Lười Phải Yêu Anh
-
Chương 59
Tô Thiên Thiên bắt đầu thường xuyên nhận được những
cuộc điện thoại, ước chừng chẳng bao lâu sau khi cô lên mặt báo.
“A... Tôi không rảnh...” Tô Thiên Thiên uyển chuyển nói, “Tuần sau? Tuần sau cũng không rảnh...”
Ninh Xuyên ngồi nhìn cô cúp hết cú điện thoại này đến cú điện thoại khác, hơi nhíu mày.
Cúp máy, cô thở hổn hển, “Phiền chết đi được.” Người gọi tới đều là đám công tử nhà giàu đã xem mặt không thành với cô trước kia, trước đây cô toàn là bị không trâu bắt chó đi cày, cho nên ăn mặc qua loa cho xong, mặc đồ bình thường, còn vác nguyên cả cái mặt ngái ngủ đi gặp mặt, cho nên trên căn bản ăn xong bữa cơm là hết. Lần này mấy tên kia đọc tin trên báo, lại thấy hứng thú với Tô Thiên Thiên, cũng thực là mất công bọn họ có thể tra được số điện thoại của cô.
“Bây giờ em đúng là đắt hàng đấy...” Ninh Xuyên có chút chua chát nói.
“Tôi đương nhiên là không đến nỗi chẳng ai cần rồi.” Tô Thiên Thiên trả lời.
Ninh Xuyên thấp giọng lầu bầu một câu, “Chẳng trách trước lại muốn làm bạn bè với anh... Thì ra là biết sau khi mình thay đổi vẻ ngoài xong sẽ có cả đám người theo đuổi đây mà...”
“Gì cơ?” Tô Thiên Thiên giương mắt, “Anh nói cái gì?”
“Không có gì...” Anh thở dài, “Gặp đối thủ cạnh tranh rồi...”
“Gì mà đối thủ cạnh tranh.” Tô Thiên Thiên đỏ mặt, nhét di động vào trong túi, “Bây giờ tôi chỉ muốn giải quyết xong chuyện ở nhà, nhưng chuyện khác, lười để ý...”
“Chuyện trong nhà à.” Ninh Xuyên dừng một chút, “Chuyện nhà anh cũng sắp giải quyết xong rồi, bên phía nhà em, định làm thế nào đây?”
“Chưa biết được!” Tô Thiên Thiên nhìn lên trần nhà một cái, “Có điều tôi cũng phải về để còn đi làm nữa.”
“Ừm, chuyện bên này cũng xàm xàm rồi chỉ cần chờ kết quả nữa thôi, anh cũng nên về rồi.” Ninh Xuyên nói, đổi tư thế ôm Bối Bối trong lòng.
Tô Thiên Thiên nhìn anh một cái, “Quay về xong, mình anh trông nó?”
“Không vậy thì biết làm sao?” Ninh Xuyên hỏi, cố ý hạ thấp giọng xuống, “Dù mang trẻ con đi cũng phiền toái một chút, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, bên công ty còn rất nhiều việc, không thể cứ nhờ người ta làm giúp mãi được.”
Tô Thiên Thiên nghe vậy trong lòng có chút khó chịu, nếu như mình vẫn còn làm trợ lý, chắc cũng có thể giúp được anh đôi chút, sau đó cô không nhịn được mà nói, “Hay là anh giao Bối Bối cho tôi đi, tôi với chị họ hai có hai người sẽ dễ hơn, ban ngày gửi nhà trẻ, buổi tối đón về là được.”
Ninh Xuyên thừa cơ nói, “Thế không bằng em về chỗ anh đi... Ban ngày cũng gửi nhà trẻ, tối đến đón về.”
Tô Thiên Thiên nheo mắt, “Còn lâu tôi mới mắc mưu! Anh bảo tôi đến đó, là vì biết tôi có tài nấu nướng siêu đỉnh cho nên muốn để tôi làm giúp việc cho anh chứ gì, không chỉ chăm sóc cháu anh, còn tiện thể chăm cả anh nữa! Anh đừng quên, còn một tháng nữa anh sẽ phải làm giúp việc cho tôi đấy!”
Ninh Xuyên gãi gãi mũi, định nói gì đó, nhưng không nói ra miệng.
...
Sau khi Tô Thiên Thiên quay lại thành phố S không bao lâu, bà Tô cũng quay lại, nguyên nhân đến từ một cuộc điện thoại than thở khóc lóc của dì Lâm.
Nói chính xác hơn, là chuyện bắt đầu từ buổi sáng ngày thứ hai sau khi ông Tô đưa Ninh San về Tô gia. Y theo thói quen, bữa sáng là cháo loãng thêm nửa cái bánh bao, bình thường thì sẽ có thêm một quả trứng ốp lếp nữa, có điều xét thấy tuần trước ở thành phố N ăn nhiều loại cơm hộp phong phú đặc sắc như vậy rồi, ông Tô cảm thấy lượng mỡ trong bụng mình đã đủ, không cần thiết ăn thêm một quả trứng gà làm gì, vậy nên bữa sáng nay trứng ốp lếp cũng được miễn giảm.
Bảy giờ sáng, ông Tô cơm nước xong đã đến công ty, mà dì Lâm cũng để lại một phần bữa sáng y như vậy cho Ninh San còn chưa rời giường, sau đó tự mình quay lại giường ngủ nướng tiếp.
Cảm giác ngủ chưa được bao lâu, cửa phòng của bà bị người ta gõ đến mức sắp rớt xuống, bà vội vàng trở mình đứng dậy, “Sao thế sao thế?!”
Mới mở cửa đã thấy Ninh San mặt đầy tức giận, “Chị có ý gì hả! Cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm sao, Tô tiên sinh vừa đi, chị đã cho tôi ăn thứ như vậy.” Mặc dù trước ở thành phố N cũng chỉ ăn cơm hộp, nhưng đó dù sao cũng là đang làm việc ở ngoài, chịu đựng một chút cũng được. Nhưng Tô gia nhà cao cửa rộng như vậy, phòng bếp sang trọng thế kia mà trên bàn chỉ đặt một chén cháo loãng và nửa cái bánh bao, coi cô là ăn xin chắc!
“Nhưng cả nhà chúng tôi đều ăn như vậy mà~” Dì Lâm mơ hồ nói.
“Cả nhà các người?” Ninh San nhướn mày, “Chị đừng nói với tôi là, Tô phu nhân và Tô Thiên Thiên cũng ăn mấy thứ này suốt hai mươi mấy năm qua đấy?”
“Đúng vậy mà.” Dì Lâm gật đầu, bà cũng đã ăn gần hai mươi năm rồi đây!
“Chị đùa với tôi đấy à!” Ninh San giơ tay chỉ vào mũi dì Lâm, “Tô tiên sinh là chủ tịch của Thiên An, không phải là bảo vệ! Tô Thiên Thiên và Tô phu nhân mà lại ăn những thứ này mỗi ngày sao?!”
“...” Dì Lâm trầm mặc, thực ra thì thi thoảng bọn họ cũng ăn mặn, nhưng bữa sáng thì nhiều lắm cách mấy ngày đổi sang bánh rán mà thôi, cháo loãng với bánh bao cũng đâu có sao chứ!
“Lập tức đổi lại cho tôi!” Ninh San không chút khách khí nói, xoay người bỏ đi.
Ăn xong bữa sáng dì Lâm đi rất xa mới mua được, Ninh San bắt đầu dạo quanh căn nhà, “Phòng khách bẩn thế này mà chị không biết quét dọn à? Trên khay trà toàn là bụi! Cửa sổ bẩn thế kia mà cũng không lau?!”
“Nhưng gần đây đâu có khách chứ.” Dì Lâm nói, không có khách mà dọn dẹp thì lãng phí nước lắm.
“Tôi không phải khách sao?” Ninh San khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, “Hay là chị thấy tôi không đáng để chị tôn trọng, cho nên mới để căn phòng như vậy mà tiếp đãi tôi?”
“...” Dì Lâm nuốt nước miếng, “Được, tôi dọn ngay đây.”
Đến trưa, dì Lâm tiếp thu bài học lúc sáng, cố ý lấy tiền riêng bà chủ cho mình mua thêm vài món thức ăn, có điều Ninh San vẫn không hài lòng.
“Thịt kho? Sườn xào chua ngọt? Thịt viên?” Cô ta vứt mạnh đôi đũa xuống, “Toàn là thịt lợn, không có món khác sao?”
“Thịt đã là tốt lắm rồi!” Dì Lâm không nhịn được nói, nếu mà đổi thành bà chủ và tiểu thư ở nhà, đã sớm nhảy nhót hoan hô rầm trời.
Ninh San dùng đũa chọc chọc miếng thịt lợn béo ngậy, bĩu môi, “Nuốt không trôi, đổ đi, nhìn đã thấy buồn nôn.”
Thực ra thì Ninh San cũng không muốn phách lối như vậy, nhưng có hai nguyên nhân, thứ nhất là tình huống trước mắt thực sự không thể khiến cho cô ta hài lòng, thứ hai, Tô Uyên Hải đã đưa cô ta về nhà, điều này ít nhiều cũng khuyến khích cô ta mấy phần, nếu như bản thân muốn làm bà chủ thực sự thì cũng nên có khí thế như vậy, đầu tiên phải dằn mặt cái bà Lâm giúp việc lười đến kỳ quái này đã.
Huống chi muốn cô ta tin trên thế giới này còn tồn tại một phú hào chỉ ăn cháo loãng bánh bao, còn có cả một phú bà và tiểu thư cũng ăn cháo loãng và bánh bao theo hai mươi mấy năm, thực sự rất không thể chấp nhận!
Đến tối, trùng hợp là ông Tô muốn mời bạn đi ăn, vì hiệu quả dự tính, ông ta đương nhiên phải về đón Ninh San, vốn ông ta vẫn đang lo lắng ở nhà vì tiết kiệm nước nên vẫn không quét dọn vệ sinh, đợi lát nữa lái xe về đón cô ta, chắc phải tìm lý do không để cho bạn ông ta xuống xe vào nhà.
Lại không ngờ lái xe về đến cửa, ông ta bỗng cảm thấy tất cả trước mặt đều khác hẳn, trong hồ bơi sóng xanh dập dờn, nắm đấm cửa màu vàng dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.
Ông ta dụi dụi mắt, chẳng lẽ mặt trời giữa hè còn có chức năng làm sạch nhà cửa? Người bạn tán dương, “Nhà của Tô tổng đúng là hào hoa khí phái.”
Xuống xe, mở cửa, tất cả đồ dùng bên trong đều được lau chùi sáng bóng, mặt đá cẩm thạch đen nhánh còn có thể soi rõ bóng người, Ninh San tự nhiên phóng khoáng đứng bên tay vịn cầu thang, cười với ông ta. “Ông đã về rồi?”
Không rõ tình hình ra sao nên Tô Uyên Hải cũng không dám mời bạn vào thăm nhà, liền đón Ninh San đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, thừa dịp người bạn rời khỏi chỗ ngồi, Tô Uyên Hải không nhịn được tán dương Ninh San một tiếng, “Cô suy nghĩ thật chu đáo, sau này những chuyện này sẽ giao cho cô.” Không ngờ cô gái này còn rất hữu dụng với mình, có lẽ trong nhà đổi lại một người giúp việc trẻ tuổi cũng không tệ...
Ninh San được khen ngợi đương nhiên là cho rằng Tô Uyên Hải không có ý kiến gì với việc mình chỉ huy người giúp việc nhà ông ta, thậm chí còn cảm thấy làm rất tốt, không nghi ngờ gì, đây chính là đang khẳng định địa vị của cô.
Có điều là kẻ chỉ há miệng chỉ tay như Ninh San thì được khen ngợi rất đắc ý, nhưng dì Lâm làm quần quật cả một ngày thì chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn rời ra từng mảnh.
Được sự khẳng định của Tô Uyên Hải, Ninh San càng thêm tự do chỉ huy dì Lâm ở nhà, dì Lâm chỉ cảm thấy còn làm kiểu này thêm mấy ngày nữa, bà sẽ biến thành Lâm bà bà mất. Lập tức gọi điện cho bà Tô, bà ở nhà một mình có nhàm chán một chút cũng cho qua, ông chủ còn tìm một cô như thế về để hành hạ bà ta, bảo bà ta phải làm sao bây giờ chứ!
Nghe xong những lời này, bà Tô liền nổi giận, “Gì chứ! Tô Uyên Hải đúng là muốn lật trời hả! Thực sự mang cô ta về nhà rồi! Để cho cô ta khua tay múa chân trong nhà tôi làm bà chủ à! Tôi về ngay đây!”
“Đúng đúng, bà chủ, bà mau về đi!” Dì Lâm đã nhìn thấy ánh dương hy vọng.
“Tôi quay về ly hôn với ông ta!” Bà Tô nổi giận, “Tôi phải dọn hết đồ của tôi đi! Để cho lão ấy sống với cô ta luôn cho sướng!”
“...” Dì Lâm ngẩn cả người, bà đâu có muốn bà chủ ly hôn chứ, bà chủ mà ly hôn, cô kia không phải sẽ thành bà chủ mới của bà thực đấy chứ!
Dù Tô Thiên Thiên đã định mặc kệ chuyện giữa ba mẹ, cũng nói sẽ không để ý đến Ninh Xuyên nữa, nhưng trong lòng có chuyện, chẳng có lúc nào được yên tâm, lúc đi làm cũng không kìm được mà mất hồn.
“Hê hê...” Âu Dương ghé vào chọc cô một cái, “Tư xuân nha!”
“Bây giờ là mùa hè rồi được chưa.” Tô Thiên Thiên liếc bà chị họ một cái.
“Nội tâm thiếu nữ, bốn mùa đều là xuân!” Âu Dương nghiêm túc nói, “Thành thật khai đi, có phải em với Ninh Xuyên thực sự tro tàn lại bén rồi đúng không, chị thấy sáng nay trong công ty ánh mắt em nhìn anh ta khác hẳn nhá.”
“Ánh mắt gì chứ...” Tô Thiên Thiên ho khan một tiếng, “Chẳng qua là chào hỏi thôi.”
“Không thể nào!” Âu Dương bĩu môi, “Ở thành phố N xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, anh ta tận mắt thấy em bước lên võ đài nhân sinh phát biểu cảm nghĩ chí hướng, còn em, lại chính mắt thấy anh ta cực khổ lật lại bản án vì ba mình thế nào, chậc chậc, hoàn toàn là tình tiết máu chó trong phim truyền hình và tiểu thuyết, bây giờ không phải là nên ôm lấy nhau, nhìn nhau say đắm, sau đó nói ‘chỉ có em/anh, mới hiểu được anh/em’ sao?”
“...” Tô Thiên Thiên nheo mắt, “Chị nghĩ nhiều quá rồi.”
“Ít nhất em phải thừa nhận, bây giờ em không ghét Ninh Xuyên nữa đúng không!” Âu Dương sống chết quấn lấy quyết hỏi tới cùng.
“Được rồi, em thừa nhận em quả thật không ghét anh ấy.” Tô Thiên Thiên nhún vai, “Như thế cũng không thể nói lên bọn em còn quan hệ gì khác, nó chỉ có thể nói rõ là nội tâm của em đã trưởng thành, không thèm so đo với anh ta những món nợ cũ năm xưa nữa thôi.”
“Chậc chậc...” Âu Dương cười mỉa nói, “Chia tay rồi còn làm bạn bè, em không thấy chua à!” Nói xong ghé lại bên tai cô, “Cho dù em không muốn, chẳng lẽ Ninh Xuyên lại không nhắc gì tới?” Cô nàng nói xong nhướn nhướn mày, hôm đấy giọng người nào đó ở trong tiểu khu, cô nghe được hơi bị rõ ràng.
Tô Thiên Thiên đỏ mặt, “Nói gì vậy, em bây giờ còn đang tính ngày chờ anh ta làm giúp việc cho em đây!”
Âu Dương nhún vai, “Ngây thơ như vậy! Chị thấy Ninh Xuyên chẳng giống chị gái anh ta tẹo nào cả, chị nghĩ nếu mà là chị anh ta, chắc đã lao thẳng tới, không đạt mục đích, thề không bỏ qua!”
...
Ninh San có lao thẳng tới hay không, đây cũng là một vấn đề đáng để tìm tòi nghiên cứu, có điều bà Tô thì đã không nhịn được nữa mà lao về nhà.
Lúc bà kéo hành lý về đến nhà, có một chút kinh hãi, bởi vì trong nhà... quả thực thay đổi rất nhiều, nhìn qua thực sự như đã đổi người chủ khác vậy.
Tất cả đều sạch sẽ chỉnh tề, giống như đang ngạo nghễ tuyên bố với mọi người, nữ chủ nhân trước kia của nó không xứng đáng cỡ nào!
Bà Tô rơi lệ, có lẽ bà thực sự không phải là một người vợ tốt...
Đúng lúc bà vươn tay muốn gõ cửa, cửa lại tự bật ra, thì ra là dì Lâm đang bưng một chậu nước và khăn lau đi ra, đột nhiên thấy bà Tô đứng ở cửa, “Ào...” một tiếng, chậu nước rơi xuống, “Bà chủ, cuối cùng bà cũng đã về!”
“Sao thế?” Trong nhà truyền đến một giọng nữ cao mảnh, tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập, “Chị làm việc kiểu gì thế! Lau mỗi cái cửa thôi, kết quả ướt hết cả trước cửa rồi!”
Dì Lâm có chút sợ hãi nhìn hai người phụ nữ đứng trong cửa ngoài cửa, nuốt nước miếng, không biết nên nói gì.
Ninh San vừa ngẩng đầu, đã thấy người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, tuổi hơn bốn mươi, dung mạo đoan trang, khí chất rất tốt, lại thấy ánh mắt dì Lâm nhìn bà ta, đoán chứng đây chính là vợ của Tô Uyên Hải rồi.
“Bà chủ...” Dì Lâm không biết nên giới thiệu Ninh San thế nào, “Cô ấy là...”
“Tôi biết cô ta là ai.” Bà Tô lưu loát trả lời, “Ninh tiểu thư ông chủ mời về, có ai là không biết chứ.”
“Vậy ra đây chính là bà chủ Tô.” Ninh San cười cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ “bà chủ”.
“Tiểu Lâm.” Bà Tô nói với dì Lâm, “Thế này là chị sai rồi, ông chủ bình thường bận việc, không để ý được chuyện trong nhà, chị ở nhà phải chăm sóc khách cho tử tế, để cho khách ở trong phòng nghỉ ngơi chứ, sao lại để khách phải bận tâm đến chuyện trong chuyện ngoài của nhà chúng ta thế được?”
Dì Lâm nghe vậy, vội vàng gật đầu, “Vâng vâng vâng, bà chủ nói phải...”
“Không sao.” Ninh San tùy ý nói, “Tô tiên sinh nói, sau này những chuyện này sẽ giao cho tôi lo liệu.”
“Đó là ông ấy bận đến hồ đồ.” Bà Tô trả lời, “Đúng lúc tôi có chút việc đến nhà chị gái của ông ấy, lâu rồi không ở nhà, trong nhà chắc cũng loạn. Giờ tôi đã về rồi, những việc này chưa cần phải phiền đến khách.”
“Không thể nói là phiền được.” Ninh San cười cười, “Với lại Tô tiên sinh cũng đâu coi tôi là người ngoài.”
Bà Tô nhíu mày, người đàn bà này quả nhiên không thể khinh thường, xem ra người Tô Uyên Hải thuê cũng rất chuyên nghiệp, thực sự rất nhập vai! “Không coi cô là người ngoài, chẳng lẽ lại là người trong*?”
* Chơi chữ nha, trái ngược với ngoại nhân – người ngoài là nội nhân – một cách người Trung quốc gọi người vợ trong nhà.
“A...” Ninh San cúi đầu cười một tiếng, “Bà chủ Tô giờ đang đứng ở ngoài cửa, tôi lại đang đứng bên trong, cũng đúng là người bên trong thật.”
Lý trí của bà Tô hoàn toàn tan tành, “Được rồi! Vậy tôi sẽ dọn dẹp đồ đạc ngay bây giờ, làm thẳng người ngoài luôn cho xong!” Nói xong ném va li cho dì Lâm, “Tiểu Lâm, giúp tôi thu dọn đồ đạc!”
“Nhưng mà, bà chủ...” Dì Lâm chần chừ nói, Ninh San lại tiếp lời, “Bà chủ Tô đã muốn đi thì đâu ai cản được, dù sao người ta cũng là bà chủ cơ mà....”
Dì Lâm ai oán trừng cô ta một cái, xoay người đi vào trong nhà.
Dì Lâm vào trong nhà xong, cũng không giúp bà Tô thu dọn đồ đạc mà vội vàng gọi điện ngay cho Tô Thiên Thiên, hôm nay đúng là thứ bảy, cô và chị họ hai đưa Bối Bối được đón về chỗ họ hôm qua đến nhà Ninh Xuyên, mới đi được nửa đường, đã nhận được điện thoại của dì Lâm.
Cô vội vàng gọi điện thoại lại cho Ninh Xuyên, dù cô đã nói sẽ không quản chuyện trong nhà nữa, nhưng thực sự đến lúc này, cô dù thế nào cũng phải về cho mẹ mình một chỗ dựa!
Ninh Xuyên nhận điện thoại xong vội vàng ra cửa, ra đường cái đón cô, nghe tình hình, dĩ nhiên là muốn đi theo, “Một mình em đi có được không? Để anh đi thì hơn, anh đưa chị ấy về.”
“Anh trông Bối Bối đi.” Tô Thiên Thiên vừa vẫy xe taxi vừa nói với anh, “Có ầm ĩ thế nào thì anh cũng không thể mang theo Bối Bối đi được!”
Vẫy được xe cô liền ngồi lên, Ninh Xuyên đứng ngoài xe không biết chuyện ra sao, lo lắng đến mức không biết nói gì cho phải, “Hay là để anh đi đi, em trông Bối Bối, chị anh...”
Tô Thiên Thiên trong xe phất phất tay với anh, ý bảo không sao, liền bảo tài xế lái xe.
Âu Dương đứng bên cạnh Ninh Xuyên gãi gãi đầu, “Cảnh tượng này, sao nhìn kiểu gì cũng thấy hệt như một cặp vợ chồng nha...”
Lúc Tô Thiên Thiên về đến nhà, bà Tô đã thu dọn xong mấy va li đồ đạc, quần áo xốc xếch nhét vào, giống như đang phát tiết tâm trạng, dì Lâm sợ hãi đứng ở cửa phòng, Ninh San nhàn nhã ngồi trong phòng khách xem báo.
Cô phá cửa vào, khiến cho Ninh San sửng sốt một chút, đối với Tô Thiên Thiên, Ninh San vẫn có chút cố kỵ, cái tát lần trước kia của cô ta, còn hợp tác với Ninh Xuyên đứa cô ra khỏi khu nhà, tóm lại, Tô Thiên Thiên này, nhất là Tô Thiên Thiên bây giờ, đã khác với trước kia rất nhiều.
“Mẹ tôi đâu?”
“Đang thu dọn đồ đạc trên lầu.” Ninh San đứng dậy, cảnh giác nhìn cô, “Sao cô lại về?”
“Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào thì về lúc ấy.” Tô Thiên Thiên nhấn mạnh từng chữ, “Dĩ nhiên, đây cũng là nhà của mẹ tôi, bà ấy không cần thiết phải thu dọn đồ đạc.” Vốn ba đưa Ninh San đến thành phố N còn chưa tính, giờ về thành phố S rồi cũng thôi, bây giờ còn mang thẳng về nhà, mà lại còn ở đây hoa tay múa chân! Thế này, thế này đừng nói là mẹ, ngay cả cô cũng không chịu nổi ấy!
“Tôi cũng đâu có bảo bà ta thu dọn đồ đạc, là tự bà ta muốn vậy.” Ninh San nói, “Chuyện này, là chuyện giữa bà ta với ba cô mới đúng.”
“Chuyện giữa ba mẹ tôi, là chuyện của bọn họ, không liên quan đến chị.” Tô Thiên Thiên trả lời, “Ba tôi mời đến nhà làm khách, vậy thì xin chị hãy hiểu mình chỉ là một người khách mà thôi.”
Ninh San nhướn chân mày lên, “Cô đừng quên, buổi lễ mở màn phiên giao dịch hôm ấy, nếu như không phải cô và Ninh Xuyên kéo tôi đi, người đứng trên đài sẽ là tôi, nếu vậy tôi đã chẳng phải khách khứa gì cả.”
“Chị thực sự cho rằng mình sẽ được làm chủ?” Tô Thiên Thiên cũng không phải loại người có khí thế bức người, hoặc có lẽ nên nói cô vốn là người có tính tình mềm mỏng, có điều nếu thực sự có người muốn cưỡi lên đầu cô thì cô vẫn sẽ bùng nổ.
“Có gì không được chắc?” Ninh San trả lời, “Mẹ cô có thể tìm một người giàu có, tôi thì không thể sao? Xã hội này chẳng phải là vậy sao, chỉ cần là đàn ông có tiền, có ai không lăng nhăng, có ai không tìm tình nhân? Nếu đều giống nhau, tại sao không tìm kẻ có tiền, dù gì mẹ cô cũng đã hưởng thụ rồi, không phải sao? Ngày lành sao có thể để một mình bà ta hưởng được chứ!”
“Chuyện giữa ba mẹ tôi, chị thì biết cái gì?!” Tô Thiên Thiên quát lên, “Lúc mẹ tôi đến với ba, ba tôi còn là một kẻ vô danh hơn hai mươi tuổi, người đàn ông ấy lúc đó không có nghề nghiệp không có địa vị không có tiền, là điểm thấp nhất trong đời ông ấy, nhưng hơn hai mươi cũng là thời điểm huy hoàng nhất trong đời người phụ nữ! Mẹ tôi đã theo ba nhiều năm như vậy, sự nghiệp của ba dần dần khởi sắc, cho dù có hưởng những ngày lành như cô nói, đó cũng là xứng đáng! Ngay từ đầu, mẹ tôi đã không nghĩ đến chuyện tìm một kẻ có tiền như chị, bà ấy chỉ thích người đàn ông ấy, mặc kệ người đó có tiền hay không. Nếu như ba tôi lại vì một người phụ nữ thế này mà bỏ mẹ tôi, thì chính là mắt ông ấy bị mù! Bởi vì ông ấy sẽ vĩnh viễn mất đi một người dù bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh ông ấy!”
Ninh San kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt từ trên người cô nhìn ra phía sau, đã thấy ông Tô đang đứng ở ngoài cửa.
Tô Thiên Thiên cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta, quay lại đằng sau, “Ba...”
“Xảy ra chuyện gì?” Gần trưa ông Tô thấy công ty chẳng còn việc gì, nghĩ hai ngày nay chưa được về nhà ăn cơm, sáng nay ăn vẫn còn dư nửa cái bánh bao, không bằng quay về lấy làm cơm trưa.
“Mẹ về rồi...” Tô Thiên Thiên nói.
Hai mắt ông Tô sáng lên, “Bà ấy về rồi?!” Xem ra cách làm của mình đã hiệu quả, trên mặt ông lập tức hiện lên nụ cười đắc ý, xoa xoa hai tay hỏi, “Bà ấy đâu?” Giống như không hề nhìn thấy sự tồn tại của Ninh San, có điều lại nghĩ vừa nãy nghe thấy con gái và Ninh San đang tranh cãi, “Mẹ con quay lại để làm gì...”
Ninh San định trả lời, lại bị giọng nói vọng ra từ trong phòng của bà Tô đoạt trước, bà dựa vào tay vịn lầu hai, lớn tiếng nói với ông Tô đang đứng dưới đại sảnh, “Tôi về để ly hôn với ông!”
Ông ta giằng co lâu như vậy, là muốn vợ mình nhận ra sai lầm, hiểu được bà ấy hạnh phúc cỡ nào, không ngờ bà ấy còn không tỉnh ngộ, lại còn muốn ly hôn với mình! Ly hôn?! Ông Tô thực sự chưa từng nghĩ đến có một ngày ông ta lại liên quan đến hai chữ ly hôn này, nhất là từ khi ông còn là một chàng trai nghèo đến giờ đã thành ông chủ lớn, thì càng không cho là có một ngày, vợ của ông ta lại quay về nói muốn ly hôn với ông ta!
Nếu ông ta vẫn còn nghèo rớt mồng tơi như trước thì còn có lý.
“Bà nói gì cơ?” Ông hoài nghi lỗ tai mình chắc có vấn đề.
“Tôi nói là ly hôn!” Bà Tô nói, giơ tay chỉ vào Ninh San, “Ông đi mà sống với cô ta!”
“Tại sao muốn ly hôn chứ?” Ông Tô phát hiện lỗ tai mình không có vấn đề, rồi lại phát hiện tư duy của mình không đủ để lý giải.
“Ông còn hỏi tôi tại sao à?” Bà Tô khinh bỉ nhìn ông ta, “Chuyện do chính ông làm, có chuyện nào là không giống muốn ly hôn với tôi, nếu đã muốn ly hôn, thì cũng phải là tôi bỏ ông!”
“Tôi đã làm gì mà bà bảo tôi muốn ly hôn?” Ông Tô càng mơ hồ, “Là bà quá trớn trước, tiêu lắm tiền như vậy...”
Bà Tô bất chấp tất cả, lớn tiếng nói, “Tôi tiêu thì sao hả?! Chẳng lẽ ông cho người phụ nữ này tiêu thì được, còn cho tôi tiêu thì không?!”
“”Tôi cho cô ta tiêu cái gì chứ?” Ông Tô mơ hồ, “Tôi còn chưa trả tiền công cho cô ta nữa!”
Ông ta thốt ra câu này, khiến Ninh San ngây ngẩn cả người, “Tiền công gì?”
“Tiền thuê ấy!” Tô Uyên Hải nghiêm túc nói, “Chẳng lẽ cô không lấy tiền?” Nói xong ông quay ra nói với bà Tô, “Tôi chỉ theo việc mà trả tiền, thuê cô ta làm tình nhân thôi mà!”
Ninh San có chút dở khóc dở cười, “Tôi làm tình nhân của ông, là để nhận tiền công?”
“Không lấy tiền thì cô định lấy gì?” Tô Uyên Hải cũng nghi hoặc, dù ông ta lập chí làm một ông chủ keo kiệt, nhưng còn chưa nghĩ đến làm một ông chủ lòng dạ độc ác thật.
Ninh San hai tay khoanh trước ngực, hơi ngẩng đầu lên, “Vậy ông thấy tôi làm tình nhân của ông, ông phải cho tôi cái gì đây?”
“A...” Tô Uyên Hải chợt hiểu ra, thì ra là cô ta muốn tăng giá, có điều cũng may ông ta đã chuẩn bị rồi, “Nhưng mà cô đừng có quên, hôm mở màn lễ giao dịch cô vắng mặt, hại tôi ứng phó không kịp! Hơn nữa cô còn mang theo một đứa con, nói gì thì nói cũng gây ảnh hưởng lớn cho tôi...”
“Lúc trước ông đâu có nói mấy chuyện này với tôi?” Ninh San cảm thấy người thực sự không ứng phó kịp là cô ta mới đúng!
Tô Uyên Hải thấp giọng lầm bầm một câu, “Lúc trước cô cũng đâu nói muốn tăng giá chứ...”
Bà Tô và Tô Thiên Thiên nhìn một màn trước mắt, thực sự không biết nên dùng từ gì để hình dung tậm trạng của mình lúc này, là kinh ngạc, tức giận, hay là... buồn cười?
“Hơn nữa...” Ông Tô nhìn bà Tô nói, “Bà tiêu bao nhiêu tiền như vậy, tôi thuê một cô tình nhân cũng là để kích thích bà một lần thôi còn gì!”
“Kích thích? Có gì hay mà kích thích chứ!” Bà Tô trả lời, “Chẳng lẽ ông tìm tình nhân, tôi vì kích thích ông lại đi tìm một gã trai bao chắc!”
“Bà tìm trai bao?!!” Ông Tô cao giọng.
“Chẳng lẽ không được?” Bà Tô quay đầu nói, “Dù sao tôi cũng thuê một người, thì ông thấy thế nào?”‘
Ông Tô chưa kịp đáp lời, Ninh San đã vọt tới trước mặt ông ta, mắt hạnh trừng trừng, “Ông trả lời tôi trước đã, cái gì gọi là thuê tôi?”
“Thì chính là thuê cô thôi.” Ông Tô khó mà ứng phó nổi tình cảnh với hai người phụ nữ, chuyện này khiến cho ông ta càng thêm kiên định với quan điểm chỉ một người đàn bà là đủ, thật may là ông ta chỉ tạm thời thuê Ninh San thôi, không phải quan hệ tình nhân chân chính, “Để cô làm tình nhân tạm thời của tôi.”
“Chỉ là để kích thích bà xã của ông?” Ninh San nhớ lại những lời Ninh Xuyên nói lúc trước, sắc mặt vụt một cái thay đổi, rút đi tất cả sắc hồng, dáng vẻ đắc ý lúc trước cũng không còn chút bóng dáng nào.
Kế hoạch của ông Tô là muốn diễn phải giống thật một chút, kích thích bà Tô, có điều chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phát triển đến bước phải ly hôn, đến nước này, ông ta dĩ nhiên là phải nói rõ ràng tất cả.
“Không thì sao, chẳng lẽ tôi lại muốn tìm tình nhân thật chắc?”
“Vậy ông đưa tôi đến những nơi công khai, cho tôi quần áo và trang sức, lại đưa tôi về nhà ông, còn nói việc trong nhà giao cho tôi xử lý hết, là có ý gì đây?!” Giọng nói bén nhọn chói tai, giống như một kẻ chơi bạc được ăn cả ngã về không đã thua trắng, mặt trắng bệch, mắt đỏ cạch.
Tô Thiên Thiên chưa từng thấy dáng vẻ này của Ninh San bao giờ, mơ hồ cảm thấy có chút đáng sợ, so sánh với sự cuồng loạn của chị ta lúc cãi cọ với Ninh Xuyên thậm chí vũ nhục cả ba mình lúc trước, bây giờ chị ta phảng phất như đang đứng bên rìa sụp đổ.
Có điều ông Tô cũng chẳng chú ý đến gương mặt xanh mét kia của Ninh San, mà đang cuống cuồng giải thích tất cả với bà Tô, “Đương nhiên rồi! Không tham dự tiệc tùng làm sao là giống thật được! Quần áo và trang sức cũng đâu phải cho cô, cô dùng xong sẽ phải trả lại cho tôi chứ! Đưa cô về nhà là muốn tiết kiệm tiền thuê phòng cho cô, hơn nữa ăn cơm ở nhà tôi, lại tiết kiệm được tiền cơm, như vậy chỉ cần trả tiền công cho cô là xong!”
“Ông tính công gì cho tôi chứ...” Giọng nói Ninh San có chút run rẩy.
Ông Tô nghiêm túc nói, “Tôi đã nghe qua rồi, nghe nói cô chỉ tốt nghiệp trung học, có điều tính chất công việc đặc thù, cho nên coi như cho cô hưởng lương sinh viên đại học, nhiều nhất một ngày một trăm, tính tử tế ra, coi như tổng cộng cô được hai ngàn!”
Một tiếng “Xoảng!!!!” lớn vang lên, Ninh San phất tay, đẩy chiếc bình sứ trên giá gỗ ở phòng khách rơi xuống đất, rơi xuống sàn đá cẩm thạch, nháy mắt vỡ thành mấy mảnh.
“Cô!!” Ông Tô chỉ vào cô ta, “... điên à!”
“Tôi điên rồi đấy!” Ninh San quát, “Tôi làm tình nhân của ông, là muốn thay đổi cuộc sống trước đây của tôi, làm một kẻ có tiền, hưởng cuộc sống thượng hạng! Thậm chí thay thế vợ ông, tiến vào cái nhà này! Tất cả đều tiến hành theo dự tính của tôi, sao có thể đến bây giờ, ông lại nói cho tôi biết, ông chỉ thuê tôi mà thôi! Còn định cho tôi hai ngàn đồng?! Ông tưởng tôi là ai? Gái hầu rượu trong quán bar chắc?! Tôi đã sớm không còn là cái loại bồi rượu rẻ tiền đó từ lâu rồi! Ông biết người đàn ông cặp với tôi trước kia không, còn phải mua nhà mua xe cho tôi đấy! Nếu không phải vì ông, tôi sao lại chia tay với hắn?!”
“Chuyện đấy thì liên quan gì tới tôi?!” Ông Tô trả lời, “Cô tưởng tôi giống mấy kẻ óc bị nhúng nước kia chắc? Tìm đàn bà ở ngoài mua nhà mua xe cho cô ta, mỗi một phân tiền của tôi đều tân tân khổ khổ mới kiếm được! Cô không phải muốn tiền của tôi sao, chẳng lẽ cho là tôi không biết?! Tôi cho hai ngàn, không phải là cái cô muốn sao!”
“Ông...” Sắc mặt Ninh San trắng bệch, vươn tay chỉ vào ông ta nói gì đó, nhưng những lời đè nén trong lòng còn chưa kịp nói ra, cổ họng cô ta dường như bị người ta chặn lại, không phát ra được bất cứ thanh âm nào, dường như ngay cả không khí cũng không thể nào tràn vào xoang mũi được, trái tim cũng như bị người ta túm lấy, bóp chặt, siết vào, cô muốn vươn tay đè lồng ngực xuống để làm dịu cơn đau đớn, nhưng tứ chi như đã chết lặng, không sao khống chế được bản thân, cảm giác đau đớn cùng với hít thở không thông như thủy triều mãnh liệt ập đến, bao phủ lấy cô.
“Ninh San!”
“Này!”
Cô dường như nghe thấy tiếng gọi, lại như chẳng nghe được gì, trước mắt đen nhánh một mảng.
“A... Tôi không rảnh...” Tô Thiên Thiên uyển chuyển nói, “Tuần sau? Tuần sau cũng không rảnh...”
Ninh Xuyên ngồi nhìn cô cúp hết cú điện thoại này đến cú điện thoại khác, hơi nhíu mày.
Cúp máy, cô thở hổn hển, “Phiền chết đi được.” Người gọi tới đều là đám công tử nhà giàu đã xem mặt không thành với cô trước kia, trước đây cô toàn là bị không trâu bắt chó đi cày, cho nên ăn mặc qua loa cho xong, mặc đồ bình thường, còn vác nguyên cả cái mặt ngái ngủ đi gặp mặt, cho nên trên căn bản ăn xong bữa cơm là hết. Lần này mấy tên kia đọc tin trên báo, lại thấy hứng thú với Tô Thiên Thiên, cũng thực là mất công bọn họ có thể tra được số điện thoại của cô.
“Bây giờ em đúng là đắt hàng đấy...” Ninh Xuyên có chút chua chát nói.
“Tôi đương nhiên là không đến nỗi chẳng ai cần rồi.” Tô Thiên Thiên trả lời.
Ninh Xuyên thấp giọng lầu bầu một câu, “Chẳng trách trước lại muốn làm bạn bè với anh... Thì ra là biết sau khi mình thay đổi vẻ ngoài xong sẽ có cả đám người theo đuổi đây mà...”
“Gì cơ?” Tô Thiên Thiên giương mắt, “Anh nói cái gì?”
“Không có gì...” Anh thở dài, “Gặp đối thủ cạnh tranh rồi...”
“Gì mà đối thủ cạnh tranh.” Tô Thiên Thiên đỏ mặt, nhét di động vào trong túi, “Bây giờ tôi chỉ muốn giải quyết xong chuyện ở nhà, nhưng chuyện khác, lười để ý...”
“Chuyện trong nhà à.” Ninh Xuyên dừng một chút, “Chuyện nhà anh cũng sắp giải quyết xong rồi, bên phía nhà em, định làm thế nào đây?”
“Chưa biết được!” Tô Thiên Thiên nhìn lên trần nhà một cái, “Có điều tôi cũng phải về để còn đi làm nữa.”
“Ừm, chuyện bên này cũng xàm xàm rồi chỉ cần chờ kết quả nữa thôi, anh cũng nên về rồi.” Ninh Xuyên nói, đổi tư thế ôm Bối Bối trong lòng.
Tô Thiên Thiên nhìn anh một cái, “Quay về xong, mình anh trông nó?”
“Không vậy thì biết làm sao?” Ninh Xuyên hỏi, cố ý hạ thấp giọng xuống, “Dù mang trẻ con đi cũng phiền toái một chút, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, bên công ty còn rất nhiều việc, không thể cứ nhờ người ta làm giúp mãi được.”
Tô Thiên Thiên nghe vậy trong lòng có chút khó chịu, nếu như mình vẫn còn làm trợ lý, chắc cũng có thể giúp được anh đôi chút, sau đó cô không nhịn được mà nói, “Hay là anh giao Bối Bối cho tôi đi, tôi với chị họ hai có hai người sẽ dễ hơn, ban ngày gửi nhà trẻ, buổi tối đón về là được.”
Ninh Xuyên thừa cơ nói, “Thế không bằng em về chỗ anh đi... Ban ngày cũng gửi nhà trẻ, tối đến đón về.”
Tô Thiên Thiên nheo mắt, “Còn lâu tôi mới mắc mưu! Anh bảo tôi đến đó, là vì biết tôi có tài nấu nướng siêu đỉnh cho nên muốn để tôi làm giúp việc cho anh chứ gì, không chỉ chăm sóc cháu anh, còn tiện thể chăm cả anh nữa! Anh đừng quên, còn một tháng nữa anh sẽ phải làm giúp việc cho tôi đấy!”
Ninh Xuyên gãi gãi mũi, định nói gì đó, nhưng không nói ra miệng.
...
Sau khi Tô Thiên Thiên quay lại thành phố S không bao lâu, bà Tô cũng quay lại, nguyên nhân đến từ một cuộc điện thoại than thở khóc lóc của dì Lâm.
Nói chính xác hơn, là chuyện bắt đầu từ buổi sáng ngày thứ hai sau khi ông Tô đưa Ninh San về Tô gia. Y theo thói quen, bữa sáng là cháo loãng thêm nửa cái bánh bao, bình thường thì sẽ có thêm một quả trứng ốp lếp nữa, có điều xét thấy tuần trước ở thành phố N ăn nhiều loại cơm hộp phong phú đặc sắc như vậy rồi, ông Tô cảm thấy lượng mỡ trong bụng mình đã đủ, không cần thiết ăn thêm một quả trứng gà làm gì, vậy nên bữa sáng nay trứng ốp lếp cũng được miễn giảm.
Bảy giờ sáng, ông Tô cơm nước xong đã đến công ty, mà dì Lâm cũng để lại một phần bữa sáng y như vậy cho Ninh San còn chưa rời giường, sau đó tự mình quay lại giường ngủ nướng tiếp.
Cảm giác ngủ chưa được bao lâu, cửa phòng của bà bị người ta gõ đến mức sắp rớt xuống, bà vội vàng trở mình đứng dậy, “Sao thế sao thế?!”
Mới mở cửa đã thấy Ninh San mặt đầy tức giận, “Chị có ý gì hả! Cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm sao, Tô tiên sinh vừa đi, chị đã cho tôi ăn thứ như vậy.” Mặc dù trước ở thành phố N cũng chỉ ăn cơm hộp, nhưng đó dù sao cũng là đang làm việc ở ngoài, chịu đựng một chút cũng được. Nhưng Tô gia nhà cao cửa rộng như vậy, phòng bếp sang trọng thế kia mà trên bàn chỉ đặt một chén cháo loãng và nửa cái bánh bao, coi cô là ăn xin chắc!
“Nhưng cả nhà chúng tôi đều ăn như vậy mà~” Dì Lâm mơ hồ nói.
“Cả nhà các người?” Ninh San nhướn mày, “Chị đừng nói với tôi là, Tô phu nhân và Tô Thiên Thiên cũng ăn mấy thứ này suốt hai mươi mấy năm qua đấy?”
“Đúng vậy mà.” Dì Lâm gật đầu, bà cũng đã ăn gần hai mươi năm rồi đây!
“Chị đùa với tôi đấy à!” Ninh San giơ tay chỉ vào mũi dì Lâm, “Tô tiên sinh là chủ tịch của Thiên An, không phải là bảo vệ! Tô Thiên Thiên và Tô phu nhân mà lại ăn những thứ này mỗi ngày sao?!”
“...” Dì Lâm trầm mặc, thực ra thì thi thoảng bọn họ cũng ăn mặn, nhưng bữa sáng thì nhiều lắm cách mấy ngày đổi sang bánh rán mà thôi, cháo loãng với bánh bao cũng đâu có sao chứ!
“Lập tức đổi lại cho tôi!” Ninh San không chút khách khí nói, xoay người bỏ đi.
Ăn xong bữa sáng dì Lâm đi rất xa mới mua được, Ninh San bắt đầu dạo quanh căn nhà, “Phòng khách bẩn thế này mà chị không biết quét dọn à? Trên khay trà toàn là bụi! Cửa sổ bẩn thế kia mà cũng không lau?!”
“Nhưng gần đây đâu có khách chứ.” Dì Lâm nói, không có khách mà dọn dẹp thì lãng phí nước lắm.
“Tôi không phải khách sao?” Ninh San khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, “Hay là chị thấy tôi không đáng để chị tôn trọng, cho nên mới để căn phòng như vậy mà tiếp đãi tôi?”
“...” Dì Lâm nuốt nước miếng, “Được, tôi dọn ngay đây.”
Đến trưa, dì Lâm tiếp thu bài học lúc sáng, cố ý lấy tiền riêng bà chủ cho mình mua thêm vài món thức ăn, có điều Ninh San vẫn không hài lòng.
“Thịt kho? Sườn xào chua ngọt? Thịt viên?” Cô ta vứt mạnh đôi đũa xuống, “Toàn là thịt lợn, không có món khác sao?”
“Thịt đã là tốt lắm rồi!” Dì Lâm không nhịn được nói, nếu mà đổi thành bà chủ và tiểu thư ở nhà, đã sớm nhảy nhót hoan hô rầm trời.
Ninh San dùng đũa chọc chọc miếng thịt lợn béo ngậy, bĩu môi, “Nuốt không trôi, đổ đi, nhìn đã thấy buồn nôn.”
Thực ra thì Ninh San cũng không muốn phách lối như vậy, nhưng có hai nguyên nhân, thứ nhất là tình huống trước mắt thực sự không thể khiến cho cô ta hài lòng, thứ hai, Tô Uyên Hải đã đưa cô ta về nhà, điều này ít nhiều cũng khuyến khích cô ta mấy phần, nếu như bản thân muốn làm bà chủ thực sự thì cũng nên có khí thế như vậy, đầu tiên phải dằn mặt cái bà Lâm giúp việc lười đến kỳ quái này đã.
Huống chi muốn cô ta tin trên thế giới này còn tồn tại một phú hào chỉ ăn cháo loãng bánh bao, còn có cả một phú bà và tiểu thư cũng ăn cháo loãng và bánh bao theo hai mươi mấy năm, thực sự rất không thể chấp nhận!
Đến tối, trùng hợp là ông Tô muốn mời bạn đi ăn, vì hiệu quả dự tính, ông ta đương nhiên phải về đón Ninh San, vốn ông ta vẫn đang lo lắng ở nhà vì tiết kiệm nước nên vẫn không quét dọn vệ sinh, đợi lát nữa lái xe về đón cô ta, chắc phải tìm lý do không để cho bạn ông ta xuống xe vào nhà.
Lại không ngờ lái xe về đến cửa, ông ta bỗng cảm thấy tất cả trước mặt đều khác hẳn, trong hồ bơi sóng xanh dập dờn, nắm đấm cửa màu vàng dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.
Ông ta dụi dụi mắt, chẳng lẽ mặt trời giữa hè còn có chức năng làm sạch nhà cửa? Người bạn tán dương, “Nhà của Tô tổng đúng là hào hoa khí phái.”
Xuống xe, mở cửa, tất cả đồ dùng bên trong đều được lau chùi sáng bóng, mặt đá cẩm thạch đen nhánh còn có thể soi rõ bóng người, Ninh San tự nhiên phóng khoáng đứng bên tay vịn cầu thang, cười với ông ta. “Ông đã về rồi?”
Không rõ tình hình ra sao nên Tô Uyên Hải cũng không dám mời bạn vào thăm nhà, liền đón Ninh San đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, thừa dịp người bạn rời khỏi chỗ ngồi, Tô Uyên Hải không nhịn được tán dương Ninh San một tiếng, “Cô suy nghĩ thật chu đáo, sau này những chuyện này sẽ giao cho cô.” Không ngờ cô gái này còn rất hữu dụng với mình, có lẽ trong nhà đổi lại một người giúp việc trẻ tuổi cũng không tệ...
Ninh San được khen ngợi đương nhiên là cho rằng Tô Uyên Hải không có ý kiến gì với việc mình chỉ huy người giúp việc nhà ông ta, thậm chí còn cảm thấy làm rất tốt, không nghi ngờ gì, đây chính là đang khẳng định địa vị của cô.
Có điều là kẻ chỉ há miệng chỉ tay như Ninh San thì được khen ngợi rất đắc ý, nhưng dì Lâm làm quần quật cả một ngày thì chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn rời ra từng mảnh.
Được sự khẳng định của Tô Uyên Hải, Ninh San càng thêm tự do chỉ huy dì Lâm ở nhà, dì Lâm chỉ cảm thấy còn làm kiểu này thêm mấy ngày nữa, bà sẽ biến thành Lâm bà bà mất. Lập tức gọi điện cho bà Tô, bà ở nhà một mình có nhàm chán một chút cũng cho qua, ông chủ còn tìm một cô như thế về để hành hạ bà ta, bảo bà ta phải làm sao bây giờ chứ!
Nghe xong những lời này, bà Tô liền nổi giận, “Gì chứ! Tô Uyên Hải đúng là muốn lật trời hả! Thực sự mang cô ta về nhà rồi! Để cho cô ta khua tay múa chân trong nhà tôi làm bà chủ à! Tôi về ngay đây!”
“Đúng đúng, bà chủ, bà mau về đi!” Dì Lâm đã nhìn thấy ánh dương hy vọng.
“Tôi quay về ly hôn với ông ta!” Bà Tô nổi giận, “Tôi phải dọn hết đồ của tôi đi! Để cho lão ấy sống với cô ta luôn cho sướng!”
“...” Dì Lâm ngẩn cả người, bà đâu có muốn bà chủ ly hôn chứ, bà chủ mà ly hôn, cô kia không phải sẽ thành bà chủ mới của bà thực đấy chứ!
Dù Tô Thiên Thiên đã định mặc kệ chuyện giữa ba mẹ, cũng nói sẽ không để ý đến Ninh Xuyên nữa, nhưng trong lòng có chuyện, chẳng có lúc nào được yên tâm, lúc đi làm cũng không kìm được mà mất hồn.
“Hê hê...” Âu Dương ghé vào chọc cô một cái, “Tư xuân nha!”
“Bây giờ là mùa hè rồi được chưa.” Tô Thiên Thiên liếc bà chị họ một cái.
“Nội tâm thiếu nữ, bốn mùa đều là xuân!” Âu Dương nghiêm túc nói, “Thành thật khai đi, có phải em với Ninh Xuyên thực sự tro tàn lại bén rồi đúng không, chị thấy sáng nay trong công ty ánh mắt em nhìn anh ta khác hẳn nhá.”
“Ánh mắt gì chứ...” Tô Thiên Thiên ho khan một tiếng, “Chẳng qua là chào hỏi thôi.”
“Không thể nào!” Âu Dương bĩu môi, “Ở thành phố N xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, anh ta tận mắt thấy em bước lên võ đài nhân sinh phát biểu cảm nghĩ chí hướng, còn em, lại chính mắt thấy anh ta cực khổ lật lại bản án vì ba mình thế nào, chậc chậc, hoàn toàn là tình tiết máu chó trong phim truyền hình và tiểu thuyết, bây giờ không phải là nên ôm lấy nhau, nhìn nhau say đắm, sau đó nói ‘chỉ có em/anh, mới hiểu được anh/em’ sao?”
“...” Tô Thiên Thiên nheo mắt, “Chị nghĩ nhiều quá rồi.”
“Ít nhất em phải thừa nhận, bây giờ em không ghét Ninh Xuyên nữa đúng không!” Âu Dương sống chết quấn lấy quyết hỏi tới cùng.
“Được rồi, em thừa nhận em quả thật không ghét anh ấy.” Tô Thiên Thiên nhún vai, “Như thế cũng không thể nói lên bọn em còn quan hệ gì khác, nó chỉ có thể nói rõ là nội tâm của em đã trưởng thành, không thèm so đo với anh ta những món nợ cũ năm xưa nữa thôi.”
“Chậc chậc...” Âu Dương cười mỉa nói, “Chia tay rồi còn làm bạn bè, em không thấy chua à!” Nói xong ghé lại bên tai cô, “Cho dù em không muốn, chẳng lẽ Ninh Xuyên lại không nhắc gì tới?” Cô nàng nói xong nhướn nhướn mày, hôm đấy giọng người nào đó ở trong tiểu khu, cô nghe được hơi bị rõ ràng.
Tô Thiên Thiên đỏ mặt, “Nói gì vậy, em bây giờ còn đang tính ngày chờ anh ta làm giúp việc cho em đây!”
Âu Dương nhún vai, “Ngây thơ như vậy! Chị thấy Ninh Xuyên chẳng giống chị gái anh ta tẹo nào cả, chị nghĩ nếu mà là chị anh ta, chắc đã lao thẳng tới, không đạt mục đích, thề không bỏ qua!”
...
Ninh San có lao thẳng tới hay không, đây cũng là một vấn đề đáng để tìm tòi nghiên cứu, có điều bà Tô thì đã không nhịn được nữa mà lao về nhà.
Lúc bà kéo hành lý về đến nhà, có một chút kinh hãi, bởi vì trong nhà... quả thực thay đổi rất nhiều, nhìn qua thực sự như đã đổi người chủ khác vậy.
Tất cả đều sạch sẽ chỉnh tề, giống như đang ngạo nghễ tuyên bố với mọi người, nữ chủ nhân trước kia của nó không xứng đáng cỡ nào!
Bà Tô rơi lệ, có lẽ bà thực sự không phải là một người vợ tốt...
Đúng lúc bà vươn tay muốn gõ cửa, cửa lại tự bật ra, thì ra là dì Lâm đang bưng một chậu nước và khăn lau đi ra, đột nhiên thấy bà Tô đứng ở cửa, “Ào...” một tiếng, chậu nước rơi xuống, “Bà chủ, cuối cùng bà cũng đã về!”
“Sao thế?” Trong nhà truyền đến một giọng nữ cao mảnh, tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập, “Chị làm việc kiểu gì thế! Lau mỗi cái cửa thôi, kết quả ướt hết cả trước cửa rồi!”
Dì Lâm có chút sợ hãi nhìn hai người phụ nữ đứng trong cửa ngoài cửa, nuốt nước miếng, không biết nên nói gì.
Ninh San vừa ngẩng đầu, đã thấy người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, tuổi hơn bốn mươi, dung mạo đoan trang, khí chất rất tốt, lại thấy ánh mắt dì Lâm nhìn bà ta, đoán chứng đây chính là vợ của Tô Uyên Hải rồi.
“Bà chủ...” Dì Lâm không biết nên giới thiệu Ninh San thế nào, “Cô ấy là...”
“Tôi biết cô ta là ai.” Bà Tô lưu loát trả lời, “Ninh tiểu thư ông chủ mời về, có ai là không biết chứ.”
“Vậy ra đây chính là bà chủ Tô.” Ninh San cười cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ “bà chủ”.
“Tiểu Lâm.” Bà Tô nói với dì Lâm, “Thế này là chị sai rồi, ông chủ bình thường bận việc, không để ý được chuyện trong nhà, chị ở nhà phải chăm sóc khách cho tử tế, để cho khách ở trong phòng nghỉ ngơi chứ, sao lại để khách phải bận tâm đến chuyện trong chuyện ngoài của nhà chúng ta thế được?”
Dì Lâm nghe vậy, vội vàng gật đầu, “Vâng vâng vâng, bà chủ nói phải...”
“Không sao.” Ninh San tùy ý nói, “Tô tiên sinh nói, sau này những chuyện này sẽ giao cho tôi lo liệu.”
“Đó là ông ấy bận đến hồ đồ.” Bà Tô trả lời, “Đúng lúc tôi có chút việc đến nhà chị gái của ông ấy, lâu rồi không ở nhà, trong nhà chắc cũng loạn. Giờ tôi đã về rồi, những việc này chưa cần phải phiền đến khách.”
“Không thể nói là phiền được.” Ninh San cười cười, “Với lại Tô tiên sinh cũng đâu coi tôi là người ngoài.”
Bà Tô nhíu mày, người đàn bà này quả nhiên không thể khinh thường, xem ra người Tô Uyên Hải thuê cũng rất chuyên nghiệp, thực sự rất nhập vai! “Không coi cô là người ngoài, chẳng lẽ lại là người trong*?”
* Chơi chữ nha, trái ngược với ngoại nhân – người ngoài là nội nhân – một cách người Trung quốc gọi người vợ trong nhà.
“A...” Ninh San cúi đầu cười một tiếng, “Bà chủ Tô giờ đang đứng ở ngoài cửa, tôi lại đang đứng bên trong, cũng đúng là người bên trong thật.”
Lý trí của bà Tô hoàn toàn tan tành, “Được rồi! Vậy tôi sẽ dọn dẹp đồ đạc ngay bây giờ, làm thẳng người ngoài luôn cho xong!” Nói xong ném va li cho dì Lâm, “Tiểu Lâm, giúp tôi thu dọn đồ đạc!”
“Nhưng mà, bà chủ...” Dì Lâm chần chừ nói, Ninh San lại tiếp lời, “Bà chủ Tô đã muốn đi thì đâu ai cản được, dù sao người ta cũng là bà chủ cơ mà....”
Dì Lâm ai oán trừng cô ta một cái, xoay người đi vào trong nhà.
Dì Lâm vào trong nhà xong, cũng không giúp bà Tô thu dọn đồ đạc mà vội vàng gọi điện ngay cho Tô Thiên Thiên, hôm nay đúng là thứ bảy, cô và chị họ hai đưa Bối Bối được đón về chỗ họ hôm qua đến nhà Ninh Xuyên, mới đi được nửa đường, đã nhận được điện thoại của dì Lâm.
Cô vội vàng gọi điện thoại lại cho Ninh Xuyên, dù cô đã nói sẽ không quản chuyện trong nhà nữa, nhưng thực sự đến lúc này, cô dù thế nào cũng phải về cho mẹ mình một chỗ dựa!
Ninh Xuyên nhận điện thoại xong vội vàng ra cửa, ra đường cái đón cô, nghe tình hình, dĩ nhiên là muốn đi theo, “Một mình em đi có được không? Để anh đi thì hơn, anh đưa chị ấy về.”
“Anh trông Bối Bối đi.” Tô Thiên Thiên vừa vẫy xe taxi vừa nói với anh, “Có ầm ĩ thế nào thì anh cũng không thể mang theo Bối Bối đi được!”
Vẫy được xe cô liền ngồi lên, Ninh Xuyên đứng ngoài xe không biết chuyện ra sao, lo lắng đến mức không biết nói gì cho phải, “Hay là để anh đi đi, em trông Bối Bối, chị anh...”
Tô Thiên Thiên trong xe phất phất tay với anh, ý bảo không sao, liền bảo tài xế lái xe.
Âu Dương đứng bên cạnh Ninh Xuyên gãi gãi đầu, “Cảnh tượng này, sao nhìn kiểu gì cũng thấy hệt như một cặp vợ chồng nha...”
Lúc Tô Thiên Thiên về đến nhà, bà Tô đã thu dọn xong mấy va li đồ đạc, quần áo xốc xếch nhét vào, giống như đang phát tiết tâm trạng, dì Lâm sợ hãi đứng ở cửa phòng, Ninh San nhàn nhã ngồi trong phòng khách xem báo.
Cô phá cửa vào, khiến cho Ninh San sửng sốt một chút, đối với Tô Thiên Thiên, Ninh San vẫn có chút cố kỵ, cái tát lần trước kia của cô ta, còn hợp tác với Ninh Xuyên đứa cô ra khỏi khu nhà, tóm lại, Tô Thiên Thiên này, nhất là Tô Thiên Thiên bây giờ, đã khác với trước kia rất nhiều.
“Mẹ tôi đâu?”
“Đang thu dọn đồ đạc trên lầu.” Ninh San đứng dậy, cảnh giác nhìn cô, “Sao cô lại về?”
“Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào thì về lúc ấy.” Tô Thiên Thiên nhấn mạnh từng chữ, “Dĩ nhiên, đây cũng là nhà của mẹ tôi, bà ấy không cần thiết phải thu dọn đồ đạc.” Vốn ba đưa Ninh San đến thành phố N còn chưa tính, giờ về thành phố S rồi cũng thôi, bây giờ còn mang thẳng về nhà, mà lại còn ở đây hoa tay múa chân! Thế này, thế này đừng nói là mẹ, ngay cả cô cũng không chịu nổi ấy!
“Tôi cũng đâu có bảo bà ta thu dọn đồ đạc, là tự bà ta muốn vậy.” Ninh San nói, “Chuyện này, là chuyện giữa bà ta với ba cô mới đúng.”
“Chuyện giữa ba mẹ tôi, là chuyện của bọn họ, không liên quan đến chị.” Tô Thiên Thiên trả lời, “Ba tôi mời đến nhà làm khách, vậy thì xin chị hãy hiểu mình chỉ là một người khách mà thôi.”
Ninh San nhướn chân mày lên, “Cô đừng quên, buổi lễ mở màn phiên giao dịch hôm ấy, nếu như không phải cô và Ninh Xuyên kéo tôi đi, người đứng trên đài sẽ là tôi, nếu vậy tôi đã chẳng phải khách khứa gì cả.”
“Chị thực sự cho rằng mình sẽ được làm chủ?” Tô Thiên Thiên cũng không phải loại người có khí thế bức người, hoặc có lẽ nên nói cô vốn là người có tính tình mềm mỏng, có điều nếu thực sự có người muốn cưỡi lên đầu cô thì cô vẫn sẽ bùng nổ.
“Có gì không được chắc?” Ninh San trả lời, “Mẹ cô có thể tìm một người giàu có, tôi thì không thể sao? Xã hội này chẳng phải là vậy sao, chỉ cần là đàn ông có tiền, có ai không lăng nhăng, có ai không tìm tình nhân? Nếu đều giống nhau, tại sao không tìm kẻ có tiền, dù gì mẹ cô cũng đã hưởng thụ rồi, không phải sao? Ngày lành sao có thể để một mình bà ta hưởng được chứ!”
“Chuyện giữa ba mẹ tôi, chị thì biết cái gì?!” Tô Thiên Thiên quát lên, “Lúc mẹ tôi đến với ba, ba tôi còn là một kẻ vô danh hơn hai mươi tuổi, người đàn ông ấy lúc đó không có nghề nghiệp không có địa vị không có tiền, là điểm thấp nhất trong đời ông ấy, nhưng hơn hai mươi cũng là thời điểm huy hoàng nhất trong đời người phụ nữ! Mẹ tôi đã theo ba nhiều năm như vậy, sự nghiệp của ba dần dần khởi sắc, cho dù có hưởng những ngày lành như cô nói, đó cũng là xứng đáng! Ngay từ đầu, mẹ tôi đã không nghĩ đến chuyện tìm một kẻ có tiền như chị, bà ấy chỉ thích người đàn ông ấy, mặc kệ người đó có tiền hay không. Nếu như ba tôi lại vì một người phụ nữ thế này mà bỏ mẹ tôi, thì chính là mắt ông ấy bị mù! Bởi vì ông ấy sẽ vĩnh viễn mất đi một người dù bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh ông ấy!”
Ninh San kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt từ trên người cô nhìn ra phía sau, đã thấy ông Tô đang đứng ở ngoài cửa.
Tô Thiên Thiên cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta, quay lại đằng sau, “Ba...”
“Xảy ra chuyện gì?” Gần trưa ông Tô thấy công ty chẳng còn việc gì, nghĩ hai ngày nay chưa được về nhà ăn cơm, sáng nay ăn vẫn còn dư nửa cái bánh bao, không bằng quay về lấy làm cơm trưa.
“Mẹ về rồi...” Tô Thiên Thiên nói.
Hai mắt ông Tô sáng lên, “Bà ấy về rồi?!” Xem ra cách làm của mình đã hiệu quả, trên mặt ông lập tức hiện lên nụ cười đắc ý, xoa xoa hai tay hỏi, “Bà ấy đâu?” Giống như không hề nhìn thấy sự tồn tại của Ninh San, có điều lại nghĩ vừa nãy nghe thấy con gái và Ninh San đang tranh cãi, “Mẹ con quay lại để làm gì...”
Ninh San định trả lời, lại bị giọng nói vọng ra từ trong phòng của bà Tô đoạt trước, bà dựa vào tay vịn lầu hai, lớn tiếng nói với ông Tô đang đứng dưới đại sảnh, “Tôi về để ly hôn với ông!”
Ông ta giằng co lâu như vậy, là muốn vợ mình nhận ra sai lầm, hiểu được bà ấy hạnh phúc cỡ nào, không ngờ bà ấy còn không tỉnh ngộ, lại còn muốn ly hôn với mình! Ly hôn?! Ông Tô thực sự chưa từng nghĩ đến có một ngày ông ta lại liên quan đến hai chữ ly hôn này, nhất là từ khi ông còn là một chàng trai nghèo đến giờ đã thành ông chủ lớn, thì càng không cho là có một ngày, vợ của ông ta lại quay về nói muốn ly hôn với ông ta!
Nếu ông ta vẫn còn nghèo rớt mồng tơi như trước thì còn có lý.
“Bà nói gì cơ?” Ông hoài nghi lỗ tai mình chắc có vấn đề.
“Tôi nói là ly hôn!” Bà Tô nói, giơ tay chỉ vào Ninh San, “Ông đi mà sống với cô ta!”
“Tại sao muốn ly hôn chứ?” Ông Tô phát hiện lỗ tai mình không có vấn đề, rồi lại phát hiện tư duy của mình không đủ để lý giải.
“Ông còn hỏi tôi tại sao à?” Bà Tô khinh bỉ nhìn ông ta, “Chuyện do chính ông làm, có chuyện nào là không giống muốn ly hôn với tôi, nếu đã muốn ly hôn, thì cũng phải là tôi bỏ ông!”
“Tôi đã làm gì mà bà bảo tôi muốn ly hôn?” Ông Tô càng mơ hồ, “Là bà quá trớn trước, tiêu lắm tiền như vậy...”
Bà Tô bất chấp tất cả, lớn tiếng nói, “Tôi tiêu thì sao hả?! Chẳng lẽ ông cho người phụ nữ này tiêu thì được, còn cho tôi tiêu thì không?!”
“”Tôi cho cô ta tiêu cái gì chứ?” Ông Tô mơ hồ, “Tôi còn chưa trả tiền công cho cô ta nữa!”
Ông ta thốt ra câu này, khiến Ninh San ngây ngẩn cả người, “Tiền công gì?”
“Tiền thuê ấy!” Tô Uyên Hải nghiêm túc nói, “Chẳng lẽ cô không lấy tiền?” Nói xong ông quay ra nói với bà Tô, “Tôi chỉ theo việc mà trả tiền, thuê cô ta làm tình nhân thôi mà!”
Ninh San có chút dở khóc dở cười, “Tôi làm tình nhân của ông, là để nhận tiền công?”
“Không lấy tiền thì cô định lấy gì?” Tô Uyên Hải cũng nghi hoặc, dù ông ta lập chí làm một ông chủ keo kiệt, nhưng còn chưa nghĩ đến làm một ông chủ lòng dạ độc ác thật.
Ninh San hai tay khoanh trước ngực, hơi ngẩng đầu lên, “Vậy ông thấy tôi làm tình nhân của ông, ông phải cho tôi cái gì đây?”
“A...” Tô Uyên Hải chợt hiểu ra, thì ra là cô ta muốn tăng giá, có điều cũng may ông ta đã chuẩn bị rồi, “Nhưng mà cô đừng có quên, hôm mở màn lễ giao dịch cô vắng mặt, hại tôi ứng phó không kịp! Hơn nữa cô còn mang theo một đứa con, nói gì thì nói cũng gây ảnh hưởng lớn cho tôi...”
“Lúc trước ông đâu có nói mấy chuyện này với tôi?” Ninh San cảm thấy người thực sự không ứng phó kịp là cô ta mới đúng!
Tô Uyên Hải thấp giọng lầm bầm một câu, “Lúc trước cô cũng đâu nói muốn tăng giá chứ...”
Bà Tô và Tô Thiên Thiên nhìn một màn trước mắt, thực sự không biết nên dùng từ gì để hình dung tậm trạng của mình lúc này, là kinh ngạc, tức giận, hay là... buồn cười?
“Hơn nữa...” Ông Tô nhìn bà Tô nói, “Bà tiêu bao nhiêu tiền như vậy, tôi thuê một cô tình nhân cũng là để kích thích bà một lần thôi còn gì!”
“Kích thích? Có gì hay mà kích thích chứ!” Bà Tô trả lời, “Chẳng lẽ ông tìm tình nhân, tôi vì kích thích ông lại đi tìm một gã trai bao chắc!”
“Bà tìm trai bao?!!” Ông Tô cao giọng.
“Chẳng lẽ không được?” Bà Tô quay đầu nói, “Dù sao tôi cũng thuê một người, thì ông thấy thế nào?”‘
Ông Tô chưa kịp đáp lời, Ninh San đã vọt tới trước mặt ông ta, mắt hạnh trừng trừng, “Ông trả lời tôi trước đã, cái gì gọi là thuê tôi?”
“Thì chính là thuê cô thôi.” Ông Tô khó mà ứng phó nổi tình cảnh với hai người phụ nữ, chuyện này khiến cho ông ta càng thêm kiên định với quan điểm chỉ một người đàn bà là đủ, thật may là ông ta chỉ tạm thời thuê Ninh San thôi, không phải quan hệ tình nhân chân chính, “Để cô làm tình nhân tạm thời của tôi.”
“Chỉ là để kích thích bà xã của ông?” Ninh San nhớ lại những lời Ninh Xuyên nói lúc trước, sắc mặt vụt một cái thay đổi, rút đi tất cả sắc hồng, dáng vẻ đắc ý lúc trước cũng không còn chút bóng dáng nào.
Kế hoạch của ông Tô là muốn diễn phải giống thật một chút, kích thích bà Tô, có điều chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phát triển đến bước phải ly hôn, đến nước này, ông ta dĩ nhiên là phải nói rõ ràng tất cả.
“Không thì sao, chẳng lẽ tôi lại muốn tìm tình nhân thật chắc?”
“Vậy ông đưa tôi đến những nơi công khai, cho tôi quần áo và trang sức, lại đưa tôi về nhà ông, còn nói việc trong nhà giao cho tôi xử lý hết, là có ý gì đây?!” Giọng nói bén nhọn chói tai, giống như một kẻ chơi bạc được ăn cả ngã về không đã thua trắng, mặt trắng bệch, mắt đỏ cạch.
Tô Thiên Thiên chưa từng thấy dáng vẻ này của Ninh San bao giờ, mơ hồ cảm thấy có chút đáng sợ, so sánh với sự cuồng loạn của chị ta lúc cãi cọ với Ninh Xuyên thậm chí vũ nhục cả ba mình lúc trước, bây giờ chị ta phảng phất như đang đứng bên rìa sụp đổ.
Có điều ông Tô cũng chẳng chú ý đến gương mặt xanh mét kia của Ninh San, mà đang cuống cuồng giải thích tất cả với bà Tô, “Đương nhiên rồi! Không tham dự tiệc tùng làm sao là giống thật được! Quần áo và trang sức cũng đâu phải cho cô, cô dùng xong sẽ phải trả lại cho tôi chứ! Đưa cô về nhà là muốn tiết kiệm tiền thuê phòng cho cô, hơn nữa ăn cơm ở nhà tôi, lại tiết kiệm được tiền cơm, như vậy chỉ cần trả tiền công cho cô là xong!”
“Ông tính công gì cho tôi chứ...” Giọng nói Ninh San có chút run rẩy.
Ông Tô nghiêm túc nói, “Tôi đã nghe qua rồi, nghe nói cô chỉ tốt nghiệp trung học, có điều tính chất công việc đặc thù, cho nên coi như cho cô hưởng lương sinh viên đại học, nhiều nhất một ngày một trăm, tính tử tế ra, coi như tổng cộng cô được hai ngàn!”
Một tiếng “Xoảng!!!!” lớn vang lên, Ninh San phất tay, đẩy chiếc bình sứ trên giá gỗ ở phòng khách rơi xuống đất, rơi xuống sàn đá cẩm thạch, nháy mắt vỡ thành mấy mảnh.
“Cô!!” Ông Tô chỉ vào cô ta, “... điên à!”
“Tôi điên rồi đấy!” Ninh San quát, “Tôi làm tình nhân của ông, là muốn thay đổi cuộc sống trước đây của tôi, làm một kẻ có tiền, hưởng cuộc sống thượng hạng! Thậm chí thay thế vợ ông, tiến vào cái nhà này! Tất cả đều tiến hành theo dự tính của tôi, sao có thể đến bây giờ, ông lại nói cho tôi biết, ông chỉ thuê tôi mà thôi! Còn định cho tôi hai ngàn đồng?! Ông tưởng tôi là ai? Gái hầu rượu trong quán bar chắc?! Tôi đã sớm không còn là cái loại bồi rượu rẻ tiền đó từ lâu rồi! Ông biết người đàn ông cặp với tôi trước kia không, còn phải mua nhà mua xe cho tôi đấy! Nếu không phải vì ông, tôi sao lại chia tay với hắn?!”
“Chuyện đấy thì liên quan gì tới tôi?!” Ông Tô trả lời, “Cô tưởng tôi giống mấy kẻ óc bị nhúng nước kia chắc? Tìm đàn bà ở ngoài mua nhà mua xe cho cô ta, mỗi một phân tiền của tôi đều tân tân khổ khổ mới kiếm được! Cô không phải muốn tiền của tôi sao, chẳng lẽ cho là tôi không biết?! Tôi cho hai ngàn, không phải là cái cô muốn sao!”
“Ông...” Sắc mặt Ninh San trắng bệch, vươn tay chỉ vào ông ta nói gì đó, nhưng những lời đè nén trong lòng còn chưa kịp nói ra, cổ họng cô ta dường như bị người ta chặn lại, không phát ra được bất cứ thanh âm nào, dường như ngay cả không khí cũng không thể nào tràn vào xoang mũi được, trái tim cũng như bị người ta túm lấy, bóp chặt, siết vào, cô muốn vươn tay đè lồng ngực xuống để làm dịu cơn đau đớn, nhưng tứ chi như đã chết lặng, không sao khống chế được bản thân, cảm giác đau đớn cùng với hít thở không thông như thủy triều mãnh liệt ập đến, bao phủ lấy cô.
“Ninh San!”
“Này!”
Cô dường như nghe thấy tiếng gọi, lại như chẳng nghe được gì, trước mắt đen nhánh một mảng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook