Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 222: Đoàn yêu thú cướp bóc

Quả thực Phương Hành và Ứng Xảo Xảo đi về phía trước như đi dạo phố.

Trên thực tế hoàn cảnh trong Đại Tuyết Sơn cực kỳ khắc nghiệt, áp lực đại trận và hàn khí phong tuyết khiến người ta khó mà chịu nổi, chỉ có thể mượn bảo hộ của Huyền Băng Lệnh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, mà điều kiện tiên quyết là chúng thiên kiêu vẫn phải gian nan đi về phía trước, họ giữ vững cảnh giác, tránh tập kích của yêu thú, cũng thi triển thần thông phá vỡ cấm chế, lấy được Ngự Trận Phù Băng Âm Cung giấu trong Đại Tuyết Sơn.

Chuyện này gần như đã đạt đến cực hạn mà chúng thiên kiêu Linh Động cảnh có thể đạt tới, đúng là khó khăn.

Tuy nhiên hết thảy khó khăn chẳng là gì với Phương Hành và Ứng Xảo Xảo, trên người Ứng Xảo Xảo có một tấm Huyền Băng Lệnh, nếu không cần phí sức đi gấp thì nàng chỉ cần vận chuyển linh khí để chống đỡ áp lực đại trận trấn áp trên người mình cũng đã đủ, còn Phương Hành thì càng đơn giản, không chừng vào Đại Tuyết Sơn vài chục dặm rồi mà hắn vẫn chưa thấy chút áp lực nào...

Hết cách rồi, năng lực hóa giải trận pháp của mười mấy tấm Huyền Băng Lệnh thật sự quá mạnh.

"Hửm, nơi này có cấm chế, là một quyển trục phù văn, phía trên có chữ ‘Tù’, nét bút cuối cùng hình như được người khác bổ sung thêm, chắc là khảo nghiệm rồi, người bố trí cấm chế này chỉ viết hơn phân nửa phù văn rồi chờ người khác vào nơi đây bổ sung, nếu có thể lĩnh hội phù ý thì người bổ sung phù văn có thể nhận được Ngự Trận Phù..."

Hai người Phương Hành Ứng Xảo Xảo ban đầu rơi lại phía sau nên lúc này đi về phía trước thì thấy rất nhiều dấu vết cấm chế bị phá giải.

Trên đường đi thì chung quanh sơn cốc và trên tuyết phong là nơi có nhiều cấm chế như vậy, Phương Hành đoán Ngự Trận Phù Băng Âm Cung chắc hẳn được đặt trong các cấm chế đó. Chúng thiên kiêu có thể dùng  dđan, khí, trận, pháp để phá vỡ cấm chế, có thể lấy được Ngự Trận Phù thì coi như là một loại khảo nghiệm.

Dọc theo con đường này, bọn họ đã thấy rất nhiều cấm chế như vậy, có khi là sơn cốc đầy độc chướng nên cần người am hiểu đan pháp mới có thể luyện ra Giải Độc Đan để vào trong đó. Cũng có một số pháp trận phức tạp nên cần người am hiểu trận pháp tính toán vận chuyển của pháp trận thì mới có thể vào, có một số là cơ quan huyền môn, cần kiến thức về luyện khí.

"Tiểu Cửu ca ca, chúng ta bị bỏ lại phía sau rồi, không lấy được Ngự Trận Phù mất..."

Ứng Xảo Xảo nhìn cấm chế xung quanh đã bị chúng thiên kiêu phá nên có chút lo lắng nói với Phương Hành.

Phương Hành liếc nàng một cái, nói: "Đan, khí, trận, phù, muội biết cái gì?"

Ứng Xảo Xảo suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng nói: "Hình như cái nào ta cũng hiểu một chút..."

Phương Hành nói: "Vậy không thạo cái nào à, xem ra chỉ có thể dùng phương pháp của ta rồi!"

Ứng Xảo Xảo kinh ngạc nói: "Phương pháp gì?"

Phương Hành nói: “Cướp, trong tay bọn họ có Ngự Trận Phù, cướp rồi thì không phải của chúng ta rồi sao?"

Ứng Xảo Xảo ngẩn người, nói: "Như vậy không tốt đâu, thật ra ta cũng có thể thử những cấm chế này xem sao!"

Phương Hành nói: "Muội bảo đảm phá được sao?"

Ứng Xảo Xảo gật đầu, nói: "Có chút tự tin!"

Phương Hành nói: "Chắc chắn mười phần không?"

Ứng Xảo Xảo sững người, lắc đầu, nói: "Vậy thì không có!"

Phương Hành vỗ đùi, nói: "Muội xem, ta đã nói dùng cách của ta đi mà!"

Ứng Xảo Xảo bị nghẹn một hồi, nghĩ thầm làm gì có ai nắm chắc mười phần chứ?

Nàng có chút ngờ vực nhìn Phương Hành: "Sao ta cảm thấy huynh vốn muốn đi cướp vậy?"

Phương Hành mặt dày hơi ửng đỏ, giáo huấn nàng: "Sao có thể? Không phải ta đây muốn tốt cho muội sao?"

Ứng Xảo Xảo có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: "Là ta sai, Tiểu Cửu ca ca, ta cảm thấy cướp đồ của bọn họ không tốt lắm đâu? Hình như bọn họ vốn có chút ý kiến đối với ta mà giờ còn cướp đồ của bọn họ nữa..."

Phương Hành nói: "Dù sao đã có ý kiến thì cần gì quan tâm nữa, đoạt trước rồi hãy nói!"

Ứng Xảo Xảo thấy dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của hắn thì tất nhiên không thể nào phản bác, nàng ngừng lại một chút rồi cũng hạ quyết tâm, nói: "Tốt lắm, ta nghe lời huynh!" Trong lòng nàng cũng đã nghĩ tới chuyện cùng lắm thì không bái sư nữa, trở về Bột Hải Quốc cùng tiểu Cửu ca ca thôi.

Phương Hành thì cười ha ha một tiếng, vỗ con tuyết giao phía dưới, kêu lên: "Chạy nhanh lên một chút, các con, đi cướp thôi!"

"Éc..."

Tuyết giao ngẩng chiếc đầu to, thân thể chấn động, phát ra một tiếng rống, tốc độ đột nhiên tăng nhanh.

Một đám tuyết lang, băng tượng sau lưng bọn họ ùn ùn chạy đuổi theo, đại địa chấn động như thiên quân vạn mã.

Có ba nam tử đang đứng trên sườn dốc phủ tuyết phía trước không xa, một người trong đó chính là Mạc Dương.

Lúc này mắt Mạc Dương chăm chú quan sát sơn cốc, hắn không ngừng bấm đốt ngón tay, hai người khác thì khẩn trương nhìn hắn.

Tính toán một hồi lâu thì trán Mạc Dương đã rỉ ra một lớp mồ hôi, hắn không ngừng nói: "Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ..."

Một huyền sam thanh niên có lông mày thưa thớt Bbên cạnh cười nói: "Mạc huynh được xưng là tiểu thần toán mà còn không phá được cấm chế này sao?"

Sắc mặt Mạc Dương có chút đỏ, cau mày nói: "Cấm chế ở đây thật lợi hại, thoạt nhìn đơn giản nhưng trên thực tế hoàn toàn không giống phương pháp vận chuyển và pháp trận cấm chế bình thường, ta tính đi tính lại mà không thể tính được mắt trận..."

"Ha ha, xem ra Mạc gia tiểu thần toán rốt cuộc không bằng Hầu Quỷ Môn Đại Diễn Tông rồi..."

Huyền sam thanh niên bật cười khúc khích.

Thanh sam công tử kết minh cùng bọn họ tức giận nói: "Ngươi nói chuyện đàng hoàng chút đi, kết minh của ba người chúng ta gần như tương đối mạnh trong số những người vào Đại Tuyết Sơn, thế nhưng đến bây giờ lại chỉ lấy được hai tấm Ngự Trận Phù, mỗi người còn không được một tấm, lại bị người khác bỏ lại phía sau, nếu cứ vậy mà vào sâu trong Đại Tuyết Sơn thì chúng ta còn mặt mũi nào chứ?"

Huyền sam thanh niên bất đắc dĩ khoát tay áo, nói: "Được rồi được rồi, nhưng mà tính không ra thì ta cũng không có cách nào đâu!"

Mạc Dương tính toán thêm một hồi thì trong lòng càng thêm gấp gáp, hơn nữa bị đồng đội châm chọc nên khiến hắn có chút căm tức, trong lòng thầm nghĩ: "Mãi không thể nào tính ra toàn bộ mắt trận, mạo muội vào cốc sẽ có nguy hiểm rất lớn, trừ phi có người hy sinh bản thân đi vào mắt trận mà ta không tính ra để tranh thủ một chút thời gian, tuy nhiên ai lại ngu như vậy?"

Đang suy nghĩ thì chợt nghe nơi xa ầm ầm rung động, dường như có một nam một nữ lướt tới đây từ trong bão tuyết tràn ngập, hắn thi triển Pháp Nhãn Thuật nhìn sang thì nhất thời hơi ngẩn ra, một trong hai người kia là Ứng Xảo Xảo bị hắn từ chối kết minh, bên người nàng là một thiếu niên mặc y phục người hầu, hai người này có chút thân mật khiến hắn hơi khó chịu.

Tuy trước đó không lâu hắn từ chối kết minh với Ứng Xảo Xảo nhưng thấy nàng đồng hành với người khác thì trong lòng cũng không thoải mái.

"Ô, dã nha đầu Bột Hải Quốc kia tới rồi!"

"Hai người bọn họ như trượt tới vậy, chẳng lẽ mượn pháp khí gì ư?"

Ba người thấp giọng nghị luận, tuyết giao cực kỳ tương tự màu tuyết mà cự ly lại xa nên bọn họ không thấy rõ.

Trong lòng Mạc Dương hơi chấn động một chút, nói với hai người chiến hữu: "Thật may mắn, có biện pháp giải cấm chế này rồi!"

Hai người nọ hơi ngẩn ra, nghe Mạc Dương thấp giọng chi tiết một chút thì bỗng hiểu ra bèn cười đồng ý.

"Xảo Xảo sư muội, muội cũng tới rồi!"

Mạc Dương bỗng nhiên nâng giọng hét lớn, từ xa không ngừng ngoắc tay về hướng Ứng Xảo Xảo.

"Ồ? Có mối làm ăn!"

Phương Hành thấy thế thì trong lòng vui mừng, vội vàng kéo Ứng Xảo Xảo nhảy xuống từ trên tuyết giao, khoát tay áo, ý bảo lũ yêu thú tản ra khắp nơi, làm thành một vòng vây, lặng lẽ không thể để cho ba con dê béo này chạy thoát, sau đó mới lôi tay Ứng Xảo Xảo, đầy mặt tươi cười, nghênh đón đám người Mạc Dương, vừa đi còn vừa nói: "Cười thân thiết một chút, tự nhiên một chút, muội quá nghiệp dư..."

Ứng Xảo Xảo đường đường là công chúa của Bách Thú Tông nhưng đã sắp bị dạy thành nữ thổ phỉ rồi, nàng cố gắng treo khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, chào đó  Mạc Dương, nói: "Mạc sư huynh... Huynh... Xin chào..."

Mạc Dương đi tới gần, thấy Phương Hành và Ứng Xảo Xảo nắm tay thì trong lòng càng khó chịu, hắn thờ ơ liếc Phương Hành một cái, trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa nho nhã, nhẹ nhàng ôm quyền với Ứng Xảo Xảo, nói: "Xảo Xảo sư muội, vừa rồi ta thất lễ nên trong lòng rất hối hận, muội đồng hành cùng chúng ta đoạn đường phía sau được không?"

Đối mặt với lời mời vui vẻ của Mạc Dương, Ứng Xảo Xảo ngây người, trên mặt hiện ra vẻ cổ quái: "Ơ... Không cần, hì hì, ta đã tìm được đồng minh của mình rồi, bọn chúng rất lợi hại!"

Mạc Dương hơi ngẩn ra, trong lòng có chút không vui, giọng nói lạnh lùng: "Là tên hạ nhân này sao? A, cũng là một đồng minh không tồi, ít nhất hắn trung thành với muội!"Ngừng lại một chút rồi hắn không hề dài dòng nữa, nói thẳng: "Xảo Xảo sư muội không muốn kết minh với chúng ta thì Mạc mỗ cũng không ép, tuy nhiên trước mắt ta có một việc cần Xảo Xảo sư muội giúp chút, muội có đồng ý hay không?"

Ứng Xảo Xảo ngẩn ra, vội nói: "Mạc sư huynh cứ nói, Xảo Xảo có thể giúp nhất định sẽ giúp!"

Mạc Dương cười nhẹ, chỉ Phương Hành bên cạnh nàng nói: "Cho mượn hắn một chút!"

"Cái gì?"

Ứng Xảo Xảo giật mình, nghi ngờ nhìn Mạc Dương một chút, lại nhìn Phương Hành một chút, nàng còn tưởng mình nghe lầm.

Mà Phương Hành đang quan sát yêu thú vây quanh cũng hơi ngẩn ra, sau đó hắn mừng rỡ trong lòng, cười hắc hắc một tiếng.

Hắn thích nhất loại người trực tiếp tìm phiền phức này, cả việc mình phải khiêu khích lấy cớ cũng được giảm đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương