Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
-
Chương 97-2: Chân tướng (trung) 2
Chuyến đi chơi này, Lục Duật Kiêu lái một chiếc Bentley màu xanh, hoàn toàn bỏ qua chiếc Audi của Đại Thiến.
Nhớ tới họa do chiếc Audi kia gây ra, đến nay trogn lòng cô vẫn rất sợ hãi, suy nghĩ thật kỹ, cô nghiêng đầu nói với anh, "Mấy ngày nữa phải trả lại chiếc Audi kia cho Đại Thiến, Đại Thiến để chiếc xe dưới danh nghĩa của em để tránh đầu sóng ngọn gió, hiện tại sóng gió đã trôi qua, cô ấy có thể tiếp nhận rồi."
Cái vị Lưu phu nhân đó, vạm vỡ như thế, nếu không phải là có Diệp Nhất Đóa ra tay, sợ rằng cô sớm đã bị đám phụ nữ kia bao vây đánh thành từng mảng thịt vụn rồi.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, trầm giọng, giải thích, "Xảy ra loại chuyện đó, sao anh có thể tiếp tục giữ lại chiếc xe kia chứ, anh đã xử lý thay em rồi."
Cố Tử Mạt thầm than, người đàn ông này vẫn cứ tự chủ trương như thế.
Nhưng mà, cô cũng không ghét bỏ anh cái gì, phải biết, ban đầu lúc Đại Thiến cố ý để cô lái xe đi tránh đầu sóng ngọn gió, người đàn ông này đã từng nhắc nhở cô, cẩn thận rước họa vào thân, chuyện đã bị anh nói đúng rồi, bây giờ cô nhắc lại chuyện này trước mặt anh, tóm lại cũng có chút ngượng ngùng.
Chẳng qua, hiện tại cô rất băn khoăn, lần sau gặp Đại Thiến, phải giải thích đầu đuôi chuyện kẻ thù đuổi tới cửa này thế nào đây, sau đó nhắc nhở Đại Thiến chút, để cậu ấy có chừng mực.
"Kết quả việc anh xử lý sẽ không có tai họa về sau gì cả, em cũng không cần phải lo lắng." Người đàn ông lại mở miệng, bổ sung.
Cô kinh nghi, có chút theo không kịp suy tư của anh, hơi nghiêng đầu, hỏi anh, "Kết quả việc anh xử lý sẽ không gây tai họa về sau? Vậy anh xử lý như thế nào chứ."
Tay người đàn ông vẫn tiếp tục lái xe, mắt nhìn phía trước, nói tiếp, "Anh nói với Đại Thiến, anh có thể đổi cho cô ấy một chiếc xe khác, Đại Thiến nói cho anh biết, cô ấy rất ưa thích chiếc xe của Cố Trinh Trinh và chiếc BMW GT, anh liền bán chiếc Audi này đi, đổi cho Đại Thiến một chiếc BMW GT."
Cô nhìn anh, sử dụng ánh mắt cho anh một lời khen, thật đúng là đủ phá sản, người ‘ bạn thân ’đưa Audi cho Đại Thiến kia, gọi là ‘ nhà giàu ngốc nghếch ’, vậy thì vị này phải gọi thành cái gì đâu?
Coi tiền như rác? Nhà giàu ngốc nghếch mũ N lần?
Nhưng cũng may, chuyện chiếc xe sẽ phải mất một đoạn thời gian, như vậy Lưu phu nhân cũng sẽ không truy xét được cái gì, nghĩ đến đêm đó Lưu phu nhân đến thăm hỏi nhìn như đầu lợn, cô buồn cười, hỏi anh, "Anh cũng quá dễ nổi nóng rồi, sao lại để cho thuộc hạ đánh Lưu phu nhân thảm như vậy chứ, quả thật không thể nhìn ra được dáng vẻ vốn có của bà ta, em đoán có lẽ đến bây giờ, cái vị Lưu phu nhân đó cũng không dám ra ngoài cửa gặp người đâu. Đương nhiên Lưu phu nhân rấtngu ngốc, còn ngu xuẩn, cũng rất bạo lực, nhưng bản thân bà ta, thật sự không có tạo ra tổn thương lớn với em, giáo huấn thỏa đáng là được rồi, lại chỉnh bà ta thành cái bộ dạng đó, ngay cả em nhìn, cũng có chút không đành lòng."
Cô luôn luôn ân oán rõ ràng, nghĩ đến cái hình dạng đó của Lưu phu nhân, cô cảm thấy có chút băn khoăn.
Người đàn ông nghe, khẽ cau mày, đạp thắng xe, xe dừng lại ở trung tâm thương mại, buông tay xuống, nhìn vào mắt của cô, hỏi, "Tử Mạt, em hãy miêu tả cho anh, cái vị Lưu phu nhân đó, bị đánh thê thảm đến cỡ nào?"
Cô nhận ra ánh mắt của anh đã thay đổi, hình như có chuyện gì muốn phát sinh vậy, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nghiêm chỉnh trả lời anh, "Dù sao cũng rất thê thảm, nói máu thịt be bét thì có thể là hơi khoa trương, nhưng đúng là bị đánh đến rất thảm, vết máu vẫn còn be bét ở trên mặt, khái quát một cách sinh động, thì chính là bị đánh đến giống như đầu heo vậy."
Chân mày của người đàn ông nhíu sâu hơn, cầm tay của cô, ánh mắt không hề chớp mắt dính chặt trên mặt cô, "Em là vì, nhìn Lưu phu nhân bị đánh đến máu thịt be bét, cho nên rất tức giận, gọi điện thoại chất vấn anh?"
Cô gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu, "Lúc đó quả thật là em rất tức giận, anh thực sự quá mức không biết nặng nhẹ, dạy dỗ đơn giản một chút là tốt rồi, vị Lưu phu nhân đó là bị che mắt, tìm nhầm người, nói thế nào cũng là người bị hại, người đáng thương, lúc đó thì em tức giận, nhưng mặt khác......"
Nói đến phần sau, cô cắn cắn môi, không biết nên nói hay là không, chẳng qua muốn nói, cô lại không biết biểu đạt ra như thế nào.
"Mặt khác?" Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, muốn nghe tiếp.
Cô thấy anh khẩn cấp, cuối cùng vẫn cắn môi, lung ta lúng túng nói, "Ngày hôm đó em bận rộn cả một ngày, cũng nhớ anh, không tự chủ được gọi cho anh cú điện thoại kia, nhưng thật ra là nhớ anh, chỉ trích anh chỉ là ngụy trang thôi."
Cô rất khó khăn nói ra tâm tư của mình, người đàn ông nghe được, cũng là mừng như điên không dứt, nắm chặt lấy tay cô, kích động nói, "Em nhớ anh, em nhớ anh, Tử Mạt!"
Cô thật không ngờ, một lời giải thích nho nhỏ của mình, vậy mà khiến anh kích động như vậy, giống như là đứa trẻ vậy, trong nhất thời, cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể gật đầu, cũng nắm lấy tay của anh.
Người đàn ông đang lúc vui mừng, nhưng vẫn không quên ý nghĩ phân tích tỉ mỉ cho cô, "Tử Mạt, anh bảo đảm với em, anh chỉ để cho thuộc hạ cho Lưu phu nhân một chút giáo huấn, cũng không hề nghiêm trọng giống như em nói vậy, anh cũng tin tưởng, người của anh sẽ không gạt anh mà làm xằng làm bậy, cho nên, nhất định là người khác hạ ngoan thủ đối với Lưu phu nhân, người đó là cố ý khích bác quan hệ của chúng ta!"
Anh nói xong, ở trong đầu, đã xuất hiện hai người khả nghi.
"Là Kiều Tử Hoài? Hay là Cố Trinh Trinh?" Cố Tử Mạt cũng mở miệng, nói ra hai người cũng nghĩ đến một lúc.
Anh siết chặt tay của cô, trấn an cô nói, "Rất có thể."
Cố Tử Mạt khiếp sợ, không nghĩ tới, bọn họ những người có ý, lại vẫn sẽ dùng thủ đoạn ở những chi tiết nhỏ như này, để cho cô hiểu lầm Lục Duật Kiêu như vậy, nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, trong mắt cô phát ra một vẻ kiên định, cô vững vàng nắm tay của anh, khẩn thiết nói: " Bọn họ càng muốn tách chúng ta ra, chúng ta càng phải thật tốt!"
"Ừ." Giữa lông mày của người đàn ông, rốt cuộc những lời này của cô mà giãn ra, thân thể anh từ từ tiến đến gần cô, khẽ hôn lên khóe miệng của cô.
Cô vui mừngtiếp nhận nụ hôn của anh, nhìn về phía ngoài cửa xe, là trung tâm thương mại, phòng bất động sản.
"Lại muốn mua phòng ốc?" Cô suy đoán.
Người đàn ông lắc đầu, "Để cho em chọn một cái nhà."
Cô bị kinh sợ, ngay sau đó không hiểu, "Anh đã có nhiều bất động sản như vậy rồi, căn biệt thự tổ chức buổi đấu giá lần trước......" Ngôi biệt thự kia, mặc dù mang tới cho cô sự rung động kém xa so với thân phận của anh, thế nhưng loại rung động đó, cũng không phải một khu nhà cao cấp khác có thể mang lại.
"Những thứ kia, chỉ là bất động sản lạnh lẽo, không có chút hương vị tình cảm nào, cũng không có sự tham dự của em, hôm nay anh đưa em đến, muốn cùng em chọn một ngôi nhà, từ bên ngoài đến bên trong, hoàn toàn thuộc về chúng ta."
Cô hoàn toàn bị lời nói của anh làm cảm động, không khỏi gật đầu một cái.
Hai người xuống xe, tuấn nam mỹ nữ, hết sức đẹp mắt.
Cô cô gái xinh đẹp bán nhà chào đón, nhìn anh không chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào, "Chào Ngài! Là lần đầu tiên tới sao?"
Lục Duật Kiêu cười nhạt, như có như không gật đầu một cái, "Lần đầu tiên tới." Sau đó đưa tay lui về phía sau, vừa đúng ôm cánh tay nhỏ bé của Cố Tử Mạt, thân mật lôi cô đến vị trí kề cận mình.
Cô gái bán nhà liếc mắt nhìn Cố Tử Mạt bên cạnh một cái, theo thái độ nghề nghiệp, hết lòng nói: " Hai vị là cùng nhau đúng không, xin hỏi muốn xem diện tích bao lớn vậy? Ở chỗ chúng tôi diện tích từ 100 m2 đến 900 m2 đều có."
Cánh tay Lục Duật Kiêu duỗi dài ra một cái, nhẹ nhàng kéo Cố Tử Mạt khẽ dựa vào trong lòng mình, cúi đầu nói với cô, "Em quyết định đi."
Củ khoai lang phỏng tay bị ném đến trong tay Cố Tử Mạt, cô không khỏi sững sờ, đến lúc phản ứng lại, không khỏi cười với anh, nói, "Anh quyết định đi, cái này nghe lời anh."
Lục Duật Kiêu nhướng mày, hình như cũng không hài lòng cô đá quả bóng trở lại, cuối cùng nói với cô gái bán nhà, tùy tiện dạo xem một chút trước đã.
Cô gái bán nhà gật đầu, dẫn bọn họ lên xe điện, đi dạo khu lâm viên một lần, đường giao thông di chuyển, phối hợp với thảm thực vật...... Cố Tử Mạt nhìn hoa cả mắt, cảm thấy cái này còn khó nhớ hơn so với trăm ngàn chủng loại hương liệu, may mắn cô không có làm về lĩnh vực bất động sản này.
Xem cả tòa viên lâm xong rồi, lại đi xem phòng mẫu.
Xem đầu tiên, là một biệt thự độc lập hơn 400m2, mang nhiệt độ ổn định, hai bể bơi lộ thiên.
Lục Duật Kiêu từ trên cao nhìn xuống vườn hoa phía dưới, "Ban công cùng vườn hoa quá nhỏ."
Cô ghé đầu nhìn xuống một cái, "Không nhỏ mà." Theo con mắt của cô thấy, chỉ riêng ban công cũng gần 30m2, thật sự là không nhỏ.
Nhưng ngay sau đó, cô đã cảm thấy mình nói sai, Lục Duật Kiêu kiến thức rộng rãi, đã từng ở những khu nhà cao cấp, sợ rằng còn nhiều hơn so với cô đi qua cầu, cô nói như vậy, rõ ràng có vẻ ngây thơ, còn ánh mắt nông cạn nữa.
"Nguy hiểm." Lục Duật Kiêu thấy thân thể của cô hơi nghiêng, vội vàng kéo cô về, ôm chặt vai của cô, "Anh nghe Đại Thiến nói, em thích trồng chút hoa hoa thảo thảo? Đúng không? Vừa vặn anh cũng thích trồng chút hoa cỏ, nhìn diện tích của ban công này, không đủ cho chúng ta cùng nhau trồng hoa cỏ. Em là Điều Hương Sư, bình thường cần ngửi các loại mùi hương, trồng nhiều loại hoa hoa thảo thảo chút, cũng tốt cho tâm trạng điều hương của em."
"A." Cô gần như đần độn gật đầu, nghĩ thầm là mình suy nghĩ nhiều.
Cô gái bán nhà thấy bọn họ không thích, lại ân cần dẫn bọn họ đi mấy chỗ nữa, trong đó có một biệt thự ở ven hồ, bên trong có hồ nước trong veo khá lớn.
Hồ nước trong veo, lá sen trải rộng đều ra trên mặt nước, thanh tròn đáng yêu, hoa sen phấn trắng tím nhạt đẹp đẽ ở giữa, chiếu xuống mặt hồ nhẹ nhàng.
Lá sen màu xanh đen như chiếc ô màu xanh ngọc bích lộn ngược, cá nhỏ nhẩy tung tăng vẩy nước lên những lá sen, lăn đều như thủy ngân, chiếu lấp lánh.
Vào mùa hè chói chang, nhìn những bong sen này, lại có loại cảm giác mát rượi, nếu nói mùi thơm của hoa sen là dạng gì, dùng ‘ mát mẻ ’ để diễn tả, sợ rằng còn rất thỏa đáng.
Đang chìm trong suy tư, làn tóc mượt mà sau tai, liền bị hô hấp của anh thổi trúng nhẹ nhàng phiêu động, cô nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ chậm rãi của anh, "Thích không? Cảm thấy cũng không tệ lắm?"
Cô nhìn từng lớp từng lớp lá sen, cũng không trả lời anh, ngược lạinhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ngửi được mùi thơm ngát chỉ thuộc về hoa sen đang bay trong không khí.
Trong các loại giống hoa sen, ngoại trừ tâm sen toàn bộ cánh hoa nghiền nát hoặc phao trà thì mùi thơm không giống mùi thơm bên ngoài ra, phần lớn chủng loại hoa sen đều có mùi thơm sâu cạn khác nhau.
Mùi thơm của hoa sen, là loại mùi thơm rất kỳ diệu, có người nói không dễ ngửi, thế nhưng khi quen rồi về sau sẽ cảm thấy rất thơm, càng cảm thấy có một ý vị đặc biệt.
Cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn anh, kéo tay của anh, vui vẻ nói, "Em có một ý nghĩ, một ý tưởng rất quan trọng."
Nhớ tới họa do chiếc Audi kia gây ra, đến nay trogn lòng cô vẫn rất sợ hãi, suy nghĩ thật kỹ, cô nghiêng đầu nói với anh, "Mấy ngày nữa phải trả lại chiếc Audi kia cho Đại Thiến, Đại Thiến để chiếc xe dưới danh nghĩa của em để tránh đầu sóng ngọn gió, hiện tại sóng gió đã trôi qua, cô ấy có thể tiếp nhận rồi."
Cái vị Lưu phu nhân đó, vạm vỡ như thế, nếu không phải là có Diệp Nhất Đóa ra tay, sợ rằng cô sớm đã bị đám phụ nữ kia bao vây đánh thành từng mảng thịt vụn rồi.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, trầm giọng, giải thích, "Xảy ra loại chuyện đó, sao anh có thể tiếp tục giữ lại chiếc xe kia chứ, anh đã xử lý thay em rồi."
Cố Tử Mạt thầm than, người đàn ông này vẫn cứ tự chủ trương như thế.
Nhưng mà, cô cũng không ghét bỏ anh cái gì, phải biết, ban đầu lúc Đại Thiến cố ý để cô lái xe đi tránh đầu sóng ngọn gió, người đàn ông này đã từng nhắc nhở cô, cẩn thận rước họa vào thân, chuyện đã bị anh nói đúng rồi, bây giờ cô nhắc lại chuyện này trước mặt anh, tóm lại cũng có chút ngượng ngùng.
Chẳng qua, hiện tại cô rất băn khoăn, lần sau gặp Đại Thiến, phải giải thích đầu đuôi chuyện kẻ thù đuổi tới cửa này thế nào đây, sau đó nhắc nhở Đại Thiến chút, để cậu ấy có chừng mực.
"Kết quả việc anh xử lý sẽ không có tai họa về sau gì cả, em cũng không cần phải lo lắng." Người đàn ông lại mở miệng, bổ sung.
Cô kinh nghi, có chút theo không kịp suy tư của anh, hơi nghiêng đầu, hỏi anh, "Kết quả việc anh xử lý sẽ không gây tai họa về sau? Vậy anh xử lý như thế nào chứ."
Tay người đàn ông vẫn tiếp tục lái xe, mắt nhìn phía trước, nói tiếp, "Anh nói với Đại Thiến, anh có thể đổi cho cô ấy một chiếc xe khác, Đại Thiến nói cho anh biết, cô ấy rất ưa thích chiếc xe của Cố Trinh Trinh và chiếc BMW GT, anh liền bán chiếc Audi này đi, đổi cho Đại Thiến một chiếc BMW GT."
Cô nhìn anh, sử dụng ánh mắt cho anh một lời khen, thật đúng là đủ phá sản, người ‘ bạn thân ’đưa Audi cho Đại Thiến kia, gọi là ‘ nhà giàu ngốc nghếch ’, vậy thì vị này phải gọi thành cái gì đâu?
Coi tiền như rác? Nhà giàu ngốc nghếch mũ N lần?
Nhưng cũng may, chuyện chiếc xe sẽ phải mất một đoạn thời gian, như vậy Lưu phu nhân cũng sẽ không truy xét được cái gì, nghĩ đến đêm đó Lưu phu nhân đến thăm hỏi nhìn như đầu lợn, cô buồn cười, hỏi anh, "Anh cũng quá dễ nổi nóng rồi, sao lại để cho thuộc hạ đánh Lưu phu nhân thảm như vậy chứ, quả thật không thể nhìn ra được dáng vẻ vốn có của bà ta, em đoán có lẽ đến bây giờ, cái vị Lưu phu nhân đó cũng không dám ra ngoài cửa gặp người đâu. Đương nhiên Lưu phu nhân rấtngu ngốc, còn ngu xuẩn, cũng rất bạo lực, nhưng bản thân bà ta, thật sự không có tạo ra tổn thương lớn với em, giáo huấn thỏa đáng là được rồi, lại chỉnh bà ta thành cái bộ dạng đó, ngay cả em nhìn, cũng có chút không đành lòng."
Cô luôn luôn ân oán rõ ràng, nghĩ đến cái hình dạng đó của Lưu phu nhân, cô cảm thấy có chút băn khoăn.
Người đàn ông nghe, khẽ cau mày, đạp thắng xe, xe dừng lại ở trung tâm thương mại, buông tay xuống, nhìn vào mắt của cô, hỏi, "Tử Mạt, em hãy miêu tả cho anh, cái vị Lưu phu nhân đó, bị đánh thê thảm đến cỡ nào?"
Cô nhận ra ánh mắt của anh đã thay đổi, hình như có chuyện gì muốn phát sinh vậy, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nghiêm chỉnh trả lời anh, "Dù sao cũng rất thê thảm, nói máu thịt be bét thì có thể là hơi khoa trương, nhưng đúng là bị đánh đến rất thảm, vết máu vẫn còn be bét ở trên mặt, khái quát một cách sinh động, thì chính là bị đánh đến giống như đầu heo vậy."
Chân mày của người đàn ông nhíu sâu hơn, cầm tay của cô, ánh mắt không hề chớp mắt dính chặt trên mặt cô, "Em là vì, nhìn Lưu phu nhân bị đánh đến máu thịt be bét, cho nên rất tức giận, gọi điện thoại chất vấn anh?"
Cô gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu, "Lúc đó quả thật là em rất tức giận, anh thực sự quá mức không biết nặng nhẹ, dạy dỗ đơn giản một chút là tốt rồi, vị Lưu phu nhân đó là bị che mắt, tìm nhầm người, nói thế nào cũng là người bị hại, người đáng thương, lúc đó thì em tức giận, nhưng mặt khác......"
Nói đến phần sau, cô cắn cắn môi, không biết nên nói hay là không, chẳng qua muốn nói, cô lại không biết biểu đạt ra như thế nào.
"Mặt khác?" Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, muốn nghe tiếp.
Cô thấy anh khẩn cấp, cuối cùng vẫn cắn môi, lung ta lúng túng nói, "Ngày hôm đó em bận rộn cả một ngày, cũng nhớ anh, không tự chủ được gọi cho anh cú điện thoại kia, nhưng thật ra là nhớ anh, chỉ trích anh chỉ là ngụy trang thôi."
Cô rất khó khăn nói ra tâm tư của mình, người đàn ông nghe được, cũng là mừng như điên không dứt, nắm chặt lấy tay cô, kích động nói, "Em nhớ anh, em nhớ anh, Tử Mạt!"
Cô thật không ngờ, một lời giải thích nho nhỏ của mình, vậy mà khiến anh kích động như vậy, giống như là đứa trẻ vậy, trong nhất thời, cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể gật đầu, cũng nắm lấy tay của anh.
Người đàn ông đang lúc vui mừng, nhưng vẫn không quên ý nghĩ phân tích tỉ mỉ cho cô, "Tử Mạt, anh bảo đảm với em, anh chỉ để cho thuộc hạ cho Lưu phu nhân một chút giáo huấn, cũng không hề nghiêm trọng giống như em nói vậy, anh cũng tin tưởng, người của anh sẽ không gạt anh mà làm xằng làm bậy, cho nên, nhất định là người khác hạ ngoan thủ đối với Lưu phu nhân, người đó là cố ý khích bác quan hệ của chúng ta!"
Anh nói xong, ở trong đầu, đã xuất hiện hai người khả nghi.
"Là Kiều Tử Hoài? Hay là Cố Trinh Trinh?" Cố Tử Mạt cũng mở miệng, nói ra hai người cũng nghĩ đến một lúc.
Anh siết chặt tay của cô, trấn an cô nói, "Rất có thể."
Cố Tử Mạt khiếp sợ, không nghĩ tới, bọn họ những người có ý, lại vẫn sẽ dùng thủ đoạn ở những chi tiết nhỏ như này, để cho cô hiểu lầm Lục Duật Kiêu như vậy, nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, trong mắt cô phát ra một vẻ kiên định, cô vững vàng nắm tay của anh, khẩn thiết nói: " Bọn họ càng muốn tách chúng ta ra, chúng ta càng phải thật tốt!"
"Ừ." Giữa lông mày của người đàn ông, rốt cuộc những lời này của cô mà giãn ra, thân thể anh từ từ tiến đến gần cô, khẽ hôn lên khóe miệng của cô.
Cô vui mừngtiếp nhận nụ hôn của anh, nhìn về phía ngoài cửa xe, là trung tâm thương mại, phòng bất động sản.
"Lại muốn mua phòng ốc?" Cô suy đoán.
Người đàn ông lắc đầu, "Để cho em chọn một cái nhà."
Cô bị kinh sợ, ngay sau đó không hiểu, "Anh đã có nhiều bất động sản như vậy rồi, căn biệt thự tổ chức buổi đấu giá lần trước......" Ngôi biệt thự kia, mặc dù mang tới cho cô sự rung động kém xa so với thân phận của anh, thế nhưng loại rung động đó, cũng không phải một khu nhà cao cấp khác có thể mang lại.
"Những thứ kia, chỉ là bất động sản lạnh lẽo, không có chút hương vị tình cảm nào, cũng không có sự tham dự của em, hôm nay anh đưa em đến, muốn cùng em chọn một ngôi nhà, từ bên ngoài đến bên trong, hoàn toàn thuộc về chúng ta."
Cô hoàn toàn bị lời nói của anh làm cảm động, không khỏi gật đầu một cái.
Hai người xuống xe, tuấn nam mỹ nữ, hết sức đẹp mắt.
Cô cô gái xinh đẹp bán nhà chào đón, nhìn anh không chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào, "Chào Ngài! Là lần đầu tiên tới sao?"
Lục Duật Kiêu cười nhạt, như có như không gật đầu một cái, "Lần đầu tiên tới." Sau đó đưa tay lui về phía sau, vừa đúng ôm cánh tay nhỏ bé của Cố Tử Mạt, thân mật lôi cô đến vị trí kề cận mình.
Cô gái bán nhà liếc mắt nhìn Cố Tử Mạt bên cạnh một cái, theo thái độ nghề nghiệp, hết lòng nói: " Hai vị là cùng nhau đúng không, xin hỏi muốn xem diện tích bao lớn vậy? Ở chỗ chúng tôi diện tích từ 100 m2 đến 900 m2 đều có."
Cánh tay Lục Duật Kiêu duỗi dài ra một cái, nhẹ nhàng kéo Cố Tử Mạt khẽ dựa vào trong lòng mình, cúi đầu nói với cô, "Em quyết định đi."
Củ khoai lang phỏng tay bị ném đến trong tay Cố Tử Mạt, cô không khỏi sững sờ, đến lúc phản ứng lại, không khỏi cười với anh, nói, "Anh quyết định đi, cái này nghe lời anh."
Lục Duật Kiêu nhướng mày, hình như cũng không hài lòng cô đá quả bóng trở lại, cuối cùng nói với cô gái bán nhà, tùy tiện dạo xem một chút trước đã.
Cô gái bán nhà gật đầu, dẫn bọn họ lên xe điện, đi dạo khu lâm viên một lần, đường giao thông di chuyển, phối hợp với thảm thực vật...... Cố Tử Mạt nhìn hoa cả mắt, cảm thấy cái này còn khó nhớ hơn so với trăm ngàn chủng loại hương liệu, may mắn cô không có làm về lĩnh vực bất động sản này.
Xem cả tòa viên lâm xong rồi, lại đi xem phòng mẫu.
Xem đầu tiên, là một biệt thự độc lập hơn 400m2, mang nhiệt độ ổn định, hai bể bơi lộ thiên.
Lục Duật Kiêu từ trên cao nhìn xuống vườn hoa phía dưới, "Ban công cùng vườn hoa quá nhỏ."
Cô ghé đầu nhìn xuống một cái, "Không nhỏ mà." Theo con mắt của cô thấy, chỉ riêng ban công cũng gần 30m2, thật sự là không nhỏ.
Nhưng ngay sau đó, cô đã cảm thấy mình nói sai, Lục Duật Kiêu kiến thức rộng rãi, đã từng ở những khu nhà cao cấp, sợ rằng còn nhiều hơn so với cô đi qua cầu, cô nói như vậy, rõ ràng có vẻ ngây thơ, còn ánh mắt nông cạn nữa.
"Nguy hiểm." Lục Duật Kiêu thấy thân thể của cô hơi nghiêng, vội vàng kéo cô về, ôm chặt vai của cô, "Anh nghe Đại Thiến nói, em thích trồng chút hoa hoa thảo thảo? Đúng không? Vừa vặn anh cũng thích trồng chút hoa cỏ, nhìn diện tích của ban công này, không đủ cho chúng ta cùng nhau trồng hoa cỏ. Em là Điều Hương Sư, bình thường cần ngửi các loại mùi hương, trồng nhiều loại hoa hoa thảo thảo chút, cũng tốt cho tâm trạng điều hương của em."
"A." Cô gần như đần độn gật đầu, nghĩ thầm là mình suy nghĩ nhiều.
Cô gái bán nhà thấy bọn họ không thích, lại ân cần dẫn bọn họ đi mấy chỗ nữa, trong đó có một biệt thự ở ven hồ, bên trong có hồ nước trong veo khá lớn.
Hồ nước trong veo, lá sen trải rộng đều ra trên mặt nước, thanh tròn đáng yêu, hoa sen phấn trắng tím nhạt đẹp đẽ ở giữa, chiếu xuống mặt hồ nhẹ nhàng.
Lá sen màu xanh đen như chiếc ô màu xanh ngọc bích lộn ngược, cá nhỏ nhẩy tung tăng vẩy nước lên những lá sen, lăn đều như thủy ngân, chiếu lấp lánh.
Vào mùa hè chói chang, nhìn những bong sen này, lại có loại cảm giác mát rượi, nếu nói mùi thơm của hoa sen là dạng gì, dùng ‘ mát mẻ ’ để diễn tả, sợ rằng còn rất thỏa đáng.
Đang chìm trong suy tư, làn tóc mượt mà sau tai, liền bị hô hấp của anh thổi trúng nhẹ nhàng phiêu động, cô nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ chậm rãi của anh, "Thích không? Cảm thấy cũng không tệ lắm?"
Cô nhìn từng lớp từng lớp lá sen, cũng không trả lời anh, ngược lạinhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ngửi được mùi thơm ngát chỉ thuộc về hoa sen đang bay trong không khí.
Trong các loại giống hoa sen, ngoại trừ tâm sen toàn bộ cánh hoa nghiền nát hoặc phao trà thì mùi thơm không giống mùi thơm bên ngoài ra, phần lớn chủng loại hoa sen đều có mùi thơm sâu cạn khác nhau.
Mùi thơm của hoa sen, là loại mùi thơm rất kỳ diệu, có người nói không dễ ngửi, thế nhưng khi quen rồi về sau sẽ cảm thấy rất thơm, càng cảm thấy có một ý vị đặc biệt.
Cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn anh, kéo tay của anh, vui vẻ nói, "Em có một ý nghĩ, một ý tưởng rất quan trọng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook