Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Chương 125-5: (hết)

Sau khi Lục Duật Kiêu đi rồi, cô nhàn rỗi mà nhàm chán, cũng men theo mùi thơm của hoa trong vườn, bắt đầu đi dạo.

Đường mòn cong, khắp nơi đều là hoa cỏ, Cố Tử Mạt đi dạo một lát trên con đường mòn, thế nhưng lạc đường.

Vườn hoa này thiết kế cũng quá tinh diệu một chút, cô tự nhận mình không phải dân mù đường, vậy mà lại thành dân mù đường, cô nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn xung quanh, xuyên qua hoa cỏ, đập vào mắt là kiến trúc của khách sạn bị đèn pha chiếu lên xanh vàng rực rỡở phía xa.

Cô liền thuận đường đi theo hướng kiến trúc kia, rốt cuộc lộ ra điểm nhận biết phương hướng.

Kiến trúc của nhà hàng này có điểm đặc sắc, phong cách đậm chất phong tình Châu Âu, bên trong ban công là cửa sổ thủy tinh to lớn sát đất, gắn thủy tinh màu sắc rực rỡ, còn có khung cửa đồng chất, đặc biệt xa hoa.

Đặc biệt có khuynh hướng cảm xúc, rất có cảm giác phục cổ.

Bất tri bất giác, cô đã đến gần ban công, cơ thể thò qua lan can ban công, muốn nhìn rõ hoa văn phcuj cổ trên thủy tinh màu sắc rực rỡ một chút.

Đang híp mắt nhìn, cửa kiếng bị người mở ra từ bên trong, cô hơikinh hãi, vội vàng ngước mắt, hơi mỉm cười đối với người đến, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người kia, cô liền trợn tròn mắt.

Sao lại là Hứa Ngộ?

Cô vội vàng lùi lại hai bước, theo bản năng liền muốn chạy trốn, nhưng vừa nhớ tới những sự thật đã được phơi bày kia, cô lại ngượng ngùng chạy trốn.

Cô chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt, bình ổn lại tâm trạng, cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên một chút, cố gắng hết sức làm ra vẻ như bạn bè đang trao đổi, ngửa đầu nói: " thì ra là anh...sao anh lại xuất hiện ở nơi này."

Ban công rất cao, cho nên cô ở dưới đất, anh ta đang ở phía trên, cô chỉ có thể cố gắng ngẩng lên.

"Gần đây đang thiết kế cho nơi này, liền bị sắp xếp ở chỗ này, còn em, sao em lại tới đây?" Hứa Ngộ đáng lại cô bằng một nụ cười, lại nói tiếp.

Cô nghe thấy anh nói đang ở chỗ này, vô ý thực liến đánh giá, phát hiện Hứa Ngộ đang mặc áo ngủ, không khỏi càng thêm lúng túng.

Cúi đầu, nói, "Công ty tôi có làm một buổi tiệc Chúc mừng ở đây, tôi đến cũng đồng nghiệp, cô ấy vừa đi, nên tôi liền đi dạo hoa viên một lát."

Hứa Ngộ nghe xong, gật đầu một cái, mời, "Khách sạn sắp xếp phòng cho anh cũng không tệ, góc nhìn rất tốt, đứng ở đây nhìn vườn hoa thấy xinh đẹp hơn, em có muốn nhìn thử một lần không?"

Lúc bọn họ đi học, Cố Tử Mạt cũng rất thích nghiên cứu kiến trúc, đi dạo vườn hoa, những lúc bọn họ đi chung với nhau, luôn có thể ở chỗ rất nhỏ phát hiện cảnh đẹp.

Cho đến ngày nay, anh đều rất hưởng thụ loại cảm giác đó, đây cũng là tại sao, sau này anh lại dấn thân vào con đường thiết kế kiến trúc này.

Sao Cố Tử Mạt có thể nhận lời mời của anh chứ, theo bản năng liền cự tuyệt, "Không, đã muộn rồi, anh...... Anh nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon, mộng đẹp."

Anh ta cũng không trả lời, mà tăng tốc đi tới bên cạnh ban công, tung người nhảy một cái, vội vàng rơi xuống bên cạnh cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô kéo cô vào trong ngực, rung giọng nói, "Tử Mạt....."

Anh thở ra, trong hơi thở có mùi rượu rất nống, điều này làm cho cô hang mang không ngừng.

Cô cố đẩy hai cái, phát giác hô hấp của anh ta càng thêm dồn dập, đương nhiên cô biết, cố gắng lung tung tránh thoát một người say rượu, không khác nào quyến rũ đối phương phạm tội.

Cô run run rẩy rẩy dừng lại, sợ hãi nói, "Hứa Ngộ, tối nay anh uống quá nhiều rồi, anh bình tĩnh một chút, thả tôi ra trước đã."

Thân thể anh cứng đờ, cuối cùng vẫn chậm rãi buông lỏng tay, lùi lại một bước, chăm chú nhìn vào mắt cô.

Gương mặt Hứa Ngộ ửng hồng vì say rượu, nhưng ánh mắt coi như khắc chế, đôi môi đang mím chặt buông ra, nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, anh uống quá nhiều, nhất thời xúc động."

Mỗi lần khi những chuyện cũ kia theo nhau mà tới, anh liền uống rượu theo thói quen, lần này cũng không ngoại lệ, bất tri bất giác uống hơi nhiều.

Anh trở về phòng tắm rửa, theo thói quen đi tới ban công ngắm phong cảnh, lại thấy gương mặt quen thuộc qua khe hở của lan can.

Mặc dù Cố Tử Mạt trên mặt đất, đã không còn vẻ trẻ con non nớt, đổi thành thanh tú trang nhã, nhưng phong vận của cô, vẫn không có cách nào rút đi.

Cô là tinh linh trong bụi hoa, là tình nhân trong mộng của anh.

Cố Tử Mạt có thể nhìn ra nội tâm mất mát của anh, kể từ sau khi biết được chân tướng, có lúc cô cũng không nhịn được mà nghĩ, Hứa Ngộ làm thế nào chịu đựng không nói.

Cô hiểu lầm anh như vậy, mà anh lại chỉ có thể mặc cho cô hiểu lầm.

Có lẽ, chính vì chân tướng luôn mắc kẹt ở cổ họng mà không thể nói ra này, đã mạnh mẽ cướp đi nụ cười ấm áp cùng khiêm tốn ưu nhã của Hứa Ngộ.

Cô yên lặng một lúc lâu, nói, "Hứa Ngộ, chuyện này, tôi đã biết hết rồi, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm nữa. Anh hãy quên tôi đi, dù sao tất cả đều đã trôi qua, chúng ta cũng không quay trở lại được."

Đầu tiên Hứa Ngộ chấn động, rồi sau đó là sững sờ không nói, cặp mắt dần dần bị hơi nước bao phủ.

Cô nhìn anh ta như vậy, lòng đau như dao cắt, nhưng vài lời kia, vẫn nhất định phải nói ra, hai người, cần phải có một kết thúc thực sự.

"Năm đó là anh đơn phương nói lời chia tay với anh, tôi chưa từng nói chia tay, vậy hôm nay, tôi cũng đơn phương nói lời chia tay với anh." Lời của cô rất tàn nhẫn, giống như một cây đao, nhưng cô biết, một đao kia, phải cắt xuống.

Vì tốt cho anh, vì tốt cho mình, cũng vì tốt cho Lục Duật Kiêu.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, Hứa Ngộ quay mặt đi, lúc quay mặt lại một lần nữa, thì ánh mắt đã khôi phục Thanh Minh, nhưng hốc mắt phiếm hồng còn chưa tan hết.

"Nếu như em đã biết, còn có thể nói ra hai chữ ‘ chia tay ’ này? Tử Mạt, anh không yêu cầu em điều gì, chỉ hi vọng là, em hãy nghĩ kỹ lại, em nói là đã trôi qua, nhưng mà đối với anh, những thứ kia vẫn chưa hề trôi qua. Thật sự yêu, làm sao sẽ trôi qua được, Tử Mạt, em nói có đúng không?"

Giọng nói của anh rất thấp, nhưng bên trong, không thiếu ý chất vấn, nhất là câu nói cuối cùng kia.

Lòng của Cố Tử Mạt, bị lời nói của anh đánh trúng thua lùi lại liên tục, cô lắc đầu, "Những cái được gọi là yêu lúc trẻ, làm sao so được với bây giờ? Không cách nào so sánh được, một là quá khứ, một người khác là hiện tại, một rất thuần túy và tinh khiết, một người khác rất phức tạp, một trải qua một lần đau khổ liền chết non, một người khác nhưng không có."

Nói tới chỗ này, cô bùi ngùi dừng một chút, rồi nói tiếp, "Một người khác đã bước vào hôn nhân, trải qua một cuộc sống mới. Hứa Ngộ, hai người này, thật không cách nào so sánh được, mọi người đều nói, quá khứ tốt đẹp chính là hổi ức, nhưng nếu thực sự có một chuyến xe trở lại quá khứ, vậy chỉ có thể là chuyện cười."

"Em...... Em thật sẽ không thay đổi suy nghĩ?" Tròng mắt của anh đỏ lên, trong giọng nói tràn đầy thất bại.

"Không biết. Ý định ban đầu, em không muốn cô phụ ai cả, nhưng em lại không thể chu toàn hết, đến cuối cùng, em chỉ có thể không phụ lòng một người, đó chính là Lục Duật Kiêu." Cô sợ đả thương anh, cho nên cố ý nhỏ giọng, nhàn nhạt nói.

Nhưng cô không biết, dù là tiếng nói của cô có nhỏ nữa, mang đến tổn thương cho Hứa Ngộ, cũng không thiếu đi chút nào.

Hứa Ngộ hít một hơi, chăm chú nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm thấp, nói: " xem ra em đã quyết định chủ ý, nhưng Tử Mạt, món nợ giữa chúng ta, vẫn chưa tính toán rõ ràng."

"Món nợ nào?"

"Anh cứu em, là bởi vì em là bạn của anh, bạn cứu bạn, em cũng nên cảm ơn, em nên cho anh tạ lễ."

Theo lời của anh, Cố Tử Mạt chợt nhớ đến chuyện mình bị uy hiếp, lại nghĩ đến, năm mười chín tuổi đó, vì cứu cô, mà anh chảy rất nhiều máu.

Hơi sửng sốt, nói: " cám ơn, vậy tôi...... Tôi nên đưa anh tạ lễ gì."

"Bây giờ em có thể đưa rồi."

Cố Tử Mạt nói: " Bây giờ sao? Nhưng tôi chưa chuẩn bị cái gì......"

"Không cần chuẩn bị." Anh tiến lên, giang hai cánh tay, mở rộng lổng ngực hướng về phía cô, "Em qua đây ôm anh một cái, như vậy thì tốt rồi."

"Tôi......" Cô do dự, nhưng khi đối diện với ánh mắt bi thương của Hứa Ngộ, cô cúi đầu, tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nh, nói: " cám ơn anh, cám ơn."

"Không có việc gì, đừng khách khí, Tử Mạt......" Anh cũng vòng tay, ôm lấy cô, nhắm mắt lại giống như muốn từ biệt.

Cô cũng không nói một câu nào nữa, cổ họng bị các loại cảm xúc ngăn chận, có chán nản, có cảm khái, có chua xót.

Trong lòng có một loại đau nhức buồn bực, trong đầu lại trống rỗng.

"Hứa Ngộ, anh buông ra!" Giọng nói người đàn ông gần như gầm nhẹ vang lên, bắt lấy thân thể Cố Tử Mạt, mạnh mẽ kéo ra khỏi ngực Hứa Ngộ.

Cô còn chưa thu lại được tâm trạng, không kịp làm ra phòng ngự đối diện với ánh mắt giận dữ của Lục Duật kiêu.

Biến cố này khiến cô vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bối rối, đợi tới lúc cô nhớ tới phải giải thích, thì Hứa Ngộ đã đi, vịn lan can ban công trở lại phía trên, mắt nhìn xuống cô, giọng nói bình tĩnh mà lạnh đạm, "Tử Mạt, ngủ ngon."

Lục Duật Kiêu tận mắt nhìn thấy Hứa Ngộ ôm Cố Tử Mạt, rồi sau đó nói ngủ ngon với Cố Tử Mạt, sau đó tạm biệt, chỉ cảm thấy một ngọn lửa thiêu đốt từ lồng ngực đến cổ họng.

Cố Tử Mạt thất hồn lạc phách, nhìn về phía Lục Duật Kiêu, giải thích vụng về, "Anhta đã cứu em, cho nên em......"

Hai hàm răng của anh nghiến chặt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô hỏi, "Hai người lại gặp nhau một cách trùng hợp như vậy?" Nghe cô nói đến vấn đề ân cứu mạng, anh nghĩ tới vết sẹo trên tay mình, càng thêm hận hận, tức giận đặt câu hỏi.

"Em lạc đường, đi tới ban công nơi đó, đúng lúc gặp phải anh ta." Cô dừng lại một chút, cầm tay của anh, "Thật sự là trùng hợp, anh ta ở nơi này, là bởi vì có công việc hợp tác với nhà hàng."

Anh hít thở thật sâu, kéo cô vào trong ngực, cắn răng nói, "Anh biết rồi, có phải Hứa Ngộ cố ý hay không, anh nhất định phải cho anh ta đẹp mặt!"

Cố Tử Mạt cả kinh, "Đừng, đừng!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương