Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối
Chương 131: Lâm Mộc Ân em là cái đồ Không biết xấu hổ!

Edit: Xiaoxi Gua

“...” Ma nữ giật mình, biểu cảm âm u lạnh lùng trở nên ôn hòa mấy phần, có chút không hiểu nghiêng đầu nhìn.

Mộc Ân thở dốc từng hơi, tiếp tục nói: “Tôi đến chỉ là muốn hỏi một chút, cô có chấp niệm và thù hận gì chưa hoàn thành? Nói ra có lẽ tôi có thể giúp cô, cứ giết người như vậy cũng không phải cách, huống chi nhà họ Thẩm còn có nhiều người vô tội như vậy...”

“Vô tội?” Ma nữ nghe xong hai chữ này, biểu cảm trở nên vô cùng ai oán, ánh mắt cũng vô cùng âm u: “Mỗi người ở Thẩm gia đều là cặn bã, bọn họ chưa từng vô tội!

“Không vô tội sao?” Mộc Ân cũng không dựa vào lí lẽ biện luận với cô ta, chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi: “Thẩm Thanh Thanh cũng không vô tội?”

“...” Ma nữ cứng lại.

“Thẩm Kế cũng không vô tội?” Mộc Ân lại hỏi.

“...” Ma nữ như cũ không nói chuyện.

“Đến cả quản gia, cùng những người hầu khác trừ Đình Đình Linh Linh, mỗi người bọn họ đều không vô tội? Đều từng cùng đám Thẩm Gia Kính tham gia hãm hại cô?” Mộc Ân hỏi lại.

“...” Ma nữ triệt để trầm mặc xuống.

Mộc Ân liền hiểu tình hình thực tế không khác biệt lắm với những gì cô phỏng đoán, nói: “Có lẽ những người khác của Thẩm gia, đã từng làm những chuyện không tốt, dù sao chẳng ai hoàn mỹ, nhưng ít ra trong chuyện hại cô, bọn họ không hề tham dự, cũng chưa từng bao che, oan có đầu nợ có chủ, cô dựa vào cái gì mà trả thù bọn họ? Lại có tư cách gì phán tội bọn họ?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Trần Uyển Di cũng từ trong túi Mộc Ân chui ra ngoài, nhảy đến trên bả vai cô, đồng loạt trừng mắt với ma nữ: “Nơi này không chỉ có người của Thẩm gia, còn có tiểu Như Uyên của tôi, nếu cô dám tổn thương cậu ấy, tôi sẽ vẽ bùa đối phó cô!”

Ma nữ dường như chưa hề thấy người giấy biết nói chuyện biết cử động, ánh mắt dính trên người Trần Uyển Di, mang theo mấy phần hiếu kì, chăm chú nhìn.

Cùng lúc đó, trên sân thượng một trận gió lạnh nổi lên, một đứa trẻ toàn thân bao vây bởi khí đen từ dưới lầu leo lên, trên mặt cười khanh khách, bò đến chỗ Trần Uyển Di.

Trần Uyển Di thấy một lần liền kinh ngạc giật mình, kêu lên: “Là thai linh!”

“Thai linh?” Trong ấn tượng của Mộc Ân, Trần Uyển Di chưa từng nói đến chuyện có liên quan đến thai linh, nhất thời ngơ ngẩn: “Cái gì thai linh? Đứa trẻ chết đi hóa thành ma hả?”

“Không phải đứa trẻ đã mất, là một phôi thai sinh non hoặc bị phá bỏ bằng một cách cực kỳ tàn nhẫn, hình thành một oan hồn còn sót lại oán niệm của người mẹ, chính là thai linh.”

Tay giấy nhỏ của Trần Uyển Di vội vàng đẩy trên cổ cô, thúc giục nói: “Nhanh nhanh nhanh, cách nó xa một chút, đừng nhìn nó nhỏ, nó sẽ làm người khác bị thương.”

“A…” Mộc Ân còn là lần đầu tiên nghe được ma có thể tùy ý làm con người bị thương, sợ hãi cả kinh, xoay người chạy.

Thai linh kia cười khanh khách một tiếng, tứ chi đổi phương hướng, bò đi theo cô.

Đứa bé nhìn có dáng vẻ vừa sinh không lâu, nhìn không ra là nam hay là nữ, nhưng ngược lại là rất đáng yêu, chỉ là cặp mắt không có tròng trắng, lại phối hợp với tiếng cười khanh khách quỷ dị, đặc biệt giống như là phim kinh dị.

Mộc Ân vạch cố gắng chạy thành vòng tròn trên sân thượng, nó lại đuổi theo ngay đằng sau.

Chớ nhìn nó nhỏ, bò không hề chậm, lại còn cảm thấy như vậy có chút thú vị, cười khanh khách không ngừng.

Nó dường như cảm thấy hứng thú với người giấy, vừa đuổi theo miệng vừa gọi mơ hồ không rõ: “Người người... người bé nhỏ...”

“Uyển Di ơi, em thấy nó là xông tới chỗ chị, nếu không chị xuống dưới chơi với nó một lát đi...” Mộc Ân chạy vài vòng cũng có chút không chạy nổi, thở không ra hơi nói.

Trần Uyển Di tức giận dậm chân: “Lâm Mộc Ân em cái đồ không biết xấu hổ!”

Mộc Ân kỳ thật cũng là đùa cô ấy làm sinh động bầu không khí, đâu có thể nào thật sự vứt cô ấy xuống, sau khi thở dốc một hơi liền tiếp tục chạy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương