Lung Linh Như Nước
Chương 12: Ngàn dặm đồng hành (2)

Xe đã chạy rất lâu mà cũng không thấy Trình Mộc Dương mở miệng, Âu Dương Ngâm cảm thấy hình như mình đã hơi quá đáng thật. Còn phải đồng hành một quãng đường rất dài nữa, trong khi mục đích của mình cũng còn chưa đạt được, cô liền điều chỉnh lại tâm tình, lấy lùi làm tiến: "Tổng giám đốc Trình, em có nói gì sai đâu? Nhà họ Trình quả thật được coi là gia đình quyền quý, lẽ nào em phải nói nhà anh là gia đình nghèo khó thì anh mới vui? Anh bực bội như vậy thì lái xe thế nào được, khi lái xe kị nhất là tâm tình buồn bực, hay là để em lái đi!"

Trình Mộc Dương bất đắc dĩ nói: "Anh buồn bực gì đâu. Ngâm Ngâm, chúng ta cũng không còn xa lạ nữa, em xem, anh có khó khăn là tìm em hỗ trợ, em vạch rõ quan hệ như vậy..."

"Ý em không phải thế!" Âu Dương Ngâm nghĩ thầm, thực ra đúng là thế đấy! Ông chủ Trình thị vô duyên vô cớ đi lôi kéo một bác sĩ quèn, đúng là làm mọi người quá khó hiểu, không trốn cho nhanh thì có mà ngu. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn nói tiếp: "Chẳng qua là em nghĩ đi đường vất vả nên lúc đến nơi muốn được nghỉ ngơi cho tốt. Anh biết đấy, mọi người chưa thân quen lắm nên cùng ăn cơm cũng sẽ tương đối mệt". Đã nói đến mức này thì anh không đồng ý cũng không được, Âu Dương Ngâm nghĩ, mình lại làm tiểu nhân một hồi cũng có sao.

Đương nhiên Trình Mộc Dương hiểu Âu Dương Ngâm đang bóng gió gì, lần này anh ta không muốn lại rơi bẫy của cô nữa. Cô tiểu nhân, tôi còn tiểu nhân hơn cô: "Em ngủ một lát đi. Từ giờ anh sẽ lái xe một mạch, không để em mệt đâu. Lúc đến nơi anh sẽ gọi em dậy".

Âu Dương Ngâm tức giận trợn mắt nhìn anh ta, đúng lúc đó Trình Mộc Dương quay đầu sang, nhìn thấy cô trợn mắt không vui, anh ta bật cười nói: "Được rồi, nếu em có hẹn thật thì ông nội anh cũng sẽ hiểu, nhưng bịa đặt thì không được, làm người phải thành thật giữ chữ tín. Hơn nữa em cũng phải giải thích với ông nội anh, lần trước anh đã bị ông mắng một trận".

Âu Dương Ngâm nhụt chí, đành phải suy nghĩ biện pháp khác.

Trời rất đẹp, có nắng nhưng lại không nóng lắm, đây là thời tiết thích hợp nhất để lái xe. Trong xe đã ấm hơn nhiều, Âu Dương Ngâm cởi áo khoác ra ném về ghế sau, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, trên cổ quàng một chiếc khăn vuông. Trình Mộc Dương liếc nhìn cô, thầm khen trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói: "Đừng để nhiễm lạnh không lại cảm lạnh đấy!"

Âu Dương Ngâm mỉm cười nói: "Tháng năm rồi, giờ này năm ngoái ở nhà em đã mặc áo cộc tay rồi, ngày nghỉ ra ngoài chơi với bạn học đến lúc về đã bắt nắng đen nhẻm. Thời tiết năm nay nóng muộn hơn năm ngoái, nhiệt độ thế này là thoải mái nhất, không thể cảm lạnh được. Bình thường em đều rất chú ý mặc ấm, hồi học đại học nằm nào em cũng là người đầu tiên mặc áo lông trong trường".

Trình Mộc Dương rất vui vẻ nghe Âu Dương Ngâm kể những chuyện vặt vãnh của cô, thấy cô quả thật hơi mảnh dẻ, anh hỏi: "Em sợ lạnh thế cơ à?"

"Cũng không phải, có điều mặc ấm thì sẽ thoải mái hơn. Hơn nữa em là bác sĩ ngoại khoa, bác sĩ nội khoa có cảm lạnh cũng còn có thể đeo khẩu trang khám bệnh cho người bệnh, còn bác sĩ ngoại khoa đang phẫu thuật mà hắt hơi một cái là đứt mạch máu như chơi! Em là bác sĩ yêu nghề, thưa tổng giám đốc Trình!"

Trình Mộc Dương nhớ tới lời ông nội nói, cô ấy quả thật sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.

"Thực ra có lúc em cũng hâm mộ các cô gái khác giữa mùa đông vẫn có thể mặc phong phanh, như vậy mới có thể khoe được dáng người mảnh dẻ! Em thì không làm thế được, bố em thường trêu em mỗi năm đều có 5 tháng quấn tròn như gấu bông. Bây giờ đến thành phố D, mùa đông ở đây còn dài hơn nữa".

"Mùa đông có hệ thống sưởi mà, thực ra còn dễ chịu hơn ở chỗ em. Mùa đông ở phương nam lạnh lẽo âm u lắm". Trình Mộc Dương nói, "Mùa đông phương bắc rất thú vị, có thể đi trượt tuyết, em biết trượt tuyết không?"

"Không biết", Âu Dương Ngâm thành thật nói, "Em cũng không biết trượt patin, khả năng giữ thăng bằng quá kém".

"Dễ lắm mà. Lần sau anh dạy em".

"Em sợ lắm, thồi không học đâu". Âu Dương Ngâm cười nói, "Em không có năng khiếu vận động. Đi xe đạp cũng thấy khó". Cô nhớ lại vẻ thảm hại của mình khi bị ngã xe lần trước.

Trình Mộc Dương hơi khó chịu. Trừ Tiểu Vũ anh ta còn chưa chủ động đề nghị dạy cô gái nào khác trượt tuyết, vậy mà lại bị cô từ chối ngay lập tức.

Phía trước đang sửa đường, xe đi rất chậm, có một đoạn còn tắc đường không đi được. Trình Mộc Dương thấy hồi lâu bên cạnh không có âm thanh, quay đầu sang xem thì thấy Âu Dương Ngâm đã ngủ. Đầu dựa vào cửa xe, mấy sợi tóc dài buông xuống trước mặt lắc lư theo nhịp thở của cô, có thể là cảm thấy hơi ngứa nên cô vô thức cọ cọ má vào dây an toàn. Trình Mộc Dương mỉm cười kéo cửa kính lên. Đúng là giống hệt một em bé, một phút trước còn nói chuyện bừng bừng hăng hái, một phút sau đã ngủ say vô tư lự rồi. Anh ta đưa tay chỉnh lại tư thế ngồi cho cô để cô dựa vào lưng ghế cho thoải mái hơn, do dự một chút, anh ta lại gạt mấy sợi tóc đó ra phía sau tai cô. Bàn tay chạm vào vành tai xinh xắn của cô, anh ta chợt cảm thấy bối rối trong lòng.

Qua đoạn đường đang sửa, Trình Mộc Dương đạp ga tăng tốc chạy về phía trước, thực ra bọn họ nên nghỉ ngơi ở thành phố W ở giữa hành trình, còn đến thành phố F thì đã đi được gần hai phần ba. Nhưng có thể Âu Dương Ngâm thích thành phố F hơn, vậy cũng được, anh ta sẽ đi tới thành phố F sớm hơn một chút để cô có thời gian thăm thú vài nơi. Tuổi thì nhỏ, ở nhà thì được chiều chuộng, có lẽ mình cũng nên chiều cô ấy một chút, mặc dù cô ấy không để mình vào mắt nhưng mình cũng không thể chấp vặt trẻ con được. Anh ta lắc đầu tự thuyết phục mình.

Một hồi lâu sau Âu Dương Ngâm vẫn chưa tỉnh, cố ngủ thoải mái yên tâm suốt chặng đường đến đầu đường cao tốc. Trình Mộc Dương nghĩ, có khi bị người ta mang bán rồi cũng không biết, nằm cuộn tròn ngủ không khác gì một con mèo con, vậy mà còn định tự mình lái xe đến tận thành phố D? Kiểu gì trên đường cũng ngủ gật.

"Ngâm Ngâm!" Anh ta đưa tay lắc vai cô. Cô ngủ thoải mái không khác gì đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi ấm áp làm người khác nhìn thấy cũng cảm thấy rất thoải mái. "Ngâm Ngâm!" Anh ta lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, cô vẫn không tỉnh, chỉ thay đổi tư thế, khẽ dùng lưỡi liếm môi, đôi môi lập tức ướt át sáng bóng như một đóa hoa. Trình Mộc Dương cảm thấy trong lòng rối loạn, anh ta suy nghĩ một chút rồi dứt khoát quay sang nhìn cô thật kĩ, nhìn một lúc liền thấy miệng khô lưỡi khô. Anh ta hạ cửa kính xe xuống, hít một hơi khí lạnh phương bắc để tâm tình từ từ bình tĩnh lại. Thôi không để ý đến cô ấy nữa, anh ta đi qua trạm thu phí rồi đi về phía nội thành.

Gió mát thổi vào, rốt cục Âu Dương Ngâm cũng mở mắt mơ mơ màng màng nhìn anh ta.

"Đến thành phố F rồi à?" Vẻ mặt mệt mỏi, anh ta thấy Âu Dương Ngâm giống hệt con mèo Ba Tư bà cô mình nuôi.

"Đại tiểu thư, em ngủ giỏi thật đấy, buổi tối hôm qua không ngủ à?"

"Sáng nay dậy sớm quá, em nghĩ là anh phải về gấp", cô dụi mắt rồi hỏi: "Sao đi nhanh thế nhỉ?"

Âu Dương Ngâm xem đồng hồ, còn chưa đến 6 giờ chiều, mặt trời còn chưa kịp lặn, "Tổng giám đốc Trình, anh không bị bắn tốc độ đấy chứ? Nếu em vừa mới ra khỏi cửa mà hóa đơn phạt đã đến nhà thì kiểu gì cũng lại bị cha mẹ em ca một bài!" Cô tỏ ra tinh nghịch.

"Yên tâm, có có điện tử kiểm soát tốc độ mà, anh nghe lời lắm!"

Âu Dương Ngâm sửng sốt rồi cất tiếng cười to. Trình Mộc Dương chợt nhận ra, sao mình lại tự nhận là nghe lời chó được chứ! Cực kì khó xử, anh ta gằn giọng nói: "Anh làm tài xế cho em hồi lâu, cuối cùng em lại đối xử với anh như vậy à? Không được cười!"

Âu Dương Ngâm gật đầu cố gắng nhịn cười đến mức ho sặc sụa. Trình Mộc Dương bất đắc dĩ nói: "Cười đi, rồi đến lúc đứt hơi thì đừng kêu!" Nói rồi chính mình cũng bật cười.

Âu Dương Ngâm nói: "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta chạy xe một vòng quanh thành phố đi. Đã nhiều năm em không đến đây, gần như không nhận ra nữa rồi". Giọng cô thoáng mang theo vẻ khó chịu. Đã bao nhiêu năm mình không đến đây? 5 năm! 5 năm có thể thay đổi một thành phố, cũng đủ để thay đổi một con người.

"Ngâm Ngâm, trước hết chúng ta phải tìm chỗ ở đã, sắp xếp xong thì đi dạo sau. Hôm nay là giữa kì nghỉ, có thể khách sạn sẽ tương đối khó tìm". Trình Mộc Dương nghĩ, rốt cục thì tuổi trẻ vẫn cứ non nớt, chưa tìm chỗ ở đã nghĩ đến chuyện chơi rồi.

Âu Dương Ngâm gật đầu.

Thành phố F là một thành phố cấp địa phương, mặc dù độ phồn hoa kém xa các thành phố tỉnh lị như thành phố H hay thành phố D nhưng mấy năm nay chính quyền thành phố đã đầu tư rất nhiều cho cải tạo tu sửa các đường phố rách nát, khiến nội thành cơ bản vẫn giữ được vẻ cổ kính, một con sông nhỏ chảy ngang qua trung tâm thành phố, dương liễu rủ bóng hai bên bờ sông làm cho một thành phố Trung Nguyên lại mang đôi nét tươi tắn của Giang Nam. Ngoài ra xung quanh còn có sông núi như gấm vóc, các loại dự án du lịch càng ngày càng hấp dẫn du khách, ngành du lịch cũng làm cho thành phố này dần dần trở nên có tiếng tăm.

Ngày lễ, hai bên đường nội thành treo đầy đèn lồng đỏ, bầu không khí tỏ ra rất cát tường. Trên vỉa hè những người đi đường nhàn nhã dạo bước, những người bán hàng rong gánh quang gánh vội vã len qua những người đi bộ, có người bán đồ ăn vặt, có người bán đồ chơi trẻ con, cảnh tượng này là thứ các thành phố lớn không bao giờ có. Cả người mua và người bán đều tươi cười, mọi người đều thấy đây là chuyện rất bình thường. Ở đây có sự giao thoa giữa hiện đại và cổ kính, không hề có sự gượng gạo nào. Âu Dương Ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm khái: "Có thêm không ít cao ốc, đường phố cũng phồn hoa hơn nhiều". Cô lại đưa tay chỉ về phía trước: "Tổng giám đốc Trình, ở đây cũng có khách sạn trong hệ thống khách sạn Khải Duyệt, chúng ta ở chỗ này được không?" Cô nhớ tại thành phố H Trình Mộc Dương cũng ở Khải Duyệt.

Trình Mộc Dương gật đầu lái xe đi vào.

Hỏi lễ tân được biết vẫn còn phòng, Trình Mộc Dương nói: "Cho hai phòng đơn".

"Chờ một chút", Âu Dương Ngâm nói với lễ tân khách sạn: "Lấy một phòng thôi".

Trình Mộc Dương kinh ngạc nhìn cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương