Lục Quốc Chi Tranh
-
Chương 40: Người ở lại...
Sau khi Lạc Bắc Thần rời đi, Vũ Dạ Ca đau khổ như thế nào, ngàn chữ ngàn lời nói cũng không thể diễn tả hết...
Tại vì sao hạnh phúc ở phía trước, chỉ cách một bước nhỏ, tại sao không nhích lên phía trước mà lại lùi lại phía sau, tự tay chặt đứt tình cảm của bản thân, làm tổn thương mình lẫn người mình yêu nhất, nàng lại vì thiên hạ con dân Lạc Thịnh, vì mình là Nhất Quốc Chi Mẫu, lại vì người kia là nữ tử, vì nàng sợ luân thường đạo lý, vì nàng sợ ánh mắt thế nhân, vì một lời nói của sư phụ Tử Quân, vì quên đi lời dặn dò cuối cùng của ông, nên mới dẫn đến đau khổ như vậy....
Nàng đã bỏ lỡ...
Một bước nàng đi sai... hối hận đã không kịp nữa rồi...
Là tạo hóa quá trêu người...
Thiên hữu ý chi thiên...
Lạc Bắc Thần ngồi trên nóc phòng của mình, dạ phong gào thét như muốn nuốt chửng nàng, tà áo phiêu diêu theo gió tạo ra âm thanh phần phật, nàng vẫn giữ một tư thế ngồi hồi lâu, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc không thể nói thành lời, nàng nhìn lên Tinh Nguyệt trên cao, như muốn thổ lộ hết tâm tình của mình.
Nhưng Tinh sao hiểu, Nguyệt sao thấu, bọn họ còn lẻ loi, cô đơn, tẻ nhạt hơn cả bản thân mình...
Bầu trời cao rộng lớn như vậy, có thể bao dung ôm trọn Tinh Nguyệt vào lòng...
Tại sao nàng cũng giống như bầu trời, là một Nhất Quốc Chi Mẫu của thiên hạ này, sao nàng chỉ thương con dân của nàng, không một lần thương ta...
Nàng cao cao tại thượng, tình yêu của nàng chứa đầy bao dung đối với chúng sinh thiên hạ, nhưng chưa một lần nàng bao dung với ta...
Nàng từng nói, nàng không muốn nhìn thấy ta...
Nàng đã được như ý nguyện, ngày mai sẽ không còn bóng dáng Lạc Bắc Thần ở Lạc Thịnh nữa...
Tạm biệt, tạm biệt, tình yêu của ta...
Dạ Ca! Chúng ta kết thúc thật rồi...
Dạ phong như hiểu được lòng nàng, gào thét dữ dội trong bóng đêm, muốn nói ra hết, nhưng nó là gió làm sao nói được... cũng giống như nàng không thể nói ra, cũng chỉ có thể cất giấu tận sâu trong con tim mình...
"Không cần phải chịu đựng như vậy, ngươi từng nói với ta, có ngươi ở đây, bảo ta chỉ cần hưởng thụ, nhưng bây giờ ta cũng muốn nói với ngươi... có Tiểu Phong ở đây, Tiểu Phong vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, đứng ở phía sau ngươi, sẽ dùng một kiếp này cùng ngươi sinh tử không rời, nếm trải cay đắng ngọt bùi của thế gian, cùng ngươi bất ly bất khí, trọn vẹn ấm áp tất cả của Tiểu Phong cũng chỉ dành riêng cho Lạc Bắc Thần ngươi..." Phong Vô Tâm bỗng nhiên xuất hiện, hai tay áp lên mặt nàng vuốt ve, trong mắt là tình cảm mãnh liệt, cũng chỉ có Tinh Nguyệt mới có thể thấy rõ ràng.
"Tiểu Phong, kiếp này chúng ta cùng nhau..." Lạc Bắc Thần thu hồi tâm tình, nghe nữ nhân của mình nói những lời tràn đầy nhu tình như vậy, lòng nàng mềm một mảnh, đưa tay ôm lấy Phong Vô Tâm, cho nàng ngồi vào trong lòng mình, nhìn nàng ngọt ngào hứa hẹn.
"Chúng ta không nói chuyện này nữa." Phong Vô Tâm ôm cổ nàng, lắc đầu nói.
"Ngày mai phải đi sớm, sao Tiểu Phong không ngủ?" Lạc Bắc Thần cảm nhận thân thể mềm mại của người trong lòng, ôm chặt hơn một chút, hỏi.
"Ta lúc nãy chờ ngươi, nhưng một canh giờ vẫn không thấy ngươi nên ta muốn đi tìm, Tinh Vệ nói ngươi ở trên này." Phong Vô Tâm bĩu môi, đáng thương nói.
"Là ta đáng chết, ta để cho Tiểu Phong chờ lâu." Lạc Bắc Thần thấy mắt nàng ngấn nước, tâm sinh đau, ôm nàng dỗ dàng, trách cứ bản thân nói.
"Chúng ta đi ngủ được không?" Phong Vô Tâm ôm lại nàng, nhẹ giọng hỏi.
"Được, chúng ta đi ngủ." Lạc Bắc Thần lập tức gật đầu, ôm Phong Vô Tâm thả người nhảy xuống, khinh công thi triển nháy mắt đã về tới phòng.
Ở trên giường, Phong Vô Tâm được nàng đặt ở bên trong, bản thân sau khi cởi bỏ ngoại y thì cũng lên giường.
Vừa mới nằm xuống, người kia liền rút vào lòng nàng, an ổn như một chú thỏ nhỏ đáng yêu.
Lạc Bắc Thần ôm chặt lấy Phong Vô Tâm, cả hai truyền ấm áp cho nhau, hạnh phúc đi vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau.
Phượng Vân Cung
Vũ Dạ Ca cả đêm không ngủ đến sáng dẫn đến sốt cao, các thái y chạy ra chạy vào liên tục hối hả, cả Phượng Vân Cung cơ hồ muốn loạn lên thành một đoàn.
"Hoàng Hậu đã đỡ hơn chưa?" Thái Hậu đi đến hỏi Hàn thái y.
"Bẩm Thái Hậu, nương nương cả đêm không ngủ, sáng lại sốt quá cao, tâm tình lại sa sút thảm hại, thân thể suy nhược, chỉ sợ phải đợi một thời gian, cho người tâm tình thả lỏng một chút, mới có thể tỉnh dậy." Hàn thái y thu hồi cánh tay, nhìn Vũ Dạ Ca vẻ mặt tái nhợt ở trên giường, thở dài nhìn Thái Hậu đáp.
"Nặng như vậy?" Thái Hậu vẻ mặt biến sắc, cau mày nói.
"Dạ, nên mấy ngày đầu này, mọi người nên nói chuyện với nương nương nhiều hơn, để người mau sớm tỉnh lại, như vậy bệnh tình mới tiến triển tốt." Hàn thái y nhìn Thái Hậu nói thêm.
"Được rồi, bản Cung đã biết." Thái Hậu phất tay nói.
Hàn thái y nhìn Vũ Dạ Ca một lần nữa, thở dài một hơi, cầm hộp thuốc của mình ly khai.
Linh Nhạc một bên ôm Linh Ly chỉ biết khóc, nàng đêm qua nhìn thấy nương nương sau khi Lạc Vương đi, ôm mặt khóc rất nhiều, gấp mấy trăm lần nước mắt hai mươi tám năm qua cộng lại, khóc xong lại ngồi thất thần không chịu nghỉ ngơi, dù nàng cùng Linh Ly khuyên bao nhiêu lần người vẫn như cũ như người vô hồn, không đáp lại các nàng, đến sáng, nương nương cũng ngã xuống ngất đi, cả người sốt cao...
"Dạ Ca, kiếp này Lạc Bắc Tộc nợ ngươi rất nhiều..." Thái Hậu đi đến bên giường ngồi xuống, đau lòng nói một câu.
"Nương nương, tội gì phải khổ như vậy, rõ ràng người động tâm với Vương gia nhưng người lại không nói, nhìn Vương gia ân ái cùng nữ nhân khác, nước mắt cứ chảy ngược, đến đêm thì như một hài tử mà khóc..." Linh Ly vừa khóc vừa nói.
"Tạo hóa trêu người." Linh Nhạc ôm tỷ tỷ của mình, đau lòng rơi nước mắt, nói một câu.
"Chúng ta đi tìm Lạc Vương, nói cho Lạc Vương biết." Linh Ly lập tức bừng tỉnh, kích động nhìn Linh Nhạc nói.
"Không kịp nữa rồi, Thần nhi đã đi hơn nửa canh giờ trước." Thái Hậu lắc đầu nói.
"Tại sao chứ?" Linh Ly ngồi bệt xuống đất, rống lên một câu.
"Đã là thiên ý, thì sẽ không thể thay đổi..." Thái Hậu lắc đầu cười khổ nói.
Linh Nhạc ôm lấy Linh Ly, hai người dựa vào nhau khóc, họ thương xót cho Vũ Dạ Ca, họ không hiểu vì sao nàng lại đối với bản thân mình như vậy, tội tình gì phải hi sinh ái tình bản thân, tội tình gì phải tự dằn vặt nội tâm mình...
"Vũ Dạ Ca, Thần nhi rất yêu ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, cả đời này, nàng cũng không tha thứ cho mình..."
"Ngươi quên lời hứa của mình với Tử Quân sao, làm một Nhất Quốc Chi Mẫu của thiên hạ, bây giờ ngươi như vậy, có hổ thẹn với sư phụ ngươi không... còn có phụ thân ngươi cùng mẫu thân ngươi, ngươi để hai lão nhân bọn họ phải lo lắng cho ngươi sao?"
Thái Hậu từng lời từng lời nói ra, ngữ khí như một trưởng bối dạy dỗ tiểu bối của mình, không lạnh không nhạt mà là rất quan tâm.
Vũ Hình Trác lúc này cùng Hoàng Đế chạy đến, ông cũng không quên lễ nghi mà hành lễ với Thái Hậu, sau đó chạy đến bên giường, cầm tay nữ nhi mình lên đau lòng gọi.
"Dạ Ca, là phụ thân..."
"Mẫu hậu, bệnh tình của nàng?" Hoàng Đế vẻ mặt thập phần lo lắng, hỏi Thái Hậu.
"Nàng cả đêm không ngủ, tâm tình sa sút thậm tệ, thân thể suy ngược dẫn đến hôn mê, muốn nàng tỉnh thì phải chờ đợi." Thái Hậu thở dài nói.
"Các ngươi làm nô tỳ kiểu gì, tại sao lại để cho nương nương các ngươi không ngủ cả đêm?" Vũ Hình Trác nghe vậy, bật ngồi dậy, chỉ vào Linh Ly, Linh Nhạc đang đau buồn quát.
"Bẩm Tướng Quân, đêm qua nương nương như người mất hồn, nô tỳ gọi thế nào người cũng không nghe..." Linh Ly quỳ xuống nức nở đáp.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải các ngươi giấu bản Tướng Quân chuyện gì..." Vũ Hình Trác nghe vậy, cả người giận run, nhìn một lượt hai người, phẫn nộ hỏi.
"Vũ ái khanh, bản Cung biết ngươi đau lòng cho nữ nhi của mình, nhưng bây giờ không phải trách móc họ là giải quyết được, trọng yếu cần phải mau làm cho Dạ Ca tỉnh lại, đừng để đêm dài lắm mộng." Thái Hậu lên tiếng, lời nói nhắc nhở Vũ Hình Trác.
"Vi thần đã hiểu." Vũ Hình Trác nghe vậy, hít sâu một hơi, áp chế tức giận, ngồi lại bên giường, cúi đầu nói.
Hoàng Đế một bên căn dặn Mộ công công: "Mộ công công, phong tỏa tin tức Hoàng Hậu hôn mê, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài."
"Lão nô đã biết." Mộ Công Công đáp, lui ra làm việc.
"Dạ Ca, không cần dọa phụ thân..." Vũ Hình Trác cầm lấy tay nàng, hốc mắt trào ra nước mắt , khẩn cầu nói.
"Con nhớ không, lúc nhỏ con nói, lớn lên mình sẽ gả cho một người đại danh đỉnh đỉnh giống như phụ thân, con còn chưa thực hiện được, phụ thân sẽ cho rằng Dạ Ca lừa gạt phụ thân, Dạ Ca là kẻ không đáng tin..."
"Lúc nhỏ, con nói muốn học võ, phụ thân cũng đồng ý với con, lúc con mười hai tuổi muốn làm theo di nguyện của sư phụ mình mà hi sinh hạnh phúc cả đời, phụ thân cũng đồng ý, con cũng nói con đợi mười sáu năm sau con sẽ có được hạnh phúc, gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình, mười sáu năm rồi, Dạ Ca không muốn gặp người đó sao, có lẽ người đó đang đợi Dạ Ca..."
"Phụ thân đã đáp ứng với Dạ Ca rất nhiều khẩn cầu, bây giờ phụ thân xin Dạ Ca đáp ứng khẩn cầu của phụ thân mà tỉnh lại được không?"
Tiếng khóc nức nở của Vũ Hình Trác tràn ngập đau lòng, có phải nữ nhi của ông quá khổ rồi không, ông trời không cần nhẫn tâm như vậy....
Thái Hậu đau lòng, không nỡ nhìn cảnh này...
Nàng đã đáng thương lắm rồi ông trời ơi, không cần phải hành hạ nàng thêm nữa...
Hoàng Đế bên cạnh mặt như tro tàn, nếu không bảo vệ được nàng, làm thế nào ăn nói với muội muội hắn.
Rõ ràng là yêu thương nhau, sao phải làm ra hành động đoạn tuyệt như vậy...
Vũ Dạ Ca, sao muội lại tự hành hạ mình ra nông nỗi này, lời dặn dò của vi sư muội đã quên rồi sao...
Vũ Dạ Ca vẫn nằm yên tĩnh trên giường, dù hơi thở vẫn duy trì, nhưng một chút sinh cơ trên gương mặt nàng cũng chẳng có, sắc mặt trắng chả khác nào như tờ giấy, cả người toát ra một cỗ cô độc, thê lương nhàn nhạt, trộn lẫn vào không khí đau thương...
(Tui nói nha, cái bà VDC này bã khoái bệnh lắm. Hể thiếu LBT là bã bệnh. Haha)
Nàng vẫn như vậy, Vũ Hình Trác không biết đã nói bao nhiêu lời, nàng vẫn không có một động tĩnh, tay thì bắt đầu lạnh dần, xung quanh cũng giảm đi nhiệt độ...
Vũ Hình Trác lúc này không khóc nữa, trong mắt ông là trở về một đoạn ký ức năm xưa.
Mười sáu năm trước
Trong một căn phòng đơn giản, nhưng cũng không kém thanh nhã xa hoa.
"Dạ Ca nén bi thương, Tử Quân tiền bối trên trời sẽ không muốn nhìn thấy con như vậy." Vũ Hình Trác lúc này vẫn còn rất trẻ, dung mạo tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, tay hắn để trên lưng thân ảnh mười hai tuổi nhỏ nhắn dỗ dành.
"Dạ Ca muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ, phụ thân, xin người đồng ý." Vũ Dạ Ca dù chỉ mới mười hai tuổi, nhưng vẫn giữ được khí chất đạm mạc thanh nhã của nàng, nàng quay đầu nhìn phụ thân của mình khẩn cầu.
"Không được, Dạ Ca không thể hi sinh hạnh phúc của mình." Vũ Hình Trác lắc đầu không cho phép nói.
Sao hắn có thể hi sinh hạnh phúc của nữ nhi mình!
"Phụ thân yên tâm đi, sư phụ có nói với Dạ Ca, mười sáu năm sau, chân mệnh thiên tử của Dạ Ca sẽ xuất hiện, lúc đó Dạ Ca sẽ hạnh phúc, phụ thân không cần lo lắng." Vũ Dạ Ca lời nói dù như một người lớn, nhưng cũng không giấu được một chút vui vẻ của thiếu nữ hoài xuân.
"Dạ Ca muốn gả cho người thế nào?" Vũ Hình Trác hơi hiếu kỳ hỏi.
"Dạ Ca muốn gả cho một người đại danh đỉnh đỉnh giống như phụ thân!" Vũ Dạ Ca không nghĩ ngợi lập tức đáp.
"Nếu chân mệnh thiên tử đó của con không phải là một người có công danh, không có giống như phụ thân, Dạ Ca nguyện lòng gả sao?" Vũ Hình Trác lại hỏi.
"Gả! Con sẽ nghe lời sư phụ, ủy khuất gả cho người đó vậy..." Vũ Dạ Ca hơi nhíu mày, sau đó gật đầu nói.
"Dạ Ca hình như rất tin lời sư phụ của con." Vũ Hình Trác thở dài nói.
"Sư phụ có nói, những lời này là một vị tiền bối nhắc nhở sư phụ." Vũ Dạ Ca nhớ lại sư phụ của mình, hơi đau lòng nói.
"Phụ thân hỏi lại lần nữa, Dạ Ca muốn thật gả cho Thái Tử?" Vũ Hình Trác hỏi lại một lần nữa.
"Phải!" Vũ Dạ Ca nhẹ nói.
"Con có từng nghĩ rằng, sau này con là một Hoàng Hậu cao cao tại thượng, mười sáu năm sau, người đó xuất hiện, con sẽ làm sao?" Vũ Hình Trác chậm rãi hỏi nàng.
"Dạ Ca không biết." Vũ Dạ Ca đáp, chuyện kia sư phụ dặn không thể nói ra ngoài, nên nàng đành nói dối thôi.
"Thôi được rồi, con suy nghĩ kỹ đi." Vũ Hình Trác vỗ vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói.
Mấy ngày sau.
"Con đã nghĩ xong rồi?" Vũ Hình Trác xoa đầu nàng hỏi.
"Dạ Ca sẽ không thay đổi quyết định." Vũ Dạ Ca lời nói kiên định đáp.
"Ai! Vậy phụ thân theo ý của con, nên nhớ, sau này nếu Dạ Ca cảm thấy mệt, thì hãy về với phụ thân, nơi đây vẫn luôn là nhà của con." Vũ Hình Trác thở dài, thương yêu vỗ vai nàng nói.
"Phụ thân yên tâm, mười sáu năm sau nhất định Dạ Ca sẽ có được hạnh phúc, Dạ Ca sẽ dẫn người đó về ra mắt phụ thân!" Vũ Dạ Ca, một thiếu nữ cho phụ thân của mình một lời hứa chắc chắn.
Năm đó nàng là tiểu đồ đệ của Tử Quân, thông tuệ hơn người, một thân kiếm pháp trác tuyệt, cũng vì muốn hoàn thành di nguyện cuối cùng của vi sư, nàng phải ủy khuất gả cho một người mình không yêu, mười sáu năm chưởng quản hậu cung, cũng chỉ có nàng một tấm lưng lẻ bóng một mình, một mình cô đơn chống chọi với thời gian. Nàng cũng không phải như mọi người thấy ở vẻ bề ngoài là một Nhất Quốc Chi Mẫu cao cao tại thượng, giấu sâu trong nội tâm không ai biết là nỗi cô độc, một con người thiếu thốn ái tình, một người khát vọng được yêu thương, vì thế nàng dần dần tạo cho mình một lớp băng mỏng bên ngoài, không muốn cho người khác nhìn thấy sơ hở...
Mười sáu năm trôi qua, nhưng hạnh phúc ở đâu...
Mười sáu năm qua rồi, nhưng thiếu nữ năm ấy không phải đang ôm một hạnh phúc mọi người ngưỡng mộ, mà là đang ôm trọn tất cả đau thương vào lòng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook