Lục Địa Phiêu Lưu Kí
-
15: Câu Chuyện Của Leki
Bữa tối vô cùng nhộn nhịp với sự tham gia của cả chủ và tớ, đầy đủ các món ăn ngon.
Leki nói chuyện với tất cả những người ở giống như nói với người bạn vậy.
Sau khi bữa tối xong chỉ còn lại Leki và Vikir ngồi đối diện với nhau tại phòng khách.
Leki tay vuốt ve con Birden thu nhỏ của Vikir, và uống một tách trà do quản gia Goden pha chế.
- Bữa tối thật vui đúng không? - Leki hỏi.
- Cậu thấy vui vẻ chứ.
- Vâng, tôi thấy rất vui.
- Vậy là tốt rồi, bây giờ cậu muốn tôi kể cho cậu nghe về quá trình tôi luyện nhu quyền đúng không?
- Làm sao để mạnh được như cậu, và có thể nhanh nhẹn đến như vậy?
- Biết nhiều không phải là tốt.
- Leki ngao ngán lắc đầu.
- Cậu sau này phải đi nhiều nơi, cậu sẽ biết rằng ai cũng đều có bí mật của bản thân mình, biết đủ mới có thể sống lâu được.
Cũng giống như tôi, tôi lại thắc mắc về cơ thể cứng cáp và khả năng của cậu.
Tuy không biết cậu làm cách nào nhưng dường như ma năng của cậu không hề giảm theo thời gian.
Vikir giật mình trước sử quan sát vô cùng tài tình của Leki.
Nhìn thấy khuôn mặt sửng sốt của Vikir, Leki cũng chỉ mỉm cười và lắc đầu.
Leki ngồi dựa vào ghế, thở phào một hơi.
Ngày trước, khi thiên hạ thống nhất, đế hoàng phân chia thiên hạ thành bốn phương.
Nữ tướng Christie được giao cho mảnh Tây vực, sau trăm năm, nàng đã biến nơi đây thành nơi rất nhiều hoa.
Trước đây Tây vực là nơi ở của các quốc gia rất kiệt quệ, dân chúng đói khổ lầm than mà sau khi nữ vương cai trị, nó đã biến thành nơi mà ai cũng có thể cười tươi.
Sau khi cải thiện đời sống người dân, nữ vương bắt đầu tuyển chọn nhân tài để phân bổ vào các vị trí thích hợp.
Cứ mười năm một lần, vương lại mở ra cuộc thi đấu tuyển chọn nhân tài khắp nơi.
Leki cũng là một người dân bình thường của Tây vực, chỉ dựa vào sự chịu khó mà đi lên.
Leki đã đỗ vào hàng loạt nhân tài của Tây vực và từ đó cậu đã được dạy cho các kĩ thuật chiến đấu bao gồm cả nhu quyền.
Sau khi luyện tập và học tập cậu đã được bổ nhiệm vào thành chủ thành Lạc Mộng.
- Kì thi mười năm một lần sắp sửa diễn ra rồI đấy.
- Leki nói.
- Cậu đi thử xem, Vikir, thực lực của cậu không phải dạng vừa đâu.
- Kì thi đó sẽ được tổ chức ở đâu vậy.
- À là thành Florence, vương thành của Tây vực, nơi ngự trị của Tây vương Christie.
- Tôi có thể đi bao giờ.
- Nếu tôi nhớ không nhầm, thì kì thi sẽ diễn ra trong một tháng nữa.
Trước lúc đó cậu có thể ở lại đây hoặc đi dạo chơi đi.
- Tôi hiểu rồi.
Vikir đứng lên và cúi chào Leki, cậu đi lên phòng của mình và nằm phịch xuống giường.
Lúc đó Birden từ lúc nào chửi vào áo cậu lại bay ra, bay một vòng quanh trần phòng.
Nó sà xuống và đậu ở trên ngực của Vikir.
Cậu đưa ngón tay lên và xoa vào đầu nó.
Nhìn ra bên ngoài kia là không gian nhộn nhịp của thành phố.
Cậu nhìn xuống đôi bàn tay đã chai sạn của mình và nắm chặt nó lại.
Cậu đi ra bên ngoài để học hỏi những điều thú vị và không ngừng tiến bộ hơn và cậu lại muốn được chạy ra ngoài kia để bay nhảy thỏa lòng mong ước.
Sáng hôm sau, cậu đến gặp thành chủ Leki, khi cậu vào thì lúc này Leki đang soạn và phê duyệt các loại quyết định trong thành.
Nhìn thấy Vikir, Leki liền đặt bút sang bên, đan hai tay vào với nhau và mỉm cười.
- Sao hả Vikir? Quyết định của cậu là gì?
- Tôi sẽ đi đến vương đô Tây vực.
- Vikir nói với giọng hơi gấp gáp.
- Ta đoán cậu sẽ nói vậy mà.
- Leki mỉm cười.
- Không phải tự nhiên mà cậu lại có thể mạnh như vậy khi ở độ tuổi này.
- So với cậu tôi rất trẻ sao?
- Phải, tôi đã sáu mốt tuổi rồi đấy.
- Leki mỉm cười trước khuôn mặt sửng sốt của Vikir.
- Đừng sửng sốt như vậy, với những cường giả mạnh mẽ thì việc ngoại hình trẻ hơn số tuổi là bình thường.
Thậm chí, Tây vương Christie nhìn còn như thiếu nữ đôi mươi mặc dù là thuộc hạ của đế hoàng.
- Vậy..
vậy sao? Vậy tôi nên gọi tiền bối là gì?
- Chà cứ gọi ta như vừa rồi cũng được, ta rất thích người khác coi ta trẻ.
Hơn nữa ta cũng cần phải cố gắng rất nhiều nếu không cậu sẽ vượt qua ta mất.
- Vậy tôi xin từ biệt ngài tại đây.
- Được, ta thật hy vọng khi gặp lại cậu đã trở thành một người xứng đáng để dựa dẫm.
Vikir cúi chào thành chủ và rời bước.
Khi cậu bước ra bên ngoài cậu lại ngoái nhìn cái lâu đài đó một lần nữa rồi đi khuất hẳn.
Cậu tiếp tục rảo bước trên nẻo đường của thành Lạc Mộng để xuất thành.
Các binh sĩ ở bên ngoài liền chào cậu.
- Mong lần sau cậu lại ghé chơi thành chúng tôi.
Cậu liền lấy trong áo của mình ra con Birden thu nhỏ và hỏi người lính.
- Giờ làm sao để phóng to nó trở lại.
- À, cậu chỉ cần đặt lại vào bệ mà cậu đã đặt trước nó là xong.
- Lính gác vừa nói vừa chỉ vào bệ đá.
Sau khi Vikir đặt vào, con Birden liền được phóng to trở lại, nó hí lên một tiếng và ngay lập tức đôi cánh mây dang rộng ra.
Cậu leo lên và ngay lập tức nó chở cậu bay vút cao lên bầu trời..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook