Lục Quốc Chi Tranh
-
Chương 13: Hữu kinh vô hiểm (thượng)
Phòng Khách Nam Viện
Nam Viện là một nơi thoáng mát thanh nhã, cũng là một nơi yên tĩnh vắng lặng, những căn phòng trải dài theo hành lang nhìn vào thì rất giản đơn, nhưng bên trong lại không kém vài phần trang trọng hoa lệ.
Bây giờ đã vào đêm, cũng có thể thấy hàng loạt Tinh Vệ canh gác cẩn mật, trên mái nhà từng người một dùng khinh công bay qua bay lại nhìn xuống dưới, thị giác cùng thính giác luôn giám sát chặt chẽ tứ phía.
Bên trong phòng, Ngân Vũ đang ngồi thưởng trà, vị ma ma thì cung kính ở một bên.
"Ma ma có chuyện gì muốn hỏi sao?" Ngân Vũ cầm ly trà thổi nhẹ, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng.
"Bẩm điện hạ, thật ra lão nô thắc mắc một chuyện." Vị ma ma nghe chủ tử hỏi, liền cúi đầu đáp.
"Ngươi thắc mắc là vì sao bản Cung đối với Lạc Bắc Thần như vậy? Mà không phải tìm cách để giết nàng báo thù?" Ngân Vũ đứng lên, đi đến gần cửa sổ thì dừng lại, nhìn ánh trăng đang treo trên cao, không nhanh không chậm nói.
"Đúng là như vậy." Vị ma ma cũng bước chân theo nàng đáp.
"Chúng ta đã sai lầm, nàng không phải hung thủ giết Thái Tử!" Ngân Vũ lắc đầu, nhàn nhạt nói ra.
"Đây là chính Tam Hoàng Tử nói, sao có thể là giả?" Vị ma ma lúc đầu là sững sờ, lúc sau thì nghi hoặc.
"Ngươi nghĩ xem, Thái Tử chết ai là người được lợi nhiều nhất?" Ngân Vũ trong lời nói chứa thâm thúy thốt lên.
"Là Nhị Hoàng Tử?" Vị ma ma rất nhanh trả lời.
"Tam đệ hắn cùng nhị ca là đồng mẫu, tam ca trời sinh nhát gan, vô dũng vô mưu, dễ bị người khác lôi kéo lợi dụng, nói chung là người rất dễ bị tác động... năm xưa hắn mình đầy máu hốt hoảng chạy về báo Đại ca bị ám sát, hắn nói mình bắt được thích khách, hắn cũng nói thích khách khai là Lạc Vương sai khiến...." Ngân Vũ thâm thúy từng câu nói ra, dừng một chút lại nói: "Ngươi nghĩ xem? Trong Lạc Vương Phủ này, bắt tùy tiện một tên cũng là cao thủ, thử nghĩ nếu là Lạc Vương sai người đi ám sát, thì chỉ một mình Tam đệ võ công mèo cào đó sẽ bắt được tên thích khách sao?"
"Ý của điện hạ là.... Tam Hoàng Tử nói dối..." Vị ma ma giật mình, vẻ mặt bừng tĩnh đại ngộ.
"Đúng vậy, là Tam đệ hắn nói dối..." Ngân Vũ gật đầu.
"Vậy không lẽ..."
"Bản cung nghĩ, không phải Tam đệ giết Đại ca, hắn không có bản lĩnh này, nhưng hắn cũng không tránh khỏi hiềm nghi." Ngân Vũ lắc đầu, câu cuối cùng ánh mắt sát khí lóe lên.
"Nhưng vì sao... đêm đó quân Lạc Thịnh lại tập kích đánh vào quân doanh chúng ta, diệt sạch tất cả?" Vị ma ma trầm ngâm một lúc lại nhíu mày hỏi.
"Cái này chỉ sợ không phải trùng hợp...nội ứng ngoại hợp đi!" Ngân Vũ mắt lấp lóe tinh quang, cười lạnh nói.
"Mong rằng Nhị ca hắn không như bản Cung nghĩ."
Ám Vệ trong đêm nhất thanh nhị sở rõ ràng, lui ra hướng đến Tây Viện bay đi.
Hậu Viện Rừng Trúc Phía Tây
Lệnh Quân thân vận hắc y, vẻ mặt không biểu tình, chân chậm rãi bước đi về phía trước, Tinh Vệ thấy hắn đều chắp tay một cái.
Dạ Phong thổi nhẹ lá trúc bị làm cho bay loạn, thân trúc cũng lay động tạo ra âm thanh xào xạc.
"Chi nha" Lệnh Quân mở ra cửa phòng đi vào rồi đóng lại, nhấc chân bước vào sâu bên trong, rồi dừng trước chiếc giường, dùng sức đẩy nó qua một bên.
"Cạch" một tiếng, phía dưới chân hiện lên chín ô vuông bằng gỗ, hắn dùng chân nhấn loạn xạ, cuối cùng tủ bên phải "binh" một tiếng, tủ tách ra làm hai, phía sau liền thấy một lối đi rõ ràng.
Hắn vừa bước vào, bên ngoài liền khôi phục lại như thường, cả chiếc giường cũng tự động về vị trí cũ.
Bên trong mật thất, nến một hàng kéo dài về phía trước, Lệnh Quân không có đi mà là dùng khinh công, lách qua lách lại hai con đường rồi dứt khoát bay thẳng về phía trước.
Nửa canh giờ sau thì đến ngõ cụt, hắn dừng lại, tay dời đến hai cây nến đầu của hai bên ấn uống, lập tức vách tường đá bên phải nhô ra một chiếc hộp, Lệnh Quân ấn nhẹ vào giữa, chiếc hộp mở ra, hiện ra một hình lõm.
Lệnh Quân từ trong vạt áo lấy ra một lệnh bài màu xanh, dùng đó đẩy vào, lệnh bài vừa khớp dưới chân liền xảy ra địa chấn, phía trước là ngõ cụt bây giờ đã được tách ra, mở một thông đạo hoàn toàn khác.
Thu hồi lệnh bài rồi chạy ra ngoài, phía sau thạch đá lại trở về bình thường.
Ngoại Thành hướng Tây Bắc 90 dặm, Lĩnh Du Sơn
Ngọn núi Lĩnh Du, có thể nói là ngọn núi cao nhất Lạc Thịnh Quốc, bốn phía núi non hùng vĩ, vừa hoang dã lại vừa tú lệ.
Dưới đáy vực, thác nước từ vách đá đổ xuống con suối tạo ra âm thanh rầm rộ nhưng không ồn ào, mà cảm thấy thư thái thanh tĩnh.
Bây giờ là ban đêm, nhưng ánh mắt Lệnh Quân có thể thấy được con thác đối diện, không nói hai lời mà dùng khinh công bay qua con suối đâm thẳng vào thác nước, nháy mắt hắn đã mất tích, nếu ai nhìn đến thì sẽ bị dọa, chửi hắn điên đi.
Cái gì cũng có lý do của nó, tất nhiên bên trong thác nước có chứa huyền cơ!
Lệnh Quân sau khi xuyên qua thác nước thì bay vào một hang động bên trong, hắn chạy đến một góc đá, nơi đây có một khe hở, hắn lấy lệnh bài đẩy vào.
Ầm....
Dưới chân chấn động một chút, phía trên cao hai trượng lại mở ra một cánh cửa, Lệnh Quân lập tức bay lên nhập vào ánh sáng bên trong.
"Lệnh ca ca." Hai hàng Ám Vệ nhìn thấy hắn từ cửa đi vào thì chắp tay khom người.
"Bên trong bọn họ đang luyện tập sao?" Lệnh Quân đáp một tiếng, vừa đi vừa hỏi.
"Vẫn đang tập, chưa hề gián đoạn." Ám Dịch đi theo phía sau hắn trả lời.
Lệnh Quân không có hỏi nữa mà đi tiếp, một lúc mới dừng lại trên thềm đá cao, nhìn xuống cảnh phía dưới.
Phía dưới rất rộng lớn, kéo dài về phía trước khoảng một hai dặm hơn. Võ đài, Hố sâu, Đầm nước, phía trên giăng hàng loạt các loại dây xích, ám tiễn được phi vút vút qua lại trên không...
Lệnh Quân nhìn hơn ngàn người phía dưới, nam nữ có đủ, đang kiên trì luyện tập thì cảm thấy hài lòng.
"Bên Quân Doanh thế nào?" Hắn xoay người lạnh nhạt hỏi.
"Bên đó đã có Ám Nhất đại ca." Ám Dịch khom người trả lời.
"Tốt! Cứ theo Chủ tử phân phó trong thư mà làm, ta đi trước." Lệnh Quân mặt không biểu tình nói xong thì bước đi.
Lạc Vương Phủ
"Được rồi, ngươi lui ra đi." Lạc Bắc Thần nói, đối với tên Ám Vệ đang quỳ phất tay cho lui.
"Thuộc hạ cáo lui." Nói xong hắn lập tức mở cửa đi ra ngoài rồi biến mất trong bóng đêm.
"Sống yên ổn cũng không cho bản Vương!" Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe sáng thì thào nói, nàng ngẩm lại, hình như bản thân chưa từng đi đến Ái Lạp Quốc, cũng đâu có ghi thù với kẻ nào, tại sao lại nhắm ngay vào ta mà phun máu vào?
"Tam Hoàng Tử phải không? Chờ đấy... bản Vương tìm ngươi sau..Hừ!"
Lạc Bắc Thần cảm thấy không muốn ngủ chút nào, buồn chán, suy nghĩ một chút kiếm việc gì làm.
"Có rồi."
"Người đâu." Nàng hô lên.
"Vương gia." Ngoài cửa bước vào một tỳ nữ, một Tinh Vệ.
"Ngươi đem cái bàn nhỏ đó lại đây, ngươi mài mực..." Lạc Bắc Thần chỉ ra một nam một nữ phân phó.
"Rõ." Hai người đồng thanh.
"Để nó lên đây." Lạc Bắc Thần nhìn Tinh Vệ chỉ ở trước người nàng.
"Vương gia." Tỳ nữ cầm giấy bút khom người đưa đến.
"Xong rồi, lui ra hết đi." Nàng cầm lấy rồi phất phất tay.
Hai người hành lễ rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
Lạc Bắc Thần cầm bút nhìn vào tờ giấy trắng phía dưới, khung cảnh mờ ảo dần hiện ra một nữ tử bạch y đang ưu nhã gảy đàn.
Mái tóc khẽ bay, bạch y phiêu động, con ngươi tử sắc đạm mạc vô tình, khí chất thiên tiên, thanh lệ ôn nhã, tay ngọc trên dây đàn động đậy, âm thanh mềm mại nhẹ nhàng, xâm nhập vào lòng người....
"Bạch y phiêu động nhẹ nhàng lay
Thiên tiên khí ngạo xa phàm trần
Thanh tâm tĩnh lặng tựa nhu thủy
Đôi tay khẽ động bạch cầm rung
Mềm mại thanh âm du nhập mộng
Địa lão thiên hoang ta cùng nàng"
Lạc Bắc Thần ánh mắt hóa nhu tình, trên môi nụ cười ấm áp, tờ giấy bây giờ đã hiện lên một thân ảnh, mỹ nhân dù được lụa mỏng che đi dung mạo, nhưng cũng đoán ra được nàng khuynh quốc khuynh thành, mỹ lệ động lòng người, phía trên còn có một bài thơ, cuối dòng đề ba chữ "Lạc Bắc Thần".
Vẽ xong, nàng buông bút, cầm lên bức họa, quan sát lại, giống như sợ có sơ sót.
"Chậc chậc... đúng là mỹ nhân, không...phải nói còn hơn cả mỹ nhân, mỹ mạo thế này, trong họa thôi còn cảm thấy hít thở khó lưu thông, mình định lực cao còn bị lay động, nói chi đám nam nhân ngoài kia..." Lạc Bắc Thần thì thào cảm khái không thôi.
Phải Ngân Vũ có ở đây mà nhìn thấy Lạc Bắc Thần đang nhìn chằm chằm bức họa bản thân, vừa nhìn vừa nuốt nước bọt, thì không biết nàng có tâm tình gì đây?
Một Đại siêu cấp biến thái!
Lạc Bắc Thần ngồi chậc chậc cả buổi, hết than rồi tới thở, luyến tiếc cất đi bức họa kẹp nó trong một quyển binh thư.
Ngồi cầm bút chọt chọt lên đầu vài cái, nàng lấy ra quyển kiếm pháp lúc trước, suy nghĩ một chút rồi lật tìm ra một vài bộ thích hợp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lạc Bắc Thần vẫn luôn chú tâm vừa vẽ vừa viết, bây giờ trên bàn chất rất nhiều tờ giấy, có thể làm thành một quyển sách rồi.
Bây giờ đã là giữa canh hai, đêm khuya yên tĩnh dị thường, trong không khí từ xa bay tới một mùi hương lạ, trên mái nhà mỗi một góc Tinh Vệ đều ngồi xếp bằng nhắm mắt, như ngủ cũng như không ngủ, bọn hắn lúc này như cảm nhận được cái gì không đúng, lập tức mở mắt ra, nhưng rất nhanh lưỡi kiếm mang theo hàn quang đâm xuyên qua yết hầu, hơn mười mấy Tinh Vệ trong tích tắc chết thảm...
Từ trong không khí xuất hiện mười mấy hắc y nhân, bọn chúng kéo Tinh Vệ đến góc khuất rồi đổi lại y phục, sau đó thì đưa mắt quan sát phía dưới, đợi đội tuần tra đi qua, mười tên giả tận dụng thời cơ nhảy xuống, trên đỉnh đầu họ ám nhân theo sát chờ cơ hội động thủ.
Một lúc sau.
Phía trước một đội Tinh Vệ đi tới, mười tên giả lập tức cúi đầu bình tĩnh lướt qua.
"Đứng lại." Một Tinh Vệ bỗng lên tiếng.
Mười tên giả lập tức ngừng lại, tay cầm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lóe lên sát ý, nhưng câu nói tiếp theo vang lên làm bọn hắn thay đổi sắc mặt.
"Các ngươi là người mới sao? Thật lạ mặt." Một Tinh Vệ xoay người lại nhìn bọn họ nói.
"Đúng vậy, chúng ta mới tới." Một người trong mười tên giả bước ra cười nói.
"Oh, vậy đi đi." Tinh Vệ đáp một tiếng rồi phất tay.
Mười tên giả liền buông lỏng, nhấc chân hướng Tây Viện đi tới.
Tên Tinh Vệ nhìn bóng lưng bọn chúng, ánh mắt đánh giá tới tui, lại lơ đãng thấy vết máu dính trên tà áo của tên cuối cùng, ánh mắt hắn lập tức sắc bén lên.
"Sau còn không đi tuần tra?" Tinh Nhị Tinh Nhất từ xa cầm kiếm đi tới, nhìn thấy năm sáu Tinh Vệ bất động một chỗ thì Tinh Nhất lên tiếng hỏi.
Hai người đi tới đứng trên hành lang, nhìn bọn họ.
"Tinh Nhất ca ca, Tinh Vệ mới đổi người sao?" Tên Tinh Vệ vừa rồi giật mình, thấy hai người thì nghi hoặc hỏi.
"Không có, có chuyện gì xảy ra sao?" Tinh Nhất lắc đầu, trầm giọng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, một tiếng tí tách thanh thúy vang lên, Tinh Nhị, Tinh Nhất thật nhanh xoay người, họ nhìn xuống phía sàn gỗ dưới chân.
"Máu?" Tên Tinh Vệ nhìn vết máu trên sàn thì cả kinh hô lên.
Tinh Nhất nhanh trí ngẩng đầu, vừa nhìn màn trước mắt hắn bị dọa đến mặt mày trắng bệch, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Tinh Nhị trợn mắt nhìn cái đầu treo lơ lửng trên mái nhà, máu chảy ướt mặt, hai tròng mắt mở to đang nhìn bọn hắn.
"Không xong rồi, có thích khách!!" Tên Tinh Vệ hô lên.
Tinh Nhị lập tức bay lên mái nhà quan sát, nhìn thấy tất cả đã chết thì hắn hoảng hốt, nhìn xuống hô: "Người ngoài đã trà trộn vào, mau báo cho mọi người!"
Tinh Nhất thân ảnh như chớp đạp không bay về hướng Tây Viện, hắn vừa bay vừa dùng nội lực truyền âm: "Có người trà trộn vào phủ, mau bảo hộ chủ tử!"
Âm thanh vừa rơi xuống, Tinh Vệ liền cảnh giác cao độ, chạy thẳng đến Tây Viện.
Mười Tinh Vệ giả ở một chỗ vắng, bọn chúng dọc theo hành lang nhìn, rút ra kiếm, cúi thấp người chạy như bay đi, bọn hắn đi tới đâu mùi hương lan tỏa tới đó, Tinh Vệ xung quanh dù phát hiện dị thường cũng không thể la lên được, bọn hắn nằm liệt trên đất bị từng kiếm một chém nát yết hầu mà chết.
Ngân Vũ trong phòng nghe động tĩnh liền chạy ra ngoài, đầu tiên nàng ý nghĩ là chạy đến xem Lạc Bắc Thần, vị ma ma cũng cúi đầu chạy theo sau.
Lạc Bắc Thần mới vừa ngủ, nên còn rất thiển, nghe được bên ngoài ồn ào tiếng đao kiếm thì nàng mở ra hai mắt, lập tức thấy được hơn chục Ám Vệ đứng phía trước giường mình, giơ kiếm đề phòng.
Rầm!
Cửa bị đá văng, hơn chục hắc y nhân xông vào giơ đao tấn công tới.
"Bảo hộ chủ tử!" Ám Nhị hô lớn, năm người bay lên tiếp chiêu, năm người còn lại bao vây chiếc giường bảo vệ Lạc Bắc Thần.
Ở bên ngoài chiến thành một đoàn, Lưu Trúc bị ba hắc y nhân vây lấy, mỗi một kiếm chém tới đều là sát chiêu đoạt mạng!
Tinh Nhị, Tinh Nhất ở trong vòng chiến đánh tới mình đầy thương tích, nhưng họ vẫn vung kiếm chém nát cổ từng tên thích khách, kiếm khí va nhau nổ vang ầm ầm, một đám người quấn lấy nhau ta sống ngươi chết!
Ngân Vũ cũng nhập chiến, do nàng luyện Hàn Âm Công nên thích khách kiêng kỵ không dám manh động, chưởng phong xuất ra, lập tức hai hắc y liền run rẩy, Ngân Vũ bàn tay nắm vai hai hắc y, âm khí truyền vào dùng lực quăng họ đi xa.
Aaa!
Hai hắc y nhân trên người kết sương, thân thể nện trúng đám đồng bọn phía sau, hét lên một tiếng từng người một té nhào, Tinh Vệ chớp lấy thời cơ vung kiếm một chiêu lấy mạng.
Phía trên mái nhà đứng một đám người, tên cầm cầu mặc dạ phục đeo mặt nạ che kín cả khuôn mặt, phía sau hắn là một đám hắc y khoảng ba mươi người, trên ngực mỗi tên đều thiêu hai chữ Túy Sát, chắc có lẽ mọi người không biết, họ chính là Túy Sát Doanh cao thủ nhị tầng tiếng tăm trong giang hồ!
Nam nhân nhìn trận chiến phía dưới nhếch môi cười lạnh, hắn ánh mắt phóng tới căn phòng của Lạc Bắc Thần, ánh mắt hiện lên ngoan tuyệt, hắn thấp giọng nói: "Đi thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook