Lục Hào
Quyển 5 - Chương 94

Khi Nghiêm Tranh Minh rời khỏi núi Phù Dao, chưa được mười bảy tuổi, chừng hai mươi thì ngưng thần ngự kiếm, diện mạo trưởng thành, rồi không thay đổi nữa.

Hôm nay, y từ nguyên thần bước vào Kiếm Thần vực, khuôn mặt không bị năm tháng nhuộm dấu vết nào, khí chất cử chỉ cũng đã khác nhau trời vực.

Hai tiểu đồng giữ cửa nhìn nhau, lòng tự lẩm bẩm, núi Phù Dao là thế ngoại đào nguyên ít người ngoài đến, các tiểu đồng chưa từng thấy qua đại năng như vậy, chủ nhân cũng không có ở nhà.

Hai người thiếu niên nơm nớp lo sợ, trù trừ một lát, cậu lớn tuổi hơn lấy hết can đảm, kéo người kia ra sau, đi lên trước.

Cậu không dám nâng mắt, kính cẩn vái chào tới đất, khách khí nói: “Chưởng môn nhà ta hôm qua vừa xuất môn dạo chơi, không biết ngày về. Chư vị tiên nhân hôm nay tới không khéo, xin hỏi tục danh tiên nhân, ngày sau nhất định bẩm báo.”

Tiểu đồng nhỏ hơn chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, trên gương mặt tròn còn nét ngây thơ, đứng ở xa nhìn lom lom đoàn người bọn họ.

Cổ họng Nghiêm Tranh Minh nghẹn lại, y rất muốn nói một tiếng “Ngay cả ta các ngươi cũng không nhận ra sao”, thế nhưng lời đến khóe miệng, y đột nhiên phát hiện mình cũng chẳng nhớ nổi tên hai tiểu đồng này.

Y như trở về kiếp trước, nhìn lại trăm năm vong xuyên, tất thảy đều có ấn tượng rồi lại lờ mờ chẳng được rõ ràng.

Dân gian có câu “Ra đi tuổi trẻ khi trở lại đã xế chiều”, đại khái chính là cảm giác như vậy?

Đột nhiên, đạo đồng nhỏ tuổi hơn chớp mắt một cái, kinh hãi nói: “Ý, Đằng Hoàng đại ca, người này hình như là thiếu gia nhà chúng ta á!”

À, đúng rồi, đứa trẻ này tên Đằng Hoàng —— Nghiêm Tranh Minh chợt nhớ ra, những đạo đồng đều là gia nô Nghiêm gia, khi y rời nhà, ở nhà chọn lựa kỹ càng tặng theo một nhóm, y cũng bớt thủ tục, tặng cho mỗi người một cái tên màu sắc. Khi đó y được cưng chiều đến coi trời bằng vung, người bên cạnh lui tới y cũng không để ý, tên do mình tự đặt chớp mắt đã quên, cực kỳ vô tâm.

Từ “Thiếu gia” này chẳng biết đã bao lâu không được nghe, cả đám người nghe xong đều nở nụ cười.

Lý Quân cười nói: “Núi Phù Dao phong hơn một trăm năm, với các ngươi chỉ như một ngày một đêm, xem ra đều chẳng biết bây giờ đã là thời nào —— Giờ y không phải thiếu gia, là chưởng môn. Ta là Lý Quân, còn nhớ không?”

Đằng Hoàng mở to hai mắt, khó tin đứng ngẩn ngơ một lát: “Trăm năm?”

Ánh mắt của cậu nhìn khắp nơi không mục đích, nhìn thấy một gốc cây hoè lớn dưới núi Phù Dao, to bằng một vòng tay, lá cây tươi tốt.

Đằng Hoàng nhìn cây hoè lớn sửng sốt, cậu bỗng lầm bầm: “Đó là lúc chưởng môn gần đi mới trồng xuống, người nói đợi gốc cây này lớn lên vài vòng, mọi người sẽ trở về…”

Hôm nay đã cao vút như đắp.

Đằng Hoàng đưa tay bấm đốt ngón tay một lát, chẳng biết tính ra căn nguyên gì, lúc này mới ngẩng đầu, khó khăn cố gắng nhận ra chút nét quen thuộc từ trên mặt mỗi người: “Người là nhị, nhị sư thúc… Còn có tam sư thúc! Không phải tam sư thúc năm trước mới theo chưởng môn đến sao? Đã cao lớn như vậy rồi… Trời ơi…”

Ánh mắt cậu nhìn tới Thuỷ Khanh, do dự không dám gọi.

Thủy Khanh nói: “Ta là Hàn Đàm.”

Mặc dù Đằng Hoàng có suy đoán, thấy người lớn lên sau một đêm vẫn có phần khó tiêu.

Tiểu đạo đồng nhỏ hơn thẳng thắn hỏi: “Thiếu gia là chưởng môn? Vậy Hàn chưởng môn đâu? Còn tứ sư thúc, không cùng nhau trở về ạ?”

Lời vừa nói ra, vẻ mặt tất cả mọi người đều ảm đạm, Đằng Hoàng nhanh trí, rất biết nhìn mặt đoán lời. Vừa nhìn thấy tình cảnh này, lập tức vỗ người bên cạnh một cái: “Đừng nói nhiều, nhanh lên núi báo tin, để bọn họ đừng có biếng nhác, thiếu gia… Ui, chưởng môn đã trở về!”

Trên núi Phù Dao hoàn toàn náo nhiệt, tất cả mọi người đều rời khỏi chức trách, đến đây nhìn xem. Ai có thể ngờ chỉ đánh một giấc, tỉnh lại đã thay đổi nhật nguyệt?

Ngay cả tiên hạc ở Bất Tri đường đều lượn vòng bay xuống, tiên hạc có linh, ngay cả dáng vẻ Thuỷ Khanh đã khác một trời một vực, nó vẫn nhớ rõ mùi của nàng.

Sau khi cọ cọ Thuỷ Khanh, còn rướn cổ nhìn quanh dưới chân núi, tưởng là ai sẽ trở về.

Ấn tượng với núi Phù Dao trong Thuỷ Khanh rất nhạt, lặng lẽ tụt lại phía sau, có quá nhiều cảnh trong núi vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhìn một lát, nàng lại nhớ ra cái gì đó, cô đơn cúi đầu.

Có người đến cạnh nàng hỏi: “Sao thế, tiểu cô nương?”

Thủy Khanh ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là Đường Chẩn đến làm khách. Nàng và Đường Chẩn không quen, nhưng ở trong hoá cốt trận, xem như Đường Chẩn cứu nàng một mạng từ trong tay Huyền Hoàng, bởi vậy coi như có vài phần thân thiết.

Nàng hơi ngừng một chút, miễn cưỡng cười nói: “Tiền bối, ta đã hơn một trăm tuổi, không phải tiểu cô nương.”

Đường Chẩn nói: “Trong tộc Đồng Hạc các ngươi, một trăm tuổi thì xương cốt còn chưa dài xong, sao lại không xem là tiểu cô nương?”

Thủy Khanh nghe xong hai chữ “Đồng Hạc”, nụ cười miễn cưỡng trên mặt dần dần phai, nàng thở dài, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không phải Đồng Hạc chân chính.”

Đường Chẩn: “Nói vậy là sao?”

Mặc dù là mở miệng hỏi, nhưng vẻ mặt, Đường Chẩn không ngạc nhiên —— Tựa như người này đối với bất cứ chuyện gì cũng không ngạc nhiên.

Đầu óc Thuỷ Khanh không giảo hoạt nhiều như nhị sư huynh, ít cảnh giác với người ngoài, huống chi huống Đường Chẩn lại cùng phái Phù Dao có nhiều liên quan, nên chẳng kiêng dè mà nói: “Mẹ ta là Yêu hậu trong Quần Yêu cốc sau núi, cha ta không phải là Yêu vương. Ta là con của Yêu hậu và một người phàm.”

Đường Chẩn không ngờ nàng sẽ nói thẳng vậy, hơi ngẩn ra.

Thủy Khanh lại nói: “Nghe nói sau khi ta được sinh ra, ở trong một quả trứng đợi hơn trăm năm, ai cũng cho rằng ta là một quả trứng chết. Mẹ ta để ta lên đài Lâm Tiên, còn bà vì tự tiện xông vào đài Lâm Tiên nên đã chết, cha ruột ta họ gì tên chi không ai biết, cũng không biết còn sống hay không. Họ ta là của sư phụ, tên là do đại sư huynh thuận miệng đặt… Cứ như vậy chẳng có được tên hay gì, quanh năm suốt tháng nghe đâu được vài lần. Các sư huynh cứ suốt ngày ‘Thuỷ Khanh’ ‘Thủy Khanh’, chỉ cần căn bản không phải mắng ta, sẽ không nhớ nổi ta tên gì.”

Những lời của nàng dù phàn nàn, nhưng trong lời nói lại mang theo sự bình thản nhẹ lòng. Đường Chẩn bị nàng chọc cười, vẻ mặt ma bệnh như giảm bớt.

Thủy Khanh quệt mũi một cái, cam chịu nói: “Trái lại nhị sư huynh nói, ta chính là một con gà tạp mao cha không cần mẹ không cưng. Bây giờ trở về núi Phù Dao, dịp lễ tết không chừng sẽ gặp phải người ở trong Yêu cốc sau núi, Yêu vương thấy cái nón xanh là ta, chẳng biết có cảm giác gì đây.”

Đường Chẩn hơi ngập ngừng, mở miệng định an ủi nàng vài câu, chưa kịp nói, Thủy Khanh đã chớp chớp mắt, đánh trống lảng nói: “Uầy, thật ra cũng không có gì, ta nghe nói bụng dạ Yêu vương này chỉ toàn kim châm, khi ta còn là quả trứng đã muốn giết ta. Bây giờ có chưởng môn sư huynh ở đây, lão cũng không dám làm gì ta. Nếu lão thấy ta thì tức thêm một chút, ta đây cũng xem như báo thù cho mình. Ha ha, lỡ như làm lão tức chết, chẳng phải Yêu vương đời tiếp theo sẽ là ta ư!”

Dã tâm của tiểu tạp mao cha không cần mẹ không cưng này quá lớn, Đường Chẩn lặng lẽ nuốt vào những lời định nói, cười: “Nói phải.”

Thuỷ Khanh chạy vài bước về phía trước, dùng sức vỗ sau lưng Niên Đại Đại mặt mày u ám một cái, nói: “Sư điệt, người chết không thể sống lại, tốt xấu gì cha con vẫn là một tu sĩ nguyên thần ấy, chỉ cần nguyên thần chưa chết, ông có thể luân hồi chuyển thế. Đợi con chính thức nhập môn, ta mang con đi chín tầng Kinh lâu, bên trong nhất định có biện pháp tìm kiếm đầu thai!”

Niên Đại Đại mở to đôi mắt đầy tia máu nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Cảm tạ tiểu sư thúc.”

Trước đây nó ồn ào một phân thành hai, hôm nay lại coi như sau một trận đau buồn lắng đọng lại.

Niên Đại Đại ngẩng đầu nhìn phía núi Phù Dao, cảnh đẹp nhân gian lướt qua ánh mắt nó mà không bận tâm, nó chỉ yên lặng thầm nghĩ: “Là bởi vì ta quá vô dụng ư?”

Trong lúc vô tình Trình Tiềm quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của đồ đệ được lời kia, lòng bỗng có chút lay động.

Mỗi một người thiếu niên hăng hái, hình như đều bắt đầu từ ánh mắt “Ta quá vô dụng” như vậy. Thế sự quay vòng, thành tựu của con người một đời lại một đời hoàn chỉnh hơn, lặp đi lặp lại.

Nghiêm Tranh Minh ở bên kéo hắn một cái, bất mãn thấp giọng nói: “Này, còn nhìn nó làm gì, sao đệ không nhìn ta nhiều hơn.”

Trình Tiềm: “...”

Bây giờ hắn bắt đầu hối hận lời đã nói trong thạch giới tử, bởi vì tự thấy vị đại sư huynh vô cùng giỏi mượn sườn núi xuống lừa được đằng chân lân đằng đầu.

Dù sao núi Phù Dao cũng là một nơi thanh tu, không tiện ca múa mừng cảnh thái bình.

Chạng vạng tối, Nghiêm Tranh Minh gọi mọi người tới, xếp đặt một yến tiệc đơn giản trên chỗ trống ở Truyền Đạo đường.

Đầu bếp chính là năm đó Nghiêm gia cố tình đưa tới, khi thức ăn được mang lên, đầu bếp này còn bị hoảng hốt, hôm trước thiếu gia và các sư đệ còn ở trên núi Phù Dao đòi ăn thêm cơm để cao lên sao?

Chẳng mấy chốc muốn ích cốc bèn ích cốc, muốn cấm rựu bèn cấm rượu!

Giữa bữa tiệc, Trình Tiềm giấu gì đó, một mình rời khỏi.

Từ núi Phù Dao đến núi Thái Âm hơn năm mươi dặm, ngự kiếm chỉ chốc lát.

Xung quanh Thập Phương trận còn sót lại mùi máu lượn lờ không tan, người đã đi hết, chỉ còn những thi thể không ai chôn, nằm lẻ loi nơi đây, đợi hoà thành một với đất trời.

Cả người Hàn Uyên như chìm vào trong bóng tối.

Nghe thấy tiếng bước chân cố tình gây ra, Hàn Uyên hơi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt tối tăm, nhìn không ra là bản thân gã hay là tâm ma không biết nói tiếng người kia.

Trình Tiềm cầm Sương Nhẫn trong tay, im lặng đi tới cạnh chỗ gã ngồi, lấy một túi giấy dầu từ trong ngực ra.

Bên mép túi có dính chút mỡ, vẫn còn ấm. Trình Tiềm ném bọc giấy vào lòng Hàn Uyên, phủi một ít bụi bậm trên Thập Phương tàn trận, ngồi xuống.

Hàn Uyên mở ra, bên trong là một bọc hạt thông đường óng ánh, trộn lẫn với mùi hoa quế, mỗi một viên được cắt lớn chừng ngón cái, viên nào ra viên đó, không cái nào dính vào nhau.

Đại ma đầu ngẩn ra, không có phát ngôn lỗ mãng, cũng không cảm động đến rơi nước mắt, chỉ cầm một viên nhét vào trong miệng.

Gò má Hàn Uyên gầy đét nhìn thấy xương, là một bộ bạc mệnh phúc mỏng, nhét một viên đường vào, quai hàm liền gồ lên một khối, trên mặt gã còn dính vết máu, nhấm nháp rất chăm chú, nhíu mày, vẻ mặt thâm cừu đại hận như nuốt thuốc.

Gã không ngừng mồm, chỉ một lát, ngay cả mẩu vụn cũng gom lại một chỗ, ngửa đầu hào hùng đổ vào miệng.

Trình Tiềm ở bên cạnh nhìn mà đau răng, hỏi: “Uống nước không?”

“Uống,” Hàn Uyên nói, “Ngọt chết ta.”

Trình Tiềm bấm một thủ quyết, ngưng kết hàn khí giữa không trung, ngưng tụ thành một cái chén gồ ghề, lại dẫn tới nước, đưa cho gã.

Hàn Uyên khô miệng, thở dài, nói: “Đời này thứ ngọt nhất ta đây từng ăn, chính là hạt thông đường.”

Trình Tiềm: “Đại sư huynh cho.”

Hàn Uyên nhìn hắn, nói: “Là ngươi cho, lúc đó ta cảm thấy khó hiểu, bụng nói nếu có đồ ăn ngon như thế, bọn nhóc ăn mày đánh vỡ đầu, liều mạng cũng muốn đi cướp. Thế mà ngươi tiện tay cho ta, nếu không phải ngu ngốc, chính là quá tốt với ta.”

Trình Tiềm cười nói: “Cũng không có, là lúc đó nhìn đại sư huynh không thuận mắt, lười ăn đồ của y.”

Hàn Uyên trầm mặc một hồi, cười nói: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Sau đó, gã hỏi: “Có tốt không?”

Chẳng cần nói rõ, Trình Tiềm biết gã nói tới núi Phù Dao, hời hợt gật đầu, đáp: “Giống như trước đây —— đợi sau này ngươi quay về tự mình xem.”

Hàn Uyên dừng một chút, cười quái dị, nói: “Đừng chọc ta, tiểu sư huynh, trước khi sư phụ lâm chung đã nói gì với ngươi? ‘Người có tội không thể tha thứ, phải do đồng môn tự thanh lý môn hộ’, ngươi ăn hết rồi sao?”

Trình Tiềm xoay đầu lại yên lặng nhìn gã: “Ngươi tội không thể tha thứ ư?”

Vẻ mặt Hàn Uyên hơi biến hoá, chỉ chớp mắt một cái, Trình Tiềm đã nhìn ra. Hàn Uyên nhu nhược lại chạy, người nói chuyện với hắn biến thành tâm ma.

Tâm ma Hàn Uyên lười biếng liếc hắn: “Thiên Diễn Xử đã thành chuột chạy qua đường, ta thấy hoàng đế gia cũng hỏng rồi, khí số sắp tận, tự nhiên có người tạo phản. Cơn giận của ta cũng đỡ, trong lòng sảng khoái, tội hay không tội, các ngươi cứ định đoạt.”

Trình Tiềm lắc đầu, tránh không đáp, hắn nhìn ánh trăng như sương: “Ta đi, mai trở lại.”

“Ngày mai ta muốn bánh sữa kia,” Hàn Uyên sờ sờ bụng của mình, lại bổ sung, “Quá ngọt, ăn xong khó chịu, lần sau mang thêm cho ta nửa con gà.”

Trình Tiềm xua tay, Sương Nhẫn như lưu tinh loé lên, đã không thấy.

Đợi khi hắn trở lại núi Phù Dao, tiệc đã tàn, Trình Tiềm trực tiếp đi trở về Thanh An cư của mình, Đằng Hoàng đang chờ hắn.

Đằng hoàng thấy hắn thì khẩn trương, tiến lên hai bước nhận kiếm trong tay hắn, thấp giọng nói: “Thiếu… Chưởng môn tới.”

“À, ta tới để nghiên cứu sư tổ để lại đá tâm muốn việc thành.” Nghiêm chưởng môn giấu đầu hở đuôi nói.

Trình Tiềm liếc mắt nhìn khối đá tâm muốn việc thành trong truyền thuyết trên đài Bất Hối kia, bên trên tuỳ tiện đặt một bầu rượu, cũng không vạch trần y, thuận miệng hỏi: “Nghiên cứu ra gì chưa?”

Nghiêm Tranh Minh gườm Đằng Hoàng mới điều đến Thanh An cư.

Đằng Hoàng tuổi không lớn lắm, cũng có vài phần nhanh nhẹn, lập tức biết mình chướng mắt, vội vàng tìm cớ chạy đi.

Nghiêm Tranh Minh: “Đã làm gì?”

Trình Tiềm không trả lời, chỉ cười cười.

Nghiêm Tranh Minh biết mà không nói, tự hiểu, không hỏi nữa, chỉ hất tay hắn đưa tới chỗ bầu rượu: “Đừng uống, rượu với đệ một chén là gục.”

Ánh mắt Trình Tiềm rơi xuống khối tâm muốn việc thành kia. Khi nhỏ hắn kê trên tảng đá này chép không biết bao nhiêu kinh thư, nhắm mắt lại, ngay cả trên mặt có mấy chỗ lõm hắn cũng đếm ra được. Hắn đặt tay trên khối đá, tảng đá phản chiếu ra ánh sáng âm u, hiện ra cánh tay trắng bóng như ngọc.

Nghiêm Tranh Minh nói xem tảng đá chỉ là cái cớ, lúc này hết sức tập trung nhìn tay Trình Tiềm, cứ từng hơi từng hơi uống rượu, lấy sư đệ y nhắm rượu.

Trình Tiềm bỗng chau mày: “Ừ?”

Nghiêm Tranh Minh lơ đễnh hỏi: “Sao thế?”

Trình Tiềm: “Đệ luôn cảm thấy bên trong tảng đá kia có cái gì đang chuyển động.”

Tuy rằng trước đây tảng đá này như một đầm nước, cũng là nước chết nằm im bất động, lúc này, Trình Tiềm lại cảm thấy quang ảnh bên trong nó thay đổi, rất sống động.

Nghiêm Tranh Minh nghe vậy, lấy trong người ra một bình nhỏ, nhỏ vài giọt nhựa cây như nước từ trong ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một lớp màng nước chừng một tấc vuông trên mặt tảng đá.

Nhìn xuyên qua màng nước, hoa văn trên đá như được phóng đại vô số lần, có thể thấy rõ ràng chất đá nhẵn mịn.

Trình Tiềm đi lại hỏi: “Đây là thứ gì? Nhị sư huynh làm?”

Nghiêm Tranh Minh: “Ừ, hắn cũng có chút hữu dụng —— Cái này gọi là nhựa cây Chướng Mục, bình thường dùng thủ thuật che mắt nào, dao động nho nhỏ nào, nhỏ vài giọt lên, đều có thể phóng đại ra bên ngoài.”

Hai người đợi một lát, chỉ thấy màng nước nhựa cây này vô cùng yên tĩnh, không có biến hoá.

Trái lại lúc Trình Tiềm đến gần, hơi thở mang theo tiếng hít khí nho nhỏ phất qua mặt Nghiêm Tranh Minh, làm lòng dạ y lơ lửng.

Nghiêm Tranh Minh nhìn chằm chằm gò má Trình Tiềm, nhớ tới lai lịch của mình, y ưỡn thẳng ngực, vội ho một tiếng, nói: “Đã nhiều năm như vậy, có thể là ảo giác của đệ?”

Sau đó, ánh mắt y chuyển sang Thanh An cư yên tĩnh: “Cũng là đệ ở đây an tĩnh, ta luôn cảm thấy sau rừng trúc kia có tiên khí, rất thích hợp bế quan.”

Lời vừa nói ra, Nghiêm Tranh Minh hối hận liền. Ý định lúc đầu của y là ở lì đây không đi, nhưng không nghĩ nghe gấp gáp đến thế.

Cảm giác này không giống đại sư huynh, mà giống một kẻ háo sắc.

Làm sư huynh người ta, dù sao cũng đừng quá không biết xấu hổ.

Ai ngờ Trình Tiềm hoàn toàn không có nghe được bóng gió của y, lo lắng nói: “Huynh phải bế quan sao?”

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Cái tên ngu xuẩn không hiểu phong tình này.

Trình Tiềm lại tự cho rằng rất có đạo lý, nói: “Cũng phải, lúc huynh vào Kiếm Thần vực cứ phải bôn ba khắp nơi, không có cơ hội bế quan củng cố cảnh giới. Huống hồ lúc đệ luyện thanh mộc kiếm kia cũng chưa lĩnh ngộ kiếm ý sâu, quả thực huynh nên luyện hoá lại… Hả, làm sao vậy?”

Nghiêm Tranh Minh nhìn hắn u ám.

Trình Tiềm ù ù cạc cạc hỏi: “Hay là mộc kiếm có chuyện sao… Chẳng phải việc ấy hai ta đều xem như qua rồi à?”

Chẳng những hắn không giỏi hiểu ý người, còn rất giỏi không phân tốt xấu.

Nghiêm Tranh Minh cầm bầu rượu đứng lên, tức giận nói: “Nghĩ hay, ai bỏ qua với đệ, nhìn đệ thì giận, đi đây.”

Trình Tiềm nhanh chóng lọc lại đối thoại trong đầu một lần, linh quang loé lên gọi y lại: “Ôi, đại sư huynh!”

Nghiêm Tranh Minh hơi mong đợi.

Giờ này sương lạnh rơi nhiều, đêm khuya vắng người, ngực Trình Tiềm thầm nghĩ: “Huynh ấy sang đây giờ này, cũng không có chính sự gì, nói hai câu đã đòi đi, là có ý gì?”

Ý niệm này vừa mọc lên, cổ họng hắn hơi khô, nhưng sau đó lại nghĩ: “Đêm hôm khuya khoắc, ta mở miệng giữ huynh ấy lại, có đường đột không? Đại sư huynh hay lên cơn, lỡ như không có ý đó thì sao?”

Hắn âm thầm cân nhắc, cảm thấy vẫn có chút đường đột, bởi vậy lời đến khoé miệng lại rẽ ngoặt.

Trình Tiềm thành khẩn nói: “Nếu huynh ngại chỗ khác ồn, vậy ở chỗ này của đệ bế quan đi, đệ giúp huynh hộ pháp.”

Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ: “Bế quan cái đầu ngươi, tức chết ta.”

Vì vậy y không nói tiếng nào, dùng một loại nhìn như sải bước đi, tốn hết thời gian một nén nhang mới rề rà đi tới cổng Thanh An cư, ở ngay ngưỡng cửa tiểu viện trét trét bùn không tồn tại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương