Lục Hoa Cấm Ái
Chương 72: Linh hồn của Thiên Kiếm

Cho dù là bốn người cùng hợp lực cũng không cách nào ngăn cản khí âm tà đã phát ra. Cả Viêm Hoa đều chấn động, núi đá lăn xuống, khắp nơi đều là tiếng kêu đinh tai nhức óc.

Mà luồng khí đen vốn vây quanh Ân Hoài Đan, lúc này đã ngừng khuếch tán, dùng tốc độ nhanh chóng tràn vào thân thể hắn, ẩn vào không trung, ma vết lại càng rõ ràng, như khắc sâu trên da thịt.

Miểu Hiên bị đánh văng ra, lại bay lên, Xích Vân trên tay ngưng đọng nên mười thành công lực, tấn công về phía hắn, nhưng khi đã sắp đến gần, lại bị một bức tường vô hình ngăn cản, sau đó, lại có một cỗ khí đen khác, như có ý thức, tấn công ngược trở lại. Miểu Hiên xoay người cầm kiếm đỡ, nhưng lại không thể chống nổi lực lượng kia.

Keng một tiếng, Xích Vân gãy, Miểu Hiên lại bị đánh văng ra, đập vào trên vách đá, cả người như bị đảo lộn, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

“Ca ca!” Anh Lạc hoảng hốt gọi, lòng như lửa đốt. Nàng nhìn về phía Ân Hoài Đan còn đang đứng kia cười điên dại, hắn đã hoàn toàn dẫn phát ra ma lực của Ma Thần, nơi này đã không còn ai là đối thủ của hắn, ma vết trên mặt của hắn lại càng sâu.

Nàng không hề suy nghĩ, phất tay lấy ra Thiên Kiếm, đang định liều lĩnh xông lên trước, lại bị Thính Phong kéo lại.

“Song Song! Cô không phải đối thủ của hắn!”

“Ta phải đi, hôm nay chỉ có Thiên Kiếm có thể đối phó hắn!” Chỉ có Thiên Kiếm có thể đối phó sức mạnh của Ma Thần.

Thính Phong nhướng mày, nghiêm mặt nói: “Ta đi!”

“Không được!” Anh Lạc có vẻ bối rối, như cố kị điều gì “Huynh đã bị trọng thương, vốn không thể đấu lại Ân Hoài Đan!” Ít nhất, nàng mang thân thể của Thần, ít ra nàng còn có thể ngăn cản hắn trong một lúc.

Thính Phong muốn mở miệng, lại bị giọng nói lạnh lẽo cắt ngang.

“Các ngươi đều phải chết!” Ân Hoài Đan không biết từ lúc nào lại cười rộ lên, đôi mắt mang thù hận lúc này như bị nung đỏ rực, nhìn thẳng về phía này, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, cứ như băng lạnh.

Hắn vung tay, ánh sáng đen như biến ảo, cứ như lưỡi kiếm khổng lồ bay về phía này. Sắc mặt Thính Phong lạnh lẽo, hắn không chần chờ, lấy Thiên Kiếm trong tay Anh Lạc, đang định ra chiêu lại đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ.

Cứ như trong chốc lát ấy, y đã kịp nhận ra mình đang ở đâu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về thanh kiếm trong tay. Có thứ gì đó đang truyền từ bàn tay y vào cơ thể. Trong đầu y như hiện lên vô số hình ảnh, có thứ gì đó đang dâng trào, những thứ kia khiến y có cảm giác như bị kích thích. Ngay lúc ấy, mọi thứ như đều trở nên hợp lý, thì ra tất cả những thứ kia là….

Ánh sáng đen đang lao đến, nhưng người trước mắt vẫn không hề có phản ứng, Anh Lạc quýnh lên, không nhịn được lên tiếng.

“Thính Phong!”

Đối phương sửng sốt, cứ như vừa bị đánh thức, chậm rãi quay đầu lại, trong mắt chỉ toàn mờ mịt, cứ như bị thứ gì làm cho bối rối, trên tay vẫn cầm Thiên Kiếm nhưng lại cứ đờ ra, ánh sáng đen đang trờ đến cũng không còn kịp ngăn cản nữa.

Chỉ một lát nữa thôi, bọn họ đều sẽ tan xương nát thịt.

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên cố hết sức chạy đến, nhưng làm sao kịp?

Thính Phong trước mắt vẫn cứ bất động, đột nhiên, ở thời điểm bọn họ sắp bị hủy diệt kia, trên người y lập tức phát ra một ánh sáng chói mắt, phát ra từ thanh kiếm trên tay y, một người một kiếm như hợp lại thành một. Ánh sáng như lan tỏa khắp đất trời, bức cho luồng sáng đen kia phiêu tán đi.

Cả sơn động lại lần nữa bị rung động, từng tảng đá lớn bị nhiễm ánh sáng trắng này, dần tan rã. Cả Viêm Hoa sơn, như bị xé rách, một nửa còn lại, một nửa hóa bụi đất. Nơi đằng sau chỗ Anh Lạc đứng, đã không còn là sơn động nữa, mà trở thành một mảnh đất bằng phẳng, mang theo dung nham nóng hổi.

Cả vùng Chí Thử đều được ánh sáng tỏa ra từ Thính Phong và Thiên Kiếm bao bọc lại.

Anh Lạc bị thứ ánh sáng kia khiến không thể mở to mắt, trong mông lung, một giọng nói từ phía trước truyền đến, như gió xuân, rồi lại dần tiêu tán.

“Chủ….”

Trái tim như căng chặt ra, đập lên từng hồi. Nàng mở to hai mắt, nhìn về phía trung tâm của luồng sáng, nhìn ánh sáng kia đang dần tản đi. Tay nàng hơi rung động, vẫn mang cảm giác không thể tin được kia.

Lời của Ân Hoài Đan, đã nghiệm chứng nghi ngờ trong lòng nàng.

“Huynh chính là kiếm linh!”

Tay nàng nắm chặt, nhìn người đang đi ra từ trong tia sáng, nắm chặt kiếm trong tay, hài hòa vô cùng, cứ như họ trời sinh vốn là một thể.

Khóe miệng y nhếch nụ cười, hệt như dĩ vãng, cười đến đầy mị khí, ngay cả đóa anh túc dưới khóe mắt cũng như run rẩy theo, lúc này vô cùng nghiêm túc.

“Cô đã biết từ trước đúng không?” Y chậm rãi nói, giọng nói nghe không rõ vui giận “Lần đầu tiên nhìn thấy ta, cô đã biết ta chính là linh hồn trong thanh kiếm của cô!”

Cho nên nàng vẫn không muốn ở gần y, vẫn tránh né ý tốt của y.

Y quan tâm nàng, loại quan tâm tự nhiên đến kì diệu kia, còn có tâm tình muốn bảo hộ nàng của y, thì ra đều có lí do, đó là bản năng, bản năng của vũ khí đối với chủ nhân.

Lòng Anh Lạc trầm xuống, đúng là nàng cũng nghĩ như thế, nhưng vốn chỉ là hoài nghi mà thôi. Cho đến khi Hồng Lệ bảo nàng cảm ứng nơi kiếm linh đang tồn tại, nàng mới chính thức khẳng định.

“Song…” Y đến gần một bước, môi giật giật, muốn nói gì, lại chỉ hóa thành tiếng thở dài, đột nhiên cầm lấy tay nàng “Như thế cũng tốt, ta cuối cùng cũng phải về bên trong kiếm….”

Y cười, nụ cười sáng ngời, càng chói mắt hơn ánh sáng ban nãy. Thân thể y cũng phát sáng, cứ như sắp hóa thành vô hình.

“Không được!” Anh Lạc hoảng hốt, duỗi tay cầm lấy Thiên Kiếm trong tay y. Cho dù y đã từng là kiếm linh, hôm nay, y cũng chỉ là một Thính Phong, là Đan Vân Thượng tiên của Tiên giới mà thôi, kiếm linh rời Thiên Kiếm đã ngàn năm, y cũng không việc gì phải trở lại bên trong kiếm nữa.

Ân Hoài Đan thừa cơ hội này, lại tấn công đến “Cho dù ngươi đã có đầy đủ Thiên Kiếm, ngươi cũng không thể làm gì được ta!”

Khí âm tà trên người hắn lại tích tụ lại, so với lúc trước, lại càng lớn mạnh hơn. Thính Phong vung tay, tránh khỏi động tác muốn đoạt kiếm của Anh Lạc, xoay người tấn công đến.

Ngay lập tức ánh sáng rực rỡ, một chính một tà, hai cỗ khí một đen một trắng va đập vào nhau, bầu trời hỗn độn, vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống, như muốn hủy diệt trời đất, có thể cắt đứt cả kim loại.

Trăm dặm bên trong Phương Viên đều như chấn động, Thực lực hai người tương đương, dù không ai chiếm được thượng phong. Chỉ là thân thể của Thính Phong lại càng lúc càng trong suốt.

Y là kiếm linh, vốn là tồn tại bên trong Thiên Kiếm, còn tiếp tục như thế, y sẽ bị Thiên Kiếm hoàn toàn hấp thu.

Nàng muốn tiến lên ngăn cản, lại bị hai luồng khí đang va chạm nhau kia ngăn trở.

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên vội chạy đến kéo tay nàng, khởi động một bức tường khí, ngăn cản sự liên lụy khi hai người kia đấu nhau, rồi thấp giọng an ủi: “Y không sao đâu, Ân Hoài Đan cũng chẳng phải Ma Thần!”

Anh Lạc do dự hồi lâu, cũng chỉ đành nhìn về phía hai người đang giao đấu, trong lòng cũng hệt như tình trạng Viêm Hoa môn lúc này, rối loạn vô cùng.

Lời của Miểu Hiên không sai, Thiên Kiếm là binh khí Chí Linh, mà Ân Hoài Đan lại hấp thụ khí âm tà, cũng chỉ hấp thụ một nửa, cho dù có dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể hòa nhau, nhưng bản thân Chí Linh lại có thể tinh lọc khí âm tà, ma lực của hắn cũng chỉ có thể dần biến mất, thắng thua chỉ là vấn đề thời gian.

Chỉ cần sau đó, Thính Phong kịp thời tách khỏi Thiên Kiếm, như thế y sẽ không sao.

Chỉ là mọi chuyện sao có thể như tính toán của một người, bọn họ biết điểm này, Ân Hoài Đan lại càng biết. Khi đang toàn lực ứng chiến, hắn lại đột nhiên rút tay, vung tay áo, ra một chiêu về phía Anh Lạc.

Nhận ra hắn chuyển mục tiêu lên người Anh Lạc, Miểu Hiên nhanh tay, theo quán tính ôm chặt Anh Lạc đang kích động, tung người lui qua một bên.

Ân Hoài Đan lại không hề đuổi theo, chỉ chưởng thẳng về phía nơi hai người vừa rời đi.

Hai người lúc này mới hiểu được mục tiêu của hắn vốn không phải Anh Lạc, đang định chạy lại, nhưng đã không kịp. Một bóng dáng đỏ rực bay thẳng đến, bị nắm chặt trong lòng bàn tay lạnh như băng kia.

Âm thanh duy nhất còn lại chính là giọng nói đầy hốt hoảng của Anh Lạc

“Mẫu thân!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương