Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 180: Cương Liệp Linh Tướng

 

Vào lúc Dư Tam Lưỡng lần đầu tiên trong đời lộ vẻ hung ác, thi triển Ngự Linh Ngự Thú Quyết mà Phương Hành đưa cho y để đánh chết ba tên đồng môn thì ở phía núi rừng cách đó không xa, hai nam tử hắc y đang xuyên qua rừng thật nhanh. Mỗi lần gặp một phải đệ tử Thanh Vân Tông, bọn họ đều sẽ lặng lẽ ẩn vào chỗ tối, so sánh dáng vẻ của đối phương mấy lần rồi sau đó lặng lẽ rời đi.

Bọn họ mỗi người ngồi trên một con dơi đen khổng lồ, phi hành lặng lẽ không tiếng động, hơn nữa tu vi mạnh mẽ, một người trong đó đã là cảnh giới Trúc Cơ mà người còn lại cũng ở đỉnh cao Linh Động cửu trọng. Lại thêm bọn họ cẩn thận che giấu hành tung, chúng đệ tử Thanh Vân Tông căn bản không cách nào phát hiện được bọn họ, dù cho Thanh Điểu trưởng lão trên không trung trấn thủ cũng cách khá xa nên không phát giác ra được.

"Hả? Tại sao lại có khí tức Ngự Linh Ngự Thú Quyết của Bách Thú Tông ta?"

Lúc đang đi nhanh, lão giả Trúc Cơ kỳ bay ở phía trước hơi ngây ra, dơi đen quay đầu, lao về hướng tây.

Nam tử Linh Động cửu trọng phía sau cũng hơi ngây ra, đi theo.

"Phương sư đệ, sư huynh cũng chỉ có thể giúp ngươi được như vậy thôi. Đệ đừng trách ta nhát gan, đệ toàn chọc vào mấy người không thể động vào, một đầu ngón tay cũng có thể giết chết đệ và ta. Ta thay đệ giết mấy người này, đưa thi thể của bọn hắn ra bên ngoài. Nếu có người hỏi ta sẽ nói là đệ giết, sau đó đệ cứ chạy hướng ngược lại là được. Là phúc hay họa đành phải xem vận mệnh của đệ.”

Dư Tam Lưỡng thở hổn hển một chút, nhìn thoáng qua Phương Hành nằm trên mặt đất hôn mê, thở dài một tiếng, dùng trữ vật túi mang ba bộ thi thể trên mặt đất đi, vừa nhìn Phương Hành một cái rồi lắc đầu, xoay người rời khỏi động.

Trong lòng y cũng tràn đầy sợ hãi. Thật ra vừa rồi y cũng chỉ nhất thời xúc động mới trực tiếp ra tay. Trước lúc ra tay, y hoàn toàn không ngờ Ngự Linh Ngự Thú Quyết có uy lực như vậy.

 

Ba tháng trước y có được pháp quyết này, dụng tâm nghiên cứu cũng không ngờ rằng lúc tu luyện Sơn Hà Khiên Dẫn Quyết cảm giác vô cùng khó khăn nhưng tu luyện Ngự Linh Ngự Thú Quyết lại thuận lợi đến bất ngờ. Không tới ba tháng linh khí đã đột phá tứ kinh thập nhị mạch, ngưng luyện thành “Cương Liệp” linh tướng, theo như trên pháp quyết này thuật lại, chính là đệ nhất trọng đại viên mãn.

Chỉ có điều bởi vì quá mức thuận lợi nên y cũng không mấy tin tưởng đối với pháp quyết này, mãi cho đến hôm nay đánh một trận thành công mới biết được lợi hại của nó.

Ra khỏi sơn động, y như tên trộm xem xét bốn phía, xé mấy cành cây khô thay Phương Hành che đậy một chút nơi động khẩu rồi sau đó vội vàng chạy đi xa. Nhưng chạy chỉ được mấy bước chợt nghe đỉnh đầu ầm vang, một con dơi lớn từ trên cao đáp xuống, phía trên có một thanh âm quát lên: "Bàn Tử, đứng lại cho ta, Ngự Linh Ngự Thú Quyết vừa rồi  là do ngươi thi triển ư?"

Mặc dù không thấy người nhưng khí tức cường đại của người trên lưng dơi ầm ầm trấn áp xuống, 'Bàn đạo nhân' chỉ cảm thấy chân nhũn ra, kêu một tiếng "Má ơi" liền té ngã bổ nhào xuống đất, nhanh như chớp từ trên cỏ tuột xuống.

Người trên lưng dơi trên cao vung trảo, 'Bàn đạo nhân' thân thể lớn như thế đã bị lão nhấc lên kéo đến trước người, đến lúc này 'Bàn đạo nhân' mới nhìn rõ bộ dáng người này. Rõ ràng là một lão giả bộ dáng tám mươi tuổi, khô gầy như bộ xương khô, hốc mắt hãm sâu, quang mang như quỷ hỏa tỏa ra còn mang theo âm hàn sát khí, lạnh lùng quan sát 'Bàn đạo nhân'.

"Lão phu đang hỏi ngươi đó, ngươi họ gì tên là chi? Mới vừa rồi Ngự Linh Ngự Thú Quyết là do ngươi thi triển ư?"

'Bàn đạo nhân' sợ hãi thiếu chút nữa đái ra quần, run giọng nói: "Vãn bối... Thanh Vân Tông Dư Tam Lưỡng..."

"Ngươi chính là Dư Tam Lưỡng?"

Không nghe lời này còn đỡ, vừa nghe lời ấy, lão giả khô gầy kinh hãi, tay khẽ run lên, suýt nữa thả rơi 'Bàn đạo nhân'.

"Ngươi chính là Dư Tam Lưỡng ư?"

Bên trái một tiếng rống to, lại có một thiếu niên vóc người hùng tráng ngồi dơi to lao ra, trong miệng quát chói tai lại là vừa mừng vừa sợ. Gã vung tay bổ một đao xuống 'Bàn đạo nhân', quát lên: "Đại gia tìm ngươi đúng là cực khổ!"

'Bàn đạo nhân' kinh hãi, đầu óc nhanh nhạy theo bản năng, một đạo hư quang từ đỉnh đầu thoát ra ngưng kết thành hình dáng một con dã trư khổng lồ, đương nhiên đây chính là Cương Liệp Linh Tướng mà y vừa tu thành không lâu. Nó gào thét một tiếng rồi nhào về phía thiếu niên hùng tráng. Đây cũng là do xuất phát từ bản năng chứ theo tính tình của y, ở trước mặt lão giả này căn bản không dám ra tay.

Chẳng qua y vừa tu thành linh tướng không lâu, còn chưa nắm giữ thuần thục. Một khi gặp nguy hiểm, chỉ vận chuyển pháp quyết theo cách tự nhiên nhất thì linh tướng bèn tự hiện ra.

Linh tướng sơ hiện, 'Bàn đạo nhân' âm thầm kêu khổ, chính mình cũng không phải đối thủ của hai người kia, sợ rằng mạng nhỏ khó bảo toàn.

Lại không nghĩ rằng, vừa thấy cái này, lão giả và thiếu niên cùng kinh hãi, ánh đao trong tay thiếu niên càng dữ dội hơn, mà lão giả cũng gầm nhẹ một tiếng "Không được" rồi đột nhiên bổ ra một chưởng. Trong chốc lát, ánh đao của thiếu niên, chưởng lực của lão giả và linh tướng hiện lên trên đỉnh đầu 'Bàn đạo nhân', ba loại uy lực đối chọi gay gắt. 'Bàn đạo nhân' đứng giữa gặp xui xẻo nhất, một ngụm máu tươi phun ra liền ngất đi.

Người thiếu niên cũng bị đánh bay ba bốn trượng, cả kinh kêu lên: "Sư thúc, vì sao lại ngăn con? Trước lúc tới Sở Vực làm việc, Tông chủ từng hạ lệnh cho chúng ta vòng đến Thanh Vân Tông, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt được Thanh Vân Tông Dư Tam Lưỡng trở về để tiểu sư muội trút giận. Chúng ta ẩn núp hơn một tháng vẫn không có cơ hội, cho tới hôm nay mới rốt cuộc thừa cơ hội Thanh Vân Tông đại biến, đi tới núi rừng này tìm kiếm tên này. Giờ đã tìm được sao không chém đầu của y, trở về lĩnh thưởng?"

"Ngươi tính tình dữ dằn, lúc nào mới có thể sửa đây?"

Lão giả cả giận nói: "Còn không lên tiếng hỏi rõ, ngươi đã muốn xuất thủ chém giết? Lỡ đâu giết nhầm người thì làm sao?"

Thiếu niên ngẩn ngơ, uất ức nói: "Y cũng không biết thân phận của chúng ta, làm sao có thể dùng thân phận giả gạt chúng ta? Con thấy y mới vừa rồi không chút nghĩ ngợi đã bật thốt lên, tất nhiên là thật. Dư Tam Lưỡng này cũng không phải là cái tên đẹp còn có chuyện trùng tên hay sao chứ?"

Lão giả mặt âm trầm, nói: "Theo lời Tông chủ nói, Dư Tam Lưỡng là một tiểu quỷ khôn khéo, không giống bề ngoài của người này... Có điều ta cũng không dám chắc, Tông chủ chẳng qua thuận miệng nói  một câu, chỉ nói là Thanh Vân Tông Dư Tam Lưỡng... Có lẽ, thật sự là y nhưng dù cho là y cũng không thể chém giết, ngươi không nhìn thấy người nọ mới vừa rồi thi triển ra linh tướng sao?"

Thiếu niên giật mình, hồi tưởng lên, kinh ngạc nói: "Y vừa thi triển ra hình như là Cương Liệp Linh Tướng..."

Lão giả gật đầu nói: "Không sai, đúng là dã trư. Nanh nhọn, lông lưng như châm, hung thần ác sát chính là miêu tả về Cương Liệp Linh Tướng. Theo tông môn ghi lại, bản thể của Cương Liệp Linh Tổ chính là một con dã trư. Xem ra người này thật không đơn giản, lại có thể tu thành Cương Liệp Linh Tướng. Đúng lúc Cương Liệp Tổ Linh nửa năm sau sẽ thức tỉnh, chẳng lẽ tên Bàn Tử là thiên kiêu ông trời đưa cho Bách Thú Tông chúng ta ư? Thôi thôi, chúng ta không biết còn đỡ nếu đã biết rồi thì tuyệt đối không thể giết y, trước hết cứ dẫn y về tông môn rồi hãy nói..."

Nghe lão giả này nói, thiếu niên cũng rùng mình trong lòng, không khỏi thêm phần kính sợ tên mập mạp này. Gã lấy ra một quả Quy Tức Đan từ trong lòng ngực, lão giả nhận lấy, bóp cằm 'Bàn đạo nhân' nhét vào trong miệng y. Sau đó dùng Trúc Cơ lực giúp y luyện hóa, đợi đến lúc dược lực Quy Tức Đan phát tác, Dư Tam Lưỡng chìm vào hôn mê, thân thể cứng ngắc, huyết mạch không chảy, lão giả bèn thu y vào túi trữ vật.

"Đi thôi, một tháng trước ta mới chỉ Trúc Cơ thành công, vị trưởng lão Thanh Vân Tông trên trời kia lại là Trúc Cơ trung kỳ, ta chọc bà ta không nổi. Nếu đã bắt được Dư Tam Lưỡng thì mau mau về tông môn phục mệnh đi, tránh xảy ra sai xót..."

Lão giả đã nhận ra một luồng khí tức kinh khủng đến gần, lập tức ra lệnh với thiếu niên.

 

Thiếu niên gật đầu, hai người thúc dục con dơi lớn, khẽ khàng bay vào trong núi rừng, không lâu sau bóng dáng đã biến mất.

Cho đến khi bọn họ đi xa, Kim Ô trốn trên tàng cây mới lặng lẽ lộ ra cái đầu, chép miệng, kinh ngạc nói: “Một trong tam đại linh tướng của Bách Thú Tông, Cương Liệp Linh Tướng? Thật không nhận ra đấy, tên Bàn Tử chết bầm đi lần này cũng không biết là phúc hay họa..."

Đang kinh ngạc, bỗng nhiên nó giống như cảm thấy được cái gì, trong lòng kinh hãi, đầu co rụt lại trốn thật kỹ.

Trong núi rừng, một người chậm rãi bước ra, vừa nhìn mọi nơi vừa đi về phía sơn động.

Tay áo ông ta bồng bềnh, khoan thai chầm chậm, cảm ứng một lát rồi đi thẳng vào trong sơn động, thấy được Phương Hành hôn mê bất tỉnh liền nhướng mày, bàn tay nhẹ nhàng vỗ xuống đầu Phương Hành.

**

Mà lúc này trong thức hải Phương Hành, hắn đang gấp rút vô cùng nói với Đại Bằng tà Vương Đại: "Không phải ngươi nói rất dễ dàng sao? Làm sao một con cuối cùng lại khó luyện như vậy? Quả thực chẳng khác gì bất tử chi thân, làm sao luyện cũng luyện không xong!"

Đại Bằng Tà vương cũng nhìn con sát linh thứ chín bị biển lửa hừng hực của Tam Muội Chân Hỏa vây quanh với ánh mắt tràn đầy quái lạ. Tám con sát linh khác đều đã bị Phương Hành luyện hóa, còn bị lão ta nuốt lấy một con. Nhưng không ngờ con sát linh thứ chín lại khó chơi như vậy, mỗi lần nó bị Phương Hành luyện hóa một phần, thân thể sẽ khôi phục lại một phần, dây dưa đã hơn nửa ngày mà vẫn không có dấu vết bị luyện hóa chút nào.

Cẩn thận quan sát một phen, Đại Bằng Tà vương bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: "Đối thủ của ngươi có phải lấy được chân linh bổn mạng của ngươi hay không?"

Phương Hành ngây ngốc, nói: "Lúc tiến vào nội môn, ta từng để lại một chiếc mệnh đăng ở tông môn!"

 Đại Bằng Tà vương thở dài, nói: "Khó trách, con sát linh này chính là bản thân ngươi, khó trách luyện không xong!"

Phương Hành giận dữ, vung tay lên, một đạo Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy Đại Bằng Tà vương.

"Ngươi thúi lắm, tiểu gia đâu xấu như vậy?"

Đại Bằng Tà vương khóc không ra nước mắt, chính mình thật vất vả mới thuyết phục được tiểu quỷ này để cho mình cắn nuốt một con sát linh, bổ sung một chút chân linh lực. Một mồi lửa này lại luyện hóa mất không ít, vội vàng kêu to giải thích: "Ta không phải nói ngươi là sát linh mà ý nói con sát linh này là dung hợp chân linh trong mệnh đăng của ngươi mới luyện chế ra được. Về mặt tính chất thì không khác nào thần hồn của ngươi cho nên nó có thể ở trong thức hải ngươi hấp thu linh khí, tựa như bất tử chi thân vậy. Dù cho ngươi luyện hóa nó như thế nào đều không thể luyện chết nó được..."

Phương Hành giận dữ, đốt Đại Bằng Tà vương càng thêm hăng say.

Đại Bằng Tà vương vừa vội vừa giận, kêu to: "Ngươi đã nói sẽ không bắt nạt ta nữa..."

Phương Hành mắng: "Lúc nào nói?"

Đại Bằng Tà vương vội la lên: "Thời điểm ta truyền cho ngươi Đại Bằng tộc phi hành bí thuật..."

Phương Hành ngẩn ngơ, sau đó kêu lên: "Đây không phải là bắt nạt ngươi mà là trừng phạt ngươi, ai bảo ngươi vừa nói luyện hóa rất dễ dàng chứ..."

Miệng thì mắng, hắn đốt càng thêm hăng say.

Đại Bằng Tà vương thậm chí chết tâm luôn rồi, trong lòng thầm lôi tổ tông mười tám đời của Phương Hành ra mắng một lượt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương