Lục Yêu
-
Chương 5
Edit: Mạn Hồ
Ở nước ngoài hai tuần, đội bóng Sùng Văn trở về trong chiến thắng, họ không chỉ đánh bại các đội mạnh của các trường đại học châu Âu mà còn tạo nên một thành tích ấn tượng.
Sau một đêm ngắn ngủi nghỉ ngơi ở khách sạn nước ngoài, họ lại ở trên máy bay năm, sáu tiếng nữa. Khi máy bay hạ cánh, tiếp tục ngồi xe buýt để về trường, cả đám lớn nhỏ như sống trở lại một lần nữa.
Trên đường từ sân bay về Sùng Văn bị tắc đường, đi đi dừng dừng, cộng thêm điều hòa trong xe khiến người ta có cảm giác buồn nôn. Kha Dụ Sâm chán muốn chết, lôi điện thoại đánh trận games. Ngẩng đầu lại thấy Lục Gia Hòa cắm mặt nhìn màn hình điện thoại.
Bọn họ khi xuống máy bay bên ngoài cũng chỉ áo khoác đen trắng, đội mũ lưỡi trai để lộ đường nét góc cạnh của phần dưới khuôn mặt.
Hắn đeo tai nghe, không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, trông rất chuyên tâm.
Rốt cuộc Lục ca đang xem cái gì?
Chỗ bên cạnh Lục Gia Hòa không có người ngồi, Kha Dụ Sâm nhịn không được sự tò mò, quyết định lặng lẽ ghé đầu... nhìn trộm.
Các thành viên trong đội hơn phân nửa "nghịch ngợm" với rất nhiều mánh khóe. Giữa một đám cơ bắp, Lục Gia Hòa lại là người văn hóa hiếm hoi.
Dường như học kiến trúc rất bận. Ngày thường khi bọn họ ở cùng nhau, ngoại trừ luyện tập thì Lục Gia Hòa dành hầu hết thời gian nhắm mắt dưỡng thần, thật hiếm khi thấy hắn xem điện thoại như vậy.
Khẳng định không phải chơi games vì gần đây không có games mới. Kha Dụ Sâm chắc chắn.
Phải nói sinh viên khoa kiến trúc có chỉ số IQ khá cao, cộng thêm cơ thể mạnh mẽ cùng với sự nhanh nhẹn và khả năng phản ứng khi đá bóng. Sau hai ba lần chiến thắng, trò chơi mất đi độ khó, Lục Gia Hòa dứt khoát gỡ khỏi điện thoại.
Kha Dụ Sâm nhẹ nhàng lại gần, còn chưa kịp nhìn xem điện thoại có cái gì. Giống như hai mắt không bị vành mũ che khuất, Lục Gia Hòa vẫn cúi đầu, khóa màn hình cất đi.
"Cậu có việc gì sao?"
Lục Gia Hòa ngẩng đầu, ánh mắt lười biếng liếc qua.
"À không..." Kha Dụ Sâm xua tay nói, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lục Gia Hòa, "Vì kẹt xe, em sợ Lục ca ngồi một mình chán quá nên lại đây tán gẫu vài câu."
"Tôi không chán." Dựa lưng vào ghế, hai chân mở rộng cố ý chiếm hết hàng ghế trống. Ý muốn đuổi tên kia. Nhưng Kha Dụ Sâm ngược lại làm như không hiểu, cười cợt nhả, "Anh bận việc gì à?"
Nhất định có cái gì đó, Kha Dụ Sâm chắc chắn. Bởi vì trước khi màn hình điện thoại bị khóa, hắn mơ hồ thấy một góc áo con gái.
Theo quan sát lâu nay của Kha Dụ Sâm, bình thường khi nói cái gì, mắt Lục ca vẫn không dời trong khi làm việc, chẳng hạn như đang dựng mô hình kiến trúc. Hôm nay tỏ ra thần thần bí bí như vậy, chẳng lẽ có tâm tư?
"Lục ca." Kha Dụ Sâm nghĩ thông suốt, vỗ vai hắn nói những lời đầy thấm thía, "Có chuyện gì thì chia sẻ với ông đây..."
"Tránh ra một chút."
Lục Gia Hòa cảnh cáo, thật sự không hiểu tên kia nghĩ gì nữa. Xách cổ tay áo, tiện ném bộ móng sang một bên, phủi phủi áo khoác.
Kha Dụ Sâm đã sớm quen, tiếp tục nói vài câu khiến Lục Gia Hòa mất kiên nhẫn đá thật mạnh vào chân hắn. Đến lúc này Kha Dụ Sâm mới ngoan ngoãn trở lại ghế trên ngồi.
Hắn hàn huyên với một người trong đội lúc lâu, sau đó quay lại nói với Lục Gia Hòa câu gì đó.
Lục Gia Hòa tháo tai nghe, nhìn.
"Lục ca, ngày mai, sân bóng đường Hoán Nam, đi không?"
Hoán Nam ở đằng sau Vũ Viện*, đây là sân bóng công cộng miễn phí, gần đấy có khá nhiều trường đại học cho nên người đá ở đây không ít. Riêng Sùng Văn có đến 2, 3 đội bóng, còn chưa kể các đội bóng trung học nữa. So về kỹ thuật thì không đều nhau nhưng chiến thuật mới mẻ luôn làm người ta hứng thú.
* Thuộc trường khiêu vũ Kinh Châu
Đường Hoán Nam thường có nhiều nữ sinh đi lại. Hầu hết là các nữ sinh dạo phố, ăn uống, mua sắm. Tất nhiên cả lũ con trai trên sân bóng đều khí thế hừng hực thi đấu. Mục đích để thu hút ánh mắt của con gái cổ vũ. Nếu gộp lại cùng hét chói tai thì dù cầu thủ có đang đau cũng đứng lên tiếp tục đá.
Kha Dụ Sâm lễ phép hỏi một chút, cũng không mong đợi lão đại đồng ý. Ngày thường Lục ca cùng bọn họ quậy phá cũng xem như thân thiết. Bởi vậy, họ mới biết một thói xấu của Lục Gia Hòa là... kén chọn.
Hắn không thích cỏ trên sân bóng đường Hoán Nam, hay tiếng hét bên ngoài quá ồn ào. Vì thế mà đá được 2 trận, hắn không chịu đi nữa.
"Mấy giờ?"
Kha Dụ Sâm nghe được, có vài phần khiếp sợ hỏi lại, "Lục ca cũng đi thật sao?"
"Không đi hỏi giờ làm gì?" Một lần nữa Lục Gia Hòa mất kiên nhẫn, chỉnh lại mũ lưỡi trai, ngước mắt cường điệu, "Mấy - giờ?"
"Buổi chiều, tầm 5 giờ." Kha Dụ Sâm đáp lại theo bản năng, sau đó tiếp tục bổ sung, "Lúc đấy mặt trời lặn rồi, khá mát."
Nói xong, hắn lại hận cái miệng của mình.
Sao lại lắm lời vậy, tự dưng hỏi làm gì?
Quay đầu lại, các đồng đội một mảng than trời than đất. Lục ca cũng đi đá, vậy bọn họ làm gì còn sân để thể hiện...
Có thể dễ dàng đoán ra trận đá ngày mai ánh mắt của mấy bạn nữ cổ vũ sẽ tập trung vào một phía Lục Gia Hòa. Còn bọn họ, chỉ là vai phụ.
Lục Gia Hòa không quan tâm bên kia bọn họ than thở thế nào, lần nữa đeo tai nghe, tiếp tục chăm chú nhìn điện thoại.
Video khá lâu rồi, là ghi hình trận chung kết. Chất lượng video không tốt lắm nhưng cũng làm Lục Gia Hòa tốn công sức một phen mới tìm được trên mạng tải về.
Thật đáng yêu.
Lục Gia Hòa không nhịn được khẽ nâng khóe miệng.
Cô bé năm tuổi mặc váy lụa trắng, tất ôm bó sát phần mắt cá chân. Mặt có chút phì mang dáng vẻ trẻ con, môi hồng đào, cổ dài tinh tế, trên đầu còn được đính 2 mảng lông vũ trắng tinh.
Cô bé nhảy điệu thiên nga hồ.
Tuy Lục Gia Hòa không tham gia vào mấy hoạt động nhảy múa nhưng mẹ hắn làm trong âm nhạc, cha bên kiến trúc. Nên mới nói, hắn là nửa nghệ thuật, nửa kỹ sư.
Hắn chưa từng học qua cái gì ở lĩnh vực nghệ thuật nhưng am hiểu nhất là giám định và thưởng thức. Video trôi qua 33 phút rồi nhưng cô bé kia mặc dù nhỏ tuổi nhất nhưng vẫn là nhảy đẹp nhất.
Vũ đạo kết thúc, nhẹ nhàng nhón chân, cổ tay nhỏ gầy bắt chéo trẻn không trung. Nhìn thật sự giống thiên nga nhỏ đang bay.
Đầu ngón tay gõ hai lần lên màn hình, Lục Gia Hòa chụp màn hình lại. Sau đó vào phần cài đặt, đặt làm hình nền.
***
Hai ngày trở lại trường học, Tống Nhân cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Ngoại trừ việc kéo dây chằng, thực hiện một vài động tác cơ bản, cô chẳng thể làm gì khác.
"Tống Nhân, em nên ngồi nghỉ một lát. Mấy động tác này yêu cầu lực ở cổ chân hơi nhiều."
Cô giáo Mạc trước khi thực hiện động tác vẫn không quên quay lại nhắc nhở Tống Nhân. Những người theo học vũ đạo có thể thách thức cả thời gian. Cô giáo Mạc đã gần bốn mươi tuổi thểd nhưng vẫn nhìn không ra. Tóc buộc gọn sau đầu, quần áo tập luyện một màu đen, dáng người tinh tế, tư thế tao nhã mười phần. Trong số các giáo viên ở đây, cô là người nóng tính nhất nhưng cũng nghiêm khắc nhất.
Làn da của cô được chăm sóc rất tốt, vô cùng mịn màng. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra hai đường nếp nhăn ở hai bên cánh mũi. Nếu nói về phong cách giảng dạy của cô giáo Mạc, cũng chỉ có thể dùng "nghiêm khắc" để miêu tả. Mỗi câu nói ra đều nghiêm khắc. Chính một đám nữ sinh hai mươi mấy tuổi đầu vẫn bị mắng đến không nhịn được mà khóc.
Tống Nhân được xem là học sinh cưng của các giáo viên. Cho nên trong lời vừa nói cũng được xem có vài phần ôn nhu.
Tống Nhân khẽ gật đầu nói cảm ơn, sau đó bước sang một bên. Cô không ngồi, đứng dựa người vào tường nhìn mọi người tập.
Chỗ chân bị thương cũng đã khôi phục ít nhiều, không nhìn ra vết bầm nữa. Khi đi, Tống Nhân bước nhẹ chân, thoạt nhìn so với người bình thường cũng không khác gì mấy. Chỉ là cổ chân không thể phát lực, dùng một chút sức đã thấy mỏi. Nếu luyện tập cường độ lớn, xương ở khớp cổ chân chắc chắn sẽ kêu răng rắc.
Thanh âm như vậy, cô làm sao chịu được.
Nửa tiết đầu giáo viên dạy, về sau là tự luyện tập. Cô giáo Mạc khoanh tay, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vỗ tay ý bảo mọi người yên lặng một chút. Cô vẫy gọi Úc Tĩnh Kỳ.
"Úc Tĩnh Kỳ, em nhìn lớp hộ cô. Ai không nhảy được em làm mẫu. Ngày mai cô sẽ kiểm tra."
Úc Tĩnh Kỳ gật đầu đồng ý. Ngay khi cô giáo Mạc vừa rời đi, cả lớp xôn xao bàn tán.
Úc Tĩnh Kỳ nhìn lớp một lượt, sau đó quay về phía hội bạn của mình. Cả lớp dường như chia thành hai bên, một bên chăm chỉ luyện tập, một bên xôn xao bàn luận gì đó.
Tống Nhân nhìn mọi người luyện tập, chân tay có chút không yên. Nhân lúc mọi người không để ý, cô kéo duỗi phần eo, nhìn vào gương chuẩn bị thực hiện lại động tác cô giáo vừa dạy.
Eo nhỏ chân dài, trong gương phản chiếu động tác xinh đẹp. Thế nhưng lặp lại lần thứ hai, Tống Nhân khẽ cau mày. Một loạt động tác yêu cầu sức nhảy lớn, khi cô thực hiện lại không có sức, không quyến rũ chút nào. Khác xa những gì cô giáo hướng dẫn.
Tống Nhân cố gắng lần nữa. Lần này cô nhảy cao hơn, không quan tâm đến vết thương ở chân.
Đột nhiên dừng lại.
Chuyển động của tay và chân... xấu muốn chết.
Trong lòng Tống Nhân sinh ra cảm giác bồn chồn. Nghĩ lại không muốn nhìn vào gương, tốt nhất là vậy.
Xoay người, Tống Nhân thấy đám người Úc Tĩnh Kỳ nhìn cô cười vang. Tiếng cười lớn ngay lập tức thu hút sự chú ý của hơn 30 người. Khi Tống Nhân đứng thẳng, bọn họ dời tầm mắt, làm như không có chuyện gì.
Phòng tập vũ đạo quả thật buồn chán. Tống Nhân quay vào gương, tiếp tục luyện. Khi ánh mắt liếc ra phía sau, cô phát hiện người nào đó bắt chước chuyển động của cô.
Tống Nhân chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm người kia, "Có ý gì?"
Mọi người đều biết Tống Nhân tính tình tốt, hay giúp đỡ bạn bè, chưa từng thấy cô tức giận như thế bao giờ. Ánh mắt Tống Nhân quét qua từng người một, khi ánh mắt chạm đến, ai cũng đều bất giác lảng tránh.
Tống Nhân không nhớ mình đã đắc tội gì với bọn họ. Tống Nhân còn nhớ, sau khi khai giảng không lâu, ngay sau giờ học cô cùng hai người trong đám đó kết bạn, còn giúp bọn họ mang nước.
Chẳng qua, Úc Tĩnh Kỳ không ưa cô, hoặc nói đúng hơn là cạnh tranh. Cho nên bọn họ mới bỏ đá xuống giếng như vậy.
Phía bên bọn họ lại không ngờ Tống Nhân sẽ mở miệng hỏi như vậy. Bình thường Tống Nhân đều ở bên cạnh Tấn Vi, là người ôn hòa, có tiếng dịu dàng.
"Chúng tôi đã làm gì? Có ý gì là sao chứ?" Một người từ chối thừa nhận.
Tống Nhân không chịu yếu thế. Cô thẳng sống lưng, nghiêng đầu, hai mắt to đen nhánh bình tĩnh nhìn đối phương.
Bọn họ bị cái nhìn này làm cho thẹn quá hóa giận, "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Có vài người trong lớp định đứng ra nói giúp cô vài câu. Nhưng khi nhìn về phía Úc Tĩnh Kỳ họ lại thôi. Bởi Úc Tĩnh Kỳ có quan hệ với giáo viên. Bọn họ không muốn đắc tội.
Tấn Vi vừa từ toilet trở về. Sau khi thay giày, theo tầm mắt vừa hay nhìn thấy hết quá trình sự việc. Cô chen vào giữa đám người, cô gái kia vừa nói xong, trùng hợp Tấn Vi đã đến đứng trước mặt.
"Tên Kinh-Ý?"
Tấn Vi dáng người cao lớn, từ trên nhìn xuống, chậm rãi gọi tên đối phương.
Học cùng 3 năm, cảm giác xấu hổ thế nào khi bị người kia gọi sai tên?
Một người trong đám đông không nhịn được cười lớn, ra tiếng nhắc nhở, "Vi Vi, tên là Kinh Vũ."
Nếu so ra Kinh Vũ không có gì nổi bật, dáng người tạm. Nếu ở nơi khác sẽ được đánh giá là thượng đẳng mỹ nhân. Thế nhưng ở Kinh Vũ này lại quá sức bình thường.
Sau khi được nhắc nhở, Tấn Vi cười cười, "A, thì ra là vậy. Trí nhớ của tôi khá tốt đó. Nhưng mà... bình thường chưa gặp cô thì phải."
"Cô... cô đợi đấy."
Có lẽ cũng biết diện mạo mình không có ưu thế. Đây chính là điểm yếu lớn nhất của Kinh Vũ so với mọi người. Vì thế cô tự bù cho mình ở khía cạnh khác. Thế nên tại các tiết học Kinh Vũ chưa từng vắng mặt buổi nào. Thế mà Tấn Vi lại nói không nhìn thấy cô!
Giống như cô không tồn tại vậy!
Gương mặt Kinh Vũ bắt đầu đỏ ửng, gần như bốc cháy vậy.
Đánh chó phải xem mặt chủ.
Lúc này, Úc Tĩnh Kỳ không xem kịch nữa, buông thả hai tay đi về phía trước. Cùng Tấn Vi giằng co ánh mắt, thanh âm như muốn giết người.
"Ý cô là gì?"
"Cô nói xem tôi có ý gì?"
Không khí phảng phất mùi thuốc súng. Thấy sắp cãi nhau, vài người tránh phiền phức mà lui ra sau.
Mặc dù Úc Tĩnh Kỳ độc đoán, nhưng chỉ cần không động đến lợi ích của cô, cô sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Tấn Vi cũng chẳng kém cạnh. Thấy sự việc như vậy, một đám người đứng về phía sau Tấn Vi. Bọn họ một phần quan hệ tốt với Tống Nhân, một phần không ưa gì Úc Tĩnh Kỳ.
"Nhân Nhân, cậu không sao chứ?" Thang Hiểu Quân ở đằng sau lặng lẽ hỏi thăm Tống Nhân.
Tống Nhân lắc đầu.
Hai bên giằng co, tiếng chuông báo giờ học kết thúc vang lên. Một người đứng ra hòa giải, "Bình tĩnh nào, mọi người, đừng cãi nhau."
"Đại Vi." Tống Nhân kéo kéo tay áo Tấn Vi, nhẹ giọng, "Bỏ đi."
Cô không bị chọc giận, chỉ cảm thấy chuyện này thật nhàm chán. Tống Nhân và Úc Tĩnh Kỳ không thù không oán, chỉ là Kinh Vũ ghen tỵ với tài năng của cô, thành ra thù địch. Sau khi Tống Nhân được tuyển chọn vào vũ đoàn Thanh Niên thì loại người như vậy xuất hiện càng nhiều.
Việc Tống Nhân muốn làm nhất bây giờ là chăm sóc chân thật tốt để mau khỏi. Đến lúc đấy, cô sẽ dùng thành tích để đáp trả.
Tống Nhân đã nói vậy, Tấn Vi cũng không thích đánh nhau. Bước đi hai bước liền để lại câu nói, "Sau này nếu có bản lĩnh thì hướng đến tôi."
***
Tống Nhân đỡ Tấn Vi ra ngoài.
Tấn Vi bị đau bụng kinh cả ngày nay, đến cả đứng còn không vững. Vừa rồi vì bảo vệ Tống Nhân mà nhịn cơn đau xuống.
Mặt trời dần lặn, ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá rải đầy trên mặt đất, kéo bóng người dài ra, dài ra mãi.
"Đại Vi, lần sau trước khi ngủ đừng uống nước đá. Với cả, nếu kí túc nóng, để tớ kiếm cây quạt giúp cậu mát mẻ."
"Trên người cậu có băng, chi bằng chạy tới ngủ với tớ sẽ càng mát mẻ hơn sao?"
Từ nhỏ, nếu Tống Nhân cùng người khác ngủ, nhất định không chợp mắt được. Đang do dự không biết trả lời thế nào, Tấn Vi giơ tay vỗ vỗ đầu cô.
"Được rồi, đỡ tớ đến đây thôi. Mau về ăn cơm đi."
Tấn Vi thúc giục. Xe nhà Tấn Vi đang đợi ở đường Hoán Nam đầu phố Lâm Thời. Nhà của cô không xa trường học là mấy, ký túc xá không có điều hòa. Thời tiết thế này cơ thể cũng không chịu nổi. Tấn Vi quyết định về nhà ngủ hai đêm.
Tống Nhân nhìn theo xe của Tấn Vi đi rồi, sau đó mới quay đầu, dọc theo bóng cây trở về.
Quả đúng vào thời gian tan học, đường Hoán Nam náo nhiệt cực kỳ. Trên phố, mùi đồ ăn vặt hỗn tạp bám lấy người cô. Đáng tiếc, Tống Nhân chỉ cần tưởng tượng mấy ngày nữa vẫn không làm được gì, như vậy đã không có tâm trí để ăn.
Tống Nhân khẽ thở dài.
Thời tiết quá nóng, cô quyết định trở về kí túc xá tắm rửa. Chứ cả người nhớp nháp mồ hôi thật khó chịu.
Ở cửa sau Vũ Viện có sân bóng công cộng. Trừ những ngày trời mưa thì ngoài đó vô cùng sôi động. Đoạn đường này không có cây che nắng, nắng chiều chiếu đến có chút chói mắt. Tống Nhân nâng tay che, đang chuẩn bị bước nhanh cho qua đoạn này bỗng nhiên có tiếng kinh hô truyền đến từ sân bóng.
Tống Nhân nghi hoặc ngẩng đầu, một trái bóng đang bay tới.
Càng ngày càng gần.
Xung quanh sân có lưới bảo hộ. Tuy nhiên sau nhiều năm nắng gió, lưới sắt đã không cản được trái bóng mang theo bao nhiêu lực sút. Nó đang bay thẳng về phía Tống Nhân.
"Mau tránh." Có người lớn tiếng nhắc cô.
Tống Nhân không ngờ rằng bóng có thể làm thủng lưới sắt. Thời gian không còn, cô ngay lập tức đưa tay che trán.
Nhất định phải bảo vệ khuôn mặt. Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Tống Nhân.
Khoảnh khắc tiếp theo, quả bóng đập mạnh vào đầu, cơn đau ập đến.
Đau quá!
Tống Nhân hít một hơi sâu. Đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.
Lần đầu tiên cô bị quả bóng đập vào đầu như vậy. Thật là tai bay vạ gió.
Cô lùi lại hai bước, cả người lung lay như sắp đổ. Có điều, học vũ đạo thế mạnh lớn nhất là giữ thăng bằng. Nghiêng ngả vài vòng, tưởng rằng không ngã. Cuối cùng vẫn ngã nhưng được người khác đỡ.
Người kia ôm cô vững vàng. Mắt có chút hoa, Tống Nhân lắc đầu, cố gắng nhìn rõ người trước mặt.
"Tống Nhân, đừng lắc nữa."
Giọng nói quen thuộc. Cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ ràng. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi mắt đen. Hốc mắt sâu, nếp gấp hai mí rõ ràng, đuôi mắt nâng lên giống như hoa đào vậy.
Hắn cau mày, khóe môi hơi nhấc, giống như đè nén cơn giận.
"Có đứng được không?"
"Được."
"Có chỗ nào không khỏe?"
"Không."
"Lát nữa mang cô đến bệnh viện kiểm tra."
Hắn thấy Tống Nhân đứng vững mới đưa cô đến bên một nữ sinh, "Đỡ cô ấy giúp tôi một chút."
Lục Gia Hòa mặc áo Sùng Văn, màu trắng.
Áo Sùng Văn, số 10. *
*Nghĩ đến Công Phượng:}
Dù không có áo này, dựa vào khuôn mặt đẹp trai đó, chắc chắc không ai không nhận ra hắn.
Cô gái được Lục Gia Hòa nhờ hơi thấp, cô đỡ Tống Nhân chắc chắn, tim đập nhanh. Và bắt đầu hét lên vì phấn khích. Cô xoay người, vì đang đỡ Tống Nhân nên không thể nhảy.
Lục Gia Hòa khẽ cau mày, hắn mang Tống Nhân đưa cho một nữ sinh cao mập khác, "Xin lỗi."
Hắn sợ con nhỏ chân ngắn kia sẽ nhảy dựng lên và không thể đỡ Tống Nhân. Như vậy sẽ khiến cô bị thương lần nữa.
Lục Gia Hòa nhặt bóng, bước trở lại sân.
"Người kia vừa đá bóng trúng vào người cậu."
Cô gái cao và mập chỉ cho Tống Nhân cầu thủ mặc áo số 7 màu đỏ của đội khác.
Trận đấu bị dừng lại.
"Họ đá rất hay nhưng để bị phạm lỗi nên thua. Anh ta trút giận lên quả bóng, vì vậy mới đá ra ngoài. Không may trúng phải cậu..."
Tống Nhân nhìn theo tay chỉ, hai đội trên sân một trắng một đỏ đang giương cung bạt kiếm.
Lục Gia Hòa mang bóng vào sân. Hắn chạy chậm vài bước ra vùng cấm, sau đó đứng yên. Không ai thấy rõ hắn sút như thế nào. Đến khi phản ứng lại, bóng đã tiến thẳng, vượt qua phòng tuyến.
Phanh!
Mọi người đều sốc.
Tất cả đều thấy bóng rõ ràng không đi vào khung thành mà đánh thẳng đến cầu thủ áo số 7 kia. Vị trí trúng bóng so với Tống Nhân không khác nhau.
Đầu trực tiếp đỡ bóng, cầu thủ áo số 7 ngã xuống.
Ở nước ngoài hai tuần, đội bóng Sùng Văn trở về trong chiến thắng, họ không chỉ đánh bại các đội mạnh của các trường đại học châu Âu mà còn tạo nên một thành tích ấn tượng.
Sau một đêm ngắn ngủi nghỉ ngơi ở khách sạn nước ngoài, họ lại ở trên máy bay năm, sáu tiếng nữa. Khi máy bay hạ cánh, tiếp tục ngồi xe buýt để về trường, cả đám lớn nhỏ như sống trở lại một lần nữa.
Trên đường từ sân bay về Sùng Văn bị tắc đường, đi đi dừng dừng, cộng thêm điều hòa trong xe khiến người ta có cảm giác buồn nôn. Kha Dụ Sâm chán muốn chết, lôi điện thoại đánh trận games. Ngẩng đầu lại thấy Lục Gia Hòa cắm mặt nhìn màn hình điện thoại.
Bọn họ khi xuống máy bay bên ngoài cũng chỉ áo khoác đen trắng, đội mũ lưỡi trai để lộ đường nét góc cạnh của phần dưới khuôn mặt.
Hắn đeo tai nghe, không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, trông rất chuyên tâm.
Rốt cuộc Lục ca đang xem cái gì?
Chỗ bên cạnh Lục Gia Hòa không có người ngồi, Kha Dụ Sâm nhịn không được sự tò mò, quyết định lặng lẽ ghé đầu... nhìn trộm.
Các thành viên trong đội hơn phân nửa "nghịch ngợm" với rất nhiều mánh khóe. Giữa một đám cơ bắp, Lục Gia Hòa lại là người văn hóa hiếm hoi.
Dường như học kiến trúc rất bận. Ngày thường khi bọn họ ở cùng nhau, ngoại trừ luyện tập thì Lục Gia Hòa dành hầu hết thời gian nhắm mắt dưỡng thần, thật hiếm khi thấy hắn xem điện thoại như vậy.
Khẳng định không phải chơi games vì gần đây không có games mới. Kha Dụ Sâm chắc chắn.
Phải nói sinh viên khoa kiến trúc có chỉ số IQ khá cao, cộng thêm cơ thể mạnh mẽ cùng với sự nhanh nhẹn và khả năng phản ứng khi đá bóng. Sau hai ba lần chiến thắng, trò chơi mất đi độ khó, Lục Gia Hòa dứt khoát gỡ khỏi điện thoại.
Kha Dụ Sâm nhẹ nhàng lại gần, còn chưa kịp nhìn xem điện thoại có cái gì. Giống như hai mắt không bị vành mũ che khuất, Lục Gia Hòa vẫn cúi đầu, khóa màn hình cất đi.
"Cậu có việc gì sao?"
Lục Gia Hòa ngẩng đầu, ánh mắt lười biếng liếc qua.
"À không..." Kha Dụ Sâm xua tay nói, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lục Gia Hòa, "Vì kẹt xe, em sợ Lục ca ngồi một mình chán quá nên lại đây tán gẫu vài câu."
"Tôi không chán." Dựa lưng vào ghế, hai chân mở rộng cố ý chiếm hết hàng ghế trống. Ý muốn đuổi tên kia. Nhưng Kha Dụ Sâm ngược lại làm như không hiểu, cười cợt nhả, "Anh bận việc gì à?"
Nhất định có cái gì đó, Kha Dụ Sâm chắc chắn. Bởi vì trước khi màn hình điện thoại bị khóa, hắn mơ hồ thấy một góc áo con gái.
Theo quan sát lâu nay của Kha Dụ Sâm, bình thường khi nói cái gì, mắt Lục ca vẫn không dời trong khi làm việc, chẳng hạn như đang dựng mô hình kiến trúc. Hôm nay tỏ ra thần thần bí bí như vậy, chẳng lẽ có tâm tư?
"Lục ca." Kha Dụ Sâm nghĩ thông suốt, vỗ vai hắn nói những lời đầy thấm thía, "Có chuyện gì thì chia sẻ với ông đây..."
"Tránh ra một chút."
Lục Gia Hòa cảnh cáo, thật sự không hiểu tên kia nghĩ gì nữa. Xách cổ tay áo, tiện ném bộ móng sang một bên, phủi phủi áo khoác.
Kha Dụ Sâm đã sớm quen, tiếp tục nói vài câu khiến Lục Gia Hòa mất kiên nhẫn đá thật mạnh vào chân hắn. Đến lúc này Kha Dụ Sâm mới ngoan ngoãn trở lại ghế trên ngồi.
Hắn hàn huyên với một người trong đội lúc lâu, sau đó quay lại nói với Lục Gia Hòa câu gì đó.
Lục Gia Hòa tháo tai nghe, nhìn.
"Lục ca, ngày mai, sân bóng đường Hoán Nam, đi không?"
Hoán Nam ở đằng sau Vũ Viện*, đây là sân bóng công cộng miễn phí, gần đấy có khá nhiều trường đại học cho nên người đá ở đây không ít. Riêng Sùng Văn có đến 2, 3 đội bóng, còn chưa kể các đội bóng trung học nữa. So về kỹ thuật thì không đều nhau nhưng chiến thuật mới mẻ luôn làm người ta hứng thú.
* Thuộc trường khiêu vũ Kinh Châu
Đường Hoán Nam thường có nhiều nữ sinh đi lại. Hầu hết là các nữ sinh dạo phố, ăn uống, mua sắm. Tất nhiên cả lũ con trai trên sân bóng đều khí thế hừng hực thi đấu. Mục đích để thu hút ánh mắt của con gái cổ vũ. Nếu gộp lại cùng hét chói tai thì dù cầu thủ có đang đau cũng đứng lên tiếp tục đá.
Kha Dụ Sâm lễ phép hỏi một chút, cũng không mong đợi lão đại đồng ý. Ngày thường Lục ca cùng bọn họ quậy phá cũng xem như thân thiết. Bởi vậy, họ mới biết một thói xấu của Lục Gia Hòa là... kén chọn.
Hắn không thích cỏ trên sân bóng đường Hoán Nam, hay tiếng hét bên ngoài quá ồn ào. Vì thế mà đá được 2 trận, hắn không chịu đi nữa.
"Mấy giờ?"
Kha Dụ Sâm nghe được, có vài phần khiếp sợ hỏi lại, "Lục ca cũng đi thật sao?"
"Không đi hỏi giờ làm gì?" Một lần nữa Lục Gia Hòa mất kiên nhẫn, chỉnh lại mũ lưỡi trai, ngước mắt cường điệu, "Mấy - giờ?"
"Buổi chiều, tầm 5 giờ." Kha Dụ Sâm đáp lại theo bản năng, sau đó tiếp tục bổ sung, "Lúc đấy mặt trời lặn rồi, khá mát."
Nói xong, hắn lại hận cái miệng của mình.
Sao lại lắm lời vậy, tự dưng hỏi làm gì?
Quay đầu lại, các đồng đội một mảng than trời than đất. Lục ca cũng đi đá, vậy bọn họ làm gì còn sân để thể hiện...
Có thể dễ dàng đoán ra trận đá ngày mai ánh mắt của mấy bạn nữ cổ vũ sẽ tập trung vào một phía Lục Gia Hòa. Còn bọn họ, chỉ là vai phụ.
Lục Gia Hòa không quan tâm bên kia bọn họ than thở thế nào, lần nữa đeo tai nghe, tiếp tục chăm chú nhìn điện thoại.
Video khá lâu rồi, là ghi hình trận chung kết. Chất lượng video không tốt lắm nhưng cũng làm Lục Gia Hòa tốn công sức một phen mới tìm được trên mạng tải về.
Thật đáng yêu.
Lục Gia Hòa không nhịn được khẽ nâng khóe miệng.
Cô bé năm tuổi mặc váy lụa trắng, tất ôm bó sát phần mắt cá chân. Mặt có chút phì mang dáng vẻ trẻ con, môi hồng đào, cổ dài tinh tế, trên đầu còn được đính 2 mảng lông vũ trắng tinh.
Cô bé nhảy điệu thiên nga hồ.
Tuy Lục Gia Hòa không tham gia vào mấy hoạt động nhảy múa nhưng mẹ hắn làm trong âm nhạc, cha bên kiến trúc. Nên mới nói, hắn là nửa nghệ thuật, nửa kỹ sư.
Hắn chưa từng học qua cái gì ở lĩnh vực nghệ thuật nhưng am hiểu nhất là giám định và thưởng thức. Video trôi qua 33 phút rồi nhưng cô bé kia mặc dù nhỏ tuổi nhất nhưng vẫn là nhảy đẹp nhất.
Vũ đạo kết thúc, nhẹ nhàng nhón chân, cổ tay nhỏ gầy bắt chéo trẻn không trung. Nhìn thật sự giống thiên nga nhỏ đang bay.
Đầu ngón tay gõ hai lần lên màn hình, Lục Gia Hòa chụp màn hình lại. Sau đó vào phần cài đặt, đặt làm hình nền.
***
Hai ngày trở lại trường học, Tống Nhân cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Ngoại trừ việc kéo dây chằng, thực hiện một vài động tác cơ bản, cô chẳng thể làm gì khác.
"Tống Nhân, em nên ngồi nghỉ một lát. Mấy động tác này yêu cầu lực ở cổ chân hơi nhiều."
Cô giáo Mạc trước khi thực hiện động tác vẫn không quên quay lại nhắc nhở Tống Nhân. Những người theo học vũ đạo có thể thách thức cả thời gian. Cô giáo Mạc đã gần bốn mươi tuổi thểd nhưng vẫn nhìn không ra. Tóc buộc gọn sau đầu, quần áo tập luyện một màu đen, dáng người tinh tế, tư thế tao nhã mười phần. Trong số các giáo viên ở đây, cô là người nóng tính nhất nhưng cũng nghiêm khắc nhất.
Làn da của cô được chăm sóc rất tốt, vô cùng mịn màng. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra hai đường nếp nhăn ở hai bên cánh mũi. Nếu nói về phong cách giảng dạy của cô giáo Mạc, cũng chỉ có thể dùng "nghiêm khắc" để miêu tả. Mỗi câu nói ra đều nghiêm khắc. Chính một đám nữ sinh hai mươi mấy tuổi đầu vẫn bị mắng đến không nhịn được mà khóc.
Tống Nhân được xem là học sinh cưng của các giáo viên. Cho nên trong lời vừa nói cũng được xem có vài phần ôn nhu.
Tống Nhân khẽ gật đầu nói cảm ơn, sau đó bước sang một bên. Cô không ngồi, đứng dựa người vào tường nhìn mọi người tập.
Chỗ chân bị thương cũng đã khôi phục ít nhiều, không nhìn ra vết bầm nữa. Khi đi, Tống Nhân bước nhẹ chân, thoạt nhìn so với người bình thường cũng không khác gì mấy. Chỉ là cổ chân không thể phát lực, dùng một chút sức đã thấy mỏi. Nếu luyện tập cường độ lớn, xương ở khớp cổ chân chắc chắn sẽ kêu răng rắc.
Thanh âm như vậy, cô làm sao chịu được.
Nửa tiết đầu giáo viên dạy, về sau là tự luyện tập. Cô giáo Mạc khoanh tay, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vỗ tay ý bảo mọi người yên lặng một chút. Cô vẫy gọi Úc Tĩnh Kỳ.
"Úc Tĩnh Kỳ, em nhìn lớp hộ cô. Ai không nhảy được em làm mẫu. Ngày mai cô sẽ kiểm tra."
Úc Tĩnh Kỳ gật đầu đồng ý. Ngay khi cô giáo Mạc vừa rời đi, cả lớp xôn xao bàn tán.
Úc Tĩnh Kỳ nhìn lớp một lượt, sau đó quay về phía hội bạn của mình. Cả lớp dường như chia thành hai bên, một bên chăm chỉ luyện tập, một bên xôn xao bàn luận gì đó.
Tống Nhân nhìn mọi người luyện tập, chân tay có chút không yên. Nhân lúc mọi người không để ý, cô kéo duỗi phần eo, nhìn vào gương chuẩn bị thực hiện lại động tác cô giáo vừa dạy.
Eo nhỏ chân dài, trong gương phản chiếu động tác xinh đẹp. Thế nhưng lặp lại lần thứ hai, Tống Nhân khẽ cau mày. Một loạt động tác yêu cầu sức nhảy lớn, khi cô thực hiện lại không có sức, không quyến rũ chút nào. Khác xa những gì cô giáo hướng dẫn.
Tống Nhân cố gắng lần nữa. Lần này cô nhảy cao hơn, không quan tâm đến vết thương ở chân.
Đột nhiên dừng lại.
Chuyển động của tay và chân... xấu muốn chết.
Trong lòng Tống Nhân sinh ra cảm giác bồn chồn. Nghĩ lại không muốn nhìn vào gương, tốt nhất là vậy.
Xoay người, Tống Nhân thấy đám người Úc Tĩnh Kỳ nhìn cô cười vang. Tiếng cười lớn ngay lập tức thu hút sự chú ý của hơn 30 người. Khi Tống Nhân đứng thẳng, bọn họ dời tầm mắt, làm như không có chuyện gì.
Phòng tập vũ đạo quả thật buồn chán. Tống Nhân quay vào gương, tiếp tục luyện. Khi ánh mắt liếc ra phía sau, cô phát hiện người nào đó bắt chước chuyển động của cô.
Tống Nhân chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm người kia, "Có ý gì?"
Mọi người đều biết Tống Nhân tính tình tốt, hay giúp đỡ bạn bè, chưa từng thấy cô tức giận như thế bao giờ. Ánh mắt Tống Nhân quét qua từng người một, khi ánh mắt chạm đến, ai cũng đều bất giác lảng tránh.
Tống Nhân không nhớ mình đã đắc tội gì với bọn họ. Tống Nhân còn nhớ, sau khi khai giảng không lâu, ngay sau giờ học cô cùng hai người trong đám đó kết bạn, còn giúp bọn họ mang nước.
Chẳng qua, Úc Tĩnh Kỳ không ưa cô, hoặc nói đúng hơn là cạnh tranh. Cho nên bọn họ mới bỏ đá xuống giếng như vậy.
Phía bên bọn họ lại không ngờ Tống Nhân sẽ mở miệng hỏi như vậy. Bình thường Tống Nhân đều ở bên cạnh Tấn Vi, là người ôn hòa, có tiếng dịu dàng.
"Chúng tôi đã làm gì? Có ý gì là sao chứ?" Một người từ chối thừa nhận.
Tống Nhân không chịu yếu thế. Cô thẳng sống lưng, nghiêng đầu, hai mắt to đen nhánh bình tĩnh nhìn đối phương.
Bọn họ bị cái nhìn này làm cho thẹn quá hóa giận, "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Có vài người trong lớp định đứng ra nói giúp cô vài câu. Nhưng khi nhìn về phía Úc Tĩnh Kỳ họ lại thôi. Bởi Úc Tĩnh Kỳ có quan hệ với giáo viên. Bọn họ không muốn đắc tội.
Tấn Vi vừa từ toilet trở về. Sau khi thay giày, theo tầm mắt vừa hay nhìn thấy hết quá trình sự việc. Cô chen vào giữa đám người, cô gái kia vừa nói xong, trùng hợp Tấn Vi đã đến đứng trước mặt.
"Tên Kinh-Ý?"
Tấn Vi dáng người cao lớn, từ trên nhìn xuống, chậm rãi gọi tên đối phương.
Học cùng 3 năm, cảm giác xấu hổ thế nào khi bị người kia gọi sai tên?
Một người trong đám đông không nhịn được cười lớn, ra tiếng nhắc nhở, "Vi Vi, tên là Kinh Vũ."
Nếu so ra Kinh Vũ không có gì nổi bật, dáng người tạm. Nếu ở nơi khác sẽ được đánh giá là thượng đẳng mỹ nhân. Thế nhưng ở Kinh Vũ này lại quá sức bình thường.
Sau khi được nhắc nhở, Tấn Vi cười cười, "A, thì ra là vậy. Trí nhớ của tôi khá tốt đó. Nhưng mà... bình thường chưa gặp cô thì phải."
"Cô... cô đợi đấy."
Có lẽ cũng biết diện mạo mình không có ưu thế. Đây chính là điểm yếu lớn nhất của Kinh Vũ so với mọi người. Vì thế cô tự bù cho mình ở khía cạnh khác. Thế nên tại các tiết học Kinh Vũ chưa từng vắng mặt buổi nào. Thế mà Tấn Vi lại nói không nhìn thấy cô!
Giống như cô không tồn tại vậy!
Gương mặt Kinh Vũ bắt đầu đỏ ửng, gần như bốc cháy vậy.
Đánh chó phải xem mặt chủ.
Lúc này, Úc Tĩnh Kỳ không xem kịch nữa, buông thả hai tay đi về phía trước. Cùng Tấn Vi giằng co ánh mắt, thanh âm như muốn giết người.
"Ý cô là gì?"
"Cô nói xem tôi có ý gì?"
Không khí phảng phất mùi thuốc súng. Thấy sắp cãi nhau, vài người tránh phiền phức mà lui ra sau.
Mặc dù Úc Tĩnh Kỳ độc đoán, nhưng chỉ cần không động đến lợi ích của cô, cô sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Tấn Vi cũng chẳng kém cạnh. Thấy sự việc như vậy, một đám người đứng về phía sau Tấn Vi. Bọn họ một phần quan hệ tốt với Tống Nhân, một phần không ưa gì Úc Tĩnh Kỳ.
"Nhân Nhân, cậu không sao chứ?" Thang Hiểu Quân ở đằng sau lặng lẽ hỏi thăm Tống Nhân.
Tống Nhân lắc đầu.
Hai bên giằng co, tiếng chuông báo giờ học kết thúc vang lên. Một người đứng ra hòa giải, "Bình tĩnh nào, mọi người, đừng cãi nhau."
"Đại Vi." Tống Nhân kéo kéo tay áo Tấn Vi, nhẹ giọng, "Bỏ đi."
Cô không bị chọc giận, chỉ cảm thấy chuyện này thật nhàm chán. Tống Nhân và Úc Tĩnh Kỳ không thù không oán, chỉ là Kinh Vũ ghen tỵ với tài năng của cô, thành ra thù địch. Sau khi Tống Nhân được tuyển chọn vào vũ đoàn Thanh Niên thì loại người như vậy xuất hiện càng nhiều.
Việc Tống Nhân muốn làm nhất bây giờ là chăm sóc chân thật tốt để mau khỏi. Đến lúc đấy, cô sẽ dùng thành tích để đáp trả.
Tống Nhân đã nói vậy, Tấn Vi cũng không thích đánh nhau. Bước đi hai bước liền để lại câu nói, "Sau này nếu có bản lĩnh thì hướng đến tôi."
***
Tống Nhân đỡ Tấn Vi ra ngoài.
Tấn Vi bị đau bụng kinh cả ngày nay, đến cả đứng còn không vững. Vừa rồi vì bảo vệ Tống Nhân mà nhịn cơn đau xuống.
Mặt trời dần lặn, ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá rải đầy trên mặt đất, kéo bóng người dài ra, dài ra mãi.
"Đại Vi, lần sau trước khi ngủ đừng uống nước đá. Với cả, nếu kí túc nóng, để tớ kiếm cây quạt giúp cậu mát mẻ."
"Trên người cậu có băng, chi bằng chạy tới ngủ với tớ sẽ càng mát mẻ hơn sao?"
Từ nhỏ, nếu Tống Nhân cùng người khác ngủ, nhất định không chợp mắt được. Đang do dự không biết trả lời thế nào, Tấn Vi giơ tay vỗ vỗ đầu cô.
"Được rồi, đỡ tớ đến đây thôi. Mau về ăn cơm đi."
Tấn Vi thúc giục. Xe nhà Tấn Vi đang đợi ở đường Hoán Nam đầu phố Lâm Thời. Nhà của cô không xa trường học là mấy, ký túc xá không có điều hòa. Thời tiết thế này cơ thể cũng không chịu nổi. Tấn Vi quyết định về nhà ngủ hai đêm.
Tống Nhân nhìn theo xe của Tấn Vi đi rồi, sau đó mới quay đầu, dọc theo bóng cây trở về.
Quả đúng vào thời gian tan học, đường Hoán Nam náo nhiệt cực kỳ. Trên phố, mùi đồ ăn vặt hỗn tạp bám lấy người cô. Đáng tiếc, Tống Nhân chỉ cần tưởng tượng mấy ngày nữa vẫn không làm được gì, như vậy đã không có tâm trí để ăn.
Tống Nhân khẽ thở dài.
Thời tiết quá nóng, cô quyết định trở về kí túc xá tắm rửa. Chứ cả người nhớp nháp mồ hôi thật khó chịu.
Ở cửa sau Vũ Viện có sân bóng công cộng. Trừ những ngày trời mưa thì ngoài đó vô cùng sôi động. Đoạn đường này không có cây che nắng, nắng chiều chiếu đến có chút chói mắt. Tống Nhân nâng tay che, đang chuẩn bị bước nhanh cho qua đoạn này bỗng nhiên có tiếng kinh hô truyền đến từ sân bóng.
Tống Nhân nghi hoặc ngẩng đầu, một trái bóng đang bay tới.
Càng ngày càng gần.
Xung quanh sân có lưới bảo hộ. Tuy nhiên sau nhiều năm nắng gió, lưới sắt đã không cản được trái bóng mang theo bao nhiêu lực sút. Nó đang bay thẳng về phía Tống Nhân.
"Mau tránh." Có người lớn tiếng nhắc cô.
Tống Nhân không ngờ rằng bóng có thể làm thủng lưới sắt. Thời gian không còn, cô ngay lập tức đưa tay che trán.
Nhất định phải bảo vệ khuôn mặt. Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Tống Nhân.
Khoảnh khắc tiếp theo, quả bóng đập mạnh vào đầu, cơn đau ập đến.
Đau quá!
Tống Nhân hít một hơi sâu. Đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.
Lần đầu tiên cô bị quả bóng đập vào đầu như vậy. Thật là tai bay vạ gió.
Cô lùi lại hai bước, cả người lung lay như sắp đổ. Có điều, học vũ đạo thế mạnh lớn nhất là giữ thăng bằng. Nghiêng ngả vài vòng, tưởng rằng không ngã. Cuối cùng vẫn ngã nhưng được người khác đỡ.
Người kia ôm cô vững vàng. Mắt có chút hoa, Tống Nhân lắc đầu, cố gắng nhìn rõ người trước mặt.
"Tống Nhân, đừng lắc nữa."
Giọng nói quen thuộc. Cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ ràng. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi mắt đen. Hốc mắt sâu, nếp gấp hai mí rõ ràng, đuôi mắt nâng lên giống như hoa đào vậy.
Hắn cau mày, khóe môi hơi nhấc, giống như đè nén cơn giận.
"Có đứng được không?"
"Được."
"Có chỗ nào không khỏe?"
"Không."
"Lát nữa mang cô đến bệnh viện kiểm tra."
Hắn thấy Tống Nhân đứng vững mới đưa cô đến bên một nữ sinh, "Đỡ cô ấy giúp tôi một chút."
Lục Gia Hòa mặc áo Sùng Văn, màu trắng.
Áo Sùng Văn, số 10. *
*Nghĩ đến Công Phượng:}
Dù không có áo này, dựa vào khuôn mặt đẹp trai đó, chắc chắc không ai không nhận ra hắn.
Cô gái được Lục Gia Hòa nhờ hơi thấp, cô đỡ Tống Nhân chắc chắn, tim đập nhanh. Và bắt đầu hét lên vì phấn khích. Cô xoay người, vì đang đỡ Tống Nhân nên không thể nhảy.
Lục Gia Hòa khẽ cau mày, hắn mang Tống Nhân đưa cho một nữ sinh cao mập khác, "Xin lỗi."
Hắn sợ con nhỏ chân ngắn kia sẽ nhảy dựng lên và không thể đỡ Tống Nhân. Như vậy sẽ khiến cô bị thương lần nữa.
Lục Gia Hòa nhặt bóng, bước trở lại sân.
"Người kia vừa đá bóng trúng vào người cậu."
Cô gái cao và mập chỉ cho Tống Nhân cầu thủ mặc áo số 7 màu đỏ của đội khác.
Trận đấu bị dừng lại.
"Họ đá rất hay nhưng để bị phạm lỗi nên thua. Anh ta trút giận lên quả bóng, vì vậy mới đá ra ngoài. Không may trúng phải cậu..."
Tống Nhân nhìn theo tay chỉ, hai đội trên sân một trắng một đỏ đang giương cung bạt kiếm.
Lục Gia Hòa mang bóng vào sân. Hắn chạy chậm vài bước ra vùng cấm, sau đó đứng yên. Không ai thấy rõ hắn sút như thế nào. Đến khi phản ứng lại, bóng đã tiến thẳng, vượt qua phòng tuyến.
Phanh!
Mọi người đều sốc.
Tất cả đều thấy bóng rõ ràng không đi vào khung thành mà đánh thẳng đến cầu thủ áo số 7 kia. Vị trí trúng bóng so với Tống Nhân không khác nhau.
Đầu trực tiếp đỡ bóng, cầu thủ áo số 7 ngã xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook