Lục Hào
Quyển 5 - Chương 102

Mộc kiếm tải trọng một đoạn nhỏ nguyên thần của Trình Tiềm run rẩy kịch liệt, Nghiêm Tranh Minh giật mình hoài nghi nắm mộc kiếm trong tay, cảm thấy nó cộng hưởng đau khổ với người luyện hoá nó.

Nghiêm Tranh Minh không biết Trình Tiềm bị sao, dứt khoát nói: “Trước hết ta mang đệ rời khỏi đây, có gì ra ngoài hãy nói.”

Y đưa tay ôm Trình Tiềm, Trình Tiềm theo bản năng giơ một chưởng đánh tới.

Lần này sát khí bốn phía, một chưởng vừa ra, Trình Tiềm lập tức sợ hãi, nhanh chóng thu hồi toàn bộ chân nguyên lạnh thấu xương sinh trong bàn tay mình. Khiến một chưởng kia giơ lên thật cao lại nhẹ nhàng hạ xuống, vô cùng kiềm chế mà nhẹ nhàng sượt qua Nghiêm Tranh Minh, không tổn thương y.

Chân nguyên thâm hậu quay ngược lại, lực phản phệ chấn động nửa người Trình Tiềm tê dại.

Hắn ho ra một búng máu ngay tại chỗ, thấm đỏ vạt áo, ý thức hỗn loạn nhất thời bị đau đớn kích thích thanh tỉnh.

Nghiêm Tranh Minh khiếp sợ hỏi: “Đệ sao rồi?”

Trình Tiềm không để ý tới y, thứ nhất việc này nói ra rất dài, thứ hai hắn chưa quá tỉnh táo, thực sự không có sức giải thích.

Nhưng trong lòng hắn biết rõ, nói những lời vô ích với Nghiêm Tranh Minh chi bằng để hắn đi trước, chẳng những Nghiêm Tranh Minh sẽ không nghe, có thể còn khẩn trương lại gần. Vì vậy Trình Tiềm lặng lẽ xua tay với Nghiêm Tranh Minh, cắn đầu lưỡi mình, nương theo đau đớn và mùi máu tươi trong miệng mà tỉnh táo. Hắn nhanh chóng thả lỏng tứ chi, nắm bắt thời gian ngưng thần nội phủ, dẫn toàn bộ chân nguyên vào huyệt Khí Hải, chẳng màng đến chân nguyên tán loạn bên trong, tập trung tinh thần xông tới phong ấn Thượng Vạn Niên để lại trong nguyên thần hắn.

Trước khi Thượng Vạn Niên chết lo lắng nguyên thần bị tổn thương của hắn không chịu nổi truyền thừa của Thính Càn Khôn, phong bế nó. Chỉ khi nguyên thần hắn tu bổ hoàn toàn, phong ấn này mới có thể tự hành phá vỡ. Nhưng lúc này không thể bận tâm nhiều như vậy, Trình Tiềm nóng lòng phóng xuất Thính Càn Khôn, muốn mượn nó giúp một tay tiêu diệt Hoạ Hồn do Đường Chẩn hạ vào người hắn.

Về phần lúc này hắn có thể chịu nổi truyền thừa tàn khốc hay không, Trình Tiềm hoàn toàn không cân nhắc.

Khi có điều kiện tự nhiên hắn sẽ hành động ổn thoả, khi bị ép đến đường cùng, hắn cũng không tin có chuyện gì mình không làm được.

Nghiêm Tranh Minh cảm thấy tất cả hàn ý xung quanh đều hướng về phía Trình Tiềm, lướt sát qua người y làm lạnh đến giật mình, mà mi tâm Trình Tiềm bỗng nhiên có một cái ấn ký hình lỗ tai nho nhỏ sáng lên.

Trong bí cảnh Đại Tuyết Sơn này gặp đèn thổi đèn, gặp nến nhổ nến, không cho phép bất kỳ tia sáng nào, mà ấn ký phát quang này không chịu ảnh hưởng nơi đây, càng ngày càng sáng, sáng đến Nghiêm Tranh Minh có thể thấy rõ đôi môi tái nhợt của Trình Tiềm dính vết máu và hắc khí như ẩn như hiện giữa chân mày hắn.

Nhất thời Nghiêm Tranh Minh không rõ tình huống gì, không dám tiến lên —— Trực giác nói với y hình như là truyền thừa thần bí nào đó, nhưng không đúng chỗ, thời cơ lại càng không đúng.

Huống hồ là loại truyền thừa nào tự ngược hắn như vậy?

Nghiêm Tranh Minh chưa bao giờ nghe, cũng không biết nếu truyền thừa nửa đường đứt gánh, Trình Tiềm sẽ như thế nào.

Y trăm triệu không dám lấy Trình Tiềm mạo hiểm, đành thu hồi mộc kiếm vào nội phủ, liên tiếp dùng nguyên thần của mình tận lực trấn an mộc kiếm rung động không ngớt.

Dù sao mộc kiếm cũng là kiếm bản nguyên của y, dần dà, Nghiêm Tranh Minh cảm nhận một tia cộng hưởng yếu ớt từ đó. Y cảm giác hình như mình nghe thấy một hồi tiếng chuông xa xôi yếu ớt.

Không để y ngẫm nghĩ, đột nhiên bí cảnh Đại Tuyết Sơn dưới chân Nghiêm Tranh Minh bị chấn động, cách một lớp băng dầy, y vẫn nghe được âm thanh nước biển giận dữ.

Nước bên ngoài Bắc Minh đang sản sinh cộng hưởng với thứ gì đó giữa mi tâm Trình Tiềm!

Nghiêm Tranh Minh đề phòng đến cực hạn, cả người hầu như băng bó thành một thanh kiếm, thầm nghĩ: “Nếu chỉ nước biển cộng hưởng còn được, nhưng nghìn vạn lần đừng là…”

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bí cảnh Đại Tuyết Sơn truyền đến tiếng gió thổi bén nhọn lần hai. Cơn gió tà môn vừa nãy không hề báo trước mà quay trở lại, lần này nó lướt trực tiếp qua đống xương trắng trước hai người, không buông tha mà đuổi qua đây!

Nghiêm Tranh Minh cười khổ, vẫn là lần đầu tiên y biết mình cũng có miệng quạ đen.

Mặc dù kiếm tu không tính là mình đồng da sắt, quanh năm rèn thân thể, nếu không phải bùn nhão, đao kiếm tầm thường cơ bản không gây tổn thương y. Nhưng mới vừa rồi y chỉ bị gió này quét qua, thế mà để lại mấy vết thương dài nửa thước, đến tận lúc này, sau lưng Nghiêm Tranh Minh vẫn còn cảm thấy đau đớn khó nhịn.

Y nhìn thoáng qua Trình Tiềm đã hoàn toàn vô tri giác, gọi mộc kiếm ra tay, tất cả nguyên thần kiếm xếp thành một hàng bên cạnh hắn, khí tức cảnh giới Nhập Sao toàn bộ triển khai, ở trong bí cảnh Đại Tuyết Sơn này mở ra một góc kiếm vực.

Bí cảnh Đại Tuyết Sơn bị truyền thừa hung tàn của Thính Càn Khôn kinh động, dường như phát hiện người này xâm nhập, mới vừa rồi chỉ quét một trận gió trước mặt hai người đột nhiên cuồn cuộn lao thẳng về phía Trình Tiềm.

Nghiêm Tranh Minh nhanh chóng dùng nguyên thần kiếm dệt một cái lưới kiếm, quát khẽ một tiếng, không biết tự lượng sức mình mà chẳng nhường nửa bước, muốn vững vàng ngăn cách cơn giận giữ của Đại Tuyết ở bên ngoài.

Kiếm vực với trận gió không thể buông tha, nháy mắt, nghìn vạn điểm sáng sụp đổ, lợi khí chém sắt như chém bùn trước cơn gió chí cương thiên địa này cũng đành phải khom lưng. Vừa giao thủ một cái, kiếm vực kia bị san bằng hơn phân nửa.

Hàn quang hắt lên vách tường, tối tăm một màu, tiếng kim thạch không ngừng bên tai, tóc dài của Nghiêm Tranh Minh bị gió thổi tản ra, trường bào bay phần phật, một số chỗ bị rách ra. Không bao lâu, áo của y gần như tả tơi.

Mắt y hơi nhắm lại, để kiếm ý Phù Dao mộc kiếm từ trong hai tay y bắt đầu khởi động.

Y từng cho rằng Trình Tiềm đã chết, dù như thế nào cũng không mở được mấy ổ khoá trong phong sơn lệnh. Y nghĩ, nghĩ một ngày nào đó y có thể lấy sức một mình áp chế thần thức qua nhiều thế hệ chưởng môn của ấn chưởng môn, mạnh mẽ bỏ qua phong sơn lệnh để núi Phù Dao tái hiện nhân gian.

Lúc này, trước mặt Nghiêm Tranh Minh là một toà bí cảnh kỳ lạ sâu trong lòng Bắc Minh, còn y cầm một thanh mộc kiếm, bất động như núi…

“Ta đây là một kẻ tiếc mạng, vì sao luôn đụng phải mấy chuyện tự tìm chỗ chết?” Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ.

Kiếm “Nhập Sao” so với Xuất Phong càng thêm nội liễm, càng thêm kéo dài.

Mà người tàn bạo tất không thể lâu dài ——

Một mình y bắt đầu giằng co với cả toà Đại Tuyết Sơn, kiếm khí quanh thân không hề bộc lộ, cuồn cuộn không ngừng từ trong nội phủ y tiến vào kiếm vực.

Không ngừng bị ngọn gió hung tàn thổi ngã, lại không ngừng đứng dậy.

Trong Đại Tuyết không ngày không đêm, Nghiêm Tranh Minh cũng không biết mình chống giữ bao lâu, kinh mạch khắp thân dần xuất hiện đau đớn như kim đâm, điều này chứng tỏ chân nguyên bên trong của y gần hao hết.

Chẳng biết bao lâu rồi Nghiêm Tranh Minh mới có cảm giác nỏ mạnh hết đà này, y không khỏi quay đầu lại nhìn Trình Tiềm, gương mặt đó trắng bệch như tờ giấy, y lại có thể từ đó hấp thu sức mạnh vô hạn.

Nghiêm Tranh Minh cảm thấy rất kỳ quái, y cho rằng với tình tình sợ đau sợ khổ, cái gì cũng sợ, không cần đến lúc đèn cạn dầu, nhất định không kiên trì được nổi. Gặp phải tình huống này, nhất định là chỉnh lý dung nhan nằm im chờ chết, chỉ khi nào bên cạnh có Trình Tiềm, thì cái gì cũng thay đổi.

Trình Tiềm có thể khiến y từ một miếng bánh “yếu đuối”, biến thành một miếng giẻ rách ép không khô, ngay cả vẻ ngoài xấu xí, cố sức vắt một cái, cuối cùng vẫn trở về như cũ.

Cảm giác đau từ từ trải rộng toàn thân, tứ chi Nghiêm Tranh Minh như bị kéo ra, chính là cảnh cáo nghiêm khắc khi kinh mạch chịu đựng quá độ, y không thèm nhìn, thu lại lá chắn quanh thân. Tất cả nguyên thần kiếm đột ngột từ mặt đất mọc lên, nháy mắt toàn bộ nội phủ Nghiêm Tranh Minh đều trống không, bên tai nổ vang, một chưởng đẩy toàn bộ kiếm ra ngoài!

Nguyên thần kiếm hoá thành kiếm ý trên không trung, có mặt khắp nơi, như dời núi lấp biển vồ đến, phát ra một tiếng giống dã thú rít gào, trận gió nơi bí cảnh Đại Tuyết Sơn bị y đẩy trở lại.

Cả người Nghiêm Tranh Minh lắc lư, người bắt đầu rướm máu, trường kiếm của y chỉa xuống đất, mạnh mẽ đứng vững. Ánh mắt cũng đã rã rời, vô thức lẩm bẩm một câu: “Tiểu Tiềm…”

Không thể bảo vệ Trình Tiềm lúc nhỏ trước giờ vẫn là mối hận trọn đời y, bấy giờ cảnh vật đổi dời, Trình Tiềm đã mạnh thế này, căn bản không cần y. Chỉ có sợ hãi năm đó như vẫn giữ trong lòng, trước sau không tản ra được.

Khoé miệng Nghiêm Tranh Minh lộ ra một nụ cười khó hiểu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh với tư thế đứng yên.

Một kiếm rời tay, nhưng không ngã xuống. Mũi kiếm mộc kiếm vẫn chỉa xuống phía dưới, treo lơ lửng, tận trung cương vị mà chắn trước mặt y.

Đợi một lát, trận gió mãnh liệt hơn không ập tới, chẳng biết tạm thời bị kiếm ý đánh tan hay đã quay trở về sâu trong Đại Tuyết Sơn.

Thần thức Trình Tiềm trong mộc kiếm thở phào nhẹ nhõm —— Cảm giác lúc này của hắn không thể nào miêu tả, thần thức cả người một phân thành hai, một nửa trong thân thể, một nửa trong mộc kiếm. Như hai khối óc tự suy xét, còn phải can thiệp nhau. Coi như một lần trải nghiệm chân thật cảm nhận của Hàn Uyên, bất kể là cảm giác bị trúng Hoạ Hồn, hay là bị phân thành hai quái dị.

Thần thức trong thân thể hắn liều mạng chống lại ảnh hưởng của Hoạ Hồn, cùng với Thính Càn Khôn trước khi mở phong ấn duy trì tia lý trí sau cùng. Thần thức trong mộc kiếm thì canh chừng Nghiêm Tranh Minh, giữa sự quấy nhiễu của Hoạ Hồn tự tìm nguyên nhân hậu quả.

Thấy trận gió kia, Trình Tiềm thở chậm một hơi, nghi hoặc trong ngực bắt đầu chuyển động —— Hoạ Hồn muốn ám chỉ ý gì?

Cuối cùng Đường Chẩn xuất phát từ lý do nào muốn giết Nghiêm Tranh Minh?

Nếu như nói Đường Chẩn muốn thiên hạ loạn lạc, vậy gã có thể diệt trừ Hàn Uyên và đám người Thượng Vạn Niên, đâu phải gã không biết Nghiêm Tranh Minh —— Quanh thân chưởng môn sư huynh phái Phù Dao bọn họ có tổng cộng bao nhiêu cái vảy ngược, đếm một tay là xong. Nhưng nếu không ai đụng vào, y có thể cả đời lặng lẽ ở trên núi Phù Dao, nhất quyết không chủ động đi tìm phiền toái.

Cần gì Đường Chẩn phải vô duyên vô cớ chọc một kiếm tu đại năng hung tàn, còn hao phí tâm tư lừa hắn đến bí cảnh Đại Tuyết Sơn?

Cho dù Đường Chẩn thật sự điên, nhất định đã nghĩ thông suốt muốn mạng Nghiêm Tranh Minh, vậy tại sao lúc ở núi Phù Dao không ra tay?

Trên núi Phù Dao, bọn họ có nhiều thời gian không phòng bị sớm chiều ở chung, tuỳ tiện lựa một cái thủ đoạn, nhất định Nghiêm Tranh Minh chạy không khỏi, tại sao phải ở chỗ này?

Phải biết rằng bí cảnh Đại Tuyết Sơn nguy hiểm từng bước, hai người bọn họ chẳng ai thấy ai, từ lúc tiến vào nơi đây, thần kinh đều bị ép đến căng thẳng, đánh lén gần như không thể nào.

Đường Chẩn dựa vào cái gì cho rằng chỉ cần gã ra tay, nhất định giết được Nghiêm Tranh Minh?

Trình Tiềm vốn là tu sĩ nguyên thần, lại trải qua bảy đạo lôi kiếp, đã không giống Hàn Uyên tu vi thấp năm đó dễ khống chế. Nếu hắn phát hiện mình có chỗ không thích hợp, tất nhiên sẽ chống lại, nếu như Đường Chẩn cho là hắn phân tâm, sẽ có thể tuỳ ý tổn hại kiếm tu Kiếm Thần vực, cái này có phần quá nể mặt hắn.

Giờ khắc này Đường Chẩn sử dụng Hoạ Hồn hạ trên người hắn, ngoại trừ đánh cỏ động rắn, còn có lợi ích gì?

Nghiêm Tranh Minh chỉ hôn mê một lát thì tỉnh lại, y chật vật tựa trên tường, cảm thụ một chút hướng gió hỗn loạn trong bí cảnh, sau đó nắm chặt thời gian điều tức chân nguyên. Một lúc lâu mới thở ra, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trình Tiềm bất động, lẩm bẩm: “Thế mà chưa chết… Này… Rốt cuộc lúc nào đệ mới đứng lên chải đầu cho ta được?”

Cái ấn ký hình lỗ tai giữa chân mày Trình Tiềm hơi sáng lên, theo hắn không ngừng thẩm thấu thì phong ấn càng lung lay sắp đổ, cảm giác phỏng rát như muốn đốt người hắn thành một đống tro tàn vọt vào lục phủ ngũ tạng hắn lần hai.

Việc này không thể tránh khỏi ảnh hưởng tới thần thức trong mộc kiếm Trình Tiềm, mộc kiếm vang một tiếng “ong” nhỏ.

Nghiêm Tranh Minh lia ánh mắt từ trên người Trình Tiềm xuống, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn phía sâu trong Đại Tuyết Sơn. Vừa liếc mắt, trong lòng lại đột nhiên sinh ra kích thích nói không ra được, giống như trong bí cảnh này có vật gì đó vô cùng hấp dẫn y, khiến tim y đập loạn lên.

Nhưng y không hề động, tay Nghiêm Tranh Minh chậm rãi vuốt nhẹ mộc kiếm, lẩm bẩm: “Kỳ quái, đột nhiên cảm thấy ở trong đó có thứ gì mới tắm đệ.”

Trình Tiềm đang toàn lực cảm nhận Thính Càn Khôn, thần thức bất hạnh nghe được lời này, suýt nữa bị mộc kiếm rung động không ngớt chấn ra ngoài.

Nghiêm Tranh Minh đứng cách Trình Tiềm ba bước, cũng không tới gần quấy rối hắn, vừa đủ để đặt hắn trong tầm mắt mình. Như vậy giống như có thể chống lại lực hấp dẫn khó giải thích từ sâu trong Đại Tuyết Sơn này.

Nghiêm Tranh Minh hơi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, cảm giác nơi đây không chỉ có mỗi mình bất thường, ngay cả toàn bộ bí cảnh Đại Tuyết Sơn cũng vì gì đó mà hồi hộp.

Đột nhiên, y dùng sức mở lớn mắt, nhìn thấy một luồng sáng từ sâu trong bí cảnh chói ra, như một khối vàng ròng trong bóng đêm. Lúc đầu chỉ có một tia, về sau như từ từ toả ra, như ở trong nơi sâu nhất nở ra nghìn vạn đoá kim hoa.

Vầng sáng thần bí mà tĩnh mịch bồng bềnh trong bí cảnh nơi băng tuyết tràn ngập, hắt ra ánh sáng trong vắt, như tiên cảnh nhân gian.

Tình cảnh này quá khó khăn để hình dung, tất thảy mọi người nhìn thấy cảnh này đều vô thức nín thở.

Nghiêm Tranh Minh trố mắt nhìn một lát, trong đầu tự nhiên xuất hiện một suy đoán —— Đó là lá Kim Liên ở Đại Tuyết Sơn ư?

Lá Kim Liên thật sự tồn tại?

Kim quang kia vừa toả ra, Trình Tiềm liền cảm giác Hoạ Hồn trong nội phủ lúc này không kìm chế được, hắc khí chiếm lĩnh nội phủ hắn, nguyên thần hơi yếu bị bao phủ trong đó, trong nội phủ chỉ còn lại góc chỗ Thính Càn Khôn coi như miễn cưỡng.

Trình Tiềm đang nhắm mắt bất động bỗng mở mắt, cặp mắt kia so với ngày thường vận dụng công pháp còn băng lãnh hơn, hầu như không thấy đáy.

Nghiêm Tranh Minh phục hồi tinh thần lại: “Ôi tổ tiên, đệ tỉnh lại?”

Trình Tiềm không để ý y, các đốt ngón tay phát ra tiếng giòn giã, lảo đảo đứng lên, cả người phủ đầy băng sương. Hành động của hắn cứng ngắc đến mất tự nhiên, Sương Nhẫn dính máu trong tay không hề che đậy sát khí.

Ngay trong nháy mắt này, mộc kiếm trong tay Nghiêm Tranh Minh đột ngột thoát khỏi khống chế, thừa dịp tâm thần y không ổn định, thần thức của Trình Tiềm ở bên trong tiếp quản mộc kiếm, gom góp một đạo kiếm khí đánh về phía chính hắn.

Nghiêm Tranh Minh chặn ngang, bắt được chuôi kiếm, chưa kịp ngăn cản, phải trơ mắt nhìn đạo kiếm khí kia cắm thẳng vào thân thể Trình Tiềm.

Đương nhiên Nghiêm Tranh Minh biết gây chuyện trong mộc kiếm chính là một bộ phận của Trình Tiềm, y vừa sợ vừa giận nói: “Trình Tiềm, đệ uống lộn thuốc sao!”

Thân thể Trình Tiềm chao đảo, như không biết đau, băng sương thuận theo cổ hắn đi lên khuôn mặt, khoé miệng chảy ra một vệt máu. Hắn lại vô tri vô giác, ánh mắt trầm lặng nhìn chằm chằm phía trước, dáng vẻ tự cao tự đại nhìn rất quen mắt… Sống lưng Nghiêm Tranh Minh lạnh ngắt, đây là Hoạ Hồn!

Trình Tiềm chậm rãi xách Sương Nhẫn, mũi kiếm kéo lê trên mặt băng, phát ra âm thanh ê răng. Hắn đi gần như tập tễnh, từng bước từng bước đi tới Nghiêm Tranh Minh.

“Nó muốn giết ta ư?” Lòng Nghiêm Tranh Minh nghĩ ra ý này, cả người lạnh xuống đến chân, ầm ĩ một lúc, rồi đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Đột nhiên, khoé mắt y thoáng qua kim quang, ngực Nghiêm Tranh Minh nặng nề nảy một cái —— Phải rồi, lá Kim Liên!

Bất kể gã là ai, dùng phương pháp nào hạ thủ với Trình Tiềm, nhưng chỉ cần có thể lấy được lá Kim Liên, một cái Hoạ Hồn cũng không là gì.

Nghiêm Tranh Minh ôm suy nghĩ này, siết chặt mộc kiếm trong tay, không để Trình Tiềm mượn kiếm khí của mình tự hại bản thân, phi thân về phía nguồn sáng lá Kim Liên.

Thần thức Trình Tiềm trong mộc kiếm lập tức hiểu y muốn làm gì: “Sư huynh! Dừng lại!”

Thế nhưng không ai nghe thấy một thanh kiếm đang nói gì.

Đường Chẩn dụ bọn họ đến nơi đây, dùng trận gió rung chuyển hồn phách của hắn, kích phát Hoạ Hồn.

Người nọ tinh thông các loại chú thuật hồn phách, vì sao hết lần này tới lần khác muốn chọn Hoạ Hồn?

Ngay lúc đó, trong lòng Trình Tiềm xẹt qua một suy đoán —— bởi vì Nghiêm Tranh Minh đã từng ở gần Đông Hải biết Hoạ Hồn là thế nào, y có thể nhận ra, phái Phù Dao không ai quên được Hoạ Hồn.

Đường Chẩn đương nhiên biết Trình Tiềm giết không được Nghiêm Tranh Minh, chính là đánh cỏ động rắn, nếu thấy hắn bị Hoạ Hồn vây khốn, phản ứng đầu tiên của Nghiêm Tranh Minh sẽ là gì?

Không cần nói cũng biết —— lá Kim Liên.

Trong nháy mắt đó, thần thức Trình Tiềm trong mộc kiếm mạnh mẽ dao động, hầu như tác động đến nội phủ Nghiêm Tranh Minh. Nghiêm Tranh Minh cảm giác được thần thức quen thuộc, ngừng lại theo bản năng.

Trình Tiềm quả quyết rút thần thức giấu trong mộc kiếm của mình về nội phủ, mộc kiếm còn kéo theo một tia kiếm khí kiếm tu Nhập Sao, trực tiếp bổ về phía phong ấn Thính Càn Khôn.

Phong ấn vốn lỏng lẻo sụp đổ, hào quang linh vật bị phong ấn trong nội phủ hắn bùng cháy mạnh, như muốn nướng khét luôn lục phủ ngũ tạng hắn. Tà thuật giữa hai lông mày Trình Tiềm bị nghiền nát, Hoạ Hồn tan thành mây khói.

Sau đó, tới thử thách tàn khốc.

Cả người Trình Tiềm như bị đốt, vụn băng ngưng kết trên người vừa nãy đều tan ra, nháy mắt y phục và tóc hắn đều ướt sũng nước. Cảm ứng giữa nguyên thần với thân thể bị ngăn ra, như nhiều năm trước khi Tụ Linh ngọc chưa thành thân thể, như lần đầu tiên suýt bị thiên kiếp bổ thân thể ra.

Thân thể Trình Tiềm mất đi khống chế, mềm nhũn ngã xuống.

Bí cảnh Đại Tuyết Sơn run rẩy, Nghiêm Tranh Minh cũng không lo chuyện Hoạ Hồn, kéo tay Trình Tiềm ôm vào lòng, thầm nghĩ: “Nó muốn giết ta cứ để nó giết vậy.”

Nghiêm Tranh Minh cơ hồ bị thân thể nóng hổi của Trình Tiềm làm run cầm cập, trận gió vốn mai danh ẩn tích lại thổi tới, như lưỡi đao sắc bén đâm loạn mất kiểm soát trong bí cảnh.

Nghiêm Tranh Minh ôm Trình Tiềm thật chặt, gần như đồng thời, bí cảnh dưới chân bọn họ bỗng sụp, Nghiêm Tranh Minh sử dụng kiếm khí bên mình và Trình Tiềm lấy công làm thủ, tạo thành một màng bảo hộ, bọc hai người lăn sâu vào trong bí cảnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương