Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối
-
Chương 168: Đại kết cục
Edit: Xiaoxi Gua
Sau một tiếng, trên con đường vòng quanh núi, mấy xe việt dã trước sau vội vã.
“Nhanh lên, chỉ cần lái lên núi, phía trước liền có máy bay trực thăng tiếp ứng! Nhanh lên!” Bên trong chiếc xe chạy đầu tiên, Lục Giang Sầu ngồi ở phía sau, không ngừng thúc giục tài xế lái xe về phía trước, ánh mắt một lần lại một lần nhìn về ba chiếc xe đằng sau đuổi sát không buông tha.
“Làm sao bây giờ chú Lục? Lục Phong Miên cũng sắp đuổi tới, nếu như bị chú ta bắt được! Chú ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta!!” Lâm Hạ ôm ba lô trong ngực, run rẩy nói.
Biết Lâm Dịch cũng có tham dự, biết cô ta biết chuyện mà không báo, biết cô ta vẫn muốn hại Mộc Ân —— những điều này cho dù là chuyện nào, cũng đều đủ để Lục Phong Miên tra tấn cô đến sống không bằng chết.
Bây giờ nếu như rơi vào trong tay Lục Phong Miên… tình cảnh khiến cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Giờ phút này đường ra duy nhất, chính là cùng Lục Giang Sầu rời khỏi nơi này.
Nhưng lại bị đuổi theo chật vật như vậy.
Nhìn dáng vẻ của Lục Giang Sầu, cũng là không có cách nào, giọng nói kia cùng vẻ mặt cũng lộ ra sự lo lắng, nhìn qua cũng không tốt hơn cô ta chút nào.
“Nếu không… chúng ta dứt khoát xuống xe, nói xin lỗi với chú Lục, có lẽ…”
Lâm Hạ quay đầu, thử nói được nửa câu, liền bị Lục Giang Sầu rống lên ngắt lời: “Cút, đời này cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ cúi đầu trước Lục Phong Miên!”
Anh ta vừa nói xong, vừa hung hăng quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước, cũng không hề nhìn về mấy chiếc xe đuổi sắp kịp ở đằng sau.
Không cần thấy rõ người trong xe, Lục Giang Sầu cũng biết, trong đó có một chiếc xe Lục Phong Miên cùng Lục Thanh Tửu.
Hai người đó nhất định là trưng ra khuôn mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối, giống như từ nhỏ đến lớn, ở trong nhà, người không bình tĩnh nhất chính là anh ta.
Lục Thanh Tửu vĩnh viễn là một bộ dáng như người ngoài cuộc, Lục Phong Miên thì vĩnh viễn là một bộ dáng cao cao tại thượng, lạnh lùng như việc không có liên quan đến mình.
Chỉ có anh ta, dường như khác loài, liều mạng muốn chứng minh trước mặt hai người kia, kết quả lại vĩnh viễn chỉ có thể không được để ý đến.
Càng nghĩ những điều này, Lục Giang Sầu càng bốc lên một ngọn lửa lớn, hung hăng đập vào chỗ tựa lưng của ghế ngồi đằng trước hai lần, giận dữ hét với người lái xe: “Lái nhanh cho tôi! Lái nhanh nhất có thể cho tôi!”
Lái xe cũng biết bị đuổi kịp thì cũng không phải chuyện tốt lành gì, nhưng mà đã là tốc độ nhanh nhất, ngược lại bởi vì bị hét nên giật mình, tay buông lỏng, đột nhiên bị lệch hướng.
Đây là con đường dốc nhất quanh núi, bình thường chỉ có người yêu thích đua xe sẽ đến, hoặc lái xe vốn muốn vứt bỏ kẻ truy đuổi mới lái đến, nhưng cũng tăng độ khó lên cho mình.
Một bên là vách đá dày, một bên khác là vực sâu vạn trượng.
Đầu xe quay lệch về phía sườn dốc, trong kinh hoảng, lái xe vô thức đánh tay lái ngược lại, xe bay thẳng ra ngoài, lao thẳng xuống vực sâu.
Đằng sau, Lục Thanh Tửu và cả đám người, đều bị biến cố bất thình lình này làm kinh sợ.
Mấy người tài xế lần lượt dừng xe, sau khi động cơ hoàn toàn tắt máy, Lục Thanh Tửu mới kịp phản ứng.
Ông dùng cái tốc độ nhanh nhất xông ra khỏi xe, đi sau Lục Phong Miên cùng Mộc Ân đến vách núi.
Nhưng mà từ trên nhìn xuống, lại chỉ có thể nhìn thấy sương mù che kín đáy vực.
Mọi thứ đều vùi lấp dưới màn sương màu trắng…
Lục Thanh Tửu nói không nên lời, giờ phút này là tâm tình gì, cũng giống như Mộc Ân, khó mà hình dung cảm giác của mình vào lúc này.
Vực sâu như vậy, đừng nói là bị tai nạn xe, chỉ cần người nhảy xuống và có đệm bơm hơi thì cũng hoàn toàn không có khả năng sống sót.
Giang Sầu cùng Lâm Hạ hẳn là đã chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Kẻ thù chết rồi, chuyện này đối với cô mà nói vốn nên là một tin tức tốt, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, để cho người ta trở tay không kịp, cô thậm chí không biết như thế nào là vui vẻ.
Chỉ có trống rỗng mất mát cùng đau thương, bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện của kiếp trước, chuyện khi còn bé, chuyện của cha mẹ, chuyện của Lâm Hạ…
Ngay từ đầu Lâm Hạ cũng không phải là chính là như vậy, khi còn bé cô ta đã từng hồn nhiên ngây thơ.
Nhưng về sau dần theo sự trưởng thành, thời gian bất tri bất giác thành ngăn cách giữa hai người.
Mộc Ân nghĩ đến những việc này, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không biết làm thế nào, đang lúc trong đầu hỗn loạn, đầu vai đột nhiên có một bàn tay ấm áp chạm vào.
Cô quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Phong Miên.
Biểu cảm của anh có chút nặng nề, nhưng ánh mắt lại có chút ôn nhu trấn an lòng người, Mộc Ân bị nhìn chăm chú, những tâm sự nặng nề trong lòng đột nhiên nhẹ rất nhiều.
Cô thuận thế áp vào trong ngực Lục Phong Miên, nhắm mắt lại.
Yên tĩnh một hồi, bên tai vang lên giọng nói Lục Phong Miên chỉ huy đám người xuống dưới tìm xe, hoàn toàn trầm ổn đáng tin như trước đây, cho người ta một loại cảm giác chuyện gì giao cho anh đều không cần lo lắng.
Mộc Ân lẳng lặng nghe anh phân phó bác Phó xong, cùng anh trở lại trong xe.
Lục Thanh Tửu cũng trở về một chiếc xe khác, đồng thời rời đi trước hai người bọn cô.
Mộc Ân biết ông ấy và mình… không, nên nói so với mình, ông ấy càng có mâu thuẫn trong tâm trạng hơn, dù sao ông ấy và Lục Giang Sầu cũng là cha con, từ nhỏ chứng kiến Lục Giang Sầu lớn lên.
Dù là Lục Giang Sầu có không đúng đi chăng nữa, Lục Thanh Tửu có thất vọng bao nhiêu đi chăng nữa, cảm xúc bi thương cũng sẽ không bởi vậy mà giảm bớt.
“Ông nội Lục…” Sau khi Mộc Ân do dự thì mở miệng, nhìn Lục Phong Miên: “Chúng ta có nên khuyên ông một chút hay không?”
“Ở thời điểm này, ông càng thích yên lặng ở một mình.” Ánh mắt Lục Phong Miên nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ xe: “Ông có thể tự nghĩ thông suốt.”
Nếu như ông nghĩ không thông, người khác khuyên, cũng chỉ là gió thoảng bên tai.
Vô dụng.
Mộc Ân nghe được ngụ ý của Lục Phong Miên, không nói gì thêm nữa.
…
Chạng vạng tối, thủ hạ của Lục Phong Miên tìm được chiếc xe việt dã dưới vách núi, ba bộ thi thể, lái xe, Lục Giang Sầu cùng Lâm Hạ, ba người không ai sống sót.
Trong đó thi thể của người lái xe bị nghiêm trọng nhất, Lục Giang Sầu cùng Lâm Hạ bởi vì ngồi ở phía sau, tấm đệm khí kịp thời bắn ra, tốt xấu cũng được toàn thây.
Sau khi thi thể đưa vào phòng chứa thi thể, Lục Thanh Tửu ở đó đến nửa đêm.
Mộc Ân cũng muốn đi, nhưng ngẫm lại quá khứ với của cô và Lâm Hạ, lại đột nhiên e sợ, cuối cùng không đến.
Sáng sớm hôm sau, hai cỗ thi thể được hoả táng.
Bởi vì Lục Giang Sầu làm những chuyện kia, không thể công bố ra ngoài, tang lễ đơn giản nhất có thể, ngôi mộ cũng chọn ở chỗ rất xa, xem như an táng qua loa.
Đợi đến buổi chiều, Mộc Ân cùng Lục Phong Miên trở lại biệt thự, Lâm Như Uyên đến đây thăm, từ trong miệng Trần Uyển Di mới biết được sự thật.
“Ân Ân, Phong Miên, chuyện lớn như vậy tại sao hai người không nói với tôi?” Lâm Như Uyên thấy hai người liền chất vấn.
“Chuyện xảy ra nhanh chóng, chưa kịp nói cho cậu.” Lục Phong Miên hoàn toàn thản nhiên lãnh đạm như trước đây, chỉ là cảm xúc có chút sa sút không dễ dàng phát giác.
Dù sao người xảy ra chuyện chính là anh ruột của mình, dù là quan hệ bình thường, nhưng có chung huyết thống là chuyện không thể sửa đổi.
Lâm Như Uyên hiểu rõ điểm ấy, cho nên không nói gì thêm nữa, thừa dịp Lục Phong Miên lên lầu thay quần áo thì kéo Mộc Ân đến trên ghế sa lon ngồi xuống: “Tại sao chuyện lại trở nên như vậy? Nếu không phải Uyển Di nói với anh, đến bây giờ anh cũng không biết, Giang Sầu… Lục Giang Sầu lại là hung phạm sát hại ba mẹ, tại sao anh ta có liên quan đến Lâm Hạ?”
Trần Uyển Di biết cũng chỉ một ít, có một số việc ngay không nhớ nổi, cũng khó trách Lâm Như Uyên không nghĩ ra.
Mộc Ân giải thích chuyện xảy ra hai ngày nay cho Lâm Như Uyên một lượt, hai mươi phút sau, Lâm Như Uyên mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng cũng im lặng.
“Thì ra là như vậy…” Anh thở dài, chỉ một câu này, không có lại nói cái gì.
Giây lát, Lục Phong Miên từ trên lầu đi xuống, ba người đến phòng ăn ăn cơm chiều, nhưng là ăn trong vô vị và im lặng.
…
Ba ngày sau, Lục Phong Miên bề bộn nhiều việc.
Những thủ tục ở Lục gia có liên quan đến Lục Giang Sầu cần anh ra mặt, chuyện của Liêu Đông phải giải quyết, chuyện của Lâm Hạ cũng phải xử lý, còn có một số chuyện xưa của nhà họ Lâm phải làm sáng tỏ…
Mộc Ân ngược lại là nhàn rỗi, mỗi ngày nói chuyện phiếm với Trần Uyển Di ở trong nhà, ngẫu nhiên chơi chút ít trò chơi làm dịu tâm tình.
Ba ngày sau, một đống chuyện được giải quyết, Lục Phong Miên rốt cục rảnh rỗi, Mộc Ân hẹn Lâm Như Uyên, ba người đến mộ vợ chồng Lâm thị.
Đây là sau khi biết chân tướng, lần đầu tiên Mộc Ân đến cúng bái, tâm trạng rất là khác biệt.
Khi còn sống cha mẹ không yêu vàng bạc, không thích uống rượu, bởi vậy cô chỉ mua hoa.
Đặt hoa bách hợp ở trên mộ, nhìn nụ cười hiền hòa hai người trên bia mộ, bên tai là anh trai nhỏ giọng liên miên lải nhải nói đến tương lai.
Gió nhẹ thổi mấy sợi tóc trên trán, Mộc Ân quay đầu nhìn Lục Phong Miên.
Người kia một mặt trịnh trọng nhìn chằm chằm mộ bia, chăm chú giống tư thế hành quân.
Mộc Ân nhìn rất buồn cười, kêu một tiếng: “Chú Lục.”
“Ừm.” Lục Phong Miên nhìn vào mắt cô.
“Không có gì muốn nói với cha mẹ của cháu sao?” Mộc Ân nghịch ngợm nháy nháy mắt.
“…” Lục Phong Miên có chút cứng lại, nhìn biểu cảm dường như có chút muốn nói lại thôi.
Mộc Ân biết theo tính cách của anh, cho dù có cái gì, ngay trước mặt mình và anh trai, cũng nhất định là không nói ra được.
Bất quá, cô cũng chỉ là trêu chọc anh mà thôi.
Nhưng nhìn vẻ mặt này của anh, thì cảm thấy thật đáng yêu, hai tay không tự giác vòng lên cánh tay của Lục Phong Miên, nhích tới gần anh.
“Cha, mẹ…” Mộc Ân có chút nghiêng đầu cười một tiếng, lôi kéo Lục Phong Miên bước hai bước tới gần mộ bia: “Đây là chú Lục, con trai thứ hai của nhà họ Lục, chắc hai người cũng đã quen rồi? Con dẫn chú ấy tới gặp hai người.”
“Lần trước lúc gặp mặt, chú ấy vẫn là chú của con, con kính trọng anh, coi chú là trưởng bối.”
“Lần này thì có chút không giống…”
Mộc Ân nói, nhịn không được nở nụ cười: “Về sau, chú ấy chính là vãn bối của hai người…”
“Chúng con đang quen nhau.”
“Chú ấy là một con trâu già, gặm cỏ non mà hai người yêu thương chăm bẵm…”
Nói đến đây, Mộc Ân cảm giác được Lục Phong Miên cứng ngắc rất nhỏ, đó là một loại cảm xúc mang theo sự căng thẳng.
Rất thú vị, rất khó tưởng tượng sự căng thẳng này, sẽ xuất hiện trên người Lục Phong Miên.
Mộc Ân nhẹ cong khóe môi, đón ánh mắt anh, lại mở miệng càng ôn nhu.
“Sau khi hai người mất, có một đoạn thời gian rất dài con tự thu mình, thậm chí không để ý tới anh trai.”
“Mãi cho đến về sau con hiểu được chân tướng, hiểu được anh trai, cũng hiểu rõ chú Lục.”
“Chuyện bây giờ đều giải quyết, mối thù của hai người cũng báo rồi. Về sau, con sẽ sống thật tốt, vui vẻ qua mỗi một ngày.”
“Cuộc sống về sau, không chỉ có hai người, có anh trai, còn có chú Lục bên cạnh con.”
“Chú sẽ thay hai người chăm sóc con, bảo vệ con, bên cạnh con cả một đời… đúng hay không?”
Đột nhiên đặt câu hỏi, khiến Lục Phong Miên đang chú tâm lắng nghe những lời Mộc Ân kể ra mà giật mình, mới gật đầu đáp: “Vâng.”
Ánh mắt ôn nhu, vô cùng trịnh trọng.
Mộc Ân nhón chân lên, môi mỏng nhanh chóng nhẹ nhàng hôn một cái vào bên mặt của Lục Phong Miên, sau đó lùi về sau về đứng vững, nghịch ngợm cười một tiếng.
“Như vậy Lục tiên sinh, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!”
…
Nghĩa trang thưa thớt người đến, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi.
Một phút sau, trước mộ đột nhiên bộc phát ra một tiếng rống của Lâm Như Uyên: “Lâm Mộc Ân con nhỏ không biết xấu hổ, thế mà trước mộ cha mẹ vung cẩu lương!”
Ngay sau đó, giọng nói đó chuyển thành kinh ngạc: “Ôi con mọe nó, Phong Miên đỏ mặt! Anh đây lớn như vậy mà là lần đầu tiên nhìn thấy cậu đỏ mặt a a a!”
Sau một tiếng, trên con đường vòng quanh núi, mấy xe việt dã trước sau vội vã.
“Nhanh lên, chỉ cần lái lên núi, phía trước liền có máy bay trực thăng tiếp ứng! Nhanh lên!” Bên trong chiếc xe chạy đầu tiên, Lục Giang Sầu ngồi ở phía sau, không ngừng thúc giục tài xế lái xe về phía trước, ánh mắt một lần lại một lần nhìn về ba chiếc xe đằng sau đuổi sát không buông tha.
“Làm sao bây giờ chú Lục? Lục Phong Miên cũng sắp đuổi tới, nếu như bị chú ta bắt được! Chú ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta!!” Lâm Hạ ôm ba lô trong ngực, run rẩy nói.
Biết Lâm Dịch cũng có tham dự, biết cô ta biết chuyện mà không báo, biết cô ta vẫn muốn hại Mộc Ân —— những điều này cho dù là chuyện nào, cũng đều đủ để Lục Phong Miên tra tấn cô đến sống không bằng chết.
Bây giờ nếu như rơi vào trong tay Lục Phong Miên… tình cảnh khiến cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Giờ phút này đường ra duy nhất, chính là cùng Lục Giang Sầu rời khỏi nơi này.
Nhưng lại bị đuổi theo chật vật như vậy.
Nhìn dáng vẻ của Lục Giang Sầu, cũng là không có cách nào, giọng nói kia cùng vẻ mặt cũng lộ ra sự lo lắng, nhìn qua cũng không tốt hơn cô ta chút nào.
“Nếu không… chúng ta dứt khoát xuống xe, nói xin lỗi với chú Lục, có lẽ…”
Lâm Hạ quay đầu, thử nói được nửa câu, liền bị Lục Giang Sầu rống lên ngắt lời: “Cút, đời này cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ cúi đầu trước Lục Phong Miên!”
Anh ta vừa nói xong, vừa hung hăng quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước, cũng không hề nhìn về mấy chiếc xe đuổi sắp kịp ở đằng sau.
Không cần thấy rõ người trong xe, Lục Giang Sầu cũng biết, trong đó có một chiếc xe Lục Phong Miên cùng Lục Thanh Tửu.
Hai người đó nhất định là trưng ra khuôn mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối, giống như từ nhỏ đến lớn, ở trong nhà, người không bình tĩnh nhất chính là anh ta.
Lục Thanh Tửu vĩnh viễn là một bộ dáng như người ngoài cuộc, Lục Phong Miên thì vĩnh viễn là một bộ dáng cao cao tại thượng, lạnh lùng như việc không có liên quan đến mình.
Chỉ có anh ta, dường như khác loài, liều mạng muốn chứng minh trước mặt hai người kia, kết quả lại vĩnh viễn chỉ có thể không được để ý đến.
Càng nghĩ những điều này, Lục Giang Sầu càng bốc lên một ngọn lửa lớn, hung hăng đập vào chỗ tựa lưng của ghế ngồi đằng trước hai lần, giận dữ hét với người lái xe: “Lái nhanh cho tôi! Lái nhanh nhất có thể cho tôi!”
Lái xe cũng biết bị đuổi kịp thì cũng không phải chuyện tốt lành gì, nhưng mà đã là tốc độ nhanh nhất, ngược lại bởi vì bị hét nên giật mình, tay buông lỏng, đột nhiên bị lệch hướng.
Đây là con đường dốc nhất quanh núi, bình thường chỉ có người yêu thích đua xe sẽ đến, hoặc lái xe vốn muốn vứt bỏ kẻ truy đuổi mới lái đến, nhưng cũng tăng độ khó lên cho mình.
Một bên là vách đá dày, một bên khác là vực sâu vạn trượng.
Đầu xe quay lệch về phía sườn dốc, trong kinh hoảng, lái xe vô thức đánh tay lái ngược lại, xe bay thẳng ra ngoài, lao thẳng xuống vực sâu.
Đằng sau, Lục Thanh Tửu và cả đám người, đều bị biến cố bất thình lình này làm kinh sợ.
Mấy người tài xế lần lượt dừng xe, sau khi động cơ hoàn toàn tắt máy, Lục Thanh Tửu mới kịp phản ứng.
Ông dùng cái tốc độ nhanh nhất xông ra khỏi xe, đi sau Lục Phong Miên cùng Mộc Ân đến vách núi.
Nhưng mà từ trên nhìn xuống, lại chỉ có thể nhìn thấy sương mù che kín đáy vực.
Mọi thứ đều vùi lấp dưới màn sương màu trắng…
Lục Thanh Tửu nói không nên lời, giờ phút này là tâm tình gì, cũng giống như Mộc Ân, khó mà hình dung cảm giác của mình vào lúc này.
Vực sâu như vậy, đừng nói là bị tai nạn xe, chỉ cần người nhảy xuống và có đệm bơm hơi thì cũng hoàn toàn không có khả năng sống sót.
Giang Sầu cùng Lâm Hạ hẳn là đã chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Kẻ thù chết rồi, chuyện này đối với cô mà nói vốn nên là một tin tức tốt, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, để cho người ta trở tay không kịp, cô thậm chí không biết như thế nào là vui vẻ.
Chỉ có trống rỗng mất mát cùng đau thương, bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện của kiếp trước, chuyện khi còn bé, chuyện của cha mẹ, chuyện của Lâm Hạ…
Ngay từ đầu Lâm Hạ cũng không phải là chính là như vậy, khi còn bé cô ta đã từng hồn nhiên ngây thơ.
Nhưng về sau dần theo sự trưởng thành, thời gian bất tri bất giác thành ngăn cách giữa hai người.
Mộc Ân nghĩ đến những việc này, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không biết làm thế nào, đang lúc trong đầu hỗn loạn, đầu vai đột nhiên có một bàn tay ấm áp chạm vào.
Cô quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Phong Miên.
Biểu cảm của anh có chút nặng nề, nhưng ánh mắt lại có chút ôn nhu trấn an lòng người, Mộc Ân bị nhìn chăm chú, những tâm sự nặng nề trong lòng đột nhiên nhẹ rất nhiều.
Cô thuận thế áp vào trong ngực Lục Phong Miên, nhắm mắt lại.
Yên tĩnh một hồi, bên tai vang lên giọng nói Lục Phong Miên chỉ huy đám người xuống dưới tìm xe, hoàn toàn trầm ổn đáng tin như trước đây, cho người ta một loại cảm giác chuyện gì giao cho anh đều không cần lo lắng.
Mộc Ân lẳng lặng nghe anh phân phó bác Phó xong, cùng anh trở lại trong xe.
Lục Thanh Tửu cũng trở về một chiếc xe khác, đồng thời rời đi trước hai người bọn cô.
Mộc Ân biết ông ấy và mình… không, nên nói so với mình, ông ấy càng có mâu thuẫn trong tâm trạng hơn, dù sao ông ấy và Lục Giang Sầu cũng là cha con, từ nhỏ chứng kiến Lục Giang Sầu lớn lên.
Dù là Lục Giang Sầu có không đúng đi chăng nữa, Lục Thanh Tửu có thất vọng bao nhiêu đi chăng nữa, cảm xúc bi thương cũng sẽ không bởi vậy mà giảm bớt.
“Ông nội Lục…” Sau khi Mộc Ân do dự thì mở miệng, nhìn Lục Phong Miên: “Chúng ta có nên khuyên ông một chút hay không?”
“Ở thời điểm này, ông càng thích yên lặng ở một mình.” Ánh mắt Lục Phong Miên nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ xe: “Ông có thể tự nghĩ thông suốt.”
Nếu như ông nghĩ không thông, người khác khuyên, cũng chỉ là gió thoảng bên tai.
Vô dụng.
Mộc Ân nghe được ngụ ý của Lục Phong Miên, không nói gì thêm nữa.
…
Chạng vạng tối, thủ hạ của Lục Phong Miên tìm được chiếc xe việt dã dưới vách núi, ba bộ thi thể, lái xe, Lục Giang Sầu cùng Lâm Hạ, ba người không ai sống sót.
Trong đó thi thể của người lái xe bị nghiêm trọng nhất, Lục Giang Sầu cùng Lâm Hạ bởi vì ngồi ở phía sau, tấm đệm khí kịp thời bắn ra, tốt xấu cũng được toàn thây.
Sau khi thi thể đưa vào phòng chứa thi thể, Lục Thanh Tửu ở đó đến nửa đêm.
Mộc Ân cũng muốn đi, nhưng ngẫm lại quá khứ với của cô và Lâm Hạ, lại đột nhiên e sợ, cuối cùng không đến.
Sáng sớm hôm sau, hai cỗ thi thể được hoả táng.
Bởi vì Lục Giang Sầu làm những chuyện kia, không thể công bố ra ngoài, tang lễ đơn giản nhất có thể, ngôi mộ cũng chọn ở chỗ rất xa, xem như an táng qua loa.
Đợi đến buổi chiều, Mộc Ân cùng Lục Phong Miên trở lại biệt thự, Lâm Như Uyên đến đây thăm, từ trong miệng Trần Uyển Di mới biết được sự thật.
“Ân Ân, Phong Miên, chuyện lớn như vậy tại sao hai người không nói với tôi?” Lâm Như Uyên thấy hai người liền chất vấn.
“Chuyện xảy ra nhanh chóng, chưa kịp nói cho cậu.” Lục Phong Miên hoàn toàn thản nhiên lãnh đạm như trước đây, chỉ là cảm xúc có chút sa sút không dễ dàng phát giác.
Dù sao người xảy ra chuyện chính là anh ruột của mình, dù là quan hệ bình thường, nhưng có chung huyết thống là chuyện không thể sửa đổi.
Lâm Như Uyên hiểu rõ điểm ấy, cho nên không nói gì thêm nữa, thừa dịp Lục Phong Miên lên lầu thay quần áo thì kéo Mộc Ân đến trên ghế sa lon ngồi xuống: “Tại sao chuyện lại trở nên như vậy? Nếu không phải Uyển Di nói với anh, đến bây giờ anh cũng không biết, Giang Sầu… Lục Giang Sầu lại là hung phạm sát hại ba mẹ, tại sao anh ta có liên quan đến Lâm Hạ?”
Trần Uyển Di biết cũng chỉ một ít, có một số việc ngay không nhớ nổi, cũng khó trách Lâm Như Uyên không nghĩ ra.
Mộc Ân giải thích chuyện xảy ra hai ngày nay cho Lâm Như Uyên một lượt, hai mươi phút sau, Lâm Như Uyên mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng cũng im lặng.
“Thì ra là như vậy…” Anh thở dài, chỉ một câu này, không có lại nói cái gì.
Giây lát, Lục Phong Miên từ trên lầu đi xuống, ba người đến phòng ăn ăn cơm chiều, nhưng là ăn trong vô vị và im lặng.
…
Ba ngày sau, Lục Phong Miên bề bộn nhiều việc.
Những thủ tục ở Lục gia có liên quan đến Lục Giang Sầu cần anh ra mặt, chuyện của Liêu Đông phải giải quyết, chuyện của Lâm Hạ cũng phải xử lý, còn có một số chuyện xưa của nhà họ Lâm phải làm sáng tỏ…
Mộc Ân ngược lại là nhàn rỗi, mỗi ngày nói chuyện phiếm với Trần Uyển Di ở trong nhà, ngẫu nhiên chơi chút ít trò chơi làm dịu tâm tình.
Ba ngày sau, một đống chuyện được giải quyết, Lục Phong Miên rốt cục rảnh rỗi, Mộc Ân hẹn Lâm Như Uyên, ba người đến mộ vợ chồng Lâm thị.
Đây là sau khi biết chân tướng, lần đầu tiên Mộc Ân đến cúng bái, tâm trạng rất là khác biệt.
Khi còn sống cha mẹ không yêu vàng bạc, không thích uống rượu, bởi vậy cô chỉ mua hoa.
Đặt hoa bách hợp ở trên mộ, nhìn nụ cười hiền hòa hai người trên bia mộ, bên tai là anh trai nhỏ giọng liên miên lải nhải nói đến tương lai.
Gió nhẹ thổi mấy sợi tóc trên trán, Mộc Ân quay đầu nhìn Lục Phong Miên.
Người kia một mặt trịnh trọng nhìn chằm chằm mộ bia, chăm chú giống tư thế hành quân.
Mộc Ân nhìn rất buồn cười, kêu một tiếng: “Chú Lục.”
“Ừm.” Lục Phong Miên nhìn vào mắt cô.
“Không có gì muốn nói với cha mẹ của cháu sao?” Mộc Ân nghịch ngợm nháy nháy mắt.
“…” Lục Phong Miên có chút cứng lại, nhìn biểu cảm dường như có chút muốn nói lại thôi.
Mộc Ân biết theo tính cách của anh, cho dù có cái gì, ngay trước mặt mình và anh trai, cũng nhất định là không nói ra được.
Bất quá, cô cũng chỉ là trêu chọc anh mà thôi.
Nhưng nhìn vẻ mặt này của anh, thì cảm thấy thật đáng yêu, hai tay không tự giác vòng lên cánh tay của Lục Phong Miên, nhích tới gần anh.
“Cha, mẹ…” Mộc Ân có chút nghiêng đầu cười một tiếng, lôi kéo Lục Phong Miên bước hai bước tới gần mộ bia: “Đây là chú Lục, con trai thứ hai của nhà họ Lục, chắc hai người cũng đã quen rồi? Con dẫn chú ấy tới gặp hai người.”
“Lần trước lúc gặp mặt, chú ấy vẫn là chú của con, con kính trọng anh, coi chú là trưởng bối.”
“Lần này thì có chút không giống…”
Mộc Ân nói, nhịn không được nở nụ cười: “Về sau, chú ấy chính là vãn bối của hai người…”
“Chúng con đang quen nhau.”
“Chú ấy là một con trâu già, gặm cỏ non mà hai người yêu thương chăm bẵm…”
Nói đến đây, Mộc Ân cảm giác được Lục Phong Miên cứng ngắc rất nhỏ, đó là một loại cảm xúc mang theo sự căng thẳng.
Rất thú vị, rất khó tưởng tượng sự căng thẳng này, sẽ xuất hiện trên người Lục Phong Miên.
Mộc Ân nhẹ cong khóe môi, đón ánh mắt anh, lại mở miệng càng ôn nhu.
“Sau khi hai người mất, có một đoạn thời gian rất dài con tự thu mình, thậm chí không để ý tới anh trai.”
“Mãi cho đến về sau con hiểu được chân tướng, hiểu được anh trai, cũng hiểu rõ chú Lục.”
“Chuyện bây giờ đều giải quyết, mối thù của hai người cũng báo rồi. Về sau, con sẽ sống thật tốt, vui vẻ qua mỗi một ngày.”
“Cuộc sống về sau, không chỉ có hai người, có anh trai, còn có chú Lục bên cạnh con.”
“Chú sẽ thay hai người chăm sóc con, bảo vệ con, bên cạnh con cả một đời… đúng hay không?”
Đột nhiên đặt câu hỏi, khiến Lục Phong Miên đang chú tâm lắng nghe những lời Mộc Ân kể ra mà giật mình, mới gật đầu đáp: “Vâng.”
Ánh mắt ôn nhu, vô cùng trịnh trọng.
Mộc Ân nhón chân lên, môi mỏng nhanh chóng nhẹ nhàng hôn một cái vào bên mặt của Lục Phong Miên, sau đó lùi về sau về đứng vững, nghịch ngợm cười một tiếng.
“Như vậy Lục tiên sinh, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!”
…
Nghĩa trang thưa thớt người đến, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi.
Một phút sau, trước mộ đột nhiên bộc phát ra một tiếng rống của Lâm Như Uyên: “Lâm Mộc Ân con nhỏ không biết xấu hổ, thế mà trước mộ cha mẹ vung cẩu lương!”
Ngay sau đó, giọng nói đó chuyển thành kinh ngạc: “Ôi con mọe nó, Phong Miên đỏ mặt! Anh đây lớn như vậy mà là lần đầu tiên nhìn thấy cậu đỏ mặt a a a!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook