoác trên vai gầy tấm áo choàng lông hồ, đứng dưới mái hiên nơi cửa cung nhìn Đường Oanh rời đi, nhưng thực ra hai hàng cung nga nội thị theo phía sau đã che lấp bóng lưng của nàng, bóng lưng nàng như đã ẩn vào trong màn đêm, không còn thấy rõ. Thái hậu chỉ vô thức nhìn theo, ánh mắt lăng lăng về phía ấy, cho tới tận khi hai hàng đèn lồng mờ nhạt đã khuất lấp sau những lối rẽ quanh co, cho tới khi điểm sáng yếu ớt duy nhất biến mất trong nơi xa, khi ấy nàng mới khép đôi mi lại.
Khép đôi mi lại, liền có bóng tối quen thuộc đến với nàng.
Nhẫn Đông đỡ lấy tay nàng, lệnh cho hai nội thị dẫn đèn lồng đi phía trước, soi rọi lối đi. Vừa đi vừa nói với Thái hậu: "Điện hạ, ước chừng Bệ hạ coi Tống giám thừa như kẻ đoạt mẫu thân rồi?" Tiên đế qua đời đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên Vị Ương cung đón nam khách là một thường dân, Hoàng đế là nữ nhi của Tiên đế, phải chăng là muốn thay Tiên đế đề phòng ngoại nhân?
Nghe lời ấy của Nhẫn Đông, bước chân của Thái hậu hơi chút ngừng lại, ưu tư lại thản nhiên: "Có lẽ vậy."
Mấy ngày sau, có miệng vàng lời ngọc của Hoàng đế, quả thực đã ban cho Tống Tắc một xuất thân. Đất Cầm Xuyên có một hộ nhân gia họ Tống, danh vọng đương nhiên không so được với thế gia vọng tộc, nhưng tốt xấu gì thì cũng là dòng dõi thư hương. Trưởng tử Tống gia này nhậm chức ở Lại bộ, Hoàng đế cho Tống Tắc nhận hắn làm huynh trưởng, hắn cũng vui vẻ thuận ý. Như thế, Tống Tắc coi như là được ghi tên vào gia phả của Cầm Xuyên Tống gia.
Ngoài ra còn có một ân điển khác. Mấy ngày sau, Bố Chính sứ ty Kinh Châu đăng báo còn vài vị trí thiếu người bổ nhiệm, Hoàng đế lập tức đích thân ngự bút, bổ nhiệm Tống Tắc vào một chức nhỏ mọn, hợp lý hợp tình, ép người ly kinh.
Trường An đại công chúa coi Tống Tắc này như tâm can bảo bối, sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn ly kinh đi nhậm chức ở Kinh Châu? Vậy là hôm ấy, gióng trống khua chiêng tới tìm Hoàng đế. Đến rồi còn kiêu căng mười phần, ngay ở Tuyên Thất điện vênh mặt hất hàm sai khiến chê bai nội thị cung nga của Hoàng đế, nào là dâng trà chậm, nào là điểm tâm tệ, một bộ dáng gây sự rõ ràng.
Tăng cường phòng thủ ở biên quan cũng không phải chuyện làm một lần là xong, mà còn phải thường xuyên bổ sung điều động. Mấy ngày trước có tấu chương dâng lên, Nhạc Mậu gần đây cũng thường xuyên tới Tuyên Thất điện. Sứ giả mà Tiết Giai phái đi vẫn chưa có hồi âm, Ô Thát cũng chưa có hành động manh động dị thường.
Lúc này Đường Oanh đang dựa gối nghỉ ngơi một lát, nhớ tới Trường An bị mình đẩy tới Thiên điện, lại một trận đau đầu kéo tới. Nàng xoa huyệt thái dương đau nhức, mệt mỏi nhìn về phía tấu chương trên ngự án, bỗng nhiên ngồi bật dậy, tới tìm kiếm một hồi. Lát sau, rút ra một quyển tấu, là tấu báo cáo kê khai biên sản của Tần Mịch.
Lúc tấu này được trình lên, nàng có nhìn lướt qua mấy lần, nếu nhớ không nhầm thì Tần Mịch từng mua một phủ đệ ở Kinh Châu. Gia sản của quan lại sung lên cho triều đình, hoặc là bán lại để sung lên quốc khố, hoặc trưng dụng. Nơi này ước chừng là phòng thủy không tốt, tới nay có vẻ vẫn không có ai ngỏ ý ma lại.
Đường Oanh buông tấu chương, đi về phía Thiên điện.
Bước chân vừa qua ngưỡng cửa đã lập tức bày ra bộ dáng hữu lễ thân tình, cười nói: "Cô mẫu tới đúng lúc lắm, trẫm có thứ tốt cho ngài đây."
Trường An nghe hai chữ 'thứ tốt' kia, trên mặt hiện ra vẻ khát khao, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ kiêu căng. Ngồi ngay ngắn, cười âm âm nhu nhu: "Nha, hôm nay Bệ hạ có hứng vậy sao, còn nghĩ đến cả ta? Thứ tốt là thứ gì vậy?" Tạm thời không nhắc tới chuyện của Tống Tắc nữa.
Đường Oanh không thèm để ý tới quái thanh quái khí của Trường An, lại bày ra một bộ dáng tiếc hận: "Ở Kinh Châu có một phủ đệ bỏ không, Tần Mịch năm đó thuê người dụng tâm thiết kế, có vườn có cây. Tiếc rằng dân chúng bình phàm không nhìn ra được thứ của tốt, mà phủ đệ này, ngoài phong thủy có chút không hợp ra thì không có điểm nào chê trách được cả."
Phong thủy không hợp ảnh hưởng tới cả tiền đồ tính mạng, Trường An nghe thế cũng không ham nữa. Nàng ngồi nghiêng thân, muốn nói với Hoàng đế chuyện Tống Tắc bị điều đi Kinh Châu. Đường Oanh nhìn Trường An, câu môi cười một tiếng: "Kỳ thực phong thủy không hợp thì mời một thầy địa lý cải lại là được, nhưng người thường thì khó mà mời được cao nhân. Hôm qua trẫm đã nói chuyện với Giang Hạ cô mẫu, ước chừng là nàng cũng có hứng thú."
Trường An nghe vậy, đầu mày liền nhíu lại, thanh âm ẩn ẩn bất mãn: "Giang Hạ? Phò mã Tiết Giai là người Dự Chương, có thế nào cũng sẽ không tới Kinh Châu, nàng mua phủ đệ ở Kinh Châu làm gì. Lãng phí."
"Phải không?" Lại nói, "Cho nên trẫm mới lại nói, phủ đệ này hợp với ngài hơn, sau này có lẽ ngài sẽ thường qua Kinh Châu thăm thú. Nhưng Giang Hạ cô mẫu lại cho rằng chưa chắc ngài đã mời được thầy phong thủy giỏi mà cải lại phong thủy của phủ, không nên tùy ý đưa cho ngài."
Đường Oanh nói một lời trúng cả chuyện của Tống Tắc đi Kinh Châu nhậm chức, Trường An đương nhiên muốn đưa hắn đi, thậm chí là muốn ở lại với hắn, nhưng đường đường là đại công chúa, sao có thể ở tạm trạm dịch? Thứ hai, Giang Hạ là một khối ngọc tôn quý, chuyển tới Kinh Châu làm gì? Vả lại, Trường An và Giang Hạ xưa nay lục đục bất hòa.
Trường An liền phát giận: "Ta không mời được thầy phong thủy? Giang Hạ này khẩu khí lớn lắm!" Chẳng nghĩ nhiều, lập tức đề đạt với Hoàng đế không được bán phủ đệ cho người ngoài, Trường An nàng sẽ lập tức mua.
Càng có thân phận càng trọng phong thủy, Trường An muốn phủ đệ này, nhất định phải mời thầy cải lại bố cục trong phủ. Cũng là vừa khéo, bận rộn như thế, ba tháng nửa năm trước mắt sẽ không còn tâm tư sức lực kéo nam sủng vào cung lấy lòng Thái hậu.
Trêu chọc được người lại giải quyết được vật chướng mắt, Đường Oanh khó tránh khỏi việc đột nhiên cao hứng vừa lòng. Cho Trì Tái dâng giấy mài mực, liền vung bút mấy đường như rồng bay phượng múa viết bốn chữ lớn, viết xong cho hắn cầm tới Tương Tạc giám, đợi khi phủ đệ của Trường An ở Kinh Châu cải tạo xong sẽ gửi tới tặng, gọi là ngự bút của Hoàng đế ban.
Trình độ của cung nhân không đồng đều, ví như Trì Tái, ngày trước là người trong Nhan gia, cho nên cũng là người biết chữ. Chỉ có điều hiện tại hắn nhìn ngự bút của Hoàng đế, đọc trái đọc phải đều không hiểu là có ý tứ gì. Tách từng chữ ra thì hiểu, mà ghép lại cùng nhau lại mù mịt. Thế nhưng hắn càng lúc càng có cảm giác – tại sao ngự bút này lại giống như là đang mỉa mai mắng chửi như thế?
Giấy trắng mực đen viết bốn chữ - 'Mụ đích chế trượng.'[1]
- -- Hết chương 46 ---
[1]: Ngôn ngữ mạng, hàm ý đại khái cũng không tốt đẹp gì. Bệ hạ thâm nho quá đáng á:')))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook