Lục Quốc Chi Tranh
-
Chương 90: Vô ngã ngộ thương - huyết bất sát - bà cháu sơ ngộ
Nhạc Nhất Danh vội vàng chạy tới chỗ Lạc Bắc Thần, đem tay áp lên lưng nàng chữa thương, Lâm Luân Nhược Mẫn cũng không ở đứng nhìn mà đi về phía Tuyết Nguyệt.
"Ngài là?" Lạc Bắc Thần cảm nhận trong người truyền đi dòng khí ấm, nàng mở mắt ra, sửng sốt nhìn người phía sau, ánh mắt nghi hoặc.
"Cả sư phụ, ngươi cũng không biết sao?" Nhạc Nhất Danh lên tiếng hờn giận, liếc nhìn đồ đệ của mình.
"...Sư phụ, đồ nhi bái..." Lạc Bắc Thần nghe vậy, ngẩn người một chút, sau đó lập tức quỳ xuống hành lễ.
"Đừng nhúc nhích, điều hòa chân khí, nếu không sẽ bị phản phệ." Nhạc Nhất Danh mở miệng ngăn cản.
"Ngươi...ngươi..." Tuyết Nguyệt nhìn người đang đi đến thì giật mình, tay run run đưa lên chỉ vào Lâm Luân Nhược Mẫn.
"Nhược Mẫn! Ngươi chưa chết?" Phượng Kính một bên cũng bị dọa, hắn mở to mắt nhìn nữ nhân bạch y đang đi đến kinh hô.
"Các ngươi muốn ta chết lắm sao?" Lâm Luân Nhược Mẫn trừng mắt hai người đang lắp bắp phía dưới, tức giận nói.
Dù vậy, bà cũng ngồi xuống hai tay hai bên, chữa thương cho hai người.
"Thật tốt quá, ngươi vẫn chưa chết, nếu Cát Nhã biết được sẽ vui mừng lắm..." Tuyết Nguyệt vui đến rơi nước mắt, nhìn hai người vui vẻ nói.
"Ta không muốn phá hư hạnh phúc của ca ca và nàng, nên các ngươi đừng nói cho hai người họ biết." Lâm Luân Nhược Mẫn nghe vậy, thần sắc thoáng buồn bã, sâu dưới đáy mắt là khổ sở khó nói, bà lắc đầu căn dặn hai người.
"Hừ! Tên súc sinh kia không xứng đáng làm ca ca ngươi!!" Tuyết Nguyệt nghe nàng nói, lập tức nghẹn khuất muốn bốc hỏa, quát lên.
"Ngươi nói gì?" Lâm Luân Nhược Mẫn bị nàng quát đến thì sửng sốt, sau đó nhíu mày giải tỏa nghi hoặc.
"Được rồi, chuyện này chúng ta nói sau đi." Phượng Kính một bên lên tiếng.
Tuyết Nguyệt hừ một tiếng không nói nữa, Lâm Luân Nhược Mẫn thì gật đầu, tập trung trị thương cho hai người.
Tuyết Vô Song ngồi một bên không có lên tiếng, nàng nhìn hai lão nhân mới đến có chút hiếu kỳ.
Một lúc sau.
"Đồ nhi tham kiến sư phụ." Lạc Bắc Thần sau khi thương thế đã ổn, nàng chắp tay cúi đầu, quỳ xuống hành lễ với Nhạc Nhất Danh.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi." Nhạc Nhất Danh khom người đỡ lấy hai tay nàng lên, mỉm cười hòa ái, lắc đầu nói không cần.
"Nhạc tiền bối." Tuyết Nguyệt, Phượng Kính cũng đứng dậy, đi đến chắp tay chào hỏi.
Tuyết Vô Song, Tuyết Lam, Viện Sinh, Ám Minh cũng cúi người chào một tiếng.
"Không cần câu nệ." Nhạc Nhất Danh nhìn mọi người phất tay nói.
Lúc này, bên ngoài binh lính Hoàng Cung dồn dập chạy vào, dẫn đầu là Ái Lạp Tư - Từ Nhân, Ngân Vũ, Ngân Nguyệt...
"Tham kiến Thái Tử điện hạ, nhị vị Công Chúa điện hạ." Phượng Kính xoay người, thật nhanh khom người hành lễ.
"Xử lý đi." Ái Lạp Tư - Từ Nhân phất tay ra lệnh thị vệ phía sau, chỉ vào đống bể nát xung quanh phân phó.
Ngân Vũ nhìn thấy Lạc Bắc Thần, hai người chạm mắt, nàng nước mắt trào ra, tức tốc chạy tới nhào vào lòng người mình tưởng niệm bấy lâu...
"Ô..Ô Lam Lam..." Ngân Nguyệt khóc lên như hài tử, chạy đến ôm lấy Tuyết Lam oa oa khóc, không khác gì đứa nhỏ bị bỏ sữa mấy ngày.
"Lạc...Lạc Vương..." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn theo hai người thì thấy Lạc Bắc Thần đứng phía trước, hắn nhảy dựng lên, lắp bắp kinh hãi.
Lạc Bắc Thần ôm trọn lấy Ngân Vũ vào lòng dỗ dành, đối với Từ Nhân gật đầu xem như chào hỏi.
"Đa tạ Lạc Vương." Ái Lạp Tư - Từ Nhân hình như nhớ ra chuyện gì, hắn lập tức cúi người cảm kích nói cảm ơn nàng, nếu không nhờ người này hắn đã không áp nổi phản tặc tam đệ, và không thể giải oan cái chết của đại ca, giải oan cho mình.
"Nhấc tay chi lao mà thôi." Lạc Bắc Thần mỉm cười lắc đầu, phất tay bảo hắn không cần câu nệ tiểu tiết.
Tuyết Lam nhìn xuống người đang ở trước ngực mình vừa khóc vừa cọ, mặt cũng đen lại, nghiến răng nghiến lợi âm thầm hâm dọa chửi bới, nếu không phải ở đây toàn là trưởng bối, thì nàng đã lập tức đập chết tên đăng đồ tử bại hoại này!
Tuyết Vô Song nheo mắt nhìn hai người trước mặt ôm nhau, nàng liếc Lạc Bắc Thần, sâu bên trong con ngươi tất cả là ủy khuất, là hờn dỗi.
"Vũ nhi khóc ta rất đau lòng, nàng đừng khóc nữa được không?" Lạc Bắc Thần đem mặt nàng ra lau lau đi nước mắt, dịu dàng khẩn cầu.
"Đau...đau..." Lạc Bắc Thần bỗng dưng trợn mắt, vẻ mặt thống khổ hít một ngụm khí lạnh, Ngân Vũ ở trên cổ nàng cắn mấy cái cho hả giận, như muốn phát tiết ra uất ức mấy năm kìm nén!
Cắn tới đổ máu nàng mới buông ra, ánh mắt nguy hiểm dán lên người Lạc Bắc Thần.
"Thần Thần, có đau không?" Tuyết Vô Song thật đau lòng nhìn hai vết cắn chảy máu trên cổ Lạc Bắc Thần, nàng vội xuất ra khăn tay lau lau đi, mềm mại hỏi một tiếng.
"Đau... Không đau, không đau..." Lạc Bắc Thần thật muốn làm nũng với Tuyết Vô Song, nhưng lại bắt gặp ánh mắt giết người của Ngân Vũ phía trước, lời vừa tới miệng lập tức ủy khuất sửa lại, cười cười lắc đầu nói.
"Có thuốc không?" Tuyết Vô Song đỏ mắt đau lòng như muốn khóc, nàng vừa lau đi vết thương vừa hỏi.
"Có, có..." Lạc Bắc Thần nghe hỏi, lập tức gật đầu, lấy từ vạt áo ra một bình thuốc bột đưa cho nữ nhân của mình.
Nhạc Nhất Danh đám người không biết từ lúc nào thì đã ngồi ở phía xa lương đình tán gẫu nói chuyện, đôi khi ánh mắt nhìn tới đây cười cười.
Tuyết Vô Song cầm lấy, đổ ra thuốc xoa xoa lên vết thương, Lạc Bắc Thần đau đến hớp khí lạnh, sau đó một chút dịu đi, cơn đau cũng đỡ hơn rất nhiều.
Ngân Vũ nhìn hai người một lượt, mắt dừng trên người Lạc Bắc Thần, âm thầm cảnh cáo...
Người nào đó rụt cổ, nuốt nước bọt cúi xuống nhìn người ôn nhu, dịu dàng, săn sóc Tuyết Vô Song, có chết cũng không ngẩng đầu lên nhìn hung tàn, mạnh bạo Ngân Vũ đang trừng mắt hâm dọa đâu!
Bây giờ nàng còn nhớ, mấy năm trước mình bị nàng đánh tới muốn phế đây...
Thật đáng sợ...
"Đau lắm sao?" Tuyết Vô Song nhìn lên Lạc Bắc Thần đang đổ mồ hôi, nàng lấy khăn tay lau đi, quan tâm hỏi.
"Đau không?" Ngân Vũ nhấc chân bước tới, nhướng mày nhìn nàng hỏi.
"Không, không..." Lạc Bắc Thần thấy Ngân Vũ nhấc chân, hồn phách đều muốn bay đi, nàng theo phản xạ lui ra sau kẹp lại hai chân, mặt mày tái nhợt, vội vàng lắc lắc đầu.
Ngân Vũ thu hết tất cả vào tầm mắt, nhìn hai tay nàng che phía dưới, khóe môi bỗng đắc ý nhếch lên, cười cười không nói gì.
Tuyết Vô Song cũng thu phản ứng của hai người vào mắt, một bên bất đắc dĩ mà thở dài.
Vài người ẩn nấp ở phía xa nhìn tới, ánh mắt nóng rực nhìn Lạc Bắc Thần như nhìn con mồi ngon, trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất một ít âm mưu quỷ kế, âm thầm nhìn một lúc thì cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Lúc này, Lệnh Quân xuất hiện, chạy đến bên cạnh Lạc Bắc Thần hành lễ, thấy chủ tử không sao liền thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi không đi theo mẫu thân sao?" Lạc Bắc Thần nhìn đến Lệnh Quân, nhẹ giọng hỏi.
"Bẩm chủ tử, phu nhân bảo ta ở lại với người." Lệnh Quân cung kính đáp.
"Đi theo ta, đến bên đó chào hỏi mấy vị trưởng bối." Lạc Bắc Thần gật đầu nói, nhấc chân đi về hướng Lương Đình, hai nữ nhân theo sau hai bên, phía sau là Lệnh Quân.
Nhạc Nhất Danh nhìn Lệnh Quân, rồi quay sang Lâm Luân Nhược Mẫn đang kích động một bên, khẽ gật đầu.
"Kỳ nhi!" Lâm Luân Nhược Mẫn thấy Nhạc Nhất Nhanh gật đầu, lập tức không che giấu được đại hỉ trên mặt cùng mong nhớ, chạy tới ôm lấy nữ nhi của mình vào lòng, vui vẻ tới khóc lên.
Một màn này dọa mấy người Tuyết Vô Song sửng sốt, cả Lạc Bắc Thần còn lâm vào hoang mang, không biết gì cả.
"Tiền bối... ngài nhận thức ta?" Lệnh Quân giật mình thật không hiểu, nàng nhìn người chạy tới ôm mình vào lòng, khuôn mặt bị ép sát vào ngực bà, muốn thở cũng không nổi, nàng khó khăn lên tiếng.
"Con là nữ nhi của ta." Lâm Luân Nhược Mẫn vừa khóc vừa nói.
Lời vừa rơi xuống, mọi người lại lần nữa khó hiểu, ai không biết sự tình thì thấy kỳ quái, sao không phải là nam nhi mà là nữ nhi?
"Là thật sao.... Ngài là mẫu thân của ta?" Lệnh Quân nghe vậy, lỗ tai ong ong mấy tiếng, sau đó cả người chấn động, ngẩng đầu lên, giọng run rẩy mà hỏi.
"Đúng, con chính là được Nhạc sư huynh đưa từ Thiên Minh Sơn đến Lạc Thịnh giao cho Thái Hậu, Đồ Nha Tề - Túc Sa." Lâm Luân Nhược Mẫn dùng sức gật đầu, hai tay vuốt ve mặt nàng nói. Năm xưa nàng bị Chu Liễm giết chết, thân thể rơi xuống vực sâu, là sư phụ Bạc Cô Lữ đã đem nàng về Thiên Minh Sơn, dùng mấy năm thời gian cứu lấy mẫu tử nàng, giúp nàng cải tử hoàn sinh, còn nhận nàng làm đồ đệ, đến khi nàng sinh ra Hàn Cát Kỳ cũng là Lệnh Quân, sư phụ nói nữ nhi nàng có sứ mệnh của mình, và ông đưa Lệnh Quân đi, đã hai mươi mấy năm rồi, nàng mới gặp lại cốt nhục của mình, nàng rất vui, nàng rất mãn nguyện.
"Đúng vậy, sau khi ngươi sinh ra được năm tháng, ta liền giao cho Túc Sa Công Chúa, nhờ bà nuôi dưỡng, sau đó đưa đến Lạc Vương Phủ để ngươi cùng Thần nhi học tập." Nhạc Nhất Danh cũng gật đầu, sau đó giải thích thêm.
Lệnh Quân nghe vậy, nàng nhìn người trước mặt, nước mắt cũng không nhịn nổi nữa mà trào ra không dứt, nhào vào lòng mẫu thân ôm bà thật chặt, nức nở khóc lên, nàng rốt cuộc có mẫu thân, nàng không phải cô nhi, nàng không phải bị phụ mẫu vứt bỏ...
Tuyết Nguyệt cũng khóc theo, bà rất vui mừng, Nhược Mẫn không chết, nữ nhi của nàng cũng không chết.
Lạc Bắc Thần nhìn hai mẫu tử họ nhận nhau, thật giống như ngày nàng và mẫu thân nhìn nhau, đúng là cảm xúc rất vui vẻ và rất hạnh phúc.
Tây Vực
Dùng khinh công hai canh giờ, Bạc Cô Mặc vừa đến thì nhìn thấy một luồng hắc khí lượn ở phía trước không xa.
Ở trên bầu trời Tây Vực, Bạc Cô Mặc cùng Độc Tôn cẩn trọng quan sát lão nhân già nua bị hắc khí bao phủ phía đối diện, không thấy rõ diện mạo, nhưng hơi thở khí tràng của lão ta vô cùng cường đại.
"Ngươi là Bạc Cô Mặc?" Đột nhiên, âm thanh lanh lãnh truyền tới tai hai người, như hỏi như khẳng định.
"Đúng là ta, xin hỏi tiền bối là?" Bạc Cô Mặc nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó gật đầu chắp tay kiêng dè hỏi.
"Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát." Luồng hắc khí chậm rãi truyền ra một cái tên.
"Không biết ngài đại giá quang lâm đến đây có gì chỉ giáo?" Hai người nghe xong, thân thể run lên, Bạc Cô Mặc cố gắng áp chế tâm tình, chắp tay hỏi, bà không ngờ Huyết Bất Sát sau bao nhiêu năm không gặp, công lực tăng vọt cao xa phía trên, bỏ xa bà.
"Bản tôn muốn làm gì, còn phải bẩm báo cho các ngươi sao?" Bên trong luồng hắc khí truyền ra âm thanh phẫn nộ, uy áp tản ra bức bách Bạc Cô Mặc hai người đổ cả mồ hôi.
"Bẩm Huyết chủ, thiếu chủ đã trọng thương." Bỗng dưng lúc này, một âm thanh cung kính truyền vào tai lão nhân bên trong hắc khí, đồng thời âm thanh này cũng cứu hai người một mạng.
Lão nhân nghe vậy, không nói gì, thu hồi cánh tay định ra chiêu.
Không qua một tức, hắc khí tiêu tán, lão nhân biến mất vô tung.
Bạc Cô Mặc thấy đại ma đầu Huyết Bất Sát đã đi, lập tức thở ra một hơi, buông xuống căng thẳng, trong lòng âm thầm kinh hãi, sao hắn lại xuất hiện ở đây, không phải phụ thân đã đuổi hắn ra khỏi Lục Quốc đến lao tù địa ngục Ám Vực rồi sao?
"Không phải chứ, Huyết Bất Sát trở lại rồi, Lục Quốc làm sao bây giờ?" Độc Tôn thân thể không tránh khỏi run lên, sắc mặt trắng bệch, thì thầm nói.
"Hai vị tiền bối làm sao vậy?" Tích Vân, Lưu Trúc, Đồ Nha Tề - Túc Sa từ phía sau phi thân tới, đáp xuống mái nhà hỏi hai người đang thất thần.
"Không sao, đi thôi." Bạc Cô Mặc hít sâu một hơi, lắc đầu nói, sau đó nhún người thi triển khinh công cấp tốc đến Phong Thành.
Phong Điện
"Tỷ tỷ, ta ở đây nè, bắt ta đi..." Âm thanh non nớt vui vẻ vang lên, trong một căn phòng lớn, hai tiểu hài tử mập mạp trắng nõn, khả ái đang rượt đuổi nhau, ở trên nhuyễn tháp thì nằm một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành đang chăm chú đọc sách, lâu lâu lại đưa ánh mắt xem hai đứa nhỏ đang đùa giỡn.
"Đứng lại, không được chạy..." Bạc Cô Tình Phong hai má phấn nộn phồng lên, hai chân ngắn ngủn, lúc nhúc đuổi đến Bạc Cô Niệm Thần đang duỗi duỗi đầu lưỡi làm mặt quỷ phía trước, cái miệng nhỏ nhắn phát ra âm thanh uy nghiêm, nhưng nhiều hơn vẫn là non nớt.
"Ta ở đây này, hì hì..." Bạc Cô Niệm Thần hai phá phúng phính tự đắc hất lên, duỗi lưỡi hướng ra phía sau, thân thể mập mạp của nàng gọn gàng chui lọt qua cái gầm bàn.
"Ha ha bắt được rồi..." Bạc Cô Tình Phong tự dưng thông minh lên, không có chui theo mà chạy vòng qua chặn đường ra của nàng, le lưỡi đắc ý nói.
"Lêu lêu tỷ tỷ, có dính đâu, ta vẫn ở đây mà..." Bạc Cô Niệm Thần ngồi bệt trong gầm bàn không chịu ra, hai ngón tay xoáy xoáy vào hai lúm đồng tiền, nhìn tỷ tỷ của mình phía ngoài đang rình rập, lè lưỡi nói.
"Dính nè, binh*..." Bạc Cô Tình Phong tức giận phồng má, nhào vào ý định chụp lấy muội muội, ai ngờ Bạc Cô Niệm Thần nhanh nhẹn chạy ra trượt khỏi bàn tay nhỏ nhắn, làm nàng trán đụng vào chân bàn, binh một tiếng, thân thể tròn mũm mĩm nằm vạ không chịu ngồi dậy.
"Ha ha ha, tỷ tỷ ngốc..." Bạc Cô Niệm Thần ở bên ngoài ngồi trên nền, lăn lộn hả hê cười tỷ tỷ của mình.
Phong Vô Tâm cũng nghe âm thanh va chạm, nàng khẽ dời mắt đến, sau đó nhướng mày thu hồi, tiếp tục đọc sách.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." Bạc Cô Niệm Thần cười một lúc cũng không thấy tỷ tỷ mình nhúc nhích, sắc mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại, hai chân bò dậy lúc nhúc chạy tới gầm bàn, lôi tỷ tỷ mình ra, tay chọt chọt vào người nàng kêu mấy tiếng.
"Ha ha ha, bắt được rồi..." Bạc Cô Tình Phong bỗng dưng bật dậy nắm lấy chân muội muội của mình, vẻ mặt đắc ý nói, mặc kệ trên trán đang u một cục to.
"Tỷ tỷ chơi xấu..." Bạc Cô Niệm Thần chu mỏ không vui, lập tức giật chân về, chật vật bò ngồi dậy mà chạy.
"Dính rồi lêu lêu..." Bạc Cô Tình Phong phản ứng nhanh, ngồi dậy ôm lấy muội muội mình thật chặt không cho nàng thoát, cười nói.
"Không tính, không tính, tỷ tỷ chơi xấu..." Bạc Cô Niệm Thần hai má phồng lên, giậm giậm chân, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, uất ức hô lên.
"Tình Phong, Niệm Thần, lại đây với mẫu thân." Phong Vô Tâm khẽ mỉm cười, gấp lại cuốn sách để xuống, thanh âm ôn nhu gọi một tiếng.
Nàng vừa dứt lời, hai cục thịt nộn nộn liền ngẩng đầu, tức tốc chạy nhanh tới nhào lên mình nàng, đem khuôn mặt phình to cọ cọ vào ngực, phá lệ vui thích.
"Tình Phong ngồi yên, để mẫu thân thoa thuốc." Phong Vô Tâm lấy ra thuốc mỡ bôi lên vết thương trên trán Bạc Cô Tình Phong, nhẹ nhàng nói.
Thoa hai cái đã xong, nàng đậy lại hộp thuốc, bế hai đứa ra khỏi người mình, đứng dậy đem cất đi.
"Mẫu thân, tụi con đói..." Bạc Cô Niệm Thần hai tay chống lên hai đầu gối, chu chu cái mỏ ra, nhìn mẫu thân đang đi đến khẩn cầu, Bạc Cô Tình Phong một bên cũng dùng sức gật gật đầu tỏ ý.
"Đói thì để mẫu thân gọi người mang thức ăn đến." Phong Vô Tâm ngồi xuống giữa hai nữ nhi của mình, xoa đầu hai đứa nói.
"Sữa, sữa..." Hai đứa nghe vậy, kịch liệt phản đối, hai mỏ chu ra cơ hồ muốn treo lên được, làm nũng cọ cọ vào ngực Phong Vô Tâm.
"Không được, mẫu thân hết sữa rồi." Phong Vô Tâm lắc đầu, kéo cái đầu hai đứa ra nói.
"Hết sữa sao lại phình to như vậy, rõ ràng mẫu thân gạt tụi con..." Bạc Cô Niệm Thần bĩu môi, tay chỉ vào ngực lớn trước mặt, lắc đầu không chịu nói.
"Đúng vậy, rõ ràng con ngửi được mùi sữa..." Bạc Cô Tình Phong gật đầu, cái mũi hít hít trước ngực mẫu thân của mình, nói.
"Hai đứa đang nghi ngờ mẫu thân sao?" Phong Vô Tâm nghe vậy đen mặt, nàng nghiêm mặt nhìn lướt qua hai nữ nhi của mình, lên tiếng chất vấn.
"Con muốn uống sữa..." Hai tỷ muội nghe vậy, nhìn nhau nháy mắt, sau đó mếu máo, phá lên khóc đòi sữa.
"Tôn nữ của nãi nãi muốn uống sữa sao?"
Một âm thanh từ bên ngoài truyền vào, sau đó là Bạc Cô Mặc và Đồ Nha Tề - Túc Sa đám người, từ ngoài cửa bước vào.
"Hai tiểu bảo bối, còn nhớ thúc thúc ta không?" Độc Tôn khom người, nhìn hai tiểu phấn nộn phía trước, dang hai tay ra cười hỏi.
"Tôn thúc thúc, Tích cô cô, Lưu cô cô...." Hai tiểu bảo bối hai mắt phát sáng, lập tức nín khóc, trượt xuống từ nhuyễn tháp, hai chân chạy thật nhanh nhào tới ba người phía trước.
Phong Vô Tâm nhìn đến vị bà bà đầu tóc trắng xóa, thì sửng sốt.
Rất giống, rất giống người kia...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook