Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
-
Chương 75-1: Bằng lòng anh, để cho anh ăn sạch 1
Cô nghe được phía sau lưng có tiếng bước chân đàn ông bước theo, thì hít một hơi thật sâu, hết sức cố gắng thu lại cảm xúc, tiếp tục nói, "Cho nên, tôi bước vào nhà họ Cố, cũng giống như Lâm Nhược Thủy, không có tên, không có tự do, hơn nữa bản thân tôi ở nhà họ Cố, cũng đã ngây người vài chục năm, nhất định còn lâu hơn so với bà ấy. Nhưng anh nhìn tôi đi, không phải tôi vẫn sống thật tốt đấy thôi, không tự sát, cũng không có chán sống mà tự tìm cái chết, cũng không bị cưỡng ép gả cho con nhà giàu gì đó, tôi cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc, tôi có chồng, cũng có nhà!"
Cô quay đầu lại, ngửa đầu nhìn về phía anh ta.
Nụ cười như đóa hoa nở rộ, hé mở trên bờ môi cô, mắt cong cong, giống như hai cây cầu cong nho nhỏ, "Có thể nói cho anh nghe, anh sẽ không tin, nhưng đây là lời nói thật tâm, tôi thật sựcảm thấy hiện tại vui vẻ hơn so với trước kia rất nhiều, mặc dù tôi không có quần áo ví tiền đẹp đẽ quý giá, cũng không ở trong một ngôi biệt thự người người hâm mộ, nhưng tôi lại cảm thấy an tâm mà xưa nay chưa từng có, tôi có được cái loại cảm giác rất thiết thực này. Tôi cảm thấy được, bản thân tôi vẫn còn ở đây, hơn nữa càng ngày càng chân thật, càng ngày càng mãnh liệt rồi."
Lúc nói lời này, cô không tự chủ, sẽ dùng ngón tay sờ lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình.
Hoa văn phía trên, cô đã sờ soạng vô số lần, lúc này là sờ vào cái hoa văn nào, cô đều đã có thể định hình được trong đầu rồi. Hoa văn trên mặt nhẫn, là hoa văn có thể làm cho người ta có hy vọng tốt đẹp, cô sát nhẹ lên phía trên hoa văn dày đặc thưa thớt này, từ trong đáy lòng có thể sinh sôi ra niềm hạnh phúc từ trong thâm tâm.
Trong đầu của cô, đều bị một người chiếm cứ lấy, đó chính là Lục Minh Tuyên.
Là người đàn ông này, từng bước một dẫn dắt cô tìm được ánh sáng, cho cô một ngôi nhà, lại cho cô một thân phận khác. Những lúc ở bên cạnh Lục Minh Tuyên, cô có thể sâu sắc cảm nhận được, cô ngoại trừ là chính mình, còn là vợ của anh, mà thân phận con gái nhà họ Cố, đã càng ngày càng cách xa cô rồi, gần như có thể không cần tính đến nữa.
Anh chàng bảnh bao bị nụ cười trên khuôn mặt cô làm chói mắt, anh ta sững sờ nói: " Cô yêu anh ta?"
Cố Tử Mạt không ngờ, vậy mà anh ta lại hỏi vấn đề này, rõ ràng vừa rồi đang nói tới Lâm Nhược Thủy, cô chỉ muốn để trong lòng anh ta rộng mở hơn, vậy mà lúc này, làm thế nào lại lôi kéo đến vấn đề này rồi.
Cô hơi suy nghĩ, gật đầu, thừa nhận, "Đúng, tôi yêu anh ấy, cho nên Lục thiếu, tôi và anh hoàn toàn không có khả năng, anh cũng không cần đi tìm Cố Trình Đông nữa, coi như tôi van anh đấy."
Thật ra thì anh ta hỏi đến cái vấn đề này, bây giờ cô hoàn toàn vẫn chưa có đáp án, cái vấn đề này quá mức phức tạp, làm sao cô có thể lập tức trả lời được, mà cô nói như vậy, vì muốn anh ta bỏ qua cho cô.
Thuyết phục một người, cần lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ ràng, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.
Cô sợ lòng dạ của anh ta quá cứng rắn, nuốt nước miếng, theo dõi ánh mắt của anh ta, rất nghiêm túc khẩn cầu, "Chuyện cũ của tôi, anh cũng nghe được đại khái rồi, tôi là con gái nuôi nhà họ Cố, sống đến bây giờ, thật sự không dễ dàng, Lục thiếu, cho nên tôi mới nói với anh kinh nghiệm của tôi, muốn cho anh hiểu một số chuyện, không phải đang đồng tình với anh, nhưng mà tôi lại nghĩ, tâm tình lúc này của anh, nhất định cũng sẽ rất phức tạp, có thể, anh cũng sẽ rất đồng tình với tôi, sẽ đáng thương cho tôi, như vậy tôi nghĩ, lúc này thỉnh cầu một sự thương xót từ anh, van xin anh một lần."
Thân thể của đồ bảnh bao rung lên một cái, anh ta ngửa đầu nhìn trăng sáng một lát, kéo cà vạt trên cổ xuống, ném qua một bên, ngửa mặt lên trời nói: " Tôi đã kể xong chuyện cũ, đương nhiên cũng đã bỏ qua cho cô rồi."
"Cám ơn." Lúc này đồ bảnh bao đang ngước đầu, cô không nhìn rõ được tâm tình của anh ta, cũng không có cách nào truy cứu được, nói cám ơn, tiếp tục dùng điện thoại di động chiếu sáng phía trước, sau đó đi xuống.
Ngược lại với lúc đến, cô đi ở phía trước, mà anh ta đi ở phía sau.
Cô đi tới đi lui, lại hơi hối hận, vừa rồi cô có cơ hội nhìn Lâm Nhược Thủy nhiều một chút, nhưng bởi vì quá sợ hãi, cho nên cô không dám nhìn, bây giờ suy nghĩ lại, cô và Lâm Nhược Thủy, ở một phương diện khác, thật sự vẫn rất ăn khớp đâu.
Hiện tại cô có gan, cảm khái ‘ cùng một lứa bên trời lận đận ’, Lâm Nhược Thủy là minh tinh điện ảnh nổi tiếng đã từng một thời huy hoàng, mà cô, là một nhà điều hương nhỏ vô danh.
Nghĩ đến sự đối lập này, cô bỗng hơi hâm mộ ghen tị với vị Lâm Nhược Thủy này, ít nhất về mặt sự nghiệp, Lâm Nhược Thủy đã thành công hơn bao giờ hết.
Xem xét lại bản thân, cô có khứu giác nhanh nhạy trời cho, rất nhiều Điều Hương Sư của nước ngoài đều bằng lòng truyền thụ kỹ thuật điều hương cho cô, mà cô học tập điều hương, lúc mới bắt đầu cũng không thuần túy, nhưng sau đó, lại thấy hứng thú, và cũng có tình cảm.
Chỉ tiếc rằng, một cơn cảm cúm, giữa đường cướp đi khứu giác nhạy cảm của cô, mà bây giờ, khứu giác bén nhạy đã trở lại, lại có thế lực Thanh Bang của Tần Khôn ở sau lưng duy trì, có lẽ, sự nghiệp của cô, có thể tiến thêm một nấc thang rồi.
Cô vừa giẫm lên bậc thang, vừa nghĩ tới sự nghiệp điều hương sư của mình.
Bỗng dưng, cô nghe thấy đồ bảnh bao nói một câu, nhưng bởi vì vừa rồi cô tập trung suy nghĩ đến việc điều hương, cho nên cô không nghe rõ, không khỏi đánh bạo hỏi lại, "Anh vừa nói gì vậy?"
"Cô cứ không muốn gặp tôi như vậy, nói với cô, cô cũng không nghe! Phải biết rằng, tôi chưa bao giờ nói một lời hai lần cả, lời của tôi quý giá thế nào, cô biết không!" Người đàn ông ở phía sau tức giận nói, phong cách bảnh bao lại trỗi dậy.
Cố Tử Mạt bị anh ta chê, nhưng cô lại không thấy buồn bực, ngược lại lại cảm thấy rất vui vẻ, anh ta lại khôi phục trạng thái bảnh bao rồi, cô mừng thay cho anh ta.
Khóe miệng nâng lên một nụ cười, "Lục thiếu, có thể làm phiền cái miệng quý giá của anh, lặp lại một lần nữa sao?"
Phía sau vẫn giận dữ như cũ, đồ bảnh bao lầm bầm mấy tiếng, liền nói, "Người của nhà họ Lục, cũng có thói quen dùng hai tên! Có nghe hay không!"
"Hả?" Cô nghe thấy rõ ràng, nhưng lại không hiểu ý tứ của anh ta, không khỏi quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Người đàn ông hất mặt, nhìn ra vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt cô, nhưng từ chối giải thích, "Không giải thích!" Nói xong, thì anh lướt qua cô một cách bảnh bao, một mình bước đi.
Tình hình lúc này, lại trở thành, anh đi phía trước, cô ở phía sau.
Cô chép miệng, vẫn không hiểu lời của anh ta, không nhịn được hỏi anh ta, "Anh vì Lâm Nhược Thủy có hai tên, cho nên cảm khái sao?"
Trong lòng cônghĩ, đồ bảnh bao này thật nhàm chán.
"Thực ngốc!" Người đàn ông nói ra một câu, hiện tại anh không thể lý giải được cấu tạo não bộ của cô, có lúc thật thông minh, có lúc lại ngốc muốn chết, rõ ràng là là anh đang nhắc nhở cô, Lục Minh Tuyên chính là Lục Duật Kiêu, trên thực tế Lục Duật Kiêu có hai tên, nhưng cô vẫn không vặn tới cái chỗ cong này!
Nếu như vậy, anh cũng không có cách nào, anh cũng không tiện nói cho cô biết, tôi không phải Lục Duật Kiêu, tôi là giả!
Đây không phải là đánh vào mặt của mình sao, đời này Kiều Tử Hoài anh, cũng chưa từng làm loại chuyện này, về sau cũng không có khả năng làm!
Thấy anh đã khôi phục hoàn toàn tinh thần trước kia, lại trở thành dáng vẻ bảnh bao sang chảnh, cô nhịn không được mà vỗ trán nói: " Lục thiếu, thật ra thì có lúc, tôi cũng có cảm giác......" Nói tới đây, thì cô do dự.
Nếu nói rồi, chọc giận anh ta, anh ta lại muốn tìm cô báo thù, thì cô lại lỗ vốn rồi.
Đồ bảnh bao bị lời của cô hấp dẫn, quay đầu lại, "Cảm giác cái gì!" Dưới ánh trăng hơi yếu ớt, anh sững sờ nhìn ánh mắt của cô.
Người phụ nữ này, có loại cảm giác gì? Thích anh? Có cảm tình với anh? Là có hy vọng sao?
"Thật sự phải nói sao?" Cố Tử Mạt cắn môi, lúng ta lúng túng rồi.
"Nói!" Anh rất muốn nghe được đáp án, loại cảm giác này, gần như cấp thiết.
Thật ra thì Cố Tử Mạt cũng rất muốn nói, cảm giác của cô rất mãnh liệt, vẫn luôn cố nén không nói, cũng không phải là biện pháp, được anh ta khích lệ, cô liếm liếm đôi môi đã khô, mở miệng nói: " Cuối cùng tôi cũng có cảm giác, anh không phải Lục Duật Kiêu."
Mặc dù cô cũng không biết Lục Duật Kiêu là hạng người gì, nhưng điểm quan trọng nhất của Lục Duật Kiêu, chính là thần bí, người thần bí, về cơ bản xử sự vẫn luôn duy trì dáng vẻ khiêm tốn, mà cái đồ bảnh bao trước mắt này, đặc trưng điển hình, chính là - phách lối.
Anh ta thích khoa trương, lại bảnh bao, luôn lái Ferrari đỏ rực đi rêu rao khắp nơi, còn thích mặc quần áo màu đỏ nữa!
Nếu LụcDuật Kiêu có điểm đặc trưng đặc biệt như vậy, tại sao mọi người vẫn không biết diện mạo thật sự của anh ta đâu, ngược lại còn nói Lục Duật Kiêu phong thái yểu điệu, cực kỳ thần bí, loan truyền tin tức hư hư thực thực.
Đủ loại ở trên, đều là điểm nghi vấn.
Sau khi người đàn ông nghe xong, quả quyết giậm chân, không nói lời nào quay đầu đi, "Ai nói! Đoán mò!" Bị đâm trúng, anh ta giống như là đứa trẻ thẹn quá thành giận, phát tình tình vậy, cho nên khuôn mặt có cảm giác nóng bỏng kỳ lạ.
Ý thức được điểm này, anh ta lại càng đi nhanh hơn, bước chân càng ngày càng vội vàng, cũng không đề phòng một cái hố dưới chân, thân thể anh ta mất thăng bằng, suýt thì ngã sấp xuống, may mắn bình thường anh cũng chú ý rèn luyện, tố chất cơ thể cũng qua được, sau khi nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng cũng ổn định lại cơ thể.
"Phốc ——" Cố Tử Mạt ở phía sau nhìn xem, bật cười ra tiếng, cô lấy điện thoại di động ra, chiếu xuống mặt đường bên cạnh anh ta, hả hê nhắc nhở anh ta, "Lục thiếu, cẩn thận bậc thang, cẩn thận cái hố."
"Không cần cô giúp tôi, tôi cũng có điện thoại di động!" Sự bướng bỉnh của đàn ông trỗi dậy, bản thân cũng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị mở chức năng đèn pin lên, trên đó có cuộc gọi nhỡ, anh đầy ý xấu liếc người phụ nữ đằng sau một cái, trực tiếp bỏ qua, lại cất điện thoại di động vào trong túi, bảnh bao hất lọn tóc mái trước trán một cái, tiếp tục đi xuống.
Cô theo sau, tiếp tục nói về vấn đề vừa rồi đang trao đổi chưa xong, "Nhưng mà sau đó tôi lại cảm thấy, anh chính là Lục Duật Kiêu, cũng giống như hôm nay, vậy mà anh lại dẫn tôi đến thăm Lâm Nhược Thủy đã gả vào nhà họ Lục, hơn nữa anh còn buồn rầu bi thương như vậy nữa, không hề giống như là diễn xuất, tôi có thể nhiều chuyện hỏi một câu không, Lâm Nhược Thủy là gì của anh vậy."
Theo lời đồn, cuối cùng Lâm Nhược Thủy gả vào một gia đình iaù có, xem ra là thật rồi.
"Tôi không buồn rầu, chỉ thuần túy kể một câu chuyện cũ cho cô nghe thôi!" Người đàn ông bác lời của cô, cũng không hề cảm kích, mà còn từ chối trả lời vấn đề của cô, sau đó lại nghĩ đến trước đó cô hoài nghi thân phận của anh, sau lại chấp nhận thân phận của anh, một thay đổi lớn như vậy, hại anh cực kỳ khó chịu, buồn bực nói, "Nói chuyện với cô không dám thở mạnh, thật làm cho người khác sốt ruột đâu!"
Cố Tử Mạt ở bên cạnh anh ta thường, cũng quen anh ta như vậy rồi, cô hả hê đem những biểu hiện như vậy của anh ta, quy kết toàn bộ cho tính trẻ con, cô cũng khinh thường so đo với một đứa trẻ, không nói gì nữa.
Hiện tại mặc dù vẫn còn nghi vấn với thân phận của anh ta, nhưng phần lớn, vẫn tương đối chấp nhận thân phận của anh ta là Lục Duật Kiêu.
Bởi vì, ở trong nhận thức của nàng, nàng nghĩ, sẽ không ai lái một chiếc Ferrari bốn trăm vạn, không biết tại sao lại chơi trò chơi này cùng một người xa lạ cả!
Gần tới chân núi, là đường đất gồ ghề, đồ bảnh bao vẫn đi về phía trước như cũ, cô theo ở phía sau dùng di động cẩn thận chiếu dưới chân, bước từng bước một.
Bỗng dưng, phía trước ngọn đèn chói sáng chiếu đến bên này, cô không khỏi nhắm lại mắt, đợi đến lúc mở mắt ra, thi nhìn thấy một màn như vậy ——
Ngay trong ánh sáng chói phía trước, một bóng dáng đang từ từ đi tới, bóng dáng của anh cao lớn thon dài, dáng vẻ nổi bật, bởi vì thân cao chân dài, cho nên càng lộ vẻ đẹp chói mắt.
Ánh áng chói lóa chiếu vào trên người của anh, bao phủ cả người anh lại, giống như thiên sứ hạ phàm tới cứu vớt người đời.
Cuối cùng cũng đi ra khỏi luồng ánh sáng chói kia, khi anh đi tới trước mặt cô, ánh mắt của cô, vừa chống lại đôi mắt sâu thẳm kia một lát thì ngực cô bỗng co rút một trận.
"Đã trễ thế này, nên về nhà rồi." Giọng nói của Lục Minh Tuyên vang lên bên tai cô, vẫn đậm đà như rượu cổ đã ủ lâu năm giống như trước đây.
Anh cũng không quan tâm bên cạnh cô có một người đàn ông khác, cũng không hỏi cô tại sao lại ở chỗ này, mà dịu dàng nói với cô, nên về nhà rồi.
Cô gật đầu một cái, nhìn về phía chiếc xe sau lưng Lục Minh Tuyên, "Vâng, chúng ta trở về thôi." Nếu anh khoan dung với cô như thế, cô cũng không cần phải kiểu cách nữa?!
Lục Minh Tuyên liếc mắt người đàn ông bân cạnh một cái, hếch mày khiêu khích, đôi mắt sâu nhìn cô chăm chú, bàn tay nắm chặt cổ tay của cô, từ từ cúi người, lồng ngực to lớn áp về phía cô, môi mỏng khẽ nhếch, cất điện thoại di động vào túi giúp cô, giọng nói khàn khàn, nói nhỏ bên tai cô, "Tốt, chúng ta trở về, thảo luận chuyện chăn gối một chút."
Cố Tử Mạt nghe vậy, mặt đỏ bừng, bởi vì những lời này của anh, cô không nhịn được mà nhớ tới, câu nói kia của đồ bảnh bao —— cô còn chưa cho anh ta ăn sạch, anh ta cũng chưa dám ăn cô?
Đúng là người muốn bị đánh mà! Hai người kia, đều là!
Vừa thẹn vừa cáu, cô không nhịn được xô đẩy Lục Minh Tuyên, cô cố gắng hết sức, đẩy mạnh một cái, cơ thể dịch chuyển ra bên ngoài một cái, liền thoát khỏi sự giam cầm của anh.
Lúc di chuyển, dưới chân vừa vặn có một cái hố, cô không khống chế được lực, mức độ di chuyển của cơ thể cũng gia tăng theo, cơ thể của cô mất trọng tâm, cả người đều bị văng ra xa.
Trời đất quay cuồng, đúng lúc cô cho là mình sẽ gặp tai nạn, cổ tay lại bị người kéo, cả người ngã vào ngực một người.
"Hô ——" cô chưa hoàn hồn, còn chưa khống chế tâm trạng, đã nghe được giọng nói hèn hạ ti tiện âm truyền đến.
"Tử Mạt,, ngực của tôi so với ai đó còn ấm áp hơn nhiều chứ, cô có thích hay không?"
Cô bỗng ngẩng đầu, nhìn đồ bảnh bao đang rất tự cho là đúngnhìn cô chằm chằm.
Cô bỗng hoảng sợ, vốn tưởng là Lục Minh Tuyên, nhưng bây giờ, lại biến thành anh ta, cô không khỏi cảm thấy toát mồ hôi hột, chỗ tiếp xúc với co thể của anh ta, cũng mơ hồ truyền đến cảm giác nhột!
Vừa nghĩ tới Lục Minh Tuyên đối mặt với Lục Duật Kiêu thật, cô lại càng đổ mồ hôi hột, cô còn chưa trả lời, lại thấy Lục Minh Tuyên tới gần, đặt bàn tay lên vai phải của đồ bảnh bao, trả lời thay cô, "Cô ấy không thích! Bây giờ anh có thể buông cô ấy ra rồi!"
Giọng nói cực kỳ cứng rắn, thậm chí mang theo chút nguy hiểm.
Cố Tử Mạt cảm thấy câu trả lời của anh thật cộc lốc, nhưng ngại vì mình đang bị đồ bảnh bao ôm lấy, cô không dám tranh luận với Lục Minh Tuyên.
Đồ bảnh bao lại ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn anh một cái, ánh mắt liền chuyển qua khuôn mặt của Cố Tử Mạt, "Tôi vẫn muốn chính tai nghe cô ấy trả lời đâu."
Cố Tử Mạt đâu dám trả lời anh ta chứ, sẽ đắc tội anh ta!
Kết quả đắc tội anh ta, chính là anh ta rất có khả năng sẽ đổi ý, quyết định không bỏ qua cho cô nữa.
Thoáng chốc ánh mắt của Lục Minh Tuyên trở nên u lãnh như băng, bên môi nâng lên một đường cong như có như không, lực trên tay cũng gia tăng, không nhanh không chậm nói với đối phương, "Biến giả gần giống như thật đấy, nhưng hiện tại xem ra, vẫn chưa được, là kém hơn một bậc, hai bậc, hay là ba bậc?"
Cố Tử Mạt nghe hơi không hiểu đối thoại giữa bọn họ, nhưng khẳng định cô biết, Lục Minh Tuyên đã bắt được chỗ đau của đồ bảnh bao, cho nên đồ bảnh bao nhịn không được, cũng nắm cổ tay cô đến đau.
Trên mặt đồ bảnh bao rất ẩn nhẫn, anh ta liếc nhìn đầu vai của mình đang bị người đàn ông đối diện nắm, tiếp tục khiêu khích nói, "Tối thiểu người là ở trong tay tôi, tới sớm không bằng tới đúng dịp, anh nói đúng không, Minh Tuyên?"
Ánh mắt Lục Minh Tuyên khẽ biến, nhíu mày nhìn đối phương, ý cảnh cáo trong đôi mắt lạnh lùng càng ngày càng đậm hơn, chuyển ánh mắt, nhàn nhạt nhìn Cố Tử Mạt một cái, một lát lại dời tầm mắt đi cười nói, "Anh có bản lãnh cầm đến, có bản lãnh ăn đến sao?"
Cơ thể Cố Tử Mạt cũng run lên theo ánh mắt của anh, vừa rồi trong ánh mắt anh nhìn cô, lạnh lùng, cao ngạo, tràn đầy chính nghĩa làm cho người tin phục, lại nồng đậm tự tin đâu.
Bị người đàn ông bảo vệ như vậy, nên có cảm giác rất an toàn, nhưng câu nói sau đó của Lục Minh Tuyên, lại làm cho cô không cảm động nổi nữa rồi, thay vào đó, lại là buồn cười.
Cả ngày hôm nay, chính là vấn đề ăn được cùng không ăn được, cũng không cảm thấy lặp lại không thú vị gì sao?
Cô quay đầu lại, ngửa đầu nhìn về phía anh ta.
Nụ cười như đóa hoa nở rộ, hé mở trên bờ môi cô, mắt cong cong, giống như hai cây cầu cong nho nhỏ, "Có thể nói cho anh nghe, anh sẽ không tin, nhưng đây là lời nói thật tâm, tôi thật sựcảm thấy hiện tại vui vẻ hơn so với trước kia rất nhiều, mặc dù tôi không có quần áo ví tiền đẹp đẽ quý giá, cũng không ở trong một ngôi biệt thự người người hâm mộ, nhưng tôi lại cảm thấy an tâm mà xưa nay chưa từng có, tôi có được cái loại cảm giác rất thiết thực này. Tôi cảm thấy được, bản thân tôi vẫn còn ở đây, hơn nữa càng ngày càng chân thật, càng ngày càng mãnh liệt rồi."
Lúc nói lời này, cô không tự chủ, sẽ dùng ngón tay sờ lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình.
Hoa văn phía trên, cô đã sờ soạng vô số lần, lúc này là sờ vào cái hoa văn nào, cô đều đã có thể định hình được trong đầu rồi. Hoa văn trên mặt nhẫn, là hoa văn có thể làm cho người ta có hy vọng tốt đẹp, cô sát nhẹ lên phía trên hoa văn dày đặc thưa thớt này, từ trong đáy lòng có thể sinh sôi ra niềm hạnh phúc từ trong thâm tâm.
Trong đầu của cô, đều bị một người chiếm cứ lấy, đó chính là Lục Minh Tuyên.
Là người đàn ông này, từng bước một dẫn dắt cô tìm được ánh sáng, cho cô một ngôi nhà, lại cho cô một thân phận khác. Những lúc ở bên cạnh Lục Minh Tuyên, cô có thể sâu sắc cảm nhận được, cô ngoại trừ là chính mình, còn là vợ của anh, mà thân phận con gái nhà họ Cố, đã càng ngày càng cách xa cô rồi, gần như có thể không cần tính đến nữa.
Anh chàng bảnh bao bị nụ cười trên khuôn mặt cô làm chói mắt, anh ta sững sờ nói: " Cô yêu anh ta?"
Cố Tử Mạt không ngờ, vậy mà anh ta lại hỏi vấn đề này, rõ ràng vừa rồi đang nói tới Lâm Nhược Thủy, cô chỉ muốn để trong lòng anh ta rộng mở hơn, vậy mà lúc này, làm thế nào lại lôi kéo đến vấn đề này rồi.
Cô hơi suy nghĩ, gật đầu, thừa nhận, "Đúng, tôi yêu anh ấy, cho nên Lục thiếu, tôi và anh hoàn toàn không có khả năng, anh cũng không cần đi tìm Cố Trình Đông nữa, coi như tôi van anh đấy."
Thật ra thì anh ta hỏi đến cái vấn đề này, bây giờ cô hoàn toàn vẫn chưa có đáp án, cái vấn đề này quá mức phức tạp, làm sao cô có thể lập tức trả lời được, mà cô nói như vậy, vì muốn anh ta bỏ qua cho cô.
Thuyết phục một người, cần lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ ràng, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.
Cô sợ lòng dạ của anh ta quá cứng rắn, nuốt nước miếng, theo dõi ánh mắt của anh ta, rất nghiêm túc khẩn cầu, "Chuyện cũ của tôi, anh cũng nghe được đại khái rồi, tôi là con gái nuôi nhà họ Cố, sống đến bây giờ, thật sự không dễ dàng, Lục thiếu, cho nên tôi mới nói với anh kinh nghiệm của tôi, muốn cho anh hiểu một số chuyện, không phải đang đồng tình với anh, nhưng mà tôi lại nghĩ, tâm tình lúc này của anh, nhất định cũng sẽ rất phức tạp, có thể, anh cũng sẽ rất đồng tình với tôi, sẽ đáng thương cho tôi, như vậy tôi nghĩ, lúc này thỉnh cầu một sự thương xót từ anh, van xin anh một lần."
Thân thể của đồ bảnh bao rung lên một cái, anh ta ngửa đầu nhìn trăng sáng một lát, kéo cà vạt trên cổ xuống, ném qua một bên, ngửa mặt lên trời nói: " Tôi đã kể xong chuyện cũ, đương nhiên cũng đã bỏ qua cho cô rồi."
"Cám ơn." Lúc này đồ bảnh bao đang ngước đầu, cô không nhìn rõ được tâm tình của anh ta, cũng không có cách nào truy cứu được, nói cám ơn, tiếp tục dùng điện thoại di động chiếu sáng phía trước, sau đó đi xuống.
Ngược lại với lúc đến, cô đi ở phía trước, mà anh ta đi ở phía sau.
Cô đi tới đi lui, lại hơi hối hận, vừa rồi cô có cơ hội nhìn Lâm Nhược Thủy nhiều một chút, nhưng bởi vì quá sợ hãi, cho nên cô không dám nhìn, bây giờ suy nghĩ lại, cô và Lâm Nhược Thủy, ở một phương diện khác, thật sự vẫn rất ăn khớp đâu.
Hiện tại cô có gan, cảm khái ‘ cùng một lứa bên trời lận đận ’, Lâm Nhược Thủy là minh tinh điện ảnh nổi tiếng đã từng một thời huy hoàng, mà cô, là một nhà điều hương nhỏ vô danh.
Nghĩ đến sự đối lập này, cô bỗng hơi hâm mộ ghen tị với vị Lâm Nhược Thủy này, ít nhất về mặt sự nghiệp, Lâm Nhược Thủy đã thành công hơn bao giờ hết.
Xem xét lại bản thân, cô có khứu giác nhanh nhạy trời cho, rất nhiều Điều Hương Sư của nước ngoài đều bằng lòng truyền thụ kỹ thuật điều hương cho cô, mà cô học tập điều hương, lúc mới bắt đầu cũng không thuần túy, nhưng sau đó, lại thấy hứng thú, và cũng có tình cảm.
Chỉ tiếc rằng, một cơn cảm cúm, giữa đường cướp đi khứu giác nhạy cảm của cô, mà bây giờ, khứu giác bén nhạy đã trở lại, lại có thế lực Thanh Bang của Tần Khôn ở sau lưng duy trì, có lẽ, sự nghiệp của cô, có thể tiến thêm một nấc thang rồi.
Cô vừa giẫm lên bậc thang, vừa nghĩ tới sự nghiệp điều hương sư của mình.
Bỗng dưng, cô nghe thấy đồ bảnh bao nói một câu, nhưng bởi vì vừa rồi cô tập trung suy nghĩ đến việc điều hương, cho nên cô không nghe rõ, không khỏi đánh bạo hỏi lại, "Anh vừa nói gì vậy?"
"Cô cứ không muốn gặp tôi như vậy, nói với cô, cô cũng không nghe! Phải biết rằng, tôi chưa bao giờ nói một lời hai lần cả, lời của tôi quý giá thế nào, cô biết không!" Người đàn ông ở phía sau tức giận nói, phong cách bảnh bao lại trỗi dậy.
Cố Tử Mạt bị anh ta chê, nhưng cô lại không thấy buồn bực, ngược lại lại cảm thấy rất vui vẻ, anh ta lại khôi phục trạng thái bảnh bao rồi, cô mừng thay cho anh ta.
Khóe miệng nâng lên một nụ cười, "Lục thiếu, có thể làm phiền cái miệng quý giá của anh, lặp lại một lần nữa sao?"
Phía sau vẫn giận dữ như cũ, đồ bảnh bao lầm bầm mấy tiếng, liền nói, "Người của nhà họ Lục, cũng có thói quen dùng hai tên! Có nghe hay không!"
"Hả?" Cô nghe thấy rõ ràng, nhưng lại không hiểu ý tứ của anh ta, không khỏi quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Người đàn ông hất mặt, nhìn ra vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt cô, nhưng từ chối giải thích, "Không giải thích!" Nói xong, thì anh lướt qua cô một cách bảnh bao, một mình bước đi.
Tình hình lúc này, lại trở thành, anh đi phía trước, cô ở phía sau.
Cô chép miệng, vẫn không hiểu lời của anh ta, không nhịn được hỏi anh ta, "Anh vì Lâm Nhược Thủy có hai tên, cho nên cảm khái sao?"
Trong lòng cônghĩ, đồ bảnh bao này thật nhàm chán.
"Thực ngốc!" Người đàn ông nói ra một câu, hiện tại anh không thể lý giải được cấu tạo não bộ của cô, có lúc thật thông minh, có lúc lại ngốc muốn chết, rõ ràng là là anh đang nhắc nhở cô, Lục Minh Tuyên chính là Lục Duật Kiêu, trên thực tế Lục Duật Kiêu có hai tên, nhưng cô vẫn không vặn tới cái chỗ cong này!
Nếu như vậy, anh cũng không có cách nào, anh cũng không tiện nói cho cô biết, tôi không phải Lục Duật Kiêu, tôi là giả!
Đây không phải là đánh vào mặt của mình sao, đời này Kiều Tử Hoài anh, cũng chưa từng làm loại chuyện này, về sau cũng không có khả năng làm!
Thấy anh đã khôi phục hoàn toàn tinh thần trước kia, lại trở thành dáng vẻ bảnh bao sang chảnh, cô nhịn không được mà vỗ trán nói: " Lục thiếu, thật ra thì có lúc, tôi cũng có cảm giác......" Nói tới đây, thì cô do dự.
Nếu nói rồi, chọc giận anh ta, anh ta lại muốn tìm cô báo thù, thì cô lại lỗ vốn rồi.
Đồ bảnh bao bị lời của cô hấp dẫn, quay đầu lại, "Cảm giác cái gì!" Dưới ánh trăng hơi yếu ớt, anh sững sờ nhìn ánh mắt của cô.
Người phụ nữ này, có loại cảm giác gì? Thích anh? Có cảm tình với anh? Là có hy vọng sao?
"Thật sự phải nói sao?" Cố Tử Mạt cắn môi, lúng ta lúng túng rồi.
"Nói!" Anh rất muốn nghe được đáp án, loại cảm giác này, gần như cấp thiết.
Thật ra thì Cố Tử Mạt cũng rất muốn nói, cảm giác của cô rất mãnh liệt, vẫn luôn cố nén không nói, cũng không phải là biện pháp, được anh ta khích lệ, cô liếm liếm đôi môi đã khô, mở miệng nói: " Cuối cùng tôi cũng có cảm giác, anh không phải Lục Duật Kiêu."
Mặc dù cô cũng không biết Lục Duật Kiêu là hạng người gì, nhưng điểm quan trọng nhất của Lục Duật Kiêu, chính là thần bí, người thần bí, về cơ bản xử sự vẫn luôn duy trì dáng vẻ khiêm tốn, mà cái đồ bảnh bao trước mắt này, đặc trưng điển hình, chính là - phách lối.
Anh ta thích khoa trương, lại bảnh bao, luôn lái Ferrari đỏ rực đi rêu rao khắp nơi, còn thích mặc quần áo màu đỏ nữa!
Nếu LụcDuật Kiêu có điểm đặc trưng đặc biệt như vậy, tại sao mọi người vẫn không biết diện mạo thật sự của anh ta đâu, ngược lại còn nói Lục Duật Kiêu phong thái yểu điệu, cực kỳ thần bí, loan truyền tin tức hư hư thực thực.
Đủ loại ở trên, đều là điểm nghi vấn.
Sau khi người đàn ông nghe xong, quả quyết giậm chân, không nói lời nào quay đầu đi, "Ai nói! Đoán mò!" Bị đâm trúng, anh ta giống như là đứa trẻ thẹn quá thành giận, phát tình tình vậy, cho nên khuôn mặt có cảm giác nóng bỏng kỳ lạ.
Ý thức được điểm này, anh ta lại càng đi nhanh hơn, bước chân càng ngày càng vội vàng, cũng không đề phòng một cái hố dưới chân, thân thể anh ta mất thăng bằng, suýt thì ngã sấp xuống, may mắn bình thường anh cũng chú ý rèn luyện, tố chất cơ thể cũng qua được, sau khi nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng cũng ổn định lại cơ thể.
"Phốc ——" Cố Tử Mạt ở phía sau nhìn xem, bật cười ra tiếng, cô lấy điện thoại di động ra, chiếu xuống mặt đường bên cạnh anh ta, hả hê nhắc nhở anh ta, "Lục thiếu, cẩn thận bậc thang, cẩn thận cái hố."
"Không cần cô giúp tôi, tôi cũng có điện thoại di động!" Sự bướng bỉnh của đàn ông trỗi dậy, bản thân cũng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị mở chức năng đèn pin lên, trên đó có cuộc gọi nhỡ, anh đầy ý xấu liếc người phụ nữ đằng sau một cái, trực tiếp bỏ qua, lại cất điện thoại di động vào trong túi, bảnh bao hất lọn tóc mái trước trán một cái, tiếp tục đi xuống.
Cô theo sau, tiếp tục nói về vấn đề vừa rồi đang trao đổi chưa xong, "Nhưng mà sau đó tôi lại cảm thấy, anh chính là Lục Duật Kiêu, cũng giống như hôm nay, vậy mà anh lại dẫn tôi đến thăm Lâm Nhược Thủy đã gả vào nhà họ Lục, hơn nữa anh còn buồn rầu bi thương như vậy nữa, không hề giống như là diễn xuất, tôi có thể nhiều chuyện hỏi một câu không, Lâm Nhược Thủy là gì của anh vậy."
Theo lời đồn, cuối cùng Lâm Nhược Thủy gả vào một gia đình iaù có, xem ra là thật rồi.
"Tôi không buồn rầu, chỉ thuần túy kể một câu chuyện cũ cho cô nghe thôi!" Người đàn ông bác lời của cô, cũng không hề cảm kích, mà còn từ chối trả lời vấn đề của cô, sau đó lại nghĩ đến trước đó cô hoài nghi thân phận của anh, sau lại chấp nhận thân phận của anh, một thay đổi lớn như vậy, hại anh cực kỳ khó chịu, buồn bực nói, "Nói chuyện với cô không dám thở mạnh, thật làm cho người khác sốt ruột đâu!"
Cố Tử Mạt ở bên cạnh anh ta thường, cũng quen anh ta như vậy rồi, cô hả hê đem những biểu hiện như vậy của anh ta, quy kết toàn bộ cho tính trẻ con, cô cũng khinh thường so đo với một đứa trẻ, không nói gì nữa.
Hiện tại mặc dù vẫn còn nghi vấn với thân phận của anh ta, nhưng phần lớn, vẫn tương đối chấp nhận thân phận của anh ta là Lục Duật Kiêu.
Bởi vì, ở trong nhận thức của nàng, nàng nghĩ, sẽ không ai lái một chiếc Ferrari bốn trăm vạn, không biết tại sao lại chơi trò chơi này cùng một người xa lạ cả!
Gần tới chân núi, là đường đất gồ ghề, đồ bảnh bao vẫn đi về phía trước như cũ, cô theo ở phía sau dùng di động cẩn thận chiếu dưới chân, bước từng bước một.
Bỗng dưng, phía trước ngọn đèn chói sáng chiếu đến bên này, cô không khỏi nhắm lại mắt, đợi đến lúc mở mắt ra, thi nhìn thấy một màn như vậy ——
Ngay trong ánh sáng chói phía trước, một bóng dáng đang từ từ đi tới, bóng dáng của anh cao lớn thon dài, dáng vẻ nổi bật, bởi vì thân cao chân dài, cho nên càng lộ vẻ đẹp chói mắt.
Ánh áng chói lóa chiếu vào trên người của anh, bao phủ cả người anh lại, giống như thiên sứ hạ phàm tới cứu vớt người đời.
Cuối cùng cũng đi ra khỏi luồng ánh sáng chói kia, khi anh đi tới trước mặt cô, ánh mắt của cô, vừa chống lại đôi mắt sâu thẳm kia một lát thì ngực cô bỗng co rút một trận.
"Đã trễ thế này, nên về nhà rồi." Giọng nói của Lục Minh Tuyên vang lên bên tai cô, vẫn đậm đà như rượu cổ đã ủ lâu năm giống như trước đây.
Anh cũng không quan tâm bên cạnh cô có một người đàn ông khác, cũng không hỏi cô tại sao lại ở chỗ này, mà dịu dàng nói với cô, nên về nhà rồi.
Cô gật đầu một cái, nhìn về phía chiếc xe sau lưng Lục Minh Tuyên, "Vâng, chúng ta trở về thôi." Nếu anh khoan dung với cô như thế, cô cũng không cần phải kiểu cách nữa?!
Lục Minh Tuyên liếc mắt người đàn ông bân cạnh một cái, hếch mày khiêu khích, đôi mắt sâu nhìn cô chăm chú, bàn tay nắm chặt cổ tay của cô, từ từ cúi người, lồng ngực to lớn áp về phía cô, môi mỏng khẽ nhếch, cất điện thoại di động vào túi giúp cô, giọng nói khàn khàn, nói nhỏ bên tai cô, "Tốt, chúng ta trở về, thảo luận chuyện chăn gối một chút."
Cố Tử Mạt nghe vậy, mặt đỏ bừng, bởi vì những lời này của anh, cô không nhịn được mà nhớ tới, câu nói kia của đồ bảnh bao —— cô còn chưa cho anh ta ăn sạch, anh ta cũng chưa dám ăn cô?
Đúng là người muốn bị đánh mà! Hai người kia, đều là!
Vừa thẹn vừa cáu, cô không nhịn được xô đẩy Lục Minh Tuyên, cô cố gắng hết sức, đẩy mạnh một cái, cơ thể dịch chuyển ra bên ngoài một cái, liền thoát khỏi sự giam cầm của anh.
Lúc di chuyển, dưới chân vừa vặn có một cái hố, cô không khống chế được lực, mức độ di chuyển của cơ thể cũng gia tăng theo, cơ thể của cô mất trọng tâm, cả người đều bị văng ra xa.
Trời đất quay cuồng, đúng lúc cô cho là mình sẽ gặp tai nạn, cổ tay lại bị người kéo, cả người ngã vào ngực một người.
"Hô ——" cô chưa hoàn hồn, còn chưa khống chế tâm trạng, đã nghe được giọng nói hèn hạ ti tiện âm truyền đến.
"Tử Mạt,, ngực của tôi so với ai đó còn ấm áp hơn nhiều chứ, cô có thích hay không?"
Cô bỗng ngẩng đầu, nhìn đồ bảnh bao đang rất tự cho là đúngnhìn cô chằm chằm.
Cô bỗng hoảng sợ, vốn tưởng là Lục Minh Tuyên, nhưng bây giờ, lại biến thành anh ta, cô không khỏi cảm thấy toát mồ hôi hột, chỗ tiếp xúc với co thể của anh ta, cũng mơ hồ truyền đến cảm giác nhột!
Vừa nghĩ tới Lục Minh Tuyên đối mặt với Lục Duật Kiêu thật, cô lại càng đổ mồ hôi hột, cô còn chưa trả lời, lại thấy Lục Minh Tuyên tới gần, đặt bàn tay lên vai phải của đồ bảnh bao, trả lời thay cô, "Cô ấy không thích! Bây giờ anh có thể buông cô ấy ra rồi!"
Giọng nói cực kỳ cứng rắn, thậm chí mang theo chút nguy hiểm.
Cố Tử Mạt cảm thấy câu trả lời của anh thật cộc lốc, nhưng ngại vì mình đang bị đồ bảnh bao ôm lấy, cô không dám tranh luận với Lục Minh Tuyên.
Đồ bảnh bao lại ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn anh một cái, ánh mắt liền chuyển qua khuôn mặt của Cố Tử Mạt, "Tôi vẫn muốn chính tai nghe cô ấy trả lời đâu."
Cố Tử Mạt đâu dám trả lời anh ta chứ, sẽ đắc tội anh ta!
Kết quả đắc tội anh ta, chính là anh ta rất có khả năng sẽ đổi ý, quyết định không bỏ qua cho cô nữa.
Thoáng chốc ánh mắt của Lục Minh Tuyên trở nên u lãnh như băng, bên môi nâng lên một đường cong như có như không, lực trên tay cũng gia tăng, không nhanh không chậm nói với đối phương, "Biến giả gần giống như thật đấy, nhưng hiện tại xem ra, vẫn chưa được, là kém hơn một bậc, hai bậc, hay là ba bậc?"
Cố Tử Mạt nghe hơi không hiểu đối thoại giữa bọn họ, nhưng khẳng định cô biết, Lục Minh Tuyên đã bắt được chỗ đau của đồ bảnh bao, cho nên đồ bảnh bao nhịn không được, cũng nắm cổ tay cô đến đau.
Trên mặt đồ bảnh bao rất ẩn nhẫn, anh ta liếc nhìn đầu vai của mình đang bị người đàn ông đối diện nắm, tiếp tục khiêu khích nói, "Tối thiểu người là ở trong tay tôi, tới sớm không bằng tới đúng dịp, anh nói đúng không, Minh Tuyên?"
Ánh mắt Lục Minh Tuyên khẽ biến, nhíu mày nhìn đối phương, ý cảnh cáo trong đôi mắt lạnh lùng càng ngày càng đậm hơn, chuyển ánh mắt, nhàn nhạt nhìn Cố Tử Mạt một cái, một lát lại dời tầm mắt đi cười nói, "Anh có bản lãnh cầm đến, có bản lãnh ăn đến sao?"
Cơ thể Cố Tử Mạt cũng run lên theo ánh mắt của anh, vừa rồi trong ánh mắt anh nhìn cô, lạnh lùng, cao ngạo, tràn đầy chính nghĩa làm cho người tin phục, lại nồng đậm tự tin đâu.
Bị người đàn ông bảo vệ như vậy, nên có cảm giác rất an toàn, nhưng câu nói sau đó của Lục Minh Tuyên, lại làm cho cô không cảm động nổi nữa rồi, thay vào đó, lại là buồn cười.
Cả ngày hôm nay, chính là vấn đề ăn được cùng không ăn được, cũng không cảm thấy lặp lại không thú vị gì sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook