Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 173: Hai phe giằng co

không đến thời gian ba ngày, đoàn xe của đám người Nam Ca tiến đến chỗ sâu nhất Bắc Hải chìm. Hành trình sớm đã định ra bị co lại rất nhiều, bởi vì trên đường bọn họ đi cơ bản không hề đụng phải con Zombie nào.

Lẽ ra coi như là Bắc Hải chìm đã bị giải quyết thì cũng không thể yên tĩnh như vậy được. Cách giải thích duy nhất chính là bên trong này có Zombie cường đại hơn mọi Zombie ở đây, mà con Zombie này có ý thức lãnh địa rất mạnh, cho nên đã xua đuổi đồng loại.

Từ khi bắt đầu bước vào địa phận Bắc Hải chìm, vẻ mặt Nam Ca rất ngưng trọng. Bất an trong lòng càng ngày càng mở rộng.

Lệ Sâm cũng không phải là người nói nhiều, thấy Nam Ca yên tĩnh như vậy trong lòng rất khó chịu. Lời an ủi muốn nói đều hóa thành yên lặng làm bạn, anh tin tưởng Nam Ca sẽ hiểu.

Nam Ca cũng không phải muốn vắng vẻ Lệ Sâm, cô chỉ là cần cẩn thậnmột chút mới có thể bảo đảm cho người trong đội xe sống sót. Nhắc tới cũng rất thú vị, thời điểm cô mới vừa biến thành Zombie đều ước gì những chỗ có nhân loại đều trở thành khẩu phần lương thực của mình.hiện nay cô đã bị Lệ Sâm nuông chiều không còn giới hạn rồi lại hiểu được hỉ nộ ái ố của con người, từ đấy vẫn luôn tự giác bảo vệ kẻ yếu.

Trong Bắc Hải rất yên tĩnh, hiện giờ vẫn là ban ngày vậy mà lại có từng trận gió lạnh thổi qua. Cuối cùng cũng đến một khối đất chưa bị công hãm. Chỗ này dựa lưng vào biển rộng, giờ phút này ở phía dưới cuồng phong, sóng biển màu đen liên tục quằn quại. Nhưng mà trong đó cũng không cảm giác được sinh vật nước nào không ổn định.

Bầu trời đen kịt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể áp xuống mộtcơn mưa lớn. Đây bất quá là trước kia, hiện giờ nó tạm thời bình tĩnh.

Nam Ca không khỏi rơi vào trầm tư, đến cùng thì con Zombie này có bao nhiêu khủng bố mới có thể đuổi đám sinh vật biến dị trong biểnkhông biết sợ hãi đi chứ?

Những người khác trong đội ngũ cũng đã sớm tiến vào trạng thái đề phòng cao nhất. Đoàn xe bảo trì hình nửa vòng tròn đi tới.

Trần Bàn Tử lái xe cho Lệ Sâm cùng Nam Ca, hai người bọn họ ngồi ở ghế sau. Lệ Sâm nắm tay Nam Ca, anh vẫn luôn thủy chung ngưng mắt nhìn cô. Sắc trời bên ngoài kia làm cho người ta sợ hãi nhưng dường như không khiến anh chú ý tới.

Có nhiều thứ, cuối cùng cũng bị vạch trần vào thời khắc này.

Đột nhiên, đại não Nam Ca bị cái gì đó công kích. Thứ đó bén nhọn đến đáng sợ, mà cô lúc mới bắt đầu thế nhưng không có sức lực để chống cự!

Đôi môi khẽ mở bị hàm răng trắng tinh căn, một tia máu từ trong đó tràn ra bị Lệ Sâm thấy được. anh căng thẳng nhìn Nam Ca, lo lắng hỏi: "Sao thế, có phải rất khó giải quyết phải không?"

một năm qua, Lệ Sâm đã không thấy Nam Ca lộ ra vẻ mặt như này rồi. Nếu như con Zombie kia quá khó đối phó, bọn họ có thể buông tha cho lần chinh phạt này, trở về tụ họp quân đội rồi mới đến.

một luồng tinh thần lực kia còn ở trong đầu Nam Ca mạnh mẽ đâm. Nam Ca trừng to mắt, không thể hô hấp nhưng mà cô cũng khôngmuốn nhận thua như thế.

Vì vậy cô cầm tay Lệ Sâm, mặc dù không nghe được giọng nói củaanh. Nhưng mà dùng loại phương thức này nói cho anh biết, cô có thể kiên trì.

Còn như một luồng tinh thần lực kia... Tiến vào đầu óc của chính mình, còn muốn tấn công ra ngoài?

Nam Ca cắn răng một cái, cũng đem tinh thần lực khuếch tán, bắt đầu nhiều lần cắt đứt luồng lực lượng xâm lấn này!

Đại não của cô dường như biến thành một cái mê cung, một màn kia diễn ra làm tinh thần lực phát giác được Nam Ca chống cự, nó liền muốn chạy trốn. Vậy mà bất kể nó đi đến chỗ nào cũng đều khôngthoát khỏi Nam Ca chặn đường.

Đợi đến cuối cùng, nó rốt cục cũng phát ra một tiếng thở dài khôngcam lòng, chết ở trong đầu Nam Ca. Nam Ca một lần nữa mở mắt ra, chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt nhưng hô hấp của cô cũng khôngcòn thông thuận.

Lệ Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, lo lắng hỏi: "Ca nhi, hiện tại sao rồi?"

Nam Ca nhìn thấy ánh mắt trùng trùng lo lắng như vậy, tim Nam Ca đột nhiên nhu hòa mềm nhũn ra. Sát ý khát máu vừa nãy bị cô giấu đi, dằn xuống đáy lòng. cô nhìn đôi mắt thâm thúy của Lệ Sâm, có chút thẹn thùng cười một cái.

Vừa nãy cô cảm giác được hơi thở quen thuộc, con Zombie này, bọn họ đã từng đánh nhau qua.

Lệ Sâm không hiểu Nam Ca tại sao phải cười như thế, nghi ngờ nhìn cômột cái.

Nam Ca trước hết để cho đoàn xe ngừng lại, đối diện với Zombie quá mạnh mẽ. Nếu như cứ như vậy cứng đối cứng, rất nhiều người bên trong này cũng sẽ chết.

Chờ xe dừng lại, Lệ Sâm liền nghe thấy Nam Ca khụ một tiếng: "Khụ, Lệ Sâm. " cô chột dạ nhìn anh: "Cái kia, nếu như em đã làm sai điều gì... anh có thể tha thứ cho em sao?"

Lệ Sâm suy nghĩ một chút: "cô gái ngốc, em còn có thể làm gì sai chứ?"

Nam Ca chọc chọc ngón tay, rõ ràng ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét. Bên trong xe xác thực lại yên tĩnh an lành: "Em nói anh cũngkhông nên tức giận nha... Phía trước là một con Zombie hệ tinh thần. Qua phán đoán sơ bộ đã là ở trên cấp tám. Khả năng em không phải là đối thủ của anh ta."

Thần sắc Lệ Sâm trở nên nghiêm túc, Zombie hệ tinh thần cấp tám. Chính mình nhiều nhất là chiến ngang tay, xung quanh còn có nhiều đồng đội như vậy, biến cố quá nhiều. anh quyết định hủy bỏ lần hành động này.

Tuy nhiên anh còn hỏi: "Chỉ như vậy? Vậy em có cái gì phải xin lỗi chứ. Chúng ta về căn cứ trước, chuẩn bị đầy đủ lại đến."

Nam Ca nhe răng với Lệ Sâm, cuối cùng cũng nói ra lời mình muốnnói: "không phải, em không có vì vậy mà xin lỗi. Em muốn nói là con Zombie này trước kia đã cùng em đánh nhau qua."

"Cái gì?" Chuyện nguy hiểm như vậy, anh như thế nào lại chưa nghenói bao giờ!

Nam Ca thấy Lệ Sâm quả nhiên tức giận, rụt cổ một cái, có chút kinh sợ: "Chính là lúc thiên thạch rơi xuống, thời điểm chúng ta đi tới Bắc Hải. Em đụng phải anh ta ở một cái xưởng nước khoáng. Thiết bị làm sạch nước của căn cứ chúng ta vẫn là ở chỗ đó mang tới..."

Thiết bị làm sạch nước anh đương nhiên biết rõ, sao anh có thể biết, Nam Ca lúc ấy đụng phải thứ khủng bố như thế chứ!

hiện tại anh tỉ mỉ quan sát Nam Ca, còn tốt. Cùng giường chung gốimột năm, anh cũng không có phát hiện trên người cô có vết thương gì.

Nam Ca dứt khoát nói ra hết: "Khi đó anh ta cũng đã có thể thao túng rất nhiều Zombie cao cấp, hơn nữa xâm nhập tinh thần chúng. Giờ phút này anh ta so với trước càng cường đại hơn. không biết sẽ còn có chuyện kinh khủng nào chờ chúng ta nữa."

Lệ Sâm trầm mặc khiến Nam Ca cảm thấy lưng có chút lạnh: "anh ta nhìn thấu em là Zombie, đã từng mời em đến doanh trận của anh ta. Nhưng mà về sau, em cùng Tông Hạo Hiên Tân Vũ Hoa hợp tác đánh chết anh ta. Trước khi chết, anh ta ở trong đầu em nói, anh ta nhất định sẽ trở về."

Nam Ca nói đến đây, cuối cùng cũng có dũng khí nhìn về phía Lệ Sâm: "không nghĩ tới, ở một năm sau anh ta thật sự trở về rồi."

Nam Ca cho rằng cô nói xong, Lệ Sâm nhất định sẽ có chút không ổn định. Ai biết anh còn bảo trì tư thế vừa rồi. Chăm chú nhìn thật sâu vào cô.

Nam Ca sờ sờ mặt mình, trên mặt cái gì cũng không có mà.

Lệ Sâm thấy Nam Ca đần độn, ở trong lòng thở dài một hơi.

"Trước kia sao em không nói cùng anh?" Nếu như vào một năm trướcđã biết trên thế giới có Zombie loại hình này. anh cũng có thể sớm làm công tác chuẩn bị.

Nam Ca bị Lệ Sâm hỏi như thế, ngẩn ra một cái sau đó ngây ngô gãi gãi đầu. Cười đến ngược lại rất hào phóng: "Bởi vì em đã quên."

Lệ Sâm: "..."

đã hơn một năm trôi qua, ngay cả anh cũng đã chuẩn bị là người có dị năng cấp chín, huống chi là Zombie loại này?

Thời điểm Nam Ca nhà anh làm Zombie, dễ gạt cực kỳ. hiện giờ mới bị mình giữ lại ở phía nhân loại.

Vậy nhưng đồng loại khác của cô cũng sẽ không như thế. Dù sao bọn chúng chỉ xem nhân loại trở thành thức ăn mà thôi. Ai muốn bị thức ăn của mình thống trị chứ? Cái con Zombie hệ tinh thần này đưa bọn họ tới rất có thể là vì muốn đạt được lực lượng cao cấp hơn.

Nam Ca thấy Lệ Sâm trầm mặc, cho rằng anh đang suy nghĩ đối sách, tự nhiên sẽ không nói chuyện quấy rầy anh. Dù sao mình xử lý việc trái với lương tâm, đang ước gì Lệ Sâm không để ý đến mình đây.

Người khác trong xe cũng là nửa điểm động tĩnh cũng không có. Đến Bắc Hải, Lệ Sâm chính là nhân vật dẫn đầu hoàn toàn xứng đáng nhất. Mà bây giờ, ai cũng có thể nhìn ra được tình hình rất không khả quan. Nhân vật dẫn đầu của bọn họ sẽ làm đưa ra lựa chọn gì đây?

Lệ Sâm giờ phút này không khỏi nghĩ đến những ngày anh vẫn là bộ đội đặc chủng duy trì hòa bình kia. Sinh mệnh đồng đội sinh mệnh cũng toàn bộ áp ở trên vai anh. Từng quyết định của anh đều có nguy hiểm vĩnh viễn mất đi bọn họ.

Dưới chiến hỏa không ngừng, khuôn măt của những đồng đội từng kề vai chiến đấu, giờ phút này giống như đều đã hóa thành kiếp trước. Mà hiện giờ, anh không phải lại đụng phải tình hình giống trước sao.

không đợi anh nói ra lời muốn rút lui, có âm thanh ở trong không gian yên tĩnh này chậm rãi vang lên, trực tiếp bao trùm mấy ngàn dặm xung quanh. Đó là giọng nói của một người phụ nữ, có chút bén nhọn: "Nếu đã đến, còn không định xuống xe sao?"

Lệ Sâm không khỏi nhăn mày, bọn họ thế nhưng đã đến phạm vi công kích của con Zombie kia?

Nam Ca cùng anh liếc nhau một cái, đều nhìn ra hiểu ra trong mắt đối phương.

Quả nhiên, Thôi Lam Lam nói tiếp: "Vẫn là Nam Ca, em không muốn cứu cha mình sao?"

Nam Ca đấm đấm cửa xe vang lên hai tiếng bang bang, đáy mắt cô bị phẫn nộ tràn đầy. Việc đã đến nước này, bọn họ đã không thể lui nữa. Mặc kệ con Zombie này tồn tại có bao nhiêu khủng bố, bọn họ cũng phải kiên trì tiến lên.

Trước khi mở cửa xe, Nam Ca còn nhỏ giọng nói cùng Lệ Sâm: "Đây nhất định là con người bị anh ta khống chế, anh ta hẳn là nam."

Lệ Sâm gật đầu, kéo mở cửa xe. Sau khi hai người đi ra liền đem cửa xe đóng kỹ. Người khác còn ở trên xe không có xuống, tất cả đều đangđợi Lệ Sâm chỉ thị.

Bên cạnh Bắc Hải chìm có một chỗ tồn tại một tòa nhà cũ rách, môt phụ nữ cũng đang đi ra. Dáng người cô ta rất xinh đẹp, đầu tóc giống như Nam Ca, buộc ở sau ót đang ở không trung bay múa. Mặc dù là quần áo bình thường nhưng lại bó sát người, đem đường cong thân thể đều phác hoạ đi ra.

Khoảng cách quá xa, Lệ Sâm thấy không rõ mặt cô ta. Nhưng mà nghe giọng nói thì người này tuổi chắc cũng chỉ lớn hơn Nam Ca một chút.

Còn như dáng người cô ta, Lệ Sâm cũng sẽ không ngây thơ cho rằng đây là nhờ cô ta trời sinh xinh đẹp. Rất có thể là con Zombie biến dị kia làm thay đổi.

Lệ Sâm nhìn không thấy mặt cô ta nhưng Nam Ca có thể, sau khi nhìnrõ cô mãnh liệt há to miệng: "Thôi Lam Lam?"

Lệ Sâm quay đầu hỏi cô: "Đó là ai?" anh đã đi đến trước mặt Nam Ca, thân thể làm ra tư thế bảo vệ cô.

Những người khác trong đội xe từ cửa sổ xe ào ào giơ khẩu súng đến, nhắm ngay Thôi Lam Lam.

Mà Thôi Lam Lam theo từng bước một đi ra ngoài, giày cao gót liên tục dẫm trên đất. Mỗi một lần đều phát ra tiếng vang thanh thúy. cô ta tựa như là một hợp thể mâu thuẫn. Khắp nơi nhìn như con gái, Khắp nơi lại không giống.

Nam Ca trả lời Lệ Sâm: "Là đồng nghiệp trước kia, chúng em đối đầu trước cả tận thế, còn có một chút thù cũ nữa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương