Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 202: Phảng thiên lôi, Trúc đạo cơ

Trúc Cơ và Linh Động, như một đường chân trời vậy. Sau khi Trúc Cơ thành công, bất kể là sức mạnh hay tu vi, đều có cách biệt rất lớn so với Linh Động. Nếu thực lực của hắn tăng vọt, cho dù Diệp Cô Âm có huyền khí thượng phẩm đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ có thể đánh nàng ta như đánh tức phụ vậy. Tuy rằng nàng ta được mệnh danh là “nửa bước Trúc Cơ”, nhưng vẫn là chưa thực sự Trúc Cơ, không thể phát huy toàn bộ uy lực của huyền khí. 

Dựa theo đánh giá của Phương Hành, nữ nhân kia chỉ có thể phát huy ra được ba tầng uy lực của Kinh Hoàng Cầm. Mà khi cả hai đều là Linh Động, ba tầng uy lực kia đã là khoảng cách không thể vượt qua. Nhưng nếu hắn Trúc Cơ thành công, hắn sẽ không cần sợ nàng ta.

“Nếu luyện cả Vạn Linh Kỳ này, cũng có thể nắm chắc Trúc Cơ cảnh hơn chút ít…” 

Đại Bằng Tà Vương nghe xong, suy nghĩ một chút, cũng gật đầu. Dĩ nhiên, lão mà không gật đầu cũng chẳng có tác dụng gì. Chuyện mà tiểu quỷ này đã quyết, bình thường lão cũng không chen miệng được .

“Để lão phu về thức hải trước, hộ pháp cho ngươi…” - Đại Bằng Tà Vương hăng hái tự đề cử bản thân. 

“Ông chỉ còn là một tàn hồn, còn hộ pháp khỉ gì chứ?” - Phương Hành khinh bỉ nhìn Đại Bằng Tà Vương.

Đại Bằng Tà Vương giận tím mặt: “Lão phu dù sao cũng đường đường là yêu vương, đã muốn hộ pháp cho ngươi, ngươi còn xem thường ta sao? Tiểu quỷ, đừng thấy lão phu chỉ còn một luồng chân linh như vậy mà nhầm. Kiến thức và kinh nghiệm tu hành của ta, nhà ngươi cũng chẳng sánh được. Ta hỏi ngươi, nếu ngươi muốn Trúc Cơ, nên chuẩn bị thế nào? Nghĩ tới đủ loại đường lui chưa? Có phương pháp ứng kiếp chưa?”

Phương Hành chợt ngẩn người: “Có Trúc Cơ Đan chưa đủ sao?”

Đại Bằng Tà Vương cười nhạt: “Nực cười! Trúc Cơ là chuyện lớn trong tu hành, sao có thể quyết định bởi một viên đan được chứ? Yêu tộc ta và Nhân tộc các ngươi dù có bất đồng về phương pháp tu luyện, nhưng cũng có điểm giống nhau. Muốn Trúc Cơ, trừ Trúc Cơ Đan ra, còn cần tâm sạch khí trong, hiểu đạo tu trì, nhiều điểm cần phải chú ý, không phải đơn giản đâu. Mà quan trọng hơn là còn phải chuẩn bị phương pháp ứng kiếp nữa…”

“Ứng kiếp? Ứng kiếp cái gì cơ?”

Đại Bằng Tà Vương nghiêm trọng nói: “Dĩ nhiên là ứng phó kiếp nạn rồi!”

“Trong truyền thuyết, tu hành chính là đại sự nghịch thiên, ắt sẽ bị thiên đạo phản chế. Mỗi giai đoạn đột phá quan trọng như Trúc Cơ, Kết Đan hay Hóa Anh đều sẽ có tai kiếp ập xuống để phá hủy đạo cơ của ngươi, đoạt lấy tạo hóa của ngươi. Đây chính là thiên đạo phản chế, hầu như khó tránh khỏi. Chính vì thế, những người phá cảnh thường sẽ tìm cho bản thân một hộ pháp, phòng ngừa phát sinh vấn đề ngay thời khắc quan trọng…

“Nói vậy là tai kiếp này không thể tránh khỏi sao?” 

Đại Bằng Tà Vương gật đầu: “Lý thuyết thì là như thế. Thiên đạo phản chế là chuyện không tránh khỏi, mà đã không tránh được thì chỉ có thể ứng phó thôi!”

Phương Hành lần đầu nghe tới chuyện này, có chút không rõ: “Nếu tránh không được, vậy ông làm được gì?”

Đại Bằng Tà Vương nói: “Kiếp này vô hình vô ảnh, cũng không biết được tai kiếp sẽ xuất hiện vào lúc nào và như thế nào, nên không thể tránh né hay hóa giải. Nhưng người tu hành không cam lòng ứng trọn tai kiếp cũng sẽ lưu lại hậu thủ hộ pháp. Lão phu hộ pháp ngươi ứng kiếp này, tất nhiên không thể dùng đại tu vi để hộ ngươi chu toàn… Đương nhiên là vì giờ ta cũng không còn tu vi lớn nữa… Nhưng lão phu sẽ chui vào thức hải của ngươi, xem ngươi Trúc Cơ. Nếu như thực sự có tai kiếp giáng xuống, lão phu có thể báo trước cho ngươi, cho ngươi biết nên dùng phương pháp nào để ứng kiếp…”

Phương Hành nghe lão nói thành khẩn, có thể thấy được lão già này cũng thực sự không muốn thấy hắn chết thảm, liền gật đầu, nghiêm mặt nói: “Thật may có ông nhắc nhở. Lão Tà, ta là một người biết tốt biết xấu. Nếu như ông thực sự thành tâm giúp ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ông, không dùng lửa đốt ông nữa. Đợi sau này có thể xác nào tốt, ta nhất định cũng sẽ dốc sức đoạt lấy cho ông!”

Đại Bằng Tà Vương hơi bất ngờ, cười nói: “Ngươi cũng đừng quên những lời hôm nay đấy!”

“Lải nhải ít thôi, vào đi!”

“...”

Phương Hành để Đại Bằng Tà Vương đi vào thức hải của mình, cũng không lo lắng lão sẽ giở trò gì. Dù sao ban đầu đi theo Bạch Thiên Trượng đã lâu, hắn cũng hiểu rõ một chút nguyên lý tu hành. Khi Trúc Cơ, nếu Đại Bằng Tà Vương muốn gây rối hắn thì ở lại bên ngoài sẽ có thể ảnh hưởng nhiều hơn. Ở trong thức hải của hắn có Tam Muội Chân Hỏa, lão trốn đi còn không kịp, sẽ không dám quấy rối. Hơn nữa, hai bên cũng đã ký khế ước với nhau. Trước khi hắn để lão rời đi, lão cũng không dám gây ra bất lợi gì.

Đứng dậy chọn vài món pháp bảo hữu dụng, dựng tầng tầng cấm chế, không chút kẽ hở, thậm chí còn có vài món là cách âm, đề phòng Diệp Cô Âm dùng tiếng đàn làm nhiễu loạn tinh thần. Ước chừng hắn đã tạo ba lớp che chắn trong thạch thất, ba lớp ngoài thạch thất, nếu như có việc gì xảy ra thì hắn phải là người biết đầu tiên. Lúc này Phương Hành mới ngồi xuống, lấy ra Trúc Cơ Đan.

“Đàn bà thối, khi tiểu gia Trúc Cơ thành công, đó chính là lúc ngươi gặp xui xẻo…”

Phương Hành hung hăng cười một tiếng, cong ngón tay búng ra, Trúc Cơ Đan như viên kẹo bay vào trong miệng.

“Có chút ngọt…”

Đan vào miệng rồi, Phương Hành liền chép miệng một chút, trong lòng liền hiện lên suy nghĩ này.

Một bước Trúc Cơ, chính là khoảng cách phàm tiên vĩnh cửu.

Giới tu hành vẫn luôn có lời truyền miệng như thế dành cho Trúc Cơ.

Linh Động cảnh là tấm màn ngăn cách giữa tiên nhân và phàm nhân. Chỉ có sau Trúc Cơ mới thực sự bước chân vào con đường tu hành.

Khi Trúc Cơ rồi, linh khí hóa thành đạo cơ pháp ấn, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Linh Động cảnh. Lực sinh mệnh, sức mạnh hay tốc độ đều mạnh mẽ hơn. Quan trọng hơn, sau khi Trúc Cơ có thể tu luyện thần thức, đó là một loại sức mạnh vượt qua năm giác quan của người bình thường, thuộc về phạm trù “ý thức”, vô cùng huyền diệu, tác dụng bao la vô kể.

Trúc Cơ Đan đi xuống bụng Phương Hành, dược lực dần tan ra, từ từ men theo kinh mạch của Phương Hành chảy về tứ chi bách hải. Quá trình dược lực mạnh mẽ tan ra thế mà lại lặng lẽ và an tĩnh, tới mức khiến Phương Hành cảm thấy có gì đó không đúng, không biết Trúc Cơ Đan có mất hiệu lực hay không… Thế nhưng nghĩ lại, đan dược được kiểm tra bởi Âm Dương Thần Ma Giám thì chắc là không có vấn đề rồi.

Không biết đã qua bao lâu, một tiếng ầm lớn vang lên, một tia chớp đánh tan sương mù. Mà tia chớp này là từ cơ thể Phương Hành. Sức mạnh khổng lồ chấn nhiếp khiến Phương Hành run người, lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều xuất hiện tia máu nhàn nhạt.

“Dược lực mạnh vậy sao?” - Phương Hành kinh hãi, hết sức tập trung thủ tâm, thu liễm thần thức. 

Chỉ cách nửa tức công phu, tia chớp thứ hai xuất hiện từ cơ thể hắn. 

“Phụt…”

Trong ngoài lỗ chân lông khắp người Phương Hành dường như có máu đen phun ra, mảnh như sợi lông, có mùi tanh hôi nhàn nhạt. Mà Phương Hành lúc này cũng bị một sức mạnh kì dị kéo vào trong thức hải, ngồi xếp bằng trên tế đàn.

“Rầm rầm rầm…” - Tia chớp không ngừng giáng xuống.

Cảm thấy tia chớp từ trong cơ thể lúc này không giống khi ở bên ngoài. Thấy được tia chớp trong thức hải đánh xuống từ hư không vô tận, giống như thiên đao chém hư không thành hai nửa, tử cửu thiên rơi xuống đánh vào thức hải.

“Oành…”

Trong thức hải vô tận, nước biển dần dần xoay tròn, vốn trong veo giờ trở nên đặc quánh. 

Có gió nổi lên!

Không biết cơn lốc đánh tới đây từ khi nào, nước biển cuồn cuộn dâng lên, dường như muốn chiếm lấy cả thức hải. Tất cả nước biển đặc dính dường như cuốn xuống bên tế đàn, lại thêm tia chớp không ngừng giáng xuống, bắt đầu hóa thành tinh thể. Sau đó lại có một nguồn sức mạnh vô hình thúc giục, không ngừng đè ép, tạo dựng, tụ lại chung một chỗ, hóa thành một nơi trong suốt…

Tháp Ngọc!

Nhìn bên trong thức hải lúc này, toàn bộ nước biển đã hóa thành tháp ngọc, cao vô số trượng, dường như muốn đâm rách hư không.

Mà chân linh của Phương Hành ngồi xếp bằng trên đỉnh tháp ngọc, đưa mắt nhìn hư không.

“Nước trong thức hải là linh khí hiển hóa, nay lại hóa thành tinh thể, dựng nên thành tháp, có nghĩa là linh khí trong cơ thể đã thay đổi ư? Nhưng mà không biết rốt cuộc sẽ biến thành hình dạng gì đây…”

“Rầm rầm…”

“Mẹ nó, đau quá…”

Một ý niệm trong đầu hiện lên, tia chớp lần nữa giáng xuống, Phương Hành đau quá mắng lên.

Tia chớp không ngừng giáng xuống, tháp ngọc cao vô số trượng bắt đầu co rút lại liên tục, trở nên thấp bé hơn. Trong quá trình này, ngay cả chân linh của Phương Hành cũng đã chịu vô vàn sự đau đớn. Cái cảm giác bị sét đánh này xem ra là vô cùng chân thật với chân linh. Dường như có một cảm giác đau đớn như xé rách trào dâng, giống như có một thứ gì đó đang phát triển bên trong chân linh.

“Hầy, tiểu quỷ, chịu đựng đi, nếu muốn Trúc Cơ, cần phải chịu một kiếp này!” - Đại Bằng Tà Vương thở dài, tránh ra xa, tránh bị tai ương. 

“Người xưa Trúc Cơ, Kết Đan, Hóa Anh cũng phải trải qua đau đớn ghê gớm, tìm kiếm sinh cơ từ trong tuyệt vọng…”

“Bình thường được lựa chọn nhiều nhất chính là thiên lôi!”

“Thiên lôi giáng xuống tự chính Thiên, kết hợp với Địa, tính chất cuồng bạo, ẩn chứa năng lực hủy diệt!” 

“Nhưng trong hủy diệt vẫn có sinh cơ, xen vào thời khắc sinh tử mà lập nên con đường lớn!”

“Người tu sĩ xưa chính là tìm cơ hội đột phá trong thiên lôi, bất thành nhân, chỉ có chết!”

“Tu sĩ thời nay đều trở nên lười biếng hơn, bắt đầu tiếc mạng rồi bỏ công tìm kiếm các phương pháp tránh né tai họa. Muốn phá cảnh lại không chịu nổi nguy cơ và đau đớn mà phá cảnh đem lại. Quả thật không thể biết rằng, làm như vậy chính là đã đi vào tà đạo mất rồi. Năm đó cũng là ta vô tình học được điển tích của Huyền Quan mới hiểu được điều này, rằng cơ hội cùng tồn tại với nguy cơ, sinh sản song hành với tử vong…”

“Trúc cơ là hiểu được tự tại trong sự đau đớn, tìm kiếm sự sinh ra trong tử vong…”

“Bên trong Trúc Cơ Đan giống như thiên địa, ẩn chứa lôi lực, ngươi phải hiểu được sự đau đớn này thật rõ nét, tìm kiếm…”

“Tìm kiếm cái đầu ông, nếu không câm miệng, ta Trúc Cơ thành công sẽ chém ông đầu tiên!”

Âm thanh uy nghiêm trịnh trọng của Đại Bằng Tà Vương cứ văng vẳng bên tai, thao thao bất tuyệt. Cho dù là vô cùng thật tình, nhưng đã khiến Phương Hành thấy bực mình. Vốn đã bị sét đánh khó chịu, lại còn nghe lão lông dài này nói dài dòng, có để người ta sống hay không?

Đại Bằng Tà Vương cũng ngẩn ngơ, giận tím mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vung tay áo quát lên: “Bổn tọa coi trọng ngươi, nói cho ngươi biết cảm nhận năm đó của bổn tọa, ngươi còn thấy phiền? Loại như ngươi còn tu đạo, tu cái rắm ấy!”

Vừa nói vừa tức giận, bất bình ngồi xuống, nỗi hờn giận dâng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương