Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 193: Hành trình chạy trốn của tên lừa gạt
Thạch quy cảm thấy có chút không đúng, âm thanh lập tức cao lên: "Tiểu quỷ ngươi trở lại cho ta!"
Phương Hành bỗng nhiên ha ha cười một tiếng, vỗ Kim Ô một cái, Kim Ô hiểu ý, hai cánh vung ra, đột nhiên bay đến giữa không trung, Phương Hành nhanh chóng nhảy lên trên lưng nó, một người một quạ, bay ra phía ngoài đại điện nhanh như tia chớp. Với Phi Hành Thuật của Kim Ô hiện nay, hai cánh vung ra lực chống vạn quân, dưới cánh có hai cơn lốc xuất hiện, vút một tiếng liền lướt đi trăm trượng.
"Tiểu vương bát đản, ký huyết khế rồi, còn muốn tạo phản ư?"
Thạch quy mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không hoảng hốt, nó cười lạnh một tiếng, đưa thần niệm vào trong ngọc bài.
"Đã làm nô bộc cho ta, trọn đời thoát thân không được, tiểu vương bát đản, trở lại quỳ xuống cho ta!"
Thông qua ngọc bài, thạch quy lạnh lùng phát ra mệnh lệnh. Trong ngọc bài, lập tức có một đạo sức mạnh vô hình phóng ra ngoài, nháy mắt phản phệ lên người chủ nhân của giọt máu.
Thạch quy cười lạnh, đợi tiểu quỷ giảo hoạt kia trở lại trước người mình mà cầu xin tha thứ. Nhưng đợi một hồi lâu, nó dần dần cảm thấy không đúng lắm, tiểu quỷ lúc này còn chưa trốn xa, nếu trở lại thì đã trở lại từ sớm rồi.
"Chẳng lẽ tiểu quỷ đó lừa ta ư?"
Thạch quy vội vàng kiểm tra ngọc bài, nhưng vẫn cảm nhận được khí tức tinh huyết của Phương Hành kí gửi trong ngọc bài không có gì sai, rõ ràng là đồng nguyên đồng thể với tiểu quỷ kia, song hết lần này tới lần khác lại cảm giác không cách nào khống chế được. Nó có chút nóng ruột, tỉ mỉ kiểm tra lại, cuối cùng phát hiện một điểm khác biệt, thì ra là trên tinh huyết này ẩn chứa một tia khí tức quỷ dị, không được tinh khiết, mặc dù là đồng nguyên nhưng đã không còn là đồng thể...
"Tiểu quỷ khốn kiếp, dám lừa gạt bản thánh, gừ rào rào, ta muốn mạng của ngươi..."
Thạch quy rống giận, không do dự nữa, vội vã thúc đẩy Tiên Điện đại trận. Chẳng qua là lúc này nó đã không thấy Phương Hành ở đâu nữa, thêm việc bị trấn áp nhiều năm, vừa thức tỉnh không lâu, thần niệm bị hao tổn nghiêm trọng, nó không cách nào bao trùm được cả tòa đại điện, chỉ có thể dốc sức thúc đẩy pháp trận, quyết định vây tiểu quỷ này ở nơi đây...
Chuyện này tương tự việc biết địch nhân ở dưới sườn núi, lại không rõ cụ thể ở đâu, nên đẩy một đống đá xuống, cuối cùng sẽ có một khối có thể nện vào hắn.
Làm xong những thứ này, còn chưa hết giận, nó lại thông qua pháp trận phóng thích thần niệm: " Âm Cấm Quỷ Nô, giết hết tất cả vật sống cho ta..."
**
"Rốt cuộc vừa rồi ngươi đã làm gì?"
Kim Ô vừa bay nhanh, vẫn không quên quay đầu lại hỏi Phương Hành.
Trong lòng nó cảm thấy thật sự quá kinh ngạc, rõ ràng thấy Phương Hành nhỏ tinh huyết vào trên ngọc bài, ghi lại huyết khế, nhưng hắn hoàn toàn không sợ thạch quy, còn dám cướp đồ bỏ chạy, thật sự không bình thường...
"Ha ha, nhân họa đắc phúc... Bên trái ba mét chính là thương môn..."
Phương Hành đắc ý cười to, đồng thời không quên chỉ phương hướng cho Kim Ô.
Thì ra là, lúc ấy hắn bảo muốn suy nghĩ cẩn thận một chút, trên thực tế lại là chìm vào trong thức hải, vội vàng tìm Đại Bằng Tà Vương thương lượng. Bởi vì sau khi Trần Huyền Hoa giúp phong ấn con sát linh thứ chín, hắn cũng có chút không yên lòng, trên đường từ Sở Vực chạy tới Bột Hải Quốc, nhiều lần tiến vào thức hải, cùng Đại Bằng Tà Vương thương lượng đối sách, dù sao lão già này mặc dù thiếu đánh nhưng kiến thức thực sự không ít.
Dùng Tam Muội Chân Hỏa "Tra khảo", Đại Bằng Tà Vương cũng thật sự hao tổn công sức tìm phương pháp giúp hắn thoát khỏi sát linh, có điều dù sao sát linh đồng nguyên với Phương Hành, muốn hoàn toàn thoát khỏi tai hoạ này không phải chuyện đơn giản. Bọn họ suy tính vài cách, hoặc là quá khó khăn, hoặc là tính nguy hiểm quá cao nên đều bị bỏ qua, tuy nhiên trong quá trình này, Phương Hành lại hiểu rõ bản chất sát linh hơn.
Con sát linh thứ chín, bởi vì Chú Trớ Thuật nên đã biến thành một loại tồn tại vô cùng đặc biệt. Nó và chân linh của Phương Hành chính là đồng nguyên, vì vậy Tam Muội Chân Hỏa trong thức hải Phương Hành gần như có thể luyện hóa mọi thứ, lại luyện không được nó. Song nó lại và chân linh của Phương Hành lại khác biệt, bị Chú Trớ Thuật xâm chiếm nên nó biến thành một loại dị linh, Đại Bằng Tà Vương cũng cảm thấy khó lòng định nghĩa thứ này. Tóm lại một câu, nó và chân linh của Phương Hành đồng nguyên, nhưng lại không thuộc về chân linh của Phương Hành.
Có một lần, Đại Bằng Tà Vương bị Phương Hành nướng cho nóng quá muốn điên lên, liền chửi ầm lên: "Ai bảo tiểu vương bát đản ngươi ban đầu không chút nghĩ ngợi đã lưu lại mệnh đăng, gây ra tai họa bây giờ lại tới gây phiền phức cho ta, ta không làm nữa, ngươi giết chết ta đi..."
Phương Hành vội vàng an ủi nó: "Lúc ấy không phải là không hiểu sao, lần sau kiên quyết không lưu lại mệnh đăng nữa!"
Đại Bằng Tà Vương lại nói: "Sao lại không lưu? Cứ thoải mái mà lưu! Thời điểm không nên lưu ngươi lại lưu, thời điểm có thể lưu ngược lại không dám lưu? Sau này chỉ cần sát linh này không biến mất, ngươi tùy tiện lưu lại mệnh đăng, cứ giao khí tức của nó ra là được..."
Phương Hành vội vàng hỏi tiếp, sau đó mới hiểu được, Đại Bằng Tà Vương phát hiện dị trạng của sát linh này, cũng nghĩ đến không ít cách dùng, trong đó một cái đơn giản nhất chính là có thể dùng để gạt tông môn. Dù sao khí tức này vốn đồng nguyên với Phương Hành, người khác cũng rất khó phân biệt điểm khác nhau trong đó, nếu đối phương muốn phản chế Phương Hành, sức mạnh ấy cũng chỉ cắn trả đến vào sát linh mà thôi...
Cũng chính vì nắm chắc như vậy, Phương Hành mới dám ký huyết khế của thạch quy.
"Oành..."
Bên trong mộ phần Thanh Khâu, đại trận vận chuyển sức mạnh không ngừng, Phương Hành và Kim Ô cũng phát huy năng lực của riêng mình đến cực hạn. Phương Hành hết sức chăm chú nhìn vị trí bát môn đang biến hóa rất nhanh, sau đó báo cho Kim Ô biết, Kim Ô thì vừa chạy trốn vừa dùng hết năng lực suy tính. Có lúc, bọn họ chẳng quan tâm tìm kiếm vị trí sinh môn nữa, dù sao không phải là tử môn là tốt rồi.
Tuy nhiên, cũng may đại trận vận chuyển lung tung nên không hề cố ý trấn áp hai người bọn họ, trong hỗn loạn, ngược lại thành cho bọn họ một tia cơ hội, mặc dù hiểm nguy xuất hiện nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng dần dần chạy trốn được tới ngoài rìa đại trận. Song ngay lúc này, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một bóng dáng màu trắng, bồng bềnh đung đưa.
Là Âm Cấm Quỷ Nô!
Quỷ nô chẳng biết xuất hiện trước người bọn họ từ lúc nào, khí tức quỷ dị trên người càng ngày càng mạnh.
"Không ổn, tránh mau..."
Phương Hành kêu to.
Âm thanh còn chưa dứt, bóng dáng màu trắng chợt lóe, hung hăng đánh tới bọn họ.
Chỉ trong chốc lát, khí tức quỷ dị âm hàn trực tiếp bao phủ nó và Phương Hành.
Kim Ô phản ứng cũng coi như cực nhanh, trong lúc cấp thiết vung cánh ra, thân hình tà tà từ lướt tới bên cạnh Âm Cấm Quỷ Nô.
Âm Cấm Quỷ Nô bỗng nhiên lấy tay chộp tới, tóc đen bay loạn, lộ ra khuôn mặt vẫn bị mái tóc che kín. Gương mặt này, dĩ nhiên là đẹp đến kinh người, chẳng qua là tái nhợt vô cùng, con ngươi đờ đẫn, không có một tia sinh khí, tuy nhiên động tác nhanh như chớp, trở tay bắt tới Kim Ô, dưới tốc độ kinh người, Kim Ô hoàn toàn không có khả năng né tránh được một trảo này.
"Khôi linh, đi..."
Giờ khắc này Phương Hành kêu to, trong nháy mắt thao túng năm đạo khôi linh còn sống vọt tới Âm Cấm Quỷ Nô. Ngay lúc này, Kim Ô cũng lựa chọn tin tưởng Phương Hành, không nhìn tới Âm Cấm Quỷ Nô, nhắm mắt lại xông về trước.
"Vút vút vút vút vút..."
Năm đạo khôi linh đều lao đến quỷ nô, từng con liên tiếp lao vào tay quỷ nô.
"Rầm rầm rầm rầm rầm..."
Vừa tiếp xúc với cánh tay tái nhợt, khôi linh lập tức biến thành một ngọn lửa. Trong nháy mắt, năm đạo hỏa diễm liên tiếp dâng lên, cũng khó khăn lắm mới tiếp được một trảo vừa rồi. Mà cũng vào lúc này, Lục Khôi Tham Linh Phù ở bên hông Phương Hành chợt nổ tung, linh khí tỏa ra bốn phía, đã bị phá hủy.
Cũng may cuối cùng cũng tranh thủ được một cơ hội, Kim Ô mượn một tia cơ hội này, vọt tới phía sau Âm Cấm Quỷ Nô.
Âm Cấm Quỷ Nô đánh hụt một trảo, lập tức không cảm xúc xoay người, bồng bềnh đung đưa đuổi tới Kim Ô. Tốc độ cũng cực nhanh!
"Chạy mau, chạy mau..."
Phương Hành tế ra các loại phi kiếm, phù triện, điên cuồng công kích, ngăn cản Âm Cấm Quỷ Nô sau lưng, đồng thời thúc giục Kim Ô chạy mau.
"Ta trốn, ta trốn..."
Thật ra không cần hắn thúc giục, Kim Ô cũng thi triển toàn bộ sức mạnh, lưỡi lè ra ngoài miệng giống như chó. Dù là như thế, sau lưng Âm Cấm Quỷ Nô cũng đang nhanh chóng đến gần.
Vào lúc này, bỗng nhiên chung quanh hai người, không ngừng có bóng trắng đung đưa, một con, hai con, ba con, bốn con... Ở phía trước và chung quanh bọn họ, không ngừng có Âm Cấm Quỷ Nô lao đến, dường như có hơn mấy trăm con, nhìn thấy tình hình này, Kim Ô hét thảm một tiếng, gần như muốn đập đầu vào tường tự sát.
Không ngờ một con Âm Cấm Quỷ Nô đuổi giết còn chưa chạy thoát mà bỗng nhiên xuất hiện nhiều con đến vậy? Có còn muốn để cho người ta sống hay không?
Phía sau có truy binh, trước có chặn đường, trái phải hai bên cũng không an toàn, đã bị bao vây, Phương Hành cũng không khỏi rùng mình.
"Lão Kim, chuẩn bị xong..."
Phương Hành hét lớn, đồng thời lấy ra một khối ngọc phù, gắt gao nắm trong tay.
Chính là Thập Lý Na Di Phù.
Gần trăm con quỷ nô điên cuồng lao đến hướng của bọn họ. Phương Hành chợt quát, kích hoạt Thập Lý Na Di Phù. Linh quang chợt lóe, trong không khí nổi lên một trận rung động, Phương Hành và Kim Ô đồng thời biến mất không thấy gì nữa.
Gần trăm con Âm Cấm Quỷ Nô lao đến, con mồi đột nhiên biến mất, động tác của bọn chúng đột nhiên ngừng lại. Tốc độ nhanh như vậy nhưng không đụng vào nhau, trong chốc lát đứng im, rồi sau đó lơ lửng trên không trung, mờ mịt tìm chung quanh. Rất nhanh, bọn chúng lần nữa phát hiện khí tức của Phương Hành và Kim Ô ở phía trước, lại đồng loạt đuổi theo.
Mà lúc này Phương Hành và Kim Ô, thông qua Thập Lý Na Di Phù, cũng đã chạy tới thông đạo ban đầu, ở trong động phủ này, dường như có cấm chế nào đó, mạnh mẽ áp chế sức mạnh của Thập Lý Na Di Phù. Vốn dĩ là món pháp khí cao cấp cho dù là ở trong một thế giới nhỏ như tiểu thiên nham, cũng có thể trong nháy mắt dịch chuyển được mười dặm, mà lần này lại chỉ dịch chuyển được chừng ba trăm trượng.
Tuy nhiên Kim Ô tìm được đường sống trong chỗ chết, nào còn dám nói gì, ánh mắt nhìn thấy động khẩu, lập tức vui mừng kêu “quéc quéc” một tiếng, cho dù mệt mỏi như chó chết, cũng lần nữa dồn sức lực, điên cuồng vọt tới ngoài động. Sau lưng Âm Cấm Quỷ Nô mặt không biến sắc đuổi theo, khoảng cách không ngừng rút ngắn, ba trăm trượng... Hai trăm năm mươi trượng... Hai trăm trượng...
"Vút" một tiếng, cuối cùng Kim Ô chạy ra khỏi động khẩu, lao thẳng xuống dưới.
Mà lúc này, ‘Bàn đạo nhân’ đang dâng lên huyết tế, khuôn mặt mong đợi hi vọng phía trên sẽ có cái gì rơi xuống...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook