Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta
-
Chương 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới sự dụ dỗ của Nguyên Mạt Ly, lớp trưởng quyết định tổ chức party ở khách sạn Francis Hamilton, đặt một phòng hội trường loại nhỏ tại lầu ba.
Vì để biểu đạt sự thành ý của mình, danh sách khách mời đến bữa tiệc toàn là các cựu học sinh và những học sinh có thành tích tốt.
Nguyên Mạt Ly cũng nhân cơ hội này phân tán mùi hương của Quảng Hoắc Hương khắp cả hội trường.
Tính toán thời gian, Nguyên Mạt Ly hài lòng nở nụ cười.
Hương liệu ở thể rắn có quy luật về thời gian phát tán.
Từ đây tới lúc bữa tiệc bắt đầu còn tới hơn 20 giờ.
Khách sạn Francis Hamilton sau khi cho bọn họ thuê phòng rồi sẽ không tới quấy rầy. Cho nên trong khoảng thời gian này đủ cho hương liệu phát tán cả hội trường, không một chút dấu vết hòa lẫn vào không khí, trở thành một bộ phận của thiên nhiên.
Cho dù Lê Hi có khứu giác mẫn cảm đến thế nào đi nữa thì cũng khó có thể phát hiện được.
Nguyên Duy Nhất, tất cả những vinh quang mà mày có được đều dựa vào thiên phú. Còn tao, sẽ lợi dụng điểm này hủy diệt toàn bộ của mày!
Tham lam ngửi mùi hương của Quảng Hoắc Hương hiện đang tràn ngập khắp phòng, Nguyên Mạt Ly lộ ra nụ cười dữ tợn.
Vương quốc Anh, lâu đài Carnarvon [1].
Trên ban công lộ thiên đặt một cái bàn ăn nhỏ mang kiểu dáng cổ xưa, tinh tế, phía trên có trải một chiếc khăn bàn làm từ lông thú. Một nhánh cây nguyệt quế không an phận xà xuống tạo thành một bóng râm nhỏ nhỏ.
Một nam nhân cao quý anh tuấn nhàn tản ngồi bên dưới, y đang cầm một xấp tư liệu đến ngẩn người. Y mặc một chiếc áo đuôi tôm [2] truyền thống, vừa tao nhã vừa khéo léo, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất quý tộc đẹp đẽ và độc đáo.
Thận trọng mà khắc chế, cấm dục nhưng ung dung.
Tựa như trời sinh đã có, từng cử chỉ của y đều giống như đã từng học qua lễ nghi, khiến người ta không thể nào bắt lỗi được.
Giờ phút này, y tháo xuống bao tay trắng như tuyết, dùng ngón trỏ vuốt ve tấm hình của một cậu bé.
“Nguyên Duy Nhất…” Giọng điệu Scotland gợi cảm mê người làm cho ba chữ này nghe có vẻ dị thường ôn nhu và quyến luyến, nhưng biểu tình trên mặt nam nhân không hề có chút biến hóa nào.
Người hầu đứng ở phía sau cẩn thẩn đi tới, cầm lên cái bình nhỏ xinh rót cho y một tách hồng trà.
Hương trà mang theo vị ngọt thoang thoảng trong buổi trưa yên tĩnh, nam nhân cầm tách trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Đầu lưỡi nếm ra mùi vị hỗn hợp đặc biệt chua xót có trong tách trà khiến y nhíu mi một cái.
Thả tách trà xuống, y cất lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng “Chuẩn bị một chút rồi xuất phát.”
Thành phố B, khách sạn Francis Hamilton.
Trên mặt lớp voan mỏng tinh mĩ, nhẵn nhụi in rất nhiều loại hoa khác nhau được thêu bằng kim tuyến, có đính thêm những thứ đồ thủy tinh tinh xảo, dưới ánh sáng nhàn nhạt của bóng đèn tản mát ra vẻ sáng bóng nhu hòa.
Một bàn một ghế, một ly một chén, toát lên khí thế xa hoa, không có chỗ nào là không tinh xảo đến cực điểm.
Lê Hi đứng trước cửa nhìn cảnh tượng này, trong lòng sinh ra vài phần nghi ngờ. Chỉ là một buổi tiệc chia tay thôi, cần gì phải chuẩn bị long trọng thế chứ, có hay không quá khoa trương rồi?
Lớp trưởng tưởng hắn đang bất an, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn “Đừng nghĩ nhiều, đây đều là chủ ý của tôi cả. Một mặt là đưa tiễn cậu, mặc khác muốn mọi người ra sức quẩy một phen. Tuy rằng phần bố trí này có chút phiền toái, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến kế hoạch!”
Hắn ta tự biên tự diễn nói xong, sau đó dùng ánh mắt ám chỉ liếc đến nhóm cô gái đang tung tăng dắt nhau đi vào.
Lê Hi nhìn theo ánh mắt của hắn ta, trong hội trường lúc này, nhóm cô gái khó có dịp thoải mái, đều cởi bỏ đồng phục rộng thùng thình quê mùa ra, thay vào đó là những bộ cánh đầy màu sắc rực rỡ, tôn lên đường nét mơn mởn của tuổi thanh xuân, trong không khí tràn ngập hơi thở ngây ngô nhưng không kém phần hấp dẫn.
Ung dung cười một cái, hắn cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, đi theo lớp trưởng vào hội trường.
Nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại một chút cảm giác vi diệu, điều này khiến Lê Hi không hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Tiện tay lấy một ly đồ uống trên khay của nhân viên phục vụ, Lê Hi hơi cúi đầu, che dấu bất an nơi đáy mắt.
Nguyên Mạt Ly vốn trốn trong góc tối nhìn thấy bóng dáng của hắn, ả nắm chặt cái bình màu xanh nhạt chứa chất lỏng trong suốt, khẩn trương đến nỗi tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ả thường xuyên liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, thầm tính toán thời gian ra tay.
Dù cho hơi thở có dồn dập đến mấy, ả vẫn cố gắng giữ nguyên bộ mặt bình thường, liều mạng cảnh cáo bản thân không được để lộ ra bất kì sơ hở nào.
Thật lâu sau, Nguyên Mạt Ly rốt cuộc cũng ngụy trang bản thân hoàn tất, chỉnh lại bộ váy lễ phục, tiêu sái tiến vào trung tâm của hội trường.
Buổi biểu diễn chính thức sắp mở màng.
Buổi tiệc chia tay này diễn ra vô cùng vui vẻ. Âm nhạc du dương nhẹ nhàng, nhóm anh chàng cô gái cùng nhau khiêu vũ dưới giai điệu nhạc jazz đầy lãng mạn.
Tuy rằng mọi người đã bước qua tuổi 18, nhưng vì tránh cho say rượu mà hành động thất thố, nhóm nhân viên phục vụ không có chuẩn bị đồ uống có cồn.
Không khí thoải mái mà vui vẻ của bữa tiệc tựa như ánh nắng ấm áp trong lành của buổi sáng, khắp nơi đều là hình ảnh hài hòa, tươi vui.
Còn Lê Hi ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, trong không khí bỗng dưng tràn ngập mùi vị vô cùng không tốt. Rõ ràng là mùi hương nhẹ nhàng, khoan khoái nhưng lại khiến lòng người hưng phấn, giống như một ngọn lửa từ tận sâu trong linh hồn bùng cháy lên, nếu sơ sảy một chút là có thể thiêu đốt cả người.
Sâu trong thân thể xuất hiện cảm giác khô nóng làm cho Lê Hi sinh ra một tia cảnh giác.
Hắn cầm lấy một ly nước ép trái cây có đá hung hăng uống sạch, ý muốn giảm bớt loại cảm giác xôn xao khó nhịn này.
Trong hội trường còn được trưng bày thêm hoa hồng, hương hoa hồng liền trở thành chất xúc tác khiến cho cái mùi bất thường đó càng trở nên nồng đậm hơn.
Mồ hôi tinh mịn chậm rãi thấm đẫm cả trán, đôi mắt xếch xưa nay vốn lãnh tĩnh nhiễm hồng một mảnh, một cơn khao khát mãnh liệt từ sâu trong linh hồn nổi lên khiến cả người Lê Hi không khỏi run rẩy một trận, suýt nữa là không thể khống chế nổi bản thân.
Hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập, nơi bí ẩn nhất của thân thể sắp có xu thế ngẩng đầu.
Lê Hi rốt cuộc phát hiện cơ thể mình có chút không thích hợp. Mắt thấy tình huống phát sinh của mình trông rất giống với phản ứng của thuốc gây ảo giác. Nhìn bốn phía xung quanh, những người khác trong đại sảnh không có phát sinh phản ứng giống như mình.
Đáng chết! Là hắn quá sơ suất!
Lê Hi hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, mùi vị tanh ngọt của máu và đau đớn khiến hắn tạm thời tỉnh táo đôi chút. Lê Hi nhân cơ hội này rời khỏi hội trường, tìm một chỗ thanh tỉnh lại đầu óc.
Nguyên Mạt Ly đứng đó không xa thấy hành động mờ ám của hắn cũng lén đi theo.
Lê Hi lảo đảo đỡ vách tường đi đến toilet. Hắn sắp không thể khống chế cơ thể của mình được nữa.
Cắn chặt môi dưới, hắn vất vả nuốt tiếng rên rỉ sắp trào ra của mình vào bụng, nhưng nỗi khát khao từ tận sâu trong linh hồn càng ngày càng mãnh liệt.
Thân thể này của nguyên thân còn trong trắng ngây ngô nên không tránh khỏi việc dễ dàng bị châm ngòi. Cho dù linh hồn của Lê Hi lão làng đến đâu cũng có khó có thể chống cự. Dục vọng nguyên thủy của cơ thể sắp sửa bùng nổ. Dưới sự áp chế mạnh mẽ của tâm lý càng khiến cho sinh lý trở nên điên cuồng hơn.
Một nhân viên phục vụ cầm bình hoa tiêu sái bước về phía này, lúc đi ngang qua Lê Hi, cô không cẩn thận quẹt phải hắn.
Lê Hi lảo đảo lùi về phía sau từng bước, mà bình hoa cầm trên tay nhân viên phục vụ cũng rơi xuống đất phát ra âm thanh vỡ vụn của đồ sứ.
Trong phút chốc, một loại mùi hương ma mị nháy mắt tản ra ngoài, nhanh chóng tràn ngập khoang mũi của Lê Hi.
Đây là mùi hương hỗn hợp giữa hoa lan và May Rose [3] mang theo mùi hương Quảng Hoắc Hương.
Lê Hi theo bản năng trợn to mắt, hắn muốn nín thở nhưng đã muộn.
Hoa lan, một loài hoa có hương thơm thanh khiết đến từ phương đông xa xôi huyền bí cộng thêm vẻ ngọt lim quyến rũ của May Rose, nhẹ nhàng hé mở Quảng Hoắc Hương ẩn sâu trong đó phát tán ra ngoài.
Một mùi hương tội lỗi tạo nên trái cấm cho nhưng cuộc tình bất chính.
Đồng tử Lê Hi ngày càng tan rã, hắn không ngờ loại hương này đối với người thường chỉ là nước hoa làm tăng độ gợi cảm cho cơ thể, còn đối với hắn thì chính là ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt hắn từ trong ra ngoài.
Lâm vào nguy cơ hết sức căng thẳng như thế nhưng hắn không có cách nào phản kháng.
Mồ hôi chảy ra từ cổ thấm ướt vạt áo trước ngực, sườn mặt trắng nõn như ngọc nhiễm một màu hồng phấn khiến cho ngũ quan tuyệt mĩ của hắn càng thêm động lòng người.
Lê Hi kề sát cái trán trên vách tường lạnh lẽo, tham lam hấp thụ cám giác mát lạnh trên đó, chờ đợi cảm giác như thiêu đốt này tiêu tan, nhưng tất cả chỉ như muối bỏ biển, làm cũng như không.
Nguyên Mạt Ly vốn nấp trong bóng tối xem kịch liền lặng lẽ bước ra.
Ả ta hưng trí thưởng thức bộ dáng chật vật của Lê Hi, xác định hắn đã muốn mất đi ý thức, sau đó ả mới kề sát tai hắn nói bằng giọng đầy vẻ ám chỉ “Nguyên Duy Nhất, có phải bây giờ mày cảm thấy rất khó chịu? Có phải cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể bức mày sắp phát điên rồi? Không nên nôn nóng a, để chị đây giúp mày tìm một nơi tốt nha. Hiện tại mày vào thang máy lên tới phòng 610. Khi đến nơi, mày tới căn phòng đầu tiên rồi mở cửa ra, bất luận là nam hay nữ đều có thể giúp mày thỏa mãn.”
Đôi mắt không hề có tiêu cự nhìn chằm chằm ả trong chốc lát, sau đó Lê Hi tựa như con rối phục tùng ả, từng bước lê thân thể cứng ngắc bước vào thang máy.
Vô lực vươn ngón tay muốn nhấn phím số 6 nhưng ngón tay lơ đãng bỏ qua con số nguy hiểm kia, ngược lại thấy tầng 26 phát sáng.
Ngẩng đầu, đôi mắt phiếm đầy nước của Lê Hi nhìn chằm chằm con số của thang máy biến đổi không ngừng, đôi môi hồng nhuận phát ra âm thanh rên rỉ mê người…
Nguyên Mạt Ly ở lại tầng một cũng nhìn chằm chằm con số biểu thị số tầng của thang máy không ngừng biến đổi. Ả không dám chắc liệu Lê Hi có nghe theo lời ả đi lên tầng 6 hay không, cho nên ả mới đứng đây đợi thang máy này có hay không dừng lại ở tầng 6.
“Nguyên tiểu thư!”
Trong lúc Nguyên Mạt Ly gần như nín thở tập trung tinh thần nhìn con số, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt ả trùng hợp ngăn cản tầm mắt của ả đang nhìn con số kia thay đổi. Nguyên Mạt Ly giật mình nhìn chằm chằm một hồi rồi mới phát hiện ra đó chỉ là một nhân viên phục vụ.
“Có chuyện gì?” Ả không kiên nhẫn hỏi, hận không thể đá văng kẻ đang chắn trước mặt mình ra.
“Là vầy, đồng học của tiểu thư đang tìm cô.” Nhân viên phục vụ hoàn toàn không phát giác sự nôn nóng trong mắt Nguyên Mạt Ly, ngược lại từ từ trả lời câu hỏi của ả.
“Vậy anh nói với bọn họ tôi có việc nên đi trước!” Nguyên Mạt Ly dùng giọng điệu bâng quơ nhẹ nhàng đuổi nhân viên phục vụ kia đi. Trong khoảng thời gian đối đáp hai ba câu ngắn ngủi này, con số trước thang máy đã biến thành 18, hơn nữa còn đang trong trạng thái đi xuống.
“Đáng chết!” Nguyên Mạt Ly cau mày đứng ở một bên.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong là một đôi tình nhân ân ân ái ái thân thiết nắm tay nhau đi ra. Trong buồng thang máy còn mơ hồ lưu lại mùi Quảng Hoắc Hương của Lê Hi nhưng người thì không thấy đâu.
Hẳn là đã tới nơi rồi đi! Nguyên Mạt Ly thầm an ủi trong lòng.
Đi vòng quanh tại chỗ vài bước, trong lòng của ả vẫn có chút bất ổn. Vừa rồi nhân viên phục vụ kia làm cho ả lỡ mất thời cơ để xác định vị trí của Lê Hi nên bây giờ ả cũng chẳng biết Lê Hi đang ở đâu.
Không thể đánh mất bình tĩnh được!
Nguyên Mạt Ly cố gắng áp chế ý định muốn đi lên tầng 6 để xác định. Trong lúc này, tên chó săn kia đang chuẩn bị quay chụp lại toàn bộ bữa tiệc làm tình tập thể đó. Chỉ cần ả vừa xuất hiện ở tầng 6 thôi, không cần bước vào phòng 610 thì cũng có khả năng sẽ bị liên lụy vào.
Vì sự thành công của kế hoạch, chờ đợi là thượng sách.
Trong lúc này, Lê Hi đang đứng ở tầng 26, thần sắc mê ly.
Khác với những tầng khác, tầng 26 chuyên dùng để đón tiếp những vị khách có thân phận đặc biệt.
Hành lang được bài trí theo kiểu cổ điển, trên tường còn treo những bức tranh của các danh họa nổi tiếng. Bức màn nặng trịch in hình hoa văn tinh xảo phủ xuống hai bên sườn của cửa sổ. Phong cách này gây cho Lê Hi một loại ảo giác đang ở trong một một cung điện hoàng gia Anh.
Cửa phòng 2610 đột ngột mở ra, một nam nhân anh tuấn ổn trọng bước ra ngoài.
Nhìn vào ánh mắt thâm thúy của nam nhân rồi lướt xuống cúc áo cài ngay ngắn chỉnh tề trước cổ, Lê Hi ngã vào lòng ngực của y, dùng âm thanh khàn khàn đậm chất dục vọng nói khẽ bên tai y “Ôm ta…”
“Nguyên… Duy Nhất?” Thấy hắn lâm vào bộ dạng nửa mê nửa tỉnh, đôi mắt lãnh tĩnh của nam nhân xẹt qua một tia kinh ngạc, giọng nói Scotlanh trầm thấp hay nâng cao phần âm cuối càng thêm quyến rũ.
Lê Hi đã hoàn toàn bị mê hoặc, hắn không thể khống chế phản ứng của cơ thể được nữa, chỉ có thể tuân theo dục vọng của bản thân nhiệt tình hôn lên đôi môi nhạt màu của nam nhân.
Hai đôi môi kề sát không chút kẽ hở phát ra tiếng nước ái muội lan tràn khắp cả bầu không khí xung quanh, ngay cả âm thanh thở dốc cũng trở nên vô cùng nóng bỏng.
Vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc của nam nhân, ngón tay trắng nõn thon dài như ngọc vuốt dọc từ má xuống tới cổ áo chỉnh tề.
“Chậc! Phái Thanh Giáo [4]?” Thấy kí hiệu bí ẩn nằm bên trong cổ áo của nam nhân, khóe môi của Lê Hi gợi lên một nụ cười quyến rũ hút hồn người.
Giọng điệu trêu tức chọc khuấy lòng người, hắn nghiêng người dán lên lồng ngực của nam nhân, dùng răng nanh cắn xả nút áo đầu tiên.
Lê Hi ngửa đầu hôn lên hầu kết lên xuống liên tục của nam nhân, dùng đôi mắt xếch phiếm đầy hơi nước nhìn chằm chằm vào mắt nam nhân.
Nam nhân xưa nay bình tĩnh nhưng dưới sự khiêu khích của Lê Hi nổi lên một trận xao động mãnh liệt, y vươn tay ôm lấy Lê Hi, buông thả hoàn toàn dáng vẻ tao nhã thường ngày, lấy chân đá văng cửa phòng ra.
Còn Lê Hi thì tận lực phối hợp vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, ngẩng đầu há miệng mút cắn vành tai của y, miệng còn mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ như có như không…
Ngày hôm sau, Lê Hi tỉnh dậy với tinh thần uể oải.
Phần eo bủn rủn cùng với một trận đau âm ỉ nơi kín đáo khiến hắn biết rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Chết tiệt! Té ra nguyên thân không hề biết mình có nhược điểm chết người như thế! Nguyên Mạt Ly, ngươi làm tốt lắm!
Ảo não bới bới mái tóc, Lê Hi hận không thể lập tức quay trở lại không gian gặp chủ thần chất vấn, tại sao lại giấu giếm tin tức quan trọng đến như vậy!
Nhìn thoáng qua nam nhân còn ngủ say bên cạnh, Lê Hi khó chịu che mặt. Kí ức tối qua hiện lên rõ ràng trước mắt, hắn thế nhưng lại dùng hết kỹ xão của bản thân đi quyến rũ một nam nhân hoàn toàn xa lạ, không những đẩy ngã người ta lên giường, mà còn chủ động ngồi lên! Bộ dạng dâm đãng điên cuồng kia, e là không khác gì so với kĩ nữ!
Vốn là một ảnh đế với tố chất tâm lý phi thường mạnh mà cũng không thể chịu nổi một đòn này, không có cách nào đối mặt với hiện tại được.
Thừa dịp nam nhân còn chưa tỉnh, Lê Hi thầm rủa một tiếng rồi nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo, phải tránh đi cảnh tượng xấu hổ mất hết mặt mũi này mới được.
Hắn căn bản không muốn tìm hiểu người này là ai, cũng không muốn gặp lại y. Nhìn nam nhân nằm nghiêng đầu hé ra khuôn mặt cấm dục,so với người tối qua hung hăng ép buộc mình cứ như là hai người khác nhau vậy, trong lòng hắn không hiểu sao trồi lên một cơn tức giận kì lạ.
Hừ, cái gì mà phái Thanh Giáo tao nhã lễ độ chớ? Đạo mạo cái con khỉ, mặt người dạ thú thì có!
Vươn tay xoa xoa cái eo đau nhức, Lê Hi trong lòng thầm cân nhắc một hồi, khóe môi gợi lên một nụ cười bỡn cợt.
Hắn rút ví tiền ra rồi lấy vài đồng xu để trên cái tủ đầu giường, sau đó dùng ngôn ngữ cực kỳ ác liệt viết lại lời nhắn trên mẩu giấy nhỏ: Không phải là tôi keo kiệt, mà chẳng qua là kĩ thuật trên giường của ngài đây quá kém! Dù sao thì cũng cảm ơn sự phục vụ nhiệt tình của ngài ^_^.
Sợ nam nhân không hiểu tiếng Trung, Lê Hi còn ghi lại bằng tiếng Anh và tiếng Pháp bên dưới.
Lại trừng mắt nhìn nam nhân mang vẻ mặt thỏa mãn đang ngủ, Lê Hi hừ lạnh một tiếng, lấy mẫu giấy dán tại chỗ dễ nhìn thấy, sau đó không chút do dự rời khỏi phòng.
Lê Hi vừa rời khỏi thì nam nhân đang nằm trên giường liền mở mắt.
Theo bản năng xoa xoa hầu kết, dấu hôn mà Lê Hi để lại tối qua vẫn còn. Nam nhân nhíu mi cố gắng bình ổn lại dục vọng sắp sửa dấy lên. Sau đó xuống giường rửa mặt thay quần áo.
Người hầu đứng ngoài cửa đợi hồi lâu gõ cửa tiến vào, thấy y vừa mới có mặc mỗi chiếc sơ mi, ngữ khí có chút mất tự nhiên nói “Thời tiết hôm này đột ngột trở lạnh, xin ngài quan tâm đến sức khỏe của bản thân, thiết nghĩ nên mặc áo sơ mi cổ cao mới hợp lý.”
Nam nhân đang thắt cà vạt thì hơi ngưng lại động tác, quay đầu lãnh đạm nhìn chằm chằm người hầu.
Người hầu bị khí thế của hắn đàn áp, căn bản không dám ngẩng đầu.
Thật lâu sau, nam nhân hừ lạnh một tiếng, y vẫn mặc lại chiếc áo sơ mi cũ của ngày hôm qua.
Người hầu nơm nớp lo sợ nhìn dấu hôn trên yết hầu phơi phới ra ngoài kia, không khỏi thầm cảm thán trong lòng, búp bê phương Đông mới rời đi lúc nãy kia đúng là nhiệt tình như lửa a!
Nguyên Mạt Ly ngồi trên sofa trong đại sảnh của khách sạn, một đêm không ngủ khiến mặt ả tàn tạ không chịu nổi, chỉ có thể dùng hai chữ mỏi mệt để hình dung, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vui sướng khi người khác gặp họa không hề có ý muốn che dấu.
Theo sự thay đổi của sắc trời, cục đá trong lòng ả cũng từ từ hạ xuống.
Quả nhiên, từ lúc Lê Hi vào thang máy, suốt cả một đêm hắn không có rời đi. Não bổ tưởng tượng ra cảnh hắn dưới sự khống chế của dục vọng lộ ra đủ loại trò hề, Nguyên Mạt Ly mím chặt môi cố ngăn tiếng cười muốn phụt ra khỏi miệng, ả rất muốn nhìn thấy sắc mặt của Lê Hi ngay bây giờ!
Lúc này, âm thanh mở cửa của thang máy vang lên. Ả theo phản xạ ngẩng đầu lên thì quả nhiên nhìn thấy Lê Hi từ bên trong đi ra.
Tuy rằng trên người hắn áo mũ chỉnh tề, tư thế bước đi cũng mạnh mẽ thong thả. Nhưng Nguyên Mạt Ly vẫn nhạy bén nhìn ra hắn so với mọi ngày khác hơn rất nhiều.
Đôi mắt xếch hẹp dài khẽ nhếch, khóe mắt còn sót lại chút hơi nước, đôi môi hồng phấn thường ngày nay trở nên đỏ ửng khác lạ. Còn cổ áo vừa đủ cao nửa che nửa hở dấu hôn, vừa nhìn là biết tối qua hắn đã điên cuồng như thế nào.
“Xem ra em chơi rất vui!” Nguyên Mạt Ly tâm tình tốt chủ động mở miệng.
Lê Hi giống như không có nhìn thấy, lập tức lướt qua người ả đi ra ngoài. Tâm tình của hắn lúc này quả thực không xong, căn bản không muôn dây dưa với ả.
“Nguyên Duy Nhất!” Nguyên Mạt Ly nổi giận siết chặt cánh tay.
Lại là thái độ đó, nó dựa vào cái gì mà dám lên mặt coi thường mình? Nó chẳng qua cũng chỉ là một con búp bê rách bị người khác đùa bỡn, cho dù quần áo có chỉnh tề đến thế nào cũng không thể nào che đậy được cơ thể dơ bẩn, dâm loạn đó.
Nghĩ vậy, Nguyên Mạt Ly không thèm lựa lời thẳng thắng chất vấn “Đêm qua cuồng hoan một trận thật thống khoái đi? Đừng có giả bộ như không có việc gì trước mặt tao, tao đã sớm nhìn thấu bản chất giả nhân giả nghĩa của mày rồi. Mày cũng nằm dưới thân nam nhân rên rỉ hầu hạ chẳng khác gì kĩ nữ đấy thôi! Mày căn bản không có tư cách lên mặt với tao!”
Lời lẽ ác độc của Nguyên Mạt Ly thành công châm ngòi lửa giận của Lê Hi, hắn xoay người, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá ả. Khuôn mặt tuấn mỹ từ từ hiện lên một nụ cười cao ngạo mà phóng túng, ánh mắt trong trẻo như chứa đựng cả thế giới khiến Nguyên Mạt Ly nhìn đến ngây người.
“Nằm dưới thân nam nhân hầu hạ chẳng khác gì kĩ nữ?” Lê Hi cúi đầu cười ra tiếng, dùng giọng điệu khàn khàn réo rắt nói với Nguyên Mạt Ly “Chị nói như thế là không đúng rồi. Tôi và chị sao giống với nhau được. Chị dang rộng chân cho người khác đè là dùng thân thể giao dịch, còn tôi thì dùng tiền để chơi trai, bất quá chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý. Tuy rằng trong chuyện này không thể nói ai cao quý ai, nhưng đối với thứ đồ chơi như chị, tôi mới là người chân chính khống chế kẻ khác!”
Vươn tay đẩy Nguyên Mạt Ly đứng chắn trước cửa ra, Lê Hi dùng giọng điệu ác liệt khẽ uy hiếp bên tai ả “Nguyên Mạt Ly, không nên có ý đồ muốn trêu chọc tôi, nếu không, tôi sẽ khiến chị muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!”
Nói xong, Lê Hi nhanh chân rời khỏi khách sạn Francis Hamilton.
Nguyên Mạt Ly bị lời nói uy hiếp của hắn giận đến run người, hung hăng nếm vỡ bình đựng hương trong tay.
Nguyên Duy Nhất, tao sẽ cho mày đắc ý vài ngày. Đợi đến khi sự việc đến lúc bùng nổ, cho dù ngay cả tiên trên trời cũng không thể cứu giúp mày! Tao sẽ chờ mày lết xác đến quỳ gối dưới chân tao, giống như chó vẫy đuôi mừng chủ, cầu xin tao tha thứ vì ngày này!
Ở nơi cách hai người không xa, nam nhân anh tuấn thân mặc âu phục Anh quốc cổ điển sẫm màu mặt không chút biểu tình khẽ híp mắt, khí chất cao quý xa cách toàn thân càng trở nên lãnh liệt.
“Điều tra xem ngày hôm qua đã xảy ra cái gì!”
Mệnh lệnh của nam nhân đánh gãy sự trầm tư của người hầu, hắn ta cung kính đáp một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Lê Hi đi ra khỏi khách sạn, vẫy tay bắt một chiếc taxi trở về Nguyên gia.
Rốt cuộc cũng về được phòng của mình, tâm trạng bạo ngược của Lê Hi nhanh chóng bình ổn lại. Nhớ lại lúc ở trong khách sạn, Nguyên Mạt Ly mạc danh kỳ diệu nói ra những từ mấu chốt, trong lòng Lê Hi sinh ra vài phần nghi ngờ.
Cuồng hoan, phòng 610… Những từ mấu chốt đó lần lượt lóe lên trong đầu hắn.
Lê Hi nhíu mày, lấy di động gọi cho bí thư được Nguyên phụ an bài bên cạnh mình “Tôi muốn biết đêm qua ở phòng 610 của khách sạn Francis Hamilton đã xảy ra chuyện gì?”
“Xin chờ một chút.” Bí thư cung kính đáp ứng rồi cúp điện thoại, sau đó đứng dậy tới gõ cửa phòng Nguyên phụ.
“Nguyên tổng, đại thiếu gia muốn biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”
“Không sao, cứ nói cho nó biết.” Vẻ mặt của Nguyên phụ cực kỳ lạnh bạc, giống như người hôm qua xém chút nữa bị hủy hoại không phải là con của mình “Cho nó chịu một chút đau khổ thì mới biết được ở bên cạnh ta là tốt đẹp đến cỡ nào. Không có ta che chở cho thì nó đừng mong làm được cái gì nên hồn!”
“Vâng.” Bí thư lên tiếng trả lời rồi xoay người rời đi.
Lật xem bảng thống kê tiền lời gần đây của Nguyên thị, tâm tình của Nguyên phụ vô cùng vui sướng. Không có gì sánh bằng việc đùa bỡn kẻ đang nằm trong lòng bàn tay mình!
Trong giới luyện hương luôn đặt nhân phẩm đi lên hàng đầu, Nguyên Sĩ Minh loạn luân với cháu gái mình, Nguyên Mạt Ly đạo văn hãm hại em trai, Nguyên Duy Nhất lên giường với nam nhân.
Loại chuyện này ở trong mắt người khác là sự sỉ nhục, còn Nguyên phụ thì coi đây chuyện vô cùng tốt, ít nhất là đối với lão. Có nhược điểm của kẻ khác thì có được tất cả, có nhược điểm mới dễ dàng thao túng kẻ khác trong lòng bàn tay. Cho dù bản thân không có thiên phú trong việc luyện hương thì sao? Đứa con trai thiên phú tuyệt luân thì cũng chỉ là một quân cờ trong tay lão, mặc cho lão tùy ý sai khiến!
Nguyên gia.
Lê Hi xem bức thư điện tử mà bí thư gửi đến cho mình, trong đó là những hình ảnh khó coi khiến hắn tức đến mắc cười.
Được lắm, Nguyên Mạt Ly chèn ép mình đúng là không từ thủ đoạn, ngay cả biện pháp thấp hèn này mà cũng có thể nghĩ ra!
Tiện tay rút ra một cành hoa hồng Versailless (Một loại hoa hồng ở Pháp), đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve từng lớp cánh hóa xếp chồng phức tạp lên nhau.
Suy tư thật lâu, trong lòng Lê Hi ngày càng minh bạch. Hắn tùy tay cắm cành hoa hồng vào lại trong bình, vươn đầu lưỡi khẽ liếm chút hương vị ngọt ngào còn sót lại trên ngón tay.
Nguyên Mạt Ly, nếu ngươi thích những thủ đoạn hèn hạ đến vậy, ta đây sẽ cho ngươi thấy hậu quả tệ hại mà thủ đoạn đó để lại khủng khiếp đến thế nào! Vốn nghĩ muốn giữ ả lại chơi từ từ, thôi quên mẹ nó đi, phương pháp trực tiếp thô bạo mới hợp với phong cách của Lê Hi!
Trời yên bể lặng trước cơn bão.
Sau bữa tiệc chia tay, Nguyên Mạt Ly cũng thu liễm bớt hành động mờ ám của mình với Lê Hi, thay vào đó là đối xử tốt với hắn, khiến hắn thả lỏng lòng phòng bị với mình.
Nguyên Mạt Ly là đang đợi, đợi đến lúc sự kiện hôm đó bùng phát.
Mà Lê Hi bên kia cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ việc ngồi chờ ả xách váy hí hửng nhảy vào.
Ba ngày sau, một vị minh tinh mới nổi ngoài ý muốn tự sát trong phòng riêng, tạo thành một vết nhơ trong giới giải trí.
Đồng nghiệp hãm hại, công ty áp bức, kim chủ bị nói lái thành ‘cha nuôi’. vì tranh đoạt tài nguyên nên tạo ra quy tắc ngầm, những lời đồn, lời gièm pha không ngừng bị tố giác, hoàn toàn lật tung tấm màn hoa mỹ dối trá của giới giải trí, đào ra toàn bộ những bí mật đen tối nhất ra ngoài ánh sáng.
Đồng thời, một bức ảnh chụp ở trên diễn đàng mang tên ‘Một đêm cuối cùng’ cũng song song trở thành đề tài nóng hổi, nhanh chóng phát tán khắp mọi nơi.
Tuy rằng mỗi gương mặt trong bức hình được che lại nhưng vẫn có một vài gương mặt quen thuộc bị lộ ra ngoài.
Nguyên Mạt Ly vô cùng cao hứng, lòng dạ đen tối của ả nhảy nhót sung sướng, thậm chí ngay cả da thịt cũng vì hưng phấn mà run run.
Ả hí hoáy xem xét bức ảnh chụp trên diễn đàng, hòng truy ra dấu vết có liên quan đến Lê Hi nhưng không thu hoạch được gì.
Có lẽ là không có chụp được nhưng Lê Hi căn bản là trốn không thoát. Dù sao từ ngày trở về từ khách sạn, hắn cứ nhốt mình trong phòng suốt, không có ló mặt ra ngoài, chắc là không thể chấp nhận thân thể bị vấy bẩn của mình nên mới cố ý trốn tránh đi!
Ha ha ha, Nguyên Mạt Ly sung sướng cười to ra tiếng, giống như đã nhìn thấy bộ dáng xấu hổ, tuyệt vọng cùa Lê Hi vậy.
Mà trong lúc này, trong một căn phòng tổng thống ở tầng 26 của khách sạn Francis Hamilton lộ ra khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của nam nhân đang ngồi xem tư liệu.
“Tất cả đều có ở đây?” Âm thanh của y không lớn, cũng không nhìn ra cảm xúc bên trong đó, nhưng cái khí chất cao quý ung dung tự nhiên như vậy khiến cho người khác không khỏi sinh ra một chút áp lực vô hình, buộc người khác phải quỳ gối thuần phục dưới chân y, không dám phản kháng dù chỉ một chút.
“Vâng.” Người hầu cung kính đáp lại.
Nam nhân gật đầu, tiếp tục xem tư liệu.
Cái hương vị kiều diễm đêm hôm đó vẫn còn luẩn quẩn trong lòng y, chưa có tán đi. Nhưng mà cái mùi hương chết tiệt đó thật khiến người ta giận sôi gan.
Nguyên Mạt Ly đúng là ả đàn bà không biết sống chết!
Khí thế trên người nam nhân đột nhiên thay đổi, một vị thân sĩ toàn thân nghiêm túc nay trở nên thâm trầm đáng sợ. Phất tay gọi người hầu đến bên cạnh, nam nhân nhỏ giọng phân phó hắn ta vài câu, sau đó tiện tay đặt xấp tư liệu kia qua một bên.
Bao tay mềm mại trắng như tuyết khẽ vuốt ve đầu gậy chống làm bằng gỗ, cơn tức giận từ từ tích tụ lại trước ngực.
Dám tính kế người của y sẽ phải trả giá đắt! Thủ đoạn của Duy Nhất không tầm thường, nhưng hắn chỉ có một thân một mình trả thù, y chỉ cần thuận tay đẩy thuyền là tốt rồi. (Vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn, con bánh bều kia mi chết chắc òi, há há há!)
Sự tình hoàn toàn bùng nổ là vào một buổi chiều tươi đẹp.
Lúc cảnh sát dẫn Nguyên Mạt Ly đi ra khỏi phòng học, ả còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Những học sinh ngồi lại trong lớp xúm lại xì xào bàn tán, vẻ mặt cũng rất là nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh, chân tướng liền bị vạch trần. Trên diễn đàn của trường học xuất hiện bức ảnh chụp lại sự việc xảy ra tối hôm đó ở khách sạn Francis Hamilton, nhưng khiến người ta quan tâm nhất là có một bức ảnh liên quan đến Nguyên Mạt Ly trong sự việc đó.
Nhìn bộ dáng khó coi của Nguyên Mạt Ly trong bức ảnh, tất cả mọi người không nhìn được sinh ra lòng khinh thường. Thậm chí cảm thấy người này học chung lớp với mình đúng là điều đáng ghê tởm nhất.
“Hèn gì cô ta cứ nằng nặc đòi tổ chức tiệc ở khách sạn Francis Hamilton! Tôi cứ nghĩ cô ta là thật lòng quan tâm đến Duy Nhất, không ngờ lại là như vậy!” Lớp trưởng lộ ra biểu tình chán ghét nhỏ giọng mắng.
“Đúng vậy! Ghê tởm muốn chết! Cứ tưởng tượng có một người như vậy học chung lớp với mình, tôi chỉ muốn nôn ra một bãi!” Một nữ sinh cũng lộ ra biểu tình khinh miệt.
Mà trong lúc này, Nguyên Mạt đang ngồi trong phòng tạm giam cũng chẳng hiểu mô tê gì. Ả hoàn toàn không thể lý giải nổi, cái bẫy mà ả bày ra là nhắm vào người Lê Hi, thế quái nào mà lại xảy ra trên người ả?
“Cảnh sát, tôi không có ở trong khách sạn Francis Hamilton vào lúc đó! Người kia chính là em trai Nguyên Duy Nhất của tôi, chẳng lẽ các người bắt nhầm rồi?”Nguyên Mạt Ly cố gắng giải thích với cảnh sát.
“Sao lại có chuyện như thế được?” Thái độ của nữ cảnh sát vô cùng khinh thường, yên lặng lấy ra cuộn băng camera theo dõi ngày đó chiếu cho Nguyên Mạt Ly xem “Vào lúc 10 giờ tối, Nguyên Duy Nhất đã rời khỏi khách sạn rồi, ngược lại là cô, ở bên trong khách sạn ngây người cả một đêm! Camera theo dõi ghi còn được hình ảnh cô đi bước vào thang máy đi lên tầng 6. Vậy cô hãy giải thích cho tôi biết, đây rốt cuộc là vì sao?”
Gắt gao nhìn chằm chằm chính mình xuất hiện trên màn hình theo dõi, Nguyên Mạt Ly hết đường chối cãi, hoàn toàn không biết nên biện minh cho mình thế nào.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng Lê Hi bị Quảng Hoắc Hương không chế tâm trí, đầu óc nửa mê nửa tỉnh. Hơn nữa ngày hôm sau chính mình tận mắt thấy hắn bước ra từ trong thang máy, nhưng tại sao người xuất hiện trước màn hình theo dõi lại biến thành chính mình?
“Máy ghi hình này có trá! Khách sạn làm chứng cứ giả!” Nguyên Mạt Ly vô lực hét, ý đồ muốn mọi người tin tưởng mình.
Trên mặt hai nữ cảnh sát vẫn là vẻ trào phúng, thấy tâm lý ả bị kích động, không thích hợp để thẩm vấn, luôn miệng hét cái gì chứng cứ giả này nọ, Nguyên Mạt Ly lần này coi như xong.
Nhiệt độ trong phòng tạm giam rất thấp, Nguyên Mạt Ly không những bị lạnh mà còn bị đói, khổ không thể tả. Những vật dụng trên người ả đều bị tịch thu, hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.
Trong không gian tối đen không thể phân biệt ngày và đêm thế này cơ hồ muốn bức ả sắp phát điên. Ả co ro vào môt góc, một bên bất lực rơi lệ, một bên điên cuồng rủa xả Lê Hi.
Ả rốt cuộc cũng thông não, chỉ sợ là mình lại rơi vào cái bẫy của Lê Hi. Đáng buồn cười chính là, lúc cảnh sát tới bắt ả đi cũng không có phát hiện ra.
Nguyên Duy Nhất, tên tiểu nhân đê tiện nhà mày!
Nỗi oán hận của Nguyên Mạt Ly đối với Lê Hi đạt đến đỉnh điểm, nếu bây giờ Lê Hi mà đứng ở đây, ả nhất định sẽ cầm dao xông lên đồng vu quy tận với hắn.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng tạm giam mở ra. Nữ cảnh sát bước vào tháo còng tay cho Nguyên Mạt Ly rồi nói “Nguyên Mạt Ly, ra ngoài đi, có người tới bảo lãnh cho cô!”
Nguyên Mạt Ly đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ngây ngốc theo nữ cảnh sát ra ngoài.
Thì ra người nộp tiền bảo lãnh cho ả là bí thư của Nguyên phụ. Vậy là ả chưa bị Nguyên phụ vứt bỏ sao?
Nguyên Mạt Ly thần sắc hoảng hốt theo bí thư leo lên xe, một thân chật vật trở về Nguyên gia.
Lúc bước qua cổng chính của Nguyên gia, ả bắt gặp Lê Hi đang ở trong hoa viên chăm sóc cho một gốc cây cà tím độc dược.
Ngón tay thon dài trắng ngọc lẳng lơ khi phối cùng màu sắc của cà tím khiến người ta phá lệ cảm thấy tốt đẹp, xinh đẹp một cách đàng hoàng, xinh đẹp một cách phóng túng.
Nguyên Mạt Ly cảm thấy bị cảnh đẹp trước mắt chọc cho đui mù, ả tức giận bước nhanh lại gần Lê Hi, lớn giọng chất vấn “Nguyên Duy Nhất! Tại sao mày lại hãm hại tao?”
“Cái gì?” Tầm mắt Lê Hi vẫn dừng lại trên cây cà tím độc dược, bàn tay ôn nhu vỗ về như đang đối xử với người yêu vậy.
“Sự việc ở khách sạn rõ ràng do một tay mày bày ra, rõ ràng người không có rời đi là mày, tại sao người xuất hiện trước màn hình theo dõi lại là tao? Có phải mày mua chuộc được quản lý của khách sạn, kêu họ vu oan hãm hại tao?”
Nhìn bộ dạng căm phẫn của Nguyên Mạt Ly, ý cười trên mặt Lê Hi càng thêm sâu, hắn không chút quan tâm hỏi lại “Chị đối với hành tung của tôi tựa hồ rất biết rõ, bất quá chị cũng đâu có ở nhà, làm sao có thể xác định là tôi không có ở nhà?”
“Mày không cần phải khua môi mua mép, bẻ cong sự thật! Sáng ngày hôm đó tao tận mắt thấy mày từ trong thang máy đi ra, còn ở trong đại sảnh cãi nhau một trận với mày. Nguyên Duy Nhất, sao mày lại có thể đê tiện vô liêm sỉ đến vậy? Tham gia bữa tiệc cuồng hoan đó chính là mày, sao mày lại có thể bắt tao gánh tội thay?”
“Có chứng cớ sao?”
“Mày!” Nguyên Mạt Ly bị hắn làm cho tức chết, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống hắn.
“Chính mình thất đức, sao lại có thể trách người khác chứ?” Đưa chậu hoa trong tay cho hầu gái, kêu cô đưa đến đặt trong nhà ấm trồng hoa, Lê Hi vỗ tay dính chút cát, nói “Nguyên Mạt Ly, chị không nên mỗi lần gặp chuyện xui xẻo liền đổ hết lên đầu tôi. Khách sạn là do chị tìm, hội trường là do chị một tay an bài, nếu có xảy ra chuyện thì tôi mới là người bị hại. Thật là đúng với hai châm ngôn. Một câu là người không biết xấu hổ không ai sánh bằng. Một câu khác là tiện nhân chính là kẻ già mồm cãi láo!”
Xoay người đi vào nhà, Lê Hi phân phó quản gia đi bên người “Mang chị ta ra nhà sau tắm rửa cho sạch sẽ, một thân hôi hám bẩn thỉu, đừng có mà làm bẩn mắt thần thổ địa trông coi trước cửa nhà!”
===Hết chương 18===
[1] lâu đài Carnarvon:Một trong những lâu đài nổi tiếng ở Anh.
[2] Áo đuôi tôm: Một kiểu áo cổ điển của Pháp.
[3] May Rose: Còn gọi là hoa hồng Damascus hay hoa hồng Centifolia, có nguồn gốc ở Kavkaz (nằm ở biên giới Châu Âu và Châu Á), đi qua Ba Tư và tới Châu Âu vào thế kỉ 16. Chuyên dùng để chế tạo nước hoa, có mùi hương ngọt lịm, phong phú và không dễ bị hòa tan vào không khí.
[4] Phái Thanh Giáo: Một giáo phái theo tín ngưỡng Cơ Đốc ở Anh vào thế kỉ 16 và 17.
Dưới sự dụ dỗ của Nguyên Mạt Ly, lớp trưởng quyết định tổ chức party ở khách sạn Francis Hamilton, đặt một phòng hội trường loại nhỏ tại lầu ba.
Vì để biểu đạt sự thành ý của mình, danh sách khách mời đến bữa tiệc toàn là các cựu học sinh và những học sinh có thành tích tốt.
Nguyên Mạt Ly cũng nhân cơ hội này phân tán mùi hương của Quảng Hoắc Hương khắp cả hội trường.
Tính toán thời gian, Nguyên Mạt Ly hài lòng nở nụ cười.
Hương liệu ở thể rắn có quy luật về thời gian phát tán.
Từ đây tới lúc bữa tiệc bắt đầu còn tới hơn 20 giờ.
Khách sạn Francis Hamilton sau khi cho bọn họ thuê phòng rồi sẽ không tới quấy rầy. Cho nên trong khoảng thời gian này đủ cho hương liệu phát tán cả hội trường, không một chút dấu vết hòa lẫn vào không khí, trở thành một bộ phận của thiên nhiên.
Cho dù Lê Hi có khứu giác mẫn cảm đến thế nào đi nữa thì cũng khó có thể phát hiện được.
Nguyên Duy Nhất, tất cả những vinh quang mà mày có được đều dựa vào thiên phú. Còn tao, sẽ lợi dụng điểm này hủy diệt toàn bộ của mày!
Tham lam ngửi mùi hương của Quảng Hoắc Hương hiện đang tràn ngập khắp phòng, Nguyên Mạt Ly lộ ra nụ cười dữ tợn.
Vương quốc Anh, lâu đài Carnarvon [1].
Trên ban công lộ thiên đặt một cái bàn ăn nhỏ mang kiểu dáng cổ xưa, tinh tế, phía trên có trải một chiếc khăn bàn làm từ lông thú. Một nhánh cây nguyệt quế không an phận xà xuống tạo thành một bóng râm nhỏ nhỏ.
Một nam nhân cao quý anh tuấn nhàn tản ngồi bên dưới, y đang cầm một xấp tư liệu đến ngẩn người. Y mặc một chiếc áo đuôi tôm [2] truyền thống, vừa tao nhã vừa khéo léo, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất quý tộc đẹp đẽ và độc đáo.
Thận trọng mà khắc chế, cấm dục nhưng ung dung.
Tựa như trời sinh đã có, từng cử chỉ của y đều giống như đã từng học qua lễ nghi, khiến người ta không thể nào bắt lỗi được.
Giờ phút này, y tháo xuống bao tay trắng như tuyết, dùng ngón trỏ vuốt ve tấm hình của một cậu bé.
“Nguyên Duy Nhất…” Giọng điệu Scotland gợi cảm mê người làm cho ba chữ này nghe có vẻ dị thường ôn nhu và quyến luyến, nhưng biểu tình trên mặt nam nhân không hề có chút biến hóa nào.
Người hầu đứng ở phía sau cẩn thẩn đi tới, cầm lên cái bình nhỏ xinh rót cho y một tách hồng trà.
Hương trà mang theo vị ngọt thoang thoảng trong buổi trưa yên tĩnh, nam nhân cầm tách trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Đầu lưỡi nếm ra mùi vị hỗn hợp đặc biệt chua xót có trong tách trà khiến y nhíu mi một cái.
Thả tách trà xuống, y cất lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng “Chuẩn bị một chút rồi xuất phát.”
Thành phố B, khách sạn Francis Hamilton.
Trên mặt lớp voan mỏng tinh mĩ, nhẵn nhụi in rất nhiều loại hoa khác nhau được thêu bằng kim tuyến, có đính thêm những thứ đồ thủy tinh tinh xảo, dưới ánh sáng nhàn nhạt của bóng đèn tản mát ra vẻ sáng bóng nhu hòa.
Một bàn một ghế, một ly một chén, toát lên khí thế xa hoa, không có chỗ nào là không tinh xảo đến cực điểm.
Lê Hi đứng trước cửa nhìn cảnh tượng này, trong lòng sinh ra vài phần nghi ngờ. Chỉ là một buổi tiệc chia tay thôi, cần gì phải chuẩn bị long trọng thế chứ, có hay không quá khoa trương rồi?
Lớp trưởng tưởng hắn đang bất an, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn “Đừng nghĩ nhiều, đây đều là chủ ý của tôi cả. Một mặt là đưa tiễn cậu, mặc khác muốn mọi người ra sức quẩy một phen. Tuy rằng phần bố trí này có chút phiền toái, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến kế hoạch!”
Hắn ta tự biên tự diễn nói xong, sau đó dùng ánh mắt ám chỉ liếc đến nhóm cô gái đang tung tăng dắt nhau đi vào.
Lê Hi nhìn theo ánh mắt của hắn ta, trong hội trường lúc này, nhóm cô gái khó có dịp thoải mái, đều cởi bỏ đồng phục rộng thùng thình quê mùa ra, thay vào đó là những bộ cánh đầy màu sắc rực rỡ, tôn lên đường nét mơn mởn của tuổi thanh xuân, trong không khí tràn ngập hơi thở ngây ngô nhưng không kém phần hấp dẫn.
Ung dung cười một cái, hắn cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, đi theo lớp trưởng vào hội trường.
Nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại một chút cảm giác vi diệu, điều này khiến Lê Hi không hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Tiện tay lấy một ly đồ uống trên khay của nhân viên phục vụ, Lê Hi hơi cúi đầu, che dấu bất an nơi đáy mắt.
Nguyên Mạt Ly vốn trốn trong góc tối nhìn thấy bóng dáng của hắn, ả nắm chặt cái bình màu xanh nhạt chứa chất lỏng trong suốt, khẩn trương đến nỗi tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ả thường xuyên liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, thầm tính toán thời gian ra tay.
Dù cho hơi thở có dồn dập đến mấy, ả vẫn cố gắng giữ nguyên bộ mặt bình thường, liều mạng cảnh cáo bản thân không được để lộ ra bất kì sơ hở nào.
Thật lâu sau, Nguyên Mạt Ly rốt cuộc cũng ngụy trang bản thân hoàn tất, chỉnh lại bộ váy lễ phục, tiêu sái tiến vào trung tâm của hội trường.
Buổi biểu diễn chính thức sắp mở màng.
Buổi tiệc chia tay này diễn ra vô cùng vui vẻ. Âm nhạc du dương nhẹ nhàng, nhóm anh chàng cô gái cùng nhau khiêu vũ dưới giai điệu nhạc jazz đầy lãng mạn.
Tuy rằng mọi người đã bước qua tuổi 18, nhưng vì tránh cho say rượu mà hành động thất thố, nhóm nhân viên phục vụ không có chuẩn bị đồ uống có cồn.
Không khí thoải mái mà vui vẻ của bữa tiệc tựa như ánh nắng ấm áp trong lành của buổi sáng, khắp nơi đều là hình ảnh hài hòa, tươi vui.
Còn Lê Hi ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, trong không khí bỗng dưng tràn ngập mùi vị vô cùng không tốt. Rõ ràng là mùi hương nhẹ nhàng, khoan khoái nhưng lại khiến lòng người hưng phấn, giống như một ngọn lửa từ tận sâu trong linh hồn bùng cháy lên, nếu sơ sảy một chút là có thể thiêu đốt cả người.
Sâu trong thân thể xuất hiện cảm giác khô nóng làm cho Lê Hi sinh ra một tia cảnh giác.
Hắn cầm lấy một ly nước ép trái cây có đá hung hăng uống sạch, ý muốn giảm bớt loại cảm giác xôn xao khó nhịn này.
Trong hội trường còn được trưng bày thêm hoa hồng, hương hoa hồng liền trở thành chất xúc tác khiến cho cái mùi bất thường đó càng trở nên nồng đậm hơn.
Mồ hôi tinh mịn chậm rãi thấm đẫm cả trán, đôi mắt xếch xưa nay vốn lãnh tĩnh nhiễm hồng một mảnh, một cơn khao khát mãnh liệt từ sâu trong linh hồn nổi lên khiến cả người Lê Hi không khỏi run rẩy một trận, suýt nữa là không thể khống chế nổi bản thân.
Hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập, nơi bí ẩn nhất của thân thể sắp có xu thế ngẩng đầu.
Lê Hi rốt cuộc phát hiện cơ thể mình có chút không thích hợp. Mắt thấy tình huống phát sinh của mình trông rất giống với phản ứng của thuốc gây ảo giác. Nhìn bốn phía xung quanh, những người khác trong đại sảnh không có phát sinh phản ứng giống như mình.
Đáng chết! Là hắn quá sơ suất!
Lê Hi hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, mùi vị tanh ngọt của máu và đau đớn khiến hắn tạm thời tỉnh táo đôi chút. Lê Hi nhân cơ hội này rời khỏi hội trường, tìm một chỗ thanh tỉnh lại đầu óc.
Nguyên Mạt Ly đứng đó không xa thấy hành động mờ ám của hắn cũng lén đi theo.
Lê Hi lảo đảo đỡ vách tường đi đến toilet. Hắn sắp không thể khống chế cơ thể của mình được nữa.
Cắn chặt môi dưới, hắn vất vả nuốt tiếng rên rỉ sắp trào ra của mình vào bụng, nhưng nỗi khát khao từ tận sâu trong linh hồn càng ngày càng mãnh liệt.
Thân thể này của nguyên thân còn trong trắng ngây ngô nên không tránh khỏi việc dễ dàng bị châm ngòi. Cho dù linh hồn của Lê Hi lão làng đến đâu cũng có khó có thể chống cự. Dục vọng nguyên thủy của cơ thể sắp sửa bùng nổ. Dưới sự áp chế mạnh mẽ của tâm lý càng khiến cho sinh lý trở nên điên cuồng hơn.
Một nhân viên phục vụ cầm bình hoa tiêu sái bước về phía này, lúc đi ngang qua Lê Hi, cô không cẩn thận quẹt phải hắn.
Lê Hi lảo đảo lùi về phía sau từng bước, mà bình hoa cầm trên tay nhân viên phục vụ cũng rơi xuống đất phát ra âm thanh vỡ vụn của đồ sứ.
Trong phút chốc, một loại mùi hương ma mị nháy mắt tản ra ngoài, nhanh chóng tràn ngập khoang mũi của Lê Hi.
Đây là mùi hương hỗn hợp giữa hoa lan và May Rose [3] mang theo mùi hương Quảng Hoắc Hương.
Lê Hi theo bản năng trợn to mắt, hắn muốn nín thở nhưng đã muộn.
Hoa lan, một loài hoa có hương thơm thanh khiết đến từ phương đông xa xôi huyền bí cộng thêm vẻ ngọt lim quyến rũ của May Rose, nhẹ nhàng hé mở Quảng Hoắc Hương ẩn sâu trong đó phát tán ra ngoài.
Một mùi hương tội lỗi tạo nên trái cấm cho nhưng cuộc tình bất chính.
Đồng tử Lê Hi ngày càng tan rã, hắn không ngờ loại hương này đối với người thường chỉ là nước hoa làm tăng độ gợi cảm cho cơ thể, còn đối với hắn thì chính là ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt hắn từ trong ra ngoài.
Lâm vào nguy cơ hết sức căng thẳng như thế nhưng hắn không có cách nào phản kháng.
Mồ hôi chảy ra từ cổ thấm ướt vạt áo trước ngực, sườn mặt trắng nõn như ngọc nhiễm một màu hồng phấn khiến cho ngũ quan tuyệt mĩ của hắn càng thêm động lòng người.
Lê Hi kề sát cái trán trên vách tường lạnh lẽo, tham lam hấp thụ cám giác mát lạnh trên đó, chờ đợi cảm giác như thiêu đốt này tiêu tan, nhưng tất cả chỉ như muối bỏ biển, làm cũng như không.
Nguyên Mạt Ly vốn nấp trong bóng tối xem kịch liền lặng lẽ bước ra.
Ả ta hưng trí thưởng thức bộ dáng chật vật của Lê Hi, xác định hắn đã muốn mất đi ý thức, sau đó ả mới kề sát tai hắn nói bằng giọng đầy vẻ ám chỉ “Nguyên Duy Nhất, có phải bây giờ mày cảm thấy rất khó chịu? Có phải cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể bức mày sắp phát điên rồi? Không nên nôn nóng a, để chị đây giúp mày tìm một nơi tốt nha. Hiện tại mày vào thang máy lên tới phòng 610. Khi đến nơi, mày tới căn phòng đầu tiên rồi mở cửa ra, bất luận là nam hay nữ đều có thể giúp mày thỏa mãn.”
Đôi mắt không hề có tiêu cự nhìn chằm chằm ả trong chốc lát, sau đó Lê Hi tựa như con rối phục tùng ả, từng bước lê thân thể cứng ngắc bước vào thang máy.
Vô lực vươn ngón tay muốn nhấn phím số 6 nhưng ngón tay lơ đãng bỏ qua con số nguy hiểm kia, ngược lại thấy tầng 26 phát sáng.
Ngẩng đầu, đôi mắt phiếm đầy nước của Lê Hi nhìn chằm chằm con số của thang máy biến đổi không ngừng, đôi môi hồng nhuận phát ra âm thanh rên rỉ mê người…
Nguyên Mạt Ly ở lại tầng một cũng nhìn chằm chằm con số biểu thị số tầng của thang máy không ngừng biến đổi. Ả không dám chắc liệu Lê Hi có nghe theo lời ả đi lên tầng 6 hay không, cho nên ả mới đứng đây đợi thang máy này có hay không dừng lại ở tầng 6.
“Nguyên tiểu thư!”
Trong lúc Nguyên Mạt Ly gần như nín thở tập trung tinh thần nhìn con số, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt ả trùng hợp ngăn cản tầm mắt của ả đang nhìn con số kia thay đổi. Nguyên Mạt Ly giật mình nhìn chằm chằm một hồi rồi mới phát hiện ra đó chỉ là một nhân viên phục vụ.
“Có chuyện gì?” Ả không kiên nhẫn hỏi, hận không thể đá văng kẻ đang chắn trước mặt mình ra.
“Là vầy, đồng học của tiểu thư đang tìm cô.” Nhân viên phục vụ hoàn toàn không phát giác sự nôn nóng trong mắt Nguyên Mạt Ly, ngược lại từ từ trả lời câu hỏi của ả.
“Vậy anh nói với bọn họ tôi có việc nên đi trước!” Nguyên Mạt Ly dùng giọng điệu bâng quơ nhẹ nhàng đuổi nhân viên phục vụ kia đi. Trong khoảng thời gian đối đáp hai ba câu ngắn ngủi này, con số trước thang máy đã biến thành 18, hơn nữa còn đang trong trạng thái đi xuống.
“Đáng chết!” Nguyên Mạt Ly cau mày đứng ở một bên.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong là một đôi tình nhân ân ân ái ái thân thiết nắm tay nhau đi ra. Trong buồng thang máy còn mơ hồ lưu lại mùi Quảng Hoắc Hương của Lê Hi nhưng người thì không thấy đâu.
Hẳn là đã tới nơi rồi đi! Nguyên Mạt Ly thầm an ủi trong lòng.
Đi vòng quanh tại chỗ vài bước, trong lòng của ả vẫn có chút bất ổn. Vừa rồi nhân viên phục vụ kia làm cho ả lỡ mất thời cơ để xác định vị trí của Lê Hi nên bây giờ ả cũng chẳng biết Lê Hi đang ở đâu.
Không thể đánh mất bình tĩnh được!
Nguyên Mạt Ly cố gắng áp chế ý định muốn đi lên tầng 6 để xác định. Trong lúc này, tên chó săn kia đang chuẩn bị quay chụp lại toàn bộ bữa tiệc làm tình tập thể đó. Chỉ cần ả vừa xuất hiện ở tầng 6 thôi, không cần bước vào phòng 610 thì cũng có khả năng sẽ bị liên lụy vào.
Vì sự thành công của kế hoạch, chờ đợi là thượng sách.
Trong lúc này, Lê Hi đang đứng ở tầng 26, thần sắc mê ly.
Khác với những tầng khác, tầng 26 chuyên dùng để đón tiếp những vị khách có thân phận đặc biệt.
Hành lang được bài trí theo kiểu cổ điển, trên tường còn treo những bức tranh của các danh họa nổi tiếng. Bức màn nặng trịch in hình hoa văn tinh xảo phủ xuống hai bên sườn của cửa sổ. Phong cách này gây cho Lê Hi một loại ảo giác đang ở trong một một cung điện hoàng gia Anh.
Cửa phòng 2610 đột ngột mở ra, một nam nhân anh tuấn ổn trọng bước ra ngoài.
Nhìn vào ánh mắt thâm thúy của nam nhân rồi lướt xuống cúc áo cài ngay ngắn chỉnh tề trước cổ, Lê Hi ngã vào lòng ngực của y, dùng âm thanh khàn khàn đậm chất dục vọng nói khẽ bên tai y “Ôm ta…”
“Nguyên… Duy Nhất?” Thấy hắn lâm vào bộ dạng nửa mê nửa tỉnh, đôi mắt lãnh tĩnh của nam nhân xẹt qua một tia kinh ngạc, giọng nói Scotlanh trầm thấp hay nâng cao phần âm cuối càng thêm quyến rũ.
Lê Hi đã hoàn toàn bị mê hoặc, hắn không thể khống chế phản ứng của cơ thể được nữa, chỉ có thể tuân theo dục vọng của bản thân nhiệt tình hôn lên đôi môi nhạt màu của nam nhân.
Hai đôi môi kề sát không chút kẽ hở phát ra tiếng nước ái muội lan tràn khắp cả bầu không khí xung quanh, ngay cả âm thanh thở dốc cũng trở nên vô cùng nóng bỏng.
Vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc của nam nhân, ngón tay trắng nõn thon dài như ngọc vuốt dọc từ má xuống tới cổ áo chỉnh tề.
“Chậc! Phái Thanh Giáo [4]?” Thấy kí hiệu bí ẩn nằm bên trong cổ áo của nam nhân, khóe môi của Lê Hi gợi lên một nụ cười quyến rũ hút hồn người.
Giọng điệu trêu tức chọc khuấy lòng người, hắn nghiêng người dán lên lồng ngực của nam nhân, dùng răng nanh cắn xả nút áo đầu tiên.
Lê Hi ngửa đầu hôn lên hầu kết lên xuống liên tục của nam nhân, dùng đôi mắt xếch phiếm đầy hơi nước nhìn chằm chằm vào mắt nam nhân.
Nam nhân xưa nay bình tĩnh nhưng dưới sự khiêu khích của Lê Hi nổi lên một trận xao động mãnh liệt, y vươn tay ôm lấy Lê Hi, buông thả hoàn toàn dáng vẻ tao nhã thường ngày, lấy chân đá văng cửa phòng ra.
Còn Lê Hi thì tận lực phối hợp vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, ngẩng đầu há miệng mút cắn vành tai của y, miệng còn mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ như có như không…
Ngày hôm sau, Lê Hi tỉnh dậy với tinh thần uể oải.
Phần eo bủn rủn cùng với một trận đau âm ỉ nơi kín đáo khiến hắn biết rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Chết tiệt! Té ra nguyên thân không hề biết mình có nhược điểm chết người như thế! Nguyên Mạt Ly, ngươi làm tốt lắm!
Ảo não bới bới mái tóc, Lê Hi hận không thể lập tức quay trở lại không gian gặp chủ thần chất vấn, tại sao lại giấu giếm tin tức quan trọng đến như vậy!
Nhìn thoáng qua nam nhân còn ngủ say bên cạnh, Lê Hi khó chịu che mặt. Kí ức tối qua hiện lên rõ ràng trước mắt, hắn thế nhưng lại dùng hết kỹ xão của bản thân đi quyến rũ một nam nhân hoàn toàn xa lạ, không những đẩy ngã người ta lên giường, mà còn chủ động ngồi lên! Bộ dạng dâm đãng điên cuồng kia, e là không khác gì so với kĩ nữ!
Vốn là một ảnh đế với tố chất tâm lý phi thường mạnh mà cũng không thể chịu nổi một đòn này, không có cách nào đối mặt với hiện tại được.
Thừa dịp nam nhân còn chưa tỉnh, Lê Hi thầm rủa một tiếng rồi nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo, phải tránh đi cảnh tượng xấu hổ mất hết mặt mũi này mới được.
Hắn căn bản không muốn tìm hiểu người này là ai, cũng không muốn gặp lại y. Nhìn nam nhân nằm nghiêng đầu hé ra khuôn mặt cấm dục,so với người tối qua hung hăng ép buộc mình cứ như là hai người khác nhau vậy, trong lòng hắn không hiểu sao trồi lên một cơn tức giận kì lạ.
Hừ, cái gì mà phái Thanh Giáo tao nhã lễ độ chớ? Đạo mạo cái con khỉ, mặt người dạ thú thì có!
Vươn tay xoa xoa cái eo đau nhức, Lê Hi trong lòng thầm cân nhắc một hồi, khóe môi gợi lên một nụ cười bỡn cợt.
Hắn rút ví tiền ra rồi lấy vài đồng xu để trên cái tủ đầu giường, sau đó dùng ngôn ngữ cực kỳ ác liệt viết lại lời nhắn trên mẩu giấy nhỏ: Không phải là tôi keo kiệt, mà chẳng qua là kĩ thuật trên giường của ngài đây quá kém! Dù sao thì cũng cảm ơn sự phục vụ nhiệt tình của ngài ^_^.
Sợ nam nhân không hiểu tiếng Trung, Lê Hi còn ghi lại bằng tiếng Anh và tiếng Pháp bên dưới.
Lại trừng mắt nhìn nam nhân mang vẻ mặt thỏa mãn đang ngủ, Lê Hi hừ lạnh một tiếng, lấy mẫu giấy dán tại chỗ dễ nhìn thấy, sau đó không chút do dự rời khỏi phòng.
Lê Hi vừa rời khỏi thì nam nhân đang nằm trên giường liền mở mắt.
Theo bản năng xoa xoa hầu kết, dấu hôn mà Lê Hi để lại tối qua vẫn còn. Nam nhân nhíu mi cố gắng bình ổn lại dục vọng sắp sửa dấy lên. Sau đó xuống giường rửa mặt thay quần áo.
Người hầu đứng ngoài cửa đợi hồi lâu gõ cửa tiến vào, thấy y vừa mới có mặc mỗi chiếc sơ mi, ngữ khí có chút mất tự nhiên nói “Thời tiết hôm này đột ngột trở lạnh, xin ngài quan tâm đến sức khỏe của bản thân, thiết nghĩ nên mặc áo sơ mi cổ cao mới hợp lý.”
Nam nhân đang thắt cà vạt thì hơi ngưng lại động tác, quay đầu lãnh đạm nhìn chằm chằm người hầu.
Người hầu bị khí thế của hắn đàn áp, căn bản không dám ngẩng đầu.
Thật lâu sau, nam nhân hừ lạnh một tiếng, y vẫn mặc lại chiếc áo sơ mi cũ của ngày hôm qua.
Người hầu nơm nớp lo sợ nhìn dấu hôn trên yết hầu phơi phới ra ngoài kia, không khỏi thầm cảm thán trong lòng, búp bê phương Đông mới rời đi lúc nãy kia đúng là nhiệt tình như lửa a!
Nguyên Mạt Ly ngồi trên sofa trong đại sảnh của khách sạn, một đêm không ngủ khiến mặt ả tàn tạ không chịu nổi, chỉ có thể dùng hai chữ mỏi mệt để hình dung, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vui sướng khi người khác gặp họa không hề có ý muốn che dấu.
Theo sự thay đổi của sắc trời, cục đá trong lòng ả cũng từ từ hạ xuống.
Quả nhiên, từ lúc Lê Hi vào thang máy, suốt cả một đêm hắn không có rời đi. Não bổ tưởng tượng ra cảnh hắn dưới sự khống chế của dục vọng lộ ra đủ loại trò hề, Nguyên Mạt Ly mím chặt môi cố ngăn tiếng cười muốn phụt ra khỏi miệng, ả rất muốn nhìn thấy sắc mặt của Lê Hi ngay bây giờ!
Lúc này, âm thanh mở cửa của thang máy vang lên. Ả theo phản xạ ngẩng đầu lên thì quả nhiên nhìn thấy Lê Hi từ bên trong đi ra.
Tuy rằng trên người hắn áo mũ chỉnh tề, tư thế bước đi cũng mạnh mẽ thong thả. Nhưng Nguyên Mạt Ly vẫn nhạy bén nhìn ra hắn so với mọi ngày khác hơn rất nhiều.
Đôi mắt xếch hẹp dài khẽ nhếch, khóe mắt còn sót lại chút hơi nước, đôi môi hồng phấn thường ngày nay trở nên đỏ ửng khác lạ. Còn cổ áo vừa đủ cao nửa che nửa hở dấu hôn, vừa nhìn là biết tối qua hắn đã điên cuồng như thế nào.
“Xem ra em chơi rất vui!” Nguyên Mạt Ly tâm tình tốt chủ động mở miệng.
Lê Hi giống như không có nhìn thấy, lập tức lướt qua người ả đi ra ngoài. Tâm tình của hắn lúc này quả thực không xong, căn bản không muôn dây dưa với ả.
“Nguyên Duy Nhất!” Nguyên Mạt Ly nổi giận siết chặt cánh tay.
Lại là thái độ đó, nó dựa vào cái gì mà dám lên mặt coi thường mình? Nó chẳng qua cũng chỉ là một con búp bê rách bị người khác đùa bỡn, cho dù quần áo có chỉnh tề đến thế nào cũng không thể nào che đậy được cơ thể dơ bẩn, dâm loạn đó.
Nghĩ vậy, Nguyên Mạt Ly không thèm lựa lời thẳng thắng chất vấn “Đêm qua cuồng hoan một trận thật thống khoái đi? Đừng có giả bộ như không có việc gì trước mặt tao, tao đã sớm nhìn thấu bản chất giả nhân giả nghĩa của mày rồi. Mày cũng nằm dưới thân nam nhân rên rỉ hầu hạ chẳng khác gì kĩ nữ đấy thôi! Mày căn bản không có tư cách lên mặt với tao!”
Lời lẽ ác độc của Nguyên Mạt Ly thành công châm ngòi lửa giận của Lê Hi, hắn xoay người, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá ả. Khuôn mặt tuấn mỹ từ từ hiện lên một nụ cười cao ngạo mà phóng túng, ánh mắt trong trẻo như chứa đựng cả thế giới khiến Nguyên Mạt Ly nhìn đến ngây người.
“Nằm dưới thân nam nhân hầu hạ chẳng khác gì kĩ nữ?” Lê Hi cúi đầu cười ra tiếng, dùng giọng điệu khàn khàn réo rắt nói với Nguyên Mạt Ly “Chị nói như thế là không đúng rồi. Tôi và chị sao giống với nhau được. Chị dang rộng chân cho người khác đè là dùng thân thể giao dịch, còn tôi thì dùng tiền để chơi trai, bất quá chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý. Tuy rằng trong chuyện này không thể nói ai cao quý ai, nhưng đối với thứ đồ chơi như chị, tôi mới là người chân chính khống chế kẻ khác!”
Vươn tay đẩy Nguyên Mạt Ly đứng chắn trước cửa ra, Lê Hi dùng giọng điệu ác liệt khẽ uy hiếp bên tai ả “Nguyên Mạt Ly, không nên có ý đồ muốn trêu chọc tôi, nếu không, tôi sẽ khiến chị muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!”
Nói xong, Lê Hi nhanh chân rời khỏi khách sạn Francis Hamilton.
Nguyên Mạt Ly bị lời nói uy hiếp của hắn giận đến run người, hung hăng nếm vỡ bình đựng hương trong tay.
Nguyên Duy Nhất, tao sẽ cho mày đắc ý vài ngày. Đợi đến khi sự việc đến lúc bùng nổ, cho dù ngay cả tiên trên trời cũng không thể cứu giúp mày! Tao sẽ chờ mày lết xác đến quỳ gối dưới chân tao, giống như chó vẫy đuôi mừng chủ, cầu xin tao tha thứ vì ngày này!
Ở nơi cách hai người không xa, nam nhân anh tuấn thân mặc âu phục Anh quốc cổ điển sẫm màu mặt không chút biểu tình khẽ híp mắt, khí chất cao quý xa cách toàn thân càng trở nên lãnh liệt.
“Điều tra xem ngày hôm qua đã xảy ra cái gì!”
Mệnh lệnh của nam nhân đánh gãy sự trầm tư của người hầu, hắn ta cung kính đáp một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Lê Hi đi ra khỏi khách sạn, vẫy tay bắt một chiếc taxi trở về Nguyên gia.
Rốt cuộc cũng về được phòng của mình, tâm trạng bạo ngược của Lê Hi nhanh chóng bình ổn lại. Nhớ lại lúc ở trong khách sạn, Nguyên Mạt Ly mạc danh kỳ diệu nói ra những từ mấu chốt, trong lòng Lê Hi sinh ra vài phần nghi ngờ.
Cuồng hoan, phòng 610… Những từ mấu chốt đó lần lượt lóe lên trong đầu hắn.
Lê Hi nhíu mày, lấy di động gọi cho bí thư được Nguyên phụ an bài bên cạnh mình “Tôi muốn biết đêm qua ở phòng 610 của khách sạn Francis Hamilton đã xảy ra chuyện gì?”
“Xin chờ một chút.” Bí thư cung kính đáp ứng rồi cúp điện thoại, sau đó đứng dậy tới gõ cửa phòng Nguyên phụ.
“Nguyên tổng, đại thiếu gia muốn biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”
“Không sao, cứ nói cho nó biết.” Vẻ mặt của Nguyên phụ cực kỳ lạnh bạc, giống như người hôm qua xém chút nữa bị hủy hoại không phải là con của mình “Cho nó chịu một chút đau khổ thì mới biết được ở bên cạnh ta là tốt đẹp đến cỡ nào. Không có ta che chở cho thì nó đừng mong làm được cái gì nên hồn!”
“Vâng.” Bí thư lên tiếng trả lời rồi xoay người rời đi.
Lật xem bảng thống kê tiền lời gần đây của Nguyên thị, tâm tình của Nguyên phụ vô cùng vui sướng. Không có gì sánh bằng việc đùa bỡn kẻ đang nằm trong lòng bàn tay mình!
Trong giới luyện hương luôn đặt nhân phẩm đi lên hàng đầu, Nguyên Sĩ Minh loạn luân với cháu gái mình, Nguyên Mạt Ly đạo văn hãm hại em trai, Nguyên Duy Nhất lên giường với nam nhân.
Loại chuyện này ở trong mắt người khác là sự sỉ nhục, còn Nguyên phụ thì coi đây chuyện vô cùng tốt, ít nhất là đối với lão. Có nhược điểm của kẻ khác thì có được tất cả, có nhược điểm mới dễ dàng thao túng kẻ khác trong lòng bàn tay. Cho dù bản thân không có thiên phú trong việc luyện hương thì sao? Đứa con trai thiên phú tuyệt luân thì cũng chỉ là một quân cờ trong tay lão, mặc cho lão tùy ý sai khiến!
Nguyên gia.
Lê Hi xem bức thư điện tử mà bí thư gửi đến cho mình, trong đó là những hình ảnh khó coi khiến hắn tức đến mắc cười.
Được lắm, Nguyên Mạt Ly chèn ép mình đúng là không từ thủ đoạn, ngay cả biện pháp thấp hèn này mà cũng có thể nghĩ ra!
Tiện tay rút ra một cành hoa hồng Versailless (Một loại hoa hồng ở Pháp), đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve từng lớp cánh hóa xếp chồng phức tạp lên nhau.
Suy tư thật lâu, trong lòng Lê Hi ngày càng minh bạch. Hắn tùy tay cắm cành hoa hồng vào lại trong bình, vươn đầu lưỡi khẽ liếm chút hương vị ngọt ngào còn sót lại trên ngón tay.
Nguyên Mạt Ly, nếu ngươi thích những thủ đoạn hèn hạ đến vậy, ta đây sẽ cho ngươi thấy hậu quả tệ hại mà thủ đoạn đó để lại khủng khiếp đến thế nào! Vốn nghĩ muốn giữ ả lại chơi từ từ, thôi quên mẹ nó đi, phương pháp trực tiếp thô bạo mới hợp với phong cách của Lê Hi!
Trời yên bể lặng trước cơn bão.
Sau bữa tiệc chia tay, Nguyên Mạt Ly cũng thu liễm bớt hành động mờ ám của mình với Lê Hi, thay vào đó là đối xử tốt với hắn, khiến hắn thả lỏng lòng phòng bị với mình.
Nguyên Mạt Ly là đang đợi, đợi đến lúc sự kiện hôm đó bùng phát.
Mà Lê Hi bên kia cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ việc ngồi chờ ả xách váy hí hửng nhảy vào.
Ba ngày sau, một vị minh tinh mới nổi ngoài ý muốn tự sát trong phòng riêng, tạo thành một vết nhơ trong giới giải trí.
Đồng nghiệp hãm hại, công ty áp bức, kim chủ bị nói lái thành ‘cha nuôi’. vì tranh đoạt tài nguyên nên tạo ra quy tắc ngầm, những lời đồn, lời gièm pha không ngừng bị tố giác, hoàn toàn lật tung tấm màn hoa mỹ dối trá của giới giải trí, đào ra toàn bộ những bí mật đen tối nhất ra ngoài ánh sáng.
Đồng thời, một bức ảnh chụp ở trên diễn đàng mang tên ‘Một đêm cuối cùng’ cũng song song trở thành đề tài nóng hổi, nhanh chóng phát tán khắp mọi nơi.
Tuy rằng mỗi gương mặt trong bức hình được che lại nhưng vẫn có một vài gương mặt quen thuộc bị lộ ra ngoài.
Nguyên Mạt Ly vô cùng cao hứng, lòng dạ đen tối của ả nhảy nhót sung sướng, thậm chí ngay cả da thịt cũng vì hưng phấn mà run run.
Ả hí hoáy xem xét bức ảnh chụp trên diễn đàng, hòng truy ra dấu vết có liên quan đến Lê Hi nhưng không thu hoạch được gì.
Có lẽ là không có chụp được nhưng Lê Hi căn bản là trốn không thoát. Dù sao từ ngày trở về từ khách sạn, hắn cứ nhốt mình trong phòng suốt, không có ló mặt ra ngoài, chắc là không thể chấp nhận thân thể bị vấy bẩn của mình nên mới cố ý trốn tránh đi!
Ha ha ha, Nguyên Mạt Ly sung sướng cười to ra tiếng, giống như đã nhìn thấy bộ dáng xấu hổ, tuyệt vọng cùa Lê Hi vậy.
Mà trong lúc này, trong một căn phòng tổng thống ở tầng 26 của khách sạn Francis Hamilton lộ ra khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của nam nhân đang ngồi xem tư liệu.
“Tất cả đều có ở đây?” Âm thanh của y không lớn, cũng không nhìn ra cảm xúc bên trong đó, nhưng cái khí chất cao quý ung dung tự nhiên như vậy khiến cho người khác không khỏi sinh ra một chút áp lực vô hình, buộc người khác phải quỳ gối thuần phục dưới chân y, không dám phản kháng dù chỉ một chút.
“Vâng.” Người hầu cung kính đáp lại.
Nam nhân gật đầu, tiếp tục xem tư liệu.
Cái hương vị kiều diễm đêm hôm đó vẫn còn luẩn quẩn trong lòng y, chưa có tán đi. Nhưng mà cái mùi hương chết tiệt đó thật khiến người ta giận sôi gan.
Nguyên Mạt Ly đúng là ả đàn bà không biết sống chết!
Khí thế trên người nam nhân đột nhiên thay đổi, một vị thân sĩ toàn thân nghiêm túc nay trở nên thâm trầm đáng sợ. Phất tay gọi người hầu đến bên cạnh, nam nhân nhỏ giọng phân phó hắn ta vài câu, sau đó tiện tay đặt xấp tư liệu kia qua một bên.
Bao tay mềm mại trắng như tuyết khẽ vuốt ve đầu gậy chống làm bằng gỗ, cơn tức giận từ từ tích tụ lại trước ngực.
Dám tính kế người của y sẽ phải trả giá đắt! Thủ đoạn của Duy Nhất không tầm thường, nhưng hắn chỉ có một thân một mình trả thù, y chỉ cần thuận tay đẩy thuyền là tốt rồi. (Vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn, con bánh bều kia mi chết chắc òi, há há há!)
Sự tình hoàn toàn bùng nổ là vào một buổi chiều tươi đẹp.
Lúc cảnh sát dẫn Nguyên Mạt Ly đi ra khỏi phòng học, ả còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Những học sinh ngồi lại trong lớp xúm lại xì xào bàn tán, vẻ mặt cũng rất là nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh, chân tướng liền bị vạch trần. Trên diễn đàn của trường học xuất hiện bức ảnh chụp lại sự việc xảy ra tối hôm đó ở khách sạn Francis Hamilton, nhưng khiến người ta quan tâm nhất là có một bức ảnh liên quan đến Nguyên Mạt Ly trong sự việc đó.
Nhìn bộ dáng khó coi của Nguyên Mạt Ly trong bức ảnh, tất cả mọi người không nhìn được sinh ra lòng khinh thường. Thậm chí cảm thấy người này học chung lớp với mình đúng là điều đáng ghê tởm nhất.
“Hèn gì cô ta cứ nằng nặc đòi tổ chức tiệc ở khách sạn Francis Hamilton! Tôi cứ nghĩ cô ta là thật lòng quan tâm đến Duy Nhất, không ngờ lại là như vậy!” Lớp trưởng lộ ra biểu tình chán ghét nhỏ giọng mắng.
“Đúng vậy! Ghê tởm muốn chết! Cứ tưởng tượng có một người như vậy học chung lớp với mình, tôi chỉ muốn nôn ra một bãi!” Một nữ sinh cũng lộ ra biểu tình khinh miệt.
Mà trong lúc này, Nguyên Mạt đang ngồi trong phòng tạm giam cũng chẳng hiểu mô tê gì. Ả hoàn toàn không thể lý giải nổi, cái bẫy mà ả bày ra là nhắm vào người Lê Hi, thế quái nào mà lại xảy ra trên người ả?
“Cảnh sát, tôi không có ở trong khách sạn Francis Hamilton vào lúc đó! Người kia chính là em trai Nguyên Duy Nhất của tôi, chẳng lẽ các người bắt nhầm rồi?”Nguyên Mạt Ly cố gắng giải thích với cảnh sát.
“Sao lại có chuyện như thế được?” Thái độ của nữ cảnh sát vô cùng khinh thường, yên lặng lấy ra cuộn băng camera theo dõi ngày đó chiếu cho Nguyên Mạt Ly xem “Vào lúc 10 giờ tối, Nguyên Duy Nhất đã rời khỏi khách sạn rồi, ngược lại là cô, ở bên trong khách sạn ngây người cả một đêm! Camera theo dõi ghi còn được hình ảnh cô đi bước vào thang máy đi lên tầng 6. Vậy cô hãy giải thích cho tôi biết, đây rốt cuộc là vì sao?”
Gắt gao nhìn chằm chằm chính mình xuất hiện trên màn hình theo dõi, Nguyên Mạt Ly hết đường chối cãi, hoàn toàn không biết nên biện minh cho mình thế nào.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng Lê Hi bị Quảng Hoắc Hương không chế tâm trí, đầu óc nửa mê nửa tỉnh. Hơn nữa ngày hôm sau chính mình tận mắt thấy hắn bước ra từ trong thang máy, nhưng tại sao người xuất hiện trước màn hình theo dõi lại biến thành chính mình?
“Máy ghi hình này có trá! Khách sạn làm chứng cứ giả!” Nguyên Mạt Ly vô lực hét, ý đồ muốn mọi người tin tưởng mình.
Trên mặt hai nữ cảnh sát vẫn là vẻ trào phúng, thấy tâm lý ả bị kích động, không thích hợp để thẩm vấn, luôn miệng hét cái gì chứng cứ giả này nọ, Nguyên Mạt Ly lần này coi như xong.
Nhiệt độ trong phòng tạm giam rất thấp, Nguyên Mạt Ly không những bị lạnh mà còn bị đói, khổ không thể tả. Những vật dụng trên người ả đều bị tịch thu, hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.
Trong không gian tối đen không thể phân biệt ngày và đêm thế này cơ hồ muốn bức ả sắp phát điên. Ả co ro vào môt góc, một bên bất lực rơi lệ, một bên điên cuồng rủa xả Lê Hi.
Ả rốt cuộc cũng thông não, chỉ sợ là mình lại rơi vào cái bẫy của Lê Hi. Đáng buồn cười chính là, lúc cảnh sát tới bắt ả đi cũng không có phát hiện ra.
Nguyên Duy Nhất, tên tiểu nhân đê tiện nhà mày!
Nỗi oán hận của Nguyên Mạt Ly đối với Lê Hi đạt đến đỉnh điểm, nếu bây giờ Lê Hi mà đứng ở đây, ả nhất định sẽ cầm dao xông lên đồng vu quy tận với hắn.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng tạm giam mở ra. Nữ cảnh sát bước vào tháo còng tay cho Nguyên Mạt Ly rồi nói “Nguyên Mạt Ly, ra ngoài đi, có người tới bảo lãnh cho cô!”
Nguyên Mạt Ly đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ngây ngốc theo nữ cảnh sát ra ngoài.
Thì ra người nộp tiền bảo lãnh cho ả là bí thư của Nguyên phụ. Vậy là ả chưa bị Nguyên phụ vứt bỏ sao?
Nguyên Mạt Ly thần sắc hoảng hốt theo bí thư leo lên xe, một thân chật vật trở về Nguyên gia.
Lúc bước qua cổng chính của Nguyên gia, ả bắt gặp Lê Hi đang ở trong hoa viên chăm sóc cho một gốc cây cà tím độc dược.
Ngón tay thon dài trắng ngọc lẳng lơ khi phối cùng màu sắc của cà tím khiến người ta phá lệ cảm thấy tốt đẹp, xinh đẹp một cách đàng hoàng, xinh đẹp một cách phóng túng.
Nguyên Mạt Ly cảm thấy bị cảnh đẹp trước mắt chọc cho đui mù, ả tức giận bước nhanh lại gần Lê Hi, lớn giọng chất vấn “Nguyên Duy Nhất! Tại sao mày lại hãm hại tao?”
“Cái gì?” Tầm mắt Lê Hi vẫn dừng lại trên cây cà tím độc dược, bàn tay ôn nhu vỗ về như đang đối xử với người yêu vậy.
“Sự việc ở khách sạn rõ ràng do một tay mày bày ra, rõ ràng người không có rời đi là mày, tại sao người xuất hiện trước màn hình theo dõi lại là tao? Có phải mày mua chuộc được quản lý của khách sạn, kêu họ vu oan hãm hại tao?”
Nhìn bộ dạng căm phẫn của Nguyên Mạt Ly, ý cười trên mặt Lê Hi càng thêm sâu, hắn không chút quan tâm hỏi lại “Chị đối với hành tung của tôi tựa hồ rất biết rõ, bất quá chị cũng đâu có ở nhà, làm sao có thể xác định là tôi không có ở nhà?”
“Mày không cần phải khua môi mua mép, bẻ cong sự thật! Sáng ngày hôm đó tao tận mắt thấy mày từ trong thang máy đi ra, còn ở trong đại sảnh cãi nhau một trận với mày. Nguyên Duy Nhất, sao mày lại có thể đê tiện vô liêm sỉ đến vậy? Tham gia bữa tiệc cuồng hoan đó chính là mày, sao mày lại có thể bắt tao gánh tội thay?”
“Có chứng cớ sao?”
“Mày!” Nguyên Mạt Ly bị hắn làm cho tức chết, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống hắn.
“Chính mình thất đức, sao lại có thể trách người khác chứ?” Đưa chậu hoa trong tay cho hầu gái, kêu cô đưa đến đặt trong nhà ấm trồng hoa, Lê Hi vỗ tay dính chút cát, nói “Nguyên Mạt Ly, chị không nên mỗi lần gặp chuyện xui xẻo liền đổ hết lên đầu tôi. Khách sạn là do chị tìm, hội trường là do chị một tay an bài, nếu có xảy ra chuyện thì tôi mới là người bị hại. Thật là đúng với hai châm ngôn. Một câu là người không biết xấu hổ không ai sánh bằng. Một câu khác là tiện nhân chính là kẻ già mồm cãi láo!”
Xoay người đi vào nhà, Lê Hi phân phó quản gia đi bên người “Mang chị ta ra nhà sau tắm rửa cho sạch sẽ, một thân hôi hám bẩn thỉu, đừng có mà làm bẩn mắt thần thổ địa trông coi trước cửa nhà!”
===Hết chương 18===
[1] lâu đài Carnarvon:Một trong những lâu đài nổi tiếng ở Anh.
[2] Áo đuôi tôm: Một kiểu áo cổ điển của Pháp.
[3] May Rose: Còn gọi là hoa hồng Damascus hay hoa hồng Centifolia, có nguồn gốc ở Kavkaz (nằm ở biên giới Châu Âu và Châu Á), đi qua Ba Tư và tới Châu Âu vào thế kỉ 16. Chuyên dùng để chế tạo nước hoa, có mùi hương ngọt lịm, phong phú và không dễ bị hòa tan vào không khí.
[4] Phái Thanh Giáo: Một giáo phái theo tín ngưỡng Cơ Đốc ở Anh vào thế kỉ 16 và 17.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook