Lục Địa Bị Mất
-
34: ๑꒪▿꒪
Đã là buổi chiều, bầu trời trong xanh không chút tạp chất, gió thổi hoa cỏ cây cối trong sân rào tre nhẹ nhàng lay động, làm người vui vẻ thoải mái.
Phục Phong ngồi trên một phiến gỗ, Lâm Nhất ngồi trên đùi hắn, hai người đối mắt, gần đến mức có thể thấy rõ bóng hình trong mắt nhau.
Loại cảm giác này thật tốt, đây là suy nghĩ nhất trí.
Người trước mặt đột nhiên thay một bộ quần áo kỳ quái, không khỏi làm hắn có chút hoang mang.
Vì ngày thường đều được coi là vật trân quý nên hắn cũng chỉ từng thấy đối phương mặc thật lâu trước kia.
Chiếc áo khoác dài rộng bao lấy cơ thể cao gầy trẻ tuổi, giữa mày thấp thoáng lộ ra phô trương và kiên định chưa bao giờ có.
Kết hợp với nhau, lại không hề có chút nào không bình thường*.
(*)Raw: 突兀, chỗ này dịch hơi thoát nghĩa chút, nghĩa của từ này là đột ngột, cao chót vót, t đi mò thì thấy trong một số trường hợp được dùng như là vượt trội, đặc biệt, vv...
Mắt Phục Phong gần như không thể phát hiện hơi nhíu lại, ăn mặc như thế này… Rất có sức mê hoặc.
Hắn không muốn bị những người khác nhìn thấy.
Đầu ngón tay đảo quanh cổ áo cậu, dọc theo mép luồn vào, nghiền điểm hơn nổi lên một chút, Phục Phong nhẹ giọng nói bên tai Lâm Nhất: “Lâm muốn làm gì?”
“Xem xem có thể hay không…” Lâm Nhất câu môi cười, ngậm lấy hầu kết Phục Phong.
Đây là lần đầu tiên ban ngày ban mặt như vậy mà không kiềm chế được.
Cậu cũng không biết sao bản thân lại nổi lên hứng thú, lại còn cực kỳ mãnh liệt, cũng đâu phải một thằng nhóc choai choai nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là thời tiết hôm nay không tồi, người thương bên cạnh, ở trong tầm tay.
Phục Phong hôn lên mí mắt Lâm Nhất, trên mặt vẫn là sự trầm tĩnh trước sau như một, ngay cả giọng nói cũng không dậy nổi gợn sóng, nhưng cảm xúc dao động nơi đáy mắt cảm lại làm hắn bại lộ mọi thứ.
Bá đạo, không cho cự tuyệt.
“Lâm, hứa với tôi, chỉ có thể mặc thế trước mặt tôi."
“Ừm.” Lâm Nhất ngẩng cổ để Phục Phong hôn, tay ngựa quen đường cũ sờ tới sờ lui trên người hắn, hô hấp có hơi loạn, “Em muốn ở trên.”
Phục Phong nghe vậy, lông mày cũng chẳng nhúc nhích, ngửa người ra sau, dựa vào phía sau phiến gỗ, như vậy Lâm Nhất gần như là đè hết lên người hắn.
“Lâm, em thường xuyên ở phía trên.” Lời nói rơi xuống, Phục Phong liền ôm Lâm Nhất vào trong ngực, không dùng bao nhiêu sức, lại khiến Lâm Nhất không thể tránh thoát được.
Động tác này cực kỳ quen tay, hắn biết người này không ngoan ngoãn, thích lộn xộn.
Lâm Nhất bây giờ mới nhận ra: “…”
Nảy sinh ác độc cắn Phục Phong một cái, Lâm Nhất ghé vào ngực hắn giả chết.
Giá trị vũ lực chênh lệch quá lớn, dùng mấy thứ thuốc như rượu cũng vô dụng, rõ ràng ý thức đã vào trạng thái hôn mê, nhưng một khi tới gần sẽ chủ động công kích, bản năng cơ thể đáng sợ, vì thế cậu suýt nữa thì bị SM.
Về sau không bao giờ tìm đường chết nữa, cậu cũng chẳng muốn bị làm chết.(*)
(*)Lí giải đoạn hơi trừu tượng này, đại loại là chú em vã quá tính đường nằm trên phục phong bằng cách cho ổng uống rượu hôn mê cũng không ontop được đã thế còn bị người ta lật=))
Từ trong mũi Lâm Nhất phát ra một âm thanh khe khẽ.
Nếu không phải sờ lên có độ ấm, tim cũng đập rất có lực, cậu còn tưởng rằng Phục Phong là người máy.
Trên môi đau xót, mắt khép nửa của Lâm Nhất nhấc lên, chuẩn xác bắt được dục vọng trong mắt Phục Phong.
Cậu khẽ hé môi mặc kệ đối phương xâm nhập, vươn đầu lưỡi đón lấy, giữa môi lưõi dây dưa lẫn nhau tràn ra một câu: “Anh càng ngày càng giống đàn ông.”
Đưa tay ra cởi nút quần áo Lâm Nhất, tìm nơi mẫn cảm của cậu mà vuốt ve, đôi mắt khép của Phục Phong nâng lên, “Hửm?”
“Dục vọng.” Lâm Nhất vuốt ve mắt Phục Phong, hôn vài cái, cậu cười nói: “Nhìn thấy ở nơi này.” Trước kia không có, sống vô dục vô cầu, cứ như là chẳng có hứng thú với thứ gì, làm người ta nhìn mà bi thương.
Phục Phong đặt cái tay bị thương kia của Lâm Nhất lên môi.
Hắn chỉ biết mình muốn chiếm lấy người trong lồng ngực làm của riêng, cho nên cũng làm như vậy.
Trong lều nhỏ truyền đến tiếng động bất thường, Lâm Nhất đẩy đẩy bả vai Phục Phong, không đẩy ra.
“Đại Hắc đang kêu… Ưm”
Nụ hôn không chừa lối thoát phủ lấy lời nói phía sau, quần áo Lâm Nhất xộc xệch, trên mặt có chút ửng hồng, ôm cổ Phục Phong thở dốc.
Bế Lâm Nhất lên đi vào trong lều, thấy cậu mở mắt ra, trong mắt mang theo nghi hoặc, Phục Phong hơi nâng khóe môi, trên khuôn mặt ôn hòa kia hiện lên một nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày đều tươi sáng lên.
Nụ cười này chứa đầy yêu chiều và lòng chiếm hữu, còn có chút trẻ con.
Không muốn bị tộc nhân đi ngang qua nhìn thấy, cho dù là khả năng rất nhỏ hắn cũng không muốn đánh cược.
Lâm Nhất nhìn hắn, tim đập thình thịch.
Trên đời quả nhiên vẫn tồn tại một loại người, cho dù nhìn bao lâu, vẫn sẽ rung động như trước.
Mùa này mưa nhiều, sau khi Phục Phong báo cho Đức Lỗ, mọi người đều nhanh nhẹn thu xếp.
Cũng may địa hình thuận lợi, sẽ không xảy ra thiên tay lũ lụt.
Mọi người thay phiên khoác áo tơi ra ngoài ruộng khơi mương thoát nước, hạ thấp mực nước.
Nước trên sông dâng lên, cá trôi vào trong mương ruộng, mọi người lũ lượt đội mưa mang theo lưới đi bắt cá.
Lâm Nhất khom người cuốn ống quần lên đi xuống mương, nước đã bị mọi người khuấy vẩn đục, không dễ bắt cá.
Một bên cậu kéo quai trúc một bên oán trách nước quá lạnh.
Tay bị giữ chặt, Lâm Nhất xoay người, có chút kinh ngạc khẽ nâng mắt, dùng ánh mắt dò hỏi đối phương.
Bổng mím môi, cúi đầu nhìn cổ tay bị mình nắm lấy, rất trắng, rất mịn màng, “Lâm, đừng sang bên đó, có một cái hố sâu.”
Lâm Nhất lập tức thu chân đi theo Bổng sang bên kia, cậu tự nhiên thoát tay ra, ngay sau đó nhíu mày, “Sao tay em lạnh thế?"
“A?” Bổng sửng sốt, cậu ta không được tự nhiên rụt rụt ngón tay, nắm chặt.
“Về đi.” Sức khỏe không tốt còn chạy lung tung ra đây.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm túc, bệnh nghề nghiệp tái phát, suýt nữa thì bắt mặt cho cậu ta luôn, “Gặp mưa sẽ cảm mạo.”
Bổng đứng trong mương nhìn người trước mặt, không hiểu đối phương rốt cuộc nghĩ gì, phía sau là tiếng kêu không kiên nhẫn của Bố Cốc, “Bổng, mau tới đây.”
Nhìn cái sọt trống trơn của cậu ta, có vẻ như là hiểu ra gì đó.
Lâm Nhất thở dài, lấy sọt trên lưng xuống bắt con cá đưa cho Bổng, "Chỉ có thể cho em một con cá thôi.” Trước mắt cậu cũng chỉ mới bắt được hai con, không thể cho hết rồi sau đó mình bị đói được, quan hệ vẫn chưa thân đến mức đấy.
Thiếu niên ngơ ngác cầm cá không biết suy nghĩ thầm kín của Lâm Nhất.
Cậu ta có chút mờ mịt, sẽ dễ dàng lấy vũ khí bên người tặng cho người khác, lại có thể không chút do dự chia sẻ cho người khác đồ ăn của mình… Là người tốt, khác với bọn họ.
Lâm Nhất nếu biết đánh giá Bổng dành cho cậu, chắc là sẽ rơi lệ, không làm được thiên thần áo trắng, làm người tốt cũng không tồi.
“Nè, mày chạy đi đâu? Tao ở chỗ này!”
Tiếng Bố Cốc ở phía sau không át được tiếng mưa, Bổng cứ như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại.
Không phải cậu ta không muốn phản ứng mà là đầu óc cậu ta loạn, không biết suy nghĩ cái gì.
Bố Cốc tức nghiến răng, giống y như khi còn nhỏ, thật đáng ghét!
Cậu nhóc đảo mắt, vừa muốn chạy tới đối diện, khi nhìn thấy một bóng người trong mưa sắc mặt thoắt cái thay đổi, “Lâm, mau nhìn phía sau anh kìa!”
Lâm Nhất quay đầu lại, ngay sau đó cả người đều bất ổn.
Cậu cười gượng, mình lại tìm đường chết, “Em thấy anh ngủ sâu quá nên mới không gọi anh.”
Phục Phong đi tới vươn tay, trong giọng nói có tức giận, càng có nhiều hơn phần bất đắc dĩ, “Đi lên.”
Lâm Nhất ngoan ngoãn đưa tay đặt vào trong tay hắn, bị kéo lên.
Khi lọt vào một vòng ôm ấp áp cậu khẽ run lên.
Kéo Lâm Nhất xuất hiện ở một nơi tương đối hẻo lánh, Phục Phong bất động thanh sắc tuần tra một vòng.
Sờ sờ đầu tóc ướt dầm dề của Lâm Nhất, giữa mày nhíu lại, hái một chiếc lá cây lớn cho cậu, “Đứng ở đây.”
Lâm Nhất giơ lá cây bự lên che đầu, cười với Phục Phong: "Ừm."
Phục Phong đi xuống mương, chân kéo ra, hạ thấp người, giữ tư thế nửa ngồi xổm, khép mắt bất động.
Tóc dài dán vào áo tơi, mưa thành dòng chảy xuống mắt hắn, chẳng nhìn rõ gì.
Mặt nước vẩn đục đột nhiên xuất hiện một trận dao động, Phục Phong ném cá trong tay lên, vẫn tiếp tục bất động.
“…”
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Lâm Nhất nhìn trợn mắt há hốc mồm, nhíu nhíu mắt, bên trong đều là ánh mắt sùng bái, cuống quýt đứng tại chỗ nhặt cá.
Qua một hồi, trong sọt đã đựng mười mấy con cá, Lâm Nhất thấy Phục Phong vẫn bất động, vội vàng mở miệng ngăn cản, kéo hắn đi lên.
“Từ khi nào anh lại trâu bò như vậy? Bắt cá nhanh thật.” Lâm Nhất còn đang trong cơn khiếp sợ, chính xác là kinh hồn chưa định.
Cậu sửa miệng bổ sung, “Chính là lợi hại.”
Phục Phong hơi chau mi tâm “Lợi hại?” Hắn nâng cánh tay đặt lên đỉnh đầu Lâm Nhất chắn mưa, giọng nói bình tĩnh: “Tôi không lợi hại, là chúng nó quá chậm.”
Lại lần nữa bị đả kích, Lâm Nhất ở trong mưa bối rối, cố gắng tìm ra một suy nghĩ khiến bản thân bình tĩnh.
Cậu phát hiện vẫn là chẳng hiểu Phục Phong một chút nào.
Rõ ràng có thể có thân thủ và phản ứng đáng sợ như vậy, lại chỉ ra mặt khi mọi người nhờ cần.
Giống như là máy móc hoàn thành một công việc, không cự tuyệt, cũng không chủ động, làm từng bước theo quy trình quy định.
Kéo suy nghĩ càng chạy càng xa về, Lâm Nhất lau nước mưa trên mặt Phục Phong đi.
Ban đầu đã biết là rất trâu bò, nhưng hôm nay lại được mở mang.
“Trời mưa lớn, mau về thôi.”
Vác cái sọt lên, Lâm Nhất ở trong nước rửa sạch bùn trên chân sau đó đứng tại chỗ chờ Phục Phong, ai cũng có bí mật, cậu chờ ngày đối phương chủ động nói ra.
“Đi thôi.”
“Trở về đun nước ấm tắm rửa.”
Phục Phong cõng Lâm Nhất đi về, Lâm Nhất ôm cổ hắn nhìn làn mưa tinh mịn, một cơn lạnh thẩm thấu vào trong cổ, cậu rùng mình một cái.
“Mí mắt em cứ nhảy mãi.” Phục Phong nói mưa ba ngày sẽ dừng, đồ ăn cũng rất dư dả, đã đào thông mương thoát nước từ trước, lều cũng an toàn, nhưng cậu vẫn luôn cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra, sẽ là chuyện gì...
Chân dẫm lên đường bùn, nện bước vững vàng, Phục Phong nâng Lâm Nhất lên trên, sâu trong ánh mắt hiện lên thứ không rõ ý tứ, trong miệng trấn an bạn đời không yên lòng của hắn, “Có tôi ở đây.”
Lâm Nhất hít sâu một hơi, chôn mặt ở sau cổ Phục Phong hít thở, chóp mũi cọ cọ, “Ừm.”
Trong khi Lâm Nhất và Phục Phong đang nằm với nhau trên giường xem sổ tay, tộc nhân Hùng thị lánh trong lều vây quanh đống lửa ăn thịt nướng quả dại cười đùa, những bộ lạc khác đều bởi vì không có chuẩn bị đầy đủ mà lâm vào khốn cảnh, Xà thị càng là dậu đổ bìm leo.
Tộc trưởng trút hơi thở cuối cùng, từ trên xuống dưới tộc xuất hiện tranh đoạt tàn khốc nhất từ trước đến nay.
Thế lực phân thành hai, lần lượt là Tang và Tháp Mộc cầm đầu, dưới thời tiết ác liệt nổ ra tranh đấu.
Có người đổ máu có người hy sinh, nhiều người lựa chọn thần phục trước kẻ mạnh.
Tháp Mộc vốn tứ cố vô thân, lại đã từng bị tộc nhân vứt bỏ.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, người bị cho rằng đã chết sau khi trở về thế mà lại ở một chỗ với Y Quả, thậm chí trở thành bạn đời của nhau.
Sau lại được tộc trưởng trọng dụng, có được cơ hội, y lần lượt dùng thực lực đoạt được tôn trọng và nhiều cơ hội hơn.
Chẳng những đứng vững gót chân, mà còn trong lúc không ai hay biết thâu tóm thế lực của bản thân.
Sói con trưởng thành, sẽ hung ác hơn cả trước kia.
Sau khi qua liên tục một ngày một đêm đàm phán khắc khẩu giương cung bạt kiếm, cuối cùng Tháp Mộc lấy thủ đoạn tàn nhẫn cực đoan chiến thắng.
Khí thế không ai có thể kháng cự, bước lên vị trí y đã chờ đợi từ lâu.
Xà thị cũng dưới sự lãnh đạo của vị tân tộc trưởng trẻ tuổi nhất bắt đầu hướng tới một cải cách xa lạ.
Mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Phục Phong quá khủng, thân thế tuyệt đối trâu bò!
⊙▽⊙ Tháp Mộc có dã tâm cực lớn, muốn đứng ở nơi tối cao, Phục Phong không có dã tâm, coi rẻ vạn vật, hai người khác nhau, điểm giống nhau là đối với thứ mình muốn đều không buông tay, sớm hay muộn cũng sẽ vì bác sĩ Lâm mà xảy ra một cuộc chiến..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook