Lục Quốc Chi Tranh
Chương 130: Đại hôn - thiên quan tứ phúc (thượng)



Sau khi Lâm Luân Tình Hân tỉnh lại, Lạc Bắc Thần lập tức cho người chuẩn bị Đại Hôn, phát thiệp khắp thiên hạ, nàng mục đích là muốn đền bù cho Tình Hân và Tiểu Phong một hôn lễ long trọng, sau những năm tháng xa cách.

Thiệp được phát ra, thiên hạ nháy mắt nổ tung, người người sôi trào, Lạc Thịnh không tới một tháng thương quan nhân sĩ từ ngũ quốc còn lại đua nhau chạy đến, Kinh Thành quán ăn tửu lâu đều chật kín không còn một chỗ trống, ngoài đường ngõ phố thì nối tiếp người, họ nguyện ý ngủ ngoài trời để chờ đợi Đại Hôn của Quỷ Thánh, nghe nói đâu là còn có thêm hôn lễ của truyền thuyết Bạc Cô Bất Bại cùng Thái Hoàng Thái Hậu - Lạc Thịnh...

Thái Hoàng Thái Hậu - Đồ Nha Tề - Túc Sa được Hoàng Đế Lạc Bắc Minh thu hồi ngôi vị, tuyên bố trả lại tự do và không nói gì nhiều thêm về lý do, những thanh liêm bá quan lớn nhỏ trong triều đình hay dân chúng nghe xong đều có chút khó tiếp nhận, nhưng cũng không làm phản ứng nhiều, vì chuyện Lạc Vương là thân nữ nhi cùng không phải cốt nhục Hoàng Thất Lạc Bắc Thị còn kinh hách hơn nữa, sự thật khiến dân chúng Lạc Thịnh bị một trận quay cuồng, còn giang hồ nhân sĩ thì cảm thấy thật đúng, đơn giản vì huyết mạch của Bạc Cô Thị cao quý hơn rất nhiều so với Lạc Bắc Thị, và đây là đều hiển nhiên trong lòng ai cũng rõ.

Bạc Cô Thị mới chân chính là cường giả của Thiên Hạ Lục Quốc, ai dám đứng ra phàn nàn sao? Tất nhiên là không! Trừ khi có người chê mạng mình dài...

Hiệp khách đến đây dự Đại Hôn, có ba mục đích rất rõ ràng: đệ nhất là muốn được diện kiến phong thái của Quỷ Thánh cùng Bạc Cô Bất Bại, đệ nhị là muốn một lần được ngắm dung nhan khuynh thế tuyệt luân của dàn thê tử Lạc Bắc Thần, nhất là Lục Quốc đệ nhất mỹ nhân Tuyết Vô Song mà dân gian ca tụng, còn đệ tam thì tất nhiên là xây dựng quan hệ rồi.

Lạc Vương Phủ hôm nay giăng đèn kết hoa khắp nơi, một màu đỏ thẫm từ ngoài đại môn đến sâu vào bên trong ngũ viện Đông Tây Nam Bắc, chữ Hỉ được dáng thật to ở đại sảnh tả hữu, Tinh Vệ cùng tỳ nữ trong phủ nhanh nhẹn sắp xếp chu đáo mọi thứ cho đại hôn tối nay, thật tỉ mỉ không để một chút sơ sót nào.

Lạc Bắc Thần lựa chọn làm đại lễ tại khoảng hoa viên Tây Viện, thác nước thanh nhã từ trên cao đổ xuống lúc rầm rộ lúc êm ả hòa vào dòng suối trong bên dưới, đủ loại cá chép quẩy đuôi bơi lội trong nước, đỏ, vàng, cam, xanh bích... Trên lưng mỗi chú cá được gắn thêm một viên đá quý nhẵn nhụi sáng bóng, khi nhìn đến không khỏi dừng lại lâu suy ngẫm một lúc...

Chiều tới, Lạc Vương Phủ bên trong tiếng cười âm thanh hào sảng chính khí tràn đầy, tiếng bước chân cũng càng ngày càng nhiều, đi tới đi lui dồn dập, Tinh Vệ, tỳ nữ mặc thanh y hòa nhã, cung kính đãi khách rót rượu, đều này làm mọi người không khỏi cảm khái miên man trong lòng, đúng là người cao quý nên hạ nhân cũng cao quý theo.

Trước đại môn mở rộng, Lạc Bắc Thần cùng Bạc Cô Mặc đứng đón khách, xe ngựa ngừng trước cổng lớn càng ngày càng nhiều, những người có tiếng tăm chức vị đều đi đến đông đủ, bọn họ trên mặt treo nụ cười rạng rỡ liên tục chắp tay chúc mừng hai người không ngớt miệng, nhưng đứng trước hai tuyệt đại truyền kỳ của Lục Quốc họ cũng khẩn trương không kém, cố cười để che giấu phía sau lưng mồ hôi lạnh thấm ướt, hai người khí tức quá mức cường thế, bọn họ chỉ là những tiểu nhân vật thật sự không chịu nổi, không để cho bản thân tè ra quần là may mắn lắm rồi...

Lạc Bắc Thần thấy một màn từ đầu đến cuối chỉ bất đắc dĩ cười, bọn người này có cần run rẩy như thế không? Nàng cũng không ăn thịt họ a!

"Đã lâu không lặp, biểu muội, cô cô!"

Bạc Cô Tĩnh Sương ăn mặt tử y váy dài, dung mạo tinh xảo chói sáng dưới ánh tà dương hoàng hôn rọi xuống, khóe môi giương lên đường cong, như hoa nở rộ dưới trời xuân ấm áp, con ngươi lam sắc nhàn nhạt ẩn chứa một mảnh nước đọng sâu không thấy đáy, có thể rút đi hồn phách người khác bất cứ lúc nào, cả người toát ra mị lực vô hạn khiến người xung quanh không khỏi đứng hình dừng lại bước chân, phía sau là Bạc Cô Tĩnh Dương dung mạo tuấn lãng vận hoa quý y phục lam sắc, hai người lướt qua vô số ánh mắt nóng bỏng đi về phía trước.

Mọi người ánh mắt khó có thể rời đi, nhìn mỹ nhân đang cách họ có mấy bước mà tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, nhiều người choáng váng muốn ngất đi tại chỗ.


"Hơn một năm không gặp, biểu tỷ dung mạo càng thêm động lòng người." Lạc Bắc Thần vừa thấy hai người trên mặt liền nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt lướt qua đánh giá một chút rồi cảm khái thật dài, không khỏi nhìn thêm Tĩnh Sương một chút nữa.

Bạc Cô Mặc cũng cười hướng hai chất nhi gật đầu, khi nghe Lạc Bắc Thần nói thì mới để ý, quả nhiên Sương nhi dung mạo đi lên, khiến người nhìn không rời mắt được.

"Biểu muội quá khen, tỷ tỷ dù sao cũng không thể so sánh với các thê tử kinh diễm tuyệt luân nhà muội." Bạc Cô Tĩnh Sương nghe xong thì nâng mắt chứa ý cười của mình nói.

"Các thê tử của muội, tất cả đều là mỹ nhân một phương, hảo hảo phúc khí a..." Bạc Cô Tĩnh Dương mỉm cười phụ họa nói theo.

"Phải trách muội phúc khí quá thịnh thôi." Lạc Bắc Thần mỉm cười, tự hào cảm khái bản thân.

Mọi người xung quanh cũng nghe đoạn đối thoại, lại nghe Quỷ Thánh than thở mình phúc khí, bọn họ không khỏi âm thầm giơ lên ngón cái, thật đúng là người phúc khí nhất Lục Quốc. Bạc Cô Tĩnh Sương tức cười liếc nàng một cái, sau đó cùng đệ đệ mình đang vẻ mặt hâm mộ đi vào trong.

Bạc Cô Mặc một bên cười cười đón khách.

Từ xa, một chiếc xe ngựa thập phần giản dị chạy đến, bên ngoài chỉ có một phu xe cùng hai người thị vệ đứng hai bên, phu xe thấy đã tới nơi liền kéo dây ngựa, xe dừng lại, hắn liền khom người đi xuống, mười phần cung kính kéo rèm xe qua một bên, rồi cúi thấp đầu chờ người bên trong bước ra.

Trong xe không qua bao lâu thì bước xuống một vị trung niên, dù lớn tuổi nhưng dung mạo tuấn lãng không mất đi, hắn vận cẩm y hoa quý trái ngược hoàn toàn với chiếc xe ngựa, nếu không để ý ai sẽ nghĩ nam nhân khí chất cao quý âm trầm này, sẽ bước ra từ một xe ngựa quá mức bình thường này chứ?

Nam nhân trên mặt treo một nụ cười hòa nhã, nhìn vào vô cùng dễ gần đôn hậu, hắn nhấc chân nhẹ nhàng hướng đại môn đầy người đi đến.

"Biệt lai vô dạng, Thần muội."

Lạc Bắc Thần đang muốn đi vào, thì bị một âm thanh ẩn chứa vui mừng kéo lại.

"Viễn Vương." Lạc Bắc Thần thấy nam nhân phía trước, liền chắp tay chào hỏi, người này ẩn nấp điệu thấp bấy lâu hôm nay lại đến đây chúc mừng, nàng cũng thật sự ngoài ý muốn.

"Bạc Cô tiền bối." Viễn Vương cùng nàng chào hỏi, sau đó mới khom nhẹ người đối với Bạc Cô Mặc hữu lễ.

Bạc Cô Mặc cũng chỉ đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.

Viễn Vương cười cười, cả người mang vẻ ôn hòa theo đoàn người đi vào trong.

"Hắn là người năm xưa đã cứu con một mạng?" Bạc Cô Mặc nhỏ giọng hỏi, âm thanh chỉ hai người nghe được.

"Đúng vậy, năm đó con còn rất nhỏ, là hắn từ dưới Bích Thủy Hồ vớt con lên." Lạc Bắc Thần đáp.

"Vì vậy, nên con mới tha cho hắn? Đưa thư bảo hắn rút lui rồi không truy cứu?" Bạc Cô Mặc lại hỏi.

"Con chỉ là muốn trả ân cho hắn, cho hắn một cơ hội, mà hắn thật thông minh, biết rút lui sớm, nếu không đã như Chu Ngụy chết không toàn thây rồi." Lạc Bắc Thần âm trầm nói.

"Con nên chú ý hắn một chút, mẫu thân thấy hắn sẽ không chịu an phận như vậy." Bạc Cô Mặc nói xong rồi đi vào trong, khách đến cũng càng ngày càng ít, bầu trời dần bị màn đêm bao lấy, ánh tà dương cũng đang bị bóng tối nuốt chửng.

Lạc Vương Phủ đèn đuốc giờ khắc này sáng như ban ngày, chỉ ở Tây Viện là ánh sáng có chút yếu ớt, nhưng bù lại dưới hồ những tia sáng màu từ ánh trăng rọi xuống đàn cá đeo đá quý, chiếu lấp lánh vào mắt từng người, mặt nước lung linh lấp đầy ánh sáng đa sắc, hào quang phản chiếu lóe sáng thác nước, khiến nơi này càng thêm bắt mắt thu hút mọi người, ai nấy cũng mở to mắt, chậc chậc cảm khái không thôi, thật sự quá đẹp, bọn họ chưa từng thấy mỹ cảnh như thế này bao giờ!

Khách gần như đến đông đủ, màn đêm cũng đã bị tinh nguyệt thắp sáng cả bầu trời...

"Đã đến giờ làm lễ."

Trong lúc mọi người đang cười đùa vui vẻ thì một âm thanh mang theo nội lực hùng hậu cất lên, lôi kéo họ dời đi sự chú ý, nghiêm chỉnh ngẩng đầu nhìn lên phía trước.


Mọi người đứng yên tại chỗ, đứng đúng vị trí chờ đại lễ tiến hành.

Bạc Cô Tĩnh Sương âm thanh rơi xuống không bao lâu, thì từ phía trong một căn phòng bước ra những nhân vật chính đêm nay, giá y đỏ thẫm phủ lên năm người, bọn họ chậm rãi được dẫn lên bậc thềm cao, sau khi đã đi lên, thì một âm thanh trong trẻo lại cất lên.

"Nhất bái thiên địa!"

Năm người lập tức quỳ xuống thấp đầu bái trời cao phía trên.

"Nhị bái cao đường!"

Lạc Bắc Thần, Bạc Cô Mặc và ba người hướng về chân trời Chu Thục Thiên Minh Sơn nơi tổ tiên bái một lạy. Lạc Bắc Thần cùng Phong Vô Tâm, Lâm Luân Tình Hân lại tiếp tục hướng Phong Vương, Hàn Cát Nhã lạy thêm một lần.

"Phu thê giao bái!" Năm người đứng đúng vị trí, xoay người vào nhau bái lạy.

"Cho vào động phòng!" Âm thanh của Bạc Cô Tĩnh Sương vừa rơi xuống, cùng lúc mấy tiếng "đùng đùng" thật lớn vang lên.

Chỉ thấy từ sau thác nước mấy đốm lửa bay vút thẳng lên trời, thật nhanh nổ vang, tia lửa nháy mắt nở rộ thành những đóa hoa cực kỳ diễm lệ, đốt nóng lòng người bên dưới.

"Chúc mừng, chúc mừng Quỷ Thánh, Bạc Cô Bất Bại cùng thê tử nhà mình trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long, cả đời trường an!!"

Không biết ai hào sảng mà hô lên thật lớn.

"Trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm!! Hoan hô!!" Mọi người bùng nổ, tiếng thét rung động một vùng, khí thế ngút trời, thiên địa huân hoan.

Đùng đùng đùng....

Hòa với tiếng thét dồn dập chúc mừng của mọi người, pháo hoa cũng không cánh mà bay liên tiếp phóng lên trời cao, nở nộ làm kinh diễm lòng người.

Trên đài cao, thất vị thê tử của Lạc Bắc Thần đã đi lên, tất cả đều lạc vào mỹ cảnh cùng khí cảnh vui mừng lúc này, chỉ có Phong Vô Tâm, Lâm Luân Tình Huân và Đồ Nha Tề - Túc Sa là không thể nhìn thấy pháo hoa đẹp đẽ, nhưng đối với họ cảm nhận cũng đủ rồi.

Đùng đùng....

Thiên Quan Tứ Phúc, Vĩnh Bất Ly Tâm

Hai tiếng nổ mạnh phá tan bầu trời, bây giờ không phải là đóa hoa nữa, mà hóa thành một dòng chữ long phi phượng vũ đứng hiên ngang giữa trời, màn đêm nháy mắt như chỉ là phông nền, tô thêm hào quang cho dòng chữ càng thêm sáng rực chói mắt, tiếp theo là những đóa hoa nho nhỏ được vẽ nên ở xung quanh nhìn vào càng thêm lộng lẫy lung linh, mọi người ôm tim hưng phấn mà hét thật lớn, dù dòng chữ không giữ được bao lâu thì biến mất trên bầu trời, nhưng chưa bao giờ biến mất trong âm thanh mọi người, từng chữ một chúc phúc như muốn bay lên xuyên thủng không gian, lan đi thật xa thật xa....

"Thiên Quan Tứ Phúc, Vĩnh Bất Ly Tâm..."

Tuyết Vô Song mỉm cười hạnh phúc, nàng ngẩng đầu lên thiên không thật cao phía trên, nhả ra một câu đầy vui vẻ. Ngân Vũ, Ninh Uyển, Nguyệt Vân, Vũ Dạ Ca ánh mắt nhìn Lạc Bắc Thần, ba người là thỏa mãn vui vẻ, nhưng còn một người là đau đớn thầm kín che giấu dưới đáy mắt.

Một màn pháo hoa như ảo cảnh nháy mắt trôi qua, tiếp theo kèn nhạc nổi lên vang trời, tân nương được đưa về tân phòng, Lạc Bắc Thần và Bạc Cô Mặc ở lại tiếp rượu dâng kính mọi người, đa tạ họ đến đây tham dự.

Mọi người hăng sây trong ca múa rượu thịt, có vài người đứng ra múa kiếm góp vui, ai nấy có bản lĩnh đều bước ra trổ tài một lần, khán đài vũ công cũng phối hợp với họ, dần dần không khí càng thêm nóng lên, bầu trời Lạc Vương Phủ có thể bị tiếng reo hò phá vỡ bất cứ lúc nào, hai người bị kính rượu tới tấp, một ly rồi lại một ly cho vào bụng, càng uống càng sảng khoái.

"Chúc mừng biểu muội." Bạc Cô Tĩnh Sương cầm hai ly rượu đi đến, đưa lên kính Lạc Bắc Thần.

"Đa tạ biểu tỷ." Lạc Bắc Thần có chút men say, nhìn người đi đến cười nói cảm ơn sau đó cạn ly.

Bạc Cô Tĩnh Sương nâng tay lên đem ly rượu từng chút uống vào.

"Ân? Vết sẹo này?"


Lạc Bắc Thần sau khi bỏ tay xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn tới thủ đoạn của Bạc Cô Tĩnh Sương, vết sẹo thật dài bắt mắt, nàng không khỏi đau lòng hỏi, như thế nào lại có vết sẹo dữ tợn này?

"Ân, chỉ là lúc đánh nhau sơ suất bị đối thủ để lại." Bạc Cô Tĩnh Sương theo ánh mắt của nàng, khi nhìn đến thì thấy không có gì cả, cũng không quan tâm lắm nói, vết sẹo đã có từ bốn năm rồi, nàng còn nhớ rõ là ở Chu Thục, khi nhìn thấy tên đường đệ của Chu Tử Bác trên đường đánh chủ ý lên biểu muội, nàng cũng không muốn hắn làm phiền phức cho muội ấy, nên trước khi hắn ra tay nàng đã sớm một bước giết hắn, diệt cả gia tộc, nhưng ngay lúc đó sơ ý bị địch thủ chém vào cổ tay, vết thương rất sâu suýt nữa tay bị phế, nàng cố gắng lắm mới cứu lại gân cốt không tổn hại, đáng lẽ ra là không để lại sẹo nhưng vì lúc đó bản thân thân phận quá mức nhạy cảm, nàng đành phải bỏ điều trị dịch dung lại che giấu đi vết thương qua mắt Chu Liễm...

"Nên chữa trị, ngày mai muội sẽ giúp tỷ." Lạc Bắc Thần cầm lấy tay nàng, ngắm nhìn một lát rồi nói, vết sẹo vừa dài vừa lớn thật khó coi, nhất định phải xóa bỏ, nàng không muốn trên người biểu tỷ có bất kỳ dấu vết không tốt đẹp nào.

Âm thanh của Lạc Bắc Thần kéo lại Bạc Cô Tĩnh Sương từ dòng suy nghĩ, nàng mỉm cười vỗ vỗ tay Lạc Bắc Thần rồi đáp ứng một tiếng.

"Tỷ phu...tỷ phu, đệ kính....rượu..." Lạc Bắc Thần còn đang muốn cùng biểu tỷ nói chuyện thì bị một giọng điệu say lên say xuống chắn ngang.

Nhạc Tề Kiến Vu lôi kéo theo Lưu Trúc đi lại, nàng cả người nghiêng ngã, nếu không phải Lưu Trúc ở phía sau đỡ thì từ lâu đã nằm trên mặt đất rồi.

"Uống thành ra như vậy..." Lạc Bắc Thần quay đầu, nhìn đến thì đỡ trán không thôi, mới không qua bao lâu thì đã say thành cái dạng này, thật bái phục.

"Tỷ đi trước." Bạc Cô Tĩnh Sương gật đầu với Lưu Trúc một cái rồi nói với Lạc Bắc Thần.

"Tỷ phu, chúc mừng....người." Nhạc Tề Kiến Vu nằm nhoài trong ngực Lưu Trúc, đem mặt cọ cọ thứ mềm mại, rồi ngửa ra sau vẻ mặt như phê thuốc mà đưa ly rượu lên không trung hô.

"Đa tạ Kiến Vu." Lạc Bắc Thần đối với biểu tỷ đáp rồi mới mỉm cười nâng ly lên đa tạ vị em vợ này, nhưng khi thấy vẻ mặt không tiền đồ của nàng thì không khỏi muốn sặc rượu.

"Bốp... Bại hoại!" Lưu Trúc nghẹn đỏ mặt, dứt khoát không lưu tình tát một cái vào mặt cái tên đăng đồ tử này.

"Ô..Ô....nàng đánh ta, Ô Ô nàng hết thương yêu ta rồi...Ô Ô nàng hung dữ...." Nhạc Tề Kiến Vu bị tát một cái, còn thêm bị Lưu Trúc không khách khí quăng xuống đất, nàng nằm vạ một chỗ nước mắt giàn giụa chảy hai hàng, vẻ mặt oan tức mười phần, âm thanh nức nở ủy khuất như tức phụ bị phu quân vứt bỏ chu lên vang vọng Tây Viện, tiếng khóc thương tâm làm mọi người không khỏi nhìn tới, xem là ai bị bỏ rơi mà khóc than thê thảm như vậy.

"Ô...Ô nàng có...người khác rồi, nàng không ôn nhu với ta....nàng đánh ta...Ô Ô..." Âm thanh thật lớn dọa mấy vũ công nhảy dựng, ai nấy vẻ mặt cũng ngơ ngác đuổi tới.

"Đi...đi theo ta." Lưu Trúc bị mọi người nhìn tới mặt mày đỏ bừng, kìm nén lửa giận muốn tát chết người đang ôm cỏ khóc than phía dưới, đi tới túm lấy cổ áo nàng xách lên như xách gà, thật nhanh đi vào trong, mất mặt chết được!

"Ô Ô....cứu mạng...cứu mạng Ô Ô!" Người đã mất bóng, nhưng âm thanh làm mọi người thần kinh đau nhứt lại vang lên không ngừng.

Lạc Bắc Thần ngây người đứng hình tại chỗ, nàng không ngờ Kiến Vu còn có bản chất này, như vậy Lưu Trúc phải một phen theo đuổi kiên nhẫn rồi.

Kèn nhạc lại vang lên, thật nhanh quét sạch không khí vừa rồi, trở lại tưng bừng như lúc ban đầu.

"Thần muội, ta kính muội một ly, đa tạ muội cho ta một cơ hội, nếu không thì đã bị Chu Ngụy phản tặc kia dùng tà thuật mê hoặc làm chuyện sai trái rồi." Lạc Bắc Thần lấy lại tinh thần cũng cùng lúc Viễn Vương mỉm cười đi đến, hắn vẻ mặt ngoài chân thành cảm kích ra thì không có bất cứ cái gì, hắn khom thấp người nói sâu sắc cảm ơn sau đó kính rượu nàng.

"Ta cũng chỉ trả Viễn Vương ân nghĩa năm xưa thôi." Lạc Bắc Thần cũng nâng ly cười khẽ nói.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương