Lười Phải Yêu Anh
-
Chương 31
Ninh San nói, “Cái hôm chị tới thăm bọn em, chị mới
biết thì ra nhà em giàu có như vậy, mặc dù chị thấy em rất được, tuy có hơi
ngốc một tí, nhưng Tiểu Xuyên đã thích, chị cũng không có ý kiến gì, nhưng lúc
ấy chị thấy cách biệt giữa hai đứa quá lớn, có điều chị cũng không ngờ rằng,
lúc Tiểu Xuyên tiễn chị ra bến xe, quay lại thì bị một đám chặn đường, chuyện
cụ thể thế nào chị không rõ, sau khi các em chia tay một thời gian rồi nó mới
nói với chị, hình như là bị người ta cho ăn bạt tai?”
Tô Thiên Thiên không ngờ rằng, Ninh San đột nhiên tới, lại mang đến cho cô một bí mật càng đột nhiên hơn, nhất thời trợn mắt há mồm. Ninh San nói tiếp, “Nói gì đó, chị nghĩ đại khái là mấy lời nhục nhã Tiểu Xuyên, em cũng biết rồi đấy, con người nó rất hiếu thắng, việc gì cũng muốn làm tốt nhất, sợ nhất là bị người ta xem thường, nhưng mà lại vì em mà bị sỉ nhục một trận, sau đó hai đứa cứ thế chia tay đúng không?”
“Dạ.” Thiên Thiên gật đầu một cái, “Chính hôm đó, anh ấy quay lại, bọn em chia tay luôn.”
“Nhanh vậy?” Ninh San cũng có chút giật mình, một lúc sau mới nhếch khóe miệng, nhàn nhạt cười một tiếng, “Xem ra Tiểu Xuyên bị tổn thương rất sâu.”
“Nhưng mà…” Tô Thiên Thiên mặc dù đã đại khái hiểu rõ sự tình, nhưng vẫn còn mờ mịt, “Nhưng tại sao anh ấy không nói cho em biết? Tại sao đến giờ vẫn không nói? Tại sao… rốt cuộc đám người kia là ai?”
Ninh San nhún vai, “Cái này nó không nói với chị, nhưng em thử nghĩ xem, nhất định là người không muốn em với Ninh Xuyên ở bên nhau… Có điều Tiểu Xuyên cũng dễ bị kích thích quá, làm vậy chẳng phải là đúng ý người kia rồi sao, nếu mà là chị, không dễ dàng như vậy đâu…” Cô còn chưa nói xong, Tô Thiên Thiên đã chạy ra khỏi cửa.
Ninh San kinh ngạc nhìn cô lao xuống lầu, hít một hơi, nghiêng đầu bế Bối Bối lên, “Sao cũng dễ bị kích thích thế nhỉ?”
…
Người không muốn cô và Ninh Xuyên ở bên nhau…
Trong đầu Tô Thiên Thiên chỉ có duy nhất một người, người này vừa thấy Ninh Xuyên đã lộ ra vẻ mặt không hài lòng, sau đó gọi cô vào, sau đó bắt đầu hỏi thăm về gia đình bối cảnh của Ninh Xuyên, sau khi không hài lòng thì bảo mình chia tay với anh, thấy mình cự tuyệt thì phủi tay áo bước đi, sau đó lại tìm cơ hội đánh lén sau lưng.
Người này, chính là ba của cô.
Lúc Thiên Thiên lao tới trụ sở của Thiên An, cô mới phát hiện, mình đã chạy một mạch hơn một tiếng đồng hồ, người cô ướt đẫm mồ hôi, chân vẫn còn đi dép lê, nhếch nhác còn chưa đánh răng rửa mặt chải đầu, mặc đồ ở nhà, cứ thế mà đứng trước tòa cao ốc.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cực kỳ rõ ràng, đó chính là ba cô mấy ngày nay từ khi khai phá xong chi nhánh công ty ở thành phố N về nhà, ban ngày nhất định sẽ đến công ty làm việc, đến đây chắc chắn sẽ tìm được ông ấy!
Thở hổn hển, Tô Thiên Thiên đẩy cửa ra, bây giờ mới hơn chín giờ, còn chưa đến giờ làm việc, chỉ có lác đác mấy người đang vào thang máy, cô cũng vội vàng đuổi theo, lại bị bảo vệ chặn lại, “Cô này, cô làm gì thế?”
“Tôi đến tìm người!” Tô Thiên Thiên vội vàng nói.
Bảo vệ nhìn cô từ đầu đến chân, chần chừ một chút, “Cô à, cô ăn mặc như vậy, chỗ chúng tôi là công ty địa sản, cô tìm ai ở đây chứ?”
Lúc này trong lòng Tô Thiên Thiên đang rất bực bội, rất căm tức, không nhịn được nói, “Anh quản tôi tìm ai làm gì!”
“Cô như vậy không thể vào được.” Bảo vệ thấy bộ dạng này của cô, cộng thêm vẻ mặt tức giận, càng thêm căng thẳng, giọng nói cũng cất cao lên mấy phần, giơ tay chặn cô lại.
“Tôi cứ vào!” Tô Thiên Thiên tiếp tục lao vào trong, “Tôi tìm ông chủ của các anh, ngài Chủ tịch!”
Bảo vệ thấy cô cố ý xông lên, hơn nữa ánh mắt như sắp phun ra lửa, lập tức liên tưởng đến mấy từ —— thần kinh rối loạn, trả thù, tấn công liều chết!
“Cô à, nếu cô không đi, tôi báo cảnh sát đấy!”
Tô Thiên Thiên nhìn anh ta chằm chằm, “Anh biết tôi là ai không?”
“Cô à, mời cô nhanh chóng rời đi cho!”
“Tên tôi là Tô Thiên Thiên, là con gái của ông chủ keo kiệt chết tiệt nhà các anh đấy!” Cô không nhịn được rống lên.
Cô vừa nói vậy, bảo vệ càng thêm khó tin, “Cô à, cho dù cô muốn tìm ông chủ, bây giờ cũng không phải giờ làm việc.”
“Anh tưởng tôi không biết ông già keo kiệt kia mùa hè bao giờ cũng thừa dịp trời sáng nhanh hơn, đi làm sớm hơn một chút sao! Bây giờ nhất định ông ta đã tới đây, thừa dịp trước khi điện nhảy số, đun nước trong phòng làm việc!” Tô Thiên Thiên không nhịn được quát to lên.
Bảo vệ lập tức ngây ngẩn cả người, “Ông chủ có đun nước hay không thì tôi không biết, nhưng đúng là ngày nào ông ấy cũng đến trước bảy giờ…”
Tô Thiên Thiên đẩy anh chàng bảo vệ còn đang ngây ngốc ra, sải bước đi về phía thang máy.
Thang máy đi thẳng đến tầng 18, con số mà ba cô thích nhất cũng là con số thô bỉ nhất, kinh coong một tiếng, dừng lại, lúc này tuy chưa đến giờ làm việc, nhưng nếu ông chủ đã tới công ty rồi, đám thanh niên hăng hái bị ông Tô tẩy não cũng đã tới không ít, đều đang ngồi ở chỗ của mình bận bịu làm việc.
Tô Thiên Thiên đi thẳng vào trong, thậm chí còn không có ai ngẩng đầu chú ý đến sự xuất hiện của cô, đi thẳng đến phòng làm việc ở trong cùng, mới bị trợ lý Trương gọi lại, “Cô, cô Tô?” Anh ta vẫn đi theo ông chủ làm việc, con gái của ông chủ chưa từng xuất hiện ở trường hợp công khai, cơ bản là một người rất thần bí, nhưng anh ta vẫn gặp qua một hai lần. Mặc dù chỉ có từng ấy lần ít ỏi, nhưng anh ta cũng cảm thấy trang phục của Tô Thiên Thiên không được phù hợp với thân phận của cô lắm, nhưng hôm nay vừa nhìn mới thấy, những thứ trước kia, đều là mây trôi cả thôi!
“Ba tôi ở trong đó chứ?” Câu này tuy là câu hỏi, nhưng Tô Thiên Thiên căn bản chẳng chờ anh ta trả lời đã xoay người đi thẳng vào trong.
Ông Tô ngồi trong phòng làm việc, đang hết sức chậm rãi dùng một cây bút sắp hết mực, gian nan phê duyệt tài liệu, bút sắp hết mực, viết nhanh, mạnh tay sẽ không viết ra được chữ, mà ông Tô vẫn không buông tha cho chút mực cỏn con kia, lấy tốc độ của ốc sên bò, di chữ trên giấy.
Tô Thiên Thiên chợt đẩy bật cửa ra, làm ông giật mình, cái bút trong tay quệt một cái ra một đường trắng xóa, cũng không viết ra được chữ nữa, ông gào khóc kêu lên, “Còn viết được ba chữ nữa mà!!!”
Nhưng Tô Thiên Thiên không có hứng thú quan tâm đến cái bút này còn viết được bao lâu, mà hét lớn lên, “Ninh Xuyên có phải là bị ba tìm người đánh đúng không?”
Rất rõ ràng, suy nghĩ của bọn họ ngay từ đầu đã không xuất phát trên cùng một đường thẳng, cho nên ông Tô ngẩng đầu lên nhìn thấy cô kêu to lên, “Sao con lại tới đây?!”
“Con đang hỏi ba chuyện của Ninh Xuyên mà!!”
“Sao con lại ăn mặc như vậy mà tới!”
“Con đang hỏi ba về Ninh Xuyên!!!”
“Ninh Xuyên là đứa nào?”
“…”
Tô Thiên Thiên bực bội vò đầu, nhìn chằm chằm ông Tô, “Ninh Xuyên, bạn trai cũ của con, người con quen ở đại học F…”
“À…” Ông Tô hình như đã nhớ ra có một nhân vật như vậy, “Nó và ba thì có gì liên quan?”
“Bốn năm trước, có phải ba tìm người đánh anh ấy đúng không?” Tô Thiên Thiên căn bản không hơi sức đâu quan tâm đến bộ dạng giả vờ lương thiện kia của ông ấy.
“… Nó bị người ta đánh sao?” Ông Tô nghiêng đầu không nhìn đến cô, lấy tay lắc lắc cái bút kia, cố gắng nặn ra chút mực, “Đó cũng là đáng đời…”
“Không phải ba làm sao?” Tô Thiên Thiên trực tiếp ép hỏi.
Ông Tô ngẩng đầu, “Sao con lại cho là ba làm chứ?”
“Bởi vì chỉ có ba mới làm chuyện đó thôi.” Tô Thiên Thiên đột nhiên không nhịn được gào lên, có lẽ đã lâu lắm rồi cô không tranh chấp với ba mình, đa số thời điểm, cô chọn lười phải cãi cọ, nhưng lần này, dường như có một sức mạnh đang thôi thúc cô, đẩy cô tới trước mặt ba mình, sức mạnh này, có lẽ gọi là không cam tâm!
“Ba sợ cái nghèo của chính mình, cho nên mới keo kiệt như vậy, ba sợ con gái mình không tìm được một kẻ có tiền, để ba lại phải quay về cuộc sống nghèo khổ đó!”
Ông Tô dường như bị lời nói của cô chọc giận, quăng cái bút trong tay xuống đất, đứng dậy, căm tức nhìn Tô Thiên Thiên, “Con nói chuyện với ba bằng cái giọng kiểu gì thế?!”
“Chẳng lẽ ba có thể phủ nhận chuyện kia không phải ba làm?!” Tô Thiên Thiên gằn từng chữ.
“Không sai.” Ông Tô hừ một tiếng, “Ba bảo người đi tìm nó, nhưng ba không đánh nó, chẳng qua ba chỉ muốn cho nó biết, thân phận của nó là gì, thân phận của con là gì, sự thật đã chứng minh, nó biết ba nói có lý, cho nên chia tay với con.”
“Ba nói thì có lý gì chứ?! Ba chẳng qua chỉ dùng mấy đồng tiền dơ bẩn của ba để làm nhục người khác thôi.” Tô Thiên Thiên phản bác, “Không phải ba cũng chỉ là một kẻ giàu sổi thôi sao?”
“Tôi giàu sổi đấy thì sao!” Ông Tô giận dữ rống lên, “Nhưng ít nhất, tôi giàu sổi, còn cho chị với mẹ chị sống được tử tế! Còn chị? Chị làm được cái gì? Chị đã làm gì giúp đỡ được cho tôi chưa? Chị có tư cách gì mà nói tôi!”
Tô Thiên Thiên cắn chặt môi, không nói nên lời, ông Tô nhân cơ hội tiếp tục nói, “Từ nhỏ đến lớn, chị đã làm được gì để tôi hài lòng chưa? Tôi cũng chẳng trông mong chị giúp được tôi cái gì!”
“Ba dĩ nhiên chẳng trông chờ vào con bao giờ…” Cánh môi Tô Thiên Thiên rỉ ra chút máu, “Có khi ngay từ khi con ra đời ba đã không hài lòng, chỉ bởi vì con là con gái, không làm người thừa kế của ba được, cho nên con có làm gì, ba cũng sẽ không hài lòng, cho dù thành tích của con có xuất sắc, khi thi đại học điền nguyện vọng, ba cũng chỉ nói đúng một câu “Tùy con” !”
Ông Tô dường như rất khinh thường sự lên án của cô, “Chẳng lẽ tôi nói gì có thể thay đổi được sự thật sao? Chị chẳng giúp gì được cho tôi cả, bây giờ còn ăn mặc như thế này đến công ty, thật mất mặt!”
Lời như vậy, không phải là lần đầu tiên Tô Thiên Thiên nghe thấy, đối với một người như ông Tô, có sự nghiệp thành công của riêng mình, cưới được người mình yêu, cần nhất, chính là một người thừa kế, thừa kế sự nghiệp của ông ấy, hoàn thành những chuyện mà ông chưa hoàn thành, nhưng trong mắt ông Tô, Tô Thiên Thiên không phải là người để ông ấy thấy hài lòng.
Mặc dù ông yêu vợ mình, thậm chí tràn đầy cảm kích với bà, nhưng trước sau vẫn không thể nào thích Tô Thiên Thiên được, có lẽ, đây là điều duy nhất ông không hài lòng, lại không thể nào thay đổi, cho nên chỉ có thể vĩnh viễn không hài lòng.
Ông có thể làm tròn trách nhiệm của một người ba, đối xử với Thiên Thiên cũng rất tốt, nhưng một khi dính đến chuyện này, lập tức giương cung bạt kiếm, không thể nào lùi bước.
Cô còn nhớ rõ hồi còn học tiểu học, mình cầm một tấm bằng khen chạy tới trước mặt ba, “Ba ơi ba ơi, con vẽ tranh đoạt giải! Cô giáo khen con này!”
“Ừ.” Ông Tô chỉ bình tĩnh nói như vậy, sau đó vươn tay xoa xoa đầu cô, “Tối ba và con đi siêu thị.”
Hay là khi mình thi không đạt, mặt mày đưa đám đi về nhà, bà Tô còn đang trách mắng cô, ông Tô chỉ nhàn nhạt bước tới nói, “Con gái, thi tốt mà làm cái gì? Thế là được rồi.”
Những đứa bạn xung quanh không biết đều nhìn Thiên Thiên nói, “Ba cậu tốt thật đấy, ba tớ dữ chết đi được, thi mà không qua là ăn ngay một trận đòn, thi tốt mới đưa mình đi ăn KFC.”
Lúc nhỏ, Tô Thiên Thiên còn tưởng rằng ba mình là người ba dịu dàng tốt bụng nhất thiên hạ, nhưng sau này cô mới phát hiện ra, sở dĩ dịu dàng tốt bụng, chẳng qua là vì không thèm để ý tới mà thôi.
Tô Thiên Thiên không ngờ rằng, Ninh San đột nhiên tới, lại mang đến cho cô một bí mật càng đột nhiên hơn, nhất thời trợn mắt há mồm. Ninh San nói tiếp, “Nói gì đó, chị nghĩ đại khái là mấy lời nhục nhã Tiểu Xuyên, em cũng biết rồi đấy, con người nó rất hiếu thắng, việc gì cũng muốn làm tốt nhất, sợ nhất là bị người ta xem thường, nhưng mà lại vì em mà bị sỉ nhục một trận, sau đó hai đứa cứ thế chia tay đúng không?”
“Dạ.” Thiên Thiên gật đầu một cái, “Chính hôm đó, anh ấy quay lại, bọn em chia tay luôn.”
“Nhanh vậy?” Ninh San cũng có chút giật mình, một lúc sau mới nhếch khóe miệng, nhàn nhạt cười một tiếng, “Xem ra Tiểu Xuyên bị tổn thương rất sâu.”
“Nhưng mà…” Tô Thiên Thiên mặc dù đã đại khái hiểu rõ sự tình, nhưng vẫn còn mờ mịt, “Nhưng tại sao anh ấy không nói cho em biết? Tại sao đến giờ vẫn không nói? Tại sao… rốt cuộc đám người kia là ai?”
Ninh San nhún vai, “Cái này nó không nói với chị, nhưng em thử nghĩ xem, nhất định là người không muốn em với Ninh Xuyên ở bên nhau… Có điều Tiểu Xuyên cũng dễ bị kích thích quá, làm vậy chẳng phải là đúng ý người kia rồi sao, nếu mà là chị, không dễ dàng như vậy đâu…” Cô còn chưa nói xong, Tô Thiên Thiên đã chạy ra khỏi cửa.
Ninh San kinh ngạc nhìn cô lao xuống lầu, hít một hơi, nghiêng đầu bế Bối Bối lên, “Sao cũng dễ bị kích thích thế nhỉ?”
…
Người không muốn cô và Ninh Xuyên ở bên nhau…
Trong đầu Tô Thiên Thiên chỉ có duy nhất một người, người này vừa thấy Ninh Xuyên đã lộ ra vẻ mặt không hài lòng, sau đó gọi cô vào, sau đó bắt đầu hỏi thăm về gia đình bối cảnh của Ninh Xuyên, sau khi không hài lòng thì bảo mình chia tay với anh, thấy mình cự tuyệt thì phủi tay áo bước đi, sau đó lại tìm cơ hội đánh lén sau lưng.
Người này, chính là ba của cô.
Lúc Thiên Thiên lao tới trụ sở của Thiên An, cô mới phát hiện, mình đã chạy một mạch hơn một tiếng đồng hồ, người cô ướt đẫm mồ hôi, chân vẫn còn đi dép lê, nhếch nhác còn chưa đánh răng rửa mặt chải đầu, mặc đồ ở nhà, cứ thế mà đứng trước tòa cao ốc.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cực kỳ rõ ràng, đó chính là ba cô mấy ngày nay từ khi khai phá xong chi nhánh công ty ở thành phố N về nhà, ban ngày nhất định sẽ đến công ty làm việc, đến đây chắc chắn sẽ tìm được ông ấy!
Thở hổn hển, Tô Thiên Thiên đẩy cửa ra, bây giờ mới hơn chín giờ, còn chưa đến giờ làm việc, chỉ có lác đác mấy người đang vào thang máy, cô cũng vội vàng đuổi theo, lại bị bảo vệ chặn lại, “Cô này, cô làm gì thế?”
“Tôi đến tìm người!” Tô Thiên Thiên vội vàng nói.
Bảo vệ nhìn cô từ đầu đến chân, chần chừ một chút, “Cô à, cô ăn mặc như vậy, chỗ chúng tôi là công ty địa sản, cô tìm ai ở đây chứ?”
Lúc này trong lòng Tô Thiên Thiên đang rất bực bội, rất căm tức, không nhịn được nói, “Anh quản tôi tìm ai làm gì!”
“Cô như vậy không thể vào được.” Bảo vệ thấy bộ dạng này của cô, cộng thêm vẻ mặt tức giận, càng thêm căng thẳng, giọng nói cũng cất cao lên mấy phần, giơ tay chặn cô lại.
“Tôi cứ vào!” Tô Thiên Thiên tiếp tục lao vào trong, “Tôi tìm ông chủ của các anh, ngài Chủ tịch!”
Bảo vệ thấy cô cố ý xông lên, hơn nữa ánh mắt như sắp phun ra lửa, lập tức liên tưởng đến mấy từ —— thần kinh rối loạn, trả thù, tấn công liều chết!
“Cô à, nếu cô không đi, tôi báo cảnh sát đấy!”
Tô Thiên Thiên nhìn anh ta chằm chằm, “Anh biết tôi là ai không?”
“Cô à, mời cô nhanh chóng rời đi cho!”
“Tên tôi là Tô Thiên Thiên, là con gái của ông chủ keo kiệt chết tiệt nhà các anh đấy!” Cô không nhịn được rống lên.
Cô vừa nói vậy, bảo vệ càng thêm khó tin, “Cô à, cho dù cô muốn tìm ông chủ, bây giờ cũng không phải giờ làm việc.”
“Anh tưởng tôi không biết ông già keo kiệt kia mùa hè bao giờ cũng thừa dịp trời sáng nhanh hơn, đi làm sớm hơn một chút sao! Bây giờ nhất định ông ta đã tới đây, thừa dịp trước khi điện nhảy số, đun nước trong phòng làm việc!” Tô Thiên Thiên không nhịn được quát to lên.
Bảo vệ lập tức ngây ngẩn cả người, “Ông chủ có đun nước hay không thì tôi không biết, nhưng đúng là ngày nào ông ấy cũng đến trước bảy giờ…”
Tô Thiên Thiên đẩy anh chàng bảo vệ còn đang ngây ngốc ra, sải bước đi về phía thang máy.
Thang máy đi thẳng đến tầng 18, con số mà ba cô thích nhất cũng là con số thô bỉ nhất, kinh coong một tiếng, dừng lại, lúc này tuy chưa đến giờ làm việc, nhưng nếu ông chủ đã tới công ty rồi, đám thanh niên hăng hái bị ông Tô tẩy não cũng đã tới không ít, đều đang ngồi ở chỗ của mình bận bịu làm việc.
Tô Thiên Thiên đi thẳng vào trong, thậm chí còn không có ai ngẩng đầu chú ý đến sự xuất hiện của cô, đi thẳng đến phòng làm việc ở trong cùng, mới bị trợ lý Trương gọi lại, “Cô, cô Tô?” Anh ta vẫn đi theo ông chủ làm việc, con gái của ông chủ chưa từng xuất hiện ở trường hợp công khai, cơ bản là một người rất thần bí, nhưng anh ta vẫn gặp qua một hai lần. Mặc dù chỉ có từng ấy lần ít ỏi, nhưng anh ta cũng cảm thấy trang phục của Tô Thiên Thiên không được phù hợp với thân phận của cô lắm, nhưng hôm nay vừa nhìn mới thấy, những thứ trước kia, đều là mây trôi cả thôi!
“Ba tôi ở trong đó chứ?” Câu này tuy là câu hỏi, nhưng Tô Thiên Thiên căn bản chẳng chờ anh ta trả lời đã xoay người đi thẳng vào trong.
Ông Tô ngồi trong phòng làm việc, đang hết sức chậm rãi dùng một cây bút sắp hết mực, gian nan phê duyệt tài liệu, bút sắp hết mực, viết nhanh, mạnh tay sẽ không viết ra được chữ, mà ông Tô vẫn không buông tha cho chút mực cỏn con kia, lấy tốc độ của ốc sên bò, di chữ trên giấy.
Tô Thiên Thiên chợt đẩy bật cửa ra, làm ông giật mình, cái bút trong tay quệt một cái ra một đường trắng xóa, cũng không viết ra được chữ nữa, ông gào khóc kêu lên, “Còn viết được ba chữ nữa mà!!!”
Nhưng Tô Thiên Thiên không có hứng thú quan tâm đến cái bút này còn viết được bao lâu, mà hét lớn lên, “Ninh Xuyên có phải là bị ba tìm người đánh đúng không?”
Rất rõ ràng, suy nghĩ của bọn họ ngay từ đầu đã không xuất phát trên cùng một đường thẳng, cho nên ông Tô ngẩng đầu lên nhìn thấy cô kêu to lên, “Sao con lại tới đây?!”
“Con đang hỏi ba chuyện của Ninh Xuyên mà!!”
“Sao con lại ăn mặc như vậy mà tới!”
“Con đang hỏi ba về Ninh Xuyên!!!”
“Ninh Xuyên là đứa nào?”
“…”
Tô Thiên Thiên bực bội vò đầu, nhìn chằm chằm ông Tô, “Ninh Xuyên, bạn trai cũ của con, người con quen ở đại học F…”
“À…” Ông Tô hình như đã nhớ ra có một nhân vật như vậy, “Nó và ba thì có gì liên quan?”
“Bốn năm trước, có phải ba tìm người đánh anh ấy đúng không?” Tô Thiên Thiên căn bản không hơi sức đâu quan tâm đến bộ dạng giả vờ lương thiện kia của ông ấy.
“… Nó bị người ta đánh sao?” Ông Tô nghiêng đầu không nhìn đến cô, lấy tay lắc lắc cái bút kia, cố gắng nặn ra chút mực, “Đó cũng là đáng đời…”
“Không phải ba làm sao?” Tô Thiên Thiên trực tiếp ép hỏi.
Ông Tô ngẩng đầu, “Sao con lại cho là ba làm chứ?”
“Bởi vì chỉ có ba mới làm chuyện đó thôi.” Tô Thiên Thiên đột nhiên không nhịn được gào lên, có lẽ đã lâu lắm rồi cô không tranh chấp với ba mình, đa số thời điểm, cô chọn lười phải cãi cọ, nhưng lần này, dường như có một sức mạnh đang thôi thúc cô, đẩy cô tới trước mặt ba mình, sức mạnh này, có lẽ gọi là không cam tâm!
“Ba sợ cái nghèo của chính mình, cho nên mới keo kiệt như vậy, ba sợ con gái mình không tìm được một kẻ có tiền, để ba lại phải quay về cuộc sống nghèo khổ đó!”
Ông Tô dường như bị lời nói của cô chọc giận, quăng cái bút trong tay xuống đất, đứng dậy, căm tức nhìn Tô Thiên Thiên, “Con nói chuyện với ba bằng cái giọng kiểu gì thế?!”
“Chẳng lẽ ba có thể phủ nhận chuyện kia không phải ba làm?!” Tô Thiên Thiên gằn từng chữ.
“Không sai.” Ông Tô hừ một tiếng, “Ba bảo người đi tìm nó, nhưng ba không đánh nó, chẳng qua ba chỉ muốn cho nó biết, thân phận của nó là gì, thân phận của con là gì, sự thật đã chứng minh, nó biết ba nói có lý, cho nên chia tay với con.”
“Ba nói thì có lý gì chứ?! Ba chẳng qua chỉ dùng mấy đồng tiền dơ bẩn của ba để làm nhục người khác thôi.” Tô Thiên Thiên phản bác, “Không phải ba cũng chỉ là một kẻ giàu sổi thôi sao?”
“Tôi giàu sổi đấy thì sao!” Ông Tô giận dữ rống lên, “Nhưng ít nhất, tôi giàu sổi, còn cho chị với mẹ chị sống được tử tế! Còn chị? Chị làm được cái gì? Chị đã làm gì giúp đỡ được cho tôi chưa? Chị có tư cách gì mà nói tôi!”
Tô Thiên Thiên cắn chặt môi, không nói nên lời, ông Tô nhân cơ hội tiếp tục nói, “Từ nhỏ đến lớn, chị đã làm được gì để tôi hài lòng chưa? Tôi cũng chẳng trông mong chị giúp được tôi cái gì!”
“Ba dĩ nhiên chẳng trông chờ vào con bao giờ…” Cánh môi Tô Thiên Thiên rỉ ra chút máu, “Có khi ngay từ khi con ra đời ba đã không hài lòng, chỉ bởi vì con là con gái, không làm người thừa kế của ba được, cho nên con có làm gì, ba cũng sẽ không hài lòng, cho dù thành tích của con có xuất sắc, khi thi đại học điền nguyện vọng, ba cũng chỉ nói đúng một câu “Tùy con” !”
Ông Tô dường như rất khinh thường sự lên án của cô, “Chẳng lẽ tôi nói gì có thể thay đổi được sự thật sao? Chị chẳng giúp gì được cho tôi cả, bây giờ còn ăn mặc như thế này đến công ty, thật mất mặt!”
Lời như vậy, không phải là lần đầu tiên Tô Thiên Thiên nghe thấy, đối với một người như ông Tô, có sự nghiệp thành công của riêng mình, cưới được người mình yêu, cần nhất, chính là một người thừa kế, thừa kế sự nghiệp của ông ấy, hoàn thành những chuyện mà ông chưa hoàn thành, nhưng trong mắt ông Tô, Tô Thiên Thiên không phải là người để ông ấy thấy hài lòng.
Mặc dù ông yêu vợ mình, thậm chí tràn đầy cảm kích với bà, nhưng trước sau vẫn không thể nào thích Tô Thiên Thiên được, có lẽ, đây là điều duy nhất ông không hài lòng, lại không thể nào thay đổi, cho nên chỉ có thể vĩnh viễn không hài lòng.
Ông có thể làm tròn trách nhiệm của một người ba, đối xử với Thiên Thiên cũng rất tốt, nhưng một khi dính đến chuyện này, lập tức giương cung bạt kiếm, không thể nào lùi bước.
Cô còn nhớ rõ hồi còn học tiểu học, mình cầm một tấm bằng khen chạy tới trước mặt ba, “Ba ơi ba ơi, con vẽ tranh đoạt giải! Cô giáo khen con này!”
“Ừ.” Ông Tô chỉ bình tĩnh nói như vậy, sau đó vươn tay xoa xoa đầu cô, “Tối ba và con đi siêu thị.”
Hay là khi mình thi không đạt, mặt mày đưa đám đi về nhà, bà Tô còn đang trách mắng cô, ông Tô chỉ nhàn nhạt bước tới nói, “Con gái, thi tốt mà làm cái gì? Thế là được rồi.”
Những đứa bạn xung quanh không biết đều nhìn Thiên Thiên nói, “Ba cậu tốt thật đấy, ba tớ dữ chết đi được, thi mà không qua là ăn ngay một trận đòn, thi tốt mới đưa mình đi ăn KFC.”
Lúc nhỏ, Tô Thiên Thiên còn tưởng rằng ba mình là người ba dịu dàng tốt bụng nhất thiên hạ, nhưng sau này cô mới phát hiện ra, sở dĩ dịu dàng tốt bụng, chẳng qua là vì không thèm để ý tới mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook