Đột nhiên, một trận lạnh lẽo lướt qua hai gò má tôi, ngay sau đó là cảm giác ướt sũng. Ngày đông giá rét mà bị người hắt nước vào mặt quả thực là không dễ chịu gì.

Tôi nhíu mày, mở to hai mắt. Thứ đập vào tầm mắt tôi lúc ấy chính là hai khuôn mặt to bự và một cặp mắt kính đen xì. Tôi hoảng sợ giật nảy mình, sau đó mới kịp thời phản ứng, thì ra là Bàn Tử, Hắc Nhãn Kính và A Qua. Mấy người trong bọn họ đang ngồi chồm hỗm bên cạnh, cúi đầu nhìn tôi, trong tay A Qua còn cầm một bình nước. Xem ra người vừa hắt nước cho tôi tỉnh lại tám phần mười là tên nhóc này, rất thiếu nhân đạo nha.

“Đồng chí Thiên Chân, chẳng lẽ cậu không biết bơi? Sao mới rơi xuống nước một chút đã đi tong nửa cái mạng rồi?” Bàn Tử dùng ngón trỏ chỉa vào huyệt thái dương bên phải của tôi, dường như còn ngại không đủ mà hung hăng đâm thêm hai cái. “Về sau ra ngoài đừng nói Bàn gia tôi quen biết cậu, thể diện đều bị cậu làm cho mất hết rồi.”

Tôi mơ màng như ở trong sương mù, trở mình ngồi dậy xòe hai bàn tay ra trước mặt cẩn thận đánh giá một phen. Không sai, tôi vẫn còn là chính mình, không bị bất cứ thứ quái dị nào thay thế.

Chẳng lẽ, hết thảy mọi thứ xảy ra ban nãy chỉ là nằm mơ?! Mặt tôi đột nhiên nóng bừng. Ai nha~~~, giấc mơ này thực sự quá rõ ràng… không biết cuối cùng có hôn xuống hay không, còn chưa kịp nhìn, thật là đáng tiếc.

Tôi lắc lắc đầu, dùng tay vuốt nước đọng trên mặt. Cảnh tượng kia cả đời này cũng đừng nghĩ có thể nhìn thấy lần thứ hai, cho dù có lấy súng dí vào thái dương thì tôi cũng không dám mò tới hôn Muộn Du Bình đâu.

Quan sát hai bên một chút, tôi phát hiện chúng tôi đang ở chính giữa một căn mộ thất thật lớn. Mộ thất này có kiểu cách giống như căn mộ thất tám bức tường mà chúng tôi vừa thoát ra, thế nhưng lại chỉ có bốn bức tường, mà vật thể giống với chân đèn được gắn trên tường kia cũng có điểm bất đồng so với chân đèn ở trong gian mộ thất lúc trước. Nơi này không nguy nga lộng lẫy, thế nhưng lại ẩn chứa một khí vị rất trang nghiêm.

“Sao các anh lại ở đây?” Tôi hỏi Bàn Tử.

Bàn Tử đơn giản thuật lại sự tình đã xảy ra sau khi chúng tôi bị tách thành hai nhóm. Muộn Du Bình cùng gã cũng không gặp phải sóng to gió lớn gì suốt dọc đường đi, chỉ vì tìm chúng tôi cho nên không vội tiến về phía trước.

Tiếp đó, bọn họ tìm được thông đạo dẫn tới mộ thất chính. Nhưng thông đạo này đã vì địa chấn hoặc là một nguyên nhân nào khác mà sụp đổ hoàn toàn, không cách nào qua được. Nhưng cũng bất ngờ, bọn họ lại phát hiện ra một thủy lộ có thể đi, cũng chính là mạch nước ngầm tôi cùng Muộn Du Bình đi qua ban nãy. Nếu vào thời điểm ngôi mộ này mới được hoàn thiện, thủy lộ kia chắc chắn không thể đi được. Thế nhưng, thời gian trôi qua đã rất nhiều năm, mực nước ngầm cũng dâng lên cao hơn rất nhiều so với khi đó, cho nên việc men theo thủy lộ tiến vào mộ chính có thể khả thi.

Muộn Du Bình cùng Bàn Tử ở chỗ này ngây người một hồi, cảm thấy vẫn nên để một người đi tìm và dẫn đường cho chúng tôi, vì thế Muộn Du Bình liền rời đi. Không ngờ tới Muộn Du Bình thế mà lại chỉ tìm được tôi lúc ấy đang một mình bị lạc, còn Hắc Nhãn Kính và A Qua lại tự mình mò tới được gian mộ chính kia.

Nói đến Muộn Du Bình, tôi mới liếc mắt nhìn đến một người đang đứng cách đó không xa, người nọ cúi đầu tựa vào vách tường, không biết đang suy nghĩ cái gì. Để chứng minh lúc trước mình đúng là nằm mơ, tôi đánh bạo bước đến bắt chuyện với anh ta. Dù sao thì cũng là anh ta đã mang tôi ra khỏi động dơi mà, “Hắc hắc, ban nãy phải cảm ơn anh rồi!”

Muộn Du Bình nghe được lời của tôi, bất thình lình khựng lại một chút rồi ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được chăm chú nhìn tôi.

Tôi cũng sửng sốt hồi lâu, cúi đầu xem xét lại mình, sau khi khẳng định bản thân không có vấn đề gì, mới hỏi, “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Muộn Du Bình lại quay mặt nhìn về phía bóng đen của mình phải chiếu lên bức tường, không để ý đến tôi nữa.

Ách, con người kỳ quái! Mặc dù trong lòng tôi âm thầm chột dạ, thế nhưng vẫn lén mắng một câu như thế.

Thấy tôi không sao, mọi người lại bắt đầu tiến hành tìm kiếm bên trong gian mộ thất. Kỳ thực, Bàn Tử đã sớm động tay động chân kiểm tra một lượt cả rồi, ngoại trừ cỗ quan tài bằng đá đặt chính giữa mộ thất ra thì nơi này hoàn toàn trống không.

A Qua nhíu mày, nói, “Kích thước mộ thất này nhìn qua đúng là mộ thất chính, nhưng vì sao ngoài cỗ quan tài kia ra, cái gì cũng không có?”

“Khô Quy Tử không tìm thấy nơi này sao?”

Hắc Nhãn Kính liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái.

A Qua mờ mịt mà lắc đầu, “Chúng tôi vừa hạ đấu đã lạc nhau, nửa khối Lung văn ngọc kia là ông tôi tìm được tại một gian mộ thất nho nhỏ, khi ấy nó được khảm trên một bức thạch bích.”

Nghe xong lời này, tôi và Bàn Tử bốn mắt nhìn nhau. Bàn Tử tặc lưỡi lắc đầu, nhìn tôi, nói, “Cậu có cho rằng bên trong cỗ quan tài này chứa nửa khối ngọc còn lại không?”

“Khả năng không lớn.” Đầu tôi vẫn còn chút váng vất, chỉ có thể miễn cưỡng nghe đoạn đối thoại giữa bọn họ.

“Nói như vậy, ngọc sẽ được đặt ở phòng bồi táng cạnh mộ thất chính, hoặc là phân bố tại các hướng Đông – Tây – Nam – Bắc để trấn mộ. Dựa theo lời A Qua vừa nói, khả năng ngọc này được dùng làm vật trấn mộ lớn hơn một chút.”

Cho nên, căn cứ vào phỏng đoán của tôi, nửa khối Lung văn song bức ngọc còn lại hẳn là phải đặt ở một trong bốn góc trấn trạch của ngôi mộ này. Nói thì nói vậy, nhưng đã vào tới bên trong mộ thất chính, đối với đám thổ phu tử, mà đặc biệt là những thổ phu tử có tính cách như Bàn Tử mà nói, không mở nắp quan tài mà đã bỏ đi thì quả thật là một chuyện hiếm có khó tin.

“Không cần biết bên trong có cái Lung văn song bức ngọc gì đó hay không, nếu đã đến đây, Bàn gia tôi nhất định phải nhìn một cái.”

Bàn Tử chà xát hai tay, “Nào nào, Tiểu Ca, giúp tôi một chút!”

Nghe được lời Bàn Tử nói, Muộn Du Bình rốt cuộc hiện thân, đi về phía chúng tôi.

Tôi nhìn anh ta từng bước từng bước tới đây, trống ngực bỗng chốc đập dồn, ma xui quỷ khiến thế nào mà bất tri bất giác dịch chuyển đến đầu bên kia của gian mộ thất, cách bọn họ một quãng rất xa. Nhưng cũng may không ai chú ý đến hành động của tôi, hiện tại lực chú ý của mọi người đều bị cỗ quan tài thu hút triệt để.

“Ngô Tà, ném một cái móng lừa đen sang đây cho tôi.” Bàn Tử gọi to.

Tôi lên tiếng đáp lời, cúi đầu mở ba lô tìm móng lừa đen cho gã. Ai dè, dạ dày đột nhiên quặn lên một cái khiến cho tôi thiếu chút nữa phun hết cả ra. Tôi lảo đảo, tận lực ổn định bước chân, thế nhưng một trận đầu váng mắt hoa bất chợt kéo tới, trong lồng ngực căng tức đến phát hoảng.

Tôi thầm than không ổn, thời điểm rơi vào trong nước có lẽ cũng chấn động đến não không ít đi. Vội vàng đẩy nhanh động tác trên tay, tôi lấy một cái móng lừa đen từ trong ba lô ra ném sang cho Bàn Tử, sau đó tìm một chỗ an tĩnh, dựa lưng vào tường đá ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đám người Muộn Du Bình đang chuẩn bị mở nắp quan tài, lại nghe thấy tiếng gọi của Hắc Nhãn Kính, bất chợt tạm ngừng động tác còn đang dang ở. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía vách tường đá ngay trên phần đầu của quan tài mà Hắc Nhãn Kính đang chỉ.

Kia có lẽ là một bức phù điêu chạm nổi mấy họa tiết linh tinh gì đó. Nếu như là lúc bình thường chắc chắn tôi sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú. Chẳng qua hiện tại thân thể đang vô cùng khó chịu, tôi không cách nào nhúc nhích được cho nên cũng không quan tâm bọn họ nhìn thấy cái gì.

Qua một lúc lâu, tất cả mọi người đều không có động tĩnh, ngay cả thanh âm bàn bạc thảo luận cũng đều ngưng bặt. Tôi cảm thấy có phần kì quái, ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, thế nhưng lại phát hiện tất cả mọi người đang sững người, nhìn tôi một cách quỷ dị.

“Làm sao vậy?” Là ảo giác của tôi sao? Vì sao sắc mặt ai cũng khó coi như thế? Tôi có làm gì à? Hay là có chỗ nào không đúng? Không… Dường như sau khi hạ cái đấu này, chưa từng có một chuyện gì có thể gọi là bình thường cả.

Có thể vì nhận thấy vẻ mặt tôi lộ ra vài phần kinh hãi, cho nên mọi người chuyển rời tầm mắt. Bọn họ nhìn nhau vài lần, rồi đột nhiên Muộn Du Bình chẳng nói chẳng rằng thẳng một đường đi tới chỗ tôi. Mà những người còn lại nhìn nhìn anh ta một chút, sau đó ánh mắt tất cả đều không hẹn mà cùng dừng lại trên người của tôi.

“Này? Các anh nói a, rốt cuộc là làm sao vậy?” Nhìn thấy Muộn Du Bình từng bước rút ngắn khoảng cách, tôi càng thêm luống cuống, nhanh chóng đứng lên, lảo đảo lui về phía sau.

“Ngô Tà.” Muộn Du Bình mở miệng, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy, nói, “Giao nửa khối Lung văn song bức ngọc kia cho tôi.”

Tôi trừng lớn con mắt. Trong ấn tượng của tôi, Muộn Du Bình tuyệt đối không phải là một người tham tài. Khi thanh Hắc kim cổ đao đắt giá không gì sánh được kia bị mất, anh ta ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái. Hiện tại vì cái gì? Vì cái gì anh ta lại muốn khối ngọc này?

Kỳ thực, khối ngọc này tôi mua cũng chỉ với giá hai mươi lăm vạn tệ, không phải là một con số quá lớn đến mức không thể bỏ đi. Nếu như mang theo khối ngọc này có thể rước họa vào thân, tôi tất nhiên sẽ không hề do dự mà ném nó đi ngay. Nhưng, vì sao? Vì cái gì tôi lại không giao miếng ngọc này ra? Vì cái gì, tôi cứ liên tục thụt lùi về phía sau cơ chứ?

“Ngô Tà.”

Có thể là vì phát hiện hành động của tôi có chút kì quặc, Muộn Du Bình nhíu mày, tiến thêm vài bước, bắt đầu giải thích nguyên do, “Ngọc kia rất nguy hiểm, Ngô Tà, gỡ nó xuống ngay.”

“Không.” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền mở to hai mắt nhìn. Tại sao tôi lại nói ‘không’? Có phần hoảng hốt, tôi vươn tay ý đồ cởi bỏ miếng ngọc đang đeo trên cổ, thế nhưng kết quả, tôi trái lại lại gắt gao che chắn khối ngọc ở trước ngực mình, bộ dạng như thể lo lắng Muộn Du Bình sẽ trực tiếp xông tới cướp đi.

“Vì sao muốn lấy ngọc của tôi?” Nghe xong lời này tôi thiếu chút nữa ngất xỉu. Lời tôi vừa thốt ra là như thế nào?! Tại sao cơ miệng hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của đại não?

Nhưng mọi người nghĩ sự kinh ngạc của tôi lúc này là vẻ khẩn trương vì lo lắng bị người đoạt ngọc.

Bàn Tử nhíu mày, nói, “Đồng chí Thiên Chân, chỉ là một khối ngọc thôi, cùng lắm Bàn gia tôi mua cho cậu cái khác…”

Mẹ nó! Ai cùng thèm so đo mấy đồng bạc lẻ này với anh chứ! Trong lòng tôi thì nghĩ vậy, thế nhưng lời nói ra miệng lại hoàn toàn khác biệt.

“Không có khả năng, các anh ai cũng đừng hòng giành với tôi! Ngọc này là của tôi!”

Dường như bọn họ nhận thấy có điểm không thích hợp, có lẽ là vì biểu hiện của tôi đặc biệt khác thường. Hắc Nhãn Kính cũng tiến vài bước đến bên cạnh Muộn Du Bình. Tôi đoán, nếu như tôi không giao miếng ngọc này ra, bọn họ sẽ cưỡng chế mà đoạt lấy. Nghĩ vậy, thân thể lại không khỏi thối lui về sau mấy bước.

“Ngô Tà!” Sắc mặt Muộn Du Bình bất ngờ biến đổi, anh ta ổn định thân thể, không tiến lên phía trước nữa. “Tôi không đi tới nữa, cũng không muốn ngọc của cậu, cậu đừng lộn xộn.”

Nghe anh ta nói thế, tôi lại càng luống cuống, thoáng quay đầu nhìn lại phía sau, thì ra tôi đã bất tri bất giác thối lui đến bờ rìa vách đá thông xuống thủy đạo bên trong mộ thất chính rồi. Chỗ này cách chỗ chúng tôi bơi lên bờ cũng chỉ khoảng bốn – năm mươi mét, nhưng bởi vì mực nước cao thấp khác nhau, cho nên nơi này cách mặt nước một khoảng tương đương với bốn năm tầng lầu.

Ngay khi tôi đang quay đầu nhìn lại thì Hắc Nhãn Kính bất ngờ xông tới chỗ tôi, thân thủ của anh ta phi thường nhanh nhẹn.

“Chờ một chút!!”

Tôi nghe được tiếng ngăn cản của Muộn Du Bình. Sau đó, khóe miệng vô thức cong lên một mạt cười, tôi nhún chân đạp nhẹ một cái, cứ thế thẳng tắp mà rơi xuống từ một độ cao kinh người như vậy.

“Ngô Tà ——!”

Một tiếng ‘Ngô Tà’ kia, hẳn là do Muộn Du Bình gọi đi… Ừm, rất dễ nghe.

Nghĩ vậy, tôi mạnh mẽ rơi thẳng vào trong nước.

— Tiểu Tà a a a a a —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương