Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta
-
Chương 20
Lons Rednok, gia chủ của dòng tộc cao quý chuyên sản xuất những vật phẩm xa xỉ lâu đời của nước Anh. Mẫu thân của y là một luyện hương sư bậc thầy nổi tiếng – Roslin Lady, còn phụ thân là một thành viên của hoàng gia Anh. Mà bản thân y bởi vì là một nhân tài kiệt xuất có thành tựu to lớn trong lĩnh vực chính trị nên được nữ hoàng tự thân trao tặng danh hiệu công tước.
Mà ở thế giới nguyên bản, Nguyên Mạt Ly chính là dựa vào sự che chở của Lons Rednok nên mới thuận lợi thoát khỏi sự khống chế của Nguyên phụ và đạt được địa vị ngang hàng với lão, cuối cùng chiếm được toàn bộ Nguyên gia.
Cúi đầu thở dài một hơi, Lê Hi nhíu chặt lông mày.
Sự tình trở nên có chút phức tạp. Dựa theo dữ liệu của hệ thống, năm năm sau Lons Rednok mới xuất hiện lần đầu và cũng chính là thời điểm Nguyên Mạt Ly dành được chức quán quân trong cuộc thi điều hương dành cho thanh thiếu niên có tài năng. Nhưng tại sao y lại xuất hiện ở khách sạn Francis Hamilton trước nửa năm? Lại cùng hắn phát sinh quan hệ?
Trọng điểm bây giờ là y muốn xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của hắn a!
Nghĩ đến vị quản gia già bận rộn ngoài kia cùng với bông hồng có giá trên trời đang cầm trong tay, Lê Hi càng cảm thấy phiền não thêm.
Lons Rednok, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Một cảm giác đầy rẫy nguy cơ khiến hắn không khỏi khẩn trương, ngón tay theo bản năng vuốt dọc bình hoa ở bên cạnh.
Chậu hoa được làm bằng thủy tinh có khắc hoa văn trông vô cùng tinh mỹ, ánh nắng của buổi hoàng hôn chiếu xuống làm chậu hoa phiếm một tầng ánh sáng nhẹ, mà hoa văn trên chậu hoa càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi xen lẫn mê muội vì sự ma mị của nó.
Trong cánh đồng hoa hồng ở Provence [1], một thiếu niên với vẻ mặt say mê đang cúi người hôn lên một đóa hoa hồng. Bộ dáng cao ngạo xa hoa đó cho dù đứng giữa cánh đồng hoa màu sắc bạt ngàn cũng không hề bị lu mờ, ngược lại khiến người ta cảm thấy khung cảnh xung quanh chỉ xứng làm phong nền cho hắn.
“Thân gửi Nguyên Duy Nhất. Ký tên: Lons Rednok.” Ở đáy chậu hoa có điêu khắc một huy hiệu phức tạp.
Kiếm và sự vinh quang, đó chính là ý nghĩa huy hiệu của gia tộc Rednok.
“…” Lê Hi không nói gì lấy tay che mặt. Hắn tựa hồ đã hiệu được phần nào ý tứ của vị công tước này.
Y là đang theo đuổi hắn sao?
Tùy tay đặt chậu hoa qua một bên, Lê Hi cảm thấy mình phải cần được bình tĩnh một chút.
Đây chính là chỗ dựa vững chắc của nữ chủ ở thế giới nguyên bản, truyền thuyết gọi là bàn tay vàng, vị công tước Lons Rednok này vì sao lại đột ngột chuyển hướng lên người hắn, còn dùng phương pháp này để tiếp cận?
Chẳng lẽ bởi vì một đêm hoang đường kia?
Nghĩ đến hoa văn hình chữ thập màu trắng bạc trên áo của Lons Rednok, Lê Hi cảm thấy đầu mình ngày càng đau.
Quả nhiên ở cái thế giới này, Phái Thanh Giáo chính là phiền toái lớn nhất.
Lâu đài Carnarvon.
Gió đêm thổi lướt qua cửa kính, mang theo hương thơm của khu vườn hoa bên vào theo khe hở len lỏi vào thư phòng.
Trên cái bàn cổ điển hắt ra ánh sáng nhạt của lồng nến có hoa văn, bởi vì ánh sáng lay động nên bóng hoa văn trên đó biến ảo thành cái bóng của con rắn đang say ngủ. Người hầu nhẹ nhàng lấy một cái cốc thủy tinh ụp lên ngọn nến, ánh sáng màu quýt của ngọn nến xuyên qua thủy tinh trông có vẻ dị thường sáng ngời.
Lons Rednok dựa người bên cửa sổ, trong tay đang vân vê một cái bình nhỏ đựng hương.
Chiếc áo sơ mi trắng bình thường phối hợp với quần tây đen, trang phục đơn giản nhưng lại làm nổi bật khí thế xa hoa mà cấm dục của y.
Không cần ăn mặc phiền phức gì, chỉ cần khí chất cao quý thanh lãnh của một gia tộc có lịch sử trăm năm ăn sâu vào xương cốt của y cũng đủ để nổi bật hơn người.
Cẩn thận mở nắp bình, một mùi hương hỗn hợp của mật hoa và cây mạt dược (một vị thuốc Đông y) từ trong bình bay ra, mang theo hương thơm vô cùng ngọt ngào quanh quẩn trong không khí. Ngay sau đó, trong hương thơm dần hiện ra vị chua của quả mâm xôi và hương hoa hồng Paris càng làm nổi bật làn không khí đang chuyển động xung quanh, ngay cả nhiệt độ cũng tăng cao, trở nên nóng như lửa thiêu.
Nhưng làm người khác kinh ngạc chính là lượng nước hoa mà Lê Hi điều chế này hoàn toàn không có mạt điều.
Mùi hương hỗn hợp khiến tất cả giác quan của con người kéo căng ra tới mức cực hạn rồi lại từ từ giãn ra. Cái cảm giác này rất giống với cảm giác khi người ta thấy buồn, tiếc nuối điều gì đó chưa làm được.
Lons Rednok nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
Tiền điều, trung điều và mạt (cuối cùng) điều (điều: điều phối) chính là trụ cột không thể thiếu trong việc điều chế hương. Tay nghề của Lê Hi đã sớm đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, được xưng là ‘Cánh tay phải của Thần’, sao lại có thể làm ra thứ phẩm còn dang dở thế này?
Y cẩn thận xem xét bình đựng hương trong tay, rốt cuộc phát hiện được manh mối ở đáy bình. Ở một góc sáng sủa ở đáy bình ở khắc một dòng chữ thể hiện cái tên của loại nước hoa này.
Đó là một dòng chữ đơn độc và tuyệt tình ‘Mơ mộng hão huyền’.
Từ ngữ mang theo ám chỉ mãnh liệt khiến hai mắt trầm tĩnh như nước của Lons Rednok trở nên tối đen không rõ, ngón tay vuốt ve thân bình càng thêm dùng lực.
Thật lâu sau, y mới có thể bình ổn lại tâm tình phức tạp của bản thân rồi rời khỏi cửa sổ.
Cẩn thận đặt chiếc bình ở nơi thấy rõ trên bàn làm việc, Lons Rednok ngồi trên ghế gỗ lim rộng rãi cầm khung ảnh nhìn nụ cười phóng khoáng xinh đẹp của thiếu niên đến ngẩn người.
Chẳng lẽ y bị từ chối?
Trong lòng Lons Rednok có chút thất vọng nho nhỏ.
Khi quá để ý một cái gì đó chắc chắn tâm tình sẽ loạn cả lên, cho dù là một vị công tước luôn trầm ổn nghiêm cẩn, sát phạt quyết đoán cũng sẽ bởi vì vậy mà sinh ra lòng mê mang. Chậm rãi thở dài một hơi, ánh mắt của y dần trở nên kiên định.
Không có bất kỳ ai hấp dẫn được người của Phái Thanh Giáo mà có thể toàn thân trở ra, búp bê phương Đông xinh đẹp động lòng người kia chỉ có thể là của y – Lons Rednok.
Tuy rằng khởi đầu không mấy tốt đẹp, bất quá điều này không quan trọng, hắn còn chưa có trưởng thành, y còn nhiều thời gian để kiên nhẫn chờ đợi.
Theo bản năng xoa xoa hầu kết giấu trong cổ áo cao, trong đầu y hiện lên hình ảnh hương diễm của một đêm phong lưu ở khách sạn Francis Hamilton.
Quả thật hắn trông có vẻ già dặn hơn trước tuổi…
Lons Rednok nghĩ nghĩ, lơ đãng lấy tay gãy gãy vành tai có chút phiếm hồng. (cute =)))
Bữa trưa trông vô cùng bắt mắt, vừa nhìn là biết tay nghề người nấu rất cao siêu, vị quản gia nhẹ nhàng mở ra một hộp trứng cá muối, đây là món ăn mỹ vị được gọi là ‘Màu đen hoàng kim’.
“Vị chua của của trái mơ và vị ngon tự nhiên của trứng cá muối nếu phối hợp với nhau sẽ tạo ra hương vị tuyệt vời. Thích hợp để tráng miệng.”
“Tôi nghĩ táo chua mới hợp.” Lê Hi bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, vị quản gia già này nề nếp quá khiến hắn phát mệt.
“Ngài tuổi còn nhỏ, sau này vẫn có cơ hội nếm thử mà.” Vị quản gia một bên phục vụ thức ăn cho Lê Hi, một bên không để ý hỏi “Dạo gần đây chương trình học của ngài quá bận rộn, có muốn nghỉ ngơi đôi chút không? Tôi nghe nói vào tháng chín này ở huyện Lund rất náo nhiệt, có hội chợ của nhiều thương nhân quốc tế đến từ các nơi khác nhau đẩy mạnh tiêu thụ và triễn lãm hàng hóa của mình. Hơn nữa ở quảng trường ở chỗ đài phun nước mỗi ngày đều biểu diễn đủ loại tiết mục.
“Nghe thú vị nhỉ?” Thấy vị quản gia già thiết tha đề cử mời gọi, Lê Hi nhướng lông mày coi như có chút hứng thú.
“Đúng vậy, chương trình học của ngài hôm nay không nhiều lắm, ngài có muốn sau buổi học đi thư giãn chút không?” Thấy Lê Hi hỏi, hai mắt của quản gia sáng ngời, vẻ cứng ngắc trên mặt cũng dần trở nên nhu hòa vì vui mừng.
“Nghe qua đúng là không tệ lắm.” Nhìn bộ dáng cao hứng của quản gia, Lê Hi cong khóe môi lộ ra nụ cười mỉm trêu tức “Tiếc là công trình thí nghiệm của tôi còn chưa có hoàn thành, nếu không thì ngài giúp tôi đi xem đi! Tôi sẽ tự lo bữa tối, chúc chơi vui vẻ, mai gặp!”
“…” Trầm mặc đưa tiễn Lê Hi xuất môn, ánh mắt luôn bình tĩnh của vị quản gia già hiện lên một tia ảo não. Quay lại phòng ngủ của mình, ông lấy ra di động gọi tới lâu đài Carnarvon, đồng thời trong lòng không ngừng cân nhắc, rốt cuộc phải làm sao để giúp công tước thuận lợi hẹn người đó ra ngoài?
Xem ra nhiệm vụ giúp công tước thu phục búp bê phương Đông này vào tay quả là khó khăn còn hơn lên trời!
Quản gia nghĩ ngợi một hồi, trong lòng không khỏi sinh ra sự đồng tình với vị công tước vốn không gì không làm được nhà mình.
Lê Hi tới trường với tâm trạng vô cùng vui sướng.
Mọi hành động lời nói của vị quản gia già đó hắn đều hiểu được nhưng lại cố tình không cho bọn họ được toại nguyện. Trước đó vài ngày, hắn cẩn thận xem xét lại tin tức của Lons Rednok do hệ thống cung cấp, không ngờ lại phát hiện ra đây là một kẻ Phái Thanh Giáo giả nhân giả nghĩa, ở thế giới nguyên bản không chỉ giúp Nguyên Mạt Ly hoàn thành tâm nguyện mà còn sinh ra ý niệm không đứng đắn với ả.
Một tên đê tiện, vô sỉ, thường thức kém cỏi, quả thật làm người ta chán ghét đến cực điểm, Lê Hi căn bản không muốn gặp mặt một người như thế!
Lấy di động mở hộp thư điện tử ra, Lê Hi theo thường lệ đọc những tin tức do bí thư gửi đến. Thấy Nguyên Mạt Ly đã thông qua cuộc thi luyện hương sư thượng cấp, khóe môi hắn nhếch lên độ cung châm chọc.
Suy tư chốc lát, Lê Hi gửi lại cho bí thư một mệnh lệnh đơn giản.
Quả nhiên hắn không thể trơ mắt để bọn họ trải qua những ngày bình tĩnh!
Lê Hi thầm cảm thán sự ác ý của bản thân, sau đó cất di động chuẩn bị đi học.
Con người không thể vô sỉ.
Sau khi tan học, người mà Lê Hi tuyệt đối không muốn gặp nhất nay lại đứng bên cạnh chiếc Bentley [2] màu đen sang trọng trước cổng trường, hắn bất đắc dĩ bới bới tóc.
“Tôi nghĩ không muốn đi hội chợ ở huyện Lund, vừa ồn ào vừa mất thời gian!” Lê Hi mở lời cự tuyệt trước.
“…” Lons Rednok thấy hẳn chủ động trả lời thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhíu mày hỏi “Vậy em muốn sao?”
“Về nhà!” Tùy ý phất tay, Lê Hi xoay người nói “Hoa hồng Bulgari kia làm cho tôi có linh cảm, còn những nguyên liệu phụ khác còn chưa có quyết định, tôi phải về cân nhắc một chút.”
Lons Rednok theo bản năng đi theo phía sau nghe hắn trả lời thì lập tức nảy sinh một chủ ý “Hoa hồng Versailles ở lâu đài Carnarvon đã nở rồi, hoa được chăm sóc rất cẩn thận. Nghe nói hương hoa mãnh liệt đó rất hợp với phong cách điều chế hương của em!”
“Nhưng mà nơi đó rất xa! Chương trình học của tôi hôm nay rất nhiều, chỉ sợ là phải về sớm ôn tập lại mới kịp. Tuy rằng điều chế hương mới là mục tiêu chính của tôi nhưng mà tôi cũng không muốn bị thầy giáo đánh rớt đâu!” Lê Hi quả thật có chút động tâm với lời đề nghị của Lons Rednok, nhưng không biết vì sao Lê Hi lại không muốn cho y được như ý.
“…” Đối với thái độ kiên quyết của thiếu niên, Lons Rednok không biết nên nói sao. Trầm mặt một lúc sau, y thử tung ra mồi mới “Cây xoài trong khu viên đã trĩu quả, bếp trưởng nói món điểm tâm tối này sẽ là món kem xoài cộng thêm quả hạch của Hawaii.”
Thâm âm trầm thấp mang theo giọng điệu Scotland hay kéo dài âm cuối khiến người nghe cảm thấy quyến rũ khó cưỡng lại được. Mà ngũ quan anh tuấn tràn đầy thâm tình của nam nhân so với giọng nói của y càng thêm hoạt sắc sinh hương.
Lê Hi dừng chân, cố ý kề sát đánh giá Lons Rednok một hồi lâu, cho đến khi gương mặt của y hiện lên vẻ quẫn bách thì mới mỉm cười gian xảo nói “Vậy tôi đây nhất định phải đi xem rồi.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Lons Rednok thân sĩ mở cửa xe cho Lê Hi, chờ đến khi hắn ngồi ngay ngắn rồi mới đi qua mở cửa bên kia ngồi vào.
Cởi ra bao tay làm bằng tơ tằm thượng hạng có dính chút mồ hôi, Lons Rednok thừa dịp người ta không để ý nhanh chóng nhét vào trong túi.
Xem ra khởi đầu ngày hôm nay không tồi lắm. Trong mắt ý hiện lên vài phần sung sướng, ngay cả thần sắc nghiêm túc cẩn trọng cũng dần trở nên nhu hòa.
Lê Hi lơ đãng thấy hành động mờ ám của y, nhịn không được cúi đầu giấu đi nụ cười nơi khóe môi.
Xem ra vị công tước này đúng là ngây thơ ngoài ý muốn a!
Đồng thời Nguyên Mạt Ly đang ở trong nước vui vẻ đến quên trời quên đất cũng nhận được một bức thư đặc biệt.
Ả mở bức thư ra thì thấy trên đó chỉ ghi một dòng chữ:
Nguyên Mạt Ly, tôi đã biết bí mật của cô.
===Hết chương 20===
[1] Provence: Là một vùng nằm ở phía Đông Nam của nước Pháp, bên bờ Địa Trung Hải và giáp với Ý.
[2] Bentley: Một nhãn hiệu ô tô ở Anh
Mà ở thế giới nguyên bản, Nguyên Mạt Ly chính là dựa vào sự che chở của Lons Rednok nên mới thuận lợi thoát khỏi sự khống chế của Nguyên phụ và đạt được địa vị ngang hàng với lão, cuối cùng chiếm được toàn bộ Nguyên gia.
Cúi đầu thở dài một hơi, Lê Hi nhíu chặt lông mày.
Sự tình trở nên có chút phức tạp. Dựa theo dữ liệu của hệ thống, năm năm sau Lons Rednok mới xuất hiện lần đầu và cũng chính là thời điểm Nguyên Mạt Ly dành được chức quán quân trong cuộc thi điều hương dành cho thanh thiếu niên có tài năng. Nhưng tại sao y lại xuất hiện ở khách sạn Francis Hamilton trước nửa năm? Lại cùng hắn phát sinh quan hệ?
Trọng điểm bây giờ là y muốn xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của hắn a!
Nghĩ đến vị quản gia già bận rộn ngoài kia cùng với bông hồng có giá trên trời đang cầm trong tay, Lê Hi càng cảm thấy phiền não thêm.
Lons Rednok, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Một cảm giác đầy rẫy nguy cơ khiến hắn không khỏi khẩn trương, ngón tay theo bản năng vuốt dọc bình hoa ở bên cạnh.
Chậu hoa được làm bằng thủy tinh có khắc hoa văn trông vô cùng tinh mỹ, ánh nắng của buổi hoàng hôn chiếu xuống làm chậu hoa phiếm một tầng ánh sáng nhẹ, mà hoa văn trên chậu hoa càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi xen lẫn mê muội vì sự ma mị của nó.
Trong cánh đồng hoa hồng ở Provence [1], một thiếu niên với vẻ mặt say mê đang cúi người hôn lên một đóa hoa hồng. Bộ dáng cao ngạo xa hoa đó cho dù đứng giữa cánh đồng hoa màu sắc bạt ngàn cũng không hề bị lu mờ, ngược lại khiến người ta cảm thấy khung cảnh xung quanh chỉ xứng làm phong nền cho hắn.
“Thân gửi Nguyên Duy Nhất. Ký tên: Lons Rednok.” Ở đáy chậu hoa có điêu khắc một huy hiệu phức tạp.
Kiếm và sự vinh quang, đó chính là ý nghĩa huy hiệu của gia tộc Rednok.
“…” Lê Hi không nói gì lấy tay che mặt. Hắn tựa hồ đã hiệu được phần nào ý tứ của vị công tước này.
Y là đang theo đuổi hắn sao?
Tùy tay đặt chậu hoa qua một bên, Lê Hi cảm thấy mình phải cần được bình tĩnh một chút.
Đây chính là chỗ dựa vững chắc của nữ chủ ở thế giới nguyên bản, truyền thuyết gọi là bàn tay vàng, vị công tước Lons Rednok này vì sao lại đột ngột chuyển hướng lên người hắn, còn dùng phương pháp này để tiếp cận?
Chẳng lẽ bởi vì một đêm hoang đường kia?
Nghĩ đến hoa văn hình chữ thập màu trắng bạc trên áo của Lons Rednok, Lê Hi cảm thấy đầu mình ngày càng đau.
Quả nhiên ở cái thế giới này, Phái Thanh Giáo chính là phiền toái lớn nhất.
Lâu đài Carnarvon.
Gió đêm thổi lướt qua cửa kính, mang theo hương thơm của khu vườn hoa bên vào theo khe hở len lỏi vào thư phòng.
Trên cái bàn cổ điển hắt ra ánh sáng nhạt của lồng nến có hoa văn, bởi vì ánh sáng lay động nên bóng hoa văn trên đó biến ảo thành cái bóng của con rắn đang say ngủ. Người hầu nhẹ nhàng lấy một cái cốc thủy tinh ụp lên ngọn nến, ánh sáng màu quýt của ngọn nến xuyên qua thủy tinh trông có vẻ dị thường sáng ngời.
Lons Rednok dựa người bên cửa sổ, trong tay đang vân vê một cái bình nhỏ đựng hương.
Chiếc áo sơ mi trắng bình thường phối hợp với quần tây đen, trang phục đơn giản nhưng lại làm nổi bật khí thế xa hoa mà cấm dục của y.
Không cần ăn mặc phiền phức gì, chỉ cần khí chất cao quý thanh lãnh của một gia tộc có lịch sử trăm năm ăn sâu vào xương cốt của y cũng đủ để nổi bật hơn người.
Cẩn thận mở nắp bình, một mùi hương hỗn hợp của mật hoa và cây mạt dược (một vị thuốc Đông y) từ trong bình bay ra, mang theo hương thơm vô cùng ngọt ngào quanh quẩn trong không khí. Ngay sau đó, trong hương thơm dần hiện ra vị chua của quả mâm xôi và hương hoa hồng Paris càng làm nổi bật làn không khí đang chuyển động xung quanh, ngay cả nhiệt độ cũng tăng cao, trở nên nóng như lửa thiêu.
Nhưng làm người khác kinh ngạc chính là lượng nước hoa mà Lê Hi điều chế này hoàn toàn không có mạt điều.
Mùi hương hỗn hợp khiến tất cả giác quan của con người kéo căng ra tới mức cực hạn rồi lại từ từ giãn ra. Cái cảm giác này rất giống với cảm giác khi người ta thấy buồn, tiếc nuối điều gì đó chưa làm được.
Lons Rednok nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
Tiền điều, trung điều và mạt (cuối cùng) điều (điều: điều phối) chính là trụ cột không thể thiếu trong việc điều chế hương. Tay nghề của Lê Hi đã sớm đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, được xưng là ‘Cánh tay phải của Thần’, sao lại có thể làm ra thứ phẩm còn dang dở thế này?
Y cẩn thận xem xét bình đựng hương trong tay, rốt cuộc phát hiện được manh mối ở đáy bình. Ở một góc sáng sủa ở đáy bình ở khắc một dòng chữ thể hiện cái tên của loại nước hoa này.
Đó là một dòng chữ đơn độc và tuyệt tình ‘Mơ mộng hão huyền’.
Từ ngữ mang theo ám chỉ mãnh liệt khiến hai mắt trầm tĩnh như nước của Lons Rednok trở nên tối đen không rõ, ngón tay vuốt ve thân bình càng thêm dùng lực.
Thật lâu sau, y mới có thể bình ổn lại tâm tình phức tạp của bản thân rồi rời khỏi cửa sổ.
Cẩn thận đặt chiếc bình ở nơi thấy rõ trên bàn làm việc, Lons Rednok ngồi trên ghế gỗ lim rộng rãi cầm khung ảnh nhìn nụ cười phóng khoáng xinh đẹp của thiếu niên đến ngẩn người.
Chẳng lẽ y bị từ chối?
Trong lòng Lons Rednok có chút thất vọng nho nhỏ.
Khi quá để ý một cái gì đó chắc chắn tâm tình sẽ loạn cả lên, cho dù là một vị công tước luôn trầm ổn nghiêm cẩn, sát phạt quyết đoán cũng sẽ bởi vì vậy mà sinh ra lòng mê mang. Chậm rãi thở dài một hơi, ánh mắt của y dần trở nên kiên định.
Không có bất kỳ ai hấp dẫn được người của Phái Thanh Giáo mà có thể toàn thân trở ra, búp bê phương Đông xinh đẹp động lòng người kia chỉ có thể là của y – Lons Rednok.
Tuy rằng khởi đầu không mấy tốt đẹp, bất quá điều này không quan trọng, hắn còn chưa có trưởng thành, y còn nhiều thời gian để kiên nhẫn chờ đợi.
Theo bản năng xoa xoa hầu kết giấu trong cổ áo cao, trong đầu y hiện lên hình ảnh hương diễm của một đêm phong lưu ở khách sạn Francis Hamilton.
Quả thật hắn trông có vẻ già dặn hơn trước tuổi…
Lons Rednok nghĩ nghĩ, lơ đãng lấy tay gãy gãy vành tai có chút phiếm hồng. (cute =)))
Bữa trưa trông vô cùng bắt mắt, vừa nhìn là biết tay nghề người nấu rất cao siêu, vị quản gia nhẹ nhàng mở ra một hộp trứng cá muối, đây là món ăn mỹ vị được gọi là ‘Màu đen hoàng kim’.
“Vị chua của của trái mơ và vị ngon tự nhiên của trứng cá muối nếu phối hợp với nhau sẽ tạo ra hương vị tuyệt vời. Thích hợp để tráng miệng.”
“Tôi nghĩ táo chua mới hợp.” Lê Hi bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, vị quản gia già này nề nếp quá khiến hắn phát mệt.
“Ngài tuổi còn nhỏ, sau này vẫn có cơ hội nếm thử mà.” Vị quản gia một bên phục vụ thức ăn cho Lê Hi, một bên không để ý hỏi “Dạo gần đây chương trình học của ngài quá bận rộn, có muốn nghỉ ngơi đôi chút không? Tôi nghe nói vào tháng chín này ở huyện Lund rất náo nhiệt, có hội chợ của nhiều thương nhân quốc tế đến từ các nơi khác nhau đẩy mạnh tiêu thụ và triễn lãm hàng hóa của mình. Hơn nữa ở quảng trường ở chỗ đài phun nước mỗi ngày đều biểu diễn đủ loại tiết mục.
“Nghe thú vị nhỉ?” Thấy vị quản gia già thiết tha đề cử mời gọi, Lê Hi nhướng lông mày coi như có chút hứng thú.
“Đúng vậy, chương trình học của ngài hôm nay không nhiều lắm, ngài có muốn sau buổi học đi thư giãn chút không?” Thấy Lê Hi hỏi, hai mắt của quản gia sáng ngời, vẻ cứng ngắc trên mặt cũng dần trở nên nhu hòa vì vui mừng.
“Nghe qua đúng là không tệ lắm.” Nhìn bộ dáng cao hứng của quản gia, Lê Hi cong khóe môi lộ ra nụ cười mỉm trêu tức “Tiếc là công trình thí nghiệm của tôi còn chưa có hoàn thành, nếu không thì ngài giúp tôi đi xem đi! Tôi sẽ tự lo bữa tối, chúc chơi vui vẻ, mai gặp!”
“…” Trầm mặc đưa tiễn Lê Hi xuất môn, ánh mắt luôn bình tĩnh của vị quản gia già hiện lên một tia ảo não. Quay lại phòng ngủ của mình, ông lấy ra di động gọi tới lâu đài Carnarvon, đồng thời trong lòng không ngừng cân nhắc, rốt cuộc phải làm sao để giúp công tước thuận lợi hẹn người đó ra ngoài?
Xem ra nhiệm vụ giúp công tước thu phục búp bê phương Đông này vào tay quả là khó khăn còn hơn lên trời!
Quản gia nghĩ ngợi một hồi, trong lòng không khỏi sinh ra sự đồng tình với vị công tước vốn không gì không làm được nhà mình.
Lê Hi tới trường với tâm trạng vô cùng vui sướng.
Mọi hành động lời nói của vị quản gia già đó hắn đều hiểu được nhưng lại cố tình không cho bọn họ được toại nguyện. Trước đó vài ngày, hắn cẩn thận xem xét lại tin tức của Lons Rednok do hệ thống cung cấp, không ngờ lại phát hiện ra đây là một kẻ Phái Thanh Giáo giả nhân giả nghĩa, ở thế giới nguyên bản không chỉ giúp Nguyên Mạt Ly hoàn thành tâm nguyện mà còn sinh ra ý niệm không đứng đắn với ả.
Một tên đê tiện, vô sỉ, thường thức kém cỏi, quả thật làm người ta chán ghét đến cực điểm, Lê Hi căn bản không muốn gặp mặt một người như thế!
Lấy di động mở hộp thư điện tử ra, Lê Hi theo thường lệ đọc những tin tức do bí thư gửi đến. Thấy Nguyên Mạt Ly đã thông qua cuộc thi luyện hương sư thượng cấp, khóe môi hắn nhếch lên độ cung châm chọc.
Suy tư chốc lát, Lê Hi gửi lại cho bí thư một mệnh lệnh đơn giản.
Quả nhiên hắn không thể trơ mắt để bọn họ trải qua những ngày bình tĩnh!
Lê Hi thầm cảm thán sự ác ý của bản thân, sau đó cất di động chuẩn bị đi học.
Con người không thể vô sỉ.
Sau khi tan học, người mà Lê Hi tuyệt đối không muốn gặp nhất nay lại đứng bên cạnh chiếc Bentley [2] màu đen sang trọng trước cổng trường, hắn bất đắc dĩ bới bới tóc.
“Tôi nghĩ không muốn đi hội chợ ở huyện Lund, vừa ồn ào vừa mất thời gian!” Lê Hi mở lời cự tuyệt trước.
“…” Lons Rednok thấy hẳn chủ động trả lời thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhíu mày hỏi “Vậy em muốn sao?”
“Về nhà!” Tùy ý phất tay, Lê Hi xoay người nói “Hoa hồng Bulgari kia làm cho tôi có linh cảm, còn những nguyên liệu phụ khác còn chưa có quyết định, tôi phải về cân nhắc một chút.”
Lons Rednok theo bản năng đi theo phía sau nghe hắn trả lời thì lập tức nảy sinh một chủ ý “Hoa hồng Versailles ở lâu đài Carnarvon đã nở rồi, hoa được chăm sóc rất cẩn thận. Nghe nói hương hoa mãnh liệt đó rất hợp với phong cách điều chế hương của em!”
“Nhưng mà nơi đó rất xa! Chương trình học của tôi hôm nay rất nhiều, chỉ sợ là phải về sớm ôn tập lại mới kịp. Tuy rằng điều chế hương mới là mục tiêu chính của tôi nhưng mà tôi cũng không muốn bị thầy giáo đánh rớt đâu!” Lê Hi quả thật có chút động tâm với lời đề nghị của Lons Rednok, nhưng không biết vì sao Lê Hi lại không muốn cho y được như ý.
“…” Đối với thái độ kiên quyết của thiếu niên, Lons Rednok không biết nên nói sao. Trầm mặt một lúc sau, y thử tung ra mồi mới “Cây xoài trong khu viên đã trĩu quả, bếp trưởng nói món điểm tâm tối này sẽ là món kem xoài cộng thêm quả hạch của Hawaii.”
Thâm âm trầm thấp mang theo giọng điệu Scotland hay kéo dài âm cuối khiến người nghe cảm thấy quyến rũ khó cưỡng lại được. Mà ngũ quan anh tuấn tràn đầy thâm tình của nam nhân so với giọng nói của y càng thêm hoạt sắc sinh hương.
Lê Hi dừng chân, cố ý kề sát đánh giá Lons Rednok một hồi lâu, cho đến khi gương mặt của y hiện lên vẻ quẫn bách thì mới mỉm cười gian xảo nói “Vậy tôi đây nhất định phải đi xem rồi.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Lons Rednok thân sĩ mở cửa xe cho Lê Hi, chờ đến khi hắn ngồi ngay ngắn rồi mới đi qua mở cửa bên kia ngồi vào.
Cởi ra bao tay làm bằng tơ tằm thượng hạng có dính chút mồ hôi, Lons Rednok thừa dịp người ta không để ý nhanh chóng nhét vào trong túi.
Xem ra khởi đầu ngày hôm nay không tồi lắm. Trong mắt ý hiện lên vài phần sung sướng, ngay cả thần sắc nghiêm túc cẩn trọng cũng dần trở nên nhu hòa.
Lê Hi lơ đãng thấy hành động mờ ám của y, nhịn không được cúi đầu giấu đi nụ cười nơi khóe môi.
Xem ra vị công tước này đúng là ngây thơ ngoài ý muốn a!
Đồng thời Nguyên Mạt Ly đang ở trong nước vui vẻ đến quên trời quên đất cũng nhận được một bức thư đặc biệt.
Ả mở bức thư ra thì thấy trên đó chỉ ghi một dòng chữ:
Nguyên Mạt Ly, tôi đã biết bí mật của cô.
===Hết chương 20===
[1] Provence: Là một vùng nằm ở phía Đông Nam của nước Pháp, bên bờ Địa Trung Hải và giáp với Ý.
[2] Bentley: Một nhãn hiệu ô tô ở Anh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook