Lúc Này Đúng Khi Đó Sai
-
Chương 42: Như là Tình yêu (6)
Đầu tháng 7, Phương Lục Kiều đã gặp được Lâm Phức Trăn, cô gái mà phần lớn thời gian sống ở trong ảnh.
Cô gái này là học sinh của mẹ, A Trăn của chú Lâm, chị gái của Tử Nham sau đó còn có thêm một danh hiệu: Bạn tốt nhất của Liên Gia Chú.
Bất giác giữa cô ấy và Lâm Phức Trăn đã có nhiều tầng quan hệ như vậy, nhìn bóng người phác họa trên cửa sổ của chiếc xe hơi màu đen kia Phương Lục Kiều thầm nghĩ trong lòng.
Đây là buổi chiều thứ tư, bởi vì công nhận của xưởng nước hoa đình công, học viên của trung tâm huấn luyện chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm công việc của công nhân, tới vườn ươm hoa chọn hoa hồng.
Hôm nay Phương Lục Kiều cực kỳ mất tập trung, sự mất tập trung này là do chiếc điện thoại mà cô ấy đã lén để trong túi của bộ đồng phục.
Tối hôm qua Liên Gia Chú nói hôm nay sẽ gọi điện cho cô ấy, cụ thể là giờ nào gọi thì Liên Gia Chú không nói, nhưng cả một buổi sáng điện thoại của cô ấy đều im lặng.
Không phải là trong lòng chưa từng nhắc nhở mình là đừng chú ý tới điện thoại nữa, cô ấy tới nơi này là để học, không phải là tới để nói chuyện yêu đương.
Nói chuyện yêu đương. Lúc từ này hiện ra trong đầu thì đã dọa Phương Lục Kiều sợ hết cả hồn, trong đầu có một giọng cực kỳ lớn bác bỏ từ này.
Nhưng một âm thanh khác lại chống lại, tay đã cầm rồi, môi cũng đã hôn rồi, đó không tính là yêu đương thì còn tính là cái gì?
Cầm tay, hôn môi không tính là yêu đương thì tính là gì, âm thanh này đã lấn át một âm thanh khác.
Mặt ửng hồng, cũng không biết là do ánh mặt trời gây ra hay là do nụ hôn bất ngờ đêm ấy gây nên.
Liếc mắt nhìn điện thoại, nó vẫn im phăng phắc.
Cô ấy giậm chân, vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Đừng chú ý tới điện thoại nữa, đừng chú ý tới điện thoại nữa!
Phải giữ lại sự rụt rè của con gái nên có, còn nữa, không được để cho Liên Gia Chú quá đắc ý được.
Dù thỉnh thoảng cô ấy buột miệng nói hai tiếng "Gia Chú" mà trên mặt Liên Gia Chú lộ ra sự phản cảm, thì cô ấy không thể để cho anh quá đắc ý được.
Mặc dù Liên Gia Chú không chỉ ra nhưng Phương Lục Kiều biết, anh không thích cô ấy gọi anh là Gia Chú.
Tay cũng đã nắm rồi, môi cũng đã hôn rồi, còn không cho cô ấy gọi "Gia Chú"? Phải biết là cô ấy không phải là những cô gái Tây kia, phải biết là mẹ của cô ấy là một giáo viên tiếng Trung đấy.
Nhưng rõ ràng là tối ngày hôm ấy, cách chiếc điện thoại Lâm Phức Trăn đã gọi "Gia Chú" tới tự nhiên như vậy cơ mà, có lẽ... "Cái tên Gia Chú này chỉ thuộc về Lâm Phức Trăn". Trong lòng cô ấy lờ mờ nghĩ vậy.
Ngày trước, khi ở trường cấp 3 thỉnh thoảng có lời đồn: Từ sau khi cô gái tóc ngắn rời đi, yên sau xe của chàng trai kiệm lời vẫn trống không.
Cô gái tóc ngắn, yên sau xe trống không là thật hay giả thì không biết.
Tiếng "Gia Chú" của Lâm Phức Trăn kia có lẽ là một loại tồn tại giống như chỗ ngồi phía sau xe của chàng trai.
Đây không phải là suy nghĩ đâu tiên xuất hiện ở trong lòng Phương Lục Kiều, giống như mấy lần trước, khi ý nghĩ này sôi động như thật, cô ấy đã cảm thấy thật buồn cười, khả năng này cũng có thể đi sáng tác truyện rồi.
Mới nhắc tào tháo thì tào tháo tới, vừa ép hai cái tên Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú này xuống thì sau lưng đã truyền tới tiếng thì thầm bàn luận về hai cái tên này.
Bàn luận tới hai cái tên này là nhân viên kỹ thuật trong xưởng nước hoa.
Buôn chuyện là bản tính của con gái, các cô ấy buôn từ chuyện buổi chiều Vianne muốn tới trung tâm chế tác nước hoa tới cuộc sống tình cảm của cô gái may mắn sắp tung ra sản phẩm lấy tên của mình, lại tới mối quan hệ mập mờ giữa cô ấy và Tiểu Pháp.
"Tôi thấy nhất định là hai người này có gian tình". Nhân viên kỹ thuật lớn tuổi nhất thẳng thừng nói.
"Tôi thì lại không cho là như vậy, họ cũng không phải là nghệ sĩ dựa vào tuổi trẻ mà kiếm cơm, hai người này nhất định là có người chống lưng rất lớn, người chống lưng của hai người này đều hy vọng Vianne và Tiểu Pháp có thể ở cùng với nhau, nếu như đúng là họ ở cùng nhau thì sẽ có thêm một đề tài, đối với mỗi gia đình thì lại càng là chuyện thêu gấm trên hoa, họ không lý gì mà lại che giấu quan hệ với bên ngoài". Một nhân viên kỹ thuật khác phân tích như một chuyên gia.
Tiếng xì xào bàn tán truyền tới từ phía sau làm cho cảnh vật xung quanh càng thêm ngột ngạt, cũng làm cho Phương Lục Kiều mấy lần bị gai hoa hồng đâm vào tay.
Thẳng lưng dậy, Phương Lục Kiều liếc mắt nhìn đường quốc lộ của nhà xưởng nước hoa, chiều hôm nay Lâm Phức Trăn sẽ tới trung tâm chế tác nước hoa để xem tiến độ chế tác nước hoa đứng tên của cô, đây là con đường bắt buộc để đi vào công xưởng nước hoa.
Cơn mưa bất ngờ đổ xuống đã làm dịu đi cái cái nóng oi ả.
Ở vùng biển xanh biếc này cơn mưa mùa hạ được ngợi ca là cơn mưa mặt trời, từng hạt mưa rơi xuống dưới ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua cơn mưa, hạt mưa và ánh mặt trời không giao hòa với nhau.
Sau cơn mưa, có từng dải cầu vồng kéo qua ruộng hoa hồng và đi qua con đường của xưởng nước hoa Fragonard.
Vừa ngẩng đầu lên, Phương Lục Kiều liền nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen kia.
Chiếc xe hơi màu đen đang trên đường đi về phía xưởng chế tác nước hoa, ven đường đều là ruộng hoa hồng, làm cho chiếc xe hơi màu đen như đang chạy giữa hoa.
Chỗ Phương Lục Kiều đang đứng sát bên con đường quốc lộ, chiếc xe hơi màu đen đi lướt qua cô ấy, cửa sổ thủy tinh tối màu in bóng của một cô gái trẻ.
Tư thế ngồi của cô gái trẻ vừa nhìn là biết đã được huấn luyện qua, tư thế ngồi thật đẹp.
Trực giác nói cho Phương Lục Kiều biết, người ngồi trong xe chính là Lâm Phức Trăn, một nhân viên kỹ thuật phía sau cũng đã chứng thực cho suy nghĩ của cô, đó là chiếc xe của nhà Rose.
Lần đầu Lâm Phức Trăn tới trung tâm chế tác nước hoa cũng là ngồi chiếc xe này, xe hơi sang trọng được hãng Bentley cho ra mắt vào đầu năm, tại Pháp có rất ít người có chiếc xe này, gia tộc Rose chính là một trong số ít đó.
Theo tin lá cải, vợ của trưởng tôn của gia tộc Rose vì nguyên nhân sức khỏe nên không thể sinh con, bé gái được gửi nuôi trong nhà họ từ nhỏ rất được gia tộc Rose cưng chiều.
Tất cả tiền vốn của nhãn hiệu nước hoa riêng của Lâm Phức Trăn đều có nguồn gốc của gia tộ Rose, cùng ngày nước hoa được đưa ra, tình hình của Lâm Phức Trăn từ khi được sinh ra cho tới bây giờ sẽ được biên tập thành một bộ phim tài liệu dài 15 phút, trong ba ngày liên tiếp không gián đoạn được phát sóng trên New York Times, tiền cũng lấy từ gia tộc Rose.
"Cô nói gia tộc Rose này là vì cái gì?", "Ai mà biết được, trên đời này luôn có mấy người may mắn được muôn vàn ưu ái như vậy đấy". Đây là lời của mấy nhân viên kỹ thuật nói.
Lời này nói quá đúng, trên đời này luôn có mấy người may mắn được muôn vàn ưu ái như vậy.
Lâm Phức Trăn là vậy, Liên Gia Chú cũng như vậy.
Liên Gia Chú....
Điện thoại trong túi vẫn yên lặng, nhưng nội tâm của Phương Lục Kiều đã không còn mong đợi như trước nữa rồi, có thì cũng chính là mờ ảo.
Nửa thân của chiếc xe hơi màu đen đã tiến vào cổng của công xưởng.
Phương Lục Kiều cúi đầu liếc nhìn bộ đồng phục đen thui của mình, trong mờ ảo còn có thêm chút mất mát.
Sự mất mát ấy giống như vào một ngày trời mưa nào đó rất lâu trước đây, trên đường cô ấy và mẹ đi mua sắm đã đi tới nhà của Lâm Phức Trăn một chuyến, bởi vì sợ đôi giày đi mưa của cô ấy sẽ làm bẩn thảm trải sàn nhà người ta, mẹ đã liên tục bảo cô ấy đợi ở ngoài hành lang.
"Tiểu Kiều, con ở đây đợi mẹ". "Vì sao ạ?" "Giày của còn bị dính đầy bùn, mẹ sợ con sẽ làm bẩn thảm trải sàn nhà ngài Lâm". Đoạn đối thoại ở trên hành lang đó đã bị cô ấy quên từ lâu vào giờ phút này lại hiện ra vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng tới chói tai.
Thở ra một hơi, Phương Lục Kiều quyết định không thèm để ý tới mấy chuyện cũ rích ấy nữa, cô ấy phải thừa nhận rằng "bạn tốt nhất của Liên Gia Chú" đã làm cho cái tên Lâm Phức Trăn này từ từ trở nên nhạy cảm.
Khi tới cô ấy còn chân thành thề thốt đáp ứng Lâm Tử Mặc, nhất định sẽ đi tìm Lâm Phức Trăn, nhất định phải trở thành bạn tốt với Lâm Phức Trăn.
Bây giời nghĩ tới thì chuyện này rất khó mà hoàn thành được, ít nhất là hiện nay cô ấy vẫn chưa có dũng khí để hoàn thành chuyện này, thậm chí là trong lòng cô ấy còn có một loại cực kỳ may mắn, bởi vì tính chất công việc không giống nhau, cô ấy và Lâm Phức Trăn sẽ không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Nhưng thực tế đã chứng minh, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Cuối cùng thì Phương Lục Kiều và Lâm Phức Trăn vẫn gặp nhau, hơn nữa còn là Phương Lục Kiều tới tìm Lâm Phức Trăn trước, vì cuốn sổ ghi chép màu xanh lam kia.
Phương Lục Kiều có hai cuốn sổ bìa màu xanh lam, mới đầu hai cuốn sổ này đều là dùng để ghi chép số liệu, nhưng về sau, từ sau khi Liên Gia Chú xuất hiện, một trong hai cuốn sổ đó đã trở thành sổ nhật ký.
Hôm nay bởi vì vội vàng ra ngoài làm cho Phương Lục Kiều đã cầm nhầm cuốn sổ, mãi cho tới giữa trưa Phương Lục Kiều mới biết cuốn sổ bị bỏ vào trong túi không phải là cuốn sổ ghi chép số liệu mà là cuốn sổ nhật ký.
Cuốn nhật ký đa số đều xoay quanh Liên Gia Chú.
Một đám cháy trong phòng vật liệu tinh dầu đầy hóa chất đã khởi động hệ thống báo cháy, tất cả đồ đạc đều bị chuyển khỏi phòng vật liệu, trong đó có cả túi xách của cô ấy, Phương Lục Kiều cũng không biết cuốn nhật ký ấy làm sao mà rơi được vào tay của Lâm Phức Trăn.
Hỏi thăm nhiều người, chạy hết chỗ này tới chỗ kia, đầu lấm tấm mồ hôi chạy qua lối cổng, Phương Lục Kiều đã nhìn thấy một bóng người ở ruộng hoa.
Tóc dài xõa tới ngang eo, áo sơ mi nhạt màu, quần jean màu xám, bàn tay để sau lưng cầm cuốn sổ bìa màu xanh lam.
Nhìn ra giống như một học vừa đi bộ vừa ôn bài, cuốn sổ màu xanh lam học sinh này cầm trong tay là cuốn nhật ký mà Phương Lục Kiều đã tìm gần nửa tiếng rồi.
Khoảnh khắc đó Phương Lục Kiều cũng không có liên tưởng bóng lưng kia với Lâm Phức Trăn, một lòng một dạ chỉ muốn lấy lại cuốn nhật ký kia.
Mặc dù cuốn nhật ký đều dùng tiếng Trung để ghi lại nhưng chẳng may gặp phải người hiểu tiếng Trung thì sao.
Lau mồ hôi, cô ấy bước nhanh về phía bóng người kia.
Trong tiếng bước chân, bóng người kia quay đầu lại.
Trong nháy mắt đó đầu óc của Phương Lục Kiều trở nên trống rỗng.
Lâm Phức Trăn?
Bước chân thả chậm dần, chậm dần lại.
Đây là ruộng hoa oải hương thử nghiệm, phóng tầm mắt qua, khắp nơi toàn một màu tím tĩnh mịch.
Cách giữa hai cô là một ruộng bậc thang, Lâm Phức Trăn đứng im bất động, bước chân Phương Lục Kiều do dự.
Con cưng của trời đó phần lớn lúc nào cũng sống động trong các bức hình Phương Lục Kiều không xa lạ gì huống chi...
"Ba nói mắt của em giống chị Phức Trăn nhất. Chị Tiểu Kiều, nếu như chị gặp chị ấy thì nhìn giúp em xem có phải là ba gạt em không". Trước khi đi Lâm Tử Mặc đã giao cho Phương Lục Kiều một nhiệm vụ như vậy.
Lâm Tử Mặc, ba không có gạt em.
Thoạt nhìn thì mắt của Lâm Phức Trăn và Lâm Tử Mặc bất kể là từ hình dáng tới màu sắc đều cực kỳ giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại thì hai đôi mắt ấy vừa có chút giống lại vừa có chút không giống.
Lâm Phức Trăn có một đôi mắt giống như mắt của con báo.
Mắt giống như mắt báo phản chiếu lại sắc nền tím tịch mịch trước mắt. Mồ môi thi nhau rịn đầy lòng bàn tay của Phương Lục Kiều, cô ấy mở lòng bàn tay ra, áp lên bộ đồng phục, đứng đơ ra đó.
Hiện tại cứ đứng đực ra đó cũng không phải là cách, trong đầu Phương Lục Kiều đang nghĩ cách muốn dùng câu nào để mở lời.
Mắt của cô và Tử Mặc rất giống nhau? Chú Lâm thường nói về cô? Thực ra tôi nên sớm liên lạc với cô, nhưng giai đoạn này tôi hơi bận?
Phương Lục Kiều thở ra một hơi, nhắm mắt lấy hết can đảm: "Xin chào..."
"Cô là ai? sao lại xuất hiện ở đây?" Tiếng Pháp rất tiêu chuẩn, giọng nói biểu lộ sự hơi không hài lòng.
Cô là ai?
Phương Lục Kiều lấy lại tinh thần trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy đã nghĩ quá hiển nhiên rồi, cho là mình biết rõ Lâm Phức Trăn thì Lâm Phức Trăn cũng biết mình.
Có lẽ Lâm Phức Trăn biết mình nhưng không biết sự tồn tại của mình, cô ấy và Lâm Phức Trăn không giống nhau.
Lâm Phức Trăn là con cưng của giới truyền thông, các kiểu cuộc sống trên báo chí được mọi người ở khắp nơi đều biết, còn cô ấy từ trước tới giờ đều không có tiếng tăm gì.
Sau khi cho rằng Lâm Phức Trăn không biết sự tồn tại của mình, Phương Lục Kiều thầm thở phào một hơi cực kỳ nhẹ nhõm.
Giọng nói kia vừa mới phát ra thì một sự lo lắng khác lại ập tới, Lâm Phức Trăn không thể không hiểu tiếng Trung, theo như lời mẹ nói thì "Đó là đứa trẻ có tố chất nhất mà mẹ từng dạy".
Cái tên trong cuốn nhật ký ấy Lâm Phức Trăn lại càng không thể không biết, việc này lại càng cực kỳ tệ hại hơn.
Đầu óc của Phương Lục Kiều trống rỗng.
"Cô vẫn chưa trả lời tôi cô là ai, họ nói với tôi chỗ này trong khoảng thời gian từ 3 giờ tới 7 giờ sẽ không có người tới".
Bây giờ Phương Lục Kiều không rảnh rồi mà trả lời Lâm Phức Trăn cô ấy là ai, tầm mắt rơi vào cuốn nhật ký trên tay Lâm Phức Trăn, trong lòng không ngừng than thở, chỉ mong cô chưa nhìn tới cuốn nhật ký...
Ánh mắt ấy làm Lâm Phức Trăn nghi hoặc giơ cuốn sổ lên: "Nó là của cô sao?"
Cô ấy gật đầu.
Cuốn sổ đưa tới trước mặt Phương Lục Kiều.
Cô ấy ngập ngừng, rồi đưa tay ra.
Giây tiếp theo cuốn sổ lại thu về một chút, tay Phương Lục Kiều bắt hụt, cô ấy ngẩng đầu lên, lại lần nữa chạm phải cặp mắt giống như mắt báo kia.
"Nó là do tôi nhặt được, trước khi nó chưa trở về tay chủ nhân của nó thì nó thuộc quyền quản lý của tôi, bây giờ tôi không có cách nào xác định được cô có phải là chủ nhân của nó không". Lâm Phức Trăn quơ quơ cuốn sổ.
Phương Lục Kiều mở miệng, nhưng một câu cũng không nói thành lời.
"Cô có thể nói nội dung ghi trong cuốn sổ này không?"
Lời của Lâm Phức Trăn truyền đạt một thông điệp là cô đã xem qua cuốn sổ rồi.
Đầu óc Phương Lục Kiều lại lần nữa rơi vào trống rỗng: "Cô... cô đã mở ra?"
"Cô không muốn nói cho tôi biết cô là ai cũng không sao, nhưng cô phải trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi". Giọng điệu của Lâm Phức Trăn bắt đầu mang theo sự thiếu kiên nhẫn, "Nội dung trong cuốn sổ này".
Gắng gượng lấy lại tinh thần, cô ấy nói: "Cuốn sổ này là tôi dùng để ghi chép lại số liệu thí nghiệm, số liệu quá trình tinh dầu lên men".
Nửa phần trước của cuốn sổ đều là số liệu, tới phần sau mới xuất hiện trên của Liên Gia Chú.
Khi một người nhìn thấy tên của người mình biết trong cuốn sổ mà mình tình tờ nhặt được thì sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, khi chủ nhân của cuốn sổ tìm tới thì đầu tiên nhất định sẽ đối chiếu tin tức với chủ nhân của cuốn sổ, người trong cuốn sổ có phải là người mà anh ta hoặc cô ta biết hay không.
Nhưng Lâm Phức Trăn cũng không muốn đối chiếu thông tin của Liên Gia Chú với cô ấy, vì vậy Lâm Phức Trăn xem thấy hẳn là phần đầu của cuốn sổ.
"Tôi là học viên mới trong trung tâm đào tạo của xưởng nước hoa". Phương Lục Kiều buộc cho mình trấn tĩnh lại, bước lên một bước. "Nếu như cô vẫn chưa tin tôi là chủ nhân của cuốn sổ, vậy thì tôi còn có thể nói tiếp cho cô biết, trong cuốn sổ toàn bồ là đều dùng tiếng Trung để chi ghép".
Đón lấy ánh mắt của Lâm Phức Trăn, Phương Lục Kiều đứng thẳng người.
Phút chốc cuốn sổ lại lần nữa đưa tới trước mặt của Phương Lục Kiều.
Nói tiếng cảm ơn, cô ấy nhận lại cuốn sổ.
Trước khi quay người đi Phương Lục Kiều không nhịn được mà đã hỏi một câu "Cô chưa xem ở phía sau sao?"
"Tôi cần phải xem phía sau sao?" Lâm Phức Trăn hỏi lại.
Có lẽ là chưa xem rồi, Phương Lục Kiều như uống được một viên thuốc an thần.
Lời vừa rồi của cô ấy đối với Lâm Phức Trăn mà nói khó hiểu tới cỡ nào, chắc là một câu hỏi khá là vô nghĩa nhỉ. Cô ấy mỉm cười nói tạm biệt.
Sau này nếu như có cơ hội gặp lại lần nữa cô ấy sẽ giải thích lại cho Lâm Phức Trăn vậy.
Phương Lục Kiều xoay người.
Cũng chỉ vừa mới đi được mấy bước sau lưng lại truyền tới ____
"Cô nhìn qua rất giống với một người mà tôi biết, giọng của cô nghe cũng rất quen". Lâm Phức Trăn lẩm bẩm nói.
Phương Lục Kiều tăng nhanh bước chân, vào giờ phút này, như có gai mọc ở sau lưng cô ấy.
Cũng chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, bóng lưng kia đã lập tức đi qua cánh cửa, thoáng cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Lâm Phức Trăn nhìn theo hướng Phương Lục Kiều biến mất, ngón tay cái và ngón tay giữa đặt ở trên khóe miệng, kéo miệng nhếch lên, tạo ra độ cong của một nụ cười.
Bây giờ, là thời điểm nên cười.
Còn một tháng nữa đó là thời điểm trò chơi dành riêng cho con gái riêng của Lâm Mặc tuyên bố kết thúc.
Sau cuộc điện thoại "Gia Chú đang tắm" đêm đó, Phương Lục Kiều lại có thêm hồi ức liên quan tới "Quyển sổ màu xanh lam bị thấy lạc" kia.
Nội dung phía trước của quyển sổ màu xanh lam cô chẳng có hứng thú mà xem qua, nhưng nửa phần sau của quyển sổ thì lại xem rất tỉ mỉ, một chữ cũng không bỏ sót.
Liên Gia Chú đã không làm cô thất vọng.
Thông qua từng nét chữ thanh tú, Lâm Phức Trăn dường như đã nhìn thấy tình yêu của đôi nam nữ trẻ kia dần nảy nở theo quỹ đạo nên có: Tới gần, nắm tay, ôm ấp, hôn môi.
MM
Hết chương 42!
Cô gái này là học sinh của mẹ, A Trăn của chú Lâm, chị gái của Tử Nham sau đó còn có thêm một danh hiệu: Bạn tốt nhất của Liên Gia Chú.
Bất giác giữa cô ấy và Lâm Phức Trăn đã có nhiều tầng quan hệ như vậy, nhìn bóng người phác họa trên cửa sổ của chiếc xe hơi màu đen kia Phương Lục Kiều thầm nghĩ trong lòng.
Đây là buổi chiều thứ tư, bởi vì công nhận của xưởng nước hoa đình công, học viên của trung tâm huấn luyện chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm công việc của công nhân, tới vườn ươm hoa chọn hoa hồng.
Hôm nay Phương Lục Kiều cực kỳ mất tập trung, sự mất tập trung này là do chiếc điện thoại mà cô ấy đã lén để trong túi của bộ đồng phục.
Tối hôm qua Liên Gia Chú nói hôm nay sẽ gọi điện cho cô ấy, cụ thể là giờ nào gọi thì Liên Gia Chú không nói, nhưng cả một buổi sáng điện thoại của cô ấy đều im lặng.
Không phải là trong lòng chưa từng nhắc nhở mình là đừng chú ý tới điện thoại nữa, cô ấy tới nơi này là để học, không phải là tới để nói chuyện yêu đương.
Nói chuyện yêu đương. Lúc từ này hiện ra trong đầu thì đã dọa Phương Lục Kiều sợ hết cả hồn, trong đầu có một giọng cực kỳ lớn bác bỏ từ này.
Nhưng một âm thanh khác lại chống lại, tay đã cầm rồi, môi cũng đã hôn rồi, đó không tính là yêu đương thì còn tính là cái gì?
Cầm tay, hôn môi không tính là yêu đương thì tính là gì, âm thanh này đã lấn át một âm thanh khác.
Mặt ửng hồng, cũng không biết là do ánh mặt trời gây ra hay là do nụ hôn bất ngờ đêm ấy gây nên.
Liếc mắt nhìn điện thoại, nó vẫn im phăng phắc.
Cô ấy giậm chân, vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Đừng chú ý tới điện thoại nữa, đừng chú ý tới điện thoại nữa!
Phải giữ lại sự rụt rè của con gái nên có, còn nữa, không được để cho Liên Gia Chú quá đắc ý được.
Dù thỉnh thoảng cô ấy buột miệng nói hai tiếng "Gia Chú" mà trên mặt Liên Gia Chú lộ ra sự phản cảm, thì cô ấy không thể để cho anh quá đắc ý được.
Mặc dù Liên Gia Chú không chỉ ra nhưng Phương Lục Kiều biết, anh không thích cô ấy gọi anh là Gia Chú.
Tay cũng đã nắm rồi, môi cũng đã hôn rồi, còn không cho cô ấy gọi "Gia Chú"? Phải biết là cô ấy không phải là những cô gái Tây kia, phải biết là mẹ của cô ấy là một giáo viên tiếng Trung đấy.
Nhưng rõ ràng là tối ngày hôm ấy, cách chiếc điện thoại Lâm Phức Trăn đã gọi "Gia Chú" tới tự nhiên như vậy cơ mà, có lẽ... "Cái tên Gia Chú này chỉ thuộc về Lâm Phức Trăn". Trong lòng cô ấy lờ mờ nghĩ vậy.
Ngày trước, khi ở trường cấp 3 thỉnh thoảng có lời đồn: Từ sau khi cô gái tóc ngắn rời đi, yên sau xe của chàng trai kiệm lời vẫn trống không.
Cô gái tóc ngắn, yên sau xe trống không là thật hay giả thì không biết.
Tiếng "Gia Chú" của Lâm Phức Trăn kia có lẽ là một loại tồn tại giống như chỗ ngồi phía sau xe của chàng trai.
Đây không phải là suy nghĩ đâu tiên xuất hiện ở trong lòng Phương Lục Kiều, giống như mấy lần trước, khi ý nghĩ này sôi động như thật, cô ấy đã cảm thấy thật buồn cười, khả năng này cũng có thể đi sáng tác truyện rồi.
Mới nhắc tào tháo thì tào tháo tới, vừa ép hai cái tên Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú này xuống thì sau lưng đã truyền tới tiếng thì thầm bàn luận về hai cái tên này.
Bàn luận tới hai cái tên này là nhân viên kỹ thuật trong xưởng nước hoa.
Buôn chuyện là bản tính của con gái, các cô ấy buôn từ chuyện buổi chiều Vianne muốn tới trung tâm chế tác nước hoa tới cuộc sống tình cảm của cô gái may mắn sắp tung ra sản phẩm lấy tên của mình, lại tới mối quan hệ mập mờ giữa cô ấy và Tiểu Pháp.
"Tôi thấy nhất định là hai người này có gian tình". Nhân viên kỹ thuật lớn tuổi nhất thẳng thừng nói.
"Tôi thì lại không cho là như vậy, họ cũng không phải là nghệ sĩ dựa vào tuổi trẻ mà kiếm cơm, hai người này nhất định là có người chống lưng rất lớn, người chống lưng của hai người này đều hy vọng Vianne và Tiểu Pháp có thể ở cùng với nhau, nếu như đúng là họ ở cùng nhau thì sẽ có thêm một đề tài, đối với mỗi gia đình thì lại càng là chuyện thêu gấm trên hoa, họ không lý gì mà lại che giấu quan hệ với bên ngoài". Một nhân viên kỹ thuật khác phân tích như một chuyên gia.
Tiếng xì xào bàn tán truyền tới từ phía sau làm cho cảnh vật xung quanh càng thêm ngột ngạt, cũng làm cho Phương Lục Kiều mấy lần bị gai hoa hồng đâm vào tay.
Thẳng lưng dậy, Phương Lục Kiều liếc mắt nhìn đường quốc lộ của nhà xưởng nước hoa, chiều hôm nay Lâm Phức Trăn sẽ tới trung tâm chế tác nước hoa để xem tiến độ chế tác nước hoa đứng tên của cô, đây là con đường bắt buộc để đi vào công xưởng nước hoa.
Cơn mưa bất ngờ đổ xuống đã làm dịu đi cái cái nóng oi ả.
Ở vùng biển xanh biếc này cơn mưa mùa hạ được ngợi ca là cơn mưa mặt trời, từng hạt mưa rơi xuống dưới ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua cơn mưa, hạt mưa và ánh mặt trời không giao hòa với nhau.
Sau cơn mưa, có từng dải cầu vồng kéo qua ruộng hoa hồng và đi qua con đường của xưởng nước hoa Fragonard.
Vừa ngẩng đầu lên, Phương Lục Kiều liền nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen kia.
Chiếc xe hơi màu đen đang trên đường đi về phía xưởng chế tác nước hoa, ven đường đều là ruộng hoa hồng, làm cho chiếc xe hơi màu đen như đang chạy giữa hoa.
Chỗ Phương Lục Kiều đang đứng sát bên con đường quốc lộ, chiếc xe hơi màu đen đi lướt qua cô ấy, cửa sổ thủy tinh tối màu in bóng của một cô gái trẻ.
Tư thế ngồi của cô gái trẻ vừa nhìn là biết đã được huấn luyện qua, tư thế ngồi thật đẹp.
Trực giác nói cho Phương Lục Kiều biết, người ngồi trong xe chính là Lâm Phức Trăn, một nhân viên kỹ thuật phía sau cũng đã chứng thực cho suy nghĩ của cô, đó là chiếc xe của nhà Rose.
Lần đầu Lâm Phức Trăn tới trung tâm chế tác nước hoa cũng là ngồi chiếc xe này, xe hơi sang trọng được hãng Bentley cho ra mắt vào đầu năm, tại Pháp có rất ít người có chiếc xe này, gia tộc Rose chính là một trong số ít đó.
Theo tin lá cải, vợ của trưởng tôn của gia tộc Rose vì nguyên nhân sức khỏe nên không thể sinh con, bé gái được gửi nuôi trong nhà họ từ nhỏ rất được gia tộc Rose cưng chiều.
Tất cả tiền vốn của nhãn hiệu nước hoa riêng của Lâm Phức Trăn đều có nguồn gốc của gia tộ Rose, cùng ngày nước hoa được đưa ra, tình hình của Lâm Phức Trăn từ khi được sinh ra cho tới bây giờ sẽ được biên tập thành một bộ phim tài liệu dài 15 phút, trong ba ngày liên tiếp không gián đoạn được phát sóng trên New York Times, tiền cũng lấy từ gia tộc Rose.
"Cô nói gia tộc Rose này là vì cái gì?", "Ai mà biết được, trên đời này luôn có mấy người may mắn được muôn vàn ưu ái như vậy đấy". Đây là lời của mấy nhân viên kỹ thuật nói.
Lời này nói quá đúng, trên đời này luôn có mấy người may mắn được muôn vàn ưu ái như vậy.
Lâm Phức Trăn là vậy, Liên Gia Chú cũng như vậy.
Liên Gia Chú....
Điện thoại trong túi vẫn yên lặng, nhưng nội tâm của Phương Lục Kiều đã không còn mong đợi như trước nữa rồi, có thì cũng chính là mờ ảo.
Nửa thân của chiếc xe hơi màu đen đã tiến vào cổng của công xưởng.
Phương Lục Kiều cúi đầu liếc nhìn bộ đồng phục đen thui của mình, trong mờ ảo còn có thêm chút mất mát.
Sự mất mát ấy giống như vào một ngày trời mưa nào đó rất lâu trước đây, trên đường cô ấy và mẹ đi mua sắm đã đi tới nhà của Lâm Phức Trăn một chuyến, bởi vì sợ đôi giày đi mưa của cô ấy sẽ làm bẩn thảm trải sàn nhà người ta, mẹ đã liên tục bảo cô ấy đợi ở ngoài hành lang.
"Tiểu Kiều, con ở đây đợi mẹ". "Vì sao ạ?" "Giày của còn bị dính đầy bùn, mẹ sợ con sẽ làm bẩn thảm trải sàn nhà ngài Lâm". Đoạn đối thoại ở trên hành lang đó đã bị cô ấy quên từ lâu vào giờ phút này lại hiện ra vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng tới chói tai.
Thở ra một hơi, Phương Lục Kiều quyết định không thèm để ý tới mấy chuyện cũ rích ấy nữa, cô ấy phải thừa nhận rằng "bạn tốt nhất của Liên Gia Chú" đã làm cho cái tên Lâm Phức Trăn này từ từ trở nên nhạy cảm.
Khi tới cô ấy còn chân thành thề thốt đáp ứng Lâm Tử Mặc, nhất định sẽ đi tìm Lâm Phức Trăn, nhất định phải trở thành bạn tốt với Lâm Phức Trăn.
Bây giời nghĩ tới thì chuyện này rất khó mà hoàn thành được, ít nhất là hiện nay cô ấy vẫn chưa có dũng khí để hoàn thành chuyện này, thậm chí là trong lòng cô ấy còn có một loại cực kỳ may mắn, bởi vì tính chất công việc không giống nhau, cô ấy và Lâm Phức Trăn sẽ không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Nhưng thực tế đã chứng minh, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Cuối cùng thì Phương Lục Kiều và Lâm Phức Trăn vẫn gặp nhau, hơn nữa còn là Phương Lục Kiều tới tìm Lâm Phức Trăn trước, vì cuốn sổ ghi chép màu xanh lam kia.
Phương Lục Kiều có hai cuốn sổ bìa màu xanh lam, mới đầu hai cuốn sổ này đều là dùng để ghi chép số liệu, nhưng về sau, từ sau khi Liên Gia Chú xuất hiện, một trong hai cuốn sổ đó đã trở thành sổ nhật ký.
Hôm nay bởi vì vội vàng ra ngoài làm cho Phương Lục Kiều đã cầm nhầm cuốn sổ, mãi cho tới giữa trưa Phương Lục Kiều mới biết cuốn sổ bị bỏ vào trong túi không phải là cuốn sổ ghi chép số liệu mà là cuốn sổ nhật ký.
Cuốn nhật ký đa số đều xoay quanh Liên Gia Chú.
Một đám cháy trong phòng vật liệu tinh dầu đầy hóa chất đã khởi động hệ thống báo cháy, tất cả đồ đạc đều bị chuyển khỏi phòng vật liệu, trong đó có cả túi xách của cô ấy, Phương Lục Kiều cũng không biết cuốn nhật ký ấy làm sao mà rơi được vào tay của Lâm Phức Trăn.
Hỏi thăm nhiều người, chạy hết chỗ này tới chỗ kia, đầu lấm tấm mồ hôi chạy qua lối cổng, Phương Lục Kiều đã nhìn thấy một bóng người ở ruộng hoa.
Tóc dài xõa tới ngang eo, áo sơ mi nhạt màu, quần jean màu xám, bàn tay để sau lưng cầm cuốn sổ bìa màu xanh lam.
Nhìn ra giống như một học vừa đi bộ vừa ôn bài, cuốn sổ màu xanh lam học sinh này cầm trong tay là cuốn nhật ký mà Phương Lục Kiều đã tìm gần nửa tiếng rồi.
Khoảnh khắc đó Phương Lục Kiều cũng không có liên tưởng bóng lưng kia với Lâm Phức Trăn, một lòng một dạ chỉ muốn lấy lại cuốn nhật ký kia.
Mặc dù cuốn nhật ký đều dùng tiếng Trung để ghi lại nhưng chẳng may gặp phải người hiểu tiếng Trung thì sao.
Lau mồ hôi, cô ấy bước nhanh về phía bóng người kia.
Trong tiếng bước chân, bóng người kia quay đầu lại.
Trong nháy mắt đó đầu óc của Phương Lục Kiều trở nên trống rỗng.
Lâm Phức Trăn?
Bước chân thả chậm dần, chậm dần lại.
Đây là ruộng hoa oải hương thử nghiệm, phóng tầm mắt qua, khắp nơi toàn một màu tím tĩnh mịch.
Cách giữa hai cô là một ruộng bậc thang, Lâm Phức Trăn đứng im bất động, bước chân Phương Lục Kiều do dự.
Con cưng của trời đó phần lớn lúc nào cũng sống động trong các bức hình Phương Lục Kiều không xa lạ gì huống chi...
"Ba nói mắt của em giống chị Phức Trăn nhất. Chị Tiểu Kiều, nếu như chị gặp chị ấy thì nhìn giúp em xem có phải là ba gạt em không". Trước khi đi Lâm Tử Mặc đã giao cho Phương Lục Kiều một nhiệm vụ như vậy.
Lâm Tử Mặc, ba không có gạt em.
Thoạt nhìn thì mắt của Lâm Phức Trăn và Lâm Tử Mặc bất kể là từ hình dáng tới màu sắc đều cực kỳ giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại thì hai đôi mắt ấy vừa có chút giống lại vừa có chút không giống.
Lâm Phức Trăn có một đôi mắt giống như mắt của con báo.
Mắt giống như mắt báo phản chiếu lại sắc nền tím tịch mịch trước mắt. Mồ môi thi nhau rịn đầy lòng bàn tay của Phương Lục Kiều, cô ấy mở lòng bàn tay ra, áp lên bộ đồng phục, đứng đơ ra đó.
Hiện tại cứ đứng đực ra đó cũng không phải là cách, trong đầu Phương Lục Kiều đang nghĩ cách muốn dùng câu nào để mở lời.
Mắt của cô và Tử Mặc rất giống nhau? Chú Lâm thường nói về cô? Thực ra tôi nên sớm liên lạc với cô, nhưng giai đoạn này tôi hơi bận?
Phương Lục Kiều thở ra một hơi, nhắm mắt lấy hết can đảm: "Xin chào..."
"Cô là ai? sao lại xuất hiện ở đây?" Tiếng Pháp rất tiêu chuẩn, giọng nói biểu lộ sự hơi không hài lòng.
Cô là ai?
Phương Lục Kiều lấy lại tinh thần trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy đã nghĩ quá hiển nhiên rồi, cho là mình biết rõ Lâm Phức Trăn thì Lâm Phức Trăn cũng biết mình.
Có lẽ Lâm Phức Trăn biết mình nhưng không biết sự tồn tại của mình, cô ấy và Lâm Phức Trăn không giống nhau.
Lâm Phức Trăn là con cưng của giới truyền thông, các kiểu cuộc sống trên báo chí được mọi người ở khắp nơi đều biết, còn cô ấy từ trước tới giờ đều không có tiếng tăm gì.
Sau khi cho rằng Lâm Phức Trăn không biết sự tồn tại của mình, Phương Lục Kiều thầm thở phào một hơi cực kỳ nhẹ nhõm.
Giọng nói kia vừa mới phát ra thì một sự lo lắng khác lại ập tới, Lâm Phức Trăn không thể không hiểu tiếng Trung, theo như lời mẹ nói thì "Đó là đứa trẻ có tố chất nhất mà mẹ từng dạy".
Cái tên trong cuốn nhật ký ấy Lâm Phức Trăn lại càng không thể không biết, việc này lại càng cực kỳ tệ hại hơn.
Đầu óc của Phương Lục Kiều trống rỗng.
"Cô vẫn chưa trả lời tôi cô là ai, họ nói với tôi chỗ này trong khoảng thời gian từ 3 giờ tới 7 giờ sẽ không có người tới".
Bây giờ Phương Lục Kiều không rảnh rồi mà trả lời Lâm Phức Trăn cô ấy là ai, tầm mắt rơi vào cuốn nhật ký trên tay Lâm Phức Trăn, trong lòng không ngừng than thở, chỉ mong cô chưa nhìn tới cuốn nhật ký...
Ánh mắt ấy làm Lâm Phức Trăn nghi hoặc giơ cuốn sổ lên: "Nó là của cô sao?"
Cô ấy gật đầu.
Cuốn sổ đưa tới trước mặt Phương Lục Kiều.
Cô ấy ngập ngừng, rồi đưa tay ra.
Giây tiếp theo cuốn sổ lại thu về một chút, tay Phương Lục Kiều bắt hụt, cô ấy ngẩng đầu lên, lại lần nữa chạm phải cặp mắt giống như mắt báo kia.
"Nó là do tôi nhặt được, trước khi nó chưa trở về tay chủ nhân của nó thì nó thuộc quyền quản lý của tôi, bây giờ tôi không có cách nào xác định được cô có phải là chủ nhân của nó không". Lâm Phức Trăn quơ quơ cuốn sổ.
Phương Lục Kiều mở miệng, nhưng một câu cũng không nói thành lời.
"Cô có thể nói nội dung ghi trong cuốn sổ này không?"
Lời của Lâm Phức Trăn truyền đạt một thông điệp là cô đã xem qua cuốn sổ rồi.
Đầu óc Phương Lục Kiều lại lần nữa rơi vào trống rỗng: "Cô... cô đã mở ra?"
"Cô không muốn nói cho tôi biết cô là ai cũng không sao, nhưng cô phải trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi". Giọng điệu của Lâm Phức Trăn bắt đầu mang theo sự thiếu kiên nhẫn, "Nội dung trong cuốn sổ này".
Gắng gượng lấy lại tinh thần, cô ấy nói: "Cuốn sổ này là tôi dùng để ghi chép lại số liệu thí nghiệm, số liệu quá trình tinh dầu lên men".
Nửa phần trước của cuốn sổ đều là số liệu, tới phần sau mới xuất hiện trên của Liên Gia Chú.
Khi một người nhìn thấy tên của người mình biết trong cuốn sổ mà mình tình tờ nhặt được thì sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, khi chủ nhân của cuốn sổ tìm tới thì đầu tiên nhất định sẽ đối chiếu tin tức với chủ nhân của cuốn sổ, người trong cuốn sổ có phải là người mà anh ta hoặc cô ta biết hay không.
Nhưng Lâm Phức Trăn cũng không muốn đối chiếu thông tin của Liên Gia Chú với cô ấy, vì vậy Lâm Phức Trăn xem thấy hẳn là phần đầu của cuốn sổ.
"Tôi là học viên mới trong trung tâm đào tạo của xưởng nước hoa". Phương Lục Kiều buộc cho mình trấn tĩnh lại, bước lên một bước. "Nếu như cô vẫn chưa tin tôi là chủ nhân của cuốn sổ, vậy thì tôi còn có thể nói tiếp cho cô biết, trong cuốn sổ toàn bồ là đều dùng tiếng Trung để chi ghép".
Đón lấy ánh mắt của Lâm Phức Trăn, Phương Lục Kiều đứng thẳng người.
Phút chốc cuốn sổ lại lần nữa đưa tới trước mặt của Phương Lục Kiều.
Nói tiếng cảm ơn, cô ấy nhận lại cuốn sổ.
Trước khi quay người đi Phương Lục Kiều không nhịn được mà đã hỏi một câu "Cô chưa xem ở phía sau sao?"
"Tôi cần phải xem phía sau sao?" Lâm Phức Trăn hỏi lại.
Có lẽ là chưa xem rồi, Phương Lục Kiều như uống được một viên thuốc an thần.
Lời vừa rồi của cô ấy đối với Lâm Phức Trăn mà nói khó hiểu tới cỡ nào, chắc là một câu hỏi khá là vô nghĩa nhỉ. Cô ấy mỉm cười nói tạm biệt.
Sau này nếu như có cơ hội gặp lại lần nữa cô ấy sẽ giải thích lại cho Lâm Phức Trăn vậy.
Phương Lục Kiều xoay người.
Cũng chỉ vừa mới đi được mấy bước sau lưng lại truyền tới ____
"Cô nhìn qua rất giống với một người mà tôi biết, giọng của cô nghe cũng rất quen". Lâm Phức Trăn lẩm bẩm nói.
Phương Lục Kiều tăng nhanh bước chân, vào giờ phút này, như có gai mọc ở sau lưng cô ấy.
Cũng chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, bóng lưng kia đã lập tức đi qua cánh cửa, thoáng cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Lâm Phức Trăn nhìn theo hướng Phương Lục Kiều biến mất, ngón tay cái và ngón tay giữa đặt ở trên khóe miệng, kéo miệng nhếch lên, tạo ra độ cong của một nụ cười.
Bây giờ, là thời điểm nên cười.
Còn một tháng nữa đó là thời điểm trò chơi dành riêng cho con gái riêng của Lâm Mặc tuyên bố kết thúc.
Sau cuộc điện thoại "Gia Chú đang tắm" đêm đó, Phương Lục Kiều lại có thêm hồi ức liên quan tới "Quyển sổ màu xanh lam bị thấy lạc" kia.
Nội dung phía trước của quyển sổ màu xanh lam cô chẳng có hứng thú mà xem qua, nhưng nửa phần sau của quyển sổ thì lại xem rất tỉ mỉ, một chữ cũng không bỏ sót.
Liên Gia Chú đã không làm cô thất vọng.
Thông qua từng nét chữ thanh tú, Lâm Phức Trăn dường như đã nhìn thấy tình yêu của đôi nam nữ trẻ kia dần nảy nở theo quỹ đạo nên có: Tới gần, nắm tay, ôm ấp, hôn môi.
MM
Hết chương 42!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook