Sau khi tiệc sinh nhật Cơ Tố Thanh kết thúc, Mẫn Nhu nhân lúc rảnh rỗi đi cắt tóc ngắn lên, phiêu dật mà không phải dễ thương, nhìn cô như tiểu thư khuê các cùng khí chất dịu dàng điềm tĩnh.

Từ sau khi mang thai, cô rất khó khăn khi gội mái tóc dài, nên đã thuận lợi cô liền cắt mái tóc đã dưỡng suốt mấy năm qua. Tựa như khi cô rời giường, nhìn cảnh trời thoáng đãng bên ngoài cửa sổ cô cảm thấy rất khoan khoái, mái tóc ngắn này để cho tâm trạng cô cũng phần nào tốt lơn.

Trừ việc đi tới bệnh viện khám thai lần đầu, phần lớn thời gian cô tới chỗ Cơ Tố Thanh học vẽ, cũng vì chuyện này mà bà Lục trêu ghẹo nói phòng tranh sắp có người kế nghiệp.

Đối với giới hội họa, Mẫn Nhu cũng không quan tâm nhiều, chỉ muốn kiếm một công việc để làm chỗ dựa tinh thần, cô không muốn cả ngày mơ màng ngồi chờ đứa con ra đời

Chân Ni cũng dọn vào đại viện. Dù là bị ép buộc hay muốn sống chung với Thẩm Tấn Hàm, thỉnh thoảng Chân Ni cũng chạy sang Lục gua, oán trách Thẩm Tấn Hàm âm hiểm xảo trả, tiểu nhân đắc chí. Nhưng Mẫn Nhu vẫn có thể thấy vẻ xinh đẹp rực sáng từ mắt Chân Ni, nhìn rõ giữa Chân Ni và Thẩm Tấm Hàm rất nồng thắm, không còn Thẩm Tấn Hàm yêu đơn phương nữa.

Chân Ni cũng mang thai, so với Mẫn Nhu không hề thua kém, điều đó khiến Thẩm Tấn Hàm càng thêm cẩn trọng. Mỗi lần nhìn thấy Chân NI và Mẫn Nhu nói chuyện, dáng vẻ giương nanh múa vuốt thì anh liên tục kêu: “Bà cô của tôi ơi, em có thể biết kiềm chế một tí được không”

Điều này lại gây cười cho cả Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, so với cuộc hôn nhân bình lặng giữa họ thì Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm lại như “không phải oan gia không gặp nhau”

“Nhu! Nhu!! Cậu mau xuống đây, mình có tin tốt này”

Mẫn Nhu đang xuống lầu ăn sáng thì thấy Chân Ni hối hả chạy vào biệt thự, trên tay còn cầm một tờ báo, gương mặt thay vì nói là nở nụ cười mừng rỡ thì rõ ràng là vui sướng vì người khác gặp nạn.

“Nhu, chúc mừng cậu, xem ra lần này Mẫn thị đã thật sự rớt vào túi cậu rồi”

Mẫn Nhu vừa xuống tới cầu thang, Chân Ni liền hưng phấn ôm lấy cô, kéo cô tới phòng khách, không ngừng nghỉ đem mọi tin tức kể cho Mẫn Nhu nghe, lâu lâu còn liếc mắt đưa tình.

“Nhìn này, đây là báo sáng nay. Hai mẹ con ác độc xem như bị quả báo rồi, già thì bị ở tù, nhỏ thì thành chuột chạy trên đường, bị mọi người xua đuổi”

Chân Ni phấn khởi kéo Mẫn Nhu ngồi lên ghế sô pha, mở tờ báo để lên bàn trà. Đó là tờ nhật san lớn nhất của thành phố, chất lượng cũng là số một, luôn dẫn đầu so với các báo khác.

Mẫn Nhu nghe Chân Ni nói loạn hết cả lên cũng thấy khó hiểu, cô theo hướng tay chỉ của Chân Ni nhìn tờ báo, nhìn tựa đề to nằm chình ình ngay mặt báo cô cũng không nhịn được kinh hãi, vội cầm tờ báo lên đọc chăm chú.

“Chủ tịch phu nhân Mẫn thị xuất thân là vũ nữ, là kẻ thứ ba hại chết người vợ trước”

Suốt cả trang báo đều là nhìn tin tức liên quan đến Mẫn thị. Vì để nâng cao độ tin tưởng, nội dung còn xen vào mấy hình ảnh đen trắng. Trong bức ảnh mờ ảo, một người phụ nữ mặc váy màu lam xinh đẹp, Mẫn Nhu cũng nhận ra đó là Hồng Lam, đoán chừng là lúc bà ta còn làm ở quán bar chụp được, không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy mọi chuyện vẫn bị phơi bày ra ánh sáng.

“Tối qua còn sóng im bể lặng, sáng nay chuyện này đã xôn xao khắp nơi, dù là báo chí hay tivi, internet đều đăng tin tức sốt dẻo này”

Bàn tay Mẫn Nhu không khỏi siết chặt tờ báo, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ sắc bén nhắm thẳng vào Hồng Lam, không những vậy còn đem mọi hiềm nghi đổ lên Hồng Lam, thậm chí giữa bài báo còn có dòng chữ Mẫn Tiệp cũng là sóng trường giang đè sóng trước, là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người ta.

Nếu như cô nhớ không lầm, trước vài ngày, tòa án đã nhận bản cáo trạng của Mẫn thị, chuyện Hồng Lam tham ô công quỹ và hối lộ sẽ sớm đưa ra quyết định, bây giờ lại xuất hiện tin tức Hồng Lam, dù Hồng Lam không bị phạt nặng cũng thân bại danh liệt. Địa vị phu nhân của chủ tịch Mẫn thị xem ra cũng không ngồi được.

Từ đó có thể thấy người viết bài báo này chắc cũng đã tốn không ít công sức, ngay cả chuyện hai mươi mấy năm trước cũng đào ra được, chỉ sợ tốn không ít người lực vật lực. Người có oán hận sâu cay với Hồng Lam, trừ cô chỉ có Diệp Vân Thao, chẳng lẽ là cậu cô thật sao?

Mẫn Nhu trầm tư nhíu mày, Chân Ni sớm đã không đợi được mở tivi, tìm kiếm đài tin tức, lúc tìm thấy thì lo lắng gọi Mẫn Nhu:

“Nhu mau coi, là hiện trường đưa tin, con tiện nhân này lần này xem như xong, cô ta cứ giả bộ đi, bây giờ nhìn thấy cô ta trên màn ảnh thật là vui sướng”

Bên tai Mẫn Nhu trừ tiếng Chân Ni hăng hái mắng mỏ, còn có cả tiếng động lớn từ tivi truyền tới. Cô cũng chỉ xem sơ qua tờ báo rồi nhìn lên màn hình, dưới ánh đèn Mẫn Tiệp bị phóng viên vây lấy, gương mặt xinh xắn dường như bị chọc giận lên tới não.

“Mẫn tiểu thư, nghe nói khi cô ở Milan đã từng có quan hệ với người đã có vợ, hơn nữa còn mang thai, xin hỏi có chuyện như vậy thật không?”

“Mẫn tiểu thư, sau khi cô quay về nước liền đính hôn với thiếu tổng Kỷ thị, xin hỏi hai người có phải là lên xe trước mua vé sau không, chẳng lẽ vì mang thai nên cô đành vội vã tìm một người cha cho con mình sao?”

“Nghe nói mẹ cô năm đó dùng thủ đoạn ngồi lên vị trí chủ tịch phu nhân Mẫn thị, vậy cô bây giờ có phải cũng bị ảnh hưởng rất nặng nên mới thích đi làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác?”

Trước mặt đám ký giả, gương mặt Mẫn Tiệp như phủ một lớp băng, vội vã muốn thoát khỏi vòng vây bỏ chạy, ánh đèn chớp lóe liên tục còn có cả tiếng hét thất thanh từ Mẫn Tiệp.

“Không cho phép chụp, mau tránh ra”

“Cút đi, cút đi!”

Màn hình tivi hơn run lên, Mẫn Nhu nhíu mày nhìn đám phóng viên bây lấy Mẫn Tiệp. Đôi mắt bình thản vẫn không hề dậy sóng, mọi hành động điên rồ của Mẫn Tiệp đều bị quay lại, bộ quần áo tao nhã quý phái cũng trở nên xộc xệch do phát sinh tranh chấp.

Cô không đồng tình với Mẫn Tiệp, những gì Mẫn Tiệp gặp phải hôm nay đều là cái giá phải trả cho những hành động và phát ngôn của cô ta. Trước đây, Mẫn Tiệp dùng thủ đoạn hèn hạ hủy hoại thanh danh cô với giới truyền thông, bây giờ cô ta cũng nên nếm thử mùi vị không còn đường để lui.

“Ha ha, lần này con tiện nhân hết có chỗ trốn, cũng không biết ai ở trên mạng tung tin tức của cô ta, chỉ cần lên mạng gõ hai chữ Mẫn Tiệp thì sẽ ra rất nhiều tin tức, thậm chí có cả tin sáng nay cô ta ăn gì”

Chân Ni đắc chí bắt chéo chân, thưởng thức bộ dạng chạy trối chết của Mẫn Tiệp, nếu không quen thân còn tưởng giữa Mẫn Tiệp và cô ấy có thâm thù đại hận gì nên mới khiến cô ấy vui vẻ như vậy.

Hình ảnh chuyển sang khu vực bên trong Mẫn thị, đúng như lời Chân Ni nói, đám phóng viên không sợ chết dám ngụy trang lẻn vào nơi làm việc của chủ tịch dù nhân viên ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn được đám chó săn giàu kinh nghiệm.

Từ trên tivi, Mẫn Nhu nhìn thấy Mẫn Chí Hải từ phòng họp đi ra, thư kí và trợ lý liền chạy lên ngăn đám phóng viên lại. Sắc mặt Mẫn Chí Hải cũng không phải rất tốt, tất cả rời đi, nhưng cũng không cách nào tránh kịp đám ký giả đang hỏi tới tấp.

“Mẫn chủ tịch, nghe nói người vợ trước của ngài lạ bị người vợ hiện tại bức chết, đối với tin tức này ngài cảm thấy thế nào?”

“Mẫn Nhu là con gái của người vợ trước, còn Mẫn Tiệp là đứa con do người vợ hai sinh, nói như vậy Mẫn Tiệp là đứa con rơi bên ngoài của ngài đúng không?”

Gương mặt Mẫn Chí Hải đầy vẻ mệt mỏi và khó chịu. Đám phóng viên càng ép hỏi càng khiến vẻ mặt ông thâm âm trầm, trên hình ảnh là một toán nhân viên bảo vệ ào ra đuổi đám chó săn không chịu rời đi. Mẫn Chí Hải thì nghiêm mặt dưới sự che chở của thư kí liền quay về văn phòng.

Vì thể diện của Mẫn gia, mấy năm qua Mẫn Chí Hải cực lực che giấu. Hôm nay một cơn hồng thủy trong chớp mắt ập tới, hoàn toàn không hề báo trước, nó là một đòn trí mệnh không chỉ cho ông mà còn cả Mẫn thị.

Mẫn Chí Hải vì bảo toàn danh dự Mẫn thị, có thể phụ tình cảm mẹ cô, yêu thì sao cũng vì quyền lợi trước mắt mà cúi đầu, đồng ý thỏa hiệp.

Dù sau này biết Hồng Lam lừa dối mình thì hối tiếc đã không còn kịp, ông cũng không thể đá được Hồng Lam như quả bom hẹn giờ, đành đứng giữa chịu sự giày vò giữa một bên là tình yêu một bên là lợi ích gia tộc.

Mẫn Nhu chợt nghĩ tới Diệp Vân Thao, ngày đó ở trước mộ mẹ, cậu cô đã cảnh cáo rất rõ là ông sẽ không bỏ qua cho Hồng Lam, lúc ấy ông không ngay lập tức đưa chuyện này ra ánh sáng, chẳng qua vì thời điểm chưa tới, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, làm sao ông bỏ qua cơ hội tốt như thế.

Năm đó, Mẫn Chí Hải vì danh vọng lợi ích của Mẫn thị mà hủy diệt mẹ cô. Bây giờ, Diệp Vân Thao vì mẹ cô mà hủy diệt những thứ mà cả đời Mẫn Chí Hải muốn bảo vệ.

“Theo một nguồn tin cho biết, Mẫn gia trước sự ảnh hưởng của những tin đồn cổ phiếu đã rớt khỏi vị trí đầu, giá cổ phiếu của các đối thủ cạnh tranh không ngừng rớt xuống..”

Ở đại sảnh, người dẫn chương trình tường thuật lại như thật, phối hớp với biểu hiện khoa trương đã cho thấy một điều – Mẫn thị đang trong tình cảnh khó khăn, các mua cổ phiếu càng thêm run sợ, muốn bán gấp cổ phiếu trong tay, điều này khiến cho giá cổ phiếu Mẫn thị càng rớt giá.

“Nhu, nếu Mẫn thị thật sự rớt xuống, thì những cổ phần trong tay cậu không phải đều mất hết sao?”

Mẫn Nhu cười liếc nhìn Chân Ni, cô cầm remote tắt tivi, đứng dậy đi vào phòng ăn sáng đã chuẩn bị sẵn, trong lúc đi nới lớn.

“Số cổ phần trong tay mình là cổ phần gốc, không được lưu thông trên thị trường chứng khoán, nên dù có rớt giá thì tổn thất đối với mình cũng rất nhỏ”

Ngồi xuống bên bàn ăn, Mẫn Nhu cầm nĩa mỉm cười nhìn Chân Ni mặt mặt tiếc rẻ ngồi xuống, nói thêm:

“Hơn nữa mình tin vào năng lực của cha, ông ấy sẽ không trơ mắt nhìn Mẫn thị sụp đổ đâu”

Cho nên, lúc này cô cứ thong thả ăn bữa sáng, hưởng thụ cuộc sống không cần vì hoàn cảnh khó khăn của khách sạn mà loay hoay đến bể đầu sứt trán.

“Mình tính đi tới phòng tranh, cậu có muốn đi không?”

Kể từ khi Chân Ni mang thai, cô liền vạch rõ giới tuyến với công việc, Thẩm Tấn Hàm khuyên can mãi mới chịu ở nhà dưỡng thai, nghỉ ngơi vài ngày liền đứng ngồi không yên. Thẩm Tấn Hàm liền để Chân Ni vào bệnh viện làm y tá phụ anh, nhưng nghề này Chân Ni không hứng thú, chỉ chịu được ba ngày câu cá hai ngày quăng lưới.

Mẫn Nhu cũng suy nghĩ trong bệnh viện có chức vị như vậy sao, ngay cả Chân Ni cũng cùng suy nghĩ, thậm chí tiền lương của Chân Ni cũng không cần nộp thuế, trực tiếp lấy từ túi Thẩm Tấn Hàm không phải sao?

“Cậu đi học vẽ, mình đi làm gì, không đi”

Chân Ni nhàm chán thở dài, đánh giá những vật trang trí trong nhà, không nhanh không chậm tùy ý nói:

“Cậu muốn thoái ẩn làm họa sĩ sao? Trước kia chưa từng nhìn thấy cậu vẽ, nếu như thật sự muốn kiếm việc để làm không bằng vào Mẫn thị đoạt chức chủ tịch, làm hco hai mẹ con để tức chết, tiện thể đổ chức giám đốc kinh doanh cho mình làm”

Tiếng dao nĩa chạm vào chiếc dĩa hoa mẫu đơn phát ra âm thanh leng keng, Mẫn Nhu ngước nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Chân Ni, bất đắc dĩ cười than:

“Đi qua tất cả mọi chuyện mình thấy rất mệt mỏi, lúc này chỉ muốn sống vì bản thân. Việc mặc âu phục mang giày cao gót, trở thành thành phần tri thức có lẽ là ước mơ ban đầu của mình, nhưng ước mơ năm đó đã bị năm tháng hòa tan, mình chỉ muốn tự do tự tại làm theo ý mình, vẽ tranh là lựa chọn tốt nhất”

“Xem ra mình không thể mơ làm tổng giám đốc rồi”

Chân Ni ỉu xìu dựa vào lưng ghế, vẻ mặt ai oán nhìn Mẫn Nhu. Mẫn Nhu sực nhớ gì đó không khỏi hỏi:

“Mấy ngày nữa hai người kết hôn rồi, mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?”

Đang vui vẻ vì lộ đường vỏ của người khác trong chớp mắt lại như khinh khí cầu bị xì hơi, hai mắt cụp xuống, ủy khuất nhìn Mẫn Nhu, không quên cố nặn ra hai hàng lệ.

“Nhu, mình có thể đào hôn không?

Mẫn Nhu nhướng mày, ánh mắt lướt nhìn Chân Ni, nhẹ nhàng cong môi, bỏ miếng bánh ngọt vào miệng, thản nhiên đáp:

“Có thể, chỉ cần người đàn ông của cậu đồng ý”

Chân Ni như ý thức được điều gì đó, nuốt nước miếng xuống, mở to mắt nhìn Mẫn Nhu giảo hoạt đang chớp chớp mắt, cô tính đẩy lui ghế kiếm đường bỏ chạy thì cổ váy liền bị ai đó tóm lấy.

“Ni Ni, xem ra anh quá coi thường xem rồi, nếu không mới để em suy nghĩ bậy bạ mắc bệnh sợ hãi trước khi kết hôn”

“Anh không phải đi làm sao?”

Chân Ni cười mỉm quay lại, nhìn nhướng mày, khóe miệng siêu vẹo nhìn nam nhân xấu xa yêu nghiệt, ánh mắt chú ý tới Thẩm Tấn Hàm đang nhìn tớ báo trong tay cô. Vội vã cuộn nó lại giấu ra sau:

“Em sợ Nhu một mình buồn, nên chạy qua đây nói chuyện xưa quê nhà một chút mà”

“A? Xem ra Ni Ni em đang chuẩn bị trở thành nữ chủ nhân kế tiếp của Thẩm gia a”

Mẫn Nhu chớp chớp chớp mắt, cúi đầu ăn sáng, nghe hai người đấu khẩu âm thầm cười. Thẩm Tấn Hàm có thể thu phục được Chân Ni, thậm chí còn phản pháo được lời Chân Ni, xem ra không hổ danh là bạn Lục Thiếu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương