“Đường lớn không được tùy tiện hãm phanh nha—” Tôi bị đụng đến choáng váng đầu óc, thuận miệng nói ra một câu như thế.

Hắc Nhãn Kính quay đầu lại nhìn tôi một chút, sau đó cong khóe miệng mỉm cười đầy thâm ý. Nụ cười này làm cho đầu óc tôi bình thường lại không ít, vội vàng vượt lên trước anh ta xem xét, “Như thế nào lại đột nhiên dừng lại?”

Lời còn chưa dứt, tự nhiên tôi ngây ngẩn cả người, cái nơi quái quỷ này thế mà lại không có cửa ra! Thứ mà vừa rồi chúng tôi tưởng là một cửa động lại chính là cái bóng của một tảng đá hắt lên bức tường.

“Chuyện này…”

Chuyện này khẳng định là không đúng. Bởi vì theo như những gì A Qua đã nói, nhóm bạn lúc trước của cậu ta cũng là đi con đường này. Mà trong mộ thất này hoàn toàn không có thi thể của bạn A Qua, nói cách khác, bọn họ chắc chắn đã đi ra được khỏi chỗ này.

Tôi quay đầu lại, quan sát mọi nơi một hồi lâu, đúng là không hề thấy một cửa ra nào cả. Lại nhìn A Qua, chỉ thấy thằng nhóc kia cũng là vẻ mặt cực kỳ khó hiểu. Xem ra cũng bị lần hạ đấu này hù cho chết khiếp rồi.

Tôi vô cùng buồn bực hồi tưởng lại, sau đó bắt đầu đi theo Hắc Nhãn Kính sờ mó khắp mọi nơi trên vách tường, hy vọng có thể tìm thấy cơ quan nào đó.

Vết thương trên lưng chỉ cần thoáng nhúc nhích liền có một cảm giác đau nhói như bị xé toạc ra, vì thế tôi cứ đi một chốc lại dừng một lúc, cố gắng không làm miệng vết thương rách rộng hơn.

Một lúc sau, Hắc Nhãn Kính nói, “Cái chân đèn này có cửa.”

Tôi và A Qua sửng sốt không thôi, nhất thời không kịp phản ứng.

“Các cậu không phát hiện ra sao? Gian mộ thất này có hình bát giác.”

Mộ thất hình bát giác?

“Mẹ nó! Lại là Kỳ môn độn giáp (*)?!”

(*) Kỳ môn độn giáp: tương truyền là của hai vị tiên sinh Trương Tử Phòng và Gia Cát Lượng làm ra bí kíp. Ở trong nói về hành quân xuất trận cho đến chiệm nghiệm ẩn độn mọi thứ.

Hắc Nhãn Kính khẽ vuốt lên cái mỏm đá đặt chân đèn, nghe thấy câu tôi vừa nói, cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi, “Sao? Cậu có nghiên cứu gì về cái này hay không?”

“Không có, chẳng qua trước đó có nghe qua một chút mà thôi.” Tôi vội vàng phủ nhận.

“Không phải, cái này không phải là Kỳ môn độn giáp.” Hắc Nhãn Kính kiểm tra xong cái chân đèn, phủi tay, bước vài bước về phía chúng tôi, nói, “Mặc dù có cùng nguyên lý, nhưng đơn giản hơn nhiều. Xem ra là Kỳ môn độn giáp của đời trước.”

Nghe anh ta nói như thế, tôi liền bắt đầu chú ý. Phòng này có lẽ chỉ có tám cánh cửa cát – hung mà Kỳ môn độn giáp nhắc tới mà thôi. Tám mặt tường đại diện cho tám phương, cũng chính là tám cánh cửa. Trong Kỳ môn độn giáp, tám cánh cửa này được phân chia thành bốn cát và bốn hung. Cát môn phân thành: Hưu môn, Sinh môn, Cảnh môn và Khai môn; Còn hung môn bao gồm: Thương môn, Đỗ môn, Tử môn và  Kinh môn. Nếu chạy vào hung môn đương nhiên ba chúng tôi đây liền rơi vào cảnh thập tử nhất sinh. Mà cho dù tìm đúng cát môn, thì cũng chỉ có một cửa là có thể đi ra ngoài. Nói cho đúng, xác suất để thuận lợi để ra khỏi nơi này là 12.5%…

Mẹ nó, như thế nào lại có cảm giác đang chơi đổ xúc xắc vậy. Mấy người cùng nhóm với A Qua lúc trước, nói không chừng chính là mở sai cửa cho nên mới không thể thoát ra.

“Hai người các cậu có thông thạo cái này không?” Hắc Nhãn Kính lắc lư đi đến trước mặt chúng tôi, thoạt nhìn bộ dạng anh ta vô cùng ung dung tự tại.

Tôi và A Qua như hẹn trước mà đồng loạt lắc đầu.

“Thế thì tôi liền thi triển ít tài mọn vậy.” Nói rồi, anh ta cởi ba lô trên vai xuống, cởi găng tay ra, nhìn vào bộ dáng kích động của hai chúng tôi rồi chậm rãi bổ sung một câu, “Chết thì đừng có trách tôi.”

Tôi và A Qua nghe được lời này thì liền choáng váng, cả hai nhanh chóng xông lên ngăn cản Hắc Nhãn Kính hành động. Việc này nhiều người cùng nhau thương lượng vẫn là tốt hơn so với việc liều mạng mở phải Tử môn rồi gọi một đống bánh tông xông tới đi.

Nhưng thân thủ của Hắc Nhãn Kính không phải là thứ mà tôi và A Qua có thể ngăn cản được. Anh ta lùi ra sau vài bước để chạy lấy đà, sau đó phóng thẳng về phía trước, dùng chân phải đạp lên mỏm đá trên tường, mượn lực đẩy thân thể bay lên không trung.

Kế tiếp, anh ta rút hộp quẹt vẽ một đường lên cái chân đèn. Dầu hôi bên trong chân đèn kia cũng không biết đã có từ thời nào, thế mà vẫn có thể đốt cháy lên được!

Tôi ở một bên nhìn theo mà nghiến răng nghiến lợi: cái chân đèn kia cao không tới hai mét, một người đàn ông trưởng thành tùy tiện với tay một cái cũng có thể châm lửa lên rồi, Hắc Nhãn Kính, con mẹ nó, anh ở cái chỗ này đùa giỡn bày ra cái bộ dáng lợi hại đẹp trai là để cho ai nhìn a, chẳng có cô gái nào vì anh mà hét chói tai đâu!

Nhưng là tôi còn chưa oán giận xong, toàn bộ căn mộ thất đã bắt đầu rung chuyển, còn liên tục phát ra tiếng ‘cành cạch’ của cơ quan cọ sát vào nhau.

— Xin vì Hắc Nhãn Kính mà hét chói tai —

Tôi và A Qua ngơ ngác nhìn nhau, mà Hắc Nhãn Kính thì vẻ mặt lại hiếm có mà trở nên nghiêm túc.

Làm sao vậy? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tôi hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng liền phát hiện, ngoại trừ cái thanh âm cơ quan hoạt động làm cho người ta hết hồn kia thì không hề phát sinh một điểm dị thường nào khác.

Đột nhiên Hắc Nhãn Kính thở ra một hơi dài, “Bước đầu thành công rồi đấy, ôi chao, cái mạng này cũng ngắn đi một nửa rồi, lo muốn chết…”

Bậy bạ! Nhìn anh chỗ nào thì lo lắng khẩn trương hả!

Hắc Nhãn Kính quay về phía tôi trêu chọc cười một cái, “Xem ra cái vận cứt chó của tôi cũng không tệ lắm đi.”

Tôi không có tâm tình đùa giỡn với anh ta, cho nên dứt khoát hỏi vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

“Chúng ta phải căn cứ theo trình tự chính xác để châm lửa vào tám cái chân đèn ở trên tám mặt tường này. Nếu làm sai một bước, vẫn sẽ có một cánh cửa được mở ra, thế nhưng đó chắc chắn không phải là cửa ra. Cho dù vận khí tốt mở trúng cát môn, cũng là thất bại mà thôi.” Vấn đề Hắc Nhãn Kính nói ra vô cùng nghiêm túc, thế nhưng ngữ điệu vẫn đặc biệt cà lơ phất phơ, “Chỉ có cánh cửa mở ra sau khi đã thắp đủ tám cái chân đèn mới là cánh cửa mà chúng ta phải đi. Hai nhóc, chúng ta phải dũng cảm tiến lên, tuyệt không lùi bước. Nữ thần chiến thắng đang đứng ở phía chúng ta!”

Tôi và A Qua ném cho anh ta một ánh mắt đã hiểu, sau đó từng người một đốt hộp quẹt của mình.

“Khai môn lục ất hợp lục kỷ (*)…” Hắc Nhãn Kính lẩm bẩm, vung cánh tay phải ném hộp quẹt châm sáng chân đèn ở hướng Đông Bắc. “Hưu môn lục đinh cộng thái âm (*), nhóc Qua, châm cái bên tay phải ấy.”

(*) Mấy cái này là nguyên tắc của Kỳ môn độn giáp, xin mời đọc thêm ở http://xuantoanmsi.xtgem.com/bi%20kiep -_-

A Qua gật đầu, nhanh chóng thắp sáng cái chân đen bên cạnh mình.



“Bước tiếp theo… Ngô Tà, châm cái ở hướng chính Nam.”

Trước sau chúng tôi đã thắp sáng bảy cái chân đèn, cho đến bây giờ vẫn chưa có cánh cửa nào xuất hiện. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đã thành công rồi?

Tôi thực lòng cảm thấy khâm phục cái tên Hắc Nhãn Kính này, thật nhìn không ra anh ta cư nhiên lại thâm tàng bất lộ như vật.

“Cuối cùng, Sinh môn lục bính hợp lục đinh.” Hắc Nhãn Kính thầm hô một hơi, ném que diêm lên cái chân đèn cuối cùng.

Sau đó…



Chuyện gì cũng đều không phát sinh.

Hắc Nhãn Kính biến sắc nói, “Thế này thì xong rồi. Cái chỗ quái quỷ này rốt cuộc giữ chân chúng ta làm cái gì?”

A Qua vừa nghe Hắc Nhãn Kính nói như vậy liền biết mọi chuyện không ổn, sắc mặt cũng tối hẳn đi.

Tôi vốn dĩ cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng nhìn thấy phản ứng trên mặt bọn họ thì liền bình tĩnh đi không ít. Lúc này tuyệt đối không được hoảng hốt, không có cánh cửa nào mở ra, ít nhất chúng tôi cũng không gặp phải mối nguy hiểm nào.

“Này này, nói không chừng cần phải có một câu thần chú nữa mới có thể mở cửa được, chúng ta mỗi người thử nói một câu xem.” Tôi trêu chọc nói, “Mọi người thư giãn một chút đi.”

Hắc Nhãn Kính liếc tôi một cái, rồi quay về phía cái chân đèn cuối cùng, hét to, “Vừng ơi mở cửa ra!” (Thần chú trong truyện Alibaba và 40 tên cướp – Quá ấu trĩ:v)

Không có động tĩnh.

A Qua cười một tiếng, chỉ vào Hắc Nhãn Kính mắng, “Dùng cái thứ ở nước ngoài để áp dụng vào cổ mộ Trung Hoa, thành công được mới lạ!” Sau đó hét to, “Án ma ni bát di hồng!” ( Lời chú nguyền của Quan Thế Âm bồ tát – há há:v:v)

Hắc Nhãn Kính nhún vai, “Phật giáo du nhập vào Trung Quốc ở thời kỳ nào chứ? Cậu cho rằng câu kia có thể được sao?”

Tôi trong lòng đại thán, hai cái người này vì sao lại ngu như thế. Đặc biệt là cái tên Hắc Nhãn Kính kia, nói đến Kỳ môn độn giáp thì chú ngữ chỉ có một mà thôi.

“Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành!” Tôi còn chưa dứt lời, đột nhiên một hồi thanh âm vận hành cơ quan lần nữa phát ra.

Lần này âm lượng lớn hơn rất nhiều so với những lần trước, thậm chí có thể cảm thấy từng hồi chấn động bên tai.

Ba người chúng tôi quay đầu nhìn về phía cánh cửa vừa được mở ra ngay trên vách tường phía Đông Nam của mộ thất…

Thật sự là mèo mù vớ cá rán rồi, thế mà căn mộ thất này còn có cả hệ thống nhận dạng âm thanh?!

— Thiết nghĩ hệ thống nhận dạng âm thanh nếu như không có nguồn cung cấp điện thì cũng không thể dùng được đâu —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương