Lục Địa Bị Mất
43: Anh Sắp Làm Ba Rồi


Bố Cốc có chút u buồn, chuẩn bị thật nhiều đồ cho bạn đời nhỏ, nhưng bây giờ lại không biết như thế nào, hỏi cha cũng không nói cho mình.
Cái thằng em đáng ghét kia lại nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, thần thần bí bí, làm gì cũng gạt cậu nhóc.
Cáp Y cũng không tìm cậu nhóc chơi, nói phải đợi em trai nhỏ ra, Lâm cứ luôn ngủ, sau khi đi tìm vài lần Vu lại phóng khí lạnh với cậu nhóc.
Vẻ mặt Bố Cốc chán nản dắt cừu con mình nuôi từ cửa đông đến cửa tây thôn, lại từ cửa tây đi đến cửa bắc thôn.

Toàn thân đều tản ra hơi thở tinh thần sa sút “quá nhàm chán quá cô đơn quá trống rỗng”.
Đi lang thang không có mục tiêu, đột nhiên trán đau xót, Bố Cốc căm giận ngẩng đầu, “Ai?”
Phía xa dưới đại thụ, Lâm Nhất cầm gậy gỗ thật dài không ngừng quơ quơ lên cây, nhiều lá xanh và trái nhỏ rơi xuống, như hạt mưa dày đặc.

“Bố Cốc, lại đây giúp anh nhặt quả.”
Kỳ quái nhìn quả nhỏ rơi rụng trên mặt đất, Bố Cốc cảm thấy đau răng.

Quả này cực kỳ chua, hơn nữa còn có mùi lạ, ăn một quả là quá sức, chẳng có ai ăn, Lâm hái nhiều như vậy làm gì?
Dê con duỗi cổ ngửi ngửi trái cây trước mặt, dưới ánh nhìn ngây ngẩn của Bố Cốc mà ăn vào, ngay sau đó dê con phun lưỡi mặc sức gặm sạn đất.
Bố Cốc nuốt nước miếng một cái, chắc chắn răng chua lè.
Trên đầu lại đau xót, Bố Cốc nhặt quả lăn đến bên chân lên, “Lâm, anh làm như vậy Vu có biết không?” Quả nhiên là bệnh không nhẹ, Vu không thể mặc kệ chứ?
Tuy rằng không hiểu vì sao hỏi như vậy, Lâm Nhất tâm trạng không tồi vẫn phối hợp trả lời, “Anh ấy biết.”
Bố Cốc bị mấy quả đánh trúng đầu há hốc mồm.
"Bố Cốc?”
“Đây đây."
Bố Cốc cột dê con lên cọc gỗ, đồng tình ngửa đầu nhìn người gõ gậy gỗ.

Không biết bệnh có thể khỏi hay không, đầu óc sẽ không hỏng luôn chứ…
Hai người nhặt hết quả xung quanh, bỏ được đầy nửa cái sọt, Lâm Nhất lau một quả ném vào miệng rồm rộp ăn luôn, phun ra một cái hạt rất nhỏ, lại tìm một quả bự khác.
Thấy Bố Cốc dại ra há hốc miệng, đầu lưỡi cậu cuộn lên, má trái phồng phồng miệng lúng búng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không… Không có gì” Bố Cốc nuốt nuốt nước miếng.
Lâm Nhất lấy hai quả trong sọt đưa qua, “Cái này cho nhóc.”
Bố Cốc vội xua tay, “Em không cần.”
Biết đối phương da mặt mỏng, chắc là ngại, Lâm Nhất nhét vào lòng Bố Cốc, giọng điệu chân thành: “Thiếu niên tuổi xuân, đừng ngại, cứ cầm hết đi, anh chừa lại rất nhiều.”
“Em thật sự không cần.” Bố Cốc sợ hãi lui về sau, kéo dê con chạy không quay đầu lại.
Lâm Nhất: “…”
Xách sọt về, Lâm Nhất có chút mệt mỏi nằm trên giường, mơ màng đi vào giấc ngủ.


Không có tinh thần gì, cậu nhắm mắt lại thở ra, tinh lực cứ như bị thứ gì đó hấp thu.
Cảm giác trên trán làm Lâm Nhất lấy lại tinh thần, cậu hé nửa mắt nhìn người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, “Anh đi đâu đấy?”
Phục Phong duỗi tay sờ sờ mặt Lâm Nhất, “Đi hái thuốc.”
“Không phải không thể ra khỏi thôn sao?” Lâm Nhất vô ý thức bĩu môi, “Sao lại không dẫn em theo.”
“Không đi bao xa.” Đầu ngón tay xẹt qua sợi tóc, Phục Phong chải vuốt lại đầu tóc Lâm Nhất, nhiệt độ hơi ấm từ bên cổ truyền đến tai, nhẹ nhàng xoa bóp, “Muốn ăn gì?”
Vừa hỏi như vậy Lâm Nhất mới nhớ tới cái sọt mình ném trong phòng, cậu bảo Phục Phong lấy sọt lại đây.

Lâm Nhất ăn trái cây, ghé lại gần mổ lên trán, chóp mũi, môi Phục Phong, khi đầu lưỡi đi vào cậu đảo mắt, nửa quả ăn dư lại vào miệng Phục Phong.
Hương vị truyền đến từ đầu lưỡi rất mãnh liệt, mặt Phục Phong không đổi sắc, cực kỳ bình tĩnh, chỉ là cơ trên mặt không dễ phát hiện mà giật lên một chút.
Lâm Nhất cười tủm tỉm hỏi: "Vị thế nào?”
Yết hầu Phục Phong khẽ lăn, như nuốt vào thứ gì đó, lát sau hắn mới mở miệng, phun ra hai chữ: “Không tồi.”
Lâm Nhất cúi đầu nghiêm túc lựa ra quả lớn cất đi không quên nhắc nhở một câu, “Anh đừng quên phun hạt ở trong ra.”
Phục Phong đã nuốt hết vào đầy bình tĩnh như cũ ừ một tiếng, chỉ là thái dương thấp thoáng có gân xanh hơi nổi lên.
“Quả này còn nhiều lắm.” Nhét vào miệng một trái, Lâm Nhất tự nói lẩm bẩm một mình, “Ăn xong rồi lại hái thêm chút nữa."
Sau khi ăn xong quả thứ ba, trên mặt Phục Phong vẫn duy trì bình tĩnh không đổi, hắn đứng lên, “Tôi đi ra ngoài một chút.”
“Đi đi, em để dành cho anh quả lớn nhất.” Lâm Nhất nói lẽ đương nhiên.
Người Phục Phong gần như không thể phát hiện hơi sững lại, đứng im ngoài cửa hồi lâu, thấy Lâm Nhất ngủ mới vào nhà, uống vài ngụm nước mới cảm thấy vị trong cổ họng nhạt đi nhiều.
Không biết bắt đầu từ khi nào, khẩu vị của Lâm Nhất thay đổi nhanh chóng, sau khi ăn một ít quả thì không thích nữa, tính tình cũng trở nên có chút quái.

Đại Vu luôn luôn trầm ổn bình tĩnh rơi vào trạng thái khó giải quyết xa lạ dị thường.
“Lâm, em có nơi nào không thoải mái hay không?” Phục Phong cuối cùng cũng mất kiên nhẫn sau khi nhìn người yêu ôm gối đầu lăn vài vòng, ôm cậu vào trong ngực.
Thay đổi của đối phương nằm hết trong mắt hắn, ngày càng lo lắng, lại không tìm ra bất kỳ cách nào, lần đầu tiên thất bại như vậy.
“Ngủ không được.”
Lâm Nhất có chút sốt ruột, ban ngày ngủ no rồi, đến tối thì cực kỳ hăng sức.

Phục Phong vỗ lưng Lâm Nhất, trấn an thật lâu, sau khi dỗ cậu ngủ bản thân lại mở mắt đến hừng đông.
Vài ngày sau một bộ lạc nhỏ đầu tiên đến bên ngoài thôn.

Chỉ có mười mấy người đáng thương, mang theo đồ ăn và vũ khí, ai cũng đều rất chật vật, bọn họ đứng bên bờ chiến hào phát tiếng gọi, khẩn cầu có thể được che chở.
Làm tân tộc trưởng, Cáp Lôi vẫn đi dò hỏi Đức Lỗ trước, mà thái độ của Đức Lỗ là đóng cửa không gặp.


Y đang nhắc nhở đối phương, ai mới là trưởng tộc.
Cáp Lôi bị hắt hủi quay đầu đi tìm Lâm Nhất, đã thành một quyết định trong tiềm thức.
Lâm Nhất lật sổ tay không chút để ý nói: “Ngoài thôn không phải có mảnh đất trống lớn sao? Để cũng không dùng làm gì.”
“Ý của cậu là để cho bọn họ…”
"Cái gì tôi cũng chưa nói.” Lâm Nhất làm như nghĩ tới gì đó, “Mẹ Cáp Y sắp sinh rồi sao?”
Thần kinh Cáp Lôi tương đối thô ngay lập tức chuyển lực chú ý, y gật gật đầu, “Hẳn là sắp rồi.” Lại thêm câu: “Tôi có dựa theo cậu nói mát xa cho cổ.”
“Ừm, có chuyện gì phải lập tức cho tôi biết.” Giọng nói Lâm Nhất đã đầy buồn ngủ.
Cáp Lôi nhìn dáng vẻ uể oải ỉu xìu của cậu, mày nhăn lại.

Ánh mắt lia qua chỗ cửa sổ, y đã thấy qua nhiều lần Vu được tộc nhân kính sợ sùng bái chuyên chú nhìn một người, vẫn là có chút khó tin.
Lúc rời đi y băng ngang qua cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Vu, Lâm rốt cuộc làm sao vậy?”
Phục Phong không đáp, ánh mắt dịu dàng vẫn luôn dừng trên người trong phòng, dưới sự bình tĩnh là nỗi sầu lo che giấu.

“Lâm mang cho chúng ta mùa màng bội thu và hy vọng, cậu ta nhất định sẽ được Vu thần bảo vệ.” Cáp Lôi muốn nói lại thôi, điểm này chẳng giống y.

Từ sau khi làm tộc trưởng, y phát hiện chuyện mình cần suy xét còn nhiều hơn so với bản thân dự đoán, trách nhiệm cũng lớn hơn.

Chuồng gà thành công ấp ra một bầy gà con.

Lâm Nhất vội vàng trải một lớp cỏ khô trong sọt gỗ, tìm bát đá nhỏ đổ một ít nước sôi ngâm mềm gạo, lại lấy một cái bát khác đổ thêm ít nước sôi để nguội, quanh bát rải một lớp cát, như vậy bát có bị lật nước cũng sẽ không chảy ra ngoài.
Sau khi làm xong đâu đó cậu hưng phấn ghé vào sọt gỗ, một chốc sờ sờ lông mềm trên đầu từng con gà con, chốc lại sờ lưng gà con, Phục Phong kéo cũng kéo không đi.
Ban đêm gà con kêu, Lâm Nhất liền bò dậy đi xem.

Sau khi qua lại vài lần, cậu dứt khoát dọn sọt đến mép giường, nằm đưa lưng về phía Phục Phong, hai mắt nhìn chằm chằm mấy con gà con.
Phục Phong bị ngó lơ xoa xoa giữa mày, cả đêm ngửi mùi phân gà.
Ngày hôm sau Lâm Nhất tỉnh dậy, phát hiện sọt gỗ và gà con đều biến đâu mất, cậu chạy thẳng tới hỏi Phục Phong là chuyện như thế nào.
Phục Phong không ngẩng đầu, lòng bàn tay vuốt vết nứt trên mai rùa, “Để Bối Bối nuôi rồi.”
Lâm Nhất nhíu chặt mày, giọng điệu có chút hung: “Anh hẳn là nên hỏi ý kiến em một chút.”
“Em sẽ không đồng ý.” Giọng điệu Phục Phong bình thản.
“Cho nên anh cứ tự ý làm?” Lâm Nhất bạnh mặt, lòng sinh tức giận, “Phục Phong, chuyện này anh làm không đúng.”
Phục Phong vẫn không ngẩng đầu, khóe mắt rũ xuống che đậy mọi thứ nơi đáy mắt, chiếc mũi thẳng và môi hơi mím vẽ ra đường nét có chút căng thẳng.


Qua nửa ngày, hắn than nhẹ: “Là tôi không đúng.”
Ngồi xổm xuống lấy mai rùa trong tay hắn đi, Lâm Nhất nói chậm lại: “Vậy anh mang gà con về đi.”
Phục Phong hơi chau mi, giương mắt nhìn cậu, “Lâm, không nghịch.”
Lâm Nhất đối mặt với hắn, cục diện vẫn duy trì, mãi đến khi phòng bếp tràn ngập một mùi hương vờn qua mũi.

Theo một tiếng ùng ục kêu lên, không khí mới có chuyển biến.
“Tôi đi đun canh cho em.”
Phục Phong đứng dậy vào bếp, Lâm Nhất muốn uống canh xương hầm yên lặng theo phía sau, có chút không yên tâm, “Bối Bối có thể nuôi sống không?” Kỳ sinh lý của mình nên chú ý gì cô còn không biết, quá hỏng bét.
Giở nắp bằng gỗ ra, dùng muỗng dài đảo trong nồi, Phục Phong múc một muỗng canh suông đổ vào bát, nói đáp án mình đã chuẩn bị từ trước cho đối phương, "Chờ đám gà con đó lớn lên một chút lại lấy về.”
Khóe mắt Lâm Nhất co giật, thật thông minh.
Uống xong một chén canh nóng hầm hập, Lâm Nhất liền đi tìm Bối Bối.

Sau khi kiểm tra tình trạng của gà con thì cứ dặn dò mãi, “Cô đừng có nuôi chết đó.”
“Vu đã nói rồi.” Bối Bối lạnh lùng đáp, đánh giá Lâm Nhất trên dưới, ánh mắt mang theo kỳ lạ, sau một lúc lâu cô mới dời mắt đi, “Cậu béo thật.”
“Tôi biết.” Quét mắt nhìn thiếu nữ lớn lên càng thêm anh khí, Lâm Nhất tái mặt, không cần ai cũng nhắc nhở cậu.
“Nghe nói cậu đang giảm béo?” Trong miệng Bối Bối nhảy ra một câu, hai âm cuối cùng hơi cao, phần hoài nghi rất nhiều.
“…” Lâm Nhất hoàn toàn không giảm xuống không thừa nhận, “Không có nhé!”
Tầm mắt Bối Bối không dễ phát hiện xẹt qua vành tai cậu, không chọn đâm thủng tâm tư đối phương, hỏi một ít về chuyện làm sao chăm sóc gà con.
Khi cô nhìn thấy Vu mang sọt gỗ đến thì có chút kinh ngạc, sau khi biết được là để cô nuôi lớn mấy con gà con đó càng giật mình.

Nếu tự mình tới cửa tìm cô, vậy cô phải lấy hết tinh thần ra chăm sóc.
Nói hết chi tiết cần chú ý ra, Lâm Nhất lại đi nhìn mấy con gà con.

Khi chào hỏi chuẩn bị trở về mẹ Bối Bối đưa cho cậu hai cái bình nhỏ, bên trong ướp từng thớ thịt thỏ, “Lâm, lấy cái này về đi ăn đi.”
Vị gay mũi nặng ập tới trước mặt, dạ dày lập tức quay cuồng, có chút buồn nôn, Lâm Nhất xoay người chạy ra ngoài, ngồi xổm trên mặt đất nôn khan.

Phun ra rất nhiều nước, cậu suy yếu dựa vào tường thở dốc, sắc mặt có chút tái nhợt, cả người đều đang run lên, bị chính suy nghĩ ma xui quỷ khiến hiện lên trong chớp vừa rồi của mình dọa sợ.
Càng nghĩ càng đáng sợ, cậu gục đầu không nói lời nào nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước.

Thần trí hỗn loạn không thèm nhìn mà đẩy mạnh người đỡ mình ra, khiến cho người dọc đường phải ghé mắt.
Bối Bối bị đẩy ra đứng vững thân mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ, sau đó chậm rãi biến mất, trở thành bất an.
Bắc sĩ Lâm trước nay chưa từng khám mạch cho bản thân phá lệ đóng cửa lại trốn trong phòng.

Lát sau trong phòng truyền ra một tiếng kêu to sợ hãi đầy kinh hoàng, tiếp theo là yên tĩnh lặng như tờ.

Sắc mặt Lâm Nhất trắng bệch ngồi dưới đất, cứ như bị rút mất xương, cả người vô lực, ánh mắt có chút tan rã, rõ ràng cực kỳ khiếp sợ.
“Phục Phong, hình như em có rồi.”

Quá kỳ quặc, một người đàn ông mà lại có, lừa quỷ à?!
“Phục Phong, anh sắp làm ba.”
Vậy ai là mẹ?
Khóe miệng Lâm Nhất không ngừng co giật, duỗi tay lau mồ hôi trên mặt.

Căn cứ theo mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này phán đoán ra một kết luận, Phục Phong chắc chắn không biết trong bụng cậu có cái gì, đứa nhỏ xuất hiện rõ ràng không có trong dự tính của bọn họ.
Quá đột ngột, đầy đầu óc bị kinh sợ chiếm cứ, có lẽ vẫn có niềm vui, chỉ là đều bị che lấp đi.
Nói ra thì cũng vẫn như thường, quá không khoa học, đến cậu cũng cho rằng mình có thể là chỉ là mùa thu nên mệt(*) mà thôi, hoặc là quá an nhàn, cho nên mới béo.
(*) Raw:秋盹 - Trong câu 春困、夏乏、秋盹、冬眠, Xuân khốn thu mệt hạ truân đông miên: đại loại là thành ngữ trung quốc về sự thay đổi của cơ thể, sinh lí con người theo mùa màng.
Phục Phong vừa ra khỏi nhà Đức Lỗ đã nhận được cao độ chú ý đến từ một đám tộc nhân.

Sau tiếp trước tiến lên báo cáo với hắn, mỗi người một cách nói, cuối cùng lại trở thành “Lâm điên rồi”
Bước chân Phục Phong xuất hiện hoảng loạn cực nhỏ, chạy về không hề ngừng nghỉ.

Sau khi nhìn thấy người trong phòng, hắn mới phát hiện quần áo trên người mình đã bị mồ hôi thấm ướt.
Bình tĩnh lại, Phục Phong đi qua, “Lâm?”
Lâm Nhất trên giường vẫn không nhúc nhích đầu tiên là động động mí mắt, qua một lúc mới chậm rãi mở ra.

Đối diện với ánh mắt quan tâm ấm áp kia, dường như có thể vuốt phẳng bất an và bồn chồn của cậu.

Vẻ mặt Lâm Nhất ngơ ngác, để mặc bàn tay đã từng vuốt ve mỗi một bộ phận trên cơ thể cậu đặt trên trán mình, lau mặt cậu.
Cho đến khi giọng nói bên tai vang lên: “Sao lại chảy nhiều mồ hôi như thế?”
Bị dọa, Lâm Nhất dịch vào trong giường, Phục Phong thuận ý phối hợp(*) nằm lên, cánh tay vói qua ôm cậu vào trong ngực, trong phòng rơi vào không khí im lặng.

(*) Chỗ này không biết tg có đánh pinyin sai không.

Raw là 合衣(héyī): là mặc quần áo hả trời t kh hiểu lắm, còn 合一 (cũng là héyī): nghĩa là phối hợp, kết hợp vv.

Ở đây t đang sửa theo nghĩa thứ 2.
“Có chuyện muốn nói với anh.”
Phục Phong nghiêng đầu, một vẻ nghiêm túc lắng nghe.

Lâm Nhất nắm chặt tay Phục Phong, môi mím lại buông ra, sau khi lặp lại vài lần, cậu hít sâu một hơi chuẩn bị cảm xúc.

Dùng ngữ khí phức tạp tuyệt đối không phải là kích động không thôi chậm rãi nói ra một câu đã tập luyện rất nhiều lần.
“Chúng ta sắp làm ba rồi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương