Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
-
Chương 113-2: Đến bệnh viện, giành lại chồng!
"À?" Diệp Nhất Đóagiật mình thét chói tai, "Bọn họ đã giải trừ loại quan hệ đó rồi?"
"Có thể nói là như vậy." Theo ý tứ của Lục Duật Kiêu, anh ấy và Lâm Yên Nhiên chưa từng có loại quan hệ kia.
"Đó không phải là rất tốt sao! Tại sao chị còn có thể không vui chứ?" Diệp Nhất Đóa lại tiếp tục hỏi, vừa hỏi xong, trong lòng cô cũng có đáp án, lập tức liền bật thốt lên, "Có phải bởi vì Lâm Yên Nhiên tà tâm không chết hay không, mượn lý do sức khỏe không tốt, chiếm lấy Lục Duật Kiêu, Lục Duật Kiêu sẽ không có cách nào khác ở bên cạnh chị?!"
Cố Tử Mạt khẽ gật đầu, khóe mắt tràn đầy mỏi mệt.
Cô hơi chột dạ nhìn về phía Diệp Nhất Đóa, nói: " Chị cũng không biết có phải mình lòng dạ quá hẹp hỏi hay không, nhưng mà chị lại vẫn cứ cảm thấy không an toàn."
Chẳng qua, có thể bởi vì đều là phụ nữ, sau khi Diệp Nhất Đóa nghe xong, phản ứng đầu tiên cũng là giận dữ hỏi, "Tại sao có thể như vậy chứ! Lâm Yên Nhiên không biết hai người đã kết hôn rồi sao? Tại sao cô ấy vẫn cứ chiếm lấy chồng của người khác chứ, quả thực là không biết xấu hổ! Theo em được biết, Lâm Yên Nhiên cùng nhà họ Lục cũng không có chút liên hệ máu mủ nào cả, từ nhỏ cô ấy lớn lên ở nhà họ Lục, ăn, mặc, ở, đi lại đều là nhà họ Lục, bây giờ còn chiếm đoạt Lục Duật Kiêu nữa, cô ấy đang làm gì chứ!"
"Anh ấy nói, anh ấy coi Lâm Yên Nhiên như muội muội mà chăm sóc, dù sao Lâm Yên Nhiên ở trong nước bơ vơ không nơi nương tựa." Nghe Diệp Nhất Đóađầy căm phẫn, Cố Tử Mạt than thở, nói ý của Lục Duật Kiêu cho cô ấy nghe.
Vẻ mặt Diệp Nhất Đóa không dám gật bừa, "Cái gì mà chăm sóc em gái chứ, anh ra cảm thấy bản lĩnh chăm sóc người khác của mình rất giỏi sao? Phải chăm sóc Lâm Yên Nhiên, mời một nhân viên hộ lý đến là được rồi!"
Cố Tử Mạt không có biện pháp phản bác lời nói của Diệp Nhất Đóa, bởi vì cô ấy nói không có sai.
"Tử Mạt, nếu như là em...em liền trực tiếp gặp Lâm Yên Nhiên, ngả bài trực tiếp với cô ấy, đừng để cho cô ấy luôn lấy sức khỏe làm cái cớ quấn lấy Lục Duật Kiêu! Đúng rồi, không phải cô ấy đang ở bệnh viện ở đây sao, vậy chúng ta hãy cùng nhau đi gặp cô ấy, đến lúc đó khẳng định Lục Duật Kiêu cũng đang ở đây, chị hãy nắm chắc cơ hội ở cùng với Lục Duật Kiêu, thuận tiện lôi kéo Lục Duật Kiêu về nhà, chị đó, vào thời khắc mấu chốt, nhất định không nên bởi vì tức giận mà không để ý đến Lục Duật Kiêu, cẩn thận tạo thời cơ cho kẻ địch lợi dụng đó!"
Diệp Nhất Đóa hình như vô cùng có kinh nghiệm vậy, giọng nói cũng đầy căm phẫn.
Cố Tử Mạt nhìn cô bé, một hồi lâu, xì bật cười, "Nhất Đóa, làm sao em lại có kinh nghiệm như vậy, xem nhiều phim về luân thường đạo lý gia đình sao, chị thấy, em cũng không giống như người sẽ xem loại phim gia đình này."
Mấy ngày không gặp, Diệp Nhất Đóa vẫn là cả người hàng hiệu, trên mặt vẫn là kiểu dáng xinh đẹp tươi trẻ, sức sống bắn ra bốn phía, thanh xuân bức người, dù thế nào đi nữa, đều khó mà liên hệ một cô gái thời thượng với loại phim gia đình phong cách tầm thường với nhau được!
"Chị đừng trêu chọc em nữa." Diệp Nhất Đóa bĩu môi, "Bên cạnh em có nhiều ví dụ lắm, em có rất nhiều bạn bè, sau khi lập gia đình, biết được có cô gái trẻ quấn lấy chồng mình, liền tỏ vẻ không vui với chồng, thể hiện tính khí đại tiểu thư, lại vì cái gọi là mặt mũi, chơi trò chiến tranh lạnh với chồng mình, kết quả, chính là đẩy chồng mình đến bên cạnh những người phụ nữ khác!"
Cố Tử Mạt nghe xong, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, thừa dịp người đàn ông còn chưa phạm sai lầm, phải nhanh chóng kéo người đàn ông đến bên cạnh mình để canh chừng, tránh cho cho người có lòng thừa cơ lợi dụng!
Lúc này, cô liền quyết định nghe theo đề nghị của Diệp Nhất Đóa, tạm thời sẽ không chiến tranh lạnh với Lục Duật Kiêu.
Sau khi hai người dùng cơm xong, cô và Diệp Nhất Đóa cùng đi lấy xe, mới vừa đi được nửa đường, liền nhận được điện thoại của Lục Duật Kiêu.
Thì ra Lục Duật Kiêu đã biết được việc cô đã trở về, cô cũng không làm khó Lục Duật Kiêu, nói cho anh biết mình mới vừa ăn cơm với Diệp Nhất Đóa xong, trước mắt tâm tình coi như không tệ.
Cô bị anh quan tâm hỏi mấy câu, cũng theo bản năng hỏi tình hình của anh, "Bây giờ anh đang ở đâu? Bệnh viện hay công ty?"
"Anh đang ở......" Lục Duật Kiêu còn muốn nói gì nữa, lại bị người khác cắt đứt, tiếng ầm ỹ biến mất 1 phút, chắc là anh che ống nói để nói chuyện với người khác, chốc lát sau, anh vội vàng nói: " Tử Mạt, anh có chút việc, lát nữa sẽ gọi lại cho em."
Không chờ cô trả lời, anh đã cúp điện thoại, Cố Tử Mạt mím môi, trực giác nói cho cô biết, hiện tại nhất định là anh đang ở bệnh viện.
Hơn nữa, vừa rồi anh bởi vì Lâm Yên Nhiên, bỏ qua cô.
Lần này, cô vẫn là vị trí thứ hai.
Vừa đúng lúc Diệp Nhất Đóa lái chiếc Maserati màu trắng tới, cô mở cửa xe, ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, nói ngắn gọn: " Nghe theo em, chúng ta cùng đi bệnh viện, đi đoạt người! Đoạt lại chồng!"
"Tốt! Chị cố gắng lên, em cổ động cho chị!"
Xe dừng trước cửa một tiệm bán hoa gần bệnh viên, Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa một cái, lập tức hiểu ý, xuống xe, đi qua chọn một bó hoa tươi, ra khỏi cửa tiệm bán hoa, còn đi đến cửa hàng bên cạnh, mua một giỏ trái cây tươi.
Diệp Nhất Đóa nhìn cô xách theo giỏ trái cây, ôm hoa tươi, không nhịn được khinh bỉ cô, "Quá tiện nghi Lâm Yên Nhiên rồi, nếu đổi lại là em...em cũng chỉ mua một thứ thôi!"
"Đây là chị muốn để cho cô ấy nhìn một chút, phong thái của chị!" Cố Tử Mạt cãi lại.
Thật ra thì cô mua hai phần, đơn giản là vì sĩ diện, bởi vì Diệp Nhất Đóa cũng biết Lâm Yên Nhiên, nếu Diệp Nhất Đóa đi cùng cô, cũng không thể hai tay trống trơn được.
"Vỗ tay, cái này hay!" Diệp Nhất Đóa nghe lời này, tin là thật, nâng tay đang đặt trên vô lăng lên, thật sự vỗ tay cho cô một cái. Lúc đi tới phòng bệnh, Cố Tử Mạt kín đáo đưa giỏ trái cây cùng hoa tươi trên tay mình cho Diệp Nhất Đóa, "Em cầm giúp chị, như vậy chị sẽ dễ dàng ra oai hơn."
Diệp Nhất Đóa nhếch miệng khẽ cười, đẩy Cố Tử Mạt đi phía trước mình, hoạt bát nói, "Yên tâm đi, có em ở đây, chị cũng đủ oai phong rồi! Đi thôi, chị đi ở phía trước, em đi ở phía sau, em làm người hầu của chị."
Cứ như vậy, Diệp Nhất Đóa ở phía sau, Cố Tử Mạt ở phía trước, hai người tiến về phía phòng bệnh trên tầng của Lâm Yên Nhiên.
Cửa thang máy mở ra, đúng lúc Cố Tử Mạt nhìn thấy Lục Duật Kiêu từ bên kia đi tới.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lộ ra một vẻ kinh ngạc nhàn nhạt, "Tử Mạt?"
Cố Tử Mạt lôi kéo Diệp Nhất Đóa đi ra thang máy, "Còn có Nhất Đóa nữa."
"Sao em lại tới đây?"
Cố Tử Mạt nói với anh, "Em tới thăm Lâm tiểu thư, lần trước không phải anh nói, giới thiệu bọn em quen biết nhau sao, vậy thì hôm nào không bằng hôm nay thôi."
Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, "Có thể. Nhưng mà bây giờ cô ấy mới vừa uống thuốc xong, đã ngủ."
Cố Tử Mạt nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, hạ mắt, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cứng ngắc mỉm cười nói, "Xem ra thật đáng tiếc, nếu không em chờ một lúc vậy, dù sao em cũng không có việc gì, ngồi chờ một lúc vậy."
"Đúng vậy Đúng vậy, chúng tôi có thể đợi." Diệp Nhất Đóa ở phía sau nhếch miệng phụ họa.
Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, ánh mắt quét qua đồ trong tay Diệp Nhất Đóa, đón lấy, sau đó gọi Bùi Dực ra ngoài, "Bùi Dực, Nhất Đóa tới, các ngươi ôn chuyện một chút."
"Chết......" Diệp Nhất Đóa nhìn Bùi Dực đi ra từ trong phòng bệnh, gần như nghẹn họng nhìn trân trối, xô đẩy Cố Tử Mạt một chút, liền nói, "Ai nha, em đi trước, không cùng chị nữa, một mình chị chiến đấu, cũng có thể thắng!"
Nói xong, không đợi Cố Tử Mạt nói gì, đã chạy mất.
Lục Duật Kiêu cho Bùi Dực một ánh mắt, Bùi Dực liền đuổi theo, lúc Bùi Dực chạy qua người Cố Tử Mạt, rõ ràng Cố Tử Mạt lại nghe đến, lời đánh giá kinh điển của Bùi Dực đối với cô, "Con riêng!"
Thấy Diệp Nhất Đóa cùng Bùi Dực vào thang máy, lúc này Lục Duật Kiêu bỏ giỏ trái cây cùng hoa tươi trong tay xuống, bỗng nắm lấy tay của cô, nắm thật chặt.
Cố Tử Mạt ngẩn người, hai gò má đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, nhỏ giọng nói, "Gì đến mức." Gì đến mức vội vã như vậy, giỏ trái cây cùng hoa tươi cô chọn lựa cũng bị anh làm hỏng rồi!
"Sao đột nhiên trở về, cũng không có nói cho anh biết, thật ra thì chúng ta có thể cùng nhau trở về." Anh hôn trán của cô, hỏi chuyện cô bỗng nhiên trở về.
Cô không yên lòng nói: " Xử lý xong chuyện mua nguyên liệu, nên trở về, không có gì."
"Két ——", cửa phòng bệnh bị người từ bên trong mở ra, một y tá che kín nửa khuôn mặt đi ra, dáng người thon thả, mặc dù mặc đồng phục không vừa người, nhưng xem ra cũng là Linh Lung hấp dẫn, bất giác cô cũng nhìn nhiều mấy lần.
Nhưng khi ánh mắt của cô chuyển qua ánh mắt của cô y tá này,trong nháy mắt cô liền sửng sốt.
"Có thể nói là như vậy." Theo ý tứ của Lục Duật Kiêu, anh ấy và Lâm Yên Nhiên chưa từng có loại quan hệ kia.
"Đó không phải là rất tốt sao! Tại sao chị còn có thể không vui chứ?" Diệp Nhất Đóa lại tiếp tục hỏi, vừa hỏi xong, trong lòng cô cũng có đáp án, lập tức liền bật thốt lên, "Có phải bởi vì Lâm Yên Nhiên tà tâm không chết hay không, mượn lý do sức khỏe không tốt, chiếm lấy Lục Duật Kiêu, Lục Duật Kiêu sẽ không có cách nào khác ở bên cạnh chị?!"
Cố Tử Mạt khẽ gật đầu, khóe mắt tràn đầy mỏi mệt.
Cô hơi chột dạ nhìn về phía Diệp Nhất Đóa, nói: " Chị cũng không biết có phải mình lòng dạ quá hẹp hỏi hay không, nhưng mà chị lại vẫn cứ cảm thấy không an toàn."
Chẳng qua, có thể bởi vì đều là phụ nữ, sau khi Diệp Nhất Đóa nghe xong, phản ứng đầu tiên cũng là giận dữ hỏi, "Tại sao có thể như vậy chứ! Lâm Yên Nhiên không biết hai người đã kết hôn rồi sao? Tại sao cô ấy vẫn cứ chiếm lấy chồng của người khác chứ, quả thực là không biết xấu hổ! Theo em được biết, Lâm Yên Nhiên cùng nhà họ Lục cũng không có chút liên hệ máu mủ nào cả, từ nhỏ cô ấy lớn lên ở nhà họ Lục, ăn, mặc, ở, đi lại đều là nhà họ Lục, bây giờ còn chiếm đoạt Lục Duật Kiêu nữa, cô ấy đang làm gì chứ!"
"Anh ấy nói, anh ấy coi Lâm Yên Nhiên như muội muội mà chăm sóc, dù sao Lâm Yên Nhiên ở trong nước bơ vơ không nơi nương tựa." Nghe Diệp Nhất Đóađầy căm phẫn, Cố Tử Mạt than thở, nói ý của Lục Duật Kiêu cho cô ấy nghe.
Vẻ mặt Diệp Nhất Đóa không dám gật bừa, "Cái gì mà chăm sóc em gái chứ, anh ra cảm thấy bản lĩnh chăm sóc người khác của mình rất giỏi sao? Phải chăm sóc Lâm Yên Nhiên, mời một nhân viên hộ lý đến là được rồi!"
Cố Tử Mạt không có biện pháp phản bác lời nói của Diệp Nhất Đóa, bởi vì cô ấy nói không có sai.
"Tử Mạt, nếu như là em...em liền trực tiếp gặp Lâm Yên Nhiên, ngả bài trực tiếp với cô ấy, đừng để cho cô ấy luôn lấy sức khỏe làm cái cớ quấn lấy Lục Duật Kiêu! Đúng rồi, không phải cô ấy đang ở bệnh viện ở đây sao, vậy chúng ta hãy cùng nhau đi gặp cô ấy, đến lúc đó khẳng định Lục Duật Kiêu cũng đang ở đây, chị hãy nắm chắc cơ hội ở cùng với Lục Duật Kiêu, thuận tiện lôi kéo Lục Duật Kiêu về nhà, chị đó, vào thời khắc mấu chốt, nhất định không nên bởi vì tức giận mà không để ý đến Lục Duật Kiêu, cẩn thận tạo thời cơ cho kẻ địch lợi dụng đó!"
Diệp Nhất Đóa hình như vô cùng có kinh nghiệm vậy, giọng nói cũng đầy căm phẫn.
Cố Tử Mạt nhìn cô bé, một hồi lâu, xì bật cười, "Nhất Đóa, làm sao em lại có kinh nghiệm như vậy, xem nhiều phim về luân thường đạo lý gia đình sao, chị thấy, em cũng không giống như người sẽ xem loại phim gia đình này."
Mấy ngày không gặp, Diệp Nhất Đóa vẫn là cả người hàng hiệu, trên mặt vẫn là kiểu dáng xinh đẹp tươi trẻ, sức sống bắn ra bốn phía, thanh xuân bức người, dù thế nào đi nữa, đều khó mà liên hệ một cô gái thời thượng với loại phim gia đình phong cách tầm thường với nhau được!
"Chị đừng trêu chọc em nữa." Diệp Nhất Đóa bĩu môi, "Bên cạnh em có nhiều ví dụ lắm, em có rất nhiều bạn bè, sau khi lập gia đình, biết được có cô gái trẻ quấn lấy chồng mình, liền tỏ vẻ không vui với chồng, thể hiện tính khí đại tiểu thư, lại vì cái gọi là mặt mũi, chơi trò chiến tranh lạnh với chồng mình, kết quả, chính là đẩy chồng mình đến bên cạnh những người phụ nữ khác!"
Cố Tử Mạt nghe xong, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, thừa dịp người đàn ông còn chưa phạm sai lầm, phải nhanh chóng kéo người đàn ông đến bên cạnh mình để canh chừng, tránh cho cho người có lòng thừa cơ lợi dụng!
Lúc này, cô liền quyết định nghe theo đề nghị của Diệp Nhất Đóa, tạm thời sẽ không chiến tranh lạnh với Lục Duật Kiêu.
Sau khi hai người dùng cơm xong, cô và Diệp Nhất Đóa cùng đi lấy xe, mới vừa đi được nửa đường, liền nhận được điện thoại của Lục Duật Kiêu.
Thì ra Lục Duật Kiêu đã biết được việc cô đã trở về, cô cũng không làm khó Lục Duật Kiêu, nói cho anh biết mình mới vừa ăn cơm với Diệp Nhất Đóa xong, trước mắt tâm tình coi như không tệ.
Cô bị anh quan tâm hỏi mấy câu, cũng theo bản năng hỏi tình hình của anh, "Bây giờ anh đang ở đâu? Bệnh viện hay công ty?"
"Anh đang ở......" Lục Duật Kiêu còn muốn nói gì nữa, lại bị người khác cắt đứt, tiếng ầm ỹ biến mất 1 phút, chắc là anh che ống nói để nói chuyện với người khác, chốc lát sau, anh vội vàng nói: " Tử Mạt, anh có chút việc, lát nữa sẽ gọi lại cho em."
Không chờ cô trả lời, anh đã cúp điện thoại, Cố Tử Mạt mím môi, trực giác nói cho cô biết, hiện tại nhất định là anh đang ở bệnh viện.
Hơn nữa, vừa rồi anh bởi vì Lâm Yên Nhiên, bỏ qua cô.
Lần này, cô vẫn là vị trí thứ hai.
Vừa đúng lúc Diệp Nhất Đóa lái chiếc Maserati màu trắng tới, cô mở cửa xe, ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, nói ngắn gọn: " Nghe theo em, chúng ta cùng đi bệnh viện, đi đoạt người! Đoạt lại chồng!"
"Tốt! Chị cố gắng lên, em cổ động cho chị!"
Xe dừng trước cửa một tiệm bán hoa gần bệnh viên, Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa một cái, lập tức hiểu ý, xuống xe, đi qua chọn một bó hoa tươi, ra khỏi cửa tiệm bán hoa, còn đi đến cửa hàng bên cạnh, mua một giỏ trái cây tươi.
Diệp Nhất Đóa nhìn cô xách theo giỏ trái cây, ôm hoa tươi, không nhịn được khinh bỉ cô, "Quá tiện nghi Lâm Yên Nhiên rồi, nếu đổi lại là em...em cũng chỉ mua một thứ thôi!"
"Đây là chị muốn để cho cô ấy nhìn một chút, phong thái của chị!" Cố Tử Mạt cãi lại.
Thật ra thì cô mua hai phần, đơn giản là vì sĩ diện, bởi vì Diệp Nhất Đóa cũng biết Lâm Yên Nhiên, nếu Diệp Nhất Đóa đi cùng cô, cũng không thể hai tay trống trơn được.
"Vỗ tay, cái này hay!" Diệp Nhất Đóa nghe lời này, tin là thật, nâng tay đang đặt trên vô lăng lên, thật sự vỗ tay cho cô một cái. Lúc đi tới phòng bệnh, Cố Tử Mạt kín đáo đưa giỏ trái cây cùng hoa tươi trên tay mình cho Diệp Nhất Đóa, "Em cầm giúp chị, như vậy chị sẽ dễ dàng ra oai hơn."
Diệp Nhất Đóa nhếch miệng khẽ cười, đẩy Cố Tử Mạt đi phía trước mình, hoạt bát nói, "Yên tâm đi, có em ở đây, chị cũng đủ oai phong rồi! Đi thôi, chị đi ở phía trước, em đi ở phía sau, em làm người hầu của chị."
Cứ như vậy, Diệp Nhất Đóa ở phía sau, Cố Tử Mạt ở phía trước, hai người tiến về phía phòng bệnh trên tầng của Lâm Yên Nhiên.
Cửa thang máy mở ra, đúng lúc Cố Tử Mạt nhìn thấy Lục Duật Kiêu từ bên kia đi tới.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lộ ra một vẻ kinh ngạc nhàn nhạt, "Tử Mạt?"
Cố Tử Mạt lôi kéo Diệp Nhất Đóa đi ra thang máy, "Còn có Nhất Đóa nữa."
"Sao em lại tới đây?"
Cố Tử Mạt nói với anh, "Em tới thăm Lâm tiểu thư, lần trước không phải anh nói, giới thiệu bọn em quen biết nhau sao, vậy thì hôm nào không bằng hôm nay thôi."
Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, "Có thể. Nhưng mà bây giờ cô ấy mới vừa uống thuốc xong, đã ngủ."
Cố Tử Mạt nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, hạ mắt, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cứng ngắc mỉm cười nói, "Xem ra thật đáng tiếc, nếu không em chờ một lúc vậy, dù sao em cũng không có việc gì, ngồi chờ một lúc vậy."
"Đúng vậy Đúng vậy, chúng tôi có thể đợi." Diệp Nhất Đóa ở phía sau nhếch miệng phụ họa.
Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, ánh mắt quét qua đồ trong tay Diệp Nhất Đóa, đón lấy, sau đó gọi Bùi Dực ra ngoài, "Bùi Dực, Nhất Đóa tới, các ngươi ôn chuyện một chút."
"Chết......" Diệp Nhất Đóa nhìn Bùi Dực đi ra từ trong phòng bệnh, gần như nghẹn họng nhìn trân trối, xô đẩy Cố Tử Mạt một chút, liền nói, "Ai nha, em đi trước, không cùng chị nữa, một mình chị chiến đấu, cũng có thể thắng!"
Nói xong, không đợi Cố Tử Mạt nói gì, đã chạy mất.
Lục Duật Kiêu cho Bùi Dực một ánh mắt, Bùi Dực liền đuổi theo, lúc Bùi Dực chạy qua người Cố Tử Mạt, rõ ràng Cố Tử Mạt lại nghe đến, lời đánh giá kinh điển của Bùi Dực đối với cô, "Con riêng!"
Thấy Diệp Nhất Đóa cùng Bùi Dực vào thang máy, lúc này Lục Duật Kiêu bỏ giỏ trái cây cùng hoa tươi trong tay xuống, bỗng nắm lấy tay của cô, nắm thật chặt.
Cố Tử Mạt ngẩn người, hai gò má đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, nhỏ giọng nói, "Gì đến mức." Gì đến mức vội vã như vậy, giỏ trái cây cùng hoa tươi cô chọn lựa cũng bị anh làm hỏng rồi!
"Sao đột nhiên trở về, cũng không có nói cho anh biết, thật ra thì chúng ta có thể cùng nhau trở về." Anh hôn trán của cô, hỏi chuyện cô bỗng nhiên trở về.
Cô không yên lòng nói: " Xử lý xong chuyện mua nguyên liệu, nên trở về, không có gì."
"Két ——", cửa phòng bệnh bị người từ bên trong mở ra, một y tá che kín nửa khuôn mặt đi ra, dáng người thon thả, mặc dù mặc đồng phục không vừa người, nhưng xem ra cũng là Linh Lung hấp dẫn, bất giác cô cũng nhìn nhiều mấy lần.
Nhưng khi ánh mắt của cô chuyển qua ánh mắt của cô y tá này,trong nháy mắt cô liền sửng sốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook