Lục Gia Tiểu Tức Phụ
-
Chương 428:
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Nghiêm Kính không có bất kỳ phòng bị nào, đột nhiên bị mao tặc đâm tới, mặt hắn lập tức trắng bệch, chỉ là càng đau càng tức, hắn không để ý đau đớn nhổ dao găm ra chạy tới nắm chặt mao tặc, không đợi mao tặc đánh trả hắn liền dùng sức quẳng người xuống đất. Mao tặc muốn xoay người, Nghiêm Kính ôm bụng giẫm nát tay mao tặc, rắc một tiếng, tiếng gãy xương có thể nghe thấy vang lên khiến mao tặc gào khóc thảm thiết.
"Đại ca!" Lục Định đã chạy tới, thấy bên tay phải Nghiêm Kính đều là huyết, dù sao vẫn là thiếu niên, dưới tình thế cấp bách hắn nhìn vào trong đám người kêu huynh trưởng.
Nghiêm Kính không quản Lục Định, cũng không để ý cả nhà Lục Thành đang chạy tới bên này, ánh mắt hắn lướt qua đám người, rơi xuống Từ Thu Nhi mặt tái nhợt đứng bên ngoài vòng người. Hắn cười cười, dùng tay trái giơ lên hà bao sau khi hắn bắt mao tặc đã cướp về, hướng về tiểu cô nương đối diện quơ quơ, "Từ Thu Nhi, hiện tại nàng tin ta thật tâm thích nàng chưa? Ta nói cho nàng biết, này cái hà bao chính là tín vật đính ước của ta dành cho nàng, hôm nay trừ phi ta chết đi, nàng đừng hòng gả cho người khác!"
Giọng nói vang dội, nếu không phải mặt hắn trắng như tờ giấy, giữa kẽ tay máu chảy không ngừng, chỉ sợ không ai tin hắn xảy ra chuyện.
"Bớt cậy mạnh đi, tam đệ nhanh đánh xe đến đây." Lục Thành vội vã đem A Nam, A Mộc giao cho thê tử, hắn nhanh chóng đỡ vai Nghiêm Kính đang cố chống chọi, sít sao che bụng hắn đỡ hắn đi về phía xe lừa. Nghiêm Kính ra oai lắc đầu, gắt gao nhìn chằm chằm người yêu cho đến khi bị Lục Thành cưỡng chế đỡ lên xe lừa.
"Thu Nhi, đi ." Ngưng Hương mặc dù khiếp sợ tâm tư của Nghiêm Kính đối với đường muội, nhưng thấy xe lừa muốn đi, nàng vội vã kêu.
Trong đầu Từ Thu Nhi rối bời, chỉ cảm thấy chuyện vừa xảy ra đều giống như đang nằm mơ, Nghiêm Kính rõ ràng không thích nàng, lại...
Nàng quá khiếp sợ, không thể lý giải được sự tốt xấu trước sau của Nghiêm Kính, nhưng thời gian không đợi người, đưa Nghiêm Kính đi trị thương quan trọng hơn, Từ Thu Nhi cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, một tay dắt A Đào một tay dắt A Mộc, theo đường tỷ chạy mau tới trước xe lừa, lưu loát lên xe.
Lục Thành biết đường, hắn đánh xe, Lục Định chịu trách nhiệm đỡ Nghiêm Kính, giúp hắn ôm bụng cầm máu.
Kể từ khi Từ Thu Nhi lên xe, hai mắt Nghiêm Kính vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, thấy tiểu cô nương thủy chung không chịu nhìn mình, Nghiêm Kính cười tự giễu. Dù sao lời nên nói cũng đều nói xong, hắn chuyển hướng sang Ngưng Hương, kể lể ủy khuất cùng nàng :"Tẩu tử, ngươi đều nhìn thấy rồi đó, ta đối với Thu Nhi thế nào, hôm nay trong lòng những người ở chỗ đều đã rõ, còn nàng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn ta, chỉ biết mắng ta..."
"Ngươi câm miệng lại được không?" Đường tỷ, đường đệ, thậm chí cả A Nam đều ở bên cạnh nhìn, hắn không lo lắng sống chết mà vẫn còn có lòng dạ thanh thản nói lời này, cuối cùng Từ Thu Nhi cũng nhìn về phía hắn, nhưng lại một trận khiển trách.
"Ta đây là vì nàng!" Nghiêm Kính cố ý vỗ bụng, mặc dù chỉ vỗ vào trên tay Lục Định.
Từ Thu Nhi từng nghe nói qua anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nàng chưa từng nghe thấy anh hùng kia sau khi giúp người lại lớn tiếng nói công lao của mình, chống lại vẻ mặt Nghiêm Kính "Nàng không có lương tâm, nàng không thích hắn chính là vong ân bội nghĩa", Từ Thu Nhi tức giận bật cười, nghiêng đầu châm chọc: "Ta cầu xin ngươi giúp ta sao? Ta cầu xin ngươi bị chém thay ta sao? Tại sao ngươi không nói là ngươi ngốc, năm ngoái tẩu tử ta cũng bắt mao tặc, một chút thương tổn cũng không có..."
"Thu Nhi!" Đường muội thật không có quy củ, Ngưng Hương nghe không nổi nữa, nhíu mày trách mắng.
Từ Thu Nhi tức giận xoay người.
Nàng không muốn chọc giận Nghiêm Kính, Nghiêm Kính giúp nàng, nàng vừa khiếp sợ lại sợ hãi, sợ Nghiêm Kính thực sự xảy ra chuyện không hay, nhưng ai bảo Nghiêm Kính lại chọc nàng?
Thấy đường muội đã đàng hoàng, Ngưng Hương lo lắng nhìn về phía Nghiêm Kính, thay đường muội bồi tội: "Thu Nhi không hiểu chuyện, ngươi..."
Nghiêm Kính lại cười, nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi đang tức giận nói: "Không sao, tẩu tử chớ để ở trong lòng, ta thích nghe Thu Nhi mắng ta, càng mắng ta càng thích, nàng không mắng ta ngược lại ta không thoải mái, tẩu tử ngàn vạn lần đừng trách nàng."
Ngưng Hương ngạc nhiên không khỏi ngẩng đầu, liền thấy Lục Định đã quay đầu về phía ngoài xe, một bộ dáng hắn thật không nghe nổi nữa.
Ánh mắt lướt qua Lục Định, lại rơi xuống trên người trượng phu phía trước.
Lục Thành bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nhìn ba đứa nhỏ trên xe, lạnh giọng báo cho Nghiêm Kính: "Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, tự mình đi tới y quán đi."
Đừng tưởng rằng ăn một dao là có thể coi trời bằng vung.
"Đại ca!" Lục Định đã chạy tới, thấy bên tay phải Nghiêm Kính đều là huyết, dù sao vẫn là thiếu niên, dưới tình thế cấp bách hắn nhìn vào trong đám người kêu huynh trưởng.
Nghiêm Kính không quản Lục Định, cũng không để ý cả nhà Lục Thành đang chạy tới bên này, ánh mắt hắn lướt qua đám người, rơi xuống Từ Thu Nhi mặt tái nhợt đứng bên ngoài vòng người. Hắn cười cười, dùng tay trái giơ lên hà bao sau khi hắn bắt mao tặc đã cướp về, hướng về tiểu cô nương đối diện quơ quơ, "Từ Thu Nhi, hiện tại nàng tin ta thật tâm thích nàng chưa? Ta nói cho nàng biết, này cái hà bao chính là tín vật đính ước của ta dành cho nàng, hôm nay trừ phi ta chết đi, nàng đừng hòng gả cho người khác!"
Giọng nói vang dội, nếu không phải mặt hắn trắng như tờ giấy, giữa kẽ tay máu chảy không ngừng, chỉ sợ không ai tin hắn xảy ra chuyện.
"Bớt cậy mạnh đi, tam đệ nhanh đánh xe đến đây." Lục Thành vội vã đem A Nam, A Mộc giao cho thê tử, hắn nhanh chóng đỡ vai Nghiêm Kính đang cố chống chọi, sít sao che bụng hắn đỡ hắn đi về phía xe lừa. Nghiêm Kính ra oai lắc đầu, gắt gao nhìn chằm chằm người yêu cho đến khi bị Lục Thành cưỡng chế đỡ lên xe lừa.
"Thu Nhi, đi ." Ngưng Hương mặc dù khiếp sợ tâm tư của Nghiêm Kính đối với đường muội, nhưng thấy xe lừa muốn đi, nàng vội vã kêu.
Trong đầu Từ Thu Nhi rối bời, chỉ cảm thấy chuyện vừa xảy ra đều giống như đang nằm mơ, Nghiêm Kính rõ ràng không thích nàng, lại...
Nàng quá khiếp sợ, không thể lý giải được sự tốt xấu trước sau của Nghiêm Kính, nhưng thời gian không đợi người, đưa Nghiêm Kính đi trị thương quan trọng hơn, Từ Thu Nhi cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, một tay dắt A Đào một tay dắt A Mộc, theo đường tỷ chạy mau tới trước xe lừa, lưu loát lên xe.
Lục Thành biết đường, hắn đánh xe, Lục Định chịu trách nhiệm đỡ Nghiêm Kính, giúp hắn ôm bụng cầm máu.
Kể từ khi Từ Thu Nhi lên xe, hai mắt Nghiêm Kính vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, thấy tiểu cô nương thủy chung không chịu nhìn mình, Nghiêm Kính cười tự giễu. Dù sao lời nên nói cũng đều nói xong, hắn chuyển hướng sang Ngưng Hương, kể lể ủy khuất cùng nàng :"Tẩu tử, ngươi đều nhìn thấy rồi đó, ta đối với Thu Nhi thế nào, hôm nay trong lòng những người ở chỗ đều đã rõ, còn nàng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn ta, chỉ biết mắng ta..."
"Ngươi câm miệng lại được không?" Đường tỷ, đường đệ, thậm chí cả A Nam đều ở bên cạnh nhìn, hắn không lo lắng sống chết mà vẫn còn có lòng dạ thanh thản nói lời này, cuối cùng Từ Thu Nhi cũng nhìn về phía hắn, nhưng lại một trận khiển trách.
"Ta đây là vì nàng!" Nghiêm Kính cố ý vỗ bụng, mặc dù chỉ vỗ vào trên tay Lục Định.
Từ Thu Nhi từng nghe nói qua anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nàng chưa từng nghe thấy anh hùng kia sau khi giúp người lại lớn tiếng nói công lao của mình, chống lại vẻ mặt Nghiêm Kính "Nàng không có lương tâm, nàng không thích hắn chính là vong ân bội nghĩa", Từ Thu Nhi tức giận bật cười, nghiêng đầu châm chọc: "Ta cầu xin ngươi giúp ta sao? Ta cầu xin ngươi bị chém thay ta sao? Tại sao ngươi không nói là ngươi ngốc, năm ngoái tẩu tử ta cũng bắt mao tặc, một chút thương tổn cũng không có..."
"Thu Nhi!" Đường muội thật không có quy củ, Ngưng Hương nghe không nổi nữa, nhíu mày trách mắng.
Từ Thu Nhi tức giận xoay người.
Nàng không muốn chọc giận Nghiêm Kính, Nghiêm Kính giúp nàng, nàng vừa khiếp sợ lại sợ hãi, sợ Nghiêm Kính thực sự xảy ra chuyện không hay, nhưng ai bảo Nghiêm Kính lại chọc nàng?
Thấy đường muội đã đàng hoàng, Ngưng Hương lo lắng nhìn về phía Nghiêm Kính, thay đường muội bồi tội: "Thu Nhi không hiểu chuyện, ngươi..."
Nghiêm Kính lại cười, nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi đang tức giận nói: "Không sao, tẩu tử chớ để ở trong lòng, ta thích nghe Thu Nhi mắng ta, càng mắng ta càng thích, nàng không mắng ta ngược lại ta không thoải mái, tẩu tử ngàn vạn lần đừng trách nàng."
Ngưng Hương ngạc nhiên không khỏi ngẩng đầu, liền thấy Lục Định đã quay đầu về phía ngoài xe, một bộ dáng hắn thật không nghe nổi nữa.
Ánh mắt lướt qua Lục Định, lại rơi xuống trên người trượng phu phía trước.
Lục Thành bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nhìn ba đứa nhỏ trên xe, lạnh giọng báo cho Nghiêm Kính: "Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, tự mình đi tới y quán đi."
Đừng tưởng rằng ăn một dao là có thể coi trời bằng vung.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook