Lục Quốc Chi Tranh
-
Chương 17: [h lạc nhã] ngoài ý muốn
Màn đêm buông xuống, Hoàng Cung thị vệ canh gác nghiêm ngặt, phía nóc phòng một bóng đen đang chạy như bay đi, nhưng không tạo ra một tiếng động, bóng đen bay lượn một vòng trong cung thì dừng lại phía trên một cung điện, hắn ngồi trên đó nhìn trời, hít sâu một hơi, hắn lấy ra cây tiêu trong người, đưa đến bên môi, một luồng khí truyền vào, mười ngón tay hắn động đậy, tiếng tiêu du dương cất lên truyền đi xa.
"Một khúc tương tư, ta gửi gió ta gửi mây gửi đến nàng
Một lời tình ý, là tình ca là tình ta gửi đến nàng
Một khúc ngân vang, ai lại vì ai mà thương mà nhớ
Một tấm chân tình, vấn vương người cất vang trời mây..."
Phượng Vân Cung
Vũ Dạ Ca đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nên y phục mặc không nhiều, chỉ có lớp trung y mỏng nhìn vào có thể xuyên thấu thấy bên trong.
Bỗng dưng từ bên ngoài truyền vào một khúc nhạc, Vũ Dạ Ca bị tiếng tiêu mang đậm tình ý lôi cuốn theo, nàng âm thầm nghĩ ai mà lại si tình đến như vậy, dùng tiếng tiêu để bày tỏ nỗi lòng...
Nghĩ tới đây Vũ Dạ Ca giật mình, đây là Hoàng Cung, yêu nhau là đại cấm kỵ, nên ai lại có gan lớn như vậy, lại dám thổi tiêu thúc tình giữa đêm khuya?
Nhưng tiếng tiêu này rất nhuần nhuyễn, ngoài Trình Uyển Nhiên và Liễu Linh Nhã nàng không nghĩ ra là ai có khả năng thổi được khúc sầu bi hay đến động lòng người thế này!
Tiếng tiêu như không giảm mà còn ngân vang, cửa bị đẩy ra, một hắc y nhân dựa vào cửa, hắn vẫn như cũ giữ tư thái thổi tiêu.
"Ai?" Vũ Dạ Ca giật mình hô lên, do chỉ mơ hồ thấy một phần bên mặt nên dù quen thuộc dáng vẻ nàng cũng không thể nghĩ ra được là ai, là ai có lá gan lớn như nam nhân này, nửa đêm đến tẩm cung của nàng.
Lạc Bắc Thần thổi xong khúc tiêu, nàng xoay người chậm rãi bước vào, nhìn Vũ Dạ Ca mặt hiện lên kinh ngạc nói: "Chỉ mới nửa tháng ta không xuất hiện, nàng dường như sắp đem ta quên rồi."
"Ngươi đến đây làm gì?" Vũ Dạ Ca kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng, thật nhanh khoát lên ngoại bào, hai lỗ tai nóng lên trừng mắt hỏi Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần tự tiện đi đến bàn ngồi xuống, sau đó nhìn Vũ Dạ Ca thâm tình nói ra bốn chữ, hai mắt giống như có thể rót ra dịu dàng: "Vì ta nhớ nàng."
Vũ Dạ Ca nghe đến trong lòng đang yên tĩnh bỗng dưng nhấc lên sóng dữ, nàng áp nó xuống, lạnh giọng quát một tiếng: "Hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Ta tất nhiên biết, nhưng nàng không cần phải lạnh lùng như vậy, chỉ khiến người ta đau lòng hơn thôi." Lạc Bắc Thần đứng dậy đi đến gần Vũ Dạ Ca.
"Ngươi muốn làm gì?" Vũ Dạ Ca vẫn như cũ bất động, ánh mắt chứa đầy hàn ý nhìn Lạc Bắc Thần đi tới gần.
"Ta có thể làm gì?" Lạc Bắc Thần dùng đầu cây tiêu nâng cằm Vũ Dạ Ca, từ trên cao nhìn xuống mặt kề sát mặt nàng, câu môi hỏi ngược lại.
"Nếu ta muốn làm gì, ai có thể ngăn cản?"
"Bản cung là Hoàng Tẩu của ngươi, Lạc Vương thỉnh tự trọng!" Vũ Dạ Ca mặt giận tái đi, trầm lãnh nói, âm thanh mang theo chán ghét cùng xa lạ.
"Hoàng Tẩu hữu danh vô thực sao?" Lạc Bắc Thần nghe nàng nói như vậy dù biết là cái cớ nhưng vẫn chua xót trong lòng, đẩy Vũ Dạ Ca xuống giường, đè lại nàng cười lưu manh hỏi.
"Ngươi..." Vũ Dạ Ca kinh ngạc nhìn Lạc Bắc Thần, sao người này lại biết?
Lạc Bắc Thần không cho Vũ Dạ Ca nói hết, cúi xuống ngậm lấy hai cánh môi căng mọng đang hé mở.
"Ân..." Vũ Dạ Ca cả kinh, muốn đẩy Lạc Bắc Thần ra nhưng mà không được, nàng hé môi rên rỉ, thành công giúp Lạc Bắc Thần đem đầu lưỡi tiến vào.
Mút đến hai cánh môi nàng sưng đỏ mới nhả ra, Lạc Bắc Thần môi dời xuống bên dưới tham luyến.
"Lạc Bắc Thần! Ngươi nếu dám làm ô uế bản Cung, bản Cung sẽ cắn lưỡi tự sát!!" Vũ Dạ Ca nhắm lại hai mắt, âm thanh không một tia độ ấm vang lên bên tai Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần thân thể run lên, nghe nàng uy hiếp mình, tức giận cắn vào ngực nàng một cái, sau đó đứng dậy ngồi sang một bên trừng trừng nàng mắng: "Lão bà khó tính!"
Vũ Dạ Ca bị đau đến rên một tiếng, tiếp theo nàng kéo lại y phục trên người, rút chủy thủ dưới gối kề vào cổ Lạc Bắc Thần, sắc mặt phủ đầy sát khí.
"Hì hì đao kiếm không có mắt, nàng bình tĩnh." Lạc Bắc Thần rụt cổ, cười lấy lòng nói.
"Ngươi vì sao phải làm như vậy?" Vũ Dạ Ca siết chặt chủy thủ, lanh lãnh hỏi.
Lạc Bắc Thần nghe Vũ Dạ Ca hỏi, khóe môi câu lên cười như đùa như thật hỏi ngược lại: "Nếu ta nói ta thích nàng, nàng có tin không?"
"Tại sao có thể?" Vũ Dạ Ca lên tiếng không tin, nếu Lạc Bắc Thần thích nàng vì sao đến bây giờ mới hành động, lúc trước vì sao không thấy bóng dáng?
Lạc Bắc Thần nói: "Lúc trước ta chưa phải là ta, bây giờ ta đã là ta, ta nói ta thích nàng là chính bản thân ta lúc này."
Vũ Dạ Ca nghe xong như rơi vào sương mù, không thể hiểu được lời của Lạc Bắc Thần, nàng hít một hơi thu hồi chủy thủ, lạnh giọng nói: "Thích hay không thích đều không quan trọng, bản cung chỉ cần biết bản cung là Hoàng Tẩu của ngươi là Hoàng Hậu Lạc Thịnh, ngươi cũng nên biết ngươi là Lạc Vương Lạc Thịnh, là đệ phu của bản cung!"
"Ngươi nên từ bỏ ý định đó đi."
Lạc Bắc Thần nhếch môi cười không để ý, chỉ nói: "Nàng không có quyền cấm ta yêu nàng, cũng không có quyền cấm ta truy nàng, vì trời đã định nàng là của ta!"
"Ngươi có thể đi." Vũ Dạ Ca tức giận, nói xong thân thể dựa vào thành giường mắt nhắm lại, phất tay đuổi người.
"Sau này nàng nên nghỉ ngơi sớm một chút, để ý bản thân hơn, đừng để lúc nào ta cũng thấy nàng mệt mỏi." Lạc Bắc Thần không để ý nàng đuổi mình, mà là nhìn vẻ mệt mỏi của Vũ Dạ Ca, ôn nhu săn sóc nói.
Vũ Dạ Ca nghe được âm thanh mềm mại của Lạc Bắc Thần, nàng lông mi run lên rồi sau đó bình thường lại.
Lạc Bắc Thần in lên trán Vũ Dạ Ca một nụ hôn, mới đứng dậy xoay người ra khỏi phòng.
Vũ Dạ Ca mở mắt ra, ngồi ngẩn người.
Từ nhỏ đến giờ, ngoài phụ mẫu ra, lại còn có một người dùng giọng điệu yêu thương dịu dàng đó đối với nàng...
Lạc Bắc Thần bay lên nóc phòng mà chạy, vô tình đạp trúng mảnh ngói bể tạo ra âm thanh nhỏ, nàng thầm mắng: "Ca ca chết bầm!"
"Ai?" Thị vệ bên dưới phản ứng, nhìn lên thì thấy một bóng đen đang bay trên không, hắn nhìn ra sau lớn tiếng quát: "Có thích khách, mau đuổi theo!"
Tích Nguyệt Cung
Lạc Bắc Thần chạy một lúc không biết tới đâu mà phía sau thị vệ đuổi theo rất nhiều, nàng bay xuống một nơi rất rộng lớn, nhìn xung quanh thì không thấy một tên nô tài nào, nghe tiếng bước chân dồn dập đang tới gần thì dứt khoát dùng khinh công phi như cơn gió chạy trên hành lang, một lúc thì dừng lại mở cửa chạy vào một căn phòng.
"Thích khách đâu?" Bên ngoài ồn ào dồn dập tiếng bước chân, có người lên tiếng hỏi.
"Hắn rõ ràng là chạy hướng này." Một tên nhíu mày nhìn xung quanh nói.
"Không lẽ hắn trốn trong phòng?"
"Mau lục soát!!" Một tên ra lệnh nói.
"Có chuyện gì?" Liễu Linh Nhã từ phía xa đi tới, phía sau là một hàng tỳ nữ thái giám, nàng nhìn thấy phía trước ồn ào lập tức uy nghiêm lên tiếng.
"Tham kiến Liễu Quý phi!" Thị vệ nhìn đến thì đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
"Bẩm Quý phi, có thích khách đột nhập Hoàng Cung, hắn chạy đến hướng này thì biến mất." Một tên trong đó giải thích.
"Lục soát xung quanh xem, không chừng hắn chạy qua bên kia." Liễu Linh Nhã chỉ vào vách tường bên kia nói.
"Vâng." Tên thị vệ cầm đầu đáp, dẫn theo người qua vách tường bên kia tìm kiếm.
"Thì ra nơi này là tẩm Cung của Nhã nhi..." Lạc Bắc Thần thì thầm, nhìn đến người sắp đi đến thì nàng phóng lên trần phòng trốn.
"Bản cung muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui ra hết đi." Liễu Linh Nhã ở ngoài phòng dặn dò xong rồi mở cửa bước vào, nửa ngày bôn ba nàng bây giờ chỉ muốn tắm rửa đi ngủ.
Liễu Linh Nhã sau khi vào phòng liền đi đến sau bình phong.
Lạc Bắc Thần do ở trên cao nên có thể nhìn thấy toàn cảnh phía dưới, nhìn một màn ở sau bình phong thì muốn choáng váng hít thở không thông, khí huyết lại sôi trào lên.
Phịch...
"Aaa..." Liễu Linh Nhã thấy người từ trên trời rớt xuống thì che ngực la lên.
"Đừng la, đừng la, là ta..." Lạc Bắc Thần ngồi dậy chạy đến ôm nàng phóng lên giường, bên tai nàng nhỏ giọng nói.
"Nương nương..." Thị vệ bên ngoài hô lớn.
"Không có gì, chỉ là chuột thôi, lui ra đi." Liễu Linh Nhã nghe nàng nói thì thở phào nhẹ nhõm, sau tấm rèm lời nói vọng ra ngoài.
Một lát sau thị vệ đã đi xa.
"Vương gia là thích khách?" Liễu Linh Nhã nhìn người gần trong gang tấc cười hỏi.
"Hắc hắc..làm thích khách thật thú vị." Lạc Bắc Thần cười nói.
"Sao lại từ trên rớt xuống?" Liễu Linh Nhã nằm trong lòng nàng, tay ôm lấy cổ nàng hỏi.
"Cũng tại ngươi...." Lạc Bắc Thần bây giờ mới để ý hai người đang rất thân mật nhưng cũng không quan tâm mà trừng mắt nói.
"Ta làm gì?" Liễu Linh Nhã ủy khuất.
"Cởi y phục hết để làm gì? Làm hại bản Vương xíu chút nữa làm trò cười cho thiên hạ!" Lạc Bắc Thần liếc nàng ai oán nói.
"Vậy ta chuộc lỗi thế nào?" Liễu Linh Nhã cười rộ lên, tấm thân mềm mại dán lên người nàng yêu mị hỏi.
"Chuộc lỗi thế nào?" Lạc Bắc Thần hít hương vị trên người nàng cười cười.
"Thì như thế này...." Liễu Linh Nhã vừa nói xong thì chủ động hôn nàng, tay cũng bắt đầu mò tới thắt lưng phía dưới cởi bỏ.
Lạc Bắc Thần đổi khách thành chủ mà hôn nàng, tay thì du ngoạn khắp nơi, vuốt ve lưng, rồi dời xuống phía dưới, chỉ mới một chút nóng bỏng không khí xung quanh đã tăng lên.
Kích thích phóng lửa một lúc.
"Ưm...." Liễu Linh Nhã rên khẽ vặn vẹo cả người, phía dưới đã chảy ra nước làm ướt cả trung y của Lạc Bắc Thần.
"Nhã nhi nhạy cảm quá rồi..." Lạc Bắc Thần cười khẽ nói.
"Vương gia xấu xa..." Liễu Linh Nhã hai gò má đỏ ửng kiều diễm, ánh mắt mê ly nhỏ giọng trách.
Lạc Bắc Thần đem nàng để dưới thân, ngắm nhìn một chút cổ ngọc trắng vô hà, hai đồi núi ngạo nghễ đứng thẳng, thật sự chịu không nổi vưu vật dưới thân, môi lập tức hôn xuống cổ nàng, một tay mân mê vòng veo, một tay vuốt ve đại bạch thỏ vừa căng vừa mềm, đầu gối cong lại cọ sát nơi tư mật phía dưới, người dưới thân không ngừng cất lên tiếng rên rỉ.
"...Nhẹ..một chút..aa.."
Lạc Bắc Thần nghe nàng kiều mị nỉ non giống như bị kích thích, điên cuồng mút lấy một bên ngực, bên kia thì nắn đủ hình dạng, phía dưới đầu gối càng dùng sức.
Liễu Linh Nhã ngâm nga, ngực phập phòng lên xuống, mồ hôi ngạch tế xuất ra liên tục.
Cảm nhận người phía dưới run lên, Lạc Bắc Thần xấu xa cho đầu gối dừng lại.
"Nhã nhi khó chịu...Vương gia cho Nhã nhi..." Liễu Linh Nhã đang tràn ngập khoái cảm thì bị khó chịu trướng ở dưới bụng bao lấy, ánh mắt mông lung cầu xin, nũng nịu nói.
"Tiểu yêu tinh..." Lạc Bắc Thần nghe nàng thanh âm, người muốn nhũn ra, tay điểm ở chớp mũi nàng mắng nhẹ, môi đồng thời từ từ dời xuống hôn lên từng tấc da thịt Liễu Linh Nhã.
Đi xuống, đem chân nàng tách ra, nơi huyệt non đỏ nhạt đã nở rộ kiều diễm, ướt át không thể ướt hơn, tay vuốt ve hai đùi non của nàng, mũi đưa đến nơi tư mật hít lấy hương thơm nhàn nhạt.
"Đừng...bẩn.." Liễu Linh Nhã nhìn xuống, lập tức vội vàng khép chân nhẹ giọng nói.
"Ngoan mở ra...không bẩn.." Lạc Bắc Thần ôn nhu lắc đầu, lần nữa tách chân nàng ra, đầu chôn vào đó từ từ tham luyến, mân mê mà mút nhẹ.
"Ưm...hừ.." Liễu Linh Nhã giật bắn người, run rẩy khi nàng quấn lấy hạt đậu, có thể cảm nhận nước trong người nàng bị người kia mút hết.
Nhìn đến lỗ nhỏ âm huyệt, Lạc Bắc Thần một ngụm khí thổi vào, người trên hét một tiếng, bên dưới co thắt một lúc thì trào ra dòng suối trắng nhưng bị nàng một ngụm chậm rãi cho vào cổ họng.
Liễu Linh Nhã xụi lơ, ngực phập phồng lên xuống thở dốc, ánh mắt mơ màng mông lung, cả người như nhũn ra thành nước.
Lạc Bắc Thần dọn sạch thì đưa tay đến âm huyệt tiến vào sâu bên trong, nhìn xuống vưu vật trong lòng cười khẽ: "Đêm nay bản Vương sẽ cho nàng biết thế nào là dục tiên dục tử!" Dứt lời ba ngón tay phía dưới cử động.
"Ưm..." Liễu Linh Nhã cong người rên một tiếng, nâng hông đón lấy từng nhịp ra vào, nhanh có, chậm có, liên tục không dứt.
Lạc Bắc Thần vừa mút ngực nàng vừa cho ra vào bên dưới, từng nhịp từng nhịp đều cho vào sâu bên trong, ba ngón tay luật động không ngừng nghỉ.
"Nhanh nữa...thiếp ra..." Liễu Linh Nhã vừa ngâm nga vừa nói, hông đung đưa theo nhịp.
"Được cho nàng..." Lạc Bắc Thần thương yêu nói, phía dưới ba ngón tay tăng tốc kịch liệt bị âm đạo nhả ra nuốt vào, đôi lúc móc lên đâm vào điểm mấu chốt khiến người phía dưới một trận run rẩy.
"Ưm..ưm..aa." Liễu Linh Nhã cả người tê dại thống khoái, miệng ngâm nga không tiết tấu kèm theo tiếng thở gấp đầy khiêu gợi câu người.
"Aaa.." Một tiếng hét lớn, cao triều đạt lần hai, Liễu Linh Nhã cũng ngất đi.
Lạc Bắc Thần cảm thấy chưa thỏa mãn, miệng cười xấu xa đem hai chân nàng mở rộng ra tiếp tục công việc của mình.
Trên giường hai cổ thân thể quấn lấy nhau, từng tiếng ngâm nga kiều mị du dương lên xuống chưa bao giờ biến mất, không khí xuân sắc mùi vị ngập tràn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook