Lược Đoạt (Cướp Đoạt)
-
Chương 16
“Cái gì?” Nhìn qua màn hình điện thoại trên notebook, Roth rất bất ngờ hỏi Midas: “Ngươi nói Lana tham gia vào cơ chế vận hành của tập đoàn?”
“Đúng vậy, phu nhân nói ngày mai bắt đầu, tất cả mọi người từ cấp trung trở lên đều đến dự hội nghị.” Midas thông báo rõ ràng đầu đuôi, theo mệnh lệnh của Roth trước khi đi phải chặt chẽ gia tăng giám sát tất cả mọi chuyện, “Thủ lĩnh, cần ngăn lại không?”
“Không.” Cân nhắc suy tư một hồi, Roth phân phó hờ hững: “Ngươi ở đó quan sát cô ấy từ trong tối, đừng khống chế cô ấy quá nhiều.” Lana là đại tiểu thư của gia tộc Hopson, thuở nhỏ cô ấy cũng tiếp nhận nền giáo dục giống như hắn và Roger, năng lực của cô ấy thì không cần nghi ngờ, cô ấy tham gia vào tập đoàn cũng tốt, chỉ có điều, cô ấy nhìn tính cách dịu dàng như vậy cũng có chút dã tâm và tính không chịu thua.
Đối với Lana, hắn có trách nhiệm, cũng không có cách nào giải tỏa áy náy, chuyện này cứ để vậy, nhắm một mắt mở một mắt để cô ấy tiến vào tập đoàn, coi như đền bù.
Tắt máy tính, Roth xoay đầu quan sát vẻ mặt lạnh lùng của Lục Hạo Lập đang nhắm mắt dưỡng thần, bọn họ đang ở trên xe, vừa mới xuống máy bay đang đi đến biệt thư riêng.
Sau một lúc lâu, Roth mới dứt tầm mắt chuyển sang nhìn cảnh sắc mỹ lệ vụt qua bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng.
Kỳ thật, để Lana có chỗ đứng trong tập đoàn cũng có chỗ tốt, là một tầng bảo đảm đối với đứa con. Hắn không phủ nhận hắn cũng quá đáng, từ sau này quả thực tất cả tinh lực của hắn đều đặt lên Lục Hạo Lập, lơ là mẹ con họ.
Tuy bọn họ không cần hắn lo lắng, nhưng, hắn quên phải quan tâm, con của hắn là một đứa bé thông minh trác tuyệt, cho dù chỉ mới tám tuổi, nhưng chỉ số thông minh đã vượt xa các bạn đồng trang lứa, có lẽ còn vượt qua cả hắn khi còn nhỏ.
Nghĩ, mặc dù Roth không tránh khỏi cảm giác kiêu ngạo, cũng có chút xấu hổ, hắn và con từ trước đến nay đều không thân thiết, có lẽ phải nói rằng, nam nhân gia tộc DeFils đều có chung một căn bệnh. Không phải không quan ái, chỉ là đứa con trưởng thành quá sớm lại hiểu chuyện khiến người khác kinh ngạc, cho tới bây giờ cũng không ồn ào không ầm ĩ không tùy hứng, tính cách bẩm sinh thích hợp làm người lãnh đạo, tự nhiên hắn cũng ít khi hỏi đến.
Khách quan nhìn xuống, ngược lại Lana thì… thu lại suy nghĩ, cá tính lãnh đạm của Roth không thích hợp với tình cảm lo lắng không đâu, hắn nhắm mắt dưỡng thần, lòng bàn tay lặng lẽ phủ lên mu bàn tay của Lục Hạo Lập, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn tay nắm nhau của bọn hắn, tạo thành một khung cảnh nhu hòa. Xe có phủ màn che vẫn chạy trên đường, không biết tương lai phía trước sẽ thế nào.
Maldives, đi đến một nơi thiên đảo chi quốc gần xích đạo, nơi này như được trời tạo ra để dành cho du lịch, du ngoạn thoải mái tự tại gần như chiếm hết tâm trí.
Bầu trới luôn xanh thẳm, gió biển thư thái, thái dương vĩnh viễn rực rỡ, nước biển trong biếc thấy cả đáy, hải dương sinh thái tràn ngập sinh khí, luôn mang không khí nhiệt đới chứ không phân thành bốn mùa rõ ràng.
Đây là nơi đẹp nhất trên thế giới, một khi đến đây, những phiền não luôn quanh quẩn trong đầu cũng sẽ bị vẻ đẹp của nó hóa giải tất cả, lúc này đây, mỗi cảnh mỗi sắc đều khiến người ta lạc vào cõi tiên, đẹp đến mức khiến người đến đều phải tán thưởng từ tận nội tâm.
Tập đoàn DeFils từng tốn rất nhiều tiền mua một đảo tư nhân nhỏ ở Maldives, mà đoàn người của Roth bay thủy phi cơ để có thể đặt chân lên đây.
Ánh mặt trời phản chiếu nước biển, rừng dừa bãi cát, cảnh sắc nhiệt đới đầy màu sắc, cảnh sắc thiên nhiên khiến người người tán thưởng, càng khiến thể xác và tinh thần buông lỏng, tâm tính thoảng mái.
Một căn biệt thự hưu nhàn được dựng lên trên một bãi biển cao cấp, cảnh sắc nơi đây vừa lịch sự tao nhã vừa xinh đẹp vô cùng, Roth cùng Lục Hạo Lập bắt đầu kì nghỉ phép nửa tháng của họ.
Người hầu mang hành lý đi sắp xếp, cảnh vệ lập tức an bài nhân viên canh gác tuần tra, tạo thành một mạng lưới nghiêm mật vững vàng, dù cho trên đảo nhỏ này chỉ có nhóm người bọn họ.
Gian phòng trang trí đơn giản nhưng hào phóng, nước biển xanh biếc, dào dạt xung quanh là mùi vị của biển, đứng trên của sổ phòng ngũ lầu hai nhìn biển cả mênh môngm Lục Hạo Lập hít sâu làn gió, mùi vị của đại dương, thật khiến người ta muốn lao đến vòng tay của đại dương.
“Muốn đi bơi?” Roth đi lại bên cạnh y, nghiêng người dựa vào khung cửa sổ dương dương tự đắc hỏi.
Roth trùng hợp hỏi đúng vấn đề y đang suy nghĩ, Lục Hạo Lập vẫn bày ra biểu tình im lặng không trả lời, mà Roth đọc được tâm tư trong ánh mắt y, cười cười, nói: “Thay quần bơi đi, chúng ta đi bơi.”
Gương mặt Lục Hạo Lập như cũ cương nghị, nhưng y cũng không nói không thích, đồng ý với sự tự chủ trương của Roth.
Ca nô chạy đến nơi có độ sâu vừa phải, trên người hai người chỉ có vỏn vẹn quần bơi màu đen bó sát người, trên tàu cho vài cảnh vệ đi theo để ngừa tai nạn, mặt biển bao la mênh mông và an tĩnh, thật sự thích hợp cho việc bơi lội.
Lục Hạo Lập hoạt động chân tay một chút liền không nói lời nào nhảy xuống nước, đã lâu chưa vận động khiến y muốn hưởng thụ chuyến du lịch này thật tốt.
Roth mỉm cười mắt thì quan sát động tác bơi lội thành thạo của y, dáng người thả vào nước biển, nhìn y như một con giao long đang dạo chơi.
Xem ra, người kia không có nói sai, tư liệu điều tra từ trước có nói, Lục Hạo Lập rất thích bơi lội ngoài ra cũng rất thích bãi cát, hàng năm để phải đi nghỉ mấy ngày.
Dần dần, tâm tính buông lỏng, Roth cũng bắt đầu kích động, nhảy xuống nước ưu nhã bơi lội, Roth từ tốn theo sát đằng sau Lục Hạo Lập, mái tóc dài tản ra trong nước, theo động tác của hắn lướt trong nước, giống như dải lụa màu đen đang trôi.
Bơi một hồi, mắt Roth mở ra nhìn thân hình tráng kiện của nam nhân đang bơi tự do tự tại trước mặt, bắt đầu nảy trong đầu một trò đùa dai nên tăng nhanh tốc độ, sau đó bắt lấy chân Lục Hạo Lập kéo y lại, ngay lúc y đang kinh ngạc quay đầu lại thì kéo y về hướng mình, đồng thời bơi lên trước, không cần phân trần liền nâng gáy của y trong nước hôn môi y…
Đột nhiên bị đoạt lấy dưỡng khí đang chứa trong phổi, Lục Hạo Lập mở to hai mắt dùng lực đẩy Roth ra, nhưng Roth cứ khăng khăng sống chết ôm lấy y, còn đem đầu lưỡi vòi vào miệng y quần thảo, Lục Hạo Lập hoàn toàn không thể đẩy hắn ra.
Trong nụ hôn hoang đường của Roth, dưỡng khí của Lục Hạo Lập càng ngày càng ít, kháng cự càng ngày càng mất dần sức lực, ngay lúc y sắp thiếu dưỡng khí mà hít thở không thông thì Roth nương theo nước mang y trồi lên mặt nước, lúc này mới buông môi y ra.
Lục Hạo Lập nổi lên liền tiếp xúc với không khí, lập tức không nói gì chỉ cấp tốc thở gấp, con mắt nổi trận lôi đình trừng Roth đang mỉm cười bên cạnh, bộ dạng cắp răng giống như trước kia.
Nhìn con mắt y không còn mang không khí trầm lặng, Roth cười nhẹ còn mang chút đắc ý.
Thời gian trơi qua rất nhẹ nhàng, cơ hồ chỉ có thoải mái, chuyện gì cũng đều không thả lỏng không chút áp lực, không kiêng nể mà nằm ngủ nhàn nhã trên bãi cát dưới ánh mặt trời.
Cũng không biết Roth mang chủ ý gì, hắn không còn giống trước kia tính toán và hèn mọn nịnh nọt Lục Hạo Lập, ngược lại còn có chút vô lại khác với tính tình của hắn, trêu chọc khiến y phải nổi giận, tuy nhiên nhiều lúc Lục Hạo Lập sẽ bỏ qua, nhưng hắn thì thực hiện không biết mệt.
Tình huống tỷ như sau, lúc Lục Hạo Lập đang ngẩn người, Roth sẽ núp bên tai chợt quát to lên một tiếng muốn hù y, sau đó dưới ánh mắt không gợn chút sợ hãi kia, hắn chỉ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Sao anh không bị dọa chứ?” Roth trở nên rất kiên nhẫn, khuôn mặt cười nhu hòa hơn, khí thế lạnh như băng khiếp người cũng dần mất đi, ngẫu nhiên còn có thể cười đùa, tất nhiên, tất cả những thay đổi của hắn đều vì Lục Hạo Lập.
Nói tương đối thì, chuyển biến của Lục Hạo Lập cũng không rõ ràng lắm, y vẫn kiệm lời như trước, chỉ là ngẫy nhiên một ít động thái của Roth sẽ khiến khóe miệng y run lên, gân xanh nổi lên.
Tình huống giống như vậy, ngày nọ, trước khi tắm rửa, Roth giương nụ cười ưu nhã mê người đi theo y vào phòng tắm, sau đó dùng ngữ khí coi như bình thường nói với y: “Tôi giúp anh gội đầu ha.” Dụng ý của Roth kì thực ngẫm lại thì quá rõ ràng rồi, đây là vì muốn cải thiện quan hệ của hai người, nếu như hai người đều không chủ động đi làm dịu không khí, thì giữa hai người sẽ không tiến bộ được.
Thế nhưng, quan hệ của hai người, chỉ có một mình Roth cố gắng, cảm giác có chút nhàm chán, có thể hắn không hiểu buông tha từ bỏ là như thế nào. Vì vậy, thời gian dần trôi qua, kì nghỉ nửa tháng cũng rất nhanh kết thúc, bọn họ thu thập hành lý trở về nơi xuất phát, lại trở về tổng bộ tập đoàn DeFils sau nửa tháng đi nghỉ.
Lana thay thế vị trí của Anseph trước kia, cũng tiếp nhận công việc thư ký riêng, về chuyện Roth xem như nhắm mắt làm ngơ không nói gì cả, hai tháng sau lại cùng Lục Hạo Lập đi đảo quốc thờ thiêng liêng của Hy Lạp.
Với những chuyện Roth thích làm theo ý mình, Lana không mở miệng hỏi bất cứ câu nào, những tình huống khiến cô càng ít gặp mặt xa cách càng lớn cô đem thời gian cùng tinh lực tập trung vào công việc, tác phong của cô cường thế không kém Roth, nhưng cô vẫn còn thiếu kiến thức thực tế rất nhiều so với Roth, dù sao cô cũng không thể có được nhân tâm như Roth.
Các thành viên trong tập đoàn cũng không hoàn toàn nghe lời cô chỉ thị, một người phụ nữ đối mặt với các áp lực từ nhiều hướng thật sự không phải dễ dàng, vất vả của Lana có thể nói, chính là một động lực cố gắng chèo chống mới có thể giúp cô vượt qua khó khăn.
Sau đó, cô bắt đầu mở rộng phạm vi tham gia các hoạt động ngoại giao, mang một thân cốt khí đi đón và gặp mặt các tổ chức khác và sài lang hổ báo không phải không có.
Đem đầu tiên sau khi đi xã giao về, cô đã ở trong phòng nghẹn ngào khóc ròng, cô hận người chưa từng gặp mặt kia, nhưng cô lại càng hận Roth hơn.
Khóc mắng một đêm, hôm sau, Lana lại rửa mặt lau khô nước mắt, mang tâm thái kiên định tiếp tục công việc.
Cứ như vậy, bọn họ đều tự trải qua cuộc sống của mình, thời gian dần trôi qua, bánh xe vận mệnh cứ chuyển động không ngừng, trong dòng chuyển động đó, quan hệ cùng thế cục vẫn cứ bảo trì trạng thái vi diệu đó.
Mùa đông ở Nhật Bản, giữa trưa trên các con đường phủ đầy hoa, một người cải trang tận lực không làm người khác chú ý đến mà đi dạo.
Lục Hạo Lập toàn thân màu đen anh tuấn, dáng người cao gầy, hai chân thẳng tắp thon dài, hai tay đút trong túi quần, chậm rãi vững vàng bước đi, khuôn mặt không chút biểu tình cảm giác trông rất khốc, nhất là phía sau y còn có mười người nam nhân đi theo sau cầm đầu là một thanh niên tuấn mỹ.
Những người qua đường đều suy đoán Lục Hạo Lập có thể là một đại ca của băng xã hội đen, thanh niên tuấn mỹ tóc đen dài kia cũng sắp đuổi kịp y, sau đó cùng y bước song song, mà những người còn lại thì làm ngơ tiếp tục đi theo phía sau họ.
“Anh không dạo cửa hàng sao?” Roth nghiêng đầu hỏi Lục Hạo Lập, khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm pha chút khó hiểu.
“Ân.” Lục Hạo Lập chỉ đáp duy nhất một đơn âm, rồi vẫn bước thẳng về phía trước, Roth cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo y.
Hình như cũng đi qua hai con phố, Lục Hạo Lập dừng tại trước cửa một cửa hàng điện tử thật lớn, nhìn chăm chú vào tấm poster trên cửa của cửa hàng.
Công ty mới nổi danh vừa đưa ra thị trường một máy chơi game rất được ưa chuộng, lần đầu tiên tung ra, Lục Hạo Lập xem đến xuất thần, sau đó không tự chủ được đẩy cửa bước vào.
“Chào anh!” Nữ nhân viên cửa hàng dáng người đáng yêu thấy khách hàng bước vào liền bước đến chào đón, khách khí hữu lễ mỉm cười hỏi: “Hoan nghênh anh ghé qua, xin hỏi có thể giúp gì cho anh ạ?”
Lục Hạo Lập cũng không tinh thông tiếng Nhật lắm, đang nghĩ đến làm thế nào thì Roth đã thay y đối đáp: “Máy chơi game bao nhiêu?” Nhăm lông mày, Lục Hạo Lập liếc Roth, “Tôi có nói tôi muốn mua sao?”
“Là tôi muốn mua.” Roth cũng không để ý cười nhẹ trả lời, sau đó nói với nhân viên cửa hàng: “Tất cả những trò chơi thích hợp cho bé nam khoảng mười hai tuổi, những món đó chúng tôi đến muốn mua.” Nhân viên cửa hàng nghe thế lập tức khuôn mặt tươi cười còn hơn cả mùa hè nhiệt tình, liên tục gật đầu, liên tiếp đọc tên những món đồ chơi mà động sự đưa đến, sau đó vừa tính vừa dùng mắt phượng liếc trộm Roth đang nói chuyện với Lục Hạo Lập, má có chút ửng đỏ, thật là một nam nhân ôn nhu.
Lục Hạo Lập thoáng nhìn liền biết tâm tư của nhân viên nữ cửa hàng, trong nội tâm bỗng nhiên có cây dăm nhọn đâm vào tự nhiên cảm thấy tức giận, sắc mặt nghiêm lại âm u cũng chẳng muốn nghe Roth nói gì cả, đẩy cửa bước ra.
Đương nhiên, Roth đi theo sau y một tấc cũng không rời, “Tất cả đưa đến địa chỉ này.” một trong những cảnh vệ đưa ra tấm danh thiếp khách sạn trên quầy, nói xong liền đi theo những người kia.
Nhân viên cửa hàng nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, thở dài mất mát, tiếp tục làm những việc chưa xong.
“Những vật đó sau này sẽ gửi cho nó, anh nhìn xem còn có cái gì muốn mua không?” Roth lo lắng chu toàn hỏi, Lục Hạo Lập lại chỉ chăm chú bước nhanh, sau khi đi một đoạn đường, Roth, đột nhiên dừng lại, sau đó thanh âm không mang tâm tính rõ ràng nói: “Nếu anh muốn, tôi có thể bỏ ám chỉ thôi miên của nó, sau đó sẽ giải thích cho nó.”
Nếu Lục Hạo Lập muốn, Roth sẽ làm như thế, chỉ là, bọn họ quả thật không thể dự đoán được sự ảnh hưởng cùng tác động tâm lý nếu giải trừ thôi miên đối với ý thức của Lục Dĩ Kỳ, chuyện này nhất định sẽ mang một mối hiểm họa rất lớn.
Lục Hạo Lập cũng cứng đơ người, câu nói của Lục Hạo Lập vạch trần vết sẹo cùng đau đớn sâu trong trái tim y, cũng dần khiến y từ yên tĩnh dần phẫn nộ.
“Giải thích sẽ hiệu quả sao?” Quay đầu nhìn Roth, ý nói của Lục Hạo Lập đầy mỉa mai, khi Roth trầm mặc không nói thì y chỉ cười nhạt, lắc đầu, xoay người đi về khách sạn.
Vẫn đi sau lưng y, tuy Lục Hạo Lập tức giận, nhưng có lẽ Roth không hề hối hận, đến nay hắn vẫn rất hài lòng khi lúc đó làm Kỳ quên đi Lục Hạo Lập.
Lana đi vào tập đoàn cũng đã một năm tám tháng, nhất cử nhất động của cô ở tập đoàn đều dần củng cố địa vị của cô, cố gắng của cô cùng dung túng của Roth, quả thực đã có hiệu quả.
Với tình huống này, Roth lại không hề lo lắng, vẫn cùng Lục Hạo Lập du lịch khắp mọi nơi. Nhưng, những bộ hạ tinh nhuệ trung thành và tận tâm với Roth lại chẳng thể bình tĩnh được nữa, dù sao, đây chính là chuyện đại sự cực quan trọng liên quan đến Roth.
Sau khi đi du lịch từ Nhật Bản về, Roth cũng không áp dụng bất cứ biện pháp nào với Lana, vẫn cứ làm ngơ mọi hành vi của cô, thậm chí khi cô gặp khó khăn cần giải quyết, còn có thể viện trợ cho cô.
Người khác có lẽ không hiểu động cơ của Roth là gì, nhưng cảnh vệ tinh nhuệ tổ A là gần hắn nhất lại rất tinh tường, trong phòng nghỉ, ngoại trừ những cảnh vệ đang có công tác không thể bỏ được, thì có khoảng mười lăm người của tổ A tụ tập lại, thảo luận chủ đề cực kỳ nghiêm trọng.
“Nếu cứ tiếp tục như thế, địa vị của thủ lĩnh sẽ bị dao động.” Midas ngồi trên ghế salon màu đen cùng bộ hạ xung quanh, “Nguyên nhân chắc các ngươi cũng biết.”
Nguyên nhân là Lục Hạo Lập, bọn họ chứng kiến mọi chuyện của Roth cùng Lục Hạo Lập, đối với quan hệ của hai người thì đều rất hiểu rõ.
“Ngày hôm qua, thủ lĩnh có nhắc tới chuyện muốn chia chúng ta thành hai tổ, bổ nhiệm đi đến bên cạnh thiếu gia cùng phu nhân.”
“Cái gì?” Tuyên bố của Midas khiến họ rối loạn, không hẹn mà cùng đồng loạt hỏi: “Tại sao?” Với họ mà nói, bọn họ chỉ thừa nhận Roth, hoàn toàn không thể tiếp nhận bất cứ lý do gì khi đem bọn họ điều đi. Lại nói, cận vệ đều do thủ lĩnh trước đó tự mình bồi dưỡng lựa chọn, cho tới nay đều không có điều lệ cắt giảm cận vệ.
Midas tựa vào thành ghế nói có chút tức giận: “Đại khái là chuẩn bị cùng người kia cùng nhau rời khỏi tập đoàn.”
Ngay lập tức, hào khí động lạnh, tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư, sau đó… tỏa ra sát khí.
Người nam nhân kia, từ lâu đã không nên lưu lại, quả nhiên bây giờ thủ lĩnh còn muốn vì y mà rút khỏi tập đoàn, ở nơi góc tối gần cánh cửa có một cận vệ giật giật người, mới đến cũng không lên tiếng mà mang súng muốn ra khỏi cửa, Midas quát hắn ngăn hắn lại, nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Giết tên kia.” Cảnh vệ đó trả lời, biểu lộ đầy sự chăm chút, giết Lục Hạo Lập, cắt đứt ý định kia của thủ lĩnh, mặc dù như thế phải đem mạng mình ra đánh đổi.
Không có ai đi đến ngăn cản, hiển nhiên các cảnh vệ khác đều tán thành phương pháp của hắn, ngoại trừ Midas.
“Trở lại đây.” Midas ngoắc tay kêu hắn trở về, đón lấy ánh nhìn của bọn họ, như tính trước mà nói: “Chuyện này, có người sẽ cam tâm tình nguyện thực hiện.” Hai bên nhìn nhau, từ ánh mắt ám chỉ của Midas, bọn họ bừng tỉnh nhận ra.
Chính xác, người nọ muốn loại bỏ Lục Hạo Lập, có lẽ so với bọn họ còn có vẻ danh chính ngôn thuận hơn.
Lục Hạo Lập đổ bệnh, ở Nhật Bản bị phong hàn, sau đó trở về đây thì phát sốt, có lẽ do hôm đó nhiệt độ ở Nhật Bản xuống thấp đến mức có tuyết. Tuyết rơi, y vừa tắm ở hồ nước nóng vừa hứng gió, hơn nữa chỉ choàng một chiếc kimona đơn bạc.
Thân thể Lục Hạo Lập mặc dù đã tốt hơn rất nhiều, cũng đã ngưng dùng thuốc kháng hầm hực từ lâu, nhưng vẫn thân thể và tinh thần không giống như trước khỏe mạnh, chuyện này luôn khiến Roth lo lắng. Hơn mười hai giờ tối, Lục Hạo Lập có chút mê mang nên đã ngủ sớm, Roth ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc sách, chăn đắp ngang chân, một chiếc đèn bàn nhỏ đang sáng được đặt trên tủ đầu giường, kế bên là chút thuốc hạ sốt dự phòng.
Roth cứ đúng khoảng thời gian nhất định sẽ đo nhiệt độ cơ thể Lục Hạo Lập, muốn đảm bảo bệnh tình của y không nặng thêm.
Tuy uống thuốc thì bệnh sẽ nhanh hết hơn nhưng thuốc sẽ gây hại cho cơ thể y hơn nữa cũng sẽ sinh ra tính ỷ lại, cho nên nếu không nghiêm trọng, thì tốt nhất để cơ thể y tự chữa cùng kháng bệnh.
Roth lại đặt sách xuống để đo nhiệt độ cơ thể y, thấy không có việc gì thì giúp y đắp lại chăn, lẳng lặng canh giữ bên cạnh y, tay Roth cầm lên một khuôn ảnh bên cạnh giường, nhìn ảnh chụp ***g trong khuôn.
Đó là Lục Hạo Lập của trước kia, trước khi chưa gặp hắn, cẩn thận vô lo, nhìn y đang tiêu sái cười to trong ảnh, lại nhìn nhìn khuôn mặt ít hé nụ cười bên cạnh, nhịn không được than thở cùng tự trách.
Nếu không gặp mình, thì bây giờ Lục có giống trước kia hay không a? Chỉ qua một thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, quan điểm của Roth đã thay đổi rất nhiều, đồng thời ý thức được rằng sự ích kỷ của mình sẽ chỉ mang đến cho Lục Hạo Lập nỗi đau, thật muốn nhận được sự tha thứ của y.
Ba tháng nữa sẽ hết hai năm hạn định, Roth cười đau đớn đầy thương tâm, hắn không cần suy nghĩ cũng biết Lục Hạo Lập sẽ không vì hắn mà ở lại đây, cho dù trong khoảng thời gian này bọn họ cũng bồi dưỡng được tình cảm, nhưng tình cảm đó chắc chắn còn quá ít so với mong ước được tự do của Lục Hạo Lập.
Cúi người hôn lên trán y, Roth nói thầm: “Tôi không lưu được anh, nhưng, tôi muốn ở bên anh.” Buông tất cả mọi thứ, buông tay hết tất cả, cùng anh bắt đầu lại từ đầu vậy.
Roger không phản bác gì chỉ nhìn Lana, ngạc nhiên vì sao cô lại biết hắn nắm rõ tin tức mọi chuyện của Roth và Lục.
“Anh biết, đúng không?” Tay nắm thành quyền đặt trên bàn làm việc, Lana khắc chế cơn tức giận đang không ngừng tăng lên hỏi: “Anh hai, anh đã sớm biết chuyện của Roth và người kia, vậy sao không nói cho em?”
“Em là em ruột của anh, anh lại gạt em, tại sao anh lại giúp đỡ người kia, anh còn xem em là người nhà của anh nữa không?” Càng nói càng hận, Lana không còn nghĩ đến việc phải lựa lời nữa: “Hay nên nói, anh cũng có quan hệ với người kia? Cho nên không nói cho em biết mọi chuyện, cho nên không cần để ý đến cảm nhận của em…”
“Lana!” Roger gầm nhẹ trách cứ khiến cô lập tức chấn động, nhìn chằm chằm người anh luôn yêu thương cô, cơn nóng giận chậm rãi giảm dần lại thấy chán nản, bụm mặt khóc nức nở, “Anh, xin lỗi anh… Em không cố ý như thế, chỉ là em quá nóng… xin lỗi anh…”đi đến kéo em của mình vào lòng, Roger vỗ lưng cô trấn an, buồn bực thở dài một hơi, khó xử nói: “Nếu muốn biết, anh sẽ nói cho em biết, người kia là nam nhân, lúc trước ở Hồng Dương…” Roger đem mọi chuyện từng chút từng chút bắt đầu kể lại, Lana càng ngày càng thừ người ra.
Nam nhân? Lại là một nam nhân sao? Roth đã yêu anh ta? Ôm em mình thật chặt, Roger không đành lòng nói tiếp, hắn biết rõ, biết rõ Lana bị đả thương lớn như thế nào.
“Roth yêu anh ta? Yêu anh ta sao?” Tự nói lẩm nhẩm, Lana ở trong lòng Roger tự hỏi đi hỏi lại rất nhiều rất nhiều lần: “Anh ta có yêu nhiều không? Roth có yêu anh ta nhiều không?” Roger thấy không ổn kéo cô ra, nhìn thần sắc mê loạn của cô liền sốt ruột lay nhẹ, nắm vai cô, “Lana, tỉnh lại đi em, đừng ngốc nghếch nữa, Roth sẽ không để em gây thương tổn đến Lục đâu.”
“Em biết rõ, em biết rất rõ.” Tìm dựa vào ngực Roger, Lana đau lòng từ từ nhắm hai mắt, thanh âm run rẩy yếu ớt nói: “Thế nhưng, em cũng muốn biết rõ, rốt cuộc Roth có thể yêu anh ta đến mức nào.” Hãy làm cô hiểu rõ đi, để bản thân chịu thua một cách triệt để……
“Đúng vậy, phu nhân nói ngày mai bắt đầu, tất cả mọi người từ cấp trung trở lên đều đến dự hội nghị.” Midas thông báo rõ ràng đầu đuôi, theo mệnh lệnh của Roth trước khi đi phải chặt chẽ gia tăng giám sát tất cả mọi chuyện, “Thủ lĩnh, cần ngăn lại không?”
“Không.” Cân nhắc suy tư một hồi, Roth phân phó hờ hững: “Ngươi ở đó quan sát cô ấy từ trong tối, đừng khống chế cô ấy quá nhiều.” Lana là đại tiểu thư của gia tộc Hopson, thuở nhỏ cô ấy cũng tiếp nhận nền giáo dục giống như hắn và Roger, năng lực của cô ấy thì không cần nghi ngờ, cô ấy tham gia vào tập đoàn cũng tốt, chỉ có điều, cô ấy nhìn tính cách dịu dàng như vậy cũng có chút dã tâm và tính không chịu thua.
Đối với Lana, hắn có trách nhiệm, cũng không có cách nào giải tỏa áy náy, chuyện này cứ để vậy, nhắm một mắt mở một mắt để cô ấy tiến vào tập đoàn, coi như đền bù.
Tắt máy tính, Roth xoay đầu quan sát vẻ mặt lạnh lùng của Lục Hạo Lập đang nhắm mắt dưỡng thần, bọn họ đang ở trên xe, vừa mới xuống máy bay đang đi đến biệt thư riêng.
Sau một lúc lâu, Roth mới dứt tầm mắt chuyển sang nhìn cảnh sắc mỹ lệ vụt qua bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng.
Kỳ thật, để Lana có chỗ đứng trong tập đoàn cũng có chỗ tốt, là một tầng bảo đảm đối với đứa con. Hắn không phủ nhận hắn cũng quá đáng, từ sau này quả thực tất cả tinh lực của hắn đều đặt lên Lục Hạo Lập, lơ là mẹ con họ.
Tuy bọn họ không cần hắn lo lắng, nhưng, hắn quên phải quan tâm, con của hắn là một đứa bé thông minh trác tuyệt, cho dù chỉ mới tám tuổi, nhưng chỉ số thông minh đã vượt xa các bạn đồng trang lứa, có lẽ còn vượt qua cả hắn khi còn nhỏ.
Nghĩ, mặc dù Roth không tránh khỏi cảm giác kiêu ngạo, cũng có chút xấu hổ, hắn và con từ trước đến nay đều không thân thiết, có lẽ phải nói rằng, nam nhân gia tộc DeFils đều có chung một căn bệnh. Không phải không quan ái, chỉ là đứa con trưởng thành quá sớm lại hiểu chuyện khiến người khác kinh ngạc, cho tới bây giờ cũng không ồn ào không ầm ĩ không tùy hứng, tính cách bẩm sinh thích hợp làm người lãnh đạo, tự nhiên hắn cũng ít khi hỏi đến.
Khách quan nhìn xuống, ngược lại Lana thì… thu lại suy nghĩ, cá tính lãnh đạm của Roth không thích hợp với tình cảm lo lắng không đâu, hắn nhắm mắt dưỡng thần, lòng bàn tay lặng lẽ phủ lên mu bàn tay của Lục Hạo Lập, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn tay nắm nhau của bọn hắn, tạo thành một khung cảnh nhu hòa. Xe có phủ màn che vẫn chạy trên đường, không biết tương lai phía trước sẽ thế nào.
Maldives, đi đến một nơi thiên đảo chi quốc gần xích đạo, nơi này như được trời tạo ra để dành cho du lịch, du ngoạn thoải mái tự tại gần như chiếm hết tâm trí.
Bầu trới luôn xanh thẳm, gió biển thư thái, thái dương vĩnh viễn rực rỡ, nước biển trong biếc thấy cả đáy, hải dương sinh thái tràn ngập sinh khí, luôn mang không khí nhiệt đới chứ không phân thành bốn mùa rõ ràng.
Đây là nơi đẹp nhất trên thế giới, một khi đến đây, những phiền não luôn quanh quẩn trong đầu cũng sẽ bị vẻ đẹp của nó hóa giải tất cả, lúc này đây, mỗi cảnh mỗi sắc đều khiến người ta lạc vào cõi tiên, đẹp đến mức khiến người đến đều phải tán thưởng từ tận nội tâm.
Tập đoàn DeFils từng tốn rất nhiều tiền mua một đảo tư nhân nhỏ ở Maldives, mà đoàn người của Roth bay thủy phi cơ để có thể đặt chân lên đây.
Ánh mặt trời phản chiếu nước biển, rừng dừa bãi cát, cảnh sắc nhiệt đới đầy màu sắc, cảnh sắc thiên nhiên khiến người người tán thưởng, càng khiến thể xác và tinh thần buông lỏng, tâm tính thoảng mái.
Một căn biệt thự hưu nhàn được dựng lên trên một bãi biển cao cấp, cảnh sắc nơi đây vừa lịch sự tao nhã vừa xinh đẹp vô cùng, Roth cùng Lục Hạo Lập bắt đầu kì nghỉ phép nửa tháng của họ.
Người hầu mang hành lý đi sắp xếp, cảnh vệ lập tức an bài nhân viên canh gác tuần tra, tạo thành một mạng lưới nghiêm mật vững vàng, dù cho trên đảo nhỏ này chỉ có nhóm người bọn họ.
Gian phòng trang trí đơn giản nhưng hào phóng, nước biển xanh biếc, dào dạt xung quanh là mùi vị của biển, đứng trên của sổ phòng ngũ lầu hai nhìn biển cả mênh môngm Lục Hạo Lập hít sâu làn gió, mùi vị của đại dương, thật khiến người ta muốn lao đến vòng tay của đại dương.
“Muốn đi bơi?” Roth đi lại bên cạnh y, nghiêng người dựa vào khung cửa sổ dương dương tự đắc hỏi.
Roth trùng hợp hỏi đúng vấn đề y đang suy nghĩ, Lục Hạo Lập vẫn bày ra biểu tình im lặng không trả lời, mà Roth đọc được tâm tư trong ánh mắt y, cười cười, nói: “Thay quần bơi đi, chúng ta đi bơi.”
Gương mặt Lục Hạo Lập như cũ cương nghị, nhưng y cũng không nói không thích, đồng ý với sự tự chủ trương của Roth.
Ca nô chạy đến nơi có độ sâu vừa phải, trên người hai người chỉ có vỏn vẹn quần bơi màu đen bó sát người, trên tàu cho vài cảnh vệ đi theo để ngừa tai nạn, mặt biển bao la mênh mông và an tĩnh, thật sự thích hợp cho việc bơi lội.
Lục Hạo Lập hoạt động chân tay một chút liền không nói lời nào nhảy xuống nước, đã lâu chưa vận động khiến y muốn hưởng thụ chuyến du lịch này thật tốt.
Roth mỉm cười mắt thì quan sát động tác bơi lội thành thạo của y, dáng người thả vào nước biển, nhìn y như một con giao long đang dạo chơi.
Xem ra, người kia không có nói sai, tư liệu điều tra từ trước có nói, Lục Hạo Lập rất thích bơi lội ngoài ra cũng rất thích bãi cát, hàng năm để phải đi nghỉ mấy ngày.
Dần dần, tâm tính buông lỏng, Roth cũng bắt đầu kích động, nhảy xuống nước ưu nhã bơi lội, Roth từ tốn theo sát đằng sau Lục Hạo Lập, mái tóc dài tản ra trong nước, theo động tác của hắn lướt trong nước, giống như dải lụa màu đen đang trôi.
Bơi một hồi, mắt Roth mở ra nhìn thân hình tráng kiện của nam nhân đang bơi tự do tự tại trước mặt, bắt đầu nảy trong đầu một trò đùa dai nên tăng nhanh tốc độ, sau đó bắt lấy chân Lục Hạo Lập kéo y lại, ngay lúc y đang kinh ngạc quay đầu lại thì kéo y về hướng mình, đồng thời bơi lên trước, không cần phân trần liền nâng gáy của y trong nước hôn môi y…
Đột nhiên bị đoạt lấy dưỡng khí đang chứa trong phổi, Lục Hạo Lập mở to hai mắt dùng lực đẩy Roth ra, nhưng Roth cứ khăng khăng sống chết ôm lấy y, còn đem đầu lưỡi vòi vào miệng y quần thảo, Lục Hạo Lập hoàn toàn không thể đẩy hắn ra.
Trong nụ hôn hoang đường của Roth, dưỡng khí của Lục Hạo Lập càng ngày càng ít, kháng cự càng ngày càng mất dần sức lực, ngay lúc y sắp thiếu dưỡng khí mà hít thở không thông thì Roth nương theo nước mang y trồi lên mặt nước, lúc này mới buông môi y ra.
Lục Hạo Lập nổi lên liền tiếp xúc với không khí, lập tức không nói gì chỉ cấp tốc thở gấp, con mắt nổi trận lôi đình trừng Roth đang mỉm cười bên cạnh, bộ dạng cắp răng giống như trước kia.
Nhìn con mắt y không còn mang không khí trầm lặng, Roth cười nhẹ còn mang chút đắc ý.
Thời gian trơi qua rất nhẹ nhàng, cơ hồ chỉ có thoải mái, chuyện gì cũng đều không thả lỏng không chút áp lực, không kiêng nể mà nằm ngủ nhàn nhã trên bãi cát dưới ánh mặt trời.
Cũng không biết Roth mang chủ ý gì, hắn không còn giống trước kia tính toán và hèn mọn nịnh nọt Lục Hạo Lập, ngược lại còn có chút vô lại khác với tính tình của hắn, trêu chọc khiến y phải nổi giận, tuy nhiên nhiều lúc Lục Hạo Lập sẽ bỏ qua, nhưng hắn thì thực hiện không biết mệt.
Tình huống tỷ như sau, lúc Lục Hạo Lập đang ngẩn người, Roth sẽ núp bên tai chợt quát to lên một tiếng muốn hù y, sau đó dưới ánh mắt không gợn chút sợ hãi kia, hắn chỉ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Sao anh không bị dọa chứ?” Roth trở nên rất kiên nhẫn, khuôn mặt cười nhu hòa hơn, khí thế lạnh như băng khiếp người cũng dần mất đi, ngẫu nhiên còn có thể cười đùa, tất nhiên, tất cả những thay đổi của hắn đều vì Lục Hạo Lập.
Nói tương đối thì, chuyển biến của Lục Hạo Lập cũng không rõ ràng lắm, y vẫn kiệm lời như trước, chỉ là ngẫy nhiên một ít động thái của Roth sẽ khiến khóe miệng y run lên, gân xanh nổi lên.
Tình huống giống như vậy, ngày nọ, trước khi tắm rửa, Roth giương nụ cười ưu nhã mê người đi theo y vào phòng tắm, sau đó dùng ngữ khí coi như bình thường nói với y: “Tôi giúp anh gội đầu ha.” Dụng ý của Roth kì thực ngẫm lại thì quá rõ ràng rồi, đây là vì muốn cải thiện quan hệ của hai người, nếu như hai người đều không chủ động đi làm dịu không khí, thì giữa hai người sẽ không tiến bộ được.
Thế nhưng, quan hệ của hai người, chỉ có một mình Roth cố gắng, cảm giác có chút nhàm chán, có thể hắn không hiểu buông tha từ bỏ là như thế nào. Vì vậy, thời gian dần trôi qua, kì nghỉ nửa tháng cũng rất nhanh kết thúc, bọn họ thu thập hành lý trở về nơi xuất phát, lại trở về tổng bộ tập đoàn DeFils sau nửa tháng đi nghỉ.
Lana thay thế vị trí của Anseph trước kia, cũng tiếp nhận công việc thư ký riêng, về chuyện Roth xem như nhắm mắt làm ngơ không nói gì cả, hai tháng sau lại cùng Lục Hạo Lập đi đảo quốc thờ thiêng liêng của Hy Lạp.
Với những chuyện Roth thích làm theo ý mình, Lana không mở miệng hỏi bất cứ câu nào, những tình huống khiến cô càng ít gặp mặt xa cách càng lớn cô đem thời gian cùng tinh lực tập trung vào công việc, tác phong của cô cường thế không kém Roth, nhưng cô vẫn còn thiếu kiến thức thực tế rất nhiều so với Roth, dù sao cô cũng không thể có được nhân tâm như Roth.
Các thành viên trong tập đoàn cũng không hoàn toàn nghe lời cô chỉ thị, một người phụ nữ đối mặt với các áp lực từ nhiều hướng thật sự không phải dễ dàng, vất vả của Lana có thể nói, chính là một động lực cố gắng chèo chống mới có thể giúp cô vượt qua khó khăn.
Sau đó, cô bắt đầu mở rộng phạm vi tham gia các hoạt động ngoại giao, mang một thân cốt khí đi đón và gặp mặt các tổ chức khác và sài lang hổ báo không phải không có.
Đem đầu tiên sau khi đi xã giao về, cô đã ở trong phòng nghẹn ngào khóc ròng, cô hận người chưa từng gặp mặt kia, nhưng cô lại càng hận Roth hơn.
Khóc mắng một đêm, hôm sau, Lana lại rửa mặt lau khô nước mắt, mang tâm thái kiên định tiếp tục công việc.
Cứ như vậy, bọn họ đều tự trải qua cuộc sống của mình, thời gian dần trôi qua, bánh xe vận mệnh cứ chuyển động không ngừng, trong dòng chuyển động đó, quan hệ cùng thế cục vẫn cứ bảo trì trạng thái vi diệu đó.
Mùa đông ở Nhật Bản, giữa trưa trên các con đường phủ đầy hoa, một người cải trang tận lực không làm người khác chú ý đến mà đi dạo.
Lục Hạo Lập toàn thân màu đen anh tuấn, dáng người cao gầy, hai chân thẳng tắp thon dài, hai tay đút trong túi quần, chậm rãi vững vàng bước đi, khuôn mặt không chút biểu tình cảm giác trông rất khốc, nhất là phía sau y còn có mười người nam nhân đi theo sau cầm đầu là một thanh niên tuấn mỹ.
Những người qua đường đều suy đoán Lục Hạo Lập có thể là một đại ca của băng xã hội đen, thanh niên tuấn mỹ tóc đen dài kia cũng sắp đuổi kịp y, sau đó cùng y bước song song, mà những người còn lại thì làm ngơ tiếp tục đi theo phía sau họ.
“Anh không dạo cửa hàng sao?” Roth nghiêng đầu hỏi Lục Hạo Lập, khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm pha chút khó hiểu.
“Ân.” Lục Hạo Lập chỉ đáp duy nhất một đơn âm, rồi vẫn bước thẳng về phía trước, Roth cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo y.
Hình như cũng đi qua hai con phố, Lục Hạo Lập dừng tại trước cửa một cửa hàng điện tử thật lớn, nhìn chăm chú vào tấm poster trên cửa của cửa hàng.
Công ty mới nổi danh vừa đưa ra thị trường một máy chơi game rất được ưa chuộng, lần đầu tiên tung ra, Lục Hạo Lập xem đến xuất thần, sau đó không tự chủ được đẩy cửa bước vào.
“Chào anh!” Nữ nhân viên cửa hàng dáng người đáng yêu thấy khách hàng bước vào liền bước đến chào đón, khách khí hữu lễ mỉm cười hỏi: “Hoan nghênh anh ghé qua, xin hỏi có thể giúp gì cho anh ạ?”
Lục Hạo Lập cũng không tinh thông tiếng Nhật lắm, đang nghĩ đến làm thế nào thì Roth đã thay y đối đáp: “Máy chơi game bao nhiêu?” Nhăm lông mày, Lục Hạo Lập liếc Roth, “Tôi có nói tôi muốn mua sao?”
“Là tôi muốn mua.” Roth cũng không để ý cười nhẹ trả lời, sau đó nói với nhân viên cửa hàng: “Tất cả những trò chơi thích hợp cho bé nam khoảng mười hai tuổi, những món đó chúng tôi đến muốn mua.” Nhân viên cửa hàng nghe thế lập tức khuôn mặt tươi cười còn hơn cả mùa hè nhiệt tình, liên tục gật đầu, liên tiếp đọc tên những món đồ chơi mà động sự đưa đến, sau đó vừa tính vừa dùng mắt phượng liếc trộm Roth đang nói chuyện với Lục Hạo Lập, má có chút ửng đỏ, thật là một nam nhân ôn nhu.
Lục Hạo Lập thoáng nhìn liền biết tâm tư của nhân viên nữ cửa hàng, trong nội tâm bỗng nhiên có cây dăm nhọn đâm vào tự nhiên cảm thấy tức giận, sắc mặt nghiêm lại âm u cũng chẳng muốn nghe Roth nói gì cả, đẩy cửa bước ra.
Đương nhiên, Roth đi theo sau y một tấc cũng không rời, “Tất cả đưa đến địa chỉ này.” một trong những cảnh vệ đưa ra tấm danh thiếp khách sạn trên quầy, nói xong liền đi theo những người kia.
Nhân viên cửa hàng nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, thở dài mất mát, tiếp tục làm những việc chưa xong.
“Những vật đó sau này sẽ gửi cho nó, anh nhìn xem còn có cái gì muốn mua không?” Roth lo lắng chu toàn hỏi, Lục Hạo Lập lại chỉ chăm chú bước nhanh, sau khi đi một đoạn đường, Roth, đột nhiên dừng lại, sau đó thanh âm không mang tâm tính rõ ràng nói: “Nếu anh muốn, tôi có thể bỏ ám chỉ thôi miên của nó, sau đó sẽ giải thích cho nó.”
Nếu Lục Hạo Lập muốn, Roth sẽ làm như thế, chỉ là, bọn họ quả thật không thể dự đoán được sự ảnh hưởng cùng tác động tâm lý nếu giải trừ thôi miên đối với ý thức của Lục Dĩ Kỳ, chuyện này nhất định sẽ mang một mối hiểm họa rất lớn.
Lục Hạo Lập cũng cứng đơ người, câu nói của Lục Hạo Lập vạch trần vết sẹo cùng đau đớn sâu trong trái tim y, cũng dần khiến y từ yên tĩnh dần phẫn nộ.
“Giải thích sẽ hiệu quả sao?” Quay đầu nhìn Roth, ý nói của Lục Hạo Lập đầy mỉa mai, khi Roth trầm mặc không nói thì y chỉ cười nhạt, lắc đầu, xoay người đi về khách sạn.
Vẫn đi sau lưng y, tuy Lục Hạo Lập tức giận, nhưng có lẽ Roth không hề hối hận, đến nay hắn vẫn rất hài lòng khi lúc đó làm Kỳ quên đi Lục Hạo Lập.
Lana đi vào tập đoàn cũng đã một năm tám tháng, nhất cử nhất động của cô ở tập đoàn đều dần củng cố địa vị của cô, cố gắng của cô cùng dung túng của Roth, quả thực đã có hiệu quả.
Với tình huống này, Roth lại không hề lo lắng, vẫn cùng Lục Hạo Lập du lịch khắp mọi nơi. Nhưng, những bộ hạ tinh nhuệ trung thành và tận tâm với Roth lại chẳng thể bình tĩnh được nữa, dù sao, đây chính là chuyện đại sự cực quan trọng liên quan đến Roth.
Sau khi đi du lịch từ Nhật Bản về, Roth cũng không áp dụng bất cứ biện pháp nào với Lana, vẫn cứ làm ngơ mọi hành vi của cô, thậm chí khi cô gặp khó khăn cần giải quyết, còn có thể viện trợ cho cô.
Người khác có lẽ không hiểu động cơ của Roth là gì, nhưng cảnh vệ tinh nhuệ tổ A là gần hắn nhất lại rất tinh tường, trong phòng nghỉ, ngoại trừ những cảnh vệ đang có công tác không thể bỏ được, thì có khoảng mười lăm người của tổ A tụ tập lại, thảo luận chủ đề cực kỳ nghiêm trọng.
“Nếu cứ tiếp tục như thế, địa vị của thủ lĩnh sẽ bị dao động.” Midas ngồi trên ghế salon màu đen cùng bộ hạ xung quanh, “Nguyên nhân chắc các ngươi cũng biết.”
Nguyên nhân là Lục Hạo Lập, bọn họ chứng kiến mọi chuyện của Roth cùng Lục Hạo Lập, đối với quan hệ của hai người thì đều rất hiểu rõ.
“Ngày hôm qua, thủ lĩnh có nhắc tới chuyện muốn chia chúng ta thành hai tổ, bổ nhiệm đi đến bên cạnh thiếu gia cùng phu nhân.”
“Cái gì?” Tuyên bố của Midas khiến họ rối loạn, không hẹn mà cùng đồng loạt hỏi: “Tại sao?” Với họ mà nói, bọn họ chỉ thừa nhận Roth, hoàn toàn không thể tiếp nhận bất cứ lý do gì khi đem bọn họ điều đi. Lại nói, cận vệ đều do thủ lĩnh trước đó tự mình bồi dưỡng lựa chọn, cho tới nay đều không có điều lệ cắt giảm cận vệ.
Midas tựa vào thành ghế nói có chút tức giận: “Đại khái là chuẩn bị cùng người kia cùng nhau rời khỏi tập đoàn.”
Ngay lập tức, hào khí động lạnh, tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư, sau đó… tỏa ra sát khí.
Người nam nhân kia, từ lâu đã không nên lưu lại, quả nhiên bây giờ thủ lĩnh còn muốn vì y mà rút khỏi tập đoàn, ở nơi góc tối gần cánh cửa có một cận vệ giật giật người, mới đến cũng không lên tiếng mà mang súng muốn ra khỏi cửa, Midas quát hắn ngăn hắn lại, nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Giết tên kia.” Cảnh vệ đó trả lời, biểu lộ đầy sự chăm chút, giết Lục Hạo Lập, cắt đứt ý định kia của thủ lĩnh, mặc dù như thế phải đem mạng mình ra đánh đổi.
Không có ai đi đến ngăn cản, hiển nhiên các cảnh vệ khác đều tán thành phương pháp của hắn, ngoại trừ Midas.
“Trở lại đây.” Midas ngoắc tay kêu hắn trở về, đón lấy ánh nhìn của bọn họ, như tính trước mà nói: “Chuyện này, có người sẽ cam tâm tình nguyện thực hiện.” Hai bên nhìn nhau, từ ánh mắt ám chỉ của Midas, bọn họ bừng tỉnh nhận ra.
Chính xác, người nọ muốn loại bỏ Lục Hạo Lập, có lẽ so với bọn họ còn có vẻ danh chính ngôn thuận hơn.
Lục Hạo Lập đổ bệnh, ở Nhật Bản bị phong hàn, sau đó trở về đây thì phát sốt, có lẽ do hôm đó nhiệt độ ở Nhật Bản xuống thấp đến mức có tuyết. Tuyết rơi, y vừa tắm ở hồ nước nóng vừa hứng gió, hơn nữa chỉ choàng một chiếc kimona đơn bạc.
Thân thể Lục Hạo Lập mặc dù đã tốt hơn rất nhiều, cũng đã ngưng dùng thuốc kháng hầm hực từ lâu, nhưng vẫn thân thể và tinh thần không giống như trước khỏe mạnh, chuyện này luôn khiến Roth lo lắng. Hơn mười hai giờ tối, Lục Hạo Lập có chút mê mang nên đã ngủ sớm, Roth ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc sách, chăn đắp ngang chân, một chiếc đèn bàn nhỏ đang sáng được đặt trên tủ đầu giường, kế bên là chút thuốc hạ sốt dự phòng.
Roth cứ đúng khoảng thời gian nhất định sẽ đo nhiệt độ cơ thể Lục Hạo Lập, muốn đảm bảo bệnh tình của y không nặng thêm.
Tuy uống thuốc thì bệnh sẽ nhanh hết hơn nhưng thuốc sẽ gây hại cho cơ thể y hơn nữa cũng sẽ sinh ra tính ỷ lại, cho nên nếu không nghiêm trọng, thì tốt nhất để cơ thể y tự chữa cùng kháng bệnh.
Roth lại đặt sách xuống để đo nhiệt độ cơ thể y, thấy không có việc gì thì giúp y đắp lại chăn, lẳng lặng canh giữ bên cạnh y, tay Roth cầm lên một khuôn ảnh bên cạnh giường, nhìn ảnh chụp ***g trong khuôn.
Đó là Lục Hạo Lập của trước kia, trước khi chưa gặp hắn, cẩn thận vô lo, nhìn y đang tiêu sái cười to trong ảnh, lại nhìn nhìn khuôn mặt ít hé nụ cười bên cạnh, nhịn không được than thở cùng tự trách.
Nếu không gặp mình, thì bây giờ Lục có giống trước kia hay không a? Chỉ qua một thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, quan điểm của Roth đã thay đổi rất nhiều, đồng thời ý thức được rằng sự ích kỷ của mình sẽ chỉ mang đến cho Lục Hạo Lập nỗi đau, thật muốn nhận được sự tha thứ của y.
Ba tháng nữa sẽ hết hai năm hạn định, Roth cười đau đớn đầy thương tâm, hắn không cần suy nghĩ cũng biết Lục Hạo Lập sẽ không vì hắn mà ở lại đây, cho dù trong khoảng thời gian này bọn họ cũng bồi dưỡng được tình cảm, nhưng tình cảm đó chắc chắn còn quá ít so với mong ước được tự do của Lục Hạo Lập.
Cúi người hôn lên trán y, Roth nói thầm: “Tôi không lưu được anh, nhưng, tôi muốn ở bên anh.” Buông tất cả mọi thứ, buông tay hết tất cả, cùng anh bắt đầu lại từ đầu vậy.
Roger không phản bác gì chỉ nhìn Lana, ngạc nhiên vì sao cô lại biết hắn nắm rõ tin tức mọi chuyện của Roth và Lục.
“Anh biết, đúng không?” Tay nắm thành quyền đặt trên bàn làm việc, Lana khắc chế cơn tức giận đang không ngừng tăng lên hỏi: “Anh hai, anh đã sớm biết chuyện của Roth và người kia, vậy sao không nói cho em?”
“Em là em ruột của anh, anh lại gạt em, tại sao anh lại giúp đỡ người kia, anh còn xem em là người nhà của anh nữa không?” Càng nói càng hận, Lana không còn nghĩ đến việc phải lựa lời nữa: “Hay nên nói, anh cũng có quan hệ với người kia? Cho nên không nói cho em biết mọi chuyện, cho nên không cần để ý đến cảm nhận của em…”
“Lana!” Roger gầm nhẹ trách cứ khiến cô lập tức chấn động, nhìn chằm chằm người anh luôn yêu thương cô, cơn nóng giận chậm rãi giảm dần lại thấy chán nản, bụm mặt khóc nức nở, “Anh, xin lỗi anh… Em không cố ý như thế, chỉ là em quá nóng… xin lỗi anh…”đi đến kéo em của mình vào lòng, Roger vỗ lưng cô trấn an, buồn bực thở dài một hơi, khó xử nói: “Nếu muốn biết, anh sẽ nói cho em biết, người kia là nam nhân, lúc trước ở Hồng Dương…” Roger đem mọi chuyện từng chút từng chút bắt đầu kể lại, Lana càng ngày càng thừ người ra.
Nam nhân? Lại là một nam nhân sao? Roth đã yêu anh ta? Ôm em mình thật chặt, Roger không đành lòng nói tiếp, hắn biết rõ, biết rõ Lana bị đả thương lớn như thế nào.
“Roth yêu anh ta? Yêu anh ta sao?” Tự nói lẩm nhẩm, Lana ở trong lòng Roger tự hỏi đi hỏi lại rất nhiều rất nhiều lần: “Anh ta có yêu nhiều không? Roth có yêu anh ta nhiều không?” Roger thấy không ổn kéo cô ra, nhìn thần sắc mê loạn của cô liền sốt ruột lay nhẹ, nắm vai cô, “Lana, tỉnh lại đi em, đừng ngốc nghếch nữa, Roth sẽ không để em gây thương tổn đến Lục đâu.”
“Em biết rõ, em biết rất rõ.” Tìm dựa vào ngực Roger, Lana đau lòng từ từ nhắm hai mắt, thanh âm run rẩy yếu ớt nói: “Thế nhưng, em cũng muốn biết rõ, rốt cuộc Roth có thể yêu anh ta đến mức nào.” Hãy làm cô hiểu rõ đi, để bản thân chịu thua một cách triệt để……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook