Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Chương 80: Em nói nhà họ Lục nào thế?

"Tai nạ xe cộ lần trước?" Lục Duật Kiêu nhíu mày, cơ thể đổ về phía trước, để cho ánh mắt gần hơn nhìn thẳng vào mắt Cố Trinh Trinh.

Nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Lục Duật Kiêu, Cố Trinh Trinh cũng không hề thấp thỏm không yên chút nào, ngược lại ánh mắt bình tĩnh như nước, cô nhỏ giọng, nói liên tục, "Vào một ngày trước khi hai người đi đăng ký kết hôn, tôi ngẫu nhiên thấy chị ấy mạnh mẽ lao qua trên đường, giống như đang trốn ai đó, lúc ấy, chị ấy vừa nói điện thoại vừa chạy về phía trước, hoàn toàn không nhìn đường, mà tôi đang lái xe, có thể nhìn đường xá rất rõ ràng, chị ấy rất chuyên tâm, hoàn toàn không chú ý tới có một chiếc xe đang lao vọt về hướng chị ấy, tình huống lúc đó rất nguy hiểm, tôi không chút suy nghĩ, liền mở xe, lái thẳng về hướng của chiếc xe kia."

Cô đã sớm dự tính được toàn bộ những chuyện này, ứng biến, dĩ nhiên là thuận buồm xuôi gió, không tiếp tục nhìn vào ánh mắt Lục Duật Kiêu, cô cúi đầu, rút ngón tay của mình, lại từ từ nói, "Lục thiếu, xin anh hãy tin tôi, lúc đó đều có camera giao thông, chắc chắn tôi không thể nói láo được."

Nghe xong lời của cô..., Lục Duật Kiêu cũng chỉ gật đầu một cái, cũng không hề tỏ thái độ.

Đoạn trò chuyện kinh tâm giữa anh và Cố Tử Mạt kia, đến nay nghĩ lại, vẫn có thể khiến lòng anh sợ hãi như cũ, hôm nay Cố Trinh Trinh lại nhắc đến, còn làm rõ một màn phía sau, điều này không khỏi làm cho anh để ý đến vụ tai nạn xe cộ lần trước.

Đối mặt Cố Trinh Trinh thề thốt, ngược lại anh lại không hoàn toàn tin tưởng, sau khi sự việc xảy ra, anh cũng đã cho người đi điều tra Cố Trinh Trinh, kết quả điều tra cho thấy, sau khi Cố Tử Mạt rời công ty, thì Cố Trinh Trinh đã bám theo suốt, còn nhanh chóng báo tin cho Kiều Tử Hoài nữa.

Ánh mắt anh lạnh nhạt liếc Cố Trinh Trinh một cái, cầm phong bì thư màu trắng lên tay, hướng về phía Cố Trinh Trinh, thản nhiên nói, "Việc cô muốn cho tôi biết, tôi đã nghe xong rồi, cô hãy nói yêu cầu đi."

Cố Trinh Trinh chính là đợi một câu này, vậy mà, cô lại không thể biểu hiện quá lộ liễu.

Cô lo lắng liếc nhìn Lục Duật Kiêu, lại hốt hoảng cúi đầu xuống, bi thương nói: " Tôi...... Tôi muốn lấu lại thẻ nhớ trong tay Hà Ân Chính." Cô suy đi nghĩ lại, có thể giúp, hình như cũng chỉ có Lục Duật Kiêu thôi.

"Nội dung bên trong là gì?" Anh biết rõ còn hỏi.

Cố Trinh Trinh cắn cắn môi, cẩn thận mở miệng, "Ghi lại chuyện tôi ở trong trại tạm giam."

Khái quát lại, chính là đường đường nhị tiểu thư nhà họ Cố, ở trong trại tạm giam lại không bằng heo chócả ngày lẫn đêm.

Lục Duật Kiêu nhíu nhíu mày, trong lòng suy tính, nắm phong bì thư màu trắng, cơ thể thon dài đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi ra bên ngoài.

Cố Trinh Trinh không cản anh ta, dù cho cô muốn ngăn cản, thì hoàn toàn cũng không thể ngăn nổi.

Trong lòng cô rất rõ ràng, Lục Duật Kiêu không cự tuyệt, điều này chưa chắc đã không phải tin tức tốt, trong bụng vui vẻ một trận, gọi nhân viên phục vụ tới, lại gọi một ly Latte nữa cho mình.

*

"Bên này, bên này chém, bên kia gọt......" Lúc Cố Tử Mạt đi vào phòng bệnh của Diệp Nhất Đóa, thì nhìn thấy Diệp Nhất Đóa ngồi ở trên giường bệnh tự lẩm bẩm, trên tay đang so tài cùng một quả táo, nàng cô bé không gọt táo, mà đang dùng dao chém lung tung, vỏ trái cây cùng với thịt quả đều bay loạn, bị chém dày mỏng không đều nhau.

Cố Tử Mạt hít vào một hơi, đi tới.

Diệp Nhất Đóa thấy Cố Tử Mạt đến gần, vội vàng ném quả táo đáng thương vào đĩa trái cây, cười hì hì tiến lên kéo tay Có Tử Mạt, vui mừng nói, "Tôi đã nói rồi, xã hội vẫn có chân tình mà, Tử Mạt Tử Mạt, chị đặc biệt đến thăm em sao?" Nói xong, cô theo bản năng nhìn ra phía sau Cố Tử Mạt, sắc mặt chìm xuống, như có tức giận nói, "Ôi chao, chi thật sự vẫn chưa đạt lắm, đến thăm em, mà không hề mang chút quà nào, thôi thôi, thật ra thì em cũng không thèm khát quà tặng gì đó, chị có thể đến đã tốt lắm rồi."

Cố Tử Mạt có chút không đỡ nổi thế tiến công bằng ngôn ngữ của Diệp Nhất Đóa, cái tay không bị Diệp Nhất Đóa cầm kia, bức rức đặt ở trên váy, hơi ngại ngùng nói, "Thật ngại quá, Nhất Đóa, chị quên mang quà rồi." Lúc cô thức dậy, trong đầu đều là hình ảnh Lục Minh Tuyên ôm lấy Diệp Nhất Đóa, hoàn toàn không rảnh nhớ tới cái vấn đề lễ tiết này.

Diệp Nhất Đóa nhìn dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan của cô, nhất thời vui vẻ, cô bé không sao cả khoát khoát tay, tùy tùy tiện tiện nói, "Thật ra thì không có gì, chẳng qua từ nhỏ em đã thiếu sự yêu thương, cho nên sự khao khát với quà tặng tương đối cao, nhưng mà em biết, có lúc quà tặng cũng không đại biểu cái gì, hiện tại tâm trí em đã trưởng thành rồi, cũng sẽ không để ý những thứ kia, Tử Mạt, chị nói đi, em nghĩ thế có đúng hay không?"

Cố Tử Mạt lúng túng gật đầu một cái, "Phải" cô nhìn cánh tay đang bị Diệp Nhất Đóa cầm kia, trong lòng đang lan tràn một cảm giác lạ, biểu hiện của Diệp Nhất Đóa rất chân thành, dường như lời nói đều xuất phát từ nội tâm, nói với cô, chẳng qua cô không biết, đây là thật hay là giả.

Trước kia Cố Trinh Trinh diễn trò với cô, lừa dối cô lâu như vậy, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy lúc đó cô cực kỳ ngu xuẩn. Có lẽ là bị rắn cắn một lần sợ đến ba năm, hiện tại đối mặt với một Diệp Nhất Đóa ngây thơ thẳng thắn như vậy, cô vẫn không cách nào hoàn toàn tin tưởng cô bé, huống chi, trong lúc đó Diệp Nhất Đóa cùng Lục Minh Tuyên còn có liên hệ nữa.

Khóe miệng Diệp Nhất Đóa cười ngọt ngào, cô buông tay Cố Tử Mạt ra, để cô ngồi ở mép giường, sau đó phải đi sờ cái quả táo đáng thương của mình, thuận tay cầm quả táo lên, ra hiệu với Cố Tử Mạt, "Tử Mạt Tử Mạt, gọt giúp em một cái đi."

Cố Tử Mạt nhìn quả táo đáng thương không nỡ nhìn đó, lại cầm một quả mới từ trong giở hoa quả, "Chị gọt cho em một quả khác."

Diệp Nhất Đóa mở cờ trong bụng, nụ cười càng ngọt hơn, "Được được, Tử Mạt, chị thật tốt." Nói xong, cô liền xoay người đi lấy dao gọt trái cây, mà trong lúc đang tìm con dao, cô bỗng nhớ đến Lục Minh Tuyên.

Vẻ mặt đóng băng ngay lập tức, vội vàng vươn tay đoạt lại quả táo trên tay Cố Tử Mạt, "Đừng đừng đừng, bây giờ em không muốn ăn, vẫn là thôi đi." Nếu như bị Lục đại thiếu biết được mình sai khiến vợ anh ta gọt táo, anh ta nổi giận thì sao? Có lẽ cô không đảm đương nổi!

Cố Tử Mạt bị làm cho không hiểu tại sao, "Làm sao lại không muốn ăn nữa đây?"

Diệp Nhất Đóa luôn luôn sẽ không nói láo, lại không thể loại bỏ nghi vấn của Cố Tử Mạt, con ngươi đảo một vòng, liền bắt đầu nói sang chuyện khác, hai mắt mở to nhìn Cố Tử Mạt, rất thân mậtkhoác lên cánh tay Cố Tử Mạt, sau đó tựa đầu lên vai Cố Tử Mạt, "Tử Mạt sao chị biết em bị bệnh vậy, nhất định là Lục Minh Tuyên nói với chị rồi, haiz, đừng nhắc tới ngày đó nữa, loại rượu kia, có thể khiến em giận sôi gan, một ly rượu trái cây đơn giản, suýt chút nữa thì lấy mất cái mạng nhỏ của em rồi!"

"Lục Minh Tuyên, anh ấy......" Cố Tử Mạt cũng muốn hỏi chút gì, nhưng là câu nói kế tiếp, còn cần cân nhắc nữa.

Cô nhìn Diệp Nhất Đóa, trong lòng đủ loại tư vị, nghe ra, thì hình như Diệp Nhất Đóa không có tính toán lừa gạt cô, thẳng thắn nói ra tất cả, nhưng nếu như nghĩ theo mặt trái, khó đảm bảo không phải là loại khả năng, là Diệp Nhất Đóa cố làm ra vẻ đơn thuần đâu, Cố Trinh Trinh cũng rất thích dùng chiêu này.

Tay của cô, túm chặt lên làn váy, tình thế khó xử. Không rõ tình hình quân địch, hình như cô không làm được cái gì.

"Ừ, chồng chị thế nào?" Diệp Nhất Đóa theo lời nói của Cố Tử Mạt, thuận miệng hỏi, nhưng ngay lập tức, cô thiếu chút nữa giậm chân, cô kinh ngạc nhấc đầu khỏi bả vai Cố Tử Mạt, lấy tay vỗ lên bả vai của Cố Tử Mạt, rất kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nói: " Làm sao chị lại gả vào nhà họ Lục đó thế, mặc dù em không hiểu rõ nhà họ Lục lắm, nhưng em cảm thấy, người nhà này cứ là lạ."

Cố Tử Mạt kinh ngạc nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Diệp Nhất Đóa, nhíu lông mày, "Nhà họ Lục, là lạ?"

Đương nhiên DIệp Nhất Đóa thấy được vẻ mặt Cố Tử Mạt không đúng, cô biết mình luôn nhanh mồm nhanh miệng, sợ rằng vừa rồi lại nói sai cái gì, cô vội vã che miệng, cúi đầu xuống, "Không phải không phải, là em nói lung tung."

Sợ rằng cõi đời này, cũng chỉ có cô, có thể không có tâm nhãn lại không biết nặng nhẹ như vậy, mà đánh giá người nhà họ Lục như vậy thôi.

Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa nói ngược lại, con ngươi rụt một cái, chân mày nhíu sâu hơn, "Em nói đến nhà họ Lục, rốt cuộc là nhà họ Lục nào thế?"

"Còn có thể có nhà họ Lục nào nữa, chính là cái nhà họ Lục đó chứ gì." Diệp Nhất Đóa không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm.

"Đó là cái nào?" Cố Tử Mạt nắm chặt lời nói của Diệp Nhất Đóa không buông, muốn tìm hiểu rõ ràng.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người đẩy mạnh từ bên ngoài, một bóng dáng thon dài bước nhanh vào từ trong bóng tối.

"Lục......" Người đầu tiên ra tiếng là Diệp Nhất Đóa, cô chưa từng nghĩ, người đàn ông này còn có thể xuất hiện ở đây.

"Cô dưỡng bệnh cho tốt đi!" Người đàn ông dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Diệp Nhất Đóa, lại cầm tay Cố Tử Mạt, "Anh đoán ngay được, em sẽ đến đây mà."

Một cảm giác ấm áp kỳ lạ, từ đầu ngón tay lan tràn, nhắn nhủ đến tứ chi cùng toàn thân cô, giống như là chạm vào ngọn lửa vậy, cô bỗng dưng thu tay về, hỏi anh, "Làm sao anh biết."

Người đàn ông khẽ cười, không có trả lời cô ngay, mà ngược lại thả một xấp hình xuống trước mặt Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, cô giải thích đi."

"A." Diệp Nhất Đóa trừng mắt nhìn, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn những bức hình, mới nhìn được hai tấm, đã không nhịn được mà kêu lên với Lục Minh Tuyên, "Trời ơi, chúng ta lúc buổi tối hôm qua, thậm chí có hành động thân mật như vậy, tôi thật sự là thụ sủng nhược kinh, Aha, anh xem tấm này, ngay cả tôi nhìn, đều cảm thấy ngọt ngào cảm động đâu, haiz, có phải anh thừa dịp tôi hôn mê, ăn đậu hũ của tôi hay không, ha ha." Cảm khái, đồng thời cô lại không nhịn được mà đặt xuống, lại cầm lên, rất vui mừng mà gật gật đầu, "Tờ này, tôi nhìn thấy rất có tư thế chim nhỏ nép vào người đâu, không tệ không tệ."

Cố Tử Mạt hút không khí một trận, những bức hình kia, cô đều đã xem qua, Diệp Nhất Đóa giải thích lại mang theo khoe khoang như vậy, giống như là đang đánh mặt của cô vậy, cô không khỏi quay mặt qua chỗ khác, muốn nhắm mắt làm ngơ.

Lục Minh Tuyên thấy rõ biểu hiện ghét bỏ của Cố Tử Mạt, làm sao có thể để Diệp Nhất Đóa cười đùa như vậy chứ, bạnh cằm, đoạt lại xấp hình tron tay Diệp Nhất Đóa, giọng nói bén nhọn: " Diệp Nhất Đóa, cô hãy giải thích một chút đi!"

Ở chung với Diệp Nhất Đóa, kích thích sự nổi điên hiếm hoi của anh. Tối hôm qua anh hẹn gặp cô bé, không ngờ cô bé lại bị dị ứng phải nhập viện, giày vò đến rất khuya không nói, sau khi Diệp Nhất Đóa tỉnh lại, còn không ngừng ân hận, không cho anh một chút cơ hội nói chuyện, cuối cùng anh cảm thấy thật sự quá muộn, cũng không nói mục đích của mình, mà đi thẳng về nhà.

Bây giờ nhìn lại, cônhóc này sớm muộn vẫn là gây rắc rối cho anh rồi.

Diệp Nhất Đóa nhìn gương mặt nghiêm túc của Lục Minh Tuyên, suýt bật cười, cô vô tội chỉ chỉ vào ngực mình, "Tôi giải thích cái gì chứ, chẳng lẽ, anh cảm thấy những bức hình này là tôi tìm người chụp sao? Điều này không thể! Cũng vì ly rượu trái cây kia, tôi thiếu chút nữa thì chết rồi."

Ngay sau đó, Diệp Nhất Đóa lại ai oán một trận, lại sinh động như thật mà nói tiếp, "Tôi đã là khách VIP tôn quý của khách sạn này rồi, nhất định là bọn họ có ghi chép biết tôi dị ứng với trái kiwi rồi, nhưng ngày đó lại không biết thế nào, trong ly rượu trái cây kia, thế nhưng có nước ép kiwi, tôi cũng uống có vài hớp, mà cả người đã thở không ra hơi rồi, thật đáng ghét, tôi sẽ không bao giờ đến khách sạn đó nữa!"

Lục Minh Tuyên nghe Diệp Nhất Đóa trong lúc vô tình đưa ra lời giải thích, vẻ mặt căng thẳng không khỏi hòa hoãn lại, đưa tay ôm chặt lấy eo Cố Tử Mạt, "Tôi đã điều tra, là Cố phu nhân chụp."

"Bà ta?" Trong lòng Cố Tử Mạt vẫn còn nghi vấn.

Theo ý cô, Cố phu nhân chính là một con bạc mất trí, những năm gần đây, bà ấy đối với chuyện nhà họ Cố, rất ít nhúng tay, ngày thường gặp phải vấn đề gì, cũng chỉ biết ồn ào ầm ĩ, nói khó nghe một chút, thì chính là một người ngu ngốc.

Một người ngu ngốc, tại sao có thể có tâm cơ như thế, còn cố ý chụp những bức hình này.

Lục Minh Tuyên chỉ cho cô xem cảnh bố trí trong khách sạn, "Khách sạn Green là nơi làm việc của Cố Trinh Trinh, Cố phu nhân đi tìm Cố Trinh Trinh, lại trùng hợp nhìn thấy anh, liền nổi lên tâm tư này."

"Có lẽ, Cố phu nhân cũng không phải đơn giản như vậy." Cố Tử Mạt nghe xong những thứ trước trước sau sau này, trong lòng lặng lẽ cho ra một cái kết luận.

Lục Minh Tuyên tỏ vẻ đồng ý gật đầu, nhẹ nhàng khoác tay cô, ấn môi mỏng của mình lên trán cô, "Tất cả chân tường đều rõ ràng, hiện tại nên yên tâm đi nhé."

Cố Tử Mạt lại không nói lên được cảm giác của mình, nghĩ nghĩ lại, trong lòng còn cái gì đó, cô phải làm rõ mới được, đáng tiếc cô không tìm ra được điểm mấu chốt, không thể tìm ra cách xử lý hữu hiệu.

Diệp Nhất Đóa có loại cảm giác mình bị bỏ quên, thấy hai người cũng không có nói chuyện, cô vội vã thu dọn những bức hình, chen miệng vào, "Cái này, có phải không liên quan gì tới em nữa rồi hay không?"

Cố Tử Mạt phản ứng lại kịp, gần như đần độn cười cười với Diệp Nhất Đóa, sau đó hỏi Lục Minh Tuyên, "Cô ấy chính là bạn cũ mà anh nói? Tại sao anh không nói trước với em."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương