Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 412: Nhân sinh

Dịch giả: kethattinhthu7

- Y tới khi nào?

Thẩm Thạch hỏi Hứa Tuyết Ảnh.

Hứa Tuyết Ảnh suy nghĩ một chút, đáp:

- Khoảng nửa tháng trước, muội cũng không biết làm thế nào y lại biết ca đã từng đến Hứa gia. Khi y tìm đến trước cửa, muội đi theo cạnh cha thì có thấy y, thần sắc, bộ dạng của y lúc đó có chút lo lắng.

Thẩm Thạch nhíu mày, thầm nhớ lại trong đầu một lúc, sau đó xác định mình quả thật không nhận ra người quen nào tên là Tiểu Tề, việc vì sao y vội vàng đến tìm mình, hắn đương nhiên không biết. Sau khi ghi nhớ tên Tiểu Tề, hắn liền quay về phía Hứa Tuyết Ảnh cáo từ lần nữa, chuẩn bị rời đi.

Hứa Tuyết Ảnh lưu luyến, tự mình tiễn Thẩm Thạch, lúc ra đến cửa cuối cùng nhịn không được, thấp giọng hỏi:

- Thẩm đại ca, ca muốn quay lại Kim Hồng sơn hả, hay là muốn đi qua bên Yêu giới?

Sau một lát suy nghĩ, Thẩm Thạch đáp:

- Không phải, huynh muốn đi ra ngoài một chút.

Hứa Tuyết Ảnh có chút kinh ngạc, nói:

- Ủa! Không phải hiện nay tất cả tu sĩ ở các nơi đều nghĩ đi qua bên Yêu giới sao?

Thẩm Thạch cười nhẹ, nói:

- Muội quên rồi à, huynh vừa mới từ bên ấy về.

Hứa Tuyết Ảnh kêu “ừ” một tiếng rồi gật đầu im lặng, Thẩm Thạch nhìn cô bé xinh đẹp này đứng trước mặt, nhớ lại lúc trước mình từng hộ tống nàng đi qua cả vạn dặm, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác ấm áp, nói:

- Muội hãy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, qua một thời gian nữa có lẽ cũng vừa đến lúc bái nhập tông môn bắt đầu tu luyện. Tới lúc đó, khi lên Kim Hồng sơn, chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên, nếu có chỗ nào cần huynh giúp thì cứ mở lời là được.

Hứa Tuyết Ảnh hé miệng, nói:

- Nhưng trước khi lên Kim Hồng sơn không phải còn phải lên Thanh Ngư đảo tu luyện liên tục năm năm không được ra ngoài sao, hơn nữa đến lúc đó không biết muội có thể tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh hay không?

Thẩm Thạch cười lớn, cảm thấy cô bé này thật sự rất đáng yêu, nếu không phải do sự khác biệt về nam nữ, hắn còn muốn đưa tay cốc nhẹ vào đầu nàng, nghĩ vậy nên hắn cười nói:

- Đừng nói khờ nữa, muội có thiên tư tốt như vậy, tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh cũng chỉ là chuyện nước chảy về sông. Nói không chừng không cần đến năm năm, chỉ cần bốn năm, thậm chí ba năm muội đã có thể đột phá lên Ngưng Nguyên cảnh rồi.

Hứa Tuyết Ảnh lập tức cao hứng trở lại, gật đầu nói:

- Làm sao tốt như vậy được, nếu là như thế, ca nhớ ở chân núi muội đó.

Thẩm Thạch cười, gật đầu đáp:

- Được.

Có điều hình như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hắn cười một tiếng, nói tiếp:

- Chỉ là huynh từng nói với muội, không biết nguyên nhân vì sao, huynh thường xuyên gặp những chuyện bất ngờ kì quái nên có một số việc tuy huynh nhận lời nhưng lại không thực hiện được. Nếu có như vậy, muội cũng đừng trách huynh đấy.

Hứa Tuyết Ảnh lắc đầu liên tục, vẻ mặt thành thật, trịnh trọng thấp giọng nói với Thẩm Thạch:

- Muội mặc kệ, bất kể thế nào huynh nhất định phải ở chân núi chờ muội.

Thẩm Thạch bật cười, gật đầu đồng ý nói:

- Được rồi, được rồi, đã nhớ.

Lúc này, Hứa Tuyết Ảnh mới cao hứng trở lại, hai người đi đến đại môn của Hứa gia chia tay. Thẩm Thạch vẫy tay chào Hứa Tuyết Ảnh đứng trên thềm đá, sau đó quay người rời đi. Thoạt nhìn, hồ ly lông trắng cũng đang cao hứng, chạy sát bên chân hắn, hình như thời gian ở tại Hứa gia, nó đã sớm buồn bực đến phát rầu.

Còn Hứa Tuyết Ảnh nhìn dõi theo bóng dáng hai thân ảnh, mới đầu còn mỉm cười vẫy tay, nhưng không biết vì sao, đột nhiên trong lòng cảm thấy đau xót, một cảm giác ly biệt, buồn phiền nổi lên. Nàng nhìn về hướng đó đến ngây người ra, sau một hồi lâu mà nàng vẫn còn đứng đó.

***

Đã lâu mới gặp lại, thấy hồ ly, Thẩm Thạch cũng cảm thấy rất cao hứng, có điều không biết có phải vì nguyên nhân thời gian hai bên xa nhau tương đối lâu mà Thẩm Thạch có cảm giác hồ ly có vẻ có chút không giống với trước kia. Chỉ là hắn không rõ cụ thể là khác ở điểm nào, nhất thời không thể nhận ra.

So sánh với hắn, hồ ly thấy Thẩm Thạch, nó thập phần mừng rỡ, mặt mày hớn hở lượn quanh chân hắn, không ngừng chạy vòng vòng. Thậm chí nó còn dùng đầu cọ vào chân Thẩm Thạch rất là thân mật, đến nỗi khiến hắn cảm thấy có chút buồn cười, sờ lên bộ lông trên đầu nó, cười nói:

- Sao thế, ở chỗ Hứa gia, chẳng lẽ so với việc theo ta đi bên ngoài, chịu ăn gió nằm sương, ngủ ngoài trời thì ở đó không thoải mái hơn sao?

Hồ ly kêu “ử ử” hai tiếng, thoạt nhìn có chút khinh thường, Thẩm thạch cười lớn, nghĩ thầm dã thú như nó thì vẫn muốn ra bên ngoài thiên hạ rộng lớn, tự do tự tại vẫn hơn, cho dù có gặp phải khó khăn, nguy hiểm đi chăng nữa.

- Đi thôi.

Thẩm Thạch vỗ nhẹ đầu hồ ly, sau đó đi nhanh về phía trước.

Lần này hắn xuống núi, vốn là định đi ra ngoài một chút để giải tỏa buồn phiền trong người. Sau chuyện qua bên Yêu giới đến giờ, có thể nói, Hoài Viễn chân nhân đứng đầu Lăng Tiêu tông đã chính thức tiếp nhận hắn, so với trước kia, Hoài Viễn chân nhân càng coi trọng hắn thêm vài phần. Về phần sư phụ Bồ Tư Ý, từ trước đến nay, lão vẫn luôn bảo vệ hắn, đối với hắn càng tỏ ra yêu thương nhiều hơn. Có điều, về phía Thẩm Thạch, mặc dù ở bên Yêu giới hắn từng làm chuyện chuyện cực kỳ kiên quyết, quyết đoán nhưng kỳ thực, trong lòng vẫn có một tia nghi hoặc, đặc biệt là sau khi về Lăng Tiêu tông, lần nữa thấy kết cục tộc Hồng Bạng. Thẩm Thạch cảm thấy trong lòng, về chuyện gút mắc tranh chấp giữa hai tộc Nhân - Yêu lại nổi lên gợn sóng.

Rất khó nói tâm trạng lúc này của Thẩm Thạch là gì, ngay cả hắn cũng không biết, vì vậy mới cảm thấy khó hiểu. Kỳ thật, trong cuộc sống, đối với phần lớn mọi người mà nói, họ đều không cố nghĩ quá nhiều, ngược lại càng sống đơn giản càng cảm thấy vui vẻ.

Ở đời, đạo lý được mất, ai có thể nói rõ ràng đây.

Hôm đó, trên Thanh Ngư đảo, hắn không tức giận đến mất kiểm soát mà lập tức động thủ với Bách Lý Tuyệt. Khi hắn đến thì Bách Lý Tuyệt đã hành động xong với tộc Hồng Bạng, giờ nhớ lại, lúc ấy Bách Lý Tuyệt nói chuyện rất thẳng thắn, hình như bộng dạng của y không phải là vẻ thích thú, chế giễu bình thường mà giống như đang chờ đợi hắn động thủ.

Cuối cùng Thẩm Thạch cũng không động thủ, không phải vì sợ y mà là hắn chợt phát hiện, nội tâm của mình khác xa so với trước, vì điều gì đó mà trở nên lạnh lùng như băng.

Trước cảnh ngộ của tộc Hồng Bạng, dường như không thể khiến hắn tức giận, có lẽ chỉ khi nghe một chút tin tức tình hình Hải Tinh mới khiến tâm trạng lúc ấy của hắn có chút gợn sóng. Nhưng từ đầu đến cuối hắn thật sự không vì việc bộ tộc Yêu tộc này rời đi mà có ý tứ dốc sức liều mạng động thủ.

Kỳ thật lúc ấy, hình như trong trí nhớ tốt đẹp của hắn về người bạn thuở nhỏ trở nên hư ảo.

Thực sự hắn đang muốn cái gì?

Trái tim của hắn tựa hồ càng ngày càng lạnh.

Bước đi trong thành Lưu Vân, Thẩm Thạch cảm thấy có chút mờ mịt, tuy rằng muốn đi ra ngoài một chút nhưng nhất thời lại không biết mình muốn đi đâu. Mãi đến lúc này hắn mới thấy lá cờ của chi nhánh Thần Tiên hội trên Nam Bảo phường.

Hầu như không suy nghĩ nhiều, Thẩm Thạch đi vào. Sau khi thông báo, rất nhanh Thẩm Thạch được mời vào thư phòng Cố Linh Vân. So với bình thường thì hành đồng này nhanh hơn không ít, Thẩm Thạch có chút kinh ngạc, có điều hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều. Có lẽ những việc đã trải qua ở Yêu giới khiến nỗi nhớ về phụ thân hắn càng trở nên da diết, đã nhiều năm trôi qua như vậy, dường như khiến nỗi nhớ này sắp trở thành nỗi nhớ in hằn trong tim.

Hắn muốn gặp phụ thân, thân nhân duy nhất và cuối cùng trên đời của hắn.

Cố Linh Vân đứng trong thư phòng, sắc mặt có chút ngưng trọng, lúc Thẩm Thạch tiến vào liền thấy ngay nàng. Có điều Thẩm Thạch cũng không chú ý điều này lắm, hắn hít vào một hơi, nói:

- Cố chưởng quỹ, lần trước do có nhiều chuyện nên không thực hiện việc của chưởng quỹ. Lần này, một lần nữa, ta muốn hỏi chưởng quỹ có thể cho ta thêm một cơ hội, bất kể là làm gì, ta muốn gặp cha ta một lần…

Cố Linh Vân cắt đứt lời hắn, ánh mắt nàng có chút bất an, lúc nhìn qua Thẩm Thạch hiện lên vài phần khổ sở, nói:

- Ta đến để an bài.

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, ngạc nhiên hỏi:

- Gì thế?

Cố Linh Vân cười khổ một tiếng, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn khẽ thở dài, nói:

- Cha ngươi sắp chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương