Lười Phải Yêu Anh
-
Chương 29
Hôm nay Ninh Xuyên vừa tới công ty, chưa bước vào bộ
tài vụ đã có người gọi anh một tiếng, “Ninh Xuyên!”
Anh xoay người lại nhìn, là Ôn Nhược Hà, bèn gật đầu chào hỏi một tiếng, “Anh cũng tới rồi à.”
“Đúng vậy.” Anh ta đứng trước mặt Ninh Xuyên, ánh mắt lóe lên, giống như có lời gì muốn nói, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào, có vẻ hơi hồi hộp và khẩn trương, “Cái đó…”
Vốn anh ta vào công ty chậm hơn Ninh Xuyên, nhưng tuổi lại lớn hơn Ninh Xuyên một chút, nghe nói là nhân tài tinh anh khai thác được từ một công ty quảng cáo khác, con người anh ta cư xử với mọi người rất hòa nhã, lại nổi tiếng là người hiền lành, nhân duyên ở công ty không tệ, bộ dụng cụ pha trà ở phòng làm việc của Ninh Xuyên cũng là được anh ta tặng nhân dịp mừng năm mới.
Quan hệ giữa hai người bọn họ tuy không thể coi là quá tốt, những vẫn gọi là được, dù sao một ở bộ Sáng tạo, một ở bộ Tài vụ, cũng chẳng có mâu thuẫn hay bất hòa gì.
“Có chuyện gì vậy?” Ninh Xuyên nhận ra anh ta có chuyện muốn hỏi, liền hỏi thăm một tiếng, “Hay là qua phòng làm việc của tôi đi?”
“Không không…” Anh ta vội vàng khoát tay, lại thở dài một tiếng, “Có lẽ là nguyên nhân ở chính tôi thôi.”
Lời của anh ta nói không được rõ ràng, Ninh Xuyên có chút khó hiểu, nhưng lại thấy anh ta ghé đầu thoáng nhìn vào trong phòng làm việc, giống như đang tìm ai đó vậy, “Anh tìm Tô Thiên Thiên sao?”
Ôn Nhược Hà bị người ta chọc trúng tim đen, lúc này có hơi lúng túng, “Ha, ha…. Đúng vậy, hình như cô ấy không đi làm?”
“Ừm, tuần này đã xin nghỉ phép.” Ninh Xuyên ho khan một tiếng, “Anh tìm cô ấy có việc sao?”
“Không có chuyện gì to tát,” Ôn Nhược Hà tươi cười, “Chẳng qua là gọi điện cho cô ấy cũng không thấy bắt máy… Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.”
Ninh Xuyên hơi nhíu mày, trên phương diện công việc mà nói, Ôn Nhược Hà và Tô Thiên Thiên hẳn là không có sự qua lại gì mới phải, vậy mà không những có cả số di động của nhau, mà hình như còn có chuyện gì đó anh không biết, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ cá nhân gì đó? “À, tôi cũng không biết, sao vậy, hai người… có quan hệ cá nhân?” Mặc dù anh cũng biết câu hỏi này có chút bao đồng, nhưng vẫn không nhịn được thốt lên.
Ôn Nhược Hà cười cười, “Thật ra thì dạo trước người nhà tôi có sắp xếp một cuộc xem mặt, kết quả đối tượng lại chính là Tô Thiên Thiên, không chỉ thế, gặp được hai lần, cô ấy lại không có tin tức gì, tôi nghĩ là tôi…” Anh ta ngượng ngùng nói.
Anh ta nói cũng không được rõ ràng cho lắm, nhưng Ninh Xuyên đã đoán ra tám chín phần, xem ra “Kỷ niệm ba năm” trong miệng Tô Thiên Thiên chính là đi xem mặt, mà “Đối tượng ở chung” trong truyền thuyết kia chính là Ôn Nhược Hà đang đứng trước mặt, nhưng sao cô ấy lại tạm thời đến chỗ của mình, điều này nghĩ mãi mà vẫn không ra.
So với lời nói của Tô Thiên Thiên về một “Đối tượng ba năm” mà anh chưa từng gặp cũng tưởng tượng không ra, một “Đối tượng hẹn hò” chân thật như Ôn Nhược Hà đang đứng trước mặt còn khiến cho anh thấy không thoải mái hơn.
Ôn Nhược Hà dường như đã nhận ra mình đã nói ra điều gì đó không nên nói, vội vàng bổ sung, “Có điều chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, anh đừng nói với người khác đấy.”
Ninh Xuyên gật đầu một cái, “Tôi biết rồi, anh yên tâm.”
“Vậy thì tốt.” Ôn Nhược Hà lại cười một tiếng, gãi gãi đầu, “Vậy đi trước nhé, anh làm việc đi.” Nói xong xoay người, trong miệng còn lẩm bẩm, “Sao lại không nhận điện thoại của mình nhỉ… Chẳng lẽ mình lại bị đá?”
Ninh Xuyên đứng đó, nhìn anh ta dần dần đi xa, đột nhiên ngây ngốc nhếch khóe miệng lên, cười theo kiểu cười của Ôn Nhược Hà, cuối cùng lại giận tái mặt, “Cô ta thích người lúc nào cũng cười như vậy?
…
Bối Bối ngủ thẳng đến chín giờ sáng mới mơ màng mở mắt ra, hôm qua cậu nhóc có chút hưng phấn, chơi một mình mãi một lúc lâu sau mới ngủ, cho nên hôm nay ngủ hơi nhiều hơn một chút.
Bé ngồi dậy nhìn quanh, Đậu Đậu không có trong phòng, Quả Táo cũng không có, bé bĩu môi, tự mình bò đến mép giường, xoay người lại, thả chân xuống trước, ngọ nguậy cái mông nhỏ, từ từ tuột xuống phía dưới, cuối cùng thấy mũi chân đã chạm đất mới đứng thẳng người, tự mình chạy ra ngoài cửa.
Tô Thiên Thiên đang xem TV trong phòng khách, đột nhiên Bối Bối chạy ra, khiến cho cô sợ hết hồn, vội vàng vứt điều khiển xuống, “Bối Bối, sao con tự mình xuống được?”
Bối Bối dường như cũng cảm thấy chuyện mình tự xuống giường được là một chuyện vô cùng vĩ đại, đắc ý ngẩng đầu lên, vươn tay ôm lấy Tô Thiên Thiên, “Bụng… bụng đói!”
“Trưa nay sẽ làm món ngon cho con ăn!” Tô Thiên Thiên bế cậu bé lên, thật ra thì bình thường cô luôn cảm thấy trẻ con là một thứ thật phiền toái, còn nghĩ không biết sau này mình mà sinh con thì biết làm sao đây? Nhưng sau khi quen Bối Bối, cô mới phát hiện ra, thực ra trẻ con rất đáng yêu, mặc dù không ít chuyện phiền toái, nhưng chỉ mới nhìn đến dáng vẻ đáng yêu của chúng thôi đã thấy không phiền nhiễu gì nữa rồi. Cô vươn tay véo véo khuôn mặt xinh xắn của Bối Bối một cái, “Con đáng yêu hơn cậu con nhiều!”
Bối Bối giơ hai bàn tay nhỏ nhắn ra, chọc chọc khuôn mặt mình, lúc lắc đầu nói, “Bối Bối là, là em bé đáng yêu…”
“Ha ha..” Thiên Thiên nở nụ cười, “Ai dạy con thế?”
“Mama…” Bối Bối đột nhiên nói, trẻ con có trò chơi thì sẽ dễ dàng quên đi một vài chuyện, nhưng vừa nhắc là nhớ lại ngay, bé im lặng một lúc, lại mở miệng, “Cả papa nữa….”
Thiên Thiên nhìn Bối Bối, trong lòng có chút ê ẩm, vươn tay vuốt vuốt cái đầu xinh xinh của cậu bé, “Bối Bối có thích papa với mama không?”
“Thích.” Bé nghiêm túc gật đầu, “Thích cả Đậu Đậu, thích cả Quả Táo nữa!”
“Papa mama cũng thích Bối Bối, Đậu Đậu và Quả Táo cũng thích Bối Bối!” Tô Thiên Thiên ôm chặt lấy cậu bé, “Bối Bối rất nghe lời, rất đáng yêu nhỉ!”
Bối Bối vươn tay bưng lấy mặt cô, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, chụt một cái hôn lên mặt cô, sau đó nhoẻn miệng nở nụ cười, “Tất cả mọi người đều phải chơi với Bối Bối!”
Thiên Thiên cười cười, ôm cậu nhóc vào phòng vệ sinh, “Đi nào, chúng ta đi đánh răng!”
…
Ninh Xuyên ngồi làm việc được một lúc, đột nhiên nhận được điện thoại của sếp tổng, nói rằng công ty hợp tác với một đơn vị ở thành phố N, bên cục Thuế có vấn đề, muốn anh sáng sớm mai đi công tác đến thành phố N hai ngày, chiều nay có thể quay về thu xếp đồ đạc.
Buối sáng anh bàn giao công việc của hai ngày tới xong, còn chưa đến 11 giờ, anh ngẫm nghĩ một chút những thức ăn đã mua ngày hôm qua, cùng cái cách trộn hết vào nhau rồi nấu của Tô Thiên Thiên, cả người rùng mình một cái, vội vàng lái xe về nhà, hy vọng có thể kịp làm cơm cho Bối Bối ăn.
Mai anh phải đến thành phố N hai ngày, chiều phải làm xong tã cho Bối Bối, sau đó sẽ đi mua một ít đồ ăn, thuận tiện dặn dò Tô Thiên Thiên một chút, nếu không thực sự không an tâm được.
Anh chạy xe thẳng về nhà, vội vã lên lầu, mở cửa ra, Tô Thiên Thiên và Bối Bối đều không ở trong phòng khách, anh đang muốn cất tiếng gọi, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi thơm, tiếp theo là tiếng lách ca lách cách trong phòng bếp, anh có chút khó hiểu, lẽ nào một nồi hổ lốn, mùi vị cũng không tệ lắm? Anh đổi dép, đi vào trong.
Tô Thiên Thiên đang ở trong phòng bếp quay lưng về phía anh đảo thức ăn, Bối Bối ngồi trên chiếc ghế gần cửa phòng bếp, cũng quay lưng về phía cửa, trong nồi có gì anh nhìn không rõ, nhưng trên bàn bếp đã có một đĩa thịt bò thái mỏng, phía trên lấm tấm những miếng tỏi đã được giã nhỏ, bên cạnh trên chiếc thớt gỗ là cần tây thái chỉ, cà rốt thái chỉ, cùng với ớt vàng thái chỉ, cô cầm đĩa lên, vớt mực non đã chín trong nồi ra ngoài, rửa sạch nồi, đổ thêm dầu, bật lửa lên, cầm thớt gỗ, trút hết những nguyên liệu đã được thái xong xuống, “Xèo” một tiếng, Bối Bối vui vẻ vỗ tay, “Thơm quá thơm quá…”
Tô Thiên Thiên đắc ý nghiêng đầu cười một tiếng, đột nhiên nhìn thấy Ninh Xuyên đang đứng trợn mắt há mồm ở cửa, loảng xoảng một tiếng, rơi cả cái nồi xuống đất, Bối Bối cũng cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy cậu đã về, cười hì hì nói, “Đậu Đậu, vào ăn cơm!”
“Sao anh lại về?” Tô Thiên Thiên vừa khom người nhặt cái nồi lên rửa lại, vội vàng đảo đảo thức ăn trong nồi, thêm chút dầu nành, cho thêm ít muối và đường, động tác vốn thuần thục cũng trở nên có chút cứng nhắc.
Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như nàng tiên ốc len lén làm việc mà sợ bị người ta phát hiện vậy…
“Mai phải đi công tác, chiều không phải đi làm nên về.” Ninh Xuyên chậm rì rì nói, vẫn không nhịn được vươn tay chỉ nồi thức ăn cô đang xào, “Cô biết nấu ăn?”
Tô Thiên Thiên nuốt nước miếng, “Cái đó... có thể nấu chín được... thế thôi.”
Thức ăn được đưa lên bàn, thịt bò kho thái mỏng, mực xào cần tây, canh trứng với rau chân vịt, còn có một đĩa rau trộn ngó sen, Tô Thiên Thiên lúng túng chỉ chỉ thức ăn trên bàn, “Đều là việc nhà, không ngờ tôi nấu vớ nấu vẩn mà nhìn, nhìn cũng không tệ lắm?”
Ninh Xuyên nhìn ba món mặn một món canh trên bàn, ngước mắt nhìn Tô Thiên Thiên có hơi bất an đang đứng ở đó, “Biết Trà đạo, biết nấu ăn? Cô giỏi giang như vậy từ bao giờ thế?”
“Có lẽ tôi có thiên phú…” Cô ngẩng đầu nhìn trời.
Ninh Xuyên gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, vị tỏi giã nước cùng mùi thịt bò quyện vào với nhau vừa phải, anh đặt đũa xuống, “Tô Thiên Thiên, cô còn có chuyện gì mà tôi chưa biết nữa đây?”
“Anh biết thì làm sao?” Tô Thiên Thiên nhún vai, đường hoàng ngồi xuống, tự múc cho mình một bát canh.
Ninh Xuyên nhăn mặt, trong lòng có chút cảm giác không nói lên thành lời, anh đã từng hiểu rõ tất cả những chuyện về Tô Thiên Thiên như lòng bàn tay, nhưng trong nháy mắt, người trước mặt lại khiến cho anh thấy xa lạ như vậy, cuộc sống của cô, chuyện của cô, anh không biết gì cả, ngay cả việc cô đi xem mặt với Ôn Nhược Hà, anh cũng không biết.
“Đúng vậy.” Ninh Xuyên không nhịn được nói, “Tôi biết thì làm sao, dù sao bốn năm trước cô đã tính tìm tôi làm bảo mẫu cho cô, cho dù cô biết dọn phòng, biết nấu ăn, cũng nói là không biết, vậy là sẽ được lười biếng, không phải sao?”
Tô Thiên Thiên ném đũa xuống, “Anh nói vậy là có ý gì, hóa ra là tôi biết hay không, làm hay không, còn phải bẩm báo với anh sao?”
“Dĩ nhiên là không cần.” Ninh Xuyên đáp, “Dù sao từ đầu tới cuối cô vẫn coi tôi là thằng ngốc để lừa gạt, cần bẩm báo làm gì chứ?”
“Đúng vậy, anh chính là thằng ngốc!” Tô Thiên Thiên đứng phắt dậy, “Bời vì sau khi chia tay, tôi mới đi học tất cả những thứ vốn không biết này, nhưng đến khi tôi học xong rồi, thằng ngốc anh đã đi thi ở vùng khác, muốn tìm cũng không tìm được!” Nóng lên, cô đã phun ra tất cả.
Ninh Xuyên sững sờ tại chỗ, “Cô nói cái gì?”
Tô Thiên Thiên thở hổn hển, lắp bắp nói, “Mắc, mắc mớ gì đến anh!” Nói xong cầm bát cơm lên, dùng đũa gắp một miếng thức ăn, há to mồm nhai.
Bối Bối nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cậu mình, giống y như người lớn, vươn tay vỗ vỗ anh, “Đậu Đậu, nghe không hiểu sao? Không sao, con cũng không hiểu!”
Tô Thiên Thiên đã ba miệng thành hai giải quyết xong hết cả cơm lẫn canh, đứng dậy cầm giấy lau miệng, tức giận quay ra Ninh Xuyên nói, “Anh, đi rửa bát!”
Anh xoay người lại nhìn, là Ôn Nhược Hà, bèn gật đầu chào hỏi một tiếng, “Anh cũng tới rồi à.”
“Đúng vậy.” Anh ta đứng trước mặt Ninh Xuyên, ánh mắt lóe lên, giống như có lời gì muốn nói, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào, có vẻ hơi hồi hộp và khẩn trương, “Cái đó…”
Vốn anh ta vào công ty chậm hơn Ninh Xuyên, nhưng tuổi lại lớn hơn Ninh Xuyên một chút, nghe nói là nhân tài tinh anh khai thác được từ một công ty quảng cáo khác, con người anh ta cư xử với mọi người rất hòa nhã, lại nổi tiếng là người hiền lành, nhân duyên ở công ty không tệ, bộ dụng cụ pha trà ở phòng làm việc của Ninh Xuyên cũng là được anh ta tặng nhân dịp mừng năm mới.
Quan hệ giữa hai người bọn họ tuy không thể coi là quá tốt, những vẫn gọi là được, dù sao một ở bộ Sáng tạo, một ở bộ Tài vụ, cũng chẳng có mâu thuẫn hay bất hòa gì.
“Có chuyện gì vậy?” Ninh Xuyên nhận ra anh ta có chuyện muốn hỏi, liền hỏi thăm một tiếng, “Hay là qua phòng làm việc của tôi đi?”
“Không không…” Anh ta vội vàng khoát tay, lại thở dài một tiếng, “Có lẽ là nguyên nhân ở chính tôi thôi.”
Lời của anh ta nói không được rõ ràng, Ninh Xuyên có chút khó hiểu, nhưng lại thấy anh ta ghé đầu thoáng nhìn vào trong phòng làm việc, giống như đang tìm ai đó vậy, “Anh tìm Tô Thiên Thiên sao?”
Ôn Nhược Hà bị người ta chọc trúng tim đen, lúc này có hơi lúng túng, “Ha, ha…. Đúng vậy, hình như cô ấy không đi làm?”
“Ừm, tuần này đã xin nghỉ phép.” Ninh Xuyên ho khan một tiếng, “Anh tìm cô ấy có việc sao?”
“Không có chuyện gì to tát,” Ôn Nhược Hà tươi cười, “Chẳng qua là gọi điện cho cô ấy cũng không thấy bắt máy… Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.”
Ninh Xuyên hơi nhíu mày, trên phương diện công việc mà nói, Ôn Nhược Hà và Tô Thiên Thiên hẳn là không có sự qua lại gì mới phải, vậy mà không những có cả số di động của nhau, mà hình như còn có chuyện gì đó anh không biết, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ cá nhân gì đó? “À, tôi cũng không biết, sao vậy, hai người… có quan hệ cá nhân?” Mặc dù anh cũng biết câu hỏi này có chút bao đồng, nhưng vẫn không nhịn được thốt lên.
Ôn Nhược Hà cười cười, “Thật ra thì dạo trước người nhà tôi có sắp xếp một cuộc xem mặt, kết quả đối tượng lại chính là Tô Thiên Thiên, không chỉ thế, gặp được hai lần, cô ấy lại không có tin tức gì, tôi nghĩ là tôi…” Anh ta ngượng ngùng nói.
Anh ta nói cũng không được rõ ràng cho lắm, nhưng Ninh Xuyên đã đoán ra tám chín phần, xem ra “Kỷ niệm ba năm” trong miệng Tô Thiên Thiên chính là đi xem mặt, mà “Đối tượng ở chung” trong truyền thuyết kia chính là Ôn Nhược Hà đang đứng trước mặt, nhưng sao cô ấy lại tạm thời đến chỗ của mình, điều này nghĩ mãi mà vẫn không ra.
So với lời nói của Tô Thiên Thiên về một “Đối tượng ba năm” mà anh chưa từng gặp cũng tưởng tượng không ra, một “Đối tượng hẹn hò” chân thật như Ôn Nhược Hà đang đứng trước mặt còn khiến cho anh thấy không thoải mái hơn.
Ôn Nhược Hà dường như đã nhận ra mình đã nói ra điều gì đó không nên nói, vội vàng bổ sung, “Có điều chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, anh đừng nói với người khác đấy.”
Ninh Xuyên gật đầu một cái, “Tôi biết rồi, anh yên tâm.”
“Vậy thì tốt.” Ôn Nhược Hà lại cười một tiếng, gãi gãi đầu, “Vậy đi trước nhé, anh làm việc đi.” Nói xong xoay người, trong miệng còn lẩm bẩm, “Sao lại không nhận điện thoại của mình nhỉ… Chẳng lẽ mình lại bị đá?”
Ninh Xuyên đứng đó, nhìn anh ta dần dần đi xa, đột nhiên ngây ngốc nhếch khóe miệng lên, cười theo kiểu cười của Ôn Nhược Hà, cuối cùng lại giận tái mặt, “Cô ta thích người lúc nào cũng cười như vậy?
…
Bối Bối ngủ thẳng đến chín giờ sáng mới mơ màng mở mắt ra, hôm qua cậu nhóc có chút hưng phấn, chơi một mình mãi một lúc lâu sau mới ngủ, cho nên hôm nay ngủ hơi nhiều hơn một chút.
Bé ngồi dậy nhìn quanh, Đậu Đậu không có trong phòng, Quả Táo cũng không có, bé bĩu môi, tự mình bò đến mép giường, xoay người lại, thả chân xuống trước, ngọ nguậy cái mông nhỏ, từ từ tuột xuống phía dưới, cuối cùng thấy mũi chân đã chạm đất mới đứng thẳng người, tự mình chạy ra ngoài cửa.
Tô Thiên Thiên đang xem TV trong phòng khách, đột nhiên Bối Bối chạy ra, khiến cho cô sợ hết hồn, vội vàng vứt điều khiển xuống, “Bối Bối, sao con tự mình xuống được?”
Bối Bối dường như cũng cảm thấy chuyện mình tự xuống giường được là một chuyện vô cùng vĩ đại, đắc ý ngẩng đầu lên, vươn tay ôm lấy Tô Thiên Thiên, “Bụng… bụng đói!”
“Trưa nay sẽ làm món ngon cho con ăn!” Tô Thiên Thiên bế cậu bé lên, thật ra thì bình thường cô luôn cảm thấy trẻ con là một thứ thật phiền toái, còn nghĩ không biết sau này mình mà sinh con thì biết làm sao đây? Nhưng sau khi quen Bối Bối, cô mới phát hiện ra, thực ra trẻ con rất đáng yêu, mặc dù không ít chuyện phiền toái, nhưng chỉ mới nhìn đến dáng vẻ đáng yêu của chúng thôi đã thấy không phiền nhiễu gì nữa rồi. Cô vươn tay véo véo khuôn mặt xinh xắn của Bối Bối một cái, “Con đáng yêu hơn cậu con nhiều!”
Bối Bối giơ hai bàn tay nhỏ nhắn ra, chọc chọc khuôn mặt mình, lúc lắc đầu nói, “Bối Bối là, là em bé đáng yêu…”
“Ha ha..” Thiên Thiên nở nụ cười, “Ai dạy con thế?”
“Mama…” Bối Bối đột nhiên nói, trẻ con có trò chơi thì sẽ dễ dàng quên đi một vài chuyện, nhưng vừa nhắc là nhớ lại ngay, bé im lặng một lúc, lại mở miệng, “Cả papa nữa….”
Thiên Thiên nhìn Bối Bối, trong lòng có chút ê ẩm, vươn tay vuốt vuốt cái đầu xinh xinh của cậu bé, “Bối Bối có thích papa với mama không?”
“Thích.” Bé nghiêm túc gật đầu, “Thích cả Đậu Đậu, thích cả Quả Táo nữa!”
“Papa mama cũng thích Bối Bối, Đậu Đậu và Quả Táo cũng thích Bối Bối!” Tô Thiên Thiên ôm chặt lấy cậu bé, “Bối Bối rất nghe lời, rất đáng yêu nhỉ!”
Bối Bối vươn tay bưng lấy mặt cô, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, chụt một cái hôn lên mặt cô, sau đó nhoẻn miệng nở nụ cười, “Tất cả mọi người đều phải chơi với Bối Bối!”
Thiên Thiên cười cười, ôm cậu nhóc vào phòng vệ sinh, “Đi nào, chúng ta đi đánh răng!”
…
Ninh Xuyên ngồi làm việc được một lúc, đột nhiên nhận được điện thoại của sếp tổng, nói rằng công ty hợp tác với một đơn vị ở thành phố N, bên cục Thuế có vấn đề, muốn anh sáng sớm mai đi công tác đến thành phố N hai ngày, chiều nay có thể quay về thu xếp đồ đạc.
Buối sáng anh bàn giao công việc của hai ngày tới xong, còn chưa đến 11 giờ, anh ngẫm nghĩ một chút những thức ăn đã mua ngày hôm qua, cùng cái cách trộn hết vào nhau rồi nấu của Tô Thiên Thiên, cả người rùng mình một cái, vội vàng lái xe về nhà, hy vọng có thể kịp làm cơm cho Bối Bối ăn.
Mai anh phải đến thành phố N hai ngày, chiều phải làm xong tã cho Bối Bối, sau đó sẽ đi mua một ít đồ ăn, thuận tiện dặn dò Tô Thiên Thiên một chút, nếu không thực sự không an tâm được.
Anh chạy xe thẳng về nhà, vội vã lên lầu, mở cửa ra, Tô Thiên Thiên và Bối Bối đều không ở trong phòng khách, anh đang muốn cất tiếng gọi, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi thơm, tiếp theo là tiếng lách ca lách cách trong phòng bếp, anh có chút khó hiểu, lẽ nào một nồi hổ lốn, mùi vị cũng không tệ lắm? Anh đổi dép, đi vào trong.
Tô Thiên Thiên đang ở trong phòng bếp quay lưng về phía anh đảo thức ăn, Bối Bối ngồi trên chiếc ghế gần cửa phòng bếp, cũng quay lưng về phía cửa, trong nồi có gì anh nhìn không rõ, nhưng trên bàn bếp đã có một đĩa thịt bò thái mỏng, phía trên lấm tấm những miếng tỏi đã được giã nhỏ, bên cạnh trên chiếc thớt gỗ là cần tây thái chỉ, cà rốt thái chỉ, cùng với ớt vàng thái chỉ, cô cầm đĩa lên, vớt mực non đã chín trong nồi ra ngoài, rửa sạch nồi, đổ thêm dầu, bật lửa lên, cầm thớt gỗ, trút hết những nguyên liệu đã được thái xong xuống, “Xèo” một tiếng, Bối Bối vui vẻ vỗ tay, “Thơm quá thơm quá…”
Tô Thiên Thiên đắc ý nghiêng đầu cười một tiếng, đột nhiên nhìn thấy Ninh Xuyên đang đứng trợn mắt há mồm ở cửa, loảng xoảng một tiếng, rơi cả cái nồi xuống đất, Bối Bối cũng cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy cậu đã về, cười hì hì nói, “Đậu Đậu, vào ăn cơm!”
“Sao anh lại về?” Tô Thiên Thiên vừa khom người nhặt cái nồi lên rửa lại, vội vàng đảo đảo thức ăn trong nồi, thêm chút dầu nành, cho thêm ít muối và đường, động tác vốn thuần thục cũng trở nên có chút cứng nhắc.
Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như nàng tiên ốc len lén làm việc mà sợ bị người ta phát hiện vậy…
“Mai phải đi công tác, chiều không phải đi làm nên về.” Ninh Xuyên chậm rì rì nói, vẫn không nhịn được vươn tay chỉ nồi thức ăn cô đang xào, “Cô biết nấu ăn?”
Tô Thiên Thiên nuốt nước miếng, “Cái đó... có thể nấu chín được... thế thôi.”
Thức ăn được đưa lên bàn, thịt bò kho thái mỏng, mực xào cần tây, canh trứng với rau chân vịt, còn có một đĩa rau trộn ngó sen, Tô Thiên Thiên lúng túng chỉ chỉ thức ăn trên bàn, “Đều là việc nhà, không ngờ tôi nấu vớ nấu vẩn mà nhìn, nhìn cũng không tệ lắm?”
Ninh Xuyên nhìn ba món mặn một món canh trên bàn, ngước mắt nhìn Tô Thiên Thiên có hơi bất an đang đứng ở đó, “Biết Trà đạo, biết nấu ăn? Cô giỏi giang như vậy từ bao giờ thế?”
“Có lẽ tôi có thiên phú…” Cô ngẩng đầu nhìn trời.
Ninh Xuyên gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, vị tỏi giã nước cùng mùi thịt bò quyện vào với nhau vừa phải, anh đặt đũa xuống, “Tô Thiên Thiên, cô còn có chuyện gì mà tôi chưa biết nữa đây?”
“Anh biết thì làm sao?” Tô Thiên Thiên nhún vai, đường hoàng ngồi xuống, tự múc cho mình một bát canh.
Ninh Xuyên nhăn mặt, trong lòng có chút cảm giác không nói lên thành lời, anh đã từng hiểu rõ tất cả những chuyện về Tô Thiên Thiên như lòng bàn tay, nhưng trong nháy mắt, người trước mặt lại khiến cho anh thấy xa lạ như vậy, cuộc sống của cô, chuyện của cô, anh không biết gì cả, ngay cả việc cô đi xem mặt với Ôn Nhược Hà, anh cũng không biết.
“Đúng vậy.” Ninh Xuyên không nhịn được nói, “Tôi biết thì làm sao, dù sao bốn năm trước cô đã tính tìm tôi làm bảo mẫu cho cô, cho dù cô biết dọn phòng, biết nấu ăn, cũng nói là không biết, vậy là sẽ được lười biếng, không phải sao?”
Tô Thiên Thiên ném đũa xuống, “Anh nói vậy là có ý gì, hóa ra là tôi biết hay không, làm hay không, còn phải bẩm báo với anh sao?”
“Dĩ nhiên là không cần.” Ninh Xuyên đáp, “Dù sao từ đầu tới cuối cô vẫn coi tôi là thằng ngốc để lừa gạt, cần bẩm báo làm gì chứ?”
“Đúng vậy, anh chính là thằng ngốc!” Tô Thiên Thiên đứng phắt dậy, “Bời vì sau khi chia tay, tôi mới đi học tất cả những thứ vốn không biết này, nhưng đến khi tôi học xong rồi, thằng ngốc anh đã đi thi ở vùng khác, muốn tìm cũng không tìm được!” Nóng lên, cô đã phun ra tất cả.
Ninh Xuyên sững sờ tại chỗ, “Cô nói cái gì?”
Tô Thiên Thiên thở hổn hển, lắp bắp nói, “Mắc, mắc mớ gì đến anh!” Nói xong cầm bát cơm lên, dùng đũa gắp một miếng thức ăn, há to mồm nhai.
Bối Bối nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cậu mình, giống y như người lớn, vươn tay vỗ vỗ anh, “Đậu Đậu, nghe không hiểu sao? Không sao, con cũng không hiểu!”
Tô Thiên Thiên đã ba miệng thành hai giải quyết xong hết cả cơm lẫn canh, đứng dậy cầm giấy lau miệng, tức giận quay ra Ninh Xuyên nói, “Anh, đi rửa bát!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook