Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 151: Nghiền ép tinh thần

Trước khi Nam Ca đến, trong đội xe xác thực phát sinh tranh chấp. Nguyên nhân rất đơn giản, đám người Lệ Sâm có thể bảo trì bình thản nhưng không có nghĩa là những người khác cũng có thể.

Mọi người vốn là theo cơ sở chính kêu gọi hành động mà đến, kết quả lại bị Doãn Húc Trạch lường gạt trở thành công cụ thu thập số liệu. Cho nên lúc tối đã có người dẫn đội đến chất vấn Doãn Húc Trạch.

Đó cũng là người có dị năng cường giả trong căn cứ, trong thời gian ngắn như vậy liền tụ họp một nhóm lớn. Bọn họ xưa nay ở trong căn cứ đều được người khác kính trọng, lần này ý tưởng cũng rất rõ. Nếu như Doãn Húc Trạch không chịu buông bỏ lần hành động này thì bọn họ liền nháo cá chết lưới rách luôn.

Nhưng mà bọn họ hiển nhiên xem nhẹ thực lực của Doãn Húc Trạch. Cơ sở chính chỉ có một mình Doãn Húc Trạch là hệ tinh thần, tất cả tinh hạch hệ tinh thần đều bị Doãn Húc Trạch lấy làm thức ăn.

Mặc dù anh ta không thể nghịch thiên như Nam Ca, nhưng muốn ngăn chặn chút người này vẫn rất dễ dàng.

một đám người tập hợp ở cạnh xe Doãn Húc Trạch, người đàn ông đầu lĩnh có cái đầu cao lớn, tướng mạo hung mãnh. Chợt liếc nhìn sẽ dễ dàng khiến người ta kinh hãi. Hơn nữa đám người phía sau anh ta đều có khí thế hung hăng, ngang ngược bức người.

Lại nhìn sau lưn Doãn Húc Trạch đều là một đám người nghiên cứu, dị năng của bọn họ tự nhiên không thể so sánh cùng những người khác trong đội ngũ.

Người đàn ông đầu lĩnh còn đang chất vấn Doãn Húc Trạch: "Đến cùngthì tại sao anh phải làm như thế? anh không sợ sau khi chúng tôi rời khỏi Bắc Hải đánh sụp cơ sở chính sao?"

Doãn Húc Trạch chỉ nhàn nhạt đứng tại chỗ, có người sẽ đến nháo,anh ta đương nhiên đã nghĩ đến. Nhưng mà anh ta trả lời cũng rất đơn giản: "Nếu có ai muốn chiến, vậy thì chiến đi."

Mọi người thấy thái độ Doãn Húc Trạch một chút ý tứ muốn đàm phán cũng không có, cũng đã phẫn nộ tới cực điểm. Sau lưng người đàn ông cao lớn có người mắng một câu: "đã như vậy thì chúng tôi cũng khôngcó gì không dám làm! hiện tại anh lập tức trả xe cho chúng tôi, khôngnên ép chúng tôi động thủ!"

Doãn Húc Trạch bị Doãn anh Nam nghiền ép nhiều năm như vậy sớmđã không để nhân loại vào mắt. Theo ý anh ta thì người hữu dụng, anhta liền chiếu cố nhiều một chút. Còn không có dùng được, dĩ nhiên là phải bỏ qua thôi.

Mấy người này đương nhiên hữu dụng, nhưng mà người quen thuộc Doãn Húc Trạch cũng biết rõ, anh ta đã giận dỗi rồi.

Doãn Húc Trạch không thích người không biết thức thời, lạnh lùng hỏimột câu: "Nếu như tôi không để mọi người đi thì sao?"

Đám người này cũng không lại nói nhảm cùng Doãn Húc Trạch, trong nháy mắt liền thúc giục dị năng! Vốn cho là bọn họ có thể chiếm ưu thế về số lượng, ai biết dị năng còn chưa có phát tán ra ngoài. Thân thể của mọi người đã cứng ngắc ngay tại chỗ!

Có vài người có dị năng ở đẳng cấp cao còn miễn cưỡng có thể nhúc nhích, nhưng càng nhiều hơn đều là đứng toát mồ hôi lạnh. Trong ánh mắt nhìn Doãn Húc Trạch tràn đầy kinh hãi.

Là lúc nào anh ta có thực lực cường hãn đến thế? Tuyệt đối khôngphải là trong khoảng thời gian này mới có. Xem ra trước kia vì để lừa dối Doãn anh Nam buông phòng bị mà anh ta đã ẩn nhẫn quá nhiều!

Doãn Húc Trạch hài lòng nhìn ánh mắt kinh hãi của mọi người, nụ cười dịu dàng nở bên môi: "Sao rồi, thế này có đủ cho các người thần phụckhông? Nếu như không đủ..."

anh ta chậm rãi nâng lên tay, làm ra một dấu tay hạ thấp xuống. Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Như này thì sao?"

"Phù phù!" "Phù phù!" Vài tiếng, có mấy người thế nhưng không chịu nổi áp lực tinh thần, trực tiếp quỳ gối xuống đất.

Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm giác được người có dị năng hệ tinh thần khủng bố như thế nào. Ở trong nhận thức trước kia, hệ tinh thần mặc dù ít ỏi nhưng chức năng mạnh nhất chính là dò đường mà thôi.

Mà Doãn Húc Trạch đã đánh vỡ tất cả suy đoán của bọn họ!

Có người đã hối hận, vài ngày này thành thật nghe theo lời Doãn Húc Trạch. nói không chừng còn có thể tìm cơ hội chạy đi, nhưng bây giờ Doãn Húc Trạch đã nổi lên sát tâm với bọn họ rồi. Bọn họ còn có thể còn sống sót sao?

Trong mắt Doãn Húc Trạch xẹt qua một tia hài lòng, trong lòng cười thầm một tiếng. Đám kiến hôi, các người nên sợ hãi đi.

"Hệ tinh thần ở trong mắt mọi người là việc làm vô bổ, nhưng mà ở nước ngoài có người có dị năng cấp bảy đã có thể trực tiếp nghiền nát thần kinh người khác. Khiến đối thủ triệt để biến thành phế nhân."

Hàm răng mọi người liên tục run lên, bị nghiền nát thần kinh chẳng phải là sẽ biến thành người thực vật sao?

Kia còn không bằng biến thành Zombie đâu! Bọn họ đều là cường giả, cường giả đối với truy đuổi lực lượng cùng sinh mệnh càng sâu hơn những người khác nhiều.

Có thể nói chuyện đều cắn chặt răng cầu xin Doãn Húc Trạch tha thứ: "anh... Buông tha chúng tôi, anh muốn làm cái gì thì chúng tôi cũng sẽlàm cho anh."

Doãn Húc Trạch lại giả vờ suy tư: "Bỏ qua nhóm các người để cho các người có cơ hội cắn ngược lại một ngụm sao?"

"anh đã cường đại như thế, chúng tôi ai còn có thể là đối thủ của anhchứ?"

Doãn Húc Trạch không nói gì, tựa hồ là đồng ý.

Lệ Sâm vừa mang theo hai người căn cứ thứ hai trở về không lâu, những người khác liền đi tìm Doãn Húc Trạch đàm phán. anh biết rõDoãn Húc Trạch có thể cảm nhận được xung quanh có người cho nên cũng không có ẩn nấp thân hình.

Giờ phút này anh đứng ở đó, đằng sau đoàn người quỳ trên mặt đất. Hai người bên cạnh sắc mặt đã rất khó coi, nhưng mà anh lại không có bất kỳ biến hóa nào. Vẻ mặt cũng vẫn như cũ lạnh lẽo kiên quyết.

Doãn Húc Trạch giống như là vừa mới nhìn thấy Lệ Sâm, còn giả bộ như kinh ngạc hỏi: "Đây không phải là đội phó của chúng ta sao, anhđến lúc nào vậy?"

Lệ Sâm không có tiếp lời Doãn Húc Trạch, anh chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu bọn họ cũng đã cầu xin tha cho, anh hãy bỏ qua cho bọn họ đi."

Doãn Húc Trạch thủy chung cẩn thận quan sát Lệ Sâm, bởi vì Lệ Sâm quá lạnh nhạt. anh ta biết rõ Lệ Sâm cũng không sợ chính mình. Còn như dị năng của Lệ Sâm, Doãn Húc Trạch nắm giữ tin tức xa hơn so với những người khác nhiều. anh ta biết được Lệ Sâm là người có hệkhông gian rất dũng mãnh.

Nếu như không phải là muốn lôi kéo Lệ Sâm, anh ta thật muốn cùng Lệ Sâm tỷ thí một chút. Là chính mình lợi hại hay anh ta lợi hại hơn.

Nếu như Lệ Sâm biết rõ ý tưởng của Doãn Húc Trạch, nhất định sẽcười nhạo anh ta không biết tự lượng sức mình. Nam Ca chính là hệ tinh thần đây, mặc dù ảo cảnh của cô ấy rất khó chống cự nhưng Lệ Sâm cũng không tới nỗi mất đi lý trí.

Chỉ là một người Doãn Húc Trạch đã mưu toan khiến anh khuất phục sao?

Doãn Húc Trạch dùng tay nâng cái cằm, đang suy tư có nên tiếp nhận đề nghị của Lệ Sâm hay không. Cuối cùng anh ta thở dài, nói với mấy người đang quỳ trước mặt: "Nếu đội phó cũng đã cầu tình cho mấy người, vậy tôi sẽ tha cho mấy người một lần đi."

Mấy người này đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Doãn Húc Trạch lạinói: "Nhưng mà trừng phạt thì các người vẫn không thể tránh khỏi đâu."

Tất cả mọi người lại kinh hãi lẫn khiếp sợ nhìn Doãn Húc Trạch, khôngbiết rõ anh ta đang suy nghĩ cái ý tưởng âm độc gì. Có người kéo dài thời gian vốn chính là đang đợi uy áp của tinh thần lực đi qua. Giờ phút này thừa dịp Doãn Húc Trạch không chú ý, anh ta mãnh liệt đứng lên, hướng về phía Doãn Húc Trạch hất tay một cái chính là một đạo hỏa diễm!

Doãn Húc Trạch ngay cả con mắt cũng không thèm thay đổi một cái, ngược lại những nhân viên nghiên cứu khoa học đứng đằng sau anhta, toàn bộ đều ngăn cản trước mặt.

Lại nhìn ngọn lửa vừa mới lướt đến trước mắt anh ta, thế nhưng lại tự dập tắt ở trên không trung!

Cái người có dị năng kia đã là gần cấp năm mà còn chưa từng đụng phải tình huống dạng này, cả người ngu ngơ nhìn Doãn Húc Trạch.

Doãn Húc Trạch lần này khẽ mỉm cười, nói với người đàn ông kia: "Đềunói trừng phạt của các anh là không thể tránh khỏi, hiện tại thấy được sao?"

Người đàn ông vội thăm dò dị năng trong thân thể một cái, phát hiệntrong người rỗng tuếch! Tại sao có thể như vậy?

anh ta lập tức lấy tinh hạch ra dùng, nhưng mà tình huống dị năng tiêu tán một chút cũng không thay đổi! Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Doãn Húc Trạch: "Đến cùng thì anh đã làm gì tôi?"

Người có dị năng khác cũng phát hiện dị năng trong thân thể bọn họđã mất hết rồi! Mặt mấy người khi đó xám như tro tàn vậy.

Dị năng mang cho bọn họ thân phận cùng địa vị khó có thể tưởng tượng được, bọn họ không tiếp nhận được bất luận tình huống nào mất đi dị năng!

Doãn Húc Trạch còn khẽ cười một cái: "Các người cũng không cần quá sợ hãi. Tôi bất quá cũng chỉ ở trong đồ ăn động chút tay chân thôi. Nếu như không bị tinh thần lực của tôi thúc giục áp chế, mấy thứ này đối với thân thể mấy người không có bất kỳ độc hại nào. Còn như chuyện các anh biến mất dị năng, năm giờ sau cũng sẽ trở lại thôi."

Mấy người này nhìn Doãn Húc Trạch, hai tròng mắt đỏ bừng hậnkhông thể giết chết anh ta, chỉ có hai người căn cứ thứ hai còn rất thanh tỉnh. Bọn họ là cùng Lệ Sâm cùng nhau hành động, không có bị Doãn Húc Trạch hạ độc thủ.

Sắc mặt Lệ Sâm cũng trở nên rất khó coi, anh đã từng nghe Thẩm Cầm Nhã đã nói qua. Cơ sở chính Bắc Hải rất thích nghiên cứu chế tạo các loại dược vật, không riêng gì đối kháng Zombie mà còn có thể đối kháng người có dị năng, xem ra không phải giả rồi.

Doãn Húc Trạch đối với năng lực của bản thân đến cùng có bao nhiêu tự tin chứ. Ở thời điểm này lại dám tước đoạt dị năng những người khác?

Tựa hồ là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lệ Sâm, Doãn Húc Trạch đối vớianh chân thành đến khác thường nói: "Đội phó không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, nếu quả thật có Zombie đến quần công. Chẳng lẽ anh sẽ không bảo hộ chúng tôi sao?"

Nắm tay Lệ Sâm siết chặt, khuôn mặt khẩn trương.

Doãn Húc Trạch cười ha hả, cảm thấy trò khôi hài khuya hôm nay đến đây là đủ rồi. Vì vậy anh ta lạnh nhạt phất phất tay: "Tốt rồi, các người đều đi về nghỉ ngơi đi."

Đám nhân viên nghiên cứu khoa học phía sau anh ta còn trào phúngnói một câu: "Làm tốt chức trách của các người, không nên lại khôngbiết tự lượng sức mình như thế nữa."

Cũng chỉ ngắn ngủi một ngày, tôn nghiêm của đám người có dị năng này đã bị Doãn Húc Trạch nghiền ép ở dưới chân. Bọn họ giờ phút này hoặc là đứng, hoặc là quỳ. không có người nào có thể ngẩng đầu lên.

Ở trước mặt sinh mạng, bọn họ biết rõ không thể cùng Doãn Húc Trạch khiêu chiến.

Lẽ nào bọn họ phải nhẫn nại như thế sao? Bọn họ sao có thể chịu phục chứ? Đôi mắt mọi người bởi vì bi phẫn cũng đã biến thành sắc hồng. Mặc dù không dám nói ra khỏi miệng nhưng cũng ở trong lòng âmthầm thề. Nếu như hiện tại có ai có thể cứu bọn họ ra khỏi tuyệt cảnh này, về sau bọn họ nhất định sẽ coi người kia trở thành người lãnh đạo tuyệt đối, vĩnh viễn không phản bội.

Bởi vì trong lòng tồn tại ý nghĩ này, có người từ từ đưa ánh mắt dừng ở trên người Lệ Sâm. Hình như chỉ có anh không bị Doãn Húc Trạch dạy dỗ qua, có phải là bởi vì Doãn Húc Trạch cố kỵ thực lực cường hãn của anh không?

Ánh mắt của mọi người còn rất hồ nghi, dù sao Doãn Húc Trạch khắp nơi tôn trọng Lệ Sâm, lại còn bổ nhiệm anh làm đội phó. Lệ Sâm nếu như đi cơ sở chính phát triển, khẳng định dưới một người trên vạn người. Như vậy Lệ Sâm thật sự có thể giúp mình sao?

Giờ phút này tin tưởng Lệ Sâm nhất, ngược lại là hai người ở căn cứ thứ hai trước nay vẫn luôn không ưa anh. Bởi vì Lệ Sâm cường đại cũng làm cho bọn họ tự tin lên, bọn họ ưỡn ngực không e dè ánh mắt những người khác.

Cũng như vậy, bọn họ cũng ủng hộ cách làm của Lệ Sâm. Mặc kệ Lệ Sâm đêm nay không cứu đám người này, bọn họ cũng tin tưởng Lệ Sâm có lý do của mình.

Mà Lệ Sâm làm sao có thể không cứu?

Thời gian dài như vậy, anh còn chưa bao giờ nghẹn khuất như thế. Nếu như anh chỉ có một mình thì cũng thôi đi, hiện tại nhiều người bị Doãn Húc Trạch đối đãi như thế. Thí nghiệm vừa kết thúc, Doãn Húc Trạch nhất định sẽ giết bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương