Lương Điền Mỹ Thương
-
Chương 43: Làm xong
"Noãn Nhi, đây chính là xôi viên mà con nói?" Tô thị vào phòng bếp, nhìn thấy trên bàn một lồng hấp xôi viên, thì tò mò hỏi.
"Đúng vậy mẹ, chưng nóng là có thể ăn." Lý Noãn dừng lại động tác giã gạo nếp, để cối đá trên bàn, xoa xoa cánh tay bủn rủn, tràn đầy tự tin nói.
Tương thị cũng đi tới liếc mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: "Noãn Nhi nha đầu, không phải nói bánh bao xôi viên sao, tại sao là màu trắng?"di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Nguyên liệu làm nhân bánh bao xôi viên ý ạ." Lý Noãn cười nói, "Nó nằm ở trong xôi viên, mẹ, Tương bà bà, chờ khi các người ăn sẽ biết. Hôm nay, làm nhân còn ít nên gạo nếp không dùng hết, con liền làm mấy cái không nhân, lát nữa chúng ta đổ hai quả trứng, thả dầu muối, nấu chút nước nóng rót vào những viên không nhân kia, chưng thành món bánh nếp trứng viên ạ."
Tô thị sửng sốt nói: "Như vậy sao được, đổ nước canh vào, không sợ vỡ ra?"
Tương thị cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý cách nói của Tô thị.
"Mẹ, Tương bà bà, các người hãy yên tâm, xôi viên này rất dẻo, hiện tại cũng nguội rồi, chúng ta đổ súp trứng lập tức bỏ vào trong nồi chưng chín, bảo đảm không vỡ ra." Lý Noãn giải thích, cầm lên một viên không nhân đưa cho Tô thị và Tương thị nhìn.
Tô thị nhìn qua liền nói: "Được, đợi lát nữa chúng ta thử xem, nhìn dáng vẻ của viên này, coi như vỡ ra, vậy cũng không vỡ được bao nhiêu."
"Vậy ta thử một lần." Tương thị cũng gật đầu, ngược lại nhìn Lý Noãn nói: "Noãn Nhi nha đầu, con đi bên cạnh nghỉ ngơi, cơm trưa để cho bà già này và mẹ con làm."
"Dạ, được ạ." Lần này Lý Noãn cũng không cự tuyệt, đáp một tiếng, ngoan ngoãn tìm ghế nhỏ ngồi xuống ở bên cạnh.
Giã gạo nếp là một việc rất tốn sức, người trong gia đinh làm bánh dày cũng biết, sau khi nấu gạo nếp chín, sẵn còn nóng đổ vào trong cái máng, dùng đòn trúc lớn dùng sức giã, gạo nếp càng giã càng dùng sức, hơn nữa càng lạnh càng khó giã, loại việc tốn sức này, bình thường đều là nam nhân mới có sức làm, mặc dù lúc này nàng giã ít gạo nếp, dầu gì cũng dùng sức giã một thời gian thật dài, khi dừng lại, cánh tay đã mơ hồ có chút nhức mỏi.
Tô thị và Tương thị bắt đầu thu xếp thức ăn, Lý Noãn ở bên cạnh nhắc nhở hai người ít làm một chút, bởi vì xôi viên rất nhanh sẽ nấu chín.
Hai người nhìn xôi viên cũng không ít, một người có thể có ba bốn viên, gạo nếp lại dễ dàng ăn no, thảo luận với nhau, thì chưng một lồng bánh man thầu và một lồng bánh màn thầu chay, nấu hai món canh, lại xào hai đĩa cải trắng, hai đĩa tàu đậu hũ kho, hai chén lớn thịt thái trộn rau cần, một phần là người trong nhà ăn, một phần là cho thợ ăn, cũng không có gì khác nhau.
Trong gia đình nông dân, ăn cơm không nhiều chú ý như nhà giàu, có nhiều người, bình thường đều dùng chậu nhỏ, tô đựng món ăn, ai cũng không cảm thấy mất thể diện.
Đợi đến thời điểm nồi hấp xôi bốc hơi, Lý Văn trở về, trực tiếp tới phòng bếp tìm Lý Noãn.
"Nhị muội, chuyện tình mua đất cũng đã làm xong, huynh kéo lái buôn giúp huynh làm khế ước đỏ, ngày mai mới có thể lấy được, cho nên huynh làm chủ quyết định chờ trưa mai rồi mời người đến trong nhà ăn cơm. Thợ xây cũng mời hai người nữa, sáng sớm ngày mai tới làm." Lý Văn lấy băng ghế nhỏ ngồi vào bên người Lý Noãn, vì để tránh cho Tô thị và Tương thị nghe được, liền cố ý giảm thấp âm thanh.
Lý Noãn gật đầu nói: "Vừa đúng hôm nay trong nhà bận rộn, ngày mai mời khách cũng tốt. Nhưng mà đại ca, khế ước đỏ là cái gì?"
"Huynh cũng mới biết hôm nay, khế đất chia làm khế ước trắng và khế ước đỏ, khế ước đỏ là điều khoản huyện phủ đưa ra, đăng ký trong sổ khế đất, mất có thể bổ sung, khế ước trắng là không đăng ký ở huyện phủ, nếu như mất rồi, mảnh đất trên khế đất sẽ không còn." Lý Văn nhỏ giọng giải thích.
"Hai người các con, đang nói thì thầm cái gì đấy?" Nhìn hai người xúm lại nói nhỏ, dáng vẻ rất thần bí, Tô thị ở bên cạnh nhóm lửa lập tức hỏi một câu.
"Không có gì mẹ, chúng con chỉ tùy tiện nói chuyện một chút." Lý Noãn lập tức quay đầu cười qua loa nói một câu lấy lệ, nói: "Mẹ, đợi con ngồi ăn ở phòng bếp xong, sau đó buổi trưa thợ bắt đầu làm việc rồi, con lại trở về phòng."
"Đúng rồi nhị muội, bánh bao xôi viên muội nói ở đâu, sao huynh không thấy?" Lý Văn theo lời nói của Lý Noãn tiếp một câu.
"Ở trong lồng hấp, đợi thêm một lát nữa là có thể bưng nồi xuống rồi, ta đứng ở đây cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm rồi, tay nghề của Noãn Nhi nha đầu tốt lắm." Ngược lại, Tương thị phân chia bánh màn thầu ở bên cạnh thay Lý Noãn đáp lời, cười tán dương một câu.
Một lồng hấp bánh màn thầu bình thường có mười lăm chiếc, Tương thị cho một mình Lý Noãn hai bánh màn thầu, phần bánh màn thầu còn dư lại chia làm hai phần, cho thợ ăn là sáu bánh màn thầu và sáu bánh màn thầu chay, còn dư lại bảy chiếc bánh màn thầu và chín bánh màn thầu chay là cho người trong nhà ăn.
Phân chia bánh màn thầu xong, Tương thị gắp một ít các món ăn cho Lý Noãn, để ở trong một bát lớn, sau đó múc ra một chén canh, sau đó nữa mới bưng bánh màn thầu và món ăn đi Tiền viện, kêu thợ đang làm ở Tây Sương viện ăn cơm.
Chờ Tương thị mang bát đũa đi Tiền viện, xôi viên của Lý Noãn cũng ra lò.
"Noãn Nhi, món bánh nếp trứng viên này thật sự không vỡ ra." Thấy mười mấy chiếc bánh nếp trứng viên, Tô thị không nhịn được chút ngạc nhiên nói.
Trong lòng Lý Noãn không khỏi có chút hài lòng, cười nói: "Con đã sớm nói sẽ không vỡ, mẹ, mau mang nồi nhỏ tới đựng, cái này ăn lúc còn nóng mới ngon, thời gian con nặn coi như tốt, mỗi người đều có một chiếc bánh nếp trứng viên, còn có hai chiếc bánh bao xôi viên, còn dư ra sáu chiếc bánh, các ngươi ai mà thèm thì ăn nhiều một chút."
"Mẹ thấy không bằng thì cho thợ làm một món chiếc bánh nếp trứng viên, thêm ba chiếc bánh bao xôi viên?" Tô thị lấy tới một xấp đĩa lớn, thương lượng với Lý Noãn, "Bọn họ làm việc mệt mỏi, ăn nhiều mới làm việc tốt."
"Cũng được, dù sao có con ở đây, ai muốn ăn xôi viên nữa, con lại làm là được." Lý Noãn cười gật đầu, sau đó lại nhắc nhở, "Mẹ, mẹ phải nhắc nhở mọi người, thời điểm ăn bánh bao xôi viên đừng mở miệng quá to, bên trong có nước canh, còn nóng, ăn vào trong miệng sẽ bị bỏng."
Tô thị đang cầm đũa gắp xôi viên, nghe nói như thế, có chút kinh ngạc nói: "Mẹ còn tưởng rằng bên trong giống như bánh bao, thì ra đó là canh, Noãn Nhi, sao mà con làm được vậy?"
"Mẹ, mẹ ăn rồi sẽ biết." Lý Noãn khẽ mỉm cười, cố ý giấu giếm.
Thật ra thì khi Lý Noãn nặn viên, nhân đã đọng lại, trải qua nhiệt độ đun nấu, bên trong hóa lỏng, cộng thêm củ cải, nấm hương đã hút no nước lúc trước rồi, sau khi trải qua nhiệt độ đun nóng sẽ tràn ra một chút, dĩ nhiên là có nước canh rồi.
"Nha đầu con ấy, còn giấu tay nghề với mẹ nữa." Tô thị cười mắng một câu, cũng không hỏi nhiều nữa, mà lưu loát gắp xôi viên ra.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Về phần Lý Noãn làm những viên này như thế nào, bà sẽ không hoàn toàn hỏi tới. Kể từ sau khi Lý Noãn chết qua một lần, đã hiểu nhiều chuyện hơn, trải qua nửa tháng sống chung này, Tô thị đã dưỡng thành tố chất tâm lý bình tĩnh nhìn nhưng không quá sợ hãi.
"Đúng vậy mẹ, chưng nóng là có thể ăn." Lý Noãn dừng lại động tác giã gạo nếp, để cối đá trên bàn, xoa xoa cánh tay bủn rủn, tràn đầy tự tin nói.
Tương thị cũng đi tới liếc mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: "Noãn Nhi nha đầu, không phải nói bánh bao xôi viên sao, tại sao là màu trắng?"di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Nguyên liệu làm nhân bánh bao xôi viên ý ạ." Lý Noãn cười nói, "Nó nằm ở trong xôi viên, mẹ, Tương bà bà, chờ khi các người ăn sẽ biết. Hôm nay, làm nhân còn ít nên gạo nếp không dùng hết, con liền làm mấy cái không nhân, lát nữa chúng ta đổ hai quả trứng, thả dầu muối, nấu chút nước nóng rót vào những viên không nhân kia, chưng thành món bánh nếp trứng viên ạ."
Tô thị sửng sốt nói: "Như vậy sao được, đổ nước canh vào, không sợ vỡ ra?"
Tương thị cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý cách nói của Tô thị.
"Mẹ, Tương bà bà, các người hãy yên tâm, xôi viên này rất dẻo, hiện tại cũng nguội rồi, chúng ta đổ súp trứng lập tức bỏ vào trong nồi chưng chín, bảo đảm không vỡ ra." Lý Noãn giải thích, cầm lên một viên không nhân đưa cho Tô thị và Tương thị nhìn.
Tô thị nhìn qua liền nói: "Được, đợi lát nữa chúng ta thử xem, nhìn dáng vẻ của viên này, coi như vỡ ra, vậy cũng không vỡ được bao nhiêu."
"Vậy ta thử một lần." Tương thị cũng gật đầu, ngược lại nhìn Lý Noãn nói: "Noãn Nhi nha đầu, con đi bên cạnh nghỉ ngơi, cơm trưa để cho bà già này và mẹ con làm."
"Dạ, được ạ." Lần này Lý Noãn cũng không cự tuyệt, đáp một tiếng, ngoan ngoãn tìm ghế nhỏ ngồi xuống ở bên cạnh.
Giã gạo nếp là một việc rất tốn sức, người trong gia đinh làm bánh dày cũng biết, sau khi nấu gạo nếp chín, sẵn còn nóng đổ vào trong cái máng, dùng đòn trúc lớn dùng sức giã, gạo nếp càng giã càng dùng sức, hơn nữa càng lạnh càng khó giã, loại việc tốn sức này, bình thường đều là nam nhân mới có sức làm, mặc dù lúc này nàng giã ít gạo nếp, dầu gì cũng dùng sức giã một thời gian thật dài, khi dừng lại, cánh tay đã mơ hồ có chút nhức mỏi.
Tô thị và Tương thị bắt đầu thu xếp thức ăn, Lý Noãn ở bên cạnh nhắc nhở hai người ít làm một chút, bởi vì xôi viên rất nhanh sẽ nấu chín.
Hai người nhìn xôi viên cũng không ít, một người có thể có ba bốn viên, gạo nếp lại dễ dàng ăn no, thảo luận với nhau, thì chưng một lồng bánh man thầu và một lồng bánh màn thầu chay, nấu hai món canh, lại xào hai đĩa cải trắng, hai đĩa tàu đậu hũ kho, hai chén lớn thịt thái trộn rau cần, một phần là người trong nhà ăn, một phần là cho thợ ăn, cũng không có gì khác nhau.
Trong gia đình nông dân, ăn cơm không nhiều chú ý như nhà giàu, có nhiều người, bình thường đều dùng chậu nhỏ, tô đựng món ăn, ai cũng không cảm thấy mất thể diện.
Đợi đến thời điểm nồi hấp xôi bốc hơi, Lý Văn trở về, trực tiếp tới phòng bếp tìm Lý Noãn.
"Nhị muội, chuyện tình mua đất cũng đã làm xong, huynh kéo lái buôn giúp huynh làm khế ước đỏ, ngày mai mới có thể lấy được, cho nên huynh làm chủ quyết định chờ trưa mai rồi mời người đến trong nhà ăn cơm. Thợ xây cũng mời hai người nữa, sáng sớm ngày mai tới làm." Lý Văn lấy băng ghế nhỏ ngồi vào bên người Lý Noãn, vì để tránh cho Tô thị và Tương thị nghe được, liền cố ý giảm thấp âm thanh.
Lý Noãn gật đầu nói: "Vừa đúng hôm nay trong nhà bận rộn, ngày mai mời khách cũng tốt. Nhưng mà đại ca, khế ước đỏ là cái gì?"
"Huynh cũng mới biết hôm nay, khế đất chia làm khế ước trắng và khế ước đỏ, khế ước đỏ là điều khoản huyện phủ đưa ra, đăng ký trong sổ khế đất, mất có thể bổ sung, khế ước trắng là không đăng ký ở huyện phủ, nếu như mất rồi, mảnh đất trên khế đất sẽ không còn." Lý Văn nhỏ giọng giải thích.
"Hai người các con, đang nói thì thầm cái gì đấy?" Nhìn hai người xúm lại nói nhỏ, dáng vẻ rất thần bí, Tô thị ở bên cạnh nhóm lửa lập tức hỏi một câu.
"Không có gì mẹ, chúng con chỉ tùy tiện nói chuyện một chút." Lý Noãn lập tức quay đầu cười qua loa nói một câu lấy lệ, nói: "Mẹ, đợi con ngồi ăn ở phòng bếp xong, sau đó buổi trưa thợ bắt đầu làm việc rồi, con lại trở về phòng."
"Đúng rồi nhị muội, bánh bao xôi viên muội nói ở đâu, sao huynh không thấy?" Lý Văn theo lời nói của Lý Noãn tiếp một câu.
"Ở trong lồng hấp, đợi thêm một lát nữa là có thể bưng nồi xuống rồi, ta đứng ở đây cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm rồi, tay nghề của Noãn Nhi nha đầu tốt lắm." Ngược lại, Tương thị phân chia bánh màn thầu ở bên cạnh thay Lý Noãn đáp lời, cười tán dương một câu.
Một lồng hấp bánh màn thầu bình thường có mười lăm chiếc, Tương thị cho một mình Lý Noãn hai bánh màn thầu, phần bánh màn thầu còn dư lại chia làm hai phần, cho thợ ăn là sáu bánh màn thầu và sáu bánh màn thầu chay, còn dư lại bảy chiếc bánh màn thầu và chín bánh màn thầu chay là cho người trong nhà ăn.
Phân chia bánh màn thầu xong, Tương thị gắp một ít các món ăn cho Lý Noãn, để ở trong một bát lớn, sau đó múc ra một chén canh, sau đó nữa mới bưng bánh màn thầu và món ăn đi Tiền viện, kêu thợ đang làm ở Tây Sương viện ăn cơm.
Chờ Tương thị mang bát đũa đi Tiền viện, xôi viên của Lý Noãn cũng ra lò.
"Noãn Nhi, món bánh nếp trứng viên này thật sự không vỡ ra." Thấy mười mấy chiếc bánh nếp trứng viên, Tô thị không nhịn được chút ngạc nhiên nói.
Trong lòng Lý Noãn không khỏi có chút hài lòng, cười nói: "Con đã sớm nói sẽ không vỡ, mẹ, mau mang nồi nhỏ tới đựng, cái này ăn lúc còn nóng mới ngon, thời gian con nặn coi như tốt, mỗi người đều có một chiếc bánh nếp trứng viên, còn có hai chiếc bánh bao xôi viên, còn dư ra sáu chiếc bánh, các ngươi ai mà thèm thì ăn nhiều một chút."
"Mẹ thấy không bằng thì cho thợ làm một món chiếc bánh nếp trứng viên, thêm ba chiếc bánh bao xôi viên?" Tô thị lấy tới một xấp đĩa lớn, thương lượng với Lý Noãn, "Bọn họ làm việc mệt mỏi, ăn nhiều mới làm việc tốt."
"Cũng được, dù sao có con ở đây, ai muốn ăn xôi viên nữa, con lại làm là được." Lý Noãn cười gật đầu, sau đó lại nhắc nhở, "Mẹ, mẹ phải nhắc nhở mọi người, thời điểm ăn bánh bao xôi viên đừng mở miệng quá to, bên trong có nước canh, còn nóng, ăn vào trong miệng sẽ bị bỏng."
Tô thị đang cầm đũa gắp xôi viên, nghe nói như thế, có chút kinh ngạc nói: "Mẹ còn tưởng rằng bên trong giống như bánh bao, thì ra đó là canh, Noãn Nhi, sao mà con làm được vậy?"
"Mẹ, mẹ ăn rồi sẽ biết." Lý Noãn khẽ mỉm cười, cố ý giấu giếm.
Thật ra thì khi Lý Noãn nặn viên, nhân đã đọng lại, trải qua nhiệt độ đun nấu, bên trong hóa lỏng, cộng thêm củ cải, nấm hương đã hút no nước lúc trước rồi, sau khi trải qua nhiệt độ đun nóng sẽ tràn ra một chút, dĩ nhiên là có nước canh rồi.
"Nha đầu con ấy, còn giấu tay nghề với mẹ nữa." Tô thị cười mắng một câu, cũng không hỏi nhiều nữa, mà lưu loát gắp xôi viên ra.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Về phần Lý Noãn làm những viên này như thế nào, bà sẽ không hoàn toàn hỏi tới. Kể từ sau khi Lý Noãn chết qua một lần, đã hiểu nhiều chuyện hơn, trải qua nửa tháng sống chung này, Tô thị đã dưỡng thành tố chất tâm lý bình tĩnh nhìn nhưng không quá sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook