Lục Quốc Chi Tranh
Chương 78: Diệt quỷ âm môn (hạ) - biến cố!





"Hừmm....." Mấy thi quỷ đột nhiên rống lớn, cả đám lập tức điên cuồng tấn công đến mọi người.

Ầm ầm!

Ma trảo đánh tới, ầm ầm phát nổ chục tiếng, các nhân sĩ lập tức bay quăng ra sau mấy thước, ở trên đất liền tạo ra một lỗ hõm lớn, mọi người tay chân bị thương, máu chảy ướt cả y phục, nằm la liệt trên đất kêu rên...

Phanh!

Độc Tôn nhún người lên cao, một chưởng đánh xuống đám thi quỷ bên ngoài, phanh nổ lớn, thi quỷ bị một chưởng uy lực đánh úp, ba bốn tên lún sâu xuống dưới đất, xung quanh ầm ầm lan truyền không dứt, ai ở gần liền bị dư lực làm cho bị trọng thương!

Phịch....

Tuyết Vô Song thanh kiếm lóe sáng, nàng nhanh lao tới, một nhát chém ngang, yết hầu hai tên đang lao tới liền đứt phun ra máu, một tên ở phía sau ma trảo chụp tới, nàng cúi người về phía trước, chân một cước đạp mạnh ra sau, tên thi quỷ liền bay đi mấy thước nặng nề rơi trên đất.

Phịch....

Lâm Luân Tình Hân thanh kiếm bị một tên thi quỷ giữ chặt, nàng buông ra chuôi, thi quỷ liền mất thăng bằng, nàng tận dụng thời cơ, ngã người ra sau chân vung lên một cước móc lên cổ hắn, hắn phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất mà chết, thanh kiếm gọn gàng trở lại trên tay nàng.

Lệnh Quân kiếm chiêu thay đổi liên tục, hai tên thi quỷ ở phía trước cũng bị hoa mắt, nàng nhẹ nhàng phóng lên cao xoay một vòng, kiếm khí một tiếng vút chém xuống, vòng cung lam sắc lập tức đánh bay hai thi quỷ quăng xa mấy trượng, sau đó nàng liền nhún người gia nhập vào sâu trong vòng chiến, kiếm khí chém xuống mấy nhát, quỷ âm người liền phun máu chết tại chỗ...

Ầm ầm....

Vô Viễn Đại Sư, Lâm Luân Kỳ Minh, Tiết Nam Thiên cùng những người thân thủ thâm cao luân phiên xuất chưởng đánh vào binh lính Quỷ Âm cùng Thi Quỷ, lưỡng đạo thân ảnh đổi qua đổi lại liên tục, chưởng phong từng cái một nặng nề bộc phát, đất cát xung quanh cũng bị hất tung, người người hai bên ngã xuống không dứt...

Lâm Luân Thị huynh đệ song kiếm hợp lại công phá vòng vây kẻ địch, hai người một trái một phải vung kiếm quét ngang hai bên, yếu hầu mấy người tức khắc phun máu, chưa đợi người ngã chết, phía xung quanh lại liên tục tấn công, Thi Quỷ một hai tên bay vào vòng chiến, hai người bình tĩnh đối phó, hai người đổi vị trí cho nhau liên tục, binh lính phe địch lâm vào mơ màng, không nhận định rõ thân ảnh hai người, thuần thục hai nhát ba nhát kiếm, mũi kiếm lóe sáng lao đi, lập tức trên đất thi thể lại nhiều hơn cả chục người.


Ầm!

Ngân Nguyệt đánh bay kẻ muốn đánh lén Tuyết Lam, thêm một chưởng đánh về phía trước, họ liền kêu lên bị hất bay ra xa, thân thể ma sát trên đất một đường dài, sau đó hai người nhìn nhau gật đầu, xác nhập vào sâu trong vòng chiến đầy huyết tanh phía trước...

Một ngọn núi độc lập đứng thẳng hiên ngang, xung quanh là bị quần sơn rừng tươi tốt bao lấy, sâu dưới vực là một dòng nước lam sắc óng ánh, được chảy xuống từ một thác nước lớn huyền diệu kế bên, không khí thư thái mát mẻ khác biệt rõ ràng với hỗn chiến tinh phong huyết vũ trên đỉnh núi, thi thể la liệt rải đều trên đất đá, tiếng binh khí va chạm tạo nên âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng người la hét thê thảm vang lên cũng không kém, bỗng dưng từ dưới trận chiến bay lên trời một điểm sáng, sau đó tổ tung.

Đây có lẽ là tính hiệu cầu cứu của Tiết Sơn Trang.

"Xông vào!" Nghe thấy âm thanh, Doãn Thanh ở ngoài ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó hô lớn xông vào.

"Giết!" Đám nhân sĩ lập tức hét lên, cầm kiếm trong tay chạy vào trong, khinh công thi triển, đám người thật nhanh lao vào.

Lạc Bắc Thần bạch y ngạo nghễ, đứng trong cảnh hỗn loạn huyết tinh, nàng giống như quan lâm thiên hạ mà nhìn nam tử biến dị phía trước, ngữ khí lạnh lùng hỏi: "Nhiếp Toàn đâu?"

"Nhiếp giáo chủ không có ở đây, ta cũng đã hứa với ngài sẽ giết ngươi báo thù cho thiếu chủ!" Tên nam tử nhìn nam tử bạch y không nhiễm một chút bụi trần phía trước, hắn chán ghét những kẻ giả đạo giống như vậy, nên ngữ khí cũng âm trầm, không được tốt lắm.

"Ta cũng muốn biết Thi Quỷ biến dị như ngươi, lợi hại đến cỡ nào." Lạc Bắc Thần nhìn hắn như nhìn đối thủ của mình, ngữ khí không có khinh thường ngược lại có một chút mong đợi.

"Giết!" Một thanh âm quát lớn, người từ bên kia chạy qua đông như kiến, sát khí trên kiếm cũng rõ ràng, chiếu vào mắt từng người một.

"Nếu muốn hủy đi Quỷ Âm Môn, các ngươi cũng phải để lại cái giá thật lớn!" Nam tử cười quỷ dị nhìn đám người bao vây chém giết nhau, lại nhìn đến nam tử bạch y, nhếch môi lạnh lùng nói.

Phanh!!

Ầm ầm ầm!

"Hừmmmm......" Hắn sau khi nói xong, liền ngửa mặt điên cuồng rống một tiếng dài chấn động thiên địa, hai cánh tay ròng lại nổi lên bắp thịt cuồn cuộn, trên mặt nức ra những đường nét ghê rợn, răng nanh mọc thêm dài, móng vuốt to ra càng thêm sắc nhọn, một nguồn lực mạnh mẽ từ cơ thể hắn bạo phát, phanh một tiếng rung động thiên không, mặt đất rung chuyển đùng đùng, kịch liệt nổ lớn, uy lực đánh ra kình thiên, làm tan nát mọi thứ xung quanh, đất cát bạo phát tứ phía, đỉnh núi như muốn rung chuyển, Quỷ Âm Môn như muốn sụp đổ!

Mọi người chết khiếp kinh hãi nhìn một màn, rốt cuộc đây là sức mạnh kinh khủng gì, cả Lạc Bắc Thần ánh mắt cũng dao động, sắc mặt trầm ngưng.

Hắn mượn đất cát che phủ, như bay lao đến tấn công Lạc Bắc Thần.

Phanh!

Lạc Bắc Thần đương nhiên biết có người đang mang kình lực hướng tới, nàng cũng đánh một chưởng về phía trước, đất cát mới vừa rớt xuống nay lại cuồn cuộn như lúc đầu xoáy lao lên, mịt mù bao quét cả không trung, hai chưởng lực va chạm thật quá uy lực, làm người người sợ hãi, những ai có ở xung quanh đều bị đánh bay xuống vực, làm mồi cho ngư tinh xấu xí phía dưới...

Hai người không đợi bụi cát tiêu tán, liền dây dưa đánh nhau, cận chiến cũng là thế mạnh của Lạc Bắc Thần, nhưng khi so thân thủ, nàng cảm thấy nam tử trước mặt cũng không tệ, ma trảo lao đến quét qua yết hầu, nãng ngã người ra sau, chân đá vào tay hắn một cước, sau đó hai người lại ta đánh ngươi né, ngươi đánh ta tránh, tiếng cản đòn tạo ra âm thanh bịch bịch, Lạc Bắc Thần khụy gối phải, đầu nghiêng qua một bên tránh một đấm vào mặt, chân trái vẽ một đường dài trên đất, trên tay nắm đấm xuất thẳng vào bụng người đối diện một tiếng nặng nề, tên nam tử còn chưa đổi hướng tấn công liền bị bức lui năm sáu thước, hắn thở hì hục nhìn Lạc Bắc Thần đá đến...

Keng....

Tuyết Vô Song đánh với hai tên Thi Quỷ, lâu lâu ánh mắt dời đến lên người Lạc Bắc Thần, đáy mắt xẹt qua một tia âu lo không thể diễn tả, vì vậy một ma trảo phía sau ập tới nàng vẫn không biết, một tiếng cẩn thận, liền thấy Lâm Luân Tình Hân dùng kiếm cản mấy móng vuốt gần sát cổ nàng, một đường quét ngang, liền chém Thi Quỷ một nhát, sau đó nàng thuận thời cơ vung chân đá lấy tên phía trước Tuyết Vô Song, làm hắn bay nhào về phía trước.

"Đa tạ." Tuyết Vô Song hồi thần, nhìn qua nàng ánh mắt cảm kích.

Lâm Luân Tình Hân gật đầu biểu thị không có gì, sau đó lại chạy đến giúp đỡ hai ca ca của mình.

Tiết Kính Khanh sợ Lâm Luân Tình Hân bị thương tổn, hắn lao đến cùng ba người chiến đấu, năm sáu tên Thi Quỷ rầm gừ một tiếng, ma trảo trước sau từ xung quanh đánh tới....

Nhân sĩ càng ngày chết càng nhiều, Thi Quỷ quá mạnh mẽ, một chưởng liền có thể thương tổn bốn năm người, thi thể la liệt rơi bịch bịch xung quanh, mọi người đau đớn ở dưới đất lăn lộn, hơn ba ngàn người đánh không qua bao lâu liền chết muốn phân nửa, phải nói nếu Quỷ Âm Môn không diệt trừ sẽ là mối đe dọa cho thiên hạ!

Nhưng không ai để ý, những thi thể nhân sĩ bắt đầu có biến hóa, trên người hoa văn đang dần dần lan trên cả khuôn mặt, bàn tay cũng biến dạng to hơn, móng vuốt mọc dài sắc nhọn câu lại, trên mu bàn tay cũng nức ra từng vết, mũi họ run run, miệng hé ra, răng nanh được kéo dài...

Aaaa!


"Ngươi....là ta..." Một nhân sĩ bị bức lui, sau đó hắn muốn tấn công, nhưng chân lại bị kiềm chặt, sau khi nhìn xuống sắc mặt hắn lập tức trắng bệch hét lên, tên nhân sĩ biến quỷ lập tức đứng dậy rầm gừ, nhân sĩ run sợ ngã ra sau, kiếm chỉ vào hắn sợ hãi hô lên.

Aaa!

Tiếp theo đó càng nhiều thêm tiếng kêu rên, các nhân sĩ từ dưới đứng dậy điên cuồng tấn công người của mình, mọi người bị tiếng la lấy làm chú ý, vừa nhìn lại thì chết khiếp, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại thế này?

Lạc Bắc Thần bức lui nam tử, nàng sắc mặt ngưng trọng mà nhìn, lại quay tới Tuyết Vô Song đám người, thấy bọn họ không bị gì thì nhẹ nhõm một chút.

Lạc Bắc Thần hít sâu một hơi, sau đó trong sự khiếp sợ của mọi người, nàng nhún người phóng lên cao xoay vài vòng, từ trong hai tay áo vút vút lao ra hàng trăm kim châm, nó chuẩn xác ghim vào người từng tên một, sau đó bọn họ liền mềm nhũn ngã xuống, đây là độc nàng chế ra để khống chế Thi Quỷ, chỉ có hiệu lực hai canh giờ...

"Chủ mẫu!!"

"Sư mẫu!!"

Cũng lúc này, hai thanh âm hốt hoảng nồng đậm vang lên, Lệnh Quân cùng Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn thấy rõ.

Chỉ thấy nam tử biến dị đổi hướng tấn công, ma trảo mang theo kình lực lao nhanh tới Tuyết Vô Song phía trước.

"Không được!!"

Lạc Bắc Thần nhìn đến thì hốt hoảng, tim run lên kịch liệt, cả người nàng dâng lên cuồn cuộn sát khí, Truy Phong Hành Vân khởi động, cả người trong nháy mắt đã có mặt ở phía sau nam tử, nàng còn chưa đánh trúng hắn, thì hai mắt trợn trắng, nhìn nam tử cười đắc ý trước mặt, nàng cắn răng một chưởng đánh trả, hai chưởng song song đánh vào ngực đối phương!

Phịch.....

Phốc....

Hai tiếng nặng nề va chạm vào da thịt, một chưởng này nam tử đánh ra là dùng toàn lực, Lạc Bắc Thần bị đau đến kêu một tiếng, nàng như diều đứt dây văng ra phía xa mấy chục trượng, thân thể nặng nề đập lên ván cầu treo, lăn mấy vòng suýt nữa rớt xuống vực, sau đó nàng phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt trắng bệch, trong người bây giờ là cuồn cuộn nội lực chuyển động, lục phủ ngũ tạng như đều đã lệch hướng...

"Mạc Thần!!"

"Sư phụ!"

"Chủ tử!"

"Minh Chủ!"

Mọi người nhìn thấy một màn, trợn mắt hét lên, Tuyết Vô Song cùng Lâm Luân Tình Hân hoảng sợ mặc kệ mọi thứ xung quanh, hai người quăng bỏ kiếm, lập tức chạy như bay tới.

"Chết đi!" Tên nam tử phun ra một ngụm máu lớn kèm theo một miếng nội tạng, hắn ma trảo xuất ra mặc kệ mình trọng thương, thân thể lập tức phóng lên cao, quát lên một tiếng, một chưởng đánh xuống Lạc Bắc Thần đang nằm ở trên cầu treo!

Ầm!!

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, lại một tiếng nổ lớn, nháy mắt cây cầu lập tức tan nát ầm ầm đổ xuống vực, Lạc Bắc Thần cũng bị chôn theo cùng...

"Mạc Thần!!!" Tuyết Vô Song chạy tới bên bờ, hai chân liền khụy xuống, hai hàng nước mắt lăn dài, một tiếng rống tê tâm liệt phế, rõ ràng là nàng có thể đỡ một chưởng đó, sau người này lại ngăn cản chứ!

Lạc Bắc Thần biết, Tuyết Vô Song có thể cản một chưởng đó, nhưng nàng không muốn đánh cược, không muốn để Vô Song của nàng có bất cứ thương tổn gì, dù chỉ là một vết chày xước...

Nhưng sự thật rõ ràng, tên nam tử Thi Quỷ chỉ là lợi dụng Tuyết Vô Song để tấn công nàng, dù thành công hay thất bại thì người đau nhiều nhất vẫn là nàng...

"Không thể nào!! Mạc Thần ngươi đi lên cho ta!!" Lâm Luân Tình Hân sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống vực thét lên.

"Sư phụ, sư phụ...." Ngân Nguyệt, Lâm Luân Thị huynh đệ nghe tiếng rống thê lương liền giật mình, ba người lập tức hoảng sợ nước mắt giàn giụa chạy tới, quỳ xuống bên vách vực, một tiếng hai tiếng đau khổ kêu lên.

"Chủ tử...." Lệnh Quân cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn ngã xuống, nàng ánh mắt là không thể tin, miệng thì thào gào thét.


Phanh!!

"Ta giết ngươi!!" Độc Tôn hai mắt đỏ ngầu, hai tay siết chặt, hắn rống một tiếng lớn làm mọi người giật mình, vút một tiếng chạy tới trước mặt tên nam tử đang quỳ trên đất hả hê cười quỷ dị, một chưởng xuyên ngực, một tiếng phanh lớn người hắn liền chia năm xẻ bảy, bọn thi quỷ phía sau cũng nhận đủ mà chết mấy chục tên, máu văng tung tóe, lục phủ ngũ tạng từng cái tan nát rớt đầy trên đất...

"Các ngươi đáng chết ngàn vạn lần..." Độc Tôn nhìn những tên còn lại ở phía sau, lanh lãnh nói một câu, sau đó lao tới, từng tên một liền bị bóp đến chết, cổ phun máu ra dữ dội văng đầy người hắn.

"Minh Chủ!!" Vô Viễn Đại Sư cùng mọi người quỳ xuống, hai mắt đỏ lên, đồng đanh hô lên một tiếng, vang vọng thiên không.

"Tiểu Thần, Tiểu Thần!" Tuyết Vô Song liên tục lắc đầu không thể tin, nàng trên vách đá nức nở đau thương gọi hai tiếng, giọng điệu vẫn mềm mại dịu dàng chỉ nguyện dành cho ngươi, lòng người xung quanh lập tức cũng nhức nhối lên, thương xót cho nàng, thương xót cho người...

Lâm Luân Tình Hân một bên khóc không ra tiếng, hai bàn tay nàng nắm chặt đất cát phía dưới, nàng ánh mắt nhìn xuống vách vực sâu bị sương mù bao lấy, phía dưới lờ mờ có thể thấy mấy con quái vật, nàng lắc đầu không chịu tin, tại sao chứ, không thể nào...

Đối với Lạc Bắc Thần, bị thương nặng mà rớt xuống đây, có bao nhiêu hi vọng sẽ sống xót? Tất nhiên là rất mỏng manh, nhưng trong tiềm thức mọi người vẫn có một hi vọng sinh sôi nảy mầm...

"Sư phụ, sư phụ, người đừng có đùa Tiểu Nguyệt mà, người mau lên đây đi..." Ngân Nguyệt khóc ngất nằm trên đất, nàng nhìn xuống dưới đau lòng gào lên.

"Cung Chủ, Cung chủ!" Tuyết Lam thấy Tuyết Vô Song ngã qua một bên, nàng lập tức hoảng sợ chạy tới đỡ Cung Chủ lên, hô lên hai tiếng nhưng nàng cũng không phản ứng, có lẽ do đả kích quá lớn mà ngất đi.

"Tình Hân, Tình Hân..." Hàn Cát Nhã xót xa chạy đến ôm lấy nữ nhi của mình đang cứng đờ người không nhúc nhích, bà lắc lắc nàng gọi hai tiếng, nhưng đổi lại là hai dòng nước mắt chảy xuống không ngừng...

Lâm Luân Thị huynh đệ, một bên khóc sướt mướt, hai người vừa khóc vừa lau nước mắt, lâu lâu hai người lại thê lương gọi một tiếng sư phụ...

Lệnh Quân khóc rống, hắn nằm trên đất, vừa khóc vừa bò tới vách vực, Độc Tôn cả người máu tươi nhuộm đỏ, từng bước đi là từng giọt nhiễu xuống, hắn khi tới gần đầu gối liền nặng nề va chạm trên đá, hai mắt giăng đầy tơ máu, hắn ngửa mặt lên trời thét lên: "Tiểu sư phụ!!"

"Đúng rồi, ta không tin, ta không tin, sư phụ lợi hại như vậy, sao có thể chết, mọi người nói xem có thể không? Ân chính là vậy rồi, Ân là vậy."

Ngân Nguyệt bỗng dưng bật ngồi dậy, vẻ mặt mang đầy hi vọng cười nói một mình, sau đó nhìn đến mọi người phía sau hỏi xong cũng tự gật gật lẩm bẩm tự trả lời mình.

Mọi người xung quanh đều cúi đầu không nói gì, nhất là Lệnh Quân quỳ cúi người khóc nất, Lâm Luân Tình Hân như cái xác không hồn đang được Hàn Cát Nhã ôm lấy an ủi, Độc Tôn sắc mặt như tro tàn, hai tay siết chặt, ánh mắt nồng đậm sát khí.

Tuyết Vô Song đã ngất đi, nhưng nước mắt nàng vẫn cứ chảy ra không dứt, lâu lâu lại nức nở bật thốt lên một tiếng gọi thê lương...

Ngân Nguyệt nhiều lần như muốn lao xuống vực, nhưng bị Lâm Luân Lương Hạo ôm chặt lại, miệng nàng gào thét khiến tâm mọi người đều run lên...

Không khí xung quanh là một mảnh đau thương, ngoài tiếng khóc ra thì chẳng còn âm thanh nào khác, một cỗ nồng đậm ưu thương đang nhàn nhạt lan tỏa...

Quỷ Âm Môn huyết tẩy, thi thể nằm rải rác chất đầy trên đất...

Thiên địa phúc chốc ảm đạm, không khí lâm vào an tĩnh...






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương