Lung Linh Như Nước
Chương 56: Chẳng thà trở lại

Trình Mộc Dương đi vào phòng nhìn thấy Âu Dương Ngâm đang ngơ ngác ngồi ở đó. "Ngâm Ngâm, em làm sao vậy?" Sao cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy? Vì người nhà mình biết thân thế của cô ấy sao? Chuyện của tập đoàn cô ấy không muốn can thiệp thì thôi chứ có sao, ai có thể ép cô ấy được? Không phải anh không nghĩ tới thân thế của cô, người có thể khiến bố Hàn Hiểu Bân coi trọng đương nhiên không phải là người bình thường, có điều việc này không quan hệ gì tới tình yêu của bọn họ. "Đừng giận, đừng giận, người khác biết bố em là bí thư thành ủy cũng không sao, không ai bắt em làm việc gì đâu, anh bảo đảm".

Âu Dương Ngâm nhìn anh nghi hoặc, cô đã nghĩ ra, Trình Mộc Vũ nói ông nội cô ấy biết trước bố cô là ai cho nên mới tốt với cô như vậy, cũng vì điều này nên Trình Mộc Dương mới tốt với cô. Cô phải nói với Trình Mộc Dương như vậy sao? Nói hôm nay bọn họ nói về chuyện này? Cô ấy không muốn để gia đình cô ấy biết người đó là A Trạch, không phải cô ấy đã nói có chết cô ấy cũng không chịu nói tên anh ấy ra hay sao. Cô ấy tính được rằng cô cũng sẽ không nói chuyện này ra, cô ấy thật thông minh, quả thực cô không thể nói ra được.

"Em còn có chút việc, em đi trước đây". Cô muốn đi tìm Phùng Phất Niên.

"Ngâm Ngâm, thật sự không quan hệ gì đến bố em cả, em phải tin tưởng anh". Trình Mộc Dương giữ chắc tay cô, "Đừng giận dỗi kiểu trẻ con nữa".

Âu Dương Ngâm chạy ra vẫy một chiếc taxi lại, "Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương hơi tức giận, "Em không thể vô lí thế được. Tiểu Vũ nói với anh anh mới biết".

"Mộc Dương, lần này chúng ta thật sự kết thúc rồi". Nước mắt Âu Dương Ngâm rơi xuống, Trình Mộc Vũ nói đúng, cô còn dám đi vào cửa nhà họ Trình sao?

Trình Mộc Dương nhìn taxi đi xa, cực kì ảo não, hai cô gái này đều ngang bướng như nhau.

Phùng Phất Niên ra mở cửa, "Ngâm Ngâm!" Anh ta vô cùng vui mừng, đây là lần đầu tiên cô đến chỗ anh ta một mình, lần trước là cùng những người khác trong tổ chuyên mục, "Sao không báo trước với anh một tiếng để anh dọn dẹp nhà cửa nghênh đón khách quý". Phùng Phất Niên kéo cô vào nhà, anh ta quá vui vẻ nên không kịp để ý đến sắc mặt trắng xanh của Âu Dương Ngâm.

"Sư huynh". Âu Dương Ngâm nhận ra mình quá lỗ mãng, chủ nhật đến nhà một nam giới trưởng thành, vạn nhất có người khác ở đây thì sao? "Xin lỗi, em không quấy rầy anh chứ?"

"Không không", Phùng Phất Niên nói, "Anh và mấy người bạn cùng nhau làm một bộ phim, anh đang viết đến chỗ bí, em đến bây giờ là vừa hay, anh cũng có thời gian cho đầu óc thư giản".

Phùng Phất Niên rót cho cô một chén trà rồi mới nhớ ra hỏi, "TÌm anh có việc gì?"

"Sư huynh luôn nói với em là phải tránh xa nhà họ Trình, đó là bởi vì Trình Mộc Vũ phải không?" Âu Dương Ngâm nhìn anh ta, mắt cô từ từ đỏ lên.

"Em biết rồi à?" Phùng Phất Niên bất đắc dĩ nhìn cô, có một số việc dù thế nào cũng không giấu được, có những đau thương cuối cùng vẫn không thể tránh né.

"Vì em anh ấy mới bị tai nạn, vì em đúng không?" Trên đường đi trong đầu cô chỉ có câu nói kia của Trình Mộc Vũ, cô không thể khống chế âm thanh của mình, cũng không thể khống chế thân thể mình, toàn thân cô run rẩy không thể ngừng lại được.

Phùng Phất Niên ngỡ ngàng, một lát sau mới ý thức được người cô nói là A Trạch, anh ta cả giận nói, "Nói bậy! Ai bảo thế?"

"Trình Mộc Vũ! Cô ấy nói hai người bọn họ đang ăn cơm với nhau tử tế, vì nói đến em, tâm tình anh ấy mất khống chế nên mới lái xe gặp tai nạn. Là em đã hại chết anh ấy!" Âu Dương Ngâm ngã ngồi xuống sofa, hai tay che mặt khóc nấc lên. "Là em đã hại chết anh ấy!"

"Không đúng không đúng, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn". Phùng Phất Niên không hề biết tình hình cụ thể khi đó, buổi tối hôm đó mưa to, A Trạch lái xe cực nhanh, lao vào một chiếc xe tải hạng nặng trên một đoạn đường cong, khi anh ta chạy tới thì A Trạch đã tắt thở, chỉ nhìn thấy Trình Mộc Vũ đang gần như điên cuồng và Trình Mộc Dương bên cạnh cô ta. Bây giờ Trình Mộc Vũ nói như vậy, có lẽ đó là sự thật.

"Em không biết, em không biết chuyện là như vậy". Âu Dương Ngâm khóc, "Em không biết anh ấy khó xử như vậy, em còn từng oán trách anh ấy, trách anh ấy đã vứt bỏ em. Nếu em biết thì ít nhất em cũng phải nói với anh ấy, em rất hy vọng anh ấy ở lại bên cạnh em, anh ấy không biết em rất muốn có anh ấy bên cạnh".

"Nó biết, Ngâm Ngâm, nó biết đấy". Phùng Phất Niên ôm Âu Dương Ngâm vào lòng, "Buổi tối hôm chia tay em, nó đứng trọn một đêm ở sân vận động, anh nhìn thấy nước mắt trên mặt nó, nó biết em yêu nó, giờ nào phút nào nó cũng vùng vẫy đấu tranh, nó muốn nói với em rằng nó yêu em, trước đó nó chưa từng yêu ai, từ đó trở đi nó cũng sẽ không yêu ai nữa. Nhưng nó không dám, không nỡ, không muốn như vậy. Nó chỉ muốn em hạnh phúc, nó muốn em quên nó để sống một cuộc sống tử tế, nó không muốn mình trở thành ràng buộc trên con đường đời của em. Nhìn em từ bên người nó đi từng bước về phòng ngủ, nó rất đau lòng, nó nói nó mong có thể dùng tính mạng mình để đánh đổi lấy những giọt nước mắt của em trên suốt con đường từ sân vận động về phòng ngủ hôm đó". Lời nói đó cuối cùng đã trở thành sự thật, tính mạng của nó đã ra đi cùng tình yêu.

Âu Dương Ngâm gọc vào lòng Phùng Phất Niên, nước mắt ướt nhẹp vạt áo trước ngực anh ta, làm trái tim anh ra rát bỏng. "Anh ấy nên nói với em".

Nhưng nói với cô thì cũng có ích lợi gì chứ?

"Nhìn nó tuyệt vọng như vậy, anh cũng từng vô số lần khuyên bảo nó nói chuyện tử tế với Trình Mộc Vũ, có hợp thì có tan. Nhưng nó luôn nói mình đã nợ cô ấy, phải chịu trách nhiệm với cô ấy cả đời". Phùng Phất Niên thở dài nói, "Nó không chịu nói vì chuyện gì, nhưng anh cũng đoán được là chuyện gì. Tình cách của nó là như vậy, còn thực ra cũng không phải không thể thương lượng được".

Âu Dương Ngâm rõ ràng, đó là bởi vì Trình Mộc Vũ cả đời không thể có con nữa, cho nên mới không thể thương lượng.

Cho nên, khi cô nhìn anh ấy với ánh mắt long lanh, khi cô đầy bụng tủi thân nhìn anh ấy với ánh mắt trách cứ, khi tim cô đập thình thịch chờ mong anh ấy, anh ấy chỉ có thể xót xa quay đầu qua chỗ khác.

"Nó vẫn luôn tự trách bản thân vì đã khiến em yêu nó, sau đó lại bở rơi em".

Âu Dương Ngâm lắc đầu, mình cũng từng oán trách, sau đó lại thư thái cho rằng là chính mình hiểu lầm. Bây giờ đã biết chân tướng, cô đầu còn trách được anh ấy nữa, cô chỉ thương anh ấy, cả đời anh ấy không thể được hưởng thụ tình yêu. Cô phải cảm ơn anh ấy đã yêu cô, quý trọng cô như thế.

"Anh ấy nên nói với em", Âu Dương Ngâm lau khô nước mắt, nhẹ nhàng nói, "Cho dù em với anh ấy không thể đến với nhau nhưng em cũng sẽ không trách anh ấy".

"Ngâm Ngâm, thực ra nó đã nói với em từ lâu rồi". Phùng Phất Niên lấy một chiếc hộp gỗ từ trong ngăn kéo ra, trong đó là một viên đá bảy màu, giống viên đá đeo trên cổ cô như đúc.

"Nó đã dùng hòn đá đó làm thành hai viên, một viên cho em, một viên nó vẫn mang theo bên người, chưa từng bỏ ra, đến tận lúc cuối cùng. Anh đã xin mẹ nó viên đá này về làm kỉ niệm". Viên đá bảy màu trong lòng bàn tay Phùng Phất Niên tỏa ra ánh sáng dịu dàng. "Nó đã đặt tên cho viên đá này, gọi là Mạch Mạch, nó nói để sánh đôi với bông hoa lan ngọc của em".

Lung linh như nước hoa lan ngọc. Thì ra là thế!

Thì ra, doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ (Dịu dàng như nước, có tình không thể nói ra).

Bây giờ cô đã biết, vì cô thích ăn dưa hấu lạnh nên mỗi mùa hè chỉ cần có thời gian anh ấy lại mua dưa hấu đến làm quà cho mọi người, trong mấy quả dưa hấu đó luôn có một quả được ướp lạnh, cũng không biết anh ấy làm thế nào được như vậy. Anh ấy luôn cười tủm tỉm bổ quả dưa lạnh cho cô, khi mọi người kêu sư huynh bất công, anh sẽ nhìn cô chiều chuộng, "Cô ấy là tiểu sư muội mà!" Thì ra không phải sư huynh ngốc, là cô tiểu sư muội này ngốc mới đúng, tiểu sư muội không biết sư huynh đang dùng phương thức như vậy để nói với mình.

Lúc anh ấy và cô đi trên đường, anh ấy sẽ mua cho cô đủ loại đồ ăn vặt, vui vẻ nhìn cô ăn ngon lành. Anh ấy xách túi nhựa, trong đó là vỏ dưa, hạt ô mai. Lúc mọi người kêu sư huynh bất công, anh ấy cũng đỏ mặt nói, "Cô ấy là tiểu sư muội mà!" Sau đó bối rối đưa chiếc túi cho cô, giả vờ cả giận nói, "Từ cầm lấy đi, đồ lười!" Đợi đến lúc mọi người không chú ý anh ấy lại lén cầm chiếc túi về. Cô đúng là ngu ngốc biết bao, không biết anh ấy đang dùng phương thức như vậy để nói với cô.

Bọn họ cùng đi đến thành phố F quay phim, thực ra cô đâu biết gì, đó là anh ấy nhất định kéo cô đi theo, dỗ cô, lừa cô, lần đầu tiên cô phát hiện anh ấy cũng vô lại, đó là vì anh ấy muốn được ở bên cô hay sao? Sớm chiều chung sống, đối với anh ấy đó là đóa phù dung sớm nở tối tàn của cuộc đời. Buổi tối có lúc ngủ ngoài sân, mỗi lần tỉnh lại anh ấy đều ở bên người cô, nói với cô, "Yên tâm ngủ đi, tiểu sư muội!" Cô biết ngủ rất yên tâm. Cô thật là ngốc, không biết anh ấy đang dùng phương thức như vậy để nói với cô.

Anh ấy dùng phương thức như vậy để nói với cô, anh ấy yêu cô như vậy nhưng lại chỉ có thể gọi cô là tiểu sư muội.

Tình yêu của anh ấy, không thể nào nói ra miệng.

Nước sông Ngân trong suốt, đi đến bao giờ về?

Nhìn thì gần như vậy, nhưng lại xa như vậy, cắt đứt duyên phận của cuộc đời này.

Trình Mộc Dương gọi điện thoại cho Âu Dương Ngâm hết lần này tới lần khác, điện thoại di động nóng bỏng, rốt cục cô cũng nghe máy.

"Ngâm Ngâm, em vẫn còn giận à? Đừng giận, mặc dù Tiểu Vũ chịu hòa giải là vì gia đình em, quả thực là hơi bợ đỡ thật, nhưng đối với chúng ta thì không phải vấn đề đã đơn giản hơn nhiều sao? Như vậy cũng tốt mà. Em phải tin anh, cũng phải tin ông nội anh, không phải vì bố em mà anh với ông mới quý em. Việc phát triển tới thành phố H chỉ là một trong rất nhiều phương án của Trình thị, không phải là khả năng duy nhất. Anh sẽ không mang hạnh phúc cả đời của mình ra giao dịch, ông nội anh cũng sẽ không lấy hôn nhân của anh ra làm công cụ, tất cả chỉ là trung hợp mà thôi".

Âu Dương Ngâm nói, "Để em suy nghĩ đã". Cô chỉ có thể nói như vậy, trong lòng cô thầm nói xin lỗi anh.

"Anh đi cùng ông nội tham gia đoàn đi thăm châu Âu do chính quyền thành phố tổ chức, phải đi khoảng 20 ngày. Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh mang sô cô la cho em về".

"Vâng". Âu Dương Ngâm bịt chặt miệng, sợ Trình Mộc Dương nghe thấy cô đang khóc. 20 ngày, chắc đủ để cô xử lý xong mọi chuyện ở đây rồi?

"Ngâm Ngâm, có một số việc nên để cho nó trở thành quá khứ, nghĩ xem tương lai có bao nhiêu hạnh phúc đang chờ em, không được ủ dột nữa, chỉ cần nghĩ đến em là ban đêm anh sẽ ngủ rất ngon, em cũng nghĩ đến anh rồi ngủ cho ngon giấc, được không?"

"Vâng!" Hạnh phúc? Nếu cô tự tay phá hủy hạnh phúc của anh thì anh còn có thể ngủ ngon được nữa hay không? Cô không có dũng khí nói thêm một từ nào nữa.

"Chúc em ngủ ngon. Ngâm Ngâm! Chờ anh!"

20 ngày sau, Trình Mộc Dương và Trình Thương Hải bước ra khỏi cửa sân bay, người tới đón họ là Trình Mộc Giai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương