Lục Tiên
-
Quyển 1 - Chương 11: Truyền tống trận
Hồng Mông chủ giới một thành chín mươi châu diện tích không đồng đều, nhưng dù là châu thổ nhỏ nhất thì diện tích cũng hơn trăm vạn dặm. Thẩm Thạch hiện tại chỉ là một thiếu niên chưa hề tu luyện, nếu chỉ dựa vào đi bộ tới Kim Hồng Sơn ở Hải Châu, sợ là vài năm cũng không thể tới nơi. Cho nên sau khi xử lý hoàn tất mọi việc, đồ tể liền dẫn hắn đi tới nơi có Truyền tống pháp trận.
Hiện nay, ở Hồng Mông chư giới, mọi người đều biết có hai loại Truyền tống trận, một loại từ thời đại Thái cổ lưu lại, được gọi là Thượng Cổ Truyền Tống trận, khắc ấn tại Kim Thai Thạch lai lịch thần bí, trải qua vô số năm tháng mà không mục nát, là con đường duy nhất thông giữa Hồng Mông chủ giới đến các giới khác. Mà loại truyền tống trận thứ hai thì thời gian xuất hiện chưa lâu, từ lúc ra đời tới nay mới chỉ hơn nghìn năm, là do những thế hệ thiên tài của Nhân tộc khổ tâm nghiên cứu Thượng Cổ truyền tống trận, bắt chước mà tạo ra.
Mặc dù đều là truyền tống trận, nhưng do Thượng cổ truyền tống trận quá quỷ dị nên Truyền tống trận mà nhân tộc làm ra, so với bản gốc đúng là thiếu sót rất nhiều. Thứ nhất, truyền tống trận do con người làm ra không thể vượt giới. Các thiên tài của Nhân tộc dù khổ tâm thiết kế tới đâu cũng không thể tạo ra được truyền tống trận từ Hồng Mông giới đi sang giới diện khác. Đến nay thì không còn ai nghiên cứu nữa, thế nên chỉ có thể tiến hành truyền tống cự ly xa ở trong nội giới Hồng Mông mà thôi. Thứ hai, khoảng cách truyền tống cũng bị hạn chế, dường như chỉ trong một phạm nhất định, nếu vượt ra ngoài khoảng cách đó thì sẽ không thành công, thỉnh thoảng sẽ phát sinh những chuyện quỷ dị khó lường. Ví dụ như năm đó lấy mèo chó làm thí nghiệm truyền tống, đến bây giờ vẫn còn chưa thấy tới nơi.
Ngoài ra, Thượng Cổ truyền tống trận dựng trên Kim Thai Thạch có thể thu nạp linh lực thiên địa tự nhiên vô cùng thần kỳ, qua mỗi hai canh giờ đều có thể tự động thu nạp đầy thiên địa linh khí, mỗi lần phát động là sẽ truyền tống vượt giới. Mà truyền tống pháp trận do nhân tộc phỏng chế thì không thể làm được điều đó, chỉ có thể dựa vào linh lực của Linh Tinh để tiến hành truyền tống mà thôi. Cũng bởi sự khác biệt một trời một vực trong truyện thu nạp linh lực mà Thượng cổ truyền tống trận mỗi lần truyền tống được ngàn người, còn truyền tống trận của nhân tộc thì chỉ tối đa năm mươi người mà thôi.
Mặc dù còn nhiều thiếu sót, không thể so sánh với Thượng cổ truyền tống pháp trận, nhưng trải qua sự sáng tạo nghìn năm của Nhân tộc, ngày nay truyền tống trận đã trở nên phổ biến, lưu hành trong tu chân giới không thiếu. Tại một thành chín mươi châu ở Hồng Mông giới, mỗi một châu đều có ít nhất một toàn truyền tống trận, đặt ở thành lớn nhất của châu đó. Bởi hạn chế từ khoảng cách tự nhiên nên mỗi lần truyền tống cũng chỉ có thể từ châu này sang châu lân cận mà thôi. Số lượng của truyền tống trận sẽ phụ thuộc và độ phồn hoa của châu đó.
Lam Châu giống với Âm Châu, đều là những tiểu châu ở phía Tây Nam Hồng Mông giới, mà so về độ phồn hoa thì Lam Châu thậm chí còn thua kém Âm Châu nên ở châu này chỉ có hai tòa truyền tống trận, đều được xây dựng ở thành lớn nhất Lam Châu là thành Hắc Mộc.
Đã có kế hoạch từ trước nên đồ tể dẫn Thẩm Thạch đi về phía thành Hắc Mộc ở phía bắc, sau nửa tháng bôn ba thì đã tới được tòa thành lớn nhất Lam Châu này.
Lúc này, sự tình đã thành nên tâm tình của Thẩm Thạch đều buông lỏng rất nhiều, hai người cũng nói chuyện phiếm nhiều hơn. Từ miệng đồ tể, Thẩm Thạch được biết qua về những chuyện xảy ra ở thành Tây Lô. Đại khái là ngày đó Thiên Nhất Lâu đưa một đám Linh tài lên núi, trong đó có bảo vật cung phụng cho mấy vị trưởng lão Huyền Âm môn, mà với tư cách là vị đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh duy nhất của Huyền Âm Môn, bảo vật của Lý lão quái tất nhiên là trân quý nhất.
Quá trình vận chuyển bảo vật, linh tài lên núi như thế nào thì, đồ tể cũng không biết được. Thực tế, những gì hắn biết cũng chỉ là thông qua mạng lưới bí mật của Thần Tiên Hội ở các chi nhánh âm thầm truyền tới mà thôi, nên chắc chắn không thể chi tiết được. Dù sao sự tình đến cuối cùng là vào đêm thứ chín, đột nhiên một cột sáng vừa thô vừa to màu lam từ một chỗ sâu trong sơn mạch Thiên Âm phóng lên trời, theo đó là một hồi âm thanh gào thét thê lương, chấn động vòm trời.
Sáng sớm hôm sau, Huyền Âm Môn dốc toàn bộ lực lượng, phong cấm thành Tây Lô, hoàn toàn đại nộ.
Nghe tới đây, Thẩm Thạch thấp thỏm lo cho cha mình là Thẩm Thái, nhịn không được hỏi một câu. Nhưng đồ tể cũng không biết, chỉ có thể trấn an hắn: “Thần Tiên Hội từ xưa tới nay trọng chữ tín, nếu như sự tình đã thành thì chắc chắn sẽ thu xếp tốt cho cha của ngươi, an bài hắn đến một tiểu châu thành nào đó, thay tên đổi họ, qua mấy năm sau, đợi chuyện lắng dần xuống thì sẽ cho cha con các ngươi gặp mặt.”
Sau khi nghe thấy thế thì trong lòng Thẩm Thạch cũng an tâm một chút, dù rất nhớ cha mình vì ông là người thân duy nhất của hắn trên cõi đời này, nhưng so với mười ngày rời khỏi thành Tây Lô luôn phải sống trong lo lắng bất an, hôm nay đã chạy ra khỏi Âm Châu, hơn nữa còn có tương lai tươi sáng ở trước mặt, điều này làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Sau nửa tháng, đồ tể và Thẩm Thạch đã tới được thành Hắc Mộc.
Đây là một đại thành phồn hoa không kém thành Tây Lô, đường phố cũng náo nhiệt, tán tu đi tới đi lui rất nhiều. Tình cờ nghe được vài câu chuyện của các tu sĩ, tiêu điểm đều là biến cố phát sinh ở một đại phái tu chân là Huyền Âm môn ở Âm Châu mấy ngày gần đây. Huyền Âm Môn điên cuồng, liều mạng kiểm tra tu sĩ qua lại, nghiêm cấm người ra vào thành trong suốt một tháng làm không ít tán tu lên tiếng oán thán. Trong những ngày này đã xảy ra không ít xung đột, nhưng lần này Huyền Âm Môn thực sự rat ay rất tàn nhẫn, trong hơn mười ngày đã giết mười mấy tán tu, mưa máu gió tanh lúc này đang bao phủ bầu trời thành Tây Lô.
Đủ loại tình huống dị thường làm cho bốn phương đều chú ý, có rất nhiều người đang suy đoán xem rốt cuộc ở Huyền Âm Môn đã xảy ra chuyện gì. Mà những người biết rõ nội tình, ví dụ như đồ tể và Thẩm Thạch, sau khi nghe tin tức này thì mặt không thay đổi, điềm nhiên bước qua như không có việc gì.
Thành Hắc Mộc tuy rằng phồn hoa, nhưng Thẩm Thạch vốn từ nhỏ tới lớn đều chưa từng ra ngoài nên lúc đi ở trong thành, hắn tỏ ra rất hiếu kỳ. Giờ phút này, hắn có vài phần nhớ mong phụ thân, còn lại toàn bộ tâm trí đều hướng tới tu chân đại phái danh chấn thiên hạ ở phía nam Hải Châu.
Kim Hồng Sơn, Lăng Tiêu Tông.
Đây chính là một cự phái giàu có, truyền thừa vạn năm ở tu chân giới, được liệt vào một trong “Tứ Chính” ở tu chân giới, thanh danh hiển hách vô cùng, đối với một thiếu niên từ nhỏ lớn lên ở tiểu châu, có cơ hội bái nhập Lăng Tiêu Tông thu luyện quả thật không khác gì cơ hội cá chép vượt long môn.
Nơi có Tiên gia môn phái, nơi được xưng là Động thiên phúc địa, Linh sơn thắng cảnh, không biết sẽ có cảnh tượng thần kỳ như thế nào.
Những ngày này, trong lòng Thẩm Thạch đã tưởng tượng vô số lần, nhưng lần nào cũng thấy trí tưởng tượng của mình quá mức ngây thơ, không thể nào nghĩ ra chỗ đó thần kỳ như thế nào. Đồ tể đi cùng hắn thì không có chút tâm tình dạo phố nào, hôm nay Huyền Âm Môn vẫn còn đang điên cuồng truy xét, tuy rằng đã cách xa hẳn một châu, nhưng ở trong thành Hắc Mộc này chưa chắc đã không có tai mắt của Huyền Âm Môn.
Hai người sau khi vào thành thì không hề chậm trễ, đồ tể lập tức dẫn Thẩm Thạch đi về phía truyền tống pháp trận ở phía tây thành.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thạch nhìn thấy truyền tống trận trong truyền thuyết. Thành Tây Lô mặc dù là đại thành phồn hoa ở Âm Châu, nhưng truyền tống pháp trận cũng không được xây dựng ở đó, mà ở một tòa đại thành khác.
Hai tòa truyền tống trận, mỗi toàn chiếm cứ phạm vi một mẫu đất, cũng coi như là quy mô khổng lồ. Đế pháp trận được làm bằng những tảng đá lớn màu vàng, ở trên có những hòn đá hình vuông, được cắt ra từ những viên đá lớn màu vàng như thế, nhìn lộn xộn nhưng kỳ thực lại ẩn chưa pháp tắc thần bí, linh lực trong đó chậm rãi lưu động.
Những viên đá màu ánh kim này có tên là Thông Linh Thạch, là một linh tài đắt đỏ có chứa Linh lực, đồng thời cũng là tài liệu gần giống với Kim Thai Thạch của Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận nhất. Phải biết rằng, sở dĩ Thượng Cổ truyền tống pháp trận thần kỳ quỷ dị, ngoại trừ những thần thông thần kỳ bên ngoài, trọng yếu nhất làm cho người ta không hiểu chính là Kim Thai Thạch. Trăm ngàn vạn năm, tại một trăm lẻ tám giới ở Hồng Môn giới đều chưa từng thấy qua loại đá này.
Những thượng cổ pháp trận thần kỳ này có thể thông tới các giới khác, không biết là do ai tạo ra, Kim Thai Thạch từ đâu mà tới, tất cả đều là một câu hỏi lớn.
Lúc này, bên ngoài truyền tống trận ở thành Hắc Mộc đã tụ tập không ít người, cũng phải tới hơn trăm. Thẩm Thạch đi cạnh đồ tể không ngừng nhìn ngó chung quanh, thấy thần thái phục sức của những người này, lấy ánh mắt của hắn những năm này luyện được ở Thiên Nhất Lâu thì có thể biết được hầu hết là tu sĩ, một phần nhỏ là đệ tử tu chân của các môn phái, còn lại đại đa số là tán tu.
Mà ở phía trước đám tu sĩ này, ngay tại lối vào truyền tống trận có đặt hai cái bàn, có mười nam tử mặc áo xám giống nhau giữ trật tự, đem hơn trăm tu sĩ chia làm hai hàng, mỗi người đi đến trước một cái bàn, đưa cho người ngồi ở sau bàn một cái túi nhỏ, hoặc ba miếng đá nhỏ sáng long lánh. Dù ở xa nhưng Thẩm Thạch vẫn nhận ra đó là Linh Tinh chưa từng qua sử dụng.
Hắn nhíu nhíu mày, nhìn đồ tể ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi một câu: “Mỗi lần truyền tống mất ba khối Linh Tinh sao?”
Đồ tể cười cười, nói: “Cậu nghĩ sao?”
Thẩm Thạch hít vào một ngụm khí lạnh, truyền tống trận này đúng thật là tốn kém ngoài tưởng tượng của hắn, khó trách ở thành Hắc Mộc nhiều tu sĩ như thế mà tới đây lại rất ít. Nhưng những tu sĩ tới nơi này, bất kể là đệ tử của môn phái tu chân ra ngoài làm việc hay tán tu thì đều tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đồ tể mang theo Thẩm Thạch đi tới một hàng ngũ đứng đợi.
Đội ngũ không ngừng tiến lên phía trước, tốc độ có phần nhanh. Dù sao những người áo xám kia ngoài việc thu Linh Tinh thì cũng không có ý điều tra bất kỳ cái gì, chỉ cần giao ra Linh Tinh đều có thể sử dụng truyền tống trận. Thoạt nhìn thì chỉ thuần túy là một cuộc làm ăn mà thôi.
Một lát sau, đồ tể và Thẩm Thạch cũng đã đi tới lối vào. Thẩm Thạch nhìn lối vào hai truyền tống trận, thấy có hai tấm bảng gỗ, theo thứ tự viết là “Âm Châu” và “Lợi Châu”.
Hàng ngũ mà bọn hắn đang đứng là truyền tống trận tới Lợi Châu. Thẩm Thạch yên lặng nhìn tấm bảng gỗ đề hai chữ “Âm Châu”, dừng một lát liền rời đi.
Ngồi sau cái bàn lớn, một nam tử trung niên nhìn Thẩm Thạch và đồ tể, thản nhiên nói: “Sáu khối Linh tinh.”
Thẩm Thạch chần chừ một chút, quay đầu nhìn về phía đồ tể. Trên người hắn có Linh Tinh, nhưng đó là do phụ thân Thẩm Thái cho, hơn nữa cũng chỉ có ba miếng, về tình về lý, hắn đều cảm thấy có lẽ không tới phiên mình phải bỏ tiền ra.
Nhưng sau một hồi, sắc mặt của Thẩm Thạch hơi đổi. Đồ tể đứng bên cạnh hắn vẫn không nhúc nhích, cũng chẳng có ý tứ móc tiền ra trả…
Hiện nay, ở Hồng Mông chư giới, mọi người đều biết có hai loại Truyền tống trận, một loại từ thời đại Thái cổ lưu lại, được gọi là Thượng Cổ Truyền Tống trận, khắc ấn tại Kim Thai Thạch lai lịch thần bí, trải qua vô số năm tháng mà không mục nát, là con đường duy nhất thông giữa Hồng Mông chủ giới đến các giới khác. Mà loại truyền tống trận thứ hai thì thời gian xuất hiện chưa lâu, từ lúc ra đời tới nay mới chỉ hơn nghìn năm, là do những thế hệ thiên tài của Nhân tộc khổ tâm nghiên cứu Thượng Cổ truyền tống trận, bắt chước mà tạo ra.
Mặc dù đều là truyền tống trận, nhưng do Thượng cổ truyền tống trận quá quỷ dị nên Truyền tống trận mà nhân tộc làm ra, so với bản gốc đúng là thiếu sót rất nhiều. Thứ nhất, truyền tống trận do con người làm ra không thể vượt giới. Các thiên tài của Nhân tộc dù khổ tâm thiết kế tới đâu cũng không thể tạo ra được truyền tống trận từ Hồng Mông giới đi sang giới diện khác. Đến nay thì không còn ai nghiên cứu nữa, thế nên chỉ có thể tiến hành truyền tống cự ly xa ở trong nội giới Hồng Mông mà thôi. Thứ hai, khoảng cách truyền tống cũng bị hạn chế, dường như chỉ trong một phạm nhất định, nếu vượt ra ngoài khoảng cách đó thì sẽ không thành công, thỉnh thoảng sẽ phát sinh những chuyện quỷ dị khó lường. Ví dụ như năm đó lấy mèo chó làm thí nghiệm truyền tống, đến bây giờ vẫn còn chưa thấy tới nơi.
Ngoài ra, Thượng Cổ truyền tống trận dựng trên Kim Thai Thạch có thể thu nạp linh lực thiên địa tự nhiên vô cùng thần kỳ, qua mỗi hai canh giờ đều có thể tự động thu nạp đầy thiên địa linh khí, mỗi lần phát động là sẽ truyền tống vượt giới. Mà truyền tống pháp trận do nhân tộc phỏng chế thì không thể làm được điều đó, chỉ có thể dựa vào linh lực của Linh Tinh để tiến hành truyền tống mà thôi. Cũng bởi sự khác biệt một trời một vực trong truyện thu nạp linh lực mà Thượng cổ truyền tống trận mỗi lần truyền tống được ngàn người, còn truyền tống trận của nhân tộc thì chỉ tối đa năm mươi người mà thôi.
Mặc dù còn nhiều thiếu sót, không thể so sánh với Thượng cổ truyền tống pháp trận, nhưng trải qua sự sáng tạo nghìn năm của Nhân tộc, ngày nay truyền tống trận đã trở nên phổ biến, lưu hành trong tu chân giới không thiếu. Tại một thành chín mươi châu ở Hồng Mông giới, mỗi một châu đều có ít nhất một toàn truyền tống trận, đặt ở thành lớn nhất của châu đó. Bởi hạn chế từ khoảng cách tự nhiên nên mỗi lần truyền tống cũng chỉ có thể từ châu này sang châu lân cận mà thôi. Số lượng của truyền tống trận sẽ phụ thuộc và độ phồn hoa của châu đó.
Lam Châu giống với Âm Châu, đều là những tiểu châu ở phía Tây Nam Hồng Mông giới, mà so về độ phồn hoa thì Lam Châu thậm chí còn thua kém Âm Châu nên ở châu này chỉ có hai tòa truyền tống trận, đều được xây dựng ở thành lớn nhất Lam Châu là thành Hắc Mộc.
Đã có kế hoạch từ trước nên đồ tể dẫn Thẩm Thạch đi về phía thành Hắc Mộc ở phía bắc, sau nửa tháng bôn ba thì đã tới được tòa thành lớn nhất Lam Châu này.
Lúc này, sự tình đã thành nên tâm tình của Thẩm Thạch đều buông lỏng rất nhiều, hai người cũng nói chuyện phiếm nhiều hơn. Từ miệng đồ tể, Thẩm Thạch được biết qua về những chuyện xảy ra ở thành Tây Lô. Đại khái là ngày đó Thiên Nhất Lâu đưa một đám Linh tài lên núi, trong đó có bảo vật cung phụng cho mấy vị trưởng lão Huyền Âm môn, mà với tư cách là vị đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh duy nhất của Huyền Âm Môn, bảo vật của Lý lão quái tất nhiên là trân quý nhất.
Quá trình vận chuyển bảo vật, linh tài lên núi như thế nào thì, đồ tể cũng không biết được. Thực tế, những gì hắn biết cũng chỉ là thông qua mạng lưới bí mật của Thần Tiên Hội ở các chi nhánh âm thầm truyền tới mà thôi, nên chắc chắn không thể chi tiết được. Dù sao sự tình đến cuối cùng là vào đêm thứ chín, đột nhiên một cột sáng vừa thô vừa to màu lam từ một chỗ sâu trong sơn mạch Thiên Âm phóng lên trời, theo đó là một hồi âm thanh gào thét thê lương, chấn động vòm trời.
Sáng sớm hôm sau, Huyền Âm Môn dốc toàn bộ lực lượng, phong cấm thành Tây Lô, hoàn toàn đại nộ.
Nghe tới đây, Thẩm Thạch thấp thỏm lo cho cha mình là Thẩm Thái, nhịn không được hỏi một câu. Nhưng đồ tể cũng không biết, chỉ có thể trấn an hắn: “Thần Tiên Hội từ xưa tới nay trọng chữ tín, nếu như sự tình đã thành thì chắc chắn sẽ thu xếp tốt cho cha của ngươi, an bài hắn đến một tiểu châu thành nào đó, thay tên đổi họ, qua mấy năm sau, đợi chuyện lắng dần xuống thì sẽ cho cha con các ngươi gặp mặt.”
Sau khi nghe thấy thế thì trong lòng Thẩm Thạch cũng an tâm một chút, dù rất nhớ cha mình vì ông là người thân duy nhất của hắn trên cõi đời này, nhưng so với mười ngày rời khỏi thành Tây Lô luôn phải sống trong lo lắng bất an, hôm nay đã chạy ra khỏi Âm Châu, hơn nữa còn có tương lai tươi sáng ở trước mặt, điều này làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Sau nửa tháng, đồ tể và Thẩm Thạch đã tới được thành Hắc Mộc.
Đây là một đại thành phồn hoa không kém thành Tây Lô, đường phố cũng náo nhiệt, tán tu đi tới đi lui rất nhiều. Tình cờ nghe được vài câu chuyện của các tu sĩ, tiêu điểm đều là biến cố phát sinh ở một đại phái tu chân là Huyền Âm môn ở Âm Châu mấy ngày gần đây. Huyền Âm Môn điên cuồng, liều mạng kiểm tra tu sĩ qua lại, nghiêm cấm người ra vào thành trong suốt một tháng làm không ít tán tu lên tiếng oán thán. Trong những ngày này đã xảy ra không ít xung đột, nhưng lần này Huyền Âm Môn thực sự rat ay rất tàn nhẫn, trong hơn mười ngày đã giết mười mấy tán tu, mưa máu gió tanh lúc này đang bao phủ bầu trời thành Tây Lô.
Đủ loại tình huống dị thường làm cho bốn phương đều chú ý, có rất nhiều người đang suy đoán xem rốt cuộc ở Huyền Âm Môn đã xảy ra chuyện gì. Mà những người biết rõ nội tình, ví dụ như đồ tể và Thẩm Thạch, sau khi nghe tin tức này thì mặt không thay đổi, điềm nhiên bước qua như không có việc gì.
Thành Hắc Mộc tuy rằng phồn hoa, nhưng Thẩm Thạch vốn từ nhỏ tới lớn đều chưa từng ra ngoài nên lúc đi ở trong thành, hắn tỏ ra rất hiếu kỳ. Giờ phút này, hắn có vài phần nhớ mong phụ thân, còn lại toàn bộ tâm trí đều hướng tới tu chân đại phái danh chấn thiên hạ ở phía nam Hải Châu.
Kim Hồng Sơn, Lăng Tiêu Tông.
Đây chính là một cự phái giàu có, truyền thừa vạn năm ở tu chân giới, được liệt vào một trong “Tứ Chính” ở tu chân giới, thanh danh hiển hách vô cùng, đối với một thiếu niên từ nhỏ lớn lên ở tiểu châu, có cơ hội bái nhập Lăng Tiêu Tông thu luyện quả thật không khác gì cơ hội cá chép vượt long môn.
Nơi có Tiên gia môn phái, nơi được xưng là Động thiên phúc địa, Linh sơn thắng cảnh, không biết sẽ có cảnh tượng thần kỳ như thế nào.
Những ngày này, trong lòng Thẩm Thạch đã tưởng tượng vô số lần, nhưng lần nào cũng thấy trí tưởng tượng của mình quá mức ngây thơ, không thể nào nghĩ ra chỗ đó thần kỳ như thế nào. Đồ tể đi cùng hắn thì không có chút tâm tình dạo phố nào, hôm nay Huyền Âm Môn vẫn còn đang điên cuồng truy xét, tuy rằng đã cách xa hẳn một châu, nhưng ở trong thành Hắc Mộc này chưa chắc đã không có tai mắt của Huyền Âm Môn.
Hai người sau khi vào thành thì không hề chậm trễ, đồ tể lập tức dẫn Thẩm Thạch đi về phía truyền tống pháp trận ở phía tây thành.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thạch nhìn thấy truyền tống trận trong truyền thuyết. Thành Tây Lô mặc dù là đại thành phồn hoa ở Âm Châu, nhưng truyền tống pháp trận cũng không được xây dựng ở đó, mà ở một tòa đại thành khác.
Hai tòa truyền tống trận, mỗi toàn chiếm cứ phạm vi một mẫu đất, cũng coi như là quy mô khổng lồ. Đế pháp trận được làm bằng những tảng đá lớn màu vàng, ở trên có những hòn đá hình vuông, được cắt ra từ những viên đá lớn màu vàng như thế, nhìn lộn xộn nhưng kỳ thực lại ẩn chưa pháp tắc thần bí, linh lực trong đó chậm rãi lưu động.
Những viên đá màu ánh kim này có tên là Thông Linh Thạch, là một linh tài đắt đỏ có chứa Linh lực, đồng thời cũng là tài liệu gần giống với Kim Thai Thạch của Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận nhất. Phải biết rằng, sở dĩ Thượng Cổ truyền tống pháp trận thần kỳ quỷ dị, ngoại trừ những thần thông thần kỳ bên ngoài, trọng yếu nhất làm cho người ta không hiểu chính là Kim Thai Thạch. Trăm ngàn vạn năm, tại một trăm lẻ tám giới ở Hồng Môn giới đều chưa từng thấy qua loại đá này.
Những thượng cổ pháp trận thần kỳ này có thể thông tới các giới khác, không biết là do ai tạo ra, Kim Thai Thạch từ đâu mà tới, tất cả đều là một câu hỏi lớn.
Lúc này, bên ngoài truyền tống trận ở thành Hắc Mộc đã tụ tập không ít người, cũng phải tới hơn trăm. Thẩm Thạch đi cạnh đồ tể không ngừng nhìn ngó chung quanh, thấy thần thái phục sức của những người này, lấy ánh mắt của hắn những năm này luyện được ở Thiên Nhất Lâu thì có thể biết được hầu hết là tu sĩ, một phần nhỏ là đệ tử tu chân của các môn phái, còn lại đại đa số là tán tu.
Mà ở phía trước đám tu sĩ này, ngay tại lối vào truyền tống trận có đặt hai cái bàn, có mười nam tử mặc áo xám giống nhau giữ trật tự, đem hơn trăm tu sĩ chia làm hai hàng, mỗi người đi đến trước một cái bàn, đưa cho người ngồi ở sau bàn một cái túi nhỏ, hoặc ba miếng đá nhỏ sáng long lánh. Dù ở xa nhưng Thẩm Thạch vẫn nhận ra đó là Linh Tinh chưa từng qua sử dụng.
Hắn nhíu nhíu mày, nhìn đồ tể ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi một câu: “Mỗi lần truyền tống mất ba khối Linh Tinh sao?”
Đồ tể cười cười, nói: “Cậu nghĩ sao?”
Thẩm Thạch hít vào một ngụm khí lạnh, truyền tống trận này đúng thật là tốn kém ngoài tưởng tượng của hắn, khó trách ở thành Hắc Mộc nhiều tu sĩ như thế mà tới đây lại rất ít. Nhưng những tu sĩ tới nơi này, bất kể là đệ tử của môn phái tu chân ra ngoài làm việc hay tán tu thì đều tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đồ tể mang theo Thẩm Thạch đi tới một hàng ngũ đứng đợi.
Đội ngũ không ngừng tiến lên phía trước, tốc độ có phần nhanh. Dù sao những người áo xám kia ngoài việc thu Linh Tinh thì cũng không có ý điều tra bất kỳ cái gì, chỉ cần giao ra Linh Tinh đều có thể sử dụng truyền tống trận. Thoạt nhìn thì chỉ thuần túy là một cuộc làm ăn mà thôi.
Một lát sau, đồ tể và Thẩm Thạch cũng đã đi tới lối vào. Thẩm Thạch nhìn lối vào hai truyền tống trận, thấy có hai tấm bảng gỗ, theo thứ tự viết là “Âm Châu” và “Lợi Châu”.
Hàng ngũ mà bọn hắn đang đứng là truyền tống trận tới Lợi Châu. Thẩm Thạch yên lặng nhìn tấm bảng gỗ đề hai chữ “Âm Châu”, dừng một lát liền rời đi.
Ngồi sau cái bàn lớn, một nam tử trung niên nhìn Thẩm Thạch và đồ tể, thản nhiên nói: “Sáu khối Linh tinh.”
Thẩm Thạch chần chừ một chút, quay đầu nhìn về phía đồ tể. Trên người hắn có Linh Tinh, nhưng đó là do phụ thân Thẩm Thái cho, hơn nữa cũng chỉ có ba miếng, về tình về lý, hắn đều cảm thấy có lẽ không tới phiên mình phải bỏ tiền ra.
Nhưng sau một hồi, sắc mặt của Thẩm Thạch hơi đổi. Đồ tể đứng bên cạnh hắn vẫn không nhúc nhích, cũng chẳng có ý tứ móc tiền ra trả…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook