Xuống máy bay sắp xếp xong, bầu không khí ăn cơm giữa bốn người vừa 囧 lại vừa xấu hổ.

“Em đã đặt cho mỗi người một gian phòng.” Diệp Chi Châu lấy hai thẻ phòng ra, ho một tiếng nhìn về phía Tiêu Thụy, bát quái chế nhạo hỏi, “Hai anh muốn một thẻ hay hai thẻ?”

Văn Giai Hòa lập tức đỏ mặt, vội vươn tay lấy, gấp giọng nói rằng, “Hai thẻ hai thẻ, anh, tụi anh ở riêng.”

Tiêu Thụy thì da mặt dày đè tay Văn Giai Hòa xuống, chỉ lấy một thẻ, vẻ mặt tri kỷ đứng đắn vì bạn bè, “Một thẻ là đủ rồi, giúp em tiết kiệm tiền.”

“Tiêu Thụy!” Văn Giai Hòa kéo hắn, không dám ngẩng đầu nhìn hai người đối diện, “Cậu thu liễm một chút!”

“Đối đãi với người yêu có cái gì mà thu liễm chứ.” Tiêu Thụy giao mười ngón tay với hắn, nghiêng đầu hôn hắn một cái, sau đó chẹp chẹp miệng, “Cũng không phải chưa từng ngủ chung giường, yên tâm, buổi tối tớ sẽ không cướp chăn của cậu.”

Văn Giai Hòa cảm thấy da mặt của mình bị ánh mắt bát quái của Diệp Chi Châu xem thấu, trong lòng vừa tức lại có chút ngọt ngào, còn có chút cảm giác không chân thật. Người này cư nhiên thật sự đáp lại, còn hào phóng ở trước mặt bạn bè thừa nhận quan hệ của hai người …… Cảm giác kinh hoảng áp lực tuyệt vọng khi thích người này giống như chỉ là của ngày hôm qua, kỳ thật hắn có chút sợ, sợ hiện tại càng hạnh phúc, về sau tỉnh mộng lại càng thống khổ.

Tiêu Thụy cầm lấy menu ngăn trở tầm mắt Diệp Chi Châu nhìn qua, tiến đến bên tai Văn Giai Hòa hạ giọng nói rằng, “Là thật.”

Văn Giai Hòa cả kinh, lúc này mới phát hiện mình lại thất thần, dừng một chút mới trả lời, “Cái gì thật?”

“Tớ.” Tiêu Thụy giơ đôi bàn tay đang giao nhau lên, cúi đầu hôn một cái, “Cùng cậu, thật sự ở cùng một chỗ. Không phải nằm mơ, cùng không cần sợ hãi, cậu cứ tiếp tục đối đãi với tớ giống như trước, còn về phần tớ, sẽ càng yêu cậu hơn trước, hiểu chưa?”

Văn Giai Hòa cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó siết chặt tay, thở sâu áp chế các loại cảm xúc cuồn cuộn, hướng hắn lộ ra một nụ cười, “Hiểu rồi. Chờ về B thị, tớ muốn mỗi ngày đều ăn đồ ăn khuya do cậu làm.”

“Không thành vấn đề.”

“… Còn có bữa sáng nữa.”

Tiêu Thụy nâng mắt nhìn ánh mắt thấp thỏm của hắn, trả cho hắn một nụ cười tươi, gật đầu, “Được.”

Diệp Chi Châu nhìn chòng chọc cái menu cản trở ở không trung, nghe phía đối diện truyền đến đối thoại nho nhỏ, nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Cố Nghị mặt không đổi sắc bên người, “Tình yêu lúc đầu luôn ngọt ngào, nhưng sau khi ở chung một thời gian lâu, muốn nghe một câu tâm tình của người yêu cũng không nghe được, cuộc sống thật khổ sở a.”

Cố Nghị bỏ quả hạch đã lột tốt vào túi, nhét vào trong lòng cậu, “Không được ăn nhiều, heo yêu.”

Diệp Chi Châu cả giận, đứng dậy đánh y, “Anh mới là heo! Nếu em là heo vậy anh là cái gì, người nuôi heo chắc!”

[Nhận thấy được năng lượng dị thường dao động, xin kí chủ chú ý! Xin kí chủ chú ý!]

Cố Nghị kéo lấy cánh tay của cậu ôm cậu vào ngực, nghiêng người dùng lưng chặn lại, biểu tình trầm xuống, “Có người đang nhìn trộm chúng ta.”

Diệp Chi Châu cũng nhíu mày, một bên làm bộ như cùng y đùa giỡn một bên lặng lẽ mở công năng quét hình của hệ thống ra, hạ giọng trả lời, “Chắc là Tần Bách, hắn ở cùng khách sạn với chúng ta.”

Cố Nghị nghe vậy mặt càng thêm đen, có chút hối hận không đi ghế lô, cũng may mọi người đã ăn xong, lúc nào cũng có thể rời đi. Y gọi Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa đã tâm tình xong, kêu nhân viên đến thanh toán.

Hơn tám giờ tối, Thời Giản Văn tới khách sạn. Diệp Chi Châu mời mấy vị nam chủ tập trung đến phòng của mình, lấy tư liệu phân chia cho bọn họ, nghiêm túc nói, “Lần này gọi mọi người tới kỳ thật là vì chuyện này, tham gia đổ thạch chỉ là nhân tiện.”

Ba người nghi hoặc tiếp nhận tư liệu mở ra, sau khi nhìn xong biểu tình khẩn trương, chẳng qua phương hướng thay đổi không giống nhau.

“Dị năng, anh đang đọc tiểu thuyết sao?” Tiêu Thụy trước hết phun tào ra tiếng.

Văn Giai Hòa thì nhíu mày, “Lại nói tiếp…. Lúc anh phân biệt thư họa thật hay giả quả thật sẽ có một loại trực giác mãnh liệt, ông nội anh nói đây là ông trời thưởng cơm ăn cho anh …..”

Thời Giản Văn chú ý tới điểm phía sau, “Có người đang giám thị chúng ta?”

“Dạ, giám thị đã lâu rồi.” Diệp Chi Châu lấy usb cắm vào máy tính, mở ảnh chụp cho hắn nhìn, “Những cái này là em lấy từ camera bên đường, đối phương rất cẩn thận, cho nên ảnh chụp cũng không quá rõ ràng, nhưng anh chú ý tới mấy biển số xe này một chút, mấy chiếc xe này hẳn là thường xuyên xuất hiện ở xung quanh anh.”

Thời Giản Văn càng xem biểu tình càng khó nhìn, “Có một chiếc là xe đưa sữa tới biệt thự của anh trai anh ….. Chẳng lẽ anh ấy cũng bị giám thị?”

Diệp Chi Châu lắc đầu, giải thích, “Hiện nay không có, nhưng biệt thự của anh trai anh đúng là trong phạm vi chú ý của bọn họ.”

Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa nghe bọn họ nói chuyện, biểu tình cũng nghiêm túc lên, bên trong nhất thời chỉ còn lại có thanh âm lật tư liệu. Mấy phút sau, ba người lục tục nhìn xong tư liệu, trầm mặc không nói lời nào.

“Em biết mọi người có thể nhất thời không tiếp thu được, nhưng mọi người nhìn cái này xem.” Diệp Chi Châu vén tay áo lên, cho bọn họ nhìn hai tay, sau đó trước mặt bọn họ lấy ra một món đồ chơi từ không gian, “Thế giới này tồn tại rất nhiều lực lượng không khoa học, của em là không gian, có thể bỏ đồ vật vào.” Nói xong lại thu món đồ chơi vào không gian. Tinh thần lực vốn rất huyền diệu, không thể giải thích rõ được, cậu chỉ có thể lợi dụng tính trực quan của không gian để nhóm nam chủ nhanh chóng tiếp thu chuyện dị năng.

Ba người quả nhiên bị chiêu thức ấy làm ngây ngốc, Tiêu Thụy còn có chút không tin, nói cậu làm ảo thuật, Diệp Chi Châu không có biện pháp, dứt khoát từ trong không gian lấy một con búp bê cao như người thật nhét vào trong ngực của hắn.

“Em không thể giấu cái này đi được, trong phòng cũng không có nơi giấu được một vật lớn như vậy.”

Tiêu Thụy ngốc lăng ôm búp bê, Thời Giản Văn cùng Văn Giai Hòa đều cúi đầu nhìn tư liệu lần nữa, cẩn thận lật xem các phần có liên quan đến dị năng.

“Vậy Tần Bách ……” Thời Giản Văn rút ra mấy tờ tư liệu, nhíu mày hỏi, “Hắn thật sự từng ở trong thân thể Bánh Bao sao?”

Diệp Chi Châu gật đầu, tìm tư liệu về Vũ Khải Ân đưa cho hắn, “Đây là người đầu tiên Tần Bách tiếp cận sau khi chiếm cứ thân thể mèo nhỏ, Vũ Khải Ân, hai ngày nữa anh ta sẽ tới đây, đến lúc đó anh có thể cùng hắn giao lưu một chút.”

Thời Giản Văn tiếp nhận tư liệu lật lật, ánh mắt dừng ở ảnh chụp chung của Vũ Khải Ân cùng mèo nhỏ, nhịn không được đưa tay xoa ấn đường, “Thật là Bánh Bao, vậy lúc đầu anh nuôi là …..”

[Tỷ lệ yêu nhau của Thời Giản Văn cùng nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng. ]

Giảm đến một nửa, chưa đủ. Diệp Chi Châu tắt nhắc nhở của hệ thống, bổ sung vài câu rồi để mọi người phòng, quyết định cho bọn họ cả đêm để tiêu hóa tin tức.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Trong phòng an tĩnh lại, Cố Nghị từ phía sau lưng ôm lấy Diệp Chi Châu, cọ cọ cổ của cậu hỏi, “Vì sao nhất định phải làm cho tất cả bọn họ đến bên này?”

“Ở B thị có rất nhiều người của tổ chức dị năng mai phục, em không nắm chắc ….. May mắn đoạn thời gian trước chú ý nhiều một chút, nếu không em cũng không biết Tần Bách lại để tổ chức dị năng lén mang người sang đây ….. Hơn nữa Tần Bách có dị năng đoán trước, nếu quỹ đạo hoạt động của nhóm nam chủ không giống với dự đoán của hắn, hắn sẽ nghi ngờ.” Đó cũng là nguyên nhân cậu để Thời Giản Văn xuất phát không cùng thời gian, cũng để Vũ Khải Ân qua vài ngày mới đến đây. Thông Thiên chỉ có thể quấy nhiễu dự đoán của nhân vật chính ở một mức độ nhất định, trong một khoảng cách nhất định. kỳ thật cậu cũng đang đánh cược, cược dị năng đoán trước của nhân vật chính còn chưa đủ hoàn thiện cường đại, cược nhân vật chính không đoán trước được biến số là cậu xuất hiện. Từ tình huống trước mắt đến xem, cậu hẳn là thành công.

Cố Nghị bóp bờ vai của cậu, giúp cậu thả lỏng cơ bắp cứng ngắc, “Trong khoảng thời gian này vất vả rồi.”

“Không vất vả.” Diệp Chi Châu tựa vào trong ngực y, rủ mắt suy tư nội dung kịch bản, nhịn không được thở dài, “Chỉ là em không biết nên làm sao với Tần Bách ….. Sau khi lấy hồn kỳ xong, nếu hắn vẫn tiếp tục lấy dị năng đi hại người thì phải làm sao đây?” Nếu đã quản, vậy nên quản như thế nào, mức độ quản ra sao mới nắm chắc được? Còn nếu mặc kệ, Tần Bách thật sự không giống như là người an phận …

“Hủy dị năng của hắn là được.” Cố Nghị so với cậu quyết đoán hơn, đưa tay trấn an sờ sờ tóc của cậu, trong giọng nói mang theo một tia lãnh ý thờ ơ, “Đánh cắp dị năng của người khác, thay đổi mệnh số nhân duyên của người khác, Tần Bách phạm sai lầm rất nhiều, thiên đạo cũng sẽ không dung hắn, an tâm.”

Diệp Chi Châu gật gật đầu, cố gắng vứt mấy suy nghĩ kia ra khỏi đầu, suy nghĩ về việc khác. Hiện tại hồn kỳ chỉ còn lại hai cái, bên Thời Giản Văn thì đơn giản, Thường Diệu mới là nan giải, cậu vẫn nên giải quyết trước thì hơn.

Ngày hôm sau mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, không khí có chút trầm mặc.

“Tần Bách ở lầu 26, hắn cũng sẽ tham gia đổ thạch, vả lại sẽ nhanh chóng trở thành tân đại thiên tài về đổ thạch.” Diệp Chi Châu đánh vỡ trầm mặc, đưa cho Thời Giản Văn một tấm vé mời, “Đây là vé vào cửa hội đổ thạch, anh có thể tự mình đi tiếp xúc Tần Bách, tin tưởng em, hắn sẽ rất vui vẻ cùng anh trở thành bạn bè.”

Thời Giản Văn tiếp nhận vé mời vuốt vuốt vài cái, thở dài, “Cám ơn, anh sẽ đi xem.” Hắn chỉ nuôi thú cưng thôi mà, không ngờ tới phía sau còn kéo theo nhiều chuyện như vậy, còn làm phiền bạn bè cùng anh trai ….. Hắn cảm thấy hơi mệt tâm.

“Đừng nghĩ nhiều, không cần sầu lo, coi như là đi xem náo nhiệt thôi.” Diệp Chi Châu trấn an vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại nhìn về phía Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa, “Đây là vé của hai người, Tần Bách khẳng định sẽ đi hội giám thưởng ở tỉnh bên, có muốn cùng Tần Bách ‘vô tình gặp được’ hay không là do hai người quyết định.” Nói xong đưa hai vé mời tới.

Văn Giai Hòa trầm mặc tiếp nhận, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thụy híp mắt không biết đang suy nghĩ gì, cũng thở dài, “Kỳ thật đến hiện tại anh còn chưa có cảm giác chân thật ……” Hai ngày nay phát sinh chuyện quá mức kích thích, hắn có chút tiêu hóa không nổi.

Tiêu Thụy đang thất thần đột nhiên dựa vào trên người hắn, theo thói quen thân mật dính lên. Văn Giai Hòa sửng sốt, nhịn không được cúi đầu cong khóe miệng cười cười. Được rồi, chỉ cần có người này bên cạnh, chuyện có huyền huyễn hơn nữa hắn cũng có thể tiếp thu.

Ăn xong điểm tâm mọi người lần lượt tản ra, Diệp Chi Châu lấy điện thoại ra chú ý hướng đi của nhân vật chính, vừa đón xe vừa dặn dò, “Nhớ kỹ, hiện tại em là em bà con xa của anh, đừng lỡ miệng đấy.”

Cố Nghị nhíu mày, không phản bác lời cậu nói.

Diệp Chi Châu thấy thế cười cười thưởng cho y một viên an thần hoàn, lôi kéo y lên taxi dừng trước mặt, vùi đầu bắt đầu tính toán thời gian. Trong kịch bản dị năng của Tần Bách lần đầu tiên thăng cấp là sau khi hắn nói cho nhóm nam chủ chuyện dị năng, cái này chứng minh nhân vật chính rất cẩn thận, muốn thời khắc bảo trì áp chế dị năng của nhóm nam chủ. Mà đánh cắp dị năng là khi nhân vật chính thăng cấp dị năng lần thứ hai, vả lại dị năng của nhóm nam chủ cũng thăng cấp, nói cách khác, nhân vật chính đánh cắp dị năng nhất định phải có một điều kiện, đó chính là dị năng của nhóm nam chủ triệt để thức tỉnh cộng thêm thăng cấp ….. Không đúng, lực lượng của nhóm nam chủ là tinh thần lực, không phải dị năng …..

Nghĩ vậy cậu ngốc trong giây lát sau đó hỏng mất nhéo tóc —— cậu lại không để mắt đến một việc quan trọng như vậy! Lực lượng của nhóm nam chủ là tinh thần lực mà không phải là dị năng, vậy trong kịch bản tình tiết nhân vật chính dạy nhóm nam chủ luyện tập dị năng là sao chứ?! Cậu vội mở tư liệu cẩn thận lật đến đoạn nhân vật chính dạy nhóm nam chủ rèn luyện dị năng, sau đó hoảng sợ phát hiện nhân vật chính dạy cho nhóm nam chủ là một loại phương pháp rèn luyện tinh thần lực sơ cấp! Tuy rằng kia phương pháp kia rất buồn tẻ cộng thêm hơi lệch trọng điểm.

Khẳng định sau lưng nhân vật chính có một người đã thức tỉnh tinh thần lực giúp hắn! Là ai chứ? Là ai đã thức tỉnh tinh thần lực?

Trước đó cậu vẫn không nghĩ ra rốt cuộc nhân vật chính đánh cắp loại lực lượng linh hồn là tinh thần lực này như thế nào, vả lại thiên hướng tinh thần lực của nhóm nam chủ cũng bất đồng, mạnh mẽ dung hợp tuyệt đối sẽ xuất hiện vấn đề, mặc dù trong đó có tinh thần lực tinh lọc nhưng cũng sẽ như vậy ….. Ban đầu cậu tưởng tính dung nạp dị năng của nhân vật chính khá mạnh, cho nên mới có thể hoàn mỹ dung hợp mấy cỗ lực lượng vào trong cùng một bộ não, nhưng hiện tại, cậu nghĩ tới một khả năng — đó là tinh thần lực có thể hấp thu hoặc chuyển dời, thậm chí còn có thể mạnh mẽ tách ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương