Lương Điền Mỹ Thương
-
Chương 13: Bà cháu Tương thị
"Chính là thứ này." Lý Noãn lấy lá cây phủ trên gùi đang nằm trên xe bò ra, lấy ra một quả màu xanh đậm phủ một đám lông xù, "Quả này được gọi là quả Dương Đào, vị ngọt, sản phẩm độc nhất vô nhị, không độc không hại, nếu Trương quản sự không tin, có thể lột ra nếm thử."
"Dương Đào?" Trương quản sự kinh ngạc, tiến lên cầm lên một quả, thấy Lý Noãn bên cạnh mỉm cười, dường như hết sức tự tin, thì lột vỏ ra nếm thử.
"Nhị muội, không phải muốn bán quả Dương Đào này cho cửa hàng trái cây sao?" Lý Văn hơi không hiểu.
Lý Noãn lắc đầu, cười nói: "Đại ca, muội chỉ mới nảy ra suy nghĩ này, thứ nhất Trương quản sự ngay thẳng, hợp tác lâu dài với ông ta sẽ không lỗ lả, thứ hai, muội đột nhiên nghĩ đến, quả Dương Đào này cũng chỉ có nhà chúng ta có gan dạ đi hái, số lượng sẽ không nhiều, vật hiếm mới quý, muội tin sau khi Trương quản sự nếm thử, nhất định sẽ thích."
"Muội đấy." Lý Văn rất là bất đắc dĩ lắc đầu, cô muội muội này, sau khi bị siết cổ, đầu óc cũng không giống người bình thường, thông minh đến không hợp lý.
Lý Noãn le lưỡi, quả Dương Đào này sau này vẫn còn chỗ dùng khác, bảo đảm nó sinh ra giá trị tuyệt đối cao hơn.
Lúc này, Trương quản sự đã ăn xong quả Dương Đào, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, nhận lấy khăn tay người khác đưa tới lau tay, cười nói: "Mùi vị quả thật rất ngon, tươi non nhiều nước, làm trái cây hoặc làm thành nước uống cũng cực kỳ thượng đẳng, không biết các ngươi có thể cung ứng bao nhiêu?"
“Năm nay trừ những thứ kia, đại khái cũng chỉ còn dư lại hai trăm cân, mùa này chính là mùa quả Dương Đào chín, sang năm sợ là phải đợi đến lúc này mới có thể nữa hái nữa.” Lý Noãn cười nói.
"Khan hiếm như vậy?" Ánh mắt Trương quản sự giật giật, tiếp theo lộ ra nụ cười, nhìn Lý Noãn nói: "Như vậy cũng tốt, mới vừa rồi cô nương nói không sai, vật hiếm mới quý, tin tưởng sau khi những khách nhân kia nếm thử, sang năm sợ là phải sớm đặt hàng một chút, giá tiền tất nhiên sẽ được nâng lên."
Đuôi lông mày Lý Noãn khẽ động, cười nói: "Vậy còn phải làm phiền Trương quản sự tuyên truyền thay, sang năm có thể đạt được sản lượng bao nhiêu, tạm thời còn khó nói, nhưng đừng tuyệt đối không hạ thấp giá cả là được, yên tâm đi."
"Như thế rất tốt, vậy những quả Dương Đào kia, tạm thời mua mười văn, cô nương thấy thế nào?" Trương quản sự đề nghị.
"Trái cây được giá này, đã là rất cao rồi, ta còn gì để bất mãn nữa chứ?" Lý Noãn khẽ mỉm cười.
Lý Văn cũng gật đầu nói: "Ta thấy trong sách có trái vải quý giá, tại chỗ trồng cũng chỉ ba mươi văn một cân, giá tiền quả Dương Đào có thể nói cực cao."
"Công tử thật sự có kiến thức rộng rãi." Trương quản sự kinh ngạc trong chớp mắt, không ngờ Lý Văn lại có học thức, ngược lại phân phó với những người bên cạnh, "Các ngươi mang quả Dương Đào và con hổ này tới phòng bếp, lại đi cầm đồ chứa tới đây, đếm xem trong gùi này có bao nhiêu quả Dương Đào, cầm nhẹ để nhẹ, đừng chọc hư thịt quả, cố gắng không làm rụng hết lông."
Mặc dù mới vừa tiếp xúc quả Dương Đào này, nhưng nếu Trương quản sự đã được chọn tới đây trông coi. Tất nhiên năng lực không kém, chỉ ăn một quả, đã biết rõ quả Dương Đào này nên tồn trữ như thế nào.
Năm sáu gã sai vặt ngây ngốc ở trong sân nghe vậy, lập tức lanh lẹ tiến lên mang con hổ vào phòng bếp, một lát sau cầm chậu đồng ra ngoài, khiêng gùi xuống, từng bước từng bước đếm.
Cũng không lâu lắm, người bưng đồ chứa đã lần lượt điểm số, Trương quản sự cầm bàn tính gõ một lát, cuối cùng nói: "Tổng cộng hai trăm hai tám quả, coi như hai lượng ba đồng. Cộng thêm trước, tổng cộng bốn trăm lẻ tám hai ba đồng, hai vị ở chỗ này chờ một chút, ta đi lấy bạc."
"Phiền toái Trương quản sự rồi." Lý Noãn cười nói.
Chỉ một lát, Trương quản sự đã cầm bốn tờ ngân phiếu giá trị trăm lượng, cùng với tám lượng bạc vụn và một túi tiền ba trăm văn, cùng đưa cho Lý Văn nói: "Ta tên là Trương Chính, không biết hai vị xưng hô như thế nào?"
"Tại hạ Lý Văn, đây là muội muội ta Lý Noãn, chúng ta còn có chút chuyện muốn làm, trước hết cáo từ." Lý Văn mỉm cười nói, lễ phép nói cáo từ, rồi cùng Lý Noãn leo lên xe bò thoải mái nhà nhà rời đi.
Bởi vì giá tiền con hổ hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng, trên xe bò, Lý Noãn bắt đầu thương lượng mua chuyện đất đai với, trên đường thấy một bà cụ mang theo một bé trai tám chín tuổi ăn xin, suy nghĩ một chút nói: "Đại ca, vận may không thường có, cũng là chúng ta tích phúc nhiều năm, hiện tại mặc dù chúng ta không giàu có, nhưng muội nghĩ hiện tại cũng không thiếu hai bát cơm chứ?"
Đối với những tên ăn xin có đầy đủ tay chân, xưa nay nàng chẳng thèm ngó tới, nhưng bà cụ này không chỗ nào nuôi dưỡng, đứa trẻ không chỗ dựa, nàng không giúp lương tâm không khỏi áy náy.
Lúc đời trước, nàng trợ giúp qua không ít người bần khốn, những thứ kia nàng thấy không được coi như xong, nếu thấy được, nàng cảm thấy nên giúp một tay, có lẽ chính là như vậy, nàng tích tụ thiện đức, cho nên trời cao mới cho nàng cơ hội mới?
Dĩ nhiên, nàng thiện tâm, cũng không phải là Thánh mẫu, điều kiện bản thân bây giờ như thế nào, nàng rất rõ ràng, còn chưa giàu có đến mức có thể tùy ý bố thí ân huệ, hôm nay ra tay giúp người, cũng là có tâm phải trợ giúp hai người này, nhưng cũng không coi như nhất thời vui mừng, là có chút lòng riêng . . . . . .
Nàng nhìn người không nói chuẩn một trăm phần trăm, nhưng cũng nắm chắc, lúc nãy hai người già trẻ này dập đầu với người đi đường ban ơn, người đi đường rời đi, vẻ mặt bọn họ vẫn thành kính không thay đổi, hiển nhiên là vô cùng cảm ơn người ta. Hiện tại nàng không tiện lộ diện ở trong thôn, bao gồm người trong nhà cũng không quá thích hợp hành động khắp nơi, mà nếu như có người tin tưởng có thể vì nàng làm việc, dĩ nhiên là cực tốt.
Dĩ nhiên, suy nghĩ này tạm thời không thể để lôj ra, đợi nàng bắt tay vào làm bắt đầu phát triển sự nghiệp dưỡng sinh của mình, lại tìm cơ hội theo chân bọn họ nói tỉ mỉ cũng không muộn, tin tưởng khi đó, bọn họ nhất định sẽ không từ chối.
"Nhị muội à, thời điểm nhà chúng ta khó khăn, không người nào giúp, hiện tại mới vừa có chút khởi sắc, đã muốn giúp người khác rồi." Lý Văn có chút bất đắc dĩ.
Trong đầu Lý Noãn suy nghĩ thật nhanh, cười lắc đầu nói: "Đại ca, chúng ta là thiện hay ác là chuyện của chúng ta, người khác thiện hay ác, là chuyện của người khác, không thể bởi người khác ác, chúng ta cũng không thể tha thứ."
"Được rồi, được rồi, nói không lại muội." Lý Văn dở khóc dở cười, nhảy xuống xe bò, đi tới chỗ một già một trẻ.
Rốt cuộc hắn phát hiện, chuyện nhị muội cần làm, đừng nói là hắn, chỉ sợ là mười đầu bò cũng kéo không trở về, còn không bằng sớm đi thỏa hiệp.
Lý Noãn đợi một lát cũng không thấy bọn họ chạy tới, cũng xuống xe ngựa đi qua, mới biết bà cụ đang nói chuyện, cho nên kéo dài.
Nàng khẽ mỉm cười, cũng đứng ở bên cạnh Lý Văn nghe, nàng biết đại ca không quá yên tâm hai người, sợ mang phiền toái gì cho nhà mình, cho nên đang hỏi thân phận của hai người, tâm tư này quả nhiên tinh tế tỉ mỉ.
Ở bên trong bà cụ tự kể lại, hai người biết bọn họ là bà cháu, bà cụ Tương thị là người của thôn Đông Lâm bên ngoài huyện Bảo hai mươi dặm, bạn già mất sớm, sau đó con lớn nhất và con dâu lớn cũng mất, chỉ để lại một đứa bé, bị con thứ hai và con dâu thứ hai không có lương tâm đuổi đi, bà cụ chỉ mới bốn tám, bởi vì hàng năm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho nên nhìn qua thậm chí có dáng vẻ bảy tám mươi tuổi, mà đứa trẻ càng thêm gầy đến đáng thương, vừa hỏi mới biết cậu bé đã mười hai, gọi là Chu Nguyên, cùng một tuổi với Lý An.
Nghe được bọn họ gặp loại chuyện này, Lý Noãn tức giận nói: "Tương đại thẩm, bà đi nhà chúng con, mặc dù chúng con không giàu có, cũng không thiếu một phần cơm."
Nàng có chút lòng riêng, nhưng ý tốt với hai người này, cũng là chân thật, phát ra từ nội tâm, hai loại chuyện này cũng không mâu thuẫn lẫn nhau.
"Nha đầu, vậy làm sao được, ta thấy nhà con cũng không tốt, bà già ta không có gì có thể cho con, xương cốt kém, cũng không giúp được cái gì, đi cũng là liên lụy nhà con mà thôi." Tương thị kiên trì không chịu đi, lắc đầu nói.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Lý Noãn sờ sờ đầu bé trai, thấy con ngươi to đen bóng của cậu nhìn mình, không nhịn được nói: "Tương đại thẩm, nếu con đã nói như vậy, thì nhất định không thiếu chút cơm này, huống chi Tiểu Nguyên vẫn đang ở thời điểm phát triển, nó vẫn nhỏ như thế, đại thẩm nhẫn tâm để nó chịu khổ cùng đại thẩm sao?"
"Dương Đào?" Trương quản sự kinh ngạc, tiến lên cầm lên một quả, thấy Lý Noãn bên cạnh mỉm cười, dường như hết sức tự tin, thì lột vỏ ra nếm thử.
"Nhị muội, không phải muốn bán quả Dương Đào này cho cửa hàng trái cây sao?" Lý Văn hơi không hiểu.
Lý Noãn lắc đầu, cười nói: "Đại ca, muội chỉ mới nảy ra suy nghĩ này, thứ nhất Trương quản sự ngay thẳng, hợp tác lâu dài với ông ta sẽ không lỗ lả, thứ hai, muội đột nhiên nghĩ đến, quả Dương Đào này cũng chỉ có nhà chúng ta có gan dạ đi hái, số lượng sẽ không nhiều, vật hiếm mới quý, muội tin sau khi Trương quản sự nếm thử, nhất định sẽ thích."
"Muội đấy." Lý Văn rất là bất đắc dĩ lắc đầu, cô muội muội này, sau khi bị siết cổ, đầu óc cũng không giống người bình thường, thông minh đến không hợp lý.
Lý Noãn le lưỡi, quả Dương Đào này sau này vẫn còn chỗ dùng khác, bảo đảm nó sinh ra giá trị tuyệt đối cao hơn.
Lúc này, Trương quản sự đã ăn xong quả Dương Đào, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, nhận lấy khăn tay người khác đưa tới lau tay, cười nói: "Mùi vị quả thật rất ngon, tươi non nhiều nước, làm trái cây hoặc làm thành nước uống cũng cực kỳ thượng đẳng, không biết các ngươi có thể cung ứng bao nhiêu?"
“Năm nay trừ những thứ kia, đại khái cũng chỉ còn dư lại hai trăm cân, mùa này chính là mùa quả Dương Đào chín, sang năm sợ là phải đợi đến lúc này mới có thể nữa hái nữa.” Lý Noãn cười nói.
"Khan hiếm như vậy?" Ánh mắt Trương quản sự giật giật, tiếp theo lộ ra nụ cười, nhìn Lý Noãn nói: "Như vậy cũng tốt, mới vừa rồi cô nương nói không sai, vật hiếm mới quý, tin tưởng sau khi những khách nhân kia nếm thử, sang năm sợ là phải sớm đặt hàng một chút, giá tiền tất nhiên sẽ được nâng lên."
Đuôi lông mày Lý Noãn khẽ động, cười nói: "Vậy còn phải làm phiền Trương quản sự tuyên truyền thay, sang năm có thể đạt được sản lượng bao nhiêu, tạm thời còn khó nói, nhưng đừng tuyệt đối không hạ thấp giá cả là được, yên tâm đi."
"Như thế rất tốt, vậy những quả Dương Đào kia, tạm thời mua mười văn, cô nương thấy thế nào?" Trương quản sự đề nghị.
"Trái cây được giá này, đã là rất cao rồi, ta còn gì để bất mãn nữa chứ?" Lý Noãn khẽ mỉm cười.
Lý Văn cũng gật đầu nói: "Ta thấy trong sách có trái vải quý giá, tại chỗ trồng cũng chỉ ba mươi văn một cân, giá tiền quả Dương Đào có thể nói cực cao."
"Công tử thật sự có kiến thức rộng rãi." Trương quản sự kinh ngạc trong chớp mắt, không ngờ Lý Văn lại có học thức, ngược lại phân phó với những người bên cạnh, "Các ngươi mang quả Dương Đào và con hổ này tới phòng bếp, lại đi cầm đồ chứa tới đây, đếm xem trong gùi này có bao nhiêu quả Dương Đào, cầm nhẹ để nhẹ, đừng chọc hư thịt quả, cố gắng không làm rụng hết lông."
Mặc dù mới vừa tiếp xúc quả Dương Đào này, nhưng nếu Trương quản sự đã được chọn tới đây trông coi. Tất nhiên năng lực không kém, chỉ ăn một quả, đã biết rõ quả Dương Đào này nên tồn trữ như thế nào.
Năm sáu gã sai vặt ngây ngốc ở trong sân nghe vậy, lập tức lanh lẹ tiến lên mang con hổ vào phòng bếp, một lát sau cầm chậu đồng ra ngoài, khiêng gùi xuống, từng bước từng bước đếm.
Cũng không lâu lắm, người bưng đồ chứa đã lần lượt điểm số, Trương quản sự cầm bàn tính gõ một lát, cuối cùng nói: "Tổng cộng hai trăm hai tám quả, coi như hai lượng ba đồng. Cộng thêm trước, tổng cộng bốn trăm lẻ tám hai ba đồng, hai vị ở chỗ này chờ một chút, ta đi lấy bạc."
"Phiền toái Trương quản sự rồi." Lý Noãn cười nói.
Chỉ một lát, Trương quản sự đã cầm bốn tờ ngân phiếu giá trị trăm lượng, cùng với tám lượng bạc vụn và một túi tiền ba trăm văn, cùng đưa cho Lý Văn nói: "Ta tên là Trương Chính, không biết hai vị xưng hô như thế nào?"
"Tại hạ Lý Văn, đây là muội muội ta Lý Noãn, chúng ta còn có chút chuyện muốn làm, trước hết cáo từ." Lý Văn mỉm cười nói, lễ phép nói cáo từ, rồi cùng Lý Noãn leo lên xe bò thoải mái nhà nhà rời đi.
Bởi vì giá tiền con hổ hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng, trên xe bò, Lý Noãn bắt đầu thương lượng mua chuyện đất đai với, trên đường thấy một bà cụ mang theo một bé trai tám chín tuổi ăn xin, suy nghĩ một chút nói: "Đại ca, vận may không thường có, cũng là chúng ta tích phúc nhiều năm, hiện tại mặc dù chúng ta không giàu có, nhưng muội nghĩ hiện tại cũng không thiếu hai bát cơm chứ?"
Đối với những tên ăn xin có đầy đủ tay chân, xưa nay nàng chẳng thèm ngó tới, nhưng bà cụ này không chỗ nào nuôi dưỡng, đứa trẻ không chỗ dựa, nàng không giúp lương tâm không khỏi áy náy.
Lúc đời trước, nàng trợ giúp qua không ít người bần khốn, những thứ kia nàng thấy không được coi như xong, nếu thấy được, nàng cảm thấy nên giúp một tay, có lẽ chính là như vậy, nàng tích tụ thiện đức, cho nên trời cao mới cho nàng cơ hội mới?
Dĩ nhiên, nàng thiện tâm, cũng không phải là Thánh mẫu, điều kiện bản thân bây giờ như thế nào, nàng rất rõ ràng, còn chưa giàu có đến mức có thể tùy ý bố thí ân huệ, hôm nay ra tay giúp người, cũng là có tâm phải trợ giúp hai người này, nhưng cũng không coi như nhất thời vui mừng, là có chút lòng riêng . . . . . .
Nàng nhìn người không nói chuẩn một trăm phần trăm, nhưng cũng nắm chắc, lúc nãy hai người già trẻ này dập đầu với người đi đường ban ơn, người đi đường rời đi, vẻ mặt bọn họ vẫn thành kính không thay đổi, hiển nhiên là vô cùng cảm ơn người ta. Hiện tại nàng không tiện lộ diện ở trong thôn, bao gồm người trong nhà cũng không quá thích hợp hành động khắp nơi, mà nếu như có người tin tưởng có thể vì nàng làm việc, dĩ nhiên là cực tốt.
Dĩ nhiên, suy nghĩ này tạm thời không thể để lôj ra, đợi nàng bắt tay vào làm bắt đầu phát triển sự nghiệp dưỡng sinh của mình, lại tìm cơ hội theo chân bọn họ nói tỉ mỉ cũng không muộn, tin tưởng khi đó, bọn họ nhất định sẽ không từ chối.
"Nhị muội à, thời điểm nhà chúng ta khó khăn, không người nào giúp, hiện tại mới vừa có chút khởi sắc, đã muốn giúp người khác rồi." Lý Văn có chút bất đắc dĩ.
Trong đầu Lý Noãn suy nghĩ thật nhanh, cười lắc đầu nói: "Đại ca, chúng ta là thiện hay ác là chuyện của chúng ta, người khác thiện hay ác, là chuyện của người khác, không thể bởi người khác ác, chúng ta cũng không thể tha thứ."
"Được rồi, được rồi, nói không lại muội." Lý Văn dở khóc dở cười, nhảy xuống xe bò, đi tới chỗ một già một trẻ.
Rốt cuộc hắn phát hiện, chuyện nhị muội cần làm, đừng nói là hắn, chỉ sợ là mười đầu bò cũng kéo không trở về, còn không bằng sớm đi thỏa hiệp.
Lý Noãn đợi một lát cũng không thấy bọn họ chạy tới, cũng xuống xe ngựa đi qua, mới biết bà cụ đang nói chuyện, cho nên kéo dài.
Nàng khẽ mỉm cười, cũng đứng ở bên cạnh Lý Văn nghe, nàng biết đại ca không quá yên tâm hai người, sợ mang phiền toái gì cho nhà mình, cho nên đang hỏi thân phận của hai người, tâm tư này quả nhiên tinh tế tỉ mỉ.
Ở bên trong bà cụ tự kể lại, hai người biết bọn họ là bà cháu, bà cụ Tương thị là người của thôn Đông Lâm bên ngoài huyện Bảo hai mươi dặm, bạn già mất sớm, sau đó con lớn nhất và con dâu lớn cũng mất, chỉ để lại một đứa bé, bị con thứ hai và con dâu thứ hai không có lương tâm đuổi đi, bà cụ chỉ mới bốn tám, bởi vì hàng năm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho nên nhìn qua thậm chí có dáng vẻ bảy tám mươi tuổi, mà đứa trẻ càng thêm gầy đến đáng thương, vừa hỏi mới biết cậu bé đã mười hai, gọi là Chu Nguyên, cùng một tuổi với Lý An.
Nghe được bọn họ gặp loại chuyện này, Lý Noãn tức giận nói: "Tương đại thẩm, bà đi nhà chúng con, mặc dù chúng con không giàu có, cũng không thiếu một phần cơm."
Nàng có chút lòng riêng, nhưng ý tốt với hai người này, cũng là chân thật, phát ra từ nội tâm, hai loại chuyện này cũng không mâu thuẫn lẫn nhau.
"Nha đầu, vậy làm sao được, ta thấy nhà con cũng không tốt, bà già ta không có gì có thể cho con, xương cốt kém, cũng không giúp được cái gì, đi cũng là liên lụy nhà con mà thôi." Tương thị kiên trì không chịu đi, lắc đầu nói.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Lý Noãn sờ sờ đầu bé trai, thấy con ngươi to đen bóng của cậu nhìn mình, không nhịn được nói: "Tương đại thẩm, nếu con đã nói như vậy, thì nhất định không thiếu chút cơm này, huống chi Tiểu Nguyên vẫn đang ở thời điểm phát triển, nó vẫn nhỏ như thế, đại thẩm nhẫn tâm để nó chịu khổ cùng đại thẩm sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook