Lục Tiên
-
Quyển 3 - Chương 430: Gặp lại Xuân Nê
Dịch giả: Trác Hồn
So sánh với bộ dạng vênh váo tự đắc lúc mới xuất hiện, tên tiểu quỷ màu đen lúc này nhìn như đang hấp hối, giống như nguyên khí đại thương. Đối mặt với hai luồng quang mang kỳ quái bắn ra từ hai mắt của Hắc Trư, tiểu quỷ màu đen hầu như không hề có lực hoàn thủ, liền bị quầng sáng kéo ra khỏi đỉnh đầu Bạch Hồ, quăng xuống đất.
Từ lúc Hắc Trư động thủ, Bạch Hồ liền không dám thở mạnh, nằm rạp trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không dám có, chỉ có hai con ngươi quay tròn loạn chuyển, thỉnh thoảng nhìn nhìn đỉnh đầu của mình. Mới đầu nó hết sức sợ hãi, nhưng một lát sau nó rất nhanh phát hiện cũng không có cảm giác thống khổ gì, lập tức lá gan liền lớn lên một tí. Sau đó nó lại thấy Hắc Trư ném tiểu quỷ màu đen khỏi đầu của mình, nó liền hoảng sợ, nhưng tức khắc biến thành vui mừng, thoáng cái nhảy dựng lên, vèo một tiếng lẻn đến sau lưng Hắc Trư, cái đuôi liên tục đong đưa, thoạt nhìn như là muôn phần cảm kích Hắc Trư.
Hắc Trư cũng lười xem nó, dị quang hai mắt vừa thu lại, liền đi tới trước người tiểu quỷ màu đen kia, bắt đầu đánh giá con vật cổ quái này. Mà Bạch Hồ trốn ở sau lưng Hắc Trư, từ phía sau mông heo vụng trộm thò đầu ra, có chút hiếu kì nhìn quanh phía trước.
Tiểu quỷ màu đen ngã trên mặt đất, nằm bẹp cả buổi mới ngồi dậy, nhe răng trợn mắt thở dốc một hồi lâu, mới nổi giận nói: "Nếu không phải lão tử bị vây ở cung điện kia, thì hôm nay ta đã chỉnh chết con lợn nhà ngươi."
Hắc Trư liếc nhìn nó, cũng không có trả lời, nâng một cái móng heo lên quét ngang qua, chỉ nghe tiếng hét thảm một tiếng, tiểu quỷ màu đen lập tức bị đánh bay ra ngoài thật xa, sau đó ngã trên mặt đất rồi lăn không ngừng ra xa, một lúc mới dừng lại được. Nhìn từ xa thì thấy tiểu quỷ nằm rạp trên mặt đất, không biết là sống hay chết.
Bạch Hồ hai mắt trợn lên, ánh mắt nhìn Hắc Trư tràn đầy sự sùng bái.
Hắc Trư khinh thường nhìn thoáng qua tiểu quỷ màu đen, sau đó liền quay người tránh ra, Bạch Hồ không chút do dự đuổi theo, bộ dạng hấp tấp tựa như quyết tâm muốn đi theo lão đại này. Hắc Trư do dự một chút, quay đầu liếc nhìn Bạch Hồ. Dưới cái nhìn của Hắc Trư, tiểu hồ ly lập tức điên cuồng vẫy đuôi chờ mong, làm ra bộ dáng kính cẩn nghe theo.
"Grừ..."
Hắc Trư trong miệng phát ra một hồi tiếng gầm, tuy rằng thanh âm trước kia của nó hơi giống tiếng người, nhưng mà không hiểu được, còn âm điệu này dường như có chút cải biến, mơ hồ có thêm vài phần khí thế uy nghiêm, làm cho người ta sau khi nghe lại có cảm giác là ... Long Ngâm.
Bạch Hồ cung kính trong từng cử động, dường như bị cỗ khí thế cường đại này chấn nhiếp, cúi đầu tỏ vẻ thần phục, nhưng mà lúc Hắc Trư quay người đi tiếp, nó liền đuổi theo sát. Hắc Trư có chút bất đắc dĩ, nhưng đối với con hồ ly này nó tựa hồ vẫn nhớ rõ vài phần tình cũ, cho nên sau một lúc, Hắc Trư lắc đầu, không quan tâm đến Bạch Hồ, mặc kệ nó đi theo.
Sau đó, Hắc Trư đi tới Trấn Yêu Trụ, lại một lần nữa giương mắt nhìn ra Thanh Long Sơn yên tĩnh Thanh nơi xa, trong ánh mắt xẹt qua một tia lo âu.
Mà ở phía xa, tiểu quỷ màu đen bỗng nhúc nhích, chậm rãi ngẩng đầu lên, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn bên kia, phát hiện Hắc Trư cùng Bạch Hồ đều không có chú ý đến mình, liền bò đi một cách khó khăn, cứ như vậy cho đến lúc chui vào trong bụi cỏ dại, sau đó biến mất không thấy.
Ở thế dưới lòng đất, Thẩm Thạch đào một cái hố, đem thi thể Hoàng Minh đặt vào, sau đó bắt đầu lấp đất lại.
Sinh vật người không ra người quỷ không ra quỷ, ở cung điện Yêu tộc dưới mặt đất bị vây khốn rồi cư trú một vạn năm, rốt cuộc đã đi ra cái thế giới này. Lúc bùn đất che đậy kín thân thể của hắn, rồi che khuất khuôn mặt của hắn, Thẩm Thạch bỗng nhiên có một loại cảm giác cô độc quen thuộc xông lên đầu. Đó là lúc hắn tận mắt nhìn thấy phụ thân qua đời, hắn cũng có cảm giác cô độc này.
Hắn có một loại cảm giác, dường như một số người hắn nhớ thương nhất, đều đang từ từ rời đi, những ngày này, những gì hắn chứng kiến, đều là tử vong.
Tử Vong có lẽ là một loại biệt ly, nhưng có đúng là sau khi chết, thật sự còn có thể có cơ hội gặp nhau sao?
Nói về Luân Hồi, hồn phách, thật sự tồn tại sao?
Thẩm Thạch đối với cái này hoàn toàn không biết gì cả, đột nhiên hắn nghĩ nếu như trên đời này thật sự có thần chi.
A, đúng rồi, có lẽ trên đời này thật sự có thần chi, hơn nữa lại ở ngay thế giới dưới lòng đất này, ngay phía trước mặt hắn.
Ánh sáng trên cổ kiếm lập loè liên tục, tung bay không ngừng về phía trước. Thẩm Thạch đứng dậy, cuối cùng nhìn thoáng qua phần mộ ngay cả mộ bia đều không có, sau đó lại cất bước, đi về phía trước.
Tương lai kết quả sẽ như thế nào, ai biết rõ đây?
Xa xa phía trước, có ánh sáng màu hồng nhàn nhạt liên tục phập phồng, lập loè , mà ánh sáng trên cổ kiếm một mực hướng về phía đó. Thẩm Thạch liền đi về phái địa phương đó, một lúc sau, có gió thổi tới.
Gió càng lúc càng lớn.
Càng ngày càng lạnh.
Sau đó trên bầu trời đột nhiên có bông tuyết rơi xuống.
Thẩm Thạch đón gió tuyết đi thẳng về phía trước, ánh sáng bên trên cổ kiếm ở thời điểm này bắt đầu sáng lên mãnh liệt, một lần nữa tràn ngập đến trên người của hắn, bảo vệ thân thể của hắn. Tất cả gió tuyết đều bị tầng ánh sáng trắng này ngăn cản bên ngoài, nhưng sức gió lại không ngăn được, Thẩm Thạch đi càng lúc càng cố hết sức, nhưng hắn vẫn cắn răng đi về phía trước.
Cũng không biết là bao lâu, đột nhiên có tiếng gầm lên giận dữ từ phía trước truyền đến, ngay sau đó gió tuyết chợt yếu đi, Thẩm Thạch liền thấy phía trước lộ ra một dãy núi cực lớn, mà ở phía trên sơn mạch, đang có một đại chiến mang vô tận khí thế.
Một khí thế vô cùng to lớn, so với những bộ hài cốt cự thú kia thì cự thú đang đại chiến này còn to lớn gấp mấy lần. Nó đang gầm thét, điên cuồng công kích địch nhân của nó, Toản Địa Lão cũng là cự thú, nhưng nếu so với Cự thú đội trời đạp đất trước mặt, tựa hồ giống như là một con mèo nhỏ hèn mọn.
Nhưng mà một cái Thái Cổ Cự thú, lại đối mặt với địch nhân có dáng người rất nhỏ bé, đó là một nữ tử xinh đẹp đẫy đà, thân ảnh của nàng đưa lưng về phía Thẩm Thạch. Gió tuyết thỉnh thoảng thổi tới che đậy hình dạng của nàng, nhưng mà cỗ yêu mị dường như là bẩm sinh kia tràn ngập nơi đây.
Thân hình mảnh mai của nàng hoàn toàn kém xa so với cự thú kia.
Trên tay nữ tử cầm một cự phủ cổ xưa, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng mỗi khi nàng vung vẩy búa, một phiến không gian trước người của nàng giống như bị xé rách, sau đó lập tức sẽ xuất hiện vô số vòng tròn nhỏ màu đen quỷ dị. Con cự thú kia tuy rằng vô cùng cường đại, nhưng đặc biệt kiêng kị chuôi cự phủ này cùng với những vòng tròn màu đen kia, một chút cũng không dám tới gần, thậm chí thời điểm cự phủ chém ra, nó còn liên tiếp lui về phía sau.
Trận này kịch chiến, thoạt nhìn có thể thấy được nàng ta đang chiếm thế thượng phong.
Tâm Thẩm Thạch bỗng nhiên xiết chặt, chợt thấy cái bóng lưng kia rất quen thuộc với hắn, trong nháy mắt, trí nhớ chợt xông lên đầu.
Đúng là Lăng Xuân Nê, nhất định là nàng!
So sánh với bộ dạng vênh váo tự đắc lúc mới xuất hiện, tên tiểu quỷ màu đen lúc này nhìn như đang hấp hối, giống như nguyên khí đại thương. Đối mặt với hai luồng quang mang kỳ quái bắn ra từ hai mắt của Hắc Trư, tiểu quỷ màu đen hầu như không hề có lực hoàn thủ, liền bị quầng sáng kéo ra khỏi đỉnh đầu Bạch Hồ, quăng xuống đất.
Từ lúc Hắc Trư động thủ, Bạch Hồ liền không dám thở mạnh, nằm rạp trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không dám có, chỉ có hai con ngươi quay tròn loạn chuyển, thỉnh thoảng nhìn nhìn đỉnh đầu của mình. Mới đầu nó hết sức sợ hãi, nhưng một lát sau nó rất nhanh phát hiện cũng không có cảm giác thống khổ gì, lập tức lá gan liền lớn lên một tí. Sau đó nó lại thấy Hắc Trư ném tiểu quỷ màu đen khỏi đầu của mình, nó liền hoảng sợ, nhưng tức khắc biến thành vui mừng, thoáng cái nhảy dựng lên, vèo một tiếng lẻn đến sau lưng Hắc Trư, cái đuôi liên tục đong đưa, thoạt nhìn như là muôn phần cảm kích Hắc Trư.
Hắc Trư cũng lười xem nó, dị quang hai mắt vừa thu lại, liền đi tới trước người tiểu quỷ màu đen kia, bắt đầu đánh giá con vật cổ quái này. Mà Bạch Hồ trốn ở sau lưng Hắc Trư, từ phía sau mông heo vụng trộm thò đầu ra, có chút hiếu kì nhìn quanh phía trước.
Tiểu quỷ màu đen ngã trên mặt đất, nằm bẹp cả buổi mới ngồi dậy, nhe răng trợn mắt thở dốc một hồi lâu, mới nổi giận nói: "Nếu không phải lão tử bị vây ở cung điện kia, thì hôm nay ta đã chỉnh chết con lợn nhà ngươi."
Hắc Trư liếc nhìn nó, cũng không có trả lời, nâng một cái móng heo lên quét ngang qua, chỉ nghe tiếng hét thảm một tiếng, tiểu quỷ màu đen lập tức bị đánh bay ra ngoài thật xa, sau đó ngã trên mặt đất rồi lăn không ngừng ra xa, một lúc mới dừng lại được. Nhìn từ xa thì thấy tiểu quỷ nằm rạp trên mặt đất, không biết là sống hay chết.
Bạch Hồ hai mắt trợn lên, ánh mắt nhìn Hắc Trư tràn đầy sự sùng bái.
Hắc Trư khinh thường nhìn thoáng qua tiểu quỷ màu đen, sau đó liền quay người tránh ra, Bạch Hồ không chút do dự đuổi theo, bộ dạng hấp tấp tựa như quyết tâm muốn đi theo lão đại này. Hắc Trư do dự một chút, quay đầu liếc nhìn Bạch Hồ. Dưới cái nhìn của Hắc Trư, tiểu hồ ly lập tức điên cuồng vẫy đuôi chờ mong, làm ra bộ dáng kính cẩn nghe theo.
"Grừ..."
Hắc Trư trong miệng phát ra một hồi tiếng gầm, tuy rằng thanh âm trước kia của nó hơi giống tiếng người, nhưng mà không hiểu được, còn âm điệu này dường như có chút cải biến, mơ hồ có thêm vài phần khí thế uy nghiêm, làm cho người ta sau khi nghe lại có cảm giác là ... Long Ngâm.
Bạch Hồ cung kính trong từng cử động, dường như bị cỗ khí thế cường đại này chấn nhiếp, cúi đầu tỏ vẻ thần phục, nhưng mà lúc Hắc Trư quay người đi tiếp, nó liền đuổi theo sát. Hắc Trư có chút bất đắc dĩ, nhưng đối với con hồ ly này nó tựa hồ vẫn nhớ rõ vài phần tình cũ, cho nên sau một lúc, Hắc Trư lắc đầu, không quan tâm đến Bạch Hồ, mặc kệ nó đi theo.
Sau đó, Hắc Trư đi tới Trấn Yêu Trụ, lại một lần nữa giương mắt nhìn ra Thanh Long Sơn yên tĩnh Thanh nơi xa, trong ánh mắt xẹt qua một tia lo âu.
Mà ở phía xa, tiểu quỷ màu đen bỗng nhúc nhích, chậm rãi ngẩng đầu lên, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn bên kia, phát hiện Hắc Trư cùng Bạch Hồ đều không có chú ý đến mình, liền bò đi một cách khó khăn, cứ như vậy cho đến lúc chui vào trong bụi cỏ dại, sau đó biến mất không thấy.
Ở thế dưới lòng đất, Thẩm Thạch đào một cái hố, đem thi thể Hoàng Minh đặt vào, sau đó bắt đầu lấp đất lại.
Sinh vật người không ra người quỷ không ra quỷ, ở cung điện Yêu tộc dưới mặt đất bị vây khốn rồi cư trú một vạn năm, rốt cuộc đã đi ra cái thế giới này. Lúc bùn đất che đậy kín thân thể của hắn, rồi che khuất khuôn mặt của hắn, Thẩm Thạch bỗng nhiên có một loại cảm giác cô độc quen thuộc xông lên đầu. Đó là lúc hắn tận mắt nhìn thấy phụ thân qua đời, hắn cũng có cảm giác cô độc này.
Hắn có một loại cảm giác, dường như một số người hắn nhớ thương nhất, đều đang từ từ rời đi, những ngày này, những gì hắn chứng kiến, đều là tử vong.
Tử Vong có lẽ là một loại biệt ly, nhưng có đúng là sau khi chết, thật sự còn có thể có cơ hội gặp nhau sao?
Nói về Luân Hồi, hồn phách, thật sự tồn tại sao?
Thẩm Thạch đối với cái này hoàn toàn không biết gì cả, đột nhiên hắn nghĩ nếu như trên đời này thật sự có thần chi.
A, đúng rồi, có lẽ trên đời này thật sự có thần chi, hơn nữa lại ở ngay thế giới dưới lòng đất này, ngay phía trước mặt hắn.
Ánh sáng trên cổ kiếm lập loè liên tục, tung bay không ngừng về phía trước. Thẩm Thạch đứng dậy, cuối cùng nhìn thoáng qua phần mộ ngay cả mộ bia đều không có, sau đó lại cất bước, đi về phía trước.
Tương lai kết quả sẽ như thế nào, ai biết rõ đây?
Xa xa phía trước, có ánh sáng màu hồng nhàn nhạt liên tục phập phồng, lập loè , mà ánh sáng trên cổ kiếm một mực hướng về phía đó. Thẩm Thạch liền đi về phái địa phương đó, một lúc sau, có gió thổi tới.
Gió càng lúc càng lớn.
Càng ngày càng lạnh.
Sau đó trên bầu trời đột nhiên có bông tuyết rơi xuống.
Thẩm Thạch đón gió tuyết đi thẳng về phía trước, ánh sáng bên trên cổ kiếm ở thời điểm này bắt đầu sáng lên mãnh liệt, một lần nữa tràn ngập đến trên người của hắn, bảo vệ thân thể của hắn. Tất cả gió tuyết đều bị tầng ánh sáng trắng này ngăn cản bên ngoài, nhưng sức gió lại không ngăn được, Thẩm Thạch đi càng lúc càng cố hết sức, nhưng hắn vẫn cắn răng đi về phía trước.
Cũng không biết là bao lâu, đột nhiên có tiếng gầm lên giận dữ từ phía trước truyền đến, ngay sau đó gió tuyết chợt yếu đi, Thẩm Thạch liền thấy phía trước lộ ra một dãy núi cực lớn, mà ở phía trên sơn mạch, đang có một đại chiến mang vô tận khí thế.
Một khí thế vô cùng to lớn, so với những bộ hài cốt cự thú kia thì cự thú đang đại chiến này còn to lớn gấp mấy lần. Nó đang gầm thét, điên cuồng công kích địch nhân của nó, Toản Địa Lão cũng là cự thú, nhưng nếu so với Cự thú đội trời đạp đất trước mặt, tựa hồ giống như là một con mèo nhỏ hèn mọn.
Nhưng mà một cái Thái Cổ Cự thú, lại đối mặt với địch nhân có dáng người rất nhỏ bé, đó là một nữ tử xinh đẹp đẫy đà, thân ảnh của nàng đưa lưng về phía Thẩm Thạch. Gió tuyết thỉnh thoảng thổi tới che đậy hình dạng của nàng, nhưng mà cỗ yêu mị dường như là bẩm sinh kia tràn ngập nơi đây.
Thân hình mảnh mai của nàng hoàn toàn kém xa so với cự thú kia.
Trên tay nữ tử cầm một cự phủ cổ xưa, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng mỗi khi nàng vung vẩy búa, một phiến không gian trước người của nàng giống như bị xé rách, sau đó lập tức sẽ xuất hiện vô số vòng tròn nhỏ màu đen quỷ dị. Con cự thú kia tuy rằng vô cùng cường đại, nhưng đặc biệt kiêng kị chuôi cự phủ này cùng với những vòng tròn màu đen kia, một chút cũng không dám tới gần, thậm chí thời điểm cự phủ chém ra, nó còn liên tiếp lui về phía sau.
Trận này kịch chiến, thoạt nhìn có thể thấy được nàng ta đang chiếm thế thượng phong.
Tâm Thẩm Thạch bỗng nhiên xiết chặt, chợt thấy cái bóng lưng kia rất quen thuộc với hắn, trong nháy mắt, trí nhớ chợt xông lên đầu.
Đúng là Lăng Xuân Nê, nhất định là nàng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook