Lục Hào
Quyển 1 - Chương 11

Hàn Uyên quả thật đã bị lạc rồi.

Giờ học sáng hôm nay ngừng lại, ngay cả việc yêu thích nhất của sư phụ là đọc kinh cũng không, cùng các đạo đồng lật tung khắp núi Phù Dao vẫn không tìm thấy người.

Thật ra Trình Tiềm còn không biết rõ sơn huyệt là cái gì, ngay từ đầu cũng không ý thức được sự tình nghiêm trọng thế nào, lúc sư phụ hỏi nó liền thẳng thắn kể lại chuyện đêm hôm trước Hàn Uyên đến xúi nó cùng đi dò thám sơn huyệt.

Kết quả, sắc mặt sư phụ thay đổi ngay lúc đó.

“Đêm mười lăm vào sơn huyệt?” Vốn Nghiêm Tranh Minh đang tựa vào bàn đá như khối bùn nhão cũng ngồi thẳng dậy, “Là nó muốn tìm đường chết à?”

Bắt đầu từ khi đạo đồng chạy đến nói cho sư phụ biết chuyện Hàn Uyên mất tích, Lý Quân vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng giả vờ làm thinh, mãi đến khi nghe những lời của Nghiêm Tranh Minh, gã mới không nhịn được mà ngẩng đầu lên, sốt ruột hỏi: “Đại sư huynh, rốt cuộc đêm mười lăm trong sơn huyệt có cái gì?”

Thật ra cái gọi là “sơn huyệt”, chẳng qua chỉ là một cái ao nhỏ tự nhiên ở phía sau núi, không có gì hiếm lạ, cùng lắm là nước hơi sâu.

Trong môn quy chỉ nói cấm đi đêm mùng một và mười lăm, không nói những lúc khác không được đến, ban ngày Lý Quân đi qua đó không chỉ một lần, vẫn không nhìn ra được huyền cơ gì trong cái ao nước đó.

Nghiêm Tranh Minh xoay qua gã, vùng xung quanh lông mày chậm rãi nhíu lại: “Lý Quân, ta nhớ đã nói với ngươi rồi mà? Sơn huyệt nối với Quần Yêu cốc ở phía sau núi, mặc dù trong yêu cốc có đại yêu trông coi, thế nhưng đêm mùng một và mười lăm hình dạng mặt trăng đặc biệt, thạch môn mở ra, thêm vào đó tu vi và hung tính của yêu quái không khỏi bị tác động, vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, bản môn mới cấm các đệ tử học nghệ chưa thành không được làm loạn phía sau núi trong hai đêm này.”

Lý Quân sửng sốt —— đúng là lúc gã mới nhập môn có chạy theo hỏi chuyện sơn huyệt thì Nghiêm Tranh Minh đã nói thế, nhưng lời nói không có căn cứ lý lẽ như vậy, vốn là “Ngươi hỏi trong sơn huyệt có cái gì? Tất nhiên là có đại yêu rồi, con dê béo giống như ngươi đây cũng không đủ nhét kẽ răng, bớt làm mấy chuyện nông nổi đi bằng không ta tặng cho nó làm thức ăn đấy”.

Ông trời ơi, kiểu này giống hệt kiểu chuyện ma quỷ “Ngủ không ngon thì sói già sẽ đến tha ngươi đi đó”, ai có thể nghe ra sự thật chứ!

Sau một khắc, sắc mặt Lý Quân chợt trắng bệch.

Là gã lừa Hàn Uyên đi sơn huyệt, gã không có lương tâm, cố ý dụ dỗ Hàn Uyên thay gã dò đường, nhưng gã chỉ nghĩ, ngộ nhỡ bị tóm được làm trái môn quy, Hàn Uyên sẽ thay gã chịu phạt chép mấy lần môn quy mà thôi.

Gã chưa từng có ý nghĩ muốn hại chết Hàn Uyên, một chút cũng không có!

Mộc Xuân chân nhân đi nhanh đến độ đầu ngón chân không chạm đất, cúi người nắm vai Trình Tiềm: “Nó có nói tại sao muốn đi không?”

Trình Tiềm còn chưa hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ —— trong lòng nó tuyệt đối không dễ chịu hơn Lý Quân bao nhiêu, bởi vì nó biết rõ, nó không chỉ là người biết chuyện mà còn là người biết chuyện chờ xem náo nhiệt.

Mặc dù nó hơi lạnh nhạt gay gắt, vẫn không độc ác đến nông nỗi này, nếu kết quả Hàn Uyên bị sư phụ lôi về khẽ tay một trận, nhất định nó sẽ đi theo cười vào nỗi đau người khác, nhưng nếu kết quả Hàn Uyên bị chết…

Tay chân Trình Tiềm lạnh ngắt, một lúc sau nó mới khó khắn tìm lại giọng nói dưới ánh nhìn chăm chú của sư phụ: “Sư đệ nói, người mới vào tiên môn, đêm mùng một và mười lăm ở gần sơn huyệt có xuất hiện khí cảm…”

Trình Tiềm không khai Lý Quân ra, bởi vì nó cảm thấy mình và Lý Quân đều bỉ ổi như nhau, nếu lúc này còn muốn liên luỵ người khác, vậy quá vô sỉ.

Đáng tiếc, sự tình không như mong muốn, lời Trình Tiềm còn chưa hết, Nghiêm thiếu gia đầu óc đơn giản đã tự động bổ sung thêm lời cho nó.

“Tên dở người kia ngay cả khí cảm là cái gì còn không biết,” Nghiêm Tranh Minh không hợp tình người nói, “Loại chuyện này không cần hỏi, chắc chắn do Lý Quân nói cho nó biết.”

Đột nhiên bị đâm trúng tim đen, Lý Quân hoảng loạn theo bản năng đứng thẳng người, biện hộ cho mình: “Đệ… Đệ chỉ suy đoán thôi, cũng không có kêu nó đi sơn huyệt, ai mà biết nó mới nhập môn vài ngày đã dám ngang nhiên vi phạm môn quy…”

Nghiêm Tranh Minh lạnh lùng ngắt lời gã: “Lúc này ngươi còn mặt mũi nói nhảm sao? Lý Quân, ngươi tâm thuật bất chính đâu phải ngày một ngày hai, đừng tưởng rằng núp ở sau châm dầu vào lửa thì người khác không biết ngươi đã làm gì —— về phần tên dở người đó, ta thấy cũng không cần tìm nữa, nếu nó bị bắt vào trong Quần Yêu cốc một đêm, bây giờ đi nhặt xác cũng đã trễ rồi. Nói không chừng ngay cả đầu khớp xương hay mẩu vụn đều bị ăn đến sạch sẽ.”

Nửa câu đầu còn chưa có gì, dù sao hai người bọn họ nhìn không thuận mắt nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng nửa câu sau của Nghiêm Tranh Minh lại khiến sắc mặt Lý Quân trắng thêm một tầng.

Lý Quân chợt đứng dậy, hầu như muốn lật luôn bút mực trên bàn: “Sư phụ, con… Con… Con…”

Gã nói liền ba chữ “con”, cũng không nói xong “con” cái gì.

Trong đầu Lý Quân trống rỗng, nhất thời không có biện pháp gì, một đôi mắt thâm trầm của Mộc Xuân chân nhân rơi vào người gã, Lý Quân không tự chủ mà tránh né —— gã không dám thừa nhận chính mình đã khuyến khích Hàn Uyên đi, cũng không có dũng khí đối mặt với sự thật là có khả năng gã đã hại chết tiểu sư đệ.

Nếu gã thật có dũng khí, muốn coi sơn huyệt đã sớm tự đi, còn phải tìm kẻ chết thay xung quanh sao?

Nhưng hèn nhát cũng là một loại cạm bẫy, sẩy chân một cái đã rơi xuống, sau khi sự việc xảy ra người thiếu niên lại nản lòng không dám thừa nhận.

Ánh mắt trốn tránh của Lý Quân không biết nhìn vào đâu, rốt cuộc bị ép đến đường cái gì cũng làm được mà rơi xuống người Trình Tiềm, gã gần như luống cuống nói với Trình Tiềm: “Tam sư đệ, đệ nghe thấy mà, ta… Hôm qua ta không có ý lừa đệ ấy đi sơn huyệt, có phải không? Ta không có kêu đệ ấy đi sơn huyệt, ta còn nói với đệ ấy, đó là trái với môn quy.”

Trình Tiềm rụt đầu, không lên tiếng, lời này quá nặng nề, siết lấy lương tâm nó, ép nó thở không được.

Mộc Xuân chân nhân đã đứng dậy, Lý Quân luống cuống tay chân kêu lên: “Sư phụ…”

Nhưng gã còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy Mộc Xuân chân nhân như bị hư không kéo lấy, nặng nề ngã ngồi lại trên ghế.

Động tĩnh này hơi lớn, ngay cả Nghiêm Tranh Minh đang bận cãi cọ với Lý Quân cũng không hiểu tại sao quay đầu hỏi: “Sư phụ, người sao vậy?”

Mộc Xuân chân nhân không trả lời ngay, dường như ông không thấy đau mông, thản nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, khoát tay nói: “Đều bớt nói vài câu đi —— Trình Tiềm, con đem mảnh gỗ đàn treo trên kia qua cho ta.”

Trình Tiềm không dám chậm trễ, chạy thẳng một mạch, lấy xuống một khối gỗ vuông bằng phẳng chừng nửa thước treo trên một góc Truyền Đạo đường, đưa cho sư phụ, nó nhịn không được mà nhìn hai mắt Mộc Xuân.

Chỉ thấy Mộc Xuân chân nhân rũ mắt, ngồi ngay ngắn chẳng khác gì lúc nãy, nhưng Trình Tiềm rất nhạy cảm, người khác thở hơi dài ngắn nó đều nghe ra hỉ nộ ái ố. Nhìn sư phụ thế này, nó nói không ra lý do, nhưng vẫn cảm thấy trên người sư phụ dường như có chỗ khác lạ.

Ngay cả khuôn mặt quen thuộc cùng dáng ngồi, cả người ông phủ lên một tầng u ám lạnh lùng không nói ra được.

Sư phụ bị chuyện Hàn Uyên làm cho tức giận, hay là mới vừa rồi đạp phải đuôi?

Không đợi Trình Tiềm đắn đo, đã thấy ngón tay Mộc Xuân chân nhân như dao, rạch vào mảnh gỗ, tay ông tái nhợt mà già yếu, hiện đầy nếp nhăn khô khốc gầy đét như móng gà, đầu ngón tay lạnh như nước suối, ngưng tụ lệ khí bức người nào đó.

Giờ Trình Tiềm mới hiểu được, người không cảm được khí vẫn không cảm nhận được uy lực của phù chú, chỉ muốn xem phù chú xuất phát từ tay ai. Nó bỗng lùi ra sau một bước, da gà cả người nổi lên.

Tất cả mọi người ở đây đều bị sức mạnh trong quá trình hình thành phù chú làm cho không thể tưởng tượng được, toàn bộ núi Phù Dao đều bị ông làm cho kinh động, trở nên run rẩy không thôi, trong khoảng khắc hoàn thành phù, Mộc Xuân chân nhân thu ngón tay, vậy mà chẳng có vụn gỗ nào dính vào ngón tay ông, ông ở trên nhìn xuống phù chú vừa thành, sắc mặt lãnh đạm khó nói thành lời.

Đó không phải vẻ mặt nhìn mảnh gỗ như vật chết, tưởng chừng như ông đang nhìn một người, còn mang theo vài phần khắt khe và khinh bỉ.

“Tranh Minh qua đây.” Mộc Xuân chân nhân kêu đại đồ đệ của ông, giọng chẳng kéo dài ra như bình thường, từng câu chữ như người bề trên khiến người không sinh ra được lòng phản kháng.

Ông giao tấm bảng gỗ cho Nghiêm Tranh Minh đang bị sức mạnh phù chú chân chính làm sợ ngây người, dặn dò: “Con cầm cái này, vào sơn huyệt tìm Tử Bằng chân nhân, nói rõ chân tướng với bà, nhờ bà tìm người giúp con —— yên tâm, huyết mạch của tiểu sư đệ con vẫn chưa đứt, không hẳn đã bị yêu quái trong sơn huyệt ăn, có điều con hành động phải nhanh.”

Tuy bình thường Nghiêm Tranh Minh lười đến phát rồ, nhưng lúc này mạng người quan trọng, y cũng biết chừng mực, biết sư phụ không còn người nào có thể phái đi, nghe vậy, hiếm khi y không nói gì, cũng chẳng kiếm chuyện, không lườm hai người khiêng ghế mây cho mình, chỉ nhận lấy phù chú, xoay người cầm theo bội kiếm, vội vã ra khỏi Truyền Đạo đường.

Trình Tiềm chẳng màng đến việc sư phụ bất thường chỗ nào, ở trong mắt nó, đại sư huynh là người rất không đáng tin cậy, sư phụ phái y đi cứu người, Trình Tiềm hoài nghi sư phụ đang muốn thôi cái mạng nhỏ của Hàn Uyên.

Lập tức, Trình Tiềm không chút nghĩ ngợi mà cầm mộc kiếm lên: “Sư phụ, con cũng muốn đi!”

Mộc Xuân sửng sốt, dừng lại ngay ánh mắt khinh bỉ của Nghiêm Tranh Minh: “Ừ, đi đi.”

Lý Quân bên cạnh cũng bất ngờ, vội vàng nói theo, dùng giọng điệu cầu khẩn nhỏ nhẹ hiếm thấy nói: “Sư phụ —— sư huynh cho đệ theo với.”

Nghiêm Tranh Minh xụ mặt lườm một cái, không nói cho hay không, chỉ bước nhanh hơn mặc cho gã đuổi theo.

Nghiêm thiếu gia vừa đi vừa lấy một tấm lụa trắng trong người ra, cùng với tấng bảng gỗ đàn hương nhét vào tay Trình Tiềm, căn dặn: “Ngươi bọc cái này lại, đừng để ướt, trước hết lau khô bề mặt đã.”

Trăm năm khó thấy đại sư huynh hành động mau lẹ như vậy, mà Trình Tiềm cũng là hiếm khi không nhỏ nhen.

Trong lòng nó đang áy náy chuyện để Hàn Uyên tự tiện xông vào sơn huyệt, dĩ nhiên đã xem chuyện cứu Hàn Uyên là nhiệm vụ của mình, lúc này Nghiêm Tranh Minh nói cái gì, nó cũng không để bụng, thậm chí còn vứt bỏ hiềm khí lúc trước, đi vài bước lại lau phù chú một lần, rồi ôn tồn hỏi thăm: “Sư huynh, Tử Bằng chân nhân là ai?”

Nghiêm Tranh Minh không ca thán gì, chỉ im lặng lên đường, đợi khi y hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện mình thế mà đi tị nạnh với một tên nhóc cao chưa tới ngực mình, suy nghĩ một lát, Nghiêm Tranh Minh cảm thấy có chút mất mặt.

Vì vậy y trầm mặc một hồi, trả lời vấn đề của Trình Tiềm bằng giọng bình thản: “Tử Bằng chân nhân là lão yêu trấn giữ sơn huyệt, coi như dễ nói chuyện, trước đây ta đã từng đến chúc tết bà ta.”

“Là yêu quái gì?” Trình Tiềm lại hỏi, “Sư phụ tự mình đi gặp không phải tốt hơn sao?”

“Đương nhiên không tốt,” vẻ mặt Nghiêm Tranh Minh hơi bực mình, chân bước càng nhanh, Trình Tiềm chân ngắn bước nhỏ, phải chạy mới theo kịp, trong gió truyền đến câu trả lời của đại sư huynh, “Sư phụ không tiện gặp Tử Bằng chân nhân, bởi vì bà là một con gà mái già —— ta cho ngươi theo cũng được, không nên hỏi nhiều vấn đề như vậy  —— cẩn thận vào trong yêu cốc phạm vào điều kiêng kị, khiến người ta giữ ngươi lại bầu bạn với tiểu tử kia đó.”

Một lát sau Trình Tiềm mới phản ứng được, sư phụ không gặp Tử Bằng chân nhân, là để tránh người ta dị nghị —— dẫu sao, “Chồn đi chúc tết gà” nghe cũng không có ý tốt.

Nó nghĩ tới đây, khoé mắt giật một cái, đây cũng chính là nói, sư phụ lão nhân gia thật sự là một con chồn ẩn cư thâm sơn!

Lúc này, tình hình con chồn ẩn cư thâm sơn không tốt mấy, ba người bọn Trình Tiềm vừa đi, ông lập tức cho các đạo đồng lui ra, sau đó như một khối bùn nhão ngồi phịch ở trên bàn, tức thì có một làn khói đen bốc lên từ trong ngực ông, hình thành một dáng người lờ mờ.

Bàn tay mới vừa khắc phù chú của Mộc Xuân chân nhân run rẩy kịch liệt, một lúc lâu, ông cất giọng khàn khàn: “Ngươi điên rồi sao?”

Bóng đen kia đứng im một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Có ấn ký của ta, yêu hoàng cũng không dám lỗ mãng, cái đám nhóc kia chỉ cần cầm chắc phù chú của ta, khẳng định sẽ không có việc gì, chuyến đi này cũng như để bọn nó du lịch, ngươi có thể yên tâm.”

Mộc Xuân chân nhân trầm mặc, cả người như bị cái gì ràng buộc, không đứng dậy nổi, ông trầm giọng: “Lão phu tuy rằng tài sơ học thiển, mắt mờ, nhưng chưa đến nỗi nhìn không ra “Minh Ám song phù’, chỉ đi yêu cốc một chuyến, Dẫn Lôi phù bình thường cũng có thể hộ thân, vả lại thái độ làm người của Tử Bằng cũng sẽ không gây khó dễ với bọn nhỏ… Thật ra ngươi muốn làm gì? Vật dẫn khảm trong ám phù là cái gì?”

Bóng đen không trả lời.

Mộc Xuân chân nhân quát lên: “Nói!”

Thế nhưng bóng đen kia đã tản đi như một làn khói, mờ mịt không dấu vết, chỉ để lại một tiếng thở dài như có như không.

Dường như chưa bao giờ từng tồn tại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương