Ngắn ngủi nửa tháng, Ngưng Hương đã may xong cho A Nam, A Mộc mỗi người một chiếc áo tay ngắn, hình thức giống nhau như đúc, hai đứa bé mặc xong đứng chung một chỗ rất đáng yêu. Nàng may cho A Đào một chiếc váy, lại làm cho Lục Định cái áo mùa hè, y phục bọn nhỏ may không mất bao nhiêu sức, thời gian chủ yếu của nàng đều là thuê hoa văn cho áo Lục Định.

Hoàng hôn lúc Lục Thành trở lại, Ngưng Hương đúng lúc may xong cái áo cho Lục Định, mới cắn đứt đầu sợi chỉ thì Lục Thành liền tiến vào.

Ngưng Hương chột dạ cười, nàng đã đồng ý làm y phục cho hắn, vậy mà kéo dài tới bây giờ mới bắt đầu may tới hắn.

Nếu nàng còn hùng hồn với mình, Lục Thành còn có thể ăn hiếp nàng, nhưng thấy nàng tự mình biết sai, Lục Thành tất nhiên không sẽ vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà ầm ĩ với nàng, hắn vừa cởi quần áo vừa hỏi nàng, "Bọn nhỏ đâu rồi? Sang nhà nhị thẩm rồi sao?"

Trước kia khi hắn về nhà, dù cách thật xa cũng có thể nghe được giọng nói của A Nam, A Mộc líu ríu, có lẽ là tiểu hài tử đều thích cùng tiểu hài tử chơi, A Nam hiện tại thích nhất chạy theo sau lưng A Mộc, trước đây hắn cố ý ôm A Nam đi sang nhà lân cận hai chơi, vậy mà A Nam không yêu đi, chỉ thích cùng thúc thúc, cô cô ở một chỗ. A Mộc lại có nhân duyên tốt, sau khi dời qua nhà bọn họ lại quen biết rất nhiều đồng bọcsn nhỏ kha, sau đó mỗi lần A Mộc ra cửa, A Nam liền chủ động đi theo phía sau như cái đuôi nhỏ.

Thấy hắn không nói chuyện đến y phục, Ngưng Hương nhịn cười không được, vừa thu dọn giỏ may vá vừa nói: "Tam đệ dẫn bọn chúng đi sang Bắc Hà thả ưng, hôm nay sao chàng lại về sớm như vậy?" Hắn về sớm hơn mọi bữa gần nửa canh giờ.

"Ta cũng không biết, hôm nay ta rất nhớ nàng cho nên sớm trở về."

Lục Thành đem cái áo đầy mồ hôi ném tới trên ghế, cánh tay để trần đứng trước mép giường nhìn nàng.

Tuy thành thân đã hơn một tháng, nhưng Ngưng Hương vẫn không có thói quen nhìn hắn, nàng cúi đầu làm bộ kiểm tra cái áo mới, giọng nói buồn bực: "Vậy chàng đi lau người trước đi."

"Nàng giúp ta." Lục Thành cúi người kéo nàng đến, cúi đầu hôn lên tóc nàng, cố ý nói: "Ở vườn trái cây bận rộn một ngày mệt mỏi, Hương Nhi hầu hạ ta một chút đi."



"Không phải đã nói lúc này ở vườn trái cây không bận rộn gì sao?" Ngưng Hương nhỏ giọng nghi vấn, nghiêng đầu nhìn vách tường bên trái.

"Đó là sợ nàng đau lòng nên tùy tiện nói vậy thôi, tưới nước cây ăn quả, mỗi một gốc cây ta đều tự làm, tay mỏi lưng cũng mỏi, không tin nàng nhìn lòng bàn tay ta đi." Lục Thành vươn tay cho nàng xem.

Ngưng Hương nhìn sang liền thấy lòng bàn tay hắn đỏ rực, hẳn là lúc xách thùng nước để lai, vết đỏ đều tập trung ở giữa lòng bàn tay. Nàng đau lòng, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, Lục Thành thấy vậy cũng đưa vai tới, ý bảo nàng nhìn đầu vai hắn bị đòn gánh ép thành dấu vết.

Qủa thực là mệt mỏi, nhưng hắn làm nhiều đã thành thói quen, hắn chỉ muốn nhìn nàng đau lòng, khi thấy cặp mắt hạnh xinh đẹp ân cần nhìn hắn, toàn thân Lục Thành liền thoải mái.

"Đi sang tây phòng đi, đừng để phòng bên này bị ướt." Nam nhân của mình chịu khổ ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, nàng thân làm vợ chăm sóc hắn là điều đương nhiên, vừa mới còn cảm thấy ngày giờ thành thân trôi qua quá ngắn, lúc này lại đau lòng, Ngưng Hương cảm thấy chuyện thân mật nhất hai vợ chồng cũng đã làm, nàng còn cái gì không dám nhìn hắn?

"Được, ta lấy nước."

Thấy tức phụ dịu dàng, Lục Thành hôn lên khuôn mặt nàng, sau đó cứ mặc mỗi cái quần ra cửa, rất nhanh từ trong giếng múc ra hai thùng nước mang vào tây phòng.

Ngưng Hương chờ hắn đứng vững, nàng vén tay áo lên, trước tiên đổ một ít nước trong chậu, sau đó dùng khăn nhúng nước, kết quả vừa quay người lại liền thấy Lục Thành chẳng biết cởi quần ném đi từ lúc nàp, đàng hoàng đĩnh đạc đứng ở đàng kia, mắt đào hoa nhìn chằm chằm nàng cười. Ngưng Hương không nghĩ tới phải hầu hạ hắn như vậy, mặt nàng nóng lên như sắp nổ tung, ném khăn cho hắn muốn đi ra ngoài.

Thiệt là, hắn cho là hắn còn nhỏ như A Mộc hay A Nam sao?

Ban ngày ban mặt một chút cũng không biết xấu hổ.



"Hương Nhi..."

Lục Thành chạy nhanh vài bước ngăn cản phía trước nàng, kéo nàng xoay người lần nữa, Lục Thành cười nhẹ, trở tay đóng cửa, cầm lấy khăn ướt đi đến phía sau nàng, ôm nàng dụ dỗ nói: "Hương Nhi, ta ngày ngày nhìn nàng tắm rửa cho bọn hài tử như vậy, nàng không biết ta thấy vậy ghen tị bao nhiêu, thơm quá, xem như hôm nay ta vất vả, thưởng ta một lần được không?"

Ngưng Hương nhắm mắt lại, môi đỏ mọng nhếch lên.

Lục Thành từ từ đem người quay tới, kiên nhẫn dụ dỗ, sau cùng thấp giọng nhắc nhở: "Nhanh lên đi, đừng để bọn chúng trở lại."

Lời này có tác dụng, Ngưng Hương cắn môi nghiêng đầu đoạt lấy khăn trong tay hắn, bảo hắn xoay qua chỗ khác.

Lục Thành ngoan ngoãn lĩnh mệnh, lo lắng lúc nàng giơ tay lau vai hắn bị mỏi, hắn bèn ngồi xuống trên ghế.

Không cần phải đối mặt với hắn, Ngưng Hương không khẩn trương nữa, nàng sờ đầu vai hắn bị đòn gánh ép chặt tạo thành vết tích, cau mày nói: "Đã tưới xong hết chưa?"

Lục Thành ừ một tiếng, "Ngày hôm qua tưới được hơn phân nửa, hôm nay đều tưới xong rồi, cho nên sớm trở về."

Ngưng Hương nghe vậy lập tức tự trách, ngày hôm qua hắn mệt mỏi như vậy, nàng một chút cũng không có phát hiện, chỉ cảm thấy may mắn buổi tối hắn không cầu xin hoan hảo với nàng.

"Buổi tối ta giúp chàng xoa bóp vai nhé." Trong lòng đau lòng, Ngưng Hương tự nhiên muốn đền bù tổn thất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương